Vì tránh để thế giới diệu kì ra thêm tập mới, Hoa Miên đành ngồi xổm trong xe đạo cụ cả một buổi sáng không dám lộ mặt ——
Cô bò vào xe đạo cụ, đầu tiên là lục tung một trận, mấy món đồ linh tinh trong xe cô đều lôi ra xem qua một lượt, nhưng cũng không tìm thấy món nào tương tự với thứ gọi là vỏ kiếm trong miệng anh ta.
Chỉ có duy nhất một món có hình trụ bị kẹt trong đống đồ, Hoa Miên phải cong lưng kéo cả nửa ngày trời mới lấy ra được, nghiên cứu nửa ngày cô mới nhớ ra đó không phải vỏ kiếm, mà là một cây sáo —— được đẽo bằng trúc, cũng là do cô lấy dùi ra đục.
Hoa Miên: Cái gì nhỉ, ở chỗ nào được chứ.
Căn bản là cô không tìm được cái vỏ kiếm nào cả... Hoa Miên lầu bầu, mặt 囧 bỏ lại cây sáo vào rương đạo cụ, tiếp tục quay lại ghế nhỏ ôm gối ngồi ngây ngốc.
Mười phút sau, cô đổi tư thế, tạm thời gác việc lưu luyến vỏ kiếm qua một bên, cô rúc vào một góc xe, đầu tựa vào cửa sổ, lấy ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính làm nguồn sáng, bắt đầu lôi nguyên tác bộ Lạc Hà Thư ra nghiên cứu.
Mỗi khi nguyên tác xuất hiện đoạn miêu tả đạo cụ nào đó, cô đều sẽ ngừng lại, sau đó vớ bừa một cây bút nào đó để ký họa thử... Vì vậy một buổi sáng qua đi rất nhanh, trên mặt vở của cô đã có khoảng hai đến ba bản phác thảo đạo cụ, mặt trên còn có ít dấu vết đã bị sửa xóa, ở một vài chỗ đặc thù còn có kí hiệu riêng.
Đây là thói quen của Hoa Miên.
..Cô luôn đọc kĩ nguyên tác hoặc kịch bản, dựa vào đó mà chế tạo các loại đạo cụ khác nhau.
..Lúc nào thật sự cần dùng đến thì sẽ có ngay, không thể để cả đoàn làm phim vì một món đạo cụ bị thiếu mà phải kéo dài tiến độ quay phim được.
—— Thực tế trên đời này làm gì tồn tại Doraemon, cũng chẳng có ai ba đầu sáu tay, chỉ là khi nhóm người trong tổ Mỹ thuật tranh thủ nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, Hoa Miên lại chui vào một góc vội vàng làm bạn với kéo, nhựa cao su, đất sét, thuốc màu, không hơn.
Cô gái nhỏ đắm chìm trong thế giới đạo cụ, bộ dáng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với người khác giờ này đang chuyên chú, ánh mắt cô sáng ngời, tiếng bút chì theo từng cử động nghiêm túc của cô mà phát ra âm thanh sàn sạt trên giấy... Đây là âm thanh duy nhất ở nơi này, chung quanh ngay cả một bóng người cũng không có, yên tĩnh đến mức Hoa Miên có thể nghe được tiếng hô hấp của bản thân.
Cô thuận tay với lấy một miếng đất sét, trong đầu tưởng tượng hình dáng mình chuẩn bị nặn, một cục đá, một mũi tên, cục đất sét cứ vậy dần dần thành hình, sau đó dùng súng sơn tô màu ——
Chung quanh yên tĩnh đến kinh người, nhưng lại khiến Hoa Miên cảm thấy vô cùng an toàn... Cô được đống đạo cụ vây quanh, như thể từ khi còn bé cô đã là một thứ đồ vật không có sinh mệnh, vốn hẳn cũng thuộc về thế giới của chúng.
Lần thứ hai Hoa Miên ngẩng đầu là khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngoài xe đạo cụ.
Cô bỏ quyển nguyên tác bộ Lạc Hà Thư xuống rồi ngẩng đầu lên, phát hiện người đang đứng ngoài kia chính là Tô Yến, Tô Yến đứng đó chỉ tay vào đồng hồ ra dấu, Hoa Miên lúc này mới cầm điện thoại lên nhìn nhìn, mới biết đã 11 giờ trưa.
Hoa Miên: ...
Đã muộn vậy rồi sao.
