Nguyên lai là nhà Hạ Ngọc đã làm xong, Hạ Ngọc nghe xong tinh thần toả sáng, muốn về chuẩn bị bãi rượu mời khách, Điền thị vô pháp cản lại, chỉ phải tự mình đi cùng, lại bảo Tử Phúc cùng Tử Lộc đến giúp, Hạ Ngọc biết Tử Tình vài năm nay luôn luôn giúp đỡ chuyện nhà, đã sớm kiến thức được năng lực của Tử Tình, muốn Tử Tình cùng đi, dù sao mình sức lực có hạn, khó có thể chu toàn.
Thẩm thị nghe xong, rất do dự, Tử Phúc cam đoan, hắn sẽ bảo vệ muội muội, Thẩm thị lại luôn dặn dò Tử Tình không được xuất đầu lộ diện (lộ mặt ra ngoài).
Chờ bọn Tử Tình tới Kiều thôn, trời đã chạng vạng, mọi người không kịp ăn cơm chiều, la hét muốn tham quan nhà mới, Chu Thiên Thanh đành phải đem mọi người đến nhà mới, nhà mới cách lão phòng năm sáu chục thước, sân có tầm một mẫu, Chu Thiên Thanh đã khai khẩn làm đất trồng rau, nhà giữa là căn nhà có 6 gian phòng, kết cục gần giống lão phòng. Cửa sau đi ra ngoài là một cái dòng suối nhỏ, rửa rau nuôi vịt rất tiện.
Hạ Ngọc kìm lòng không đậu vuốt tường gạch, vuốt vuốt, ánh mắt liền đỏ, chảy lệ nói: "Thật không ngờ đời này ta còn có thể ở một căn nhà lớn như vậy, ở că nhà còn tốt hơn căn nhà cũ kia, khi đó nhà bọn họ vẫn là tiểu địa chủ, đều do nhị ca nhị tẩu thương ta."
Tử Tình thấy thân mình Hạ Ngọc nhỏ gầy, quần áo càng có vẻ rộng rãi, giống như có thể bị gió thổi đi, ánh mắt đau xót, bước lên phía trước ôm lấy nàng, cười giỡn: "Nhị cô quên ta à? Ta có công lớn nhất mà!"
Một câu nói khiến Hạ Ngọc nở nụ cười, lúc này trời cũng tối rồi, mọi người trở lại lão viện ăn lung tung ít thứ, rửa ráy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, Điền thị oán giận nói Tử Tình ngủ không yên lặng, đá thắt lưng bà đau, Tử Tình nghe xong cũng không nói gì. Bốn người một giường, Tử nhi giờ cũng chín tuổi, bộ dạng còn tương đối khỏe mạnh. Khác một trời một vực lúc mới nhận nuôi, ngủ thế nào cũng không thoải mái.
Tử Tình thấy trong viện có hai cây cam đều kết quả, liền hỏi: "Nhị cô. Cam này có ngọt không?"
"Không ngon bằng nhà ngươi. Ta còn muốn hỏi ngươi chăm sóc thế nào nữa đấy, mà luôn quên mất." Hạ Ngọc nói.
Vì thế Tử Tình dạy nàng đem nước vo gạo tẩy thịt máu loãng gì đó tưới hết lên, phân gà vịt trong viện cũng không lãng phí. Đều có thể chôn dưới gốc cây, mùa đông đem những cành dư thừa cắt hết đi.
Tiệc sẽ mở vào hai ngày sau, Tử Tình hỏi thôn nhân có bao nhiêu, bày bao nhiều bàn tiệc? Còn nữa, nơi này có chú ý thứ gì không, bình thường nhà ăn món gì, mấy người quyết định thực đơn cho hôm tâm gia.
