Bấm tay tính toán, thời gian đến lúc Huyền Cực phải rời đi ước chừng còn khoảng hai mươi ngày.
Huyền Cực là người mới nổi nên thù lao đóng phim cũng tăng vù vù — diễn xong hai cảnh có phó tướng, tuyết cũng ngừng rơi, sau khi tính toán số tiền nhận được đủ để tiêu dùng trong những ngày còn lại, Huyền Cực lại khôi phục tính cách của người tối cổ, không muốn tiếp tục xuất đầu lộ diện nữa.
Mặc cho đạo diễn khuyên giải cỡ nào hắn cũng không chịu diễn tiếp, chuyển hướng qua Hoa Miên cũng bị cô từ chối thẳng thừng.
Phim không cần quay, vỏ kiếm cũng chưa cần tìm lại, Huyền Cực vô cùng nhàn rỗi, lời hứa bảo vệ Hoa Miên đến những giây cuối cùng mà hắn hứa trước kia rốt cục cũng được thực hiện — triệt để đến… à, trăm phần trăm.
Biểu hiện cụ thể là: Hoa Miên đi đâu, Huyền Cực đi đó.
Hành động này thực sự muốn lấy đi mạng già của cô, ngoại trừ Hoa Miên lúc nào cũng mất hồn mất vía, toàn bộ nhân viên tổ mỹ thuật đều biết mặt Huyền Cực, thấy hắn mỗi ngày đều dán sau mông Hoa Miên như đuôi sói cũng cười trêu: “Ôi, tình cảm chị em tốt quá ha.”
Đối với chuyện này, Hoa Miên dở khóc dở cười.
Huyền Cực vẫn dính lấy cô như cũ, dính rất chặt.
Ví như hôm nay.
Hoa Miên đang ngồi trong xe đạo cụ, vừa xem phim Hàn vừa dán chuôi kiếm giả — cái chuôi kiếm này làm riêng cho vai phụ là thần thú biến thành người dùng, sau khi hoàn tất bản vẽ sẽ được chuyển cho đạo cụ sư, kết quả đồ vừa làm xong, lúc mở hộp chuyển phát nhanh ra kiểm tra thì phát hiện chuôi kiếm bị gãy trong quá trình vận chuyển, thảm không dám nhìn…
Vốn dĩ phải chuẩn bị gấp, ngày mai sẽ phải dùng đến, thế nên Hoa Miên đành phải thức đêm để hoàn thành.
Điều này khiến cô rất khó chịu.
Toàn bộ thành phố H đều biết, Doraemon rất dễ nói chuyện, nhưng Doraemon cũng có lúc bị khó ở — đó chính là lúc chế tác đạo cụ, lúc đó cô sẽ biến thành Doraemon hắc ám… Cần được mọi người lịch sự tôn trọng.
Vì vậy lúc này đây, khi Hoa Miên đang vùi đầu cắt cắt dán dán, bán kính mấy trăm mét xung quanh xe đạo cụ ngay cả một con ruồi cũng không có, chỉ có Huyền Cực ôm cánh tay ngồi một bên, im lặng không nói gì, chăm chú nhìn Hoa Miên chằm chằm — nhìn cô cầm kéo thành thạo cắt giấy, sau đó cầm hồ hoặc sơn, bộ dạng vô cùng bận rộn…
Gò má cô, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn xe đang phản chiếu bóng của hàng mi rậm, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng có lẽ cô không ý thức được điều đó.
Huyền Cực nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà mở lời: “Làm kịp không?”
Hoa Miên chẳng buồn ngẩng đầu: “Anh không làm phiền thì sẽ kịp.”
Huyền Cực: “…”
Chăm chú làm việc tất nhiên rất đáng yêu, nhưng chăm chú quá cũng có chút… bộ dạng không biết trời cao đất dày này của cô đúng là đáng ghét.
Huyền Cực tùy tiện đặt Vô Quy kiếm xuống, im lặng không chút dấu vết cọ cọ đến bên cạnh cô, lúc này màn hình điện thoại của Hoa Miên đang phát một bộ phim tình cảm Hàn Quốc kinh điển, mới đầu Huyền Cực còn hơi hoảng sợ, ánh mắt chuyển qua một lúc mới nhận ra trong màn hình là cái thứ gọi là “phim truyền hình”, trong phim, nam chính vừa khóc thút thít vừa móc một cái nhẫn từ trong túi ra, sau đó run rẩy đeo vào tay nữ chính đang nằm xụi lơ trên nền tuyết…
Huyền Cực: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Hoa Miên bớt chút thời gian nhìn vào di động: “Nam chính đang cầu hôn nữ chính, đây là tập tục ở chỗ chúng tôi, cầu hôn phải có nhẫn kim cương, đại ý là muốn tuyên bố với toàn thế giới cô gái này là của tôi, không ai có quyền động vào… Tuy rằng lúc này hình như nữ chính thăng rồi.”
