Dựa theo tốc độ hiện tại, lúc ăn cơm, Hoa Miên xích lại chỗ Huyền Cực thảo luận xem tiếp theo hai người sẽ xem phim gì — đừng nghĩ Huyền Cực là người ngoài hành tinh thì có thể xem nhẹ quyền lợi của hắn, căn cứ vào sự quan sát của Hoa Miên, từ sau khi biết đến sự tồn tại của thứ đồ chơi tên là “TV”, thời gian Huyền Cực chạy long nhong ở bên ngoài đều được rút ngắn lại một chút…
Có một ngày, Hoa Miên tan tầm xong liền chui vào xe đạo cụ chờ hắn, quá thời gian ước định hắn mới khoan thai đến muộn, sau đó nói cho cô biết không phải vì gặp phải Hồ tộc, mà là ngồi trong phòng bấm điều khiển trúng một kênh truyền hình đang chiếu phim, một người chưa từng xem qua mấy chục tập trước đó cũng chưa xem qua mấy chục tập tiếp theo, rất tò mò muốn biết rốt cục nữ chính có phải em gái ruột của nam chính hay không, vì vậy kiên trì ngồi xem hết.
Sau đó lại chân thành ngồi thảo luận với cô một phen, cho rằng bản thân mình cảm thấy nữ chính xác thật chính là em gái ruột của nam chính, còn đặt cho cô một hai giả thuyết, cuối cùng Hoa Miên đành phải dùng một câu “Nếu thực sự có loại cốt truyện này thì biên kịch khó sống qua đêm nay” để đuổi hắn đi.
……… Có thể nói vị này cực kì thích xem phim.
Có điều lúc hẹn hò, nói là đi “xem phim” nhưng cũng không phải thực sự muốn “xem phim”.
Để phòng trường hợp Huyền Cực xem phim quá nghiêm túc, Hoa Miên đành ác ý chọn phim “Star Wars 8”, bộ phim này đừng nói là Huyền Cực, ngay cả cô xem cũng không hiểu. (……..)
Đối với chuyện này Huyền Cực không có ý kiến gì cả, lúc Hoa Miên chỉ vào poster trên tường nói “Chọn cái này nha”, hắn chỉ cúi đầu nhìn cô trả lời: “Tùy em.”
Bộ dạng dễ nói chuyện của hắn khiến Hoa Miên thấy có chút chột dạ.
“Nếu, nếu anh muốn xem cái khác thì cứ nói đi!”
“Không cần.” Huyền Cực nhìn poster phim trước mặt: “Cái này là được.”
Dẫn người ngay cả ô tô là cái quỷ gì cũng phải nghiêm túc nghiên cứu nửa tháng trời đi xem một bộ phim về phi thuyền vũ trụ chỉ vì dục vọng của chính mình, Hoa Miên cảm giác mình đúng là cực kì tà ác.
Mua vé xong, đợi đến khi phim chiếu còn khoảng nửa tiếng, hai người lại vòng qua mấy quầy ăn uống bên dưới rạp chiếu phim một vòng, đến một cửa hàng trà sữa, Hoa Miên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Huyền Cực: “?”
Hoa Miên: “Trà sữa.”
Huyền Cực: “…”
Bước vào tiệm mua một ly trà sữa ô long đá, thêm váng sữa, cầm ly trà sữa trên tay, Hoa Miên lập tức mở nắp miệng, sau khi ra khỏi cửa hàng, cô nhón chân lên đưa đến bên môi Huyền Cực, lời ít ý nhiều ra mệnh lệnh: “Uống.”
Vì để giải oan cho trà sữa, cô đúng là rầu thúi ruột.
Khứu giác của Huyền Cực rất tốt, cái ly cách hắn từ hơn tám trăm dặm cũng có thể nghe thấy mùi sữa nồng nặc, đối với mùi vị này từ trước đến nay hắn vốn không bao giờ đếm xỉa — nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bộ dáng nhón chân giơ cao cánh tay đưa ly trà sữa lên bên miệng hắn trông quá nỗ lực, nỗ lực đến mức hắn cũng không biết phải từ chối thế nào…
Mấy cô gái trẻ trong tiệm trà sữa cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài, thấy thế thì khe khẽ thảo luận một lúc, sau đó thấp giọng mỉm cười, trong đó có người còn chống cằm muốn xem trò hay.
Huyền Cực giơ tay vén khẩu trang trên mặt xuống, tiệm trà sữa lại xôn xao một chặp.
Hắn cúi đầu uống nhanh một ngụm gì đó trong tay cô, ngọt, béo, có vị sữa, nước trà lạnh ngắt nháy mắt tản ra trong khoang miệng… Huyền Cực vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, hắn nâng tay lau miệng, không chút do dự kéo khẩu trang đeo lên lần nữa —
Trên đời lại có thứ đáng sợ như vậy.