Tử Tình tính toán xem hết bao nhiêu tiền bạc. Thịt heo hết 3 lượng bạc, trứng gà trong nhà có rồi, Tử Tình lúc đến lại cầm theo một ít, thừa lại là nấm hương, quả vỏ cứng ít nước điểm tâm thì Tử Phúc nói hắn sẽ dẫn Tử Lộc đi An Châu mua, còn có thể rẻ hơn chút. Đậu hủ trực tiếp đặt trước trong thôn, thịt heo cùng cá chép sẽ chờ chợ phiên mua cho tươi mới, câu đối đương nhiên giao cho Tử Phúc, bàn ghế bát đũa mâm miếc thì mời người đi mượn.
Điền thị thấy Tử Tình làm chi tiết rất thỏa đáng, hơn một người con dâu mới về nhiều. Chỉ sợ bà làm nhiều năm như vậy cũng không có thể thoả đáng như thế, thế mới biết vì sao Hạ Ngọc muốn dẫn nàng đi lại. Nhưng Tử Tình biểu hiện càng ưu tú, trong lòng Điền thị càng oán hận sâu khắc, nếu Tử Tình có thể gả cho Đại Mao thì Xuân Ngọc đỡ biết bao nhiêu chuyện, vừa biết chăm lo việc nhà vừa biết kiếm tiền bạc, không công lại tiện nghi cho người ngoài.
Tử Tình đương nhiên không biết trong lòng Điền thị còn nhớ chuyện này, chính là ánh mắt Điền thị nhìn về phía nàng một hồi thưởng thức, một hồi oán hận, một hồi ai thán, Tử Tình cũng lười để ý.
Sau khi ăn xong, mỗi người nhận công việc của mình mà làm, Tử Tình thấy nhị cô lấy ra số bát đũa nhà ít khi dùng, muốn bưng đi đến chỗ dòng suối nhỏ rửa, thân thể nhị cô còn chưa bồi bổ tốt, Tử Tình chỉ có thể nhận lấy bưng đến dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ đã có vài thôn phụ rửa rau giặt quần áo.
Thấy Tử Tình, mấy người khe khẽ nói nhỏ, tìm hiểu là nữ oa nhà ai, đưa tới một trận tiếng ‘chậc chậc’, Tử Tình ngẩng đầu cười cười với các nàng, trong đó một người thấy vội hỏi: "Ngươi là thân thích nhà ai vậy, thật là cô nương xinh xắn,sao ta chưa từng thấy ngươi?"
Tử Tình nghe xong nhìn chính mình một lần, cũng không quá mức gì, bởi vì là tới làm khách, cho nên mặc bộ đồ Thẩm thị mới mua, quần áo dài, làn váy và cổ tay có thêu hoa, có mấy con bướm, tóc vẫn búi hai bên, chẳng qua là cắm bươm bướm mà Lâm Khang Bình tặng.
Tử Tình trả lời, người nọ lại nhiệt tâm tìm hiểu nhà Hạ Ngọc lấy tiền bạc ở đây để xây nhà, tổng cộng hết bao nhiêu bạc, theo sau lại hỏi trong nhà Tử Tình làm gì, lại hỏi trong nhà có bao nhiêu ruộng đất, Tử Tình nghe xong cười cười, trả lời không bao nhiêu câu, liền bưng đồ chạy trối chết .
Tử Tình vốn tưởng rằng việc này sẽ kết thúc, ai biết buổi chiều, trong viện đến nhiều người, có thôn phụ (phụ nữ nông thôn), cũng có thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, vào cửa thì ánh mắt tìm kiếm chung quanh, nhiệt tình hỏi trong nhà Hạ Ngọc cùng Chu Thiên Thanh có chuyện gì vội gì nói tiếng, làm cả nhà không hiểu gì cả.
Cơm chiều xong, người phụ nữ luôn hỏi Tử Tình ở dòng suối nhỏ cũng vào cửa, không biết nói nhỏ cùng Hạ Ngọc ở trong phòng cái gì, lúc đi ra, thần sắc không vui, vung khăn tay, thở phì phì đi rồi.
Hạ Ngọc xuất ra hỏi Tử Tình: "Buổi sáng nàng hỏi ngươi cái gì ở bên dòng suối vậy?"
"Nàng hỏi gì thì trả lời nấy, sau này ta không quan tâm nàng nữa, nhanh rửa bát xong rồi về. Như thế nào?" Tử Tình hỏi.