Huyền Cực hỏi: “Thăng?”
Hoa Miên lạnh lùng đáp: “Đại khái là chết đó, bộ phim này phản ánh sự thật: Đàn ông các anh muốn cởi quần đánh rắm gì thì lo làm sớm đi, đợi chờ làm cái quái gì?”
Huyền Cực: “…”
Huyền Cực quay đầu nhìn gương mặt tê liệt của cô gái bên cạnh — chỉ khi làm việc cô mới đặc biệt không giống người bình thường, hoàn toàn không thèm để ý đến cách thức và đối tượng mà mình đang nói chuyện, cũng không bị lắp, hệt như người bị bệnh tâm thần phân liệt, thoáng chốc biến thành nữ vương.
Huyền Cực: “Nhẫn kim cương rất đắt sao?”
Hoa Miên: “Đắt.”
Huyền Cực vô thức mò mò túi tiền, lại nghe Hoa Miên nói mà không thèm ngẩng đầu: “Thù lao đóng phim của anh cũng chẳng đủ mua đâu, đừng nghĩ nữa… Vả lại không chừng nữ tế Tịch tộc kia cũng chướng mắt món trang sức bèo bọt đó.”
“…” Huyền Cực rụt tay về, dường như oán giận lầm bầm: “Đã nói không cưới, sao cô còn nhắc mãi thế?”
Hoa Miên: “Vậy anh muốn mua nhẫn làm cái gì, chẳng lẽ còn tơ tưởng đến người nào khác à?” Cô quay đầu nhìn hắn, hơi nhíu mày chất vấn.
Sau đó.
Hai mắt chạm nhau.
Đại não vòng vo chừng ba bốn giây —
Hoa Miên: “…”
Đột nhiên ý thức được điều mình vừa nói, Doraemon hắc ám nháy mắt tỉnh táo lại, vùng da quanh lông mày của Hoa Miên giãn ra, gương mặt trắng trẻo lúc hồng lúc xanh, cô lắp bắp xin lỗi, lại cúi đầu chăm chú nhìn vào cái kéo trong tay —
Hận không thể tự xiên chết cái miệng thối của mình cho xong.
Sao cô có thể nói những lời đó với hắn kia chứ!
…. A a a hình như lúc nãy còn nói rất nhiều câu khó nghe?!
Cô điên rồi.
Cô điên rồi!
Hoa Miên ảo não giơ tay vỗ vỗ ót, thành tâm mắng cho mình một chặp, đang cân nhắc có nên xin lỗi Huyền Cực hay không, đúng lúc này, xe đạo cụ bị người khác giật ra, lão đại tổ đạo cụ thò đầu vào dò xét —
“Hoa Miên, dán chuôi xong chưa?”
Không khí trong xe hơi đọng lại.
Huyền Cực mặt không biểu cảm ngồi yên đó.
Hoa Miên giơ hai tay đang dán hồ lên như phản xạ có điều kiện, sau đó bị lão đại nhà mình ghét bỏ: “Cô dán cái gì vậy, món đồ này mà đem ra quay thì chắc chắn bị mắng, bỏ đi.”
Hoa Miên: “Tôi tôi tôi… dán cả đêm đó QAQ!”
Lão đại không để ý đến cô, ông đưa mắt nhìn một vòng trong xe đạo cụ, sau đó dán mắt vào Vô Quy kiếm mà Huyền Cực để ở một góc, hai mắt sáng ngời, cao hứng bừng bừng nói: “Không phải có sẵn đây sao? Sao không nói sớm… Sao trước đây tôi không chú ý đến món đồ tinh xảo này nhỉ, đạo cụ mới hả? Là ai làm thế, rất có thành ý nha, sau này hợp tác lâu dài đi.”
Hoa Miên: “…”
Huyền Cực: “…”
Không đợi Hoa Miên mở miệng cự tuyệt, lão đại nhà cô đã ném lại một câu “Đừng dán nữa, dùng cái này là được.” rồi quay người bỏ đi… tiếng bước chân càng lúc càng xa, trên xe lại lâm vào im lặng chết người.
Hoa Miên: “… Tính ra thì, vứt, vứt Vô Quy kiếm lung tung để người ta nhìn thấy, anh anh anh cũng có trách nhiệm đúng không? Cho nên Vô Quy kiếm có thể làm một món đạo cụ bình thường để người phàm cầm được không?”
Huyền Cực suy nghĩ một chút: “Vô Quy kiếm không giống kiếm bình thường, nó có linh tính, bình thường phải có người khống chế, nếu không sẽ giống hệt một cục sắt nặng ngàn cân…. Nhưng nếu trước khi sử dụng nhỏ một giọt máu của tôi lên thì không sao, với điều kiện là tôi phải đứng gần đó, thời gian sử dụng ước chừng khoảng một ấm trà sẽ không có vấn đề gì.”