Cuốn sách đặt trên đầu gối đã xem được hơn nửa, vậy mà đã mất hết một buổi sáng... Bánh bao lúc sáng cô cầm đến bị vứt vào một góc có lẽ đã bị đông thành đá rồi, Hoa Miên xoa xoa cái bụng đang biểu tình, chậm rãi kéo cửa xe đạo cụ ra.
Làm sao vậy? Hoa Miên nhỏ giọng hỏi.
Tô Yến bấu vào cửa xe: Hôm nay diễn cảnh nam chính nhảy cầu, chỗ hồ nước chuẩn bị quay có một cái hộp điện, dù quay ở góc nào cũng sẽ bị lộ, tổ biên kịch kêu chúng ta qua đó xem có biện pháp gì hay không.
Hoa Miên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ xoay người chui vào sâu trong xe, đến khi trở ra, trên mặt cô đã đeo một cái khẩu trang màu đen, trong ngực ôm một tấm vải che mưa lớn, tay khác cầm một cái xẻng, cô nhảy xuống xe, trầm mặc liếc mắt nhìn Tô Yến một cái.
Tô Yến: Em không thể không đeo khẩu trang à?
Hoa Miên lắc đầu.
Tô Yến nhìn Hoa Miên ôm vải che mưa, tay cầm xẻng: Tạo hình này của em thật sự rất giống biến thái.
Hoa Miên cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, có chút tổn thương.
Khóe môi Tô Yến giật giật một chút, vội vàng cầm cái xẻng trong tay Hoa Miên đi, nhanh chóng an ủi là chị nói bậy, sau đó túm lấy Hoa Miên đang không tình nguyện đến trường quay —— vì cái hộp điện đáng chết kia mà cả trường quay đang phải tạm dừng, đạo diễn đành phải lợi dụng thời cơ lôi kéo đám diễn viên đi giảng giải kịch bản, lúc này nghe tiếng xôn xao thì ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy Tô Yến đang lôi lôi kéo kéo ai đó bước về phía này, ông lập tức duỗi dài cổ chờ mong: Hoa Miên tới rồi, giúp tôi xem lại cái hộp điện đó liệu có thể gỡ xuống được không, hoặc là nhét nó vào túi Doraemon đem đi đi?
Hoa Miên: ..
Mọi người xung quanh mỉm cười.
Bạch Di cũng quay đầu nhìn cô cười.
Hoa Miên nâng tay lên chỉnh lại cái khẩu trang trên mặt, sau đó trầm mặc bước đến chỗ hộp điện màu xanh rỉ sét đằng kia nhìn nhìn, sau đó run rẩy giũ tấm vải che mưa ra.
Cô lôi xẻng ra đào đất, lại phủ tấm vải che mưa lên.
Cái xẻng nhấp nhô lên xuống trên miếng vải che rồi dần dần hình thành một sườn núi nhỏ... Hoa Miên lại lấy ít cỏ chung quanh đắp lên, từ xa nhìn lại quả nhiên không nhìn thấy hộp điện nữa, chỉ là một sườn núi nhỏ mà thôi.
Đạo diễn ngồi xổm theo dõi tình hình qua máy quay, vừa lòng gật đầu nói ok , Hoa Miên nhẹ nhàng thở ra rồi thẳng eo lại, khi quay lại định cầm lấy cái xẻng thì nhìn thấy...
Chung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô.
Hoa Miên gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, ngay lúc cô đang định bỏ luôn cái xẻng để quay về chui lại vào xe đạo cụ nghiên cứu nguyên tác, một bàn tay đưa đến trước mặt cô...
Hoa Miên sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện người đang đứng phía sau mình chính là Bạch Di đang mặc đồ diễn —— anh cầm cái xẻng hất bớt đất dính trên tay cầm rồi đưa cho Hoa Miên, cười nói: Cảm ơn cái bánh bao lúc sáng của em.
Ai, ai?
Hoa Miên đang đeo khẩu trang trợn tròn mắt ——
Anh, anh ta nhận ra mình sao?
Hoa Miên ngơ ngác cầm lấy xẻng, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình Bạch Di nghe được nói cảm ơn , lúc đối phương còn đang dặn dò Mặt trên còn có bùn, đừng ôm như vậy, kẻo làm bẩn áo khoác trắng , Hoa Miên còn đang bận bối rối, căn bản không nghe rõ anh nói cái gì, ôm xẻng chạy trối chết như phải bỏng.
Tiến trình quay phim lại bắt đầu.
...
Một giờ nữa là đến giờ cơm.