“Uống ngon không?” Hoa Miên tay cầm trà sữa ngước đầu hỏi.
Huyền Cực nhịn rồi lại nhịn, khó khăn lắm mới không đem câu “khó uống kinh khủng” ném thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong trước mặt, hắn cắn răng, cố hết sức dùng giọng nói thản thiên thường ngày để đáp lời: “Uống không quen.”
“Uống thêm mấy hớp nữa là quen mà.” Hoa Miên cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, lẩm bẩm “Cũng may chỉ mua một ly”, sau đó vô cùng tự nhiên bê ly nước Huyền Cực đã uống lên miệng, lầu lưỡi còn liếm liếm bọt trà sữa vương bên môi, lại hỏi: “Thực sự không thử thêm hớp nữa?”
Huyền Cực: “……”
Hoa Miên: “Huyền Cực?”
Huyền Cực mạnh mẽ thu hồi ánh mắt đang đặt trên cánh môi lại, trầm mặc vài giây mới nói: “Em uống đi, tôi không khát.”
Huyền Cực nói dối, trên thực tế yết hầu hắn đang căng chặt, cổ họng nóng như lửa, đúng là thời điểm thích hợp nhất để uống gì đó hòng chấn áp thần kinh đang tê liệt, thuận tiện làm tỉnh táo đầu óc… Chỉ là trước mặt không có rượu, chỉ có Hoa Miên.
— Hiện tại hắn mới đột nhiên lý giải được tại sao Thanh Huyền lại nói ông ta thà ở cung Vô Lượng chép võ thư còn hơn ra ngoài gặp gỡ mấy vị cô nương một canh giờ.
— Quá khó khăn.
— Bây giờ nếu cho Huyền Cực lựa chọn, đại khái là hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn đem kiếm đến thánh địa Tịch tộc đại chiến với thần thú để phân cao thấp…
Tốt hơn nhiều so với việc đứng ở chỗ này lom lom nhìn một cô gái nhỏ ngây ngô uống qua ly trà lạnh mà mình đã từng uống.
Nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang cầm cái ly một cách cẩn thận của Hoa Miên, Huyền Cực mới phát hiện tuy mình đã lớn bằng tuổi này, nhưng vẫn chưa bao giờ đỏ mắt nhìn ai, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm thấy hâm mộ một cái ly giấy.
Hoa Miên cảm giác được ánh mắt Huyền Cực đang dừng trên tay mình, vì vậy nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Huyền Cực tạm dừng: “Không có gì.”
Hoa Miên cúi đầu nhìn cái ly trong tay, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn còn muốn uống? Thực ra hắn cảm thấy cái này rất ngon? Ừ, đúng rồi, trên đời này làm gì có người thấy trà sữa khó uống chứ? Chắc là hắn ngại phải thừa nhận uống ngon nên mới…
Hoa Miên vốn là người săn sóc, cô vươn tay giơ cái ly lên quơ quơ: “Còn một ít, anh muốn uống hả?”
Huyền Cực: “…”
Dùng một giây suy nghĩ cũng biết là cô hiểu lầm ý hắn rồi.
Huyền Cực bất đắc dĩ, chỉ cần nhìn thấy gương mặt trước mắt là hắn lại không nổi cáu nổi, chỉ thở dài, hơi cúi người kề sát vào cô: “Hoa Miên…”
“Hả?”
Hoa Miên nhướng mày, trơ mắt nhìn gương mặt càng lúc càng gần của hắn, lúc hai người đã kề sát đến khoảng cách không hề “lịch sự an toàn”, Huyền Cực thuận thế gỡ khẩu trang xuống, khẩu trang khẽ xẹt qua mặt cô, chóp mũi cao thẳng đó gần như đụng vào gò má…
Hoa Miên nháy mắt ngừng thở, hơi trừng lớn mắt —
Nhưng đúng lúc này.
Bên tai vang lên tiếng “ting ting”, phát thanh lên tiếng “Khán giả xem phim Stars War 8 vui lòng đến rạp chiếu phim soát vé”.
Hoa Miên: “….”
Tiếng phát thanh thành công kéo Hoa Miên về với thực tại, cô chớp chớp mắt, trầm mặc mất hai giây cũng không biết nên dùng bốn mươi đại dao chém chết phát thanh viên hay dứt khoát cho người đó một phiếu đánh giá hạng ưu… Chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Cực đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn về hướng âm thanh vang lên —
Thông báo tiếp theo đại khái cách đó hơn mười giây.
Lúc trung tâm lại một lần nữa phát thông báo, Huyền Cực mới vươn tay lấy cái ly trong tay Hoa Miên ra, dùng giọng nói như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Vào đi thôi?”