Hoa Miên nghe ra ý của Huyền Cực, nhất thời dấy lên hy vọng, cô duỗi cổ đầy mong chờ: “Vậy, mượn, mượn kiếm của anh dùng một lát được không?”
Huyền Cực: “Có thể.”
Huyền Cực: “Trả thù lao, chỉ lấy tiền đang lưu hành ở Hiện thế.”
Hoa Miên không hiểu ra làm sao: “Là ý gì?”
Huyền Cực: “Nhân dân tệ.”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên che ví tiền của mình lại, trợn to mắt: “Anh sắp phải đi rồi, sao tự nhiên lại mê tiền như vậy!”
Huyền Cực thờ ơ, vẻ mặt ngay thẳng — hiển nhiên đang trong trạng thái phát bệnh của nam ung thư, không có ý nói cho cô biết mình cần tiền ở Hiện Thế để làm gì, chỉ riêng việc chấp nhận giao dịch với cô đã là quá tốt rồi.
Hoa Miên là nữ hán tử nên không thèm so đo với đàn ông, cũng không ép hỏi nữa, nghĩ rằng tốt xấu gì cũng cần hắn nhỏ một giọt máu, chỉ có thể hầm hừ ra giá với Huyền Cực… Vốn cô cho rằng Huyền Cực không hiểu rõ mệnh giá ở Hiện Thế, nói không chừng đưa hắn chừng mười đồng uống rượu là đủ rồi —
Không ngờ người đàn ông đối diện chỉ lẳng lặng móc một xấp tiền từ trong ngực ra — một xấp dày — từ từ đếm, đếm xong còn báo giá cho Hoa Miên khiến cô hiểu rõ mình đã nuôi phải một con sói trắng giá trên trời suốt nhiều ngày qua.
Thấy Hoa Miên lộ vẻ mặt không mấy tốt, hắn còn hợp tình hợp lý giải thích: “Mấy ngày nay làm công đêm ngày, lên đài diễn kịch một thời gian, tôi cũng có chút hiểu biết đối với tiền ở Hiện Thế… Hoa Miên cô đừng hòng lừa gạt người ở đất khách quê người.”
Hoa Miên: “…”
Còn dám nói cô định lừa gạt người nhà quê.
Có chút hiểu biết với giá tiền ở Hiện Thế thì làm sao, ghê lắm chắc?
Giỏi lắm hả?!
Hoa Miên tức giận quăng cho Huyền Cực một cái liếc mắt không có bao nhiêu sát thương, sau đó trực tiếp ném túi tiền vào tay hắn — đó là một cái ví hình Naruto bằng bông, bên trong có mấy trăm đồng và vài đồng xu… Đưa tiền xong, cô dường như còn sợ hắn đòi tăng giá nên nhanh nhẹn ôm lấy Vô Quy kiếm, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào thân kiếm, cô sực nhớ ra điều gì đó nên rụt tay về, im lặng quay đầu nhìn người đằng sau: “Tôi cầm không nổi!”
Huyền Cực nghe vậy ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng chống nạnh cách đó không xa, bộ dạng ghi rõ bốn chữ “tôi trả tiền rồi”, ánh sáng trong mắt rất sinh động, lại khiến hắn cảm thấy cô thật đáng yêu…
Vì vậy khóe môi hắn nhịn không được khẽ cong lên, khiến gương mặt vốn như quan tài lộ ra một chút ý cười.
“Tôi lấy cho cô.” Hắn thấp giọng nói.
Vì vậy, Hoa Miên trơ mắt nhìn Huyền Cực đem cái ví hình Naruto của mình cất đi, sau đó đứng dậy, đi về phía cô, hắn dễ dàng cầm thanh kiếm đang đặt dưới đất lên, còn tiện tay tung nó trên tay, vẽ nên kiếm hoa.
Đường kiếm xé gió trong không khí, âm thanh đó rơi vào tai Hoa Miên lại giống hệt như tiếng tên quỷ xấu xa kia đang cười nhạo mình.
Hoa Miên: “…”
Đầu ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào thanh kiếm trong tay Huyền Cực: “Kiếm của anh đang cười nhạo tôi.”
Huyền Cực cũng không ngẩng đầu: “Kiếm không nói chuyện, cô đừng oan uổng nó.”
Hoa Miên: “…”
Có á!
Còn nói chuyện rất khó nghe!
Anh còn nói đỡ cho hắn!
Tức quá.
….
Giải quyết xong chuyện thanh kiếm, Hoa Miên cũng không cần ngồi dán giấy suốt đêm nữa.
