Cuộc Sống Đào Hoa Cùng Kiếm

Chương 33 - Công Tử, Xin Hãy Nghĩ Lại.

/51


Béo: Vì tình tiết câu chuyện, từ chương này trở đi tớ sẽ đổi lại nhân xưng của Huyền Cực và Bạch Di từ “anh” sang “hắn”.

—-

Hoa Miên vì lời nói của Vô Quy mà tròn xoe mắt, đại não nhất thời trống rỗng —

Không phải chưa từng hoài nghi.

Cô đã nằm mơ, trong mơ còn mơ thấy chuyện đó;

Đã từng cộng minh với Vô Quy kiếm;

Tâm trạng của kiếm hồn trong giấc mơ luôn đem đến cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc;

Thỉnh thoảng cô cũng tự hỏi mình, có lẽ cũng có một phần muốn đùa, rằng nếu vỏ kiếm mà Huyền Cực đang tìm kiếm thực sự là cô, là Hoa Miên cô đây thì sao?

Vạn vật trên đời đều có linh hồn.

Lời này do chính miệng cô nói.

Hoa Miên hít mũi một cái, cảm giác cằm của mình bị người khác nâng lên, cô bị ép đối diện với ánh mắt của Vô Quy — trong đôi mắt đó có sự trào phúng và hung ác, như thể chủ nhân của nó lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng giáo huấn người khác… Vì vậy cô rụt vai một cái, có chút hốt hoảng.

“Vì sao lại bày ra bộ dạng chực khóc như vậy?” Vô Quy “hừ” một cái, lắc lắc cằm cô: “Lúc muội làm kiếm hồn cũng mang dáng vẻ này, giờ chuyển qua làm người cũng y như vậy, vậy thì muội rốt cuộc có mưu đồ gì… Chỉ là muốn bỏ nhà đi bụi thôi sao?”

Hoa Miên: “…”

Người này thô lỗ quá.

Thực sự là thần khí thượng cổ, thiên hạ bảo kiếm sao?

Hoa Miên: “Tôi tôi tôi tôi… Tôi chỉ hơi kinh ngạc thôi, cái đó, vỏ kiếm…”

Vô Quy buông cô ra, liếc mắt nhìn cô ra vẻ ghét bỏ như đang nhìn một tấm da thú treo vắt vẻo trên tường, lười biếng nói: “Đúng vậy.”

Hoa Miên: “… Tôi đã làm người hơn hai mươi năm, đột nhiên một ngày có người đến nói tôi là một cái vỏ kiếm…”

Vô Quy: “Thế nào?”

Hoa Miên cúi đầu: “Không thể chấp nhận.”

Gương mặt của Vô Quy nháy mắt trở về trạng thái lạnh tanh không cảm xúc, hắn nhìn người đang cúi đầu nhìn mũi chân trước mặt — trong lòng không khỏi cảm khái, cái bộ dạng túng quẫn đáng trách giống nhau như đúc này — nếu đây không phải em gái ruột của hắn thì hắn đã đánh cô dính vách rồi…

“Muội muốn giả ngu tiếp cũng được.” Vô Quy rụt tay về, phất phất tay áo, ung dung cười lạnh: “Tối qua nằm mơ cũng thấy rồi đó, một khối huyền thiết ngàn năm dưới đáy hồ Tuyết Lang đã được nữ tế Tịch tộc vớt lên, nữ nhân kia chuẩn bị dùng huyền thiết chế tạo một vỏ kiếm mới cho chủ nhân, định dùng nó để thay thế —”

Hoa Miên trợn to mắt, ngẩng mạnh đầu.

Vô Quy chỉ vào chóp mũi cô, giọng điệu như kiểu “biết ngay mà”: “Chẳng phải muội không thừa nhận mình là vỏ kiếm à, đầu ngẩng mạnh như vậy để làm chi, liên quan gì đến muội?”