Đến giờ cơm, tất cả mọi người trong đoàn làm phim nhanh chóng rút khỏi trường quay, vì buổi chiều còn phải tiếp tục nên bày trí hậu trường đều giữ nguyên vị trí, bao gồm cả diễn viên, bất luận là ai cũng không thể ở lại trường quay ăn cơm hoặc nghỉ ngơi.
Điều này khiến những người chờ được phát cơm đều kéo đến khu đất trống quanh đó ăn uống, đâu đâu cũng là người.
—— Đây trùng hợp lại là cảnh tượng mà Hoa Miên không muốn thấy nhất.
Nhưng chiều nay cô còn chút chuyện với tổ của mình, lúc này cũng không thể đi đâu xa, nên đành phải ở lại xe đạo cụ, Tô Yến đã nhiều lần đến giục, kì kèo mãi đến khi mọi người đều cầm phần cơm đi xa, mới dây dưa dây cà bò xuống từ xe đạo cụ...
Bây giờ dư lại cũng chỉ có mấy món không nuốt nổi, nghe nói hôm nay có thịt kho đó.
Xin, xin lỗi.
Cái gì mà xin lỗi hả, em ân hận cái rắm!
Tô Yến tuy oán giận nhưng vẫn kè kè bên cạnh Hoa Miên không rời... Vì cô biết nếu lơ là một chút thì cái cô bên cạnh sẽ bỏ cơm ngay lập tức, sẵn sàng ăn mấy cái bánh bao đã đóng băng lúc sáng thay cơm ——
Trong xe đạo cụ rốt cuộc giấu mấy tấn vàng hả, cả ngày cứ khư khư chui trong đó không chịu ra.
Đến chỗ phát cơm hai người mới phát hiện vẫn còn rất nhiều người của đoàn, hơn nữa số người xếp hàng vẫn còn rất dài... Hoa Miên từ xa đã dừng lại duỗi cổ xem thử khiến Tô Yến xem thường: Em cứ thử đứng đây xem cơm hộp có tự mình mọc chân bước đến không?
Hoa Miên: .
Tô Yến tìm được một băng ghế nhỏ, ấn Hoa Miên ngồi xuống, dặn dò không được chạy loạn rồi tự mình cầm phiếu cơm của Hoa Miên đi xếp hàng.
Hoa Miên nhàm chán ngồi một chỗ, lặng lẽ móc điện thoại ra chơi, lên Weibo thì phát hiện có tin: Tiểu thịt tươi Bạch Di bình dị gần gũi, đối với nhân viên đoàn làm phim cũng rất dịu dàng, còn giúp người của tổ đạo cụ thu thập dụng cụ.
Bài kèm theo: Bạch Di tay cầm xẻng, cúi đầu đưa lưng về phía cô gái tóc xoăn mà cười.
Lượt thích báy tám chục nghìn, bình luận khoảng năm sáu chục nghìn, mọi người đều sôi nổi cảm khái: u Ba nhà ta chính là một thần tượng tràn đầy năng lượng.
Hoa Miên thấp giọng A một tiếng, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Cô lúng túng ngẩng đầu xem xét chung quanh, âm thầm hạ quyết tâm cất cái áo khoác trắng này vào trong tủ để năm sau mặc lại cũng được, lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc cách đó không xa ——
Vị huynh đài này, xin hỏi huynh có biết gần đây có khách điếm nào có thể nghỉ chân không? Kẻ hèn mới đến, đã một ngày chưa từng nghỉ ngơi
Hoa Miên sửng sốt, mông xoay một vòng trên băng ghế, cả người xoay một góc một trăm tám mươi độ —— sau đó liền thấy người đàn ông sáng nay mới dọa cô chạy mất dép đang đứng cách đó không xa, trên người vẫn mặc bộ đồ cổ trang đen tuyền, tóc dài vẫn buộc cao không chút rối loạn... Lúc này anh ta đang túm lấy một người mặc đồ diễn, là một anh trai đóng vai diễn viên quần chúng vẻ mặt ngốc bức, nghiêm trang dò hỏi: Khách điếm ở đâu.
Anh trai đóng vai quần chúng tay cầm hộp cơm: A? Gì? Khách điếm? Có phải khu du lịch cổ đâu mà có khách điếm, ý anh hỏi khách sạn gần đây hả? Hay là nhà nghỉ?
Huyền Cực: ?
Hoa Miên: ……
Sao lại là anh ta?
Sao vẫn là anh ta?
Âm, âm hồn không tan á!!!