Cô và Huyền Cực nhảy xuống xe đạo cụ, kéo cửa lên, công việc hôm nay cũng sắp kết thúc —
Bây giờ là đầu tháng 12, từ giờ đến lúc Huyền Cực rời đi còn khoảng 1 tuần.
Đêm nay hiếm có khi mây đen không che mất ánh trăng, ánh trăng rất sáng… Hoa Miên không vội vàng quay về khách sạn nghỉ ngơi như mọi khi mà như bị ma xui quỷ khiến, bất chấp có người đi theo phía sau, hứng trí đi tản bộ, vậy là cô đi bộ một vòng lớn quanh trường quay rồi mới về.
Đi tới đi lui liền đi đến nơi gặp nạn lần thứ hai, là một công trường bỏ hoang, sắc xanh của ánh trăng trong đêm tối mờ mờ chiếu sáng nơi đó, gió bắc thổi tới, trong không khí xộc lên mùi ẩm mốc…
Hoa Miên đi đến nơi mình gặp chuyện không may lần đó, cục thép lớn tất nhiên đã bị dời đi, chỉ còn dây thép bị đứt kia vẫn còn đang đung đưa đón gió khiến người ta rợn người — Hoa Miên đứng dưới cần cẩu ngẩng đầu nhìn sợi thép đang lắc lư: “Chuyện ngày đó còn giống như chuyện mới hôm qua, rõ ràng ở trước mắt… Anh từ trên trời giáng xuống trước mặt tôi, lúc tôi sắp ngất, thứ duy nhất nhìn thấy cũng là anh.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, hầu như bị thổi tan trong không khí, sau lưng cô, Huyền Cực khoanh tay đứng im, cũng không biết nên đáp lời thế nào… Chỉ có bàn tay khẽ đặt sau Vô Quy kiếm, sẵn sàng ứng phó với bất kì tình huống xấu nào.
Hiển nhiên hắn còn rất cảnh giác với tất cả những gì đã xảy ra ở nơi này.
Hoa Miên thoáng nhìn thấy cảnh đó, cô cúi đầu cười khẽ, dường như đã đi đủ, Hoa Miên xoay người trầm mặc quay về đường cũ —
Mấy ngày này.
Cô đã đến công trường này.
Cũng sử dụng thang máy lên xuống khách sạn.
Cũng đã đến bệnh viện đứng từ xa quan sát Vương Ca.
… Chỉ là không phát sinh bất cứ vấn đề gì.
Đúng là buồn cười, rõ ràng cô phải nhẹ nhõm khi thấy vậy, nhưng đến khi khôi phục lại tinh thần, Hoa Miên lại cảm giác mình thậm chí còn thấy hơi thất vọng… Giống như cô đang hy vọng sẽ có chuyện gì đó phát sinh —
Để hắn áy náy, để hắn khẩn trương, hoặc là luyến tiếc vì phải rời đi.
Nhưng mà.
Có lẽ chuyện Huyền Cực tìm được vỏ kiếm đã lan rộng ra bên ngoài, người của Hồ tộc cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống thường ngày của cô cũng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có —
Yên tĩnh đến mức như đang cười nhạo hành động của cô buồn cười đến mức nào.
Hoa Miên chắp tay ra đằng sau, đầu ngón chân đá tung lớp tuyết đọng trên mặt đất khiến chúng bay lên… Cô rũ mắt, trong lòng loạn như ma nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, chỉ rầu rĩ nói: “Dịch Huyền Cực, tôi an toàn rồi, anh có thể an tâm rời đi.”
Hoa Miên quay lưng về phía hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này.
Chỉ là lúc này mây đen đột nhiên kéo đến, che khuất ánh trăng vốn dĩ không tệ, không gian âm u, từng hạt tuyết trắng như lông ngỗng lại lục tục rơi xuống…
Hoa Miên quay lưng về phía hắn, cảm giác chóp mũi man mát, cô hơi nhíu mày… Nhưng lúc này, lại đột nhiên cảm giác được gió lạnh hơi ngừng lại, cô sửng sốt ngẩng đầu, không biết Huyền Cực đã bước lên bên cạnh cô từ lúc nào, thân hình cao lớn của hắn cứ thế yên lặng chắn đi gió tuyết, hắn nâng bàn tay to của mình lên che trên đỉnh đầu cô.
Hoa Miên mờ mịt chớp mắt.
“Tuyết lại rơi rồi, cẩn thận cảm lạnh, về thôi.”
Giọng nói của hắn vừa từ tính vừa trầm ổn.
Hắn đứng bên cạnh cô, thay cô che đi gió lạnh băng tuyết, động tác khẽ khàng mà tự nhiên, giống như lời hắn đã từng hứa —
Hắn sẽ bảo vệ cô đến giây phút cuối cùng, bất luận là Hồ tộc, hay gió lạnh mưa tuyết, hắn đều ở đây.