Ngón tay Hoa Miên xoắn lại trước ngực, bất luận tình huống diễn biến thế nào đều khiến cô phiền muộn, bàn chân khẽ chà chà lên sàn: “Huyền Cực nói, vạn vật trên đời đều có linh hồn, vỏ kiếm Vô Quy chính là vỏ kiếm Vô Quy, trên đời không có vật thứ hai —”

“Đó là bởi vì hắn không biết sắp chế ra được một vỏ kiếm thứ hai.” Thiếu niên anh tuấn lạnh lùng cắt đứt lời Hoa Miên: “Chờ đến khi hắn biết chuyện này, đang lúc tung tích vỏ kiếm không rõ, lúc này lại danh chính ngôn thuận có thêm một vật thay thế, muội còn dám dựa vào cái gì để nói hắn không cần?”

Hoa Miên mê man ngẩng đầu, không rõ đáy mắt có nhìn thấy Vô Quy hay không: “Ai…”

“‘Ai’ cái gì mà ‘ai’?” Vô Quy nhíu mày, bộ dạng kiên quyết: “Lời đàn ông nói muội nghĩ có đáng tin không?”

Hoa Miên: “Đó là Huyền Cực, khụ, đối với vỏ kiếm mà nói, đó chính là chủ nhân —”

A, chủ nhân.

Gò má Hoa Miên phiếm hồng, đột nhiên nhớ rằng mình đã từng nói hớ, lúc đó cô cũng gọi Huyền Cực là —

Chủ nhân.

“Chủ nhân cũng là đàn ông.” Vô Quy khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Ý nghĩa tồn tại của loại động vật tên là đàn ông này chính là để làm tổn thương nữ nhân… Lời bọn họ nói nghe thì ngọt ngào, nhưng một khi đã hóa thành lưỡi dao sắc bén thì có thể chém muội một vết thương rất sâu.”

“…” Hoa Miên nhìn Vô Quy: “Anh cũng là đàn ông vậy.”

“…”

Còn dám mạnh miệng.

Vô Quy bị đôi mắt trắng đen rõ ràng kia nhìn chằm chằm, cố nén xúc động muốn một đao chém đứt cổ cô xuống: “Đúng vậy, ta cũng là đàn ông, nhưng ta không dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ muội, chỉ nói thật: Nếu không phải ta không đánh nữ nhân thì giờ này muội đã bị ta băm vằm rồi.”

Hoa Miên: “…”

“Nếu muội muốn tiếp tục giả chết thì cứ làm vậy đi, đến lúc vỏ kiếm mới chế tạo xong, chủ nhân thuận lợi cưới nữ nhân kia về, còn muội thì sao? Làm một vỏ kiếm bị vứt bỏ, đáng thương chỉ biết chui vào một góc khóc lóc, dù gì đây cũng là sở trưởng của muội mà…” Vô Quy không nhịn được dịch dịch tay áo: “Còn ta không có muội ở bên cạnh làm phiền, ngược lại tai cũng được thanh tịnh, đến lúc đó, vỏ kiếm mới chưa tu được kiếm hồn, với ta mà nói cũng chỉ là một đồ vật mà thôi… Vừa hay muội cũng câm điếc, sở dĩ có ở nhà hay không cũng không khác nhau là mấy.”

Hoa Miên: “…”

“Hôm nay xuất hiện, bất quá là nể tình huynh muội nhắc nhở muội một chút thôi — dù gì xen vào chuyện tình cảm ta cũng chẳng nói được bao nhiêu lời, sở dĩ ta đến đây để thay muội chấm dứt, muội muốn trốn tránh thì tốt nhất cứ tiếp tục trốn tránh đi…”

Vô Quy hơi dừng lại.

Hắn nâng mắt nhìn về hướng khác ngoài cửa xe…

“Nếu đã quyết định trốn tránh thì nhớ làm cho triệt để, đừng để lộ những chuyện muội biết về Chư Hạ đại lục; đừng kể cho chủ nhân những gì muội nhìn thấy trong mơ; lại càng không nên nhắc đến Vô Quy kiếm trước mặt hắn… Làm cho tốt vai trò con người đã quên hết mọi chuyện về vỏ kiếm của muội đi.”

Vô Quy dùng khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt lúc nào cũng được dán bốn chữ “trốn tránh sự thật” của Hoa Miên —

“Dù gì muội vốn là người như vậy.”

Vô Quy dứt lời, bên trong xe lại rơi vào trầm mặc.