Cô bò vào xe đạo cụ, đầu tiên là lục tung một trận, mấy món đồ linh tinh trong xe cô đều lôi ra xem qua một lượt, nhưng cũng không tìm thấy món nào tương tự với thứ gọi là vỏ kiếm trong miệng anh ta.
Chỉ có duy nhất một món có hình trụ bị kẹt trong đống đồ, Hoa Miên phải cong lưng kéo cả nửa ngày trời mới lấy ra được, nghiên cứu nửa ngày cô mới nhớ ra đó không phải vỏ kiếm, mà là một cây sáo —— được đẽo bằng trúc, cũng là do cô lấy dùi ra đục.
Hoa Miên: Cái gì nhỉ, ở chỗ nào được chứ.
Căn bản là cô không tìm được cái vỏ kiếm nào cả... Hoa Miên lầu bầu, mặt 囧 bỏ lại cây sáo vào rương đạo cụ, tiếp tục quay lại ghế nhỏ ôm gối ngồi ngây ngốc.
Mười phút sau, cô đổi tư thế, tạm thời gác việc lưu luyến vỏ kiếm qua một bên, cô rúc vào một góc xe, đầu tựa vào cửa sổ, lấy ánh nắng chiếu qua tấm cửa kính làm nguồn sáng, bắt đầu lôi nguyên tác bộ Lạc Hà Thư ra nghiên cứu.
Mỗi khi nguyên tác xuất hiện đoạn miêu tả đạo cụ nào đó, cô đều sẽ ngừng lại, sau đó vớ bừa một cây bút nào đó để ký họa thử... Vì vậy một buổi sáng qua đi rất nhanh, trên mặt vở của cô đã có khoảng hai đến ba bản phác thảo đạo cụ, mặt trên còn có ít dấu vết đã bị sửa xóa, ở một vài chỗ đặc thù còn có kí hiệu riêng.
Đây là thói quen của Hoa Miên.
..Cô luôn đọc kĩ nguyên tác hoặc kịch bản, dựa vào đó mà chế tạo các loại đạo cụ khác nhau.
..Lúc nào thật sự cần dùng đến thì sẽ có ngay, không thể để cả đoàn làm phim vì một món đạo cụ bị thiếu mà phải kéo dài tiến độ quay phim được.
—— Thực tế trên đời này làm gì tồn tại Doraemon, cũng chẳng có ai ba đầu sáu tay, chỉ là khi nhóm người trong tổ Mỹ thuật tranh thủ nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, Hoa Miên lại chui vào một góc vội vàng làm bạn với kéo, nhựa cao su, đất sét, thuốc màu, không hơn.
Cô gái nhỏ đắm chìm trong thế giới đạo cụ, bộ dáng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ với người khác giờ này đang chuyên chú, ánh mắt cô sáng ngời, tiếng bút chì theo từng cử động nghiêm túc của cô mà phát ra âm thanh sàn sạt trên giấy... Đây là âm thanh duy nhất ở nơi này, chung quanh ngay cả một bóng người cũng không có, yên tĩnh đến mức Hoa Miên có thể nghe được tiếng hô hấp của bản thân.
Cô thuận tay với lấy một miếng đất sét, trong đầu tưởng tượng hình dáng mình chuẩn bị nặn, một cục đá, một mũi tên, cục đất sét cứ vậy dần dần thành hình, sau đó dùng súng sơn tô màu ——
Chung quanh yên tĩnh đến kinh người, nhưng lại khiến Hoa Miên cảm thấy vô cùng an toàn... Cô được đống đạo cụ vây quanh, như thể từ khi còn bé cô đã là một thứ đồ vật không có sinh mệnh, vốn hẳn cũng thuộc về thế giới của chúng.
Lần thứ hai Hoa Miên ngẩng đầu là khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ ngoài xe đạo cụ.
Cô bỏ quyển nguyên tác bộ Lạc Hà Thư xuống rồi ngẩng đầu lên, phát hiện người đang đứng ngoài kia chính là Tô Yến, Tô Yến đứng đó chỉ tay vào đồng hồ ra dấu, Hoa Miên lúc này mới cầm điện thoại lên nhìn nhìn, mới biết đã 11 giờ trưa.
Hoa Miên: ...
Đã muộn vậy rồi sao.
Cuốn sách đặt trên đầu gối đã xem được hơn nửa, vậy mà đã mất hết một buổi sáng... Bánh bao lúc sáng cô cầm đến bị vứt vào một góc có lẽ đã bị đông thành đá rồi, Hoa Miên xoa xoa cái bụng đang biểu tình, chậm rãi kéo cửa xe đạo cụ ra.