Huyền Cực là người mới nổi nên thù lao đóng phim cũng tăng vù vù — diễn xong hai cảnh có phó tướng, tuyết cũng ngừng rơi, sau khi tính toán số tiền nhận được đủ để tiêu dùng trong những ngày còn lại, Huyền Cực lại khôi phục tính cách của người tối cổ, không muốn tiếp tục xuất đầu lộ diện nữa.
Mặc cho đạo diễn khuyên giải cỡ nào hắn cũng không chịu diễn tiếp, chuyển hướng qua Hoa Miên cũng bị cô từ chối thẳng thừng.
Phim không cần quay, vỏ kiếm cũng chưa cần tìm lại, Huyền Cực vô cùng nhàn rỗi, lời hứa bảo vệ Hoa Miên đến những giây cuối cùng mà hắn hứa trước kia rốt cục cũng được thực hiện — triệt để đến… à, trăm phần trăm.
Biểu hiện cụ thể là: Hoa Miên đi đâu, Huyền Cực đi đó.
Hành động này thực sự muốn lấy đi mạng già của cô, ngoại trừ Hoa Miên lúc nào cũng mất hồn mất vía, toàn bộ nhân viên tổ mỹ thuật đều biết mặt Huyền Cực, thấy hắn mỗi ngày đều dán sau mông Hoa Miên như đuôi sói cũng cười trêu: “Ôi, tình cảm chị em tốt quá ha.”
Đối với chuyện này, Hoa Miên dở khóc dở cười.
Huyền Cực vẫn dính lấy cô như cũ, dính rất chặt.
Ví như hôm nay.
Hoa Miên đang ngồi trong xe đạo cụ, vừa xem phim Hàn vừa dán chuôi kiếm giả — cái chuôi kiếm này làm riêng cho vai phụ là thần thú biến thành người dùng, sau khi hoàn tất bản vẽ sẽ được chuyển cho đạo cụ sư, kết quả đồ vừa làm xong, lúc mở hộp chuyển phát nhanh ra kiểm tra thì phát hiện chuôi kiếm bị gãy trong quá trình vận chuyển, thảm không dám nhìn…
Vốn dĩ phải chuẩn bị gấp, ngày mai sẽ phải dùng đến, thế nên Hoa Miên đành phải thức đêm để hoàn thành.
Điều này khiến cô rất khó chịu.
Toàn bộ thành phố H đều biết, Doraemon rất dễ nói chuyện, nhưng Doraemon cũng có lúc bị khó ở — đó chính là lúc chế tác đạo cụ, lúc đó cô sẽ biến thành Doraemon hắc ám… Cần được mọi người lịch sự tôn trọng.
Vì vậy lúc này đây, khi Hoa Miên đang vùi đầu cắt cắt dán dán, bán kính mấy trăm mét xung quanh xe đạo cụ ngay cả một con ruồi cũng không có, chỉ có Huyền Cực ôm cánh tay ngồi một bên, im lặng không nói gì, chăm chú nhìn Hoa Miên chằm chằm — nhìn cô cầm kéo thành thạo cắt giấy, sau đó cầm hồ hoặc sơn, bộ dạng vô cùng bận rộn…
Gò má cô, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn xe đang phản chiếu bóng của hàng mi rậm, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng có lẽ cô không ý thức được điều đó.
Huyền Cực nhìn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà mở lời: “Làm kịp không?”
Hoa Miên chẳng buồn ngẩng đầu: “Anh không làm phiền thì sẽ kịp.”
Huyền Cực: “…”
Chăm chú làm việc tất nhiên rất đáng yêu, nhưng chăm chú quá cũng có chút… bộ dạng không biết trời cao đất dày này của cô đúng là đáng ghét.
Huyền Cực tùy tiện đặt Vô Quy kiếm xuống, im lặng không chút dấu vết cọ cọ đến bên cạnh cô, lúc này màn hình điện thoại của Hoa Miên đang phát một bộ phim tình cảm Hàn Quốc kinh điển, mới đầu Huyền Cực còn hơi hoảng sợ, ánh mắt chuyển qua một lúc mới nhận ra trong màn hình là cái thứ gọi là “phim truyền hình”, trong phim, nam chính vừa khóc thút thít vừa móc một cái nhẫn từ trong túi ra, sau đó run rẩy đeo vào tay nữ chính đang nằm xụi lơ trên nền tuyết…
Huyền Cực: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Hoa Miên bớt chút thời gian nhìn vào di động: “Nam chính đang cầu hôn nữ chính, đây là tập tục ở chỗ chúng tôi, cầu hôn phải có nhẫn kim cương, đại ý là muốn tuyên bố với toàn thế giới cô gái này là của tôi, không ai có quyền động vào… Tuy rằng lúc này hình như nữ chính thăng rồi.”