Hoa Miên nhìn chằm chằm ly giấy trong tay Huyền Cực, mơ màng gật gật đầu.
Có một ngày, Hoa Miên tan tầm xong liền chui vào xe đạo cụ chờ hắn, quá thời gian ước định hắn mới khoan thai đến muộn, sau đó nói cho cô biết không phải vì gặp phải Hồ tộc, mà là ngồi trong phòng bấm điều khiển trúng một kênh truyền hình đang chiếu phim, một người chưa từng xem qua mấy chục tập trước đó cũng chưa xem qua mấy chục tập tiếp theo, rất tò mò muốn biết rốt cục nữ chính có phải em gái ruột của nam chính hay không, vì vậy kiên trì ngồi xem hết.
Sau đó lại chân thành ngồi thảo luận với cô một phen, cho rằng bản thân mình cảm thấy nữ chính xác thật chính là em gái ruột của nam chính, còn đặt cho cô một hai giả thuyết, cuối cùng Hoa Miên đành phải dùng một câu “Nếu thực sự có loại cốt truyện này thì biên kịch khó sống qua đêm nay” để đuổi hắn đi.
……… Có thể nói vị này cực kì thích xem phim.
Có điều lúc hẹn hò, nói là đi “xem phim” nhưng cũng không phải thực sự muốn “xem phim”.
Để phòng trường hợp Huyền Cực xem phim quá nghiêm túc, Hoa Miên đành ác ý chọn phim “Star Wars 8”, bộ phim này đừng nói là Huyền Cực, ngay cả cô xem cũng không hiểu. (……..)
Đối với chuyện này Huyền Cực không có ý kiến gì cả, lúc Hoa Miên chỉ vào poster trên tường nói “Chọn cái này nha”, hắn chỉ cúi đầu nhìn cô trả lời: “Tùy em.”
Bộ dạng dễ nói chuyện của hắn khiến Hoa Miên thấy có chút chột dạ.
“Nếu, nếu anh muốn xem cái khác thì cứ nói đi!”
“Không cần.” Huyền Cực nhìn poster phim trước mặt: “Cái này là được.”
Dẫn người ngay cả ô tô là cái quỷ gì cũng phải nghiêm túc nghiên cứu nửa tháng trời đi xem một bộ phim về phi thuyền vũ trụ chỉ vì dục vọng của chính mình, Hoa Miên cảm giác mình đúng là cực kì tà ác.
Mua vé xong, đợi đến khi phim chiếu còn khoảng nửa tiếng, hai người lại vòng qua mấy quầy ăn uống bên dưới rạp chiếu phim một vòng, đến một cửa hàng trà sữa, Hoa Miên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Huyền Cực: “?”
Hoa Miên: “Trà sữa.”
Huyền Cực: “…”
Bước vào tiệm mua một ly trà sữa ô long đá, thêm váng sữa, cầm ly trà sữa trên tay, Hoa Miên lập tức mở nắp miệng, sau khi ra khỏi cửa hàng, cô nhón chân lên đưa đến bên môi Huyền Cực, lời ít ý nhiều ra mệnh lệnh: “Uống.”
Vì để giải oan cho trà sữa, cô đúng là rầu thúi ruột.
Khứu giác của Huyền Cực rất tốt, cái ly cách hắn từ hơn tám trăm dặm cũng có thể nghe thấy mùi sữa nồng nặc, đối với mùi vị này từ trước đến nay hắn vốn không bao giờ đếm xỉa — nhưng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bộ dáng nhón chân giơ cao cánh tay đưa ly trà sữa lên bên miệng hắn trông quá nỗ lực, nỗ lực đến mức hắn cũng không biết phải từ chối thế nào…
Mấy cô gái trẻ trong tiệm trà sữa cũng chú ý đến động tĩnh bên ngoài, thấy thế thì khe khẽ thảo luận một lúc, sau đó thấp giọng mỉm cười, trong đó có người còn chống cằm muốn xem trò hay.
Huyền Cực giơ tay vén khẩu trang trên mặt xuống, tiệm trà sữa lại xôn xao một chặp.
Hắn cúi đầu uống nhanh một ngụm gì đó trong tay cô, ngọt, béo, có vị sữa, nước trà lạnh ngắt nháy mắt tản ra trong khoang miệng… Huyền Cực vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên, hắn nâng tay lau miệng, không chút do dự kéo khẩu trang đeo lên lần nữa —
Trên đời lại có thứ đáng sợ như vậy.
“Uống ngon không?” Hoa Miên tay cầm trà sữa ngước đầu hỏi.