Làm sao vậy? Hoa Miên nhỏ giọng hỏi.
Tô Yến bấu vào cửa xe: Hôm nay diễn cảnh nam chính nhảy cầu, chỗ hồ nước chuẩn bị quay có một cái hộp điện, dù quay ở góc nào cũng sẽ bị lộ, tổ biên kịch kêu chúng ta qua đó xem có biện pháp gì hay không.
Hoa Miên nghe vậy cũng không nói gì, chỉ xoay người chui vào sâu trong xe, đến khi trở ra, trên mặt cô đã đeo một cái khẩu trang màu đen, trong ngực ôm một tấm vải che mưa lớn, tay khác cầm một cái xẻng, cô nhảy xuống xe, trầm mặc liếc mắt nhìn Tô Yến một cái.
Tô Yến: Em không thể không đeo khẩu trang à?
Hoa Miên lắc đầu.
Tô Yến nhìn Hoa Miên ôm vải che mưa, tay cầm xẻng: Tạo hình này của em thật sự rất giống biến thái.
Hoa Miên cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, có chút tổn thương.
Khóe môi Tô Yến giật giật một chút, vội vàng cầm cái xẻng trong tay Hoa Miên đi, nhanh chóng an ủi là chị nói bậy, sau đó túm lấy Hoa Miên đang không tình nguyện đến trường quay —— vì cái hộp điện đáng chết kia mà cả trường quay đang phải tạm dừng, đạo diễn đành phải lợi dụng thời cơ lôi kéo đám diễn viên đi giảng giải kịch bản, lúc này nghe tiếng xôn xao thì ngẩng đầu, liếc mắt liền thấy Tô Yến đang lôi lôi kéo kéo ai đó bước về phía này, ông lập tức duỗi dài cổ chờ mong: Hoa Miên tới rồi, giúp tôi xem lại cái hộp điện đó liệu có thể gỡ xuống được không, hoặc là nhét nó vào túi Doraemon đem đi đi?
Hoa Miên: ..
Mọi người xung quanh mỉm cười.
Bạch Di cũng quay đầu nhìn cô cười.
Hoa Miên nâng tay lên chỉnh lại cái khẩu trang trên mặt, sau đó trầm mặc bước đến chỗ hộp điện màu xanh rỉ sét đằng kia nhìn nhìn, sau đó run rẩy giũ tấm vải che mưa ra.
Cô lôi xẻng ra đào đất, lại phủ tấm vải che mưa lên.
Cái xẻng nhấp nhô lên xuống trên miếng vải che rồi dần dần hình thành một sườn núi nhỏ... Hoa Miên lại lấy ít cỏ chung quanh đắp lên, từ xa nhìn lại quả nhiên không nhìn thấy hộp điện nữa, chỉ là một sườn núi nhỏ mà thôi.
Đạo diễn ngồi xổm theo dõi tình hình qua máy quay, vừa lòng gật đầu nói ok , Hoa Miên nhẹ nhàng thở ra rồi thẳng eo lại, khi quay lại định cầm lấy cái xẻng thì nhìn thấy...
Chung quanh có rất nhiều người đang nhìn cô.
Hoa Miên gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, ngay lúc cô đang định bỏ luôn cái xẻng để quay về chui lại vào xe đạo cụ nghiên cứu nguyên tác, một bàn tay đưa đến trước mặt cô...
Hoa Miên sửng sốt, quay đầu lại mới phát hiện người đang đứng phía sau mình chính là Bạch Di đang mặc đồ diễn —— anh cầm cái xẻng hất bớt đất dính trên tay cầm rồi đưa cho Hoa Miên, cười nói: Cảm ơn cái bánh bao lúc sáng của em.
Ai, ai?
Hoa Miên đang đeo khẩu trang trợn tròn mắt ——
Anh, anh ta nhận ra mình sao?
Hoa Miên ngơ ngác cầm lấy xẻng, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình Bạch Di nghe được nói cảm ơn , lúc đối phương còn đang dặn dò Mặt trên còn có bùn, đừng ôm như vậy, kẻo làm bẩn áo khoác trắng , Hoa Miên còn đang bận bối rối, căn bản không nghe rõ anh nói cái gì, ôm xẻng chạy trối chết như phải bỏng.
Tiến trình quay phim lại bắt đầu.
...
Một giờ nữa là đến giờ cơm.