Huyền Cực hỏi: “Thăng?”
Hoa Miên lạnh lùng đáp: “Đại khái là chết đó, bộ phim này phản ánh sự thật: Đàn ông các anh muốn cởi quần đánh rắm gì thì lo làm sớm đi, đợi chờ làm cái quái gì?”
Huyền Cực: “…”
Huyền Cực quay đầu nhìn gương mặt tê liệt của cô gái bên cạnh — chỉ khi làm việc cô mới đặc biệt không giống người bình thường, hoàn toàn không thèm để ý đến cách thức và đối tượng mà mình đang nói chuyện, cũng không bị lắp, hệt như người bị bệnh tâm thần phân liệt, thoáng chốc biến thành nữ vương.
Huyền Cực: “Nhẫn kim cương rất đắt sao?”
Hoa Miên: “Đắt.”
Huyền Cực vô thức mò mò túi tiền, lại nghe Hoa Miên nói mà không thèm ngẩng đầu: “Thù lao đóng phim của anh cũng chẳng đủ mua đâu, đừng nghĩ nữa… Vả lại không chừng nữ tế Tịch tộc kia cũng chướng mắt món trang sức bèo bọt đó.”
“…” Huyền Cực rụt tay về, dường như oán giận lầm bầm: “Đã nói không cưới, sao cô còn nhắc mãi thế?”
Hoa Miên: “Vậy anh muốn mua nhẫn làm cái gì, chẳng lẽ còn tơ tưởng đến người nào khác à?” Cô quay đầu nhìn hắn, hơi nhíu mày chất vấn.
Sau đó.
Hai mắt chạm nhau.
Đại não vòng vo chừng ba bốn giây —
Hoa Miên: “…”
Đột nhiên ý thức được điều mình vừa nói, Doraemon hắc ám nháy mắt tỉnh táo lại, vùng da quanh lông mày của Hoa Miên giãn ra, gương mặt trắng trẻo lúc hồng lúc xanh, cô lắp bắp xin lỗi, lại cúi đầu chăm chú nhìn vào cái kéo trong tay —
Hận không thể tự xiên chết cái miệng thối của mình cho xong.
Sao cô có thể nói những lời đó với hắn kia chứ!
…. A a a hình như lúc nãy còn nói rất nhiều câu khó nghe?!
Cô điên rồi.
Cô điên rồi!
Hoa Miên ảo não giơ tay vỗ vỗ ót, thành tâm mắng cho mình một chặp, đang cân nhắc có nên xin lỗi Huyền Cực hay không, đúng lúc này, xe đạo cụ bị người khác giật ra, lão đại tổ đạo cụ thò đầu vào dò xét —
“Hoa Miên, dán chuôi xong chưa?”
Không khí trong xe hơi đọng lại.
Huyền Cực mặt không biểu cảm ngồi yên đó.
Hoa Miên giơ hai tay đang dán hồ lên như phản xạ có điều kiện, sau đó bị lão đại nhà mình ghét bỏ: “Cô dán cái gì vậy, món đồ này mà đem ra quay thì chắc chắn bị mắng, bỏ đi.”
Hoa Miên: “Tôi tôi tôi… dán cả đêm đó QAQ!”
Lão đại không để ý đến cô, ông đưa mắt nhìn một vòng trong xe đạo cụ, sau đó dán mắt vào Vô Quy kiếm mà Huyền Cực để ở một góc, hai mắt sáng ngời, cao hứng bừng bừng nói: “Không phải có sẵn đây sao? Sao không nói sớm… Sao trước đây tôi không chú ý đến món đồ tinh xảo này nhỉ, đạo cụ mới hả? Là ai làm thế, rất có thành ý nha, sau này hợp tác lâu dài đi.”
Hoa Miên: “…”
Huyền Cực: “…”
Không đợi Hoa Miên mở miệng cự tuyệt, lão đại nhà cô đã ném lại một câu “Đừng dán nữa, dùng cái này là được.” rồi quay người bỏ đi… tiếng bước chân càng lúc càng xa, trên xe lại lâm vào im lặng chết người.
Hoa Miên: “… Tính ra thì, vứt, vứt Vô Quy kiếm lung tung để người ta nhìn thấy, anh anh anh cũng có trách nhiệm đúng không? Cho nên Vô Quy kiếm có thể làm một món đạo cụ bình thường để người phàm cầm được không?”
Huyền Cực suy nghĩ một chút: “Vô Quy kiếm không giống kiếm bình thường, nó có linh tính, bình thường phải có người khống chế, nếu không sẽ giống hệt một cục sắt nặng ngàn cân…. Nhưng nếu trước khi sử dụng nhỏ một giọt máu của tôi lên thì không sao, với điều kiện là tôi phải đứng gần đó, thời gian sử dụng ước chừng khoảng một ấm trà sẽ không có vấn đề gì.”