Huyền Cực nhịn rồi lại nhịn, khó khăn lắm mới không đem câu “khó uống kinh khủng” ném thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong trước mặt, hắn cắn răng, cố hết sức dùng giọng nói thản thiên thường ngày để đáp lời: “Uống không quen.”
“Uống thêm mấy hớp nữa là quen mà.” Hoa Miên cúi đầu nhìn ly trà sữa trong tay, lẩm bẩm “Cũng may chỉ mua một ly”, sau đó vô cùng tự nhiên bê ly nước Huyền Cực đã uống lên miệng, lầu lưỡi còn liếm liếm bọt trà sữa vương bên môi, lại hỏi: “Thực sự không thử thêm hớp nữa?”
Huyền Cực: “……”
Hoa Miên: “Huyền Cực?”
Huyền Cực mạnh mẽ thu hồi ánh mắt đang đặt trên cánh môi lại, trầm mặc vài giây mới nói: “Em uống đi, tôi không khát.”
Huyền Cực nói dối, trên thực tế yết hầu hắn đang căng chặt, cổ họng nóng như lửa, đúng là thời điểm thích hợp nhất để uống gì đó hòng chấn áp thần kinh đang tê liệt, thuận tiện làm tỉnh táo đầu óc… Chỉ là trước mặt không có rượu, chỉ có Hoa Miên.
— Hiện tại hắn mới đột nhiên lý giải được tại sao Thanh Huyền lại nói ông ta thà ở cung Vô Lượng chép võ thư còn hơn ra ngoài gặp gỡ mấy vị cô nương một canh giờ.
— Quá khó khăn.
— Bây giờ nếu cho Huyền Cực lựa chọn, đại khái là hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn đem kiếm đến thánh địa Tịch tộc đại chiến với thần thú để phân cao thấp…
Tốt hơn nhiều so với việc đứng ở chỗ này lom lom nhìn một cô gái nhỏ ngây ngô uống qua ly trà lạnh mà mình đã từng uống.
Nhìn đôi tay nhỏ nhắn đang cầm cái ly một cách cẩn thận của Hoa Miên, Huyền Cực mới phát hiện tuy mình đã lớn bằng tuổi này, nhưng vẫn chưa bao giờ đỏ mắt nhìn ai, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm thấy hâm mộ một cái ly giấy.
Hoa Miên cảm giác được ánh mắt Huyền Cực đang dừng trên tay mình, vì vậy nghiêng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Huyền Cực tạm dừng: “Không có gì.”
Hoa Miên cúi đầu nhìn cái ly trong tay, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn còn muốn uống? Thực ra hắn cảm thấy cái này rất ngon? Ừ, đúng rồi, trên đời này làm gì có người thấy trà sữa khó uống chứ? Chắc là hắn ngại phải thừa nhận uống ngon nên mới…
Hoa Miên vốn là người săn sóc, cô vươn tay giơ cái ly lên quơ quơ: “Còn một ít, anh muốn uống hả?”
Huyền Cực: “…”
Dùng một giây suy nghĩ cũng biết là cô hiểu lầm ý hắn rồi.
Huyền Cực bất đắc dĩ, chỉ cần nhìn thấy gương mặt trước mắt là hắn lại không nổi cáu nổi, chỉ thở dài, hơi cúi người kề sát vào cô: “Hoa Miên…”
“Hả?”
Hoa Miên nhướng mày, trơ mắt nhìn gương mặt càng lúc càng gần của hắn, lúc hai người đã kề sát đến khoảng cách không hề “lịch sự an toàn”, Huyền Cực thuận thế gỡ khẩu trang xuống, khẩu trang khẽ xẹt qua mặt cô, chóp mũi cao thẳng đó gần như đụng vào gò má…
Hoa Miên nháy mắt ngừng thở, hơi trừng lớn mắt —
Nhưng đúng lúc này.
Bên tai vang lên tiếng “ting ting”, phát thanh lên tiếng “Khán giả xem phim Stars War 8 vui lòng đến rạp chiếu phim soát vé”.
Hoa Miên: “….”
Tiếng phát thanh thành công kéo Hoa Miên về với thực tại, cô chớp chớp mắt, trầm mặc mất hai giây cũng không biết nên dùng bốn mươi đại dao chém chết phát thanh viên hay dứt khoát cho người đó một phiếu đánh giá hạng ưu… Chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Cực đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn về hướng âm thanh vang lên —
Thông báo tiếp theo đại khái cách đó hơn mười giây.
Lúc trung tâm lại một lần nữa phát thông báo, Huyền Cực mới vươn tay lấy cái ly trong tay Hoa Miên ra, dùng giọng nói như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Vào đi thôi?”
Hoa Miên nhìn chằm chằm ly giấy trong tay Huyền Cực, mơ màng gật gật đầu.
/51
|