Lúc đầu Hoa Miên thực sự bị những lời nói vô tình của đối phương tổn thương, nhưng nghĩ lại mới thấy có gì đó không đúng, lời nói của Vô Quy nghe qua rất vô tình, nhưng hình như còn mang ý nghĩa khác, thay vì nói đó là những lời trào phúng lạnh lùng, nó càng giống như đang thờ dài…

Nghĩ đến đây, Hoa Miên kinh ngạc ngẩng đầu, đang định nói gì đó thì thấy người trước mắt dần dần trở nên trong suốt —

Hoa Miên trong tình thế cấp bách muốn vươn tay bắt lấy ống tay áo của hắn.

Vô Quy phất tay tránh khỏi đầu ngón tay của cô, giây kế tiếp, hắn đã một lần nữa hóa thành thanh kiếm cổ, rơi xuống sàn xe, phát ra một tiếng “cạch” rất lớn!

Hoa Miên ngẩn người, đang định cúi người nhặt Vô Quy kiếm lên… Lúc này, một bóng đen thấp thoáng ngoài xe, cửa xe sau đó bị người khác mở ra, Huyền Cực khom lưng bước vào trong, vừa nhìn đã thấy Hoa Miên đang ngồi xổm cúi người định nhặt Vô Quy kiếm: “Đang làm gì vậy?”

Người ngồi trong xe bất thình lình rụt tay về giống con mèo nhỏ vừa bị kinh sợ, cả người cô lùi về phía đuôi xe, đôi mắt trắng đen rõ rằng nhìn chằm chằm vào hắn, giống ánh mắt nhìn một người đàn ông phụ tình —

Huyền Cực: “?”

Huyền Cực nhướng mày khó hiểu.

Cô lại làm sao vậy?

Thật kì lạ, tự nhiên lại nhìn hắn như nhìn kẻ thù không đội trời chung —

Huyền Cực đương nhiên không biết, lúc hắn còn đang đau khổ tìm vỏ kiếm Vô Quy thì đã bị thanh kiếm nhà mình chơi kế ly gián… Từ từ hạ bệ.



Buổi tối Hoa Miên xin nghỉ, cô lấy lý do vì trời trở lạnh nên bị nhức đầu, lão đại thấy thế thì cho cô nghỉ một đêm… Sau khi ăn uống xong xuôi, cô lại về phòng lăn qua lộn lại trên giường, suy nghĩ thật lâu.

Nghĩ một hồi lại nghĩ về Vô Quy, nếu cô thật sự là vỏ kiếm được đúc từ cùng một khối huyền thiết, vậy tính cách hai người đúng là quá khác nhau.

Nghĩ thêm một lúc lại nghĩ về Huyền Cực, nghĩ đến khả năng hắn sẽ vì Chư Hạ đại lục mà cưới nữ tế Tịch tộc, Hoa Miên lăn lông lốc từ trên giường xuống, bước về phía ban công mở cửa ra định nói với người ở phòng bên cạnh, đừng, tôi chính là vỏ kiếm, tôi theo anh trở về…

Nhưng đúng lúc này, Hoa Miên ngẩn người —

Trở về.

Trở về đâu?

Chư Hạ đại lục?

Bàn tay đặt trên cửa ban công của Hoa Miên khựng lại, cô quay đầu nhìn về phía giường, màn hình điện thoại sáng lên… Cô chậm rãi quay về cầm lấy, là mẹ cô gửi tin nhắn —

【Xem dự báo thời tiết thấy chỗ con có tuyết rơi, nhớ mặc thêm quần áo, đừng để cảm lạnh. Đợt này quay xong nhớ về thăm nhà một chút, bệnh phong thấp của ba con lại tái phát rồi, rượu thuốc lần trước con mang về dùng được lắm.】

Chỉ là một tin nhắn hằng ngày đơn giản lại có thể khiến Hoa Miên rơi nước mắt, cô nâng tay lau nước mắt, dũng khí muốn nói chuyện với Huyền Cực cũng mất sạch — đúng là mỡ heo che tâm, cô ở đây sống đã hơn hai mươi năm, cha mẹ cũng không hề ghét bỏ tính cách của cô mà luôn xem cô như công chúa… Lúc này Huyền Cực xuất hiện mới có vài ngày, vậy mà cô đã vô tâm muốn cùng hắn rời đi?