Hạ Ngọc nói cho nàng biết người này muốn đến cầu thân, nhà nàng là nhà giàu Kiều thôn, trong nhà có năm mươi mẫu ruộng đất, Hạ Ngọc nói nàng kia: "Chất nữ của ta đã đính hôn."
Người này luôn cho rằng con nhà nàng tốt, nhà nàng điều kiện tốt. Còn nói con nàng coi trọng Tử Tình, nguyện ý lấy gấp đôi sính lễ. Điền thị ở một bên nhịn không được, cười lạnh nói: "Cháu gái ta mang vòng tay vàng trên tay cũng bằng 1 mẫu ruộng nước, cặp bươm bướm trên đầu cũng phải 1 mẫu ruộng nước, còn chưa kể tôn nữ tế (cháu rể) cho vàng cho ngọc thêm." Nói mấy câu liền đem thôn phụ kia làm tức giận rồi đi.
Ai ngờ ngày kế khắp thôn liền truyền chất nữ (cháu nữ ngoại) Hạ Ngọc ham phú quý bị bán cho nhà giàu làm thiếp. Hạ Ngọc vốn không biết, đi ra ngoài luôn thấy thôn nhân chỉ trỏ, trở về liền hỏi chị em dâu nhà nàng mới biết sự tình ngọn nguồn, tức giận đến nỗi Hạ Ngọc muốn đi tìm thôn phụ kia đánh nhau, bị Tử Tình cùng Điền thị tóm lại.
Tử Tình khuyên nhủ: "Nhị cô, dù sao ta chỉ ở đây vài ngày, ta đi rồi, mấy chuyện rỗi rãnh này chầm chậm phai nhạt, thân thể của ngươi không thể tức giận thêm, ngươi đừng quên. Chúng ta làm việc chính sự quan trọng hơn."
Tử Phúc biết việc này, để Tử nhi dẫn mình vụng trộm tìm đến thôn phụ kia, cảnh cáo nàng cùng con nàng một phen. Người nọ thấy khí thế cùng khăn trên đầu (tú tài quấn tóc bằng khăn có hoa văn khác biệt) Tử Phúc, liên tục đáp ứng không dám lỗ mãng. Chuyện này, Tử Tình đương nhiên không thể nào biết được.
Một ngày này cũng liền vội vàng đi qua. Sáng sớm hôm sau, hai đệ đệ Chu Thiên Thanh mang sọt dẫn Tử Phúc Tử Lộc đi chợ phiên mua đồ, Chu Thiên Thanh đi mượn bàn bát đũa, đưa đến trong nhà mới, Tử Tình ở một bên ghi chép, kiểm kê mọi thứ, nhìn xem còn quên gì nữa không, vội một ngày, cuối cùng cũng làm thỏa đáng.
Hai mươi tám tháng sáu là ngày đãi tiệc tân gia, lão gia tử cùng một nhà Tăng Thụy Tường mướn xe lừa tới, cả nhà Xuân Ngọc vội vàng leo xe trâu đến, nói trời còn chưa sáng đã bắt đầu đi, Tăng Thụy Khánh chỉ gửi về cho năm mươi văn tiền, đứa nhỏ của Thu Ngọc còn nhỏ, cũng tặng lễ nhờ lão gia tử mang đến .
Tử Tình thấy đại cô cùng đại dượng dạo quanh khắp nhà, ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, Tử Tình liếc mắt bọn họ một cái, không thể không thừa nhận, Xuân Ngọc vẫn có một cái ưu điểm, ít nhất quần áo cả nhà nàng đều thật sạch sẽ chỉnh tề, mặc dù sẽ mụn vá.
Nghi thức nhập nhà mới không khác gì nhà Tử Tình, nhưng lúc Tăng Thụy Tường đem một gương đồng lớn cao ba thước treo lại bên trái phòng, một mảnh ồ lên, Tử Tình nghe thấy thôn dân nghị luận ào ào, có nói: "Người có tiền có khác, ra tay hào phóng, lại là người đọc sách, làm sao có thể đem nữ nhi bán làm tiểu thiếp? Nghe lầm rồi."