Đến giờ cơm, tất cả mọi người trong đoàn làm phim nhanh chóng rút khỏi trường quay, vì buổi chiều còn phải tiếp tục nên bày trí hậu trường đều giữ nguyên vị trí, bao gồm cả diễn viên, bất luận là ai cũng không thể ở lại trường quay ăn cơm hoặc nghỉ ngơi.
Điều này khiến những người chờ được phát cơm đều kéo đến khu đất trống quanh đó ăn uống, đâu đâu cũng là người.
—— Đây trùng hợp lại là cảnh tượng mà Hoa Miên không muốn thấy nhất.
Nhưng chiều nay cô còn chút chuyện với tổ của mình, lúc này cũng không thể đi đâu xa, nên đành phải ở lại xe đạo cụ, Tô Yến đã nhiều lần đến giục, kì kèo mãi đến khi mọi người đều cầm phần cơm đi xa, mới dây dưa dây cà bò xuống từ xe đạo cụ...
Bây giờ dư lại cũng chỉ có mấy món không nuốt nổi, nghe nói hôm nay có thịt kho đó.
Xin, xin lỗi.
Cái gì mà xin lỗi hả, em ân hận cái rắm!
Tô Yến tuy oán giận nhưng vẫn kè kè bên cạnh Hoa Miên không rời... Vì cô biết nếu lơ là một chút thì cái cô bên cạnh sẽ bỏ cơm ngay lập tức, sẵn sàng ăn mấy cái bánh bao đã đóng băng lúc sáng thay cơm ——
Trong xe đạo cụ rốt cuộc giấu mấy tấn vàng hả, cả ngày cứ khư khư chui trong đó không chịu ra.
Đến chỗ phát cơm hai người mới phát hiện vẫn còn rất nhiều người của đoàn, hơn nữa số người xếp hàng vẫn còn rất dài... Hoa Miên từ xa đã dừng lại duỗi cổ xem thử khiến Tô Yến xem thường: Em cứ thử đứng đây xem cơm hộp có tự mình mọc chân bước đến không?
Hoa Miên: .
Tô Yến tìm được một băng ghế nhỏ, ấn Hoa Miên ngồi xuống, dặn dò không được chạy loạn rồi tự mình cầm phiếu cơm của Hoa Miên đi xếp hàng.
Hoa Miên nhàm chán ngồi một chỗ, lặng lẽ móc điện thoại ra chơi, lên Weibo thì phát hiện có tin: Tiểu thịt tươi Bạch Di bình dị gần gũi, đối với nhân viên đoàn làm phim cũng rất dịu dàng, còn giúp người của tổ đạo cụ thu thập dụng cụ.
Bài kèm theo: Bạch Di tay cầm xẻng, cúi đầu đưa lưng về phía cô gái tóc xoăn mà cười.
Lượt thích báy tám chục nghìn, bình luận khoảng năm sáu chục nghìn, mọi người đều sôi nổi cảm khái: u Ba nhà ta chính là một thần tượng tràn đầy năng lượng.
Hoa Miên thấp giọng A một tiếng, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Cô lúng túng ngẩng đầu xem xét chung quanh, âm thầm hạ quyết tâm cất cái áo khoác trắng này vào trong tủ để năm sau mặc lại cũng được, lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc cách đó không xa ——
Vị huynh đài này, xin hỏi huynh có biết gần đây có khách điếm nào có thể nghỉ chân không? Kẻ hèn mới đến, đã một ngày chưa từng nghỉ ngơi
Hoa Miên sửng sốt, mông xoay một vòng trên băng ghế, cả người xoay một góc một trăm tám mươi độ —— sau đó liền thấy người đàn ông sáng nay mới dọa cô chạy mất dép đang đứng cách đó không xa, trên người vẫn mặc bộ đồ cổ trang đen tuyền, tóc dài vẫn buộc cao không chút rối loạn... Lúc này anh ta đang túm lấy một người mặc đồ diễn, là một anh trai đóng vai diễn viên quần chúng vẻ mặt ngốc bức, nghiêm trang dò hỏi: Khách điếm ở đâu.
Anh trai đóng vai quần chúng tay cầm hộp cơm: A? Gì? Khách điếm? Có phải khu du lịch cổ đâu mà có khách điếm, ý anh hỏi khách sạn gần đây hả? Hay là nhà nghỉ?
Huyền Cực: ?
Hoa Miên: ……
Sao lại là anh ta?
Sao vẫn là anh ta?
Âm, âm hồn không tan á!!!
/51
|