Nếu ba mẹ cô biết, họ sẽ đau lòng đến mức nào chứ?

Nghĩ đến đây, nước mắt của cô càng khó lòng khống chế, trong lòng vừa áy náy vừa sợ hãi, cô đến trước gương, cẩn thận vén vạt áo: Vết bớt đằng sau vô cùng dữ tợn, thì ra đúng là dấu răng của dã thú, vết thương nặng như vậy mới để lại dấu vết ngay cả khi cô đã chuyển thế, không biết vết thương lúc đó rốt cuộc sâu đến mức nào…

Đầu ngón tay mảnh khảnh cẩn thận sờ qua nơi dấu răng để lại —

Mà Huyền Cực không biết gì cả.

Đến tận hôm nay, hắn thậm chí còn không biết kiếm và vỏ kiếm đã có kiếm hồn, là vật thể biết cười, biết khóc, biết tồn tại.

Hoa Miên: “…”

Đầu ngón tay cô khẽ dừng lại, đột nhiên trong nháy mắt, Hoa Miên triệt để từ bỏ ý niệm nói cho Huyền Cực biết thân phận thực sự của mình, cũng đột nhiên nhớ đến những lời Vô Quy đã nói trước khi đi —

【 Nếu muốn trốn tránh thì tốt nhất cứ tiếp tục trốn tránh. 】

【Làm cho tốt vai trò con người đã quên mọi chuyện về vỏ kiếm của muội đi. 】

【 Dù gì muội vốn là người như vậy. 】

Trong đầu hiện lên gương mặt chán ghét của Vô Quy khi nói những lời này, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại, ánh mắt của hắn lúc mới xuất hiện… Hoa Miên cảm thấy không phải người đó không quan tâm đến mình —

Lúc trước hắn đều đóng vai một thanh bảo kiếm trầm mặc giả chết, tùy ý để cô mơ mơ màng màng sống qua ngày;

Đến khi người khác tìm ra huyền thiết để chế tạo một cái vỏ kiếm mới hắn mới không nhịn nữa mà xuất hiện, tuy ngoài mặt nói chuyện rất khó nghe, nhưng thực ra là đang bóng gió nhắc nhở cô, cũng cho cô thời gian để đưa ra lựa chọn…

Còn cô vẫn chưa kịp nói với hắn tiếng cảm ơn, cũng không biết sau này còn có cơ hội hay không.

Hoa Miên đưa tay kéo lại quần áo, sau đó nâng tay nhìn vào lòng bàn tay — cơ thể mảnh dẻ nhỏ bé này thực sự là một bộ phận tạo ra thần khí thượng cổ sao?

Ngay cả cô cũng không thể tưởng tượng được.

Lúc cô còn đang sững sờ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ban công phòng sát vách… Hoa Miên ngẩng đầu nhìn về hướng mới phát ra âm thanh, lập tức phát hiện có bóng người lay động ngoài đó, cô mở cửa thò đầu ra dò xét, gió lạnh bên ngoài theo đó cũng thổi bay mái tóc của cô.

Cô đưa mắt nhìn thì thấy Huyền Cực đang đứng trên ban công, trong tay nắm cái kính liên lạc với Chư Hạ đại lục, lúc Hoa Miên thò đầu ra, vừa lúc nghe thấy giọng nói trầm ổn của người đàn ông trong kính vang lên —

“Vỏ kiếm Vô Quy không biết lạc đi nơi nào, mà thời hạn tranh giành đế vị đã cận kề… Lúc này mong công tử suy nghĩ cẩn thận, dù làm bất cứ điều gì cũng phải suy tính — may mà thứ bị mất chỉ là vỏ kiếm, lần này nếu vật bị mất không phải vỏ kiếm mà là kiếm thì cho dù có tìm được huyền thiết cũng không ai có thể chế tạo được Vô Quy…”

Bàn tay đặt trên khung cửa của Hoa Miên lặng lẽ siết lại.