"Cũng đúng, ta còn nghe nói, nhà mới của Hạ Ngọc đều do ca ca này của nàng cho tiền xây, chậc chậc, ngươi không thấy cả nhà người ta mặc đồ gì à, đó là vải gì? Ta còn chưa có sờ qua nữa? Theo ta, chắc là có người ghen tị, nên bịa đặt sinh sự. Ta mà có ca ca như vậy thì thật thích."
"Haizz, ta nghe nói, là nhà giàu Chu gia bà tử nhìn trúng cháu giá của Hạ Ngọc, muốn cầu hôn, người ta không đáp ứng, nói đã đính hôn rồi, chắc lão bà tử kia ghen ghét, nên đồn đãi ra."
"Đúng vậy, cũng không ngẫm lại người ta sao có thể coi trọng nhà nàng, không phải chỉ có mấy chục mẫu à, có cái gì mà đắc ý, nhị ca của Hạ Ngọc tự mở một học đường, cháu lớn là tú tài, nghe nói học ở cò trắng thư viện, người ta mới bao lớn, tương lai có thể làm đại quan. Còn tẩu tử của Hạ Ngọc nữa, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bảo dưỡng thật tốt, lúc tuổi trẻ cũng là mỹ nữ. Theo ta thì đừng nên nghe lời đồn gì, nên đi lại nhiều với người nhà Hạ Ngọc, chưa biết chừng tương lai chúng ta có chuyện gì cầu người ta đó."
Mọi việc như thế nói không dứt bên tai, Tử Tình nghe xong chỉ cười cười. Nhưng thấy đại cô cùng đại dượng thì có chút lo lắng bọn họ muốn nháo sự, e rằng có chút khó coi. Tử Tình ngẩng đầu tìm một lần, quả thật thấy Xuân Ngọc đang cùng Điền thị nói cái gì đó, thần sắc Điền thị có chút nghiêm khắc, Xuân Ngọc nhìn như không tình nguyện đồng ý.
Cũng may không ra đường rẽ gì, thôn dân dạo quanh nhà xong, khi ra ngoài mới bàn luận, cũng thật vừa lòng về món ăn hôm nay. Tiễn bước khách nhân, Xuân Ngọc bọn họ muốn ở lại một đêm, Điền thị nghe xong cũng muốn ở lại. Thẩm thị thu xếp lập tức đi về, không để ý Yến Nhân Đạt nhiệt tình giữ lại cùng ánh mắt u oán cảu Xuân Ngọc. Toàn gia lên xe lừa, Tử Tình còn cười nói: "May mà chúng ta đi nhanh, bằng không còn không biết đại cô lại có yêu cầu gì. Ta rất sợ nàng."
Thẩm thị liếc nàng một cái, bĩu bĩu môi, nguyên lai lão gia tử còn ngồi ở ngoài thùng xe, Tử Tình sợ tới mức không dám lên tiếng. Một đường không nói chuyện.
Trở về nhà, Thẩm thị lại bắt đầu vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho Tử Phúc thi hương, vốn Thẩm thị muốn đi theo, Tử Phúc không muốn, nói đã hẹn với bạn rồi. Lần này thi Hương trường thi Giang Nam ở Lân tỉnh, cũng không tính là rất xa xôi.
Ngày này, Thẩm thị đang kiểm tra quần áo hài miệt cho Tử Phúc, đột nhiên, Thu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc sướt mướt vào nhà.
Thẩm thị nghe xong, rất do dự, Tử Phúc cam đoan, hắn sẽ bảo vệ muội muội, Thẩm thị lại luôn dặn dò Tử Tình không được xuất đầu lộ diện (lộ mặt ra ngoài).