Hoa Miên nghe ra ý của Huyền Cực, nhất thời dấy lên hy vọng, cô duỗi cổ đầy mong chờ: “Vậy, mượn, mượn kiếm của anh dùng một lát được không?”
Huyền Cực: “Có thể.”
Huyền Cực: “Trả thù lao, chỉ lấy tiền đang lưu hành ở Hiện thế.”
Hoa Miên không hiểu ra làm sao: “Là ý gì?”
Huyền Cực: “Nhân dân tệ.”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên che ví tiền của mình lại, trợn to mắt: “Anh sắp phải đi rồi, sao tự nhiên lại mê tiền như vậy!”
Huyền Cực thờ ơ, vẻ mặt ngay thẳng — hiển nhiên đang trong trạng thái phát bệnh của nam ung thư, không có ý nói cho cô biết mình cần tiền ở Hiện Thế để làm gì, chỉ riêng việc chấp nhận giao dịch với cô đã là quá tốt rồi.
Hoa Miên là nữ hán tử nên không thèm so đo với đàn ông, cũng không ép hỏi nữa, nghĩ rằng tốt xấu gì cũng cần hắn nhỏ một giọt máu, chỉ có thể hầm hừ ra giá với Huyền Cực… Vốn cô cho rằng Huyền Cực không hiểu rõ mệnh giá ở Hiện Thế, nói không chừng đưa hắn chừng mười đồng uống rượu là đủ rồi —
Không ngờ người đàn ông đối diện chỉ lẳng lặng móc một xấp tiền từ trong ngực ra — một xấp dày — từ từ đếm, đếm xong còn báo giá cho Hoa Miên khiến cô hiểu rõ mình đã nuôi phải một con sói trắng giá trên trời suốt nhiều ngày qua.
Thấy Hoa Miên lộ vẻ mặt không mấy tốt, hắn còn hợp tình hợp lý giải thích: “Mấy ngày nay làm công đêm ngày, lên đài diễn kịch một thời gian, tôi cũng có chút hiểu biết đối với tiền ở Hiện Thế… Hoa Miên cô đừng hòng lừa gạt người ở đất khách quê người.”
Hoa Miên: “…”
Còn dám nói cô định lừa gạt người nhà quê.
Có chút hiểu biết với giá tiền ở Hiện Thế thì làm sao, ghê lắm chắc?
Giỏi lắm hả?!
Hoa Miên tức giận quăng cho Huyền Cực một cái liếc mắt không có bao nhiêu sát thương, sau đó trực tiếp ném túi tiền vào tay hắn — đó là một cái ví hình Naruto bằng bông, bên trong có mấy trăm đồng và vài đồng xu… Đưa tiền xong, cô dường như còn sợ hắn đòi tăng giá nên nhanh nhẹn ôm lấy Vô Quy kiếm, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào thân kiếm, cô sực nhớ ra điều gì đó nên rụt tay về, im lặng quay đầu nhìn người đằng sau: “Tôi cầm không nổi!”
Huyền Cực nghe vậy ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng chống nạnh cách đó không xa, bộ dạng ghi rõ bốn chữ “tôi trả tiền rồi”, ánh sáng trong mắt rất sinh động, lại khiến hắn cảm thấy cô thật đáng yêu…
Vì vậy khóe môi hắn nhịn không được khẽ cong lên, khiến gương mặt vốn như quan tài lộ ra một chút ý cười.
“Tôi lấy cho cô.” Hắn thấp giọng nói.
Vì vậy, Hoa Miên trơ mắt nhìn Huyền Cực đem cái ví hình Naruto của mình cất đi, sau đó đứng dậy, đi về phía cô, hắn dễ dàng cầm thanh kiếm đang đặt dưới đất lên, còn tiện tay tung nó trên tay, vẽ nên kiếm hoa.
Đường kiếm xé gió trong không khí, âm thanh đó rơi vào tai Hoa Miên lại giống hệt như tiếng tên quỷ xấu xa kia đang cười nhạo mình.
Hoa Miên: “…”
Đầu ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào thanh kiếm trong tay Huyền Cực: “Kiếm của anh đang cười nhạo tôi.”
Huyền Cực cũng không ngẩng đầu: “Kiếm không nói chuyện, cô đừng oan uổng nó.”
Hoa Miên: “…”
Có á!
Còn nói chuyện rất khó nghe!
Anh còn nói đỡ cho hắn!
Tức quá.
….
Giải quyết xong chuyện thanh kiếm, Hoa Miên cũng không cần ngồi dán giấy suốt đêm nữa.
Cô và Huyền Cực nhảy xuống xe đạo cụ, kéo cửa lên, công việc hôm nay cũng sắp kết thúc —
Bây giờ là đầu tháng 12, từ giờ đến lúc Huyền Cực rời đi còn khoảng 1 tuần.