“Hôm nay Tịch tộc vì muốn trợ giúp Nhân tộc nên cam tâm tình nguyện dâng lên huyền thiết nhằm chế tạo thêm một cái vỏ kiếm, dù yêu cầu đưa ra hơi hoang đường nhưng nghĩ kĩ thì chúng ta không hẳn bị tổn thất — người Tịch tộc một khi đến Hoàng thành phải được hưởng đãi ngộ ngang bằng với Nhân tộc, nhưng vương cung quý tộc của Tịch tộc ít khi nào rời khỏi mặt nước, bọn họ sống ở vực sâu Đông Hải, một năm cũng không có bao nhiêu cơ hội đến chỗ chúng ta…”

Tuy Hoa Miên chỉ để lộ non nửa cái đầu, nhưng mái tóc dài bị gió thổi tung đã vô tình khiến cô để lộ tung tích, Huyền Cực đứng trên ban công thoáng chú ý đến động tĩnh của phòng bên cạnh, hắn xoay đầu, liếc mắt nhìn Hoa Miên…

Sau đó thoáng dừng lại.

Bàn tay cầm huyền kính lập tức muốn ngắt kết nối.

Thế nhưng lúc này, ở trong gương, Thanh Huyền vẫn còn đang lải nhải: “Hơn nữa việc cưới hỏi đó, công tử cũng đã trưởng thành, lão tộc trưởng trước khi đi cũng đã an bài cho thuộc hạ, yêu cầu của nữ tế Tịch tộc tuy rằng hơi quá đáng, nhưng tướng mạo cũng được xem là ngàn dặm mới có một, xinh đẹp như hoa, đứng cạnh công tử cũng không bị xem là trèo cao…”

Huyền Cực chú ý khi Thanh Huyền nhắc đến hai từ “cưới hỏi”, bàn tay đặt trên khung cửa của cô khẽ dùng sức, đầu ngón tay hơi ngả màu trắng.

Anh giật giật môi, thầm nghĩ mong Thanh Huyền nhanh chóng câm miệng.

Nhưng Thanh Huyền như bị người khác điểm huyệt, thao thao bất tuyệt mãi không ngừng: “Hơn nữa từ trước đến nay người của Tịch tộc không lo chuyện bên ngoài, cũng chẳng mặn mà gì đối với chuyện tranh đoạt hoàng quyền, gần như chỉ muốn đứng ngoài xem vui — nhưng mà địa vị của nữ tế vô cùng cao quý, lần này nếu có thể cưới được người của tộc bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, nghĩ kĩ thì đây chính là sự liên thủ được người người ca tụng, đến lúc đó công tử vừa có vỏ kiếm mới, vừa có vợ mới, chẳng phải là một công đôi việc sao…”

Huyền Cực: “… Một công đôi việc?”

Huyền Cực hoang đường phản vấn.

Giây tiếp theo, Thanh Huyền quả nhiên im lặng, nửa cái đầu lộ ra ngoài ban công bên kia cũng “vụt” một cái chui về, thậm chí Huyền Cực còn chưa kịp gọi cô lại, cửa đã “rầm” một tiếng, sau đó một tiếng “cạch” vang lên —

Thính lực của Huyền Cực rất tốt, dù chỉ là âm thanh rất nhỏ vẫn nghe được rõ ràng.

Huyền Cực: “…”

Lại còn một công đôi việc.

Tốt cái gì mà tốt?

Huyền Cực bị tiếng “cạch” khóa trái bên kia làm cho bực bội, lại không phát tác được —

Chân trước Hoa Miên vừa đưa ra giả thiết “Nếu trên dời này còn tồn tại một vỏ kiếm thứ hai, có người vì đó mà ép anh lấy cô ta, anh cũng không từ chối?”, chân sau sự việc đã ập đến như có điềm báo.

Hắn chần chờ suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào, chiều nay không hiểu lại có chuyện gì xảy ra, trong xe đạo cụ, ánh mắt Hoa Miên nhìn hắn hệt như nhìn tội phạm, như thể hắn là kẻ bạc tình vậy;

Buổi tối lại xảy ra chuyện này.