Chờ bọn Tử Tình tới Kiều thôn, trời đã chạng vạng, mọi người không kịp ăn cơm chiều, la hét muốn tham quan nhà mới, Chu Thiên Thanh đành phải đem mọi người đến nhà mới, nhà mới cách lão phòng năm sáu chục thước, sân có tầm một mẫu, Chu Thiên Thanh đã khai khẩn làm đất trồng rau, nhà giữa là căn nhà có 6 gian phòng, kết cục gần giống lão phòng. Cửa sau đi ra ngoài là một cái dòng suối nhỏ, rửa rau nuôi vịt rất tiện.
Hạ Ngọc kìm lòng không đậu vuốt tường gạch, vuốt vuốt, ánh mắt liền đỏ, chảy lệ nói: "Thật không ngờ đời này ta còn có thể ở một căn nhà lớn như vậy, ở că nhà còn tốt hơn căn nhà cũ kia, khi đó nhà bọn họ vẫn là tiểu địa chủ, đều do nhị ca nhị tẩu thương ta."
Tử Tình thấy thân mình Hạ Ngọc nhỏ gầy, quần áo càng có vẻ rộng rãi, giống như có thể bị gió thổi đi, ánh mắt đau xót, bước lên phía trước ôm lấy nàng, cười giỡn: "Nhị cô quên ta à? Ta có công lớn nhất mà!"
Một câu nói khiến Hạ Ngọc nở nụ cười, lúc này trời cũng tối rồi, mọi người trở lại lão viện ăn lung tung ít thứ, rửa ráy đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau ngủ dậy, Điền thị oán giận nói Tử Tình ngủ không yên lặng, đá thắt lưng bà đau, Tử Tình nghe xong cũng không nói gì. Bốn người một giường, Tử nhi giờ cũng chín tuổi, bộ dạng còn tương đối khỏe mạnh. Khác một trời một vực lúc mới nhận nuôi, ngủ thế nào cũng không thoải mái.
Tử Tình thấy trong viện có hai cây cam đều kết quả, liền hỏi: "Nhị cô. Cam này có ngọt không?"
"Không ngon bằng nhà ngươi. Ta còn muốn hỏi ngươi chăm sóc thế nào nữa đấy, mà luôn quên mất." Hạ Ngọc nói.
Vì thế Tử Tình dạy nàng đem nước vo gạo tẩy thịt máu loãng gì đó tưới hết lên, phân gà vịt trong viện cũng không lãng phí. Đều có thể chôn dưới gốc cây, mùa đông đem những cành dư thừa cắt hết đi.
Tiệc sẽ mở vào hai ngày sau, Tử Tình hỏi thôn nhân có bao nhiêu, bày bao nhiều bàn tiệc? Còn nữa, nơi này có chú ý thứ gì không, bình thường nhà ăn món gì, mấy người quyết định thực đơn cho hôm tâm gia.
Tử Tình tính toán xem hết bao nhiêu tiền bạc. Thịt heo hết 3 lượng bạc, trứng gà trong nhà có rồi, Tử Tình lúc đến lại cầm theo một ít, thừa lại là nấm hương, quả vỏ cứng ít nước điểm tâm thì Tử Phúc nói hắn sẽ dẫn Tử Lộc đi An Châu mua, còn có thể rẻ hơn chút. Đậu hủ trực tiếp đặt trước trong thôn, thịt heo cùng cá chép sẽ chờ chợ phiên mua cho tươi mới, câu đối đương nhiên giao cho Tử Phúc, bàn ghế bát đũa mâm miếc thì mời người đi mượn.
Điền thị thấy Tử Tình làm chi tiết rất thỏa đáng, hơn một người con dâu mới về nhiều. Chỉ sợ bà làm nhiều năm như vậy cũng không có thể thoả đáng như thế, thế mới biết vì sao Hạ Ngọc muốn dẫn nàng đi lại. Nhưng Tử Tình biểu hiện càng ưu tú, trong lòng Điền thị càng oán hận sâu khắc, nếu Tử Tình có thể gả cho Đại Mao thì Xuân Ngọc đỡ biết bao nhiêu chuyện, vừa biết chăm lo việc nhà vừa biết kiếm tiền bạc, không công lại tiện nghi cho người ngoài.