Đêm nay hiếm có khi mây đen không che mất ánh trăng, ánh trăng rất sáng… Hoa Miên không vội vàng quay về khách sạn nghỉ ngơi như mọi khi mà như bị ma xui quỷ khiến, bất chấp có người đi theo phía sau, hứng trí đi tản bộ, vậy là cô đi bộ một vòng lớn quanh trường quay rồi mới về.
Đi tới đi lui liền đi đến nơi gặp nạn lần thứ hai, là một công trường bỏ hoang, sắc xanh của ánh trăng trong đêm tối mờ mờ chiếu sáng nơi đó, gió bắc thổi tới, trong không khí xộc lên mùi ẩm mốc…
Hoa Miên đi đến nơi mình gặp chuyện không may lần đó, cục thép lớn tất nhiên đã bị dời đi, chỉ còn dây thép bị đứt kia vẫn còn đang đung đưa đón gió khiến người ta rợn người — Hoa Miên đứng dưới cần cẩu ngẩng đầu nhìn sợi thép đang lắc lư: “Chuyện ngày đó còn giống như chuyện mới hôm qua, rõ ràng ở trước mắt… Anh từ trên trời giáng xuống trước mặt tôi, lúc tôi sắp ngất, thứ duy nhất nhìn thấy cũng là anh.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, hầu như bị thổi tan trong không khí, sau lưng cô, Huyền Cực khoanh tay đứng im, cũng không biết nên đáp lời thế nào… Chỉ có bàn tay khẽ đặt sau Vô Quy kiếm, sẵn sàng ứng phó với bất kì tình huống xấu nào.
Hiển nhiên hắn còn rất cảnh giác với tất cả những gì đã xảy ra ở nơi này.
Hoa Miên thoáng nhìn thấy cảnh đó, cô cúi đầu cười khẽ, dường như đã đi đủ, Hoa Miên xoay người trầm mặc quay về đường cũ —
Mấy ngày này.
Cô đã đến công trường này.
Cũng sử dụng thang máy lên xuống khách sạn.
Cũng đã đến bệnh viện đứng từ xa quan sát Vương Ca.
… Chỉ là không phát sinh bất cứ vấn đề gì.
Đúng là buồn cười, rõ ràng cô phải nhẹ nhõm khi thấy vậy, nhưng đến khi khôi phục lại tinh thần, Hoa Miên lại cảm giác mình thậm chí còn thấy hơi thất vọng… Giống như cô đang hy vọng sẽ có chuyện gì đó phát sinh —
Để hắn áy náy, để hắn khẩn trương, hoặc là luyến tiếc vì phải rời đi.
Nhưng mà.
Có lẽ chuyện Huyền Cực tìm được vỏ kiếm đã lan rộng ra bên ngoài, người của Hồ tộc cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống thường ngày của cô cũng khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có —
Yên tĩnh đến mức như đang cười nhạo hành động của cô buồn cười đến mức nào.
Hoa Miên chắp tay ra đằng sau, đầu ngón chân đá tung lớp tuyết đọng trên mặt đất khiến chúng bay lên… Cô rũ mắt, trong lòng loạn như ma nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, chỉ rầu rĩ nói: “Dịch Huyền Cực, tôi an toàn rồi, anh có thể an tâm rời đi.”
Hoa Miên quay lưng về phía hắn, khiến hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt cô lúc này.
Chỉ là lúc này mây đen đột nhiên kéo đến, che khuất ánh trăng vốn dĩ không tệ, không gian âm u, từng hạt tuyết trắng như lông ngỗng lại lục tục rơi xuống…
Hoa Miên quay lưng về phía hắn, cảm giác chóp mũi man mát, cô hơi nhíu mày… Nhưng lúc này, lại đột nhiên cảm giác được gió lạnh hơi ngừng lại, cô sửng sốt ngẩng đầu, không biết Huyền Cực đã bước lên bên cạnh cô từ lúc nào, thân hình cao lớn của hắn cứ thế yên lặng chắn đi gió tuyết, hắn nâng bàn tay to của mình lên che trên đỉnh đầu cô.
Hoa Miên mờ mịt chớp mắt.
“Tuyết lại rơi rồi, cẩn thận cảm lạnh, về thôi.”
Giọng nói của hắn vừa từ tính vừa trầm ổn.
Hắn đứng bên cạnh cô, thay cô che đi gió lạnh băng tuyết, động tác khẽ khàng mà tự nhiên, giống như lời hắn đã từng hứa —
Hắn sẽ bảo vệ cô đến giây phút cuối cùng, bất luận là Hồ tộc, hay gió lạnh mưa tuyết, hắn đều ở đây.
/51
|