Rõ rằng sáng nay hắn còn thề son sắt, nói cái gì mà vỏ kiếm Vô Quy trên đời này chỉ có một, đã vậy còn bác bỏ giả thuyết cô đưa ra, bây giờ lại nghe Thanh Huyền nói nhăng cuội, còn giống như chính hắn mới là người muốn mọi việc xảy ra theo hướng như vậy…

Nghĩ đến đây, Huyền Cực bỗng cảm thấy ủy khuất, bộ dạng khuyên bảo của tên thị vệ trưởng trong gương thật khiến người khác chán ghét.

Huyền Cực liếc nhìn cửa sổ đóng rèm kín mít phòng bên cạnh, mặt không biểu cảm đánh gãy tên thị vệ không biết điểm dừng: “Thanh Huyền.”

Thanh Huyền: “?”

Huyền Cực: “Nữ tế Tịch tộc rốt cuộc đã cho ông đồ gì tốt, bình thường ba ngày cộng lại cũng không nói nhiều bằng hôm nay đâu.”

Thanh Huyền: “???????”

Thanh Huyền ngây ngốc lắng nghe.

Chỉ thấy Huyền Cực thản thiên nói tiếp: “Ông nói đúng, thời hạn tranh đoạt đế vị đã cận kề, ta không có nhiều thời gian để lãng phí ở Hiện Thế — vì vậy, nhờ ông chuyển lời tới Tịch tộc, nói với bọn họ ta đã đồng ý yêu cầu, để bọn họ giao huyền thiết ra, ông cầm huyền thiết đến Chú Kiếm Các ở đảo Phù Đồ trước đi, dựa vào bản vẽ vỏ kiếm Vô Quy mà đúc thêm một vỏ kiếm mới cho ta.”

Thanh Huyền ngập ngừng: “…Về phần lễ hỏi nữ tế Thiện Thủy, chúng ta cứ cầm huyền thiết vậy là xong sao? Nữ tử bình thường khi kết hôn đã phải chuẩn bị sính lễ rồi…”

“Dịch Huyền Cực ta là tân tộc trưởng Nhân tộc, chưởng quản ba mươi sáu vực bảy mươi hai núi một trăm bốn mươi bốn con sông ở vùng đất phía Tây, được ngàn vạn Nhân tộc cúi đầu xưng thần — từ khi kế vị đến nay, phóng mắt toàn bộ Chư Hạ, đã từng có ai dám đứng trước mặt ta ép buộc chưa?”

Giọng nói anh vô cùng bình thản, gương mặt lạnh lùng vô cùng xa lạ.

“Hôm nay tưởng với một khối huyền thiết mà đã muốn làm chủ cung Vô Lượng, người của Tịch tộc ở trong nước quá lâu nên đầu bị úng luôn rồi sao?” Hắn giơ tay lên, hời hợt phủi đi hạt tuyết nơi đầu vai, thản nhiên nói: “Huyền thiết ta muốn — về phần nữ tế Tịch tộc kia, cách đảo Phù đồ còn có một đảo hoang tên là “Hoang Nguyệt”, nơi đó bốn phía là biển, trên đảo quanh năm muôn hoa đua nở, nước chảy róc rách, địa hình rất tốt… Ông đi hỏi xem nữ tế Tịch tộc đó có đồng ý không, nếu đồng ý, vì sinh linh khắp Chư Hạ, ta đành hy sinh thu nàng làm thiếp, như vậy cũng được.”

Thanh Huyền: “…”

Thanh Huyền thoáng chốc lệ tuôn rơi: Lời nói vô sỉ như vậy lão tử không nói được! Nói xong đừng nói là huyền thiết không đến tay, mà Tịch tộc nổi giận muốn khai chiến cũng còn nhẹ!

Thanh Huyền hàm súc nói: “Công tử, xin hãy suy nghĩ.”

Huyền Cực nhìn cánh cửa đóng kín mít bên kia ban công, trên rèm cửa dường như vừa lướt qua một bóng dáng hoảng loạn.

Huyền Cực: “Nghe thôi đã thấy bực, còn suy nghĩ cái gì, cứ làm vậy đi.”

Dứt lời “phụp” một tiếng đóng huyền kính lại.

Không cho thị vệ trưởng bên kia cơ hội nói thêm câu nào.

==Ta là đường phân cách==

Huyền Cực: Tai bay vạ gió, ai bảo ông nói nhiều.


/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status