Tử Tình đương nhiên không biết trong lòng Điền thị còn nhớ chuyện này, chính là ánh mắt Điền thị nhìn về phía nàng một hồi thưởng thức, một hồi oán hận, một hồi ai thán, Tử Tình cũng lười để ý.
Sau khi ăn xong, mỗi người nhận công việc của mình mà làm, Tử Tình thấy nhị cô lấy ra số bát đũa nhà ít khi dùng, muốn bưng đi đến chỗ dòng suối nhỏ rửa, thân thể nhị cô còn chưa bồi bổ tốt, Tử Tình chỉ có thể nhận lấy bưng đến dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ đã có vài thôn phụ rửa rau giặt quần áo.
Thấy Tử Tình, mấy người khe khẽ nói nhỏ, tìm hiểu là nữ oa nhà ai, đưa tới một trận tiếng ‘chậc chậc’, Tử Tình ngẩng đầu cười cười với các nàng, trong đó một người thấy vội hỏi: "Ngươi là thân thích nhà ai vậy, thật là cô nương xinh xắn,sao ta chưa từng thấy ngươi?"
Tử Tình nghe xong nhìn chính mình một lần, cũng không quá mức gì, bởi vì là tới làm khách, cho nên mặc bộ đồ Thẩm thị mới mua, quần áo dài, làn váy và cổ tay có thêu hoa, có mấy con bướm, tóc vẫn búi hai bên, chẳng qua là cắm bươm bướm mà Lâm Khang Bình tặng.
Tử Tình trả lời, người nọ lại nhiệt tâm tìm hiểu nhà Hạ Ngọc lấy tiền bạc ở đây để xây nhà, tổng cộng hết bao nhiêu bạc, theo sau lại hỏi trong nhà Tử Tình làm gì, lại hỏi trong nhà có bao nhiêu ruộng đất, Tử Tình nghe xong cười cười, trả lời không bao nhiêu câu, liền bưng đồ chạy trối chết .
Tử Tình vốn tưởng rằng việc này sẽ kết thúc, ai biết buổi chiều, trong viện đến nhiều người, có thôn phụ (phụ nữ nông thôn), cũng có thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, vào cửa thì ánh mắt tìm kiếm chung quanh, nhiệt tình hỏi trong nhà Hạ Ngọc cùng Chu Thiên Thanh có chuyện gì vội gì nói tiếng, làm cả nhà không hiểu gì cả.
Cơm chiều xong, người phụ nữ luôn hỏi Tử Tình ở dòng suối nhỏ cũng vào cửa, không biết nói nhỏ cùng Hạ Ngọc ở trong phòng cái gì, lúc đi ra, thần sắc không vui, vung khăn tay, thở phì phì đi rồi.
Hạ Ngọc xuất ra hỏi Tử Tình: "Buổi sáng nàng hỏi ngươi cái gì ở bên dòng suối vậy?"
"Nàng hỏi gì thì trả lời nấy, sau này ta không quan tâm nàng nữa, nhanh rửa bát xong rồi về. Như thế nào?" Tử Tình hỏi.
Hạ Ngọc nói cho nàng biết người này muốn đến cầu thân, nhà nàng là nhà giàu Kiều thôn, trong nhà có năm mươi mẫu ruộng đất, Hạ Ngọc nói nàng kia: "Chất nữ của ta đã đính hôn."
Người này luôn cho rằng con nhà nàng tốt, nhà nàng điều kiện tốt. Còn nói con nàng coi trọng Tử Tình, nguyện ý lấy gấp đôi sính lễ. Điền thị ở một bên nhịn không được, cười lạnh nói: "Cháu gái ta mang vòng tay vàng trên tay cũng bằng 1 mẫu ruộng nước, cặp bươm bướm trên đầu cũng phải 1 mẫu ruộng nước, còn chưa kể tôn nữ tế (cháu rể) cho vàng cho ngọc thêm." Nói mấy câu liền đem thôn phụ kia làm tức giận rồi đi.
Ai ngờ ngày kế khắp thôn liền truyền chất nữ (cháu nữ ngoại) Hạ Ngọc ham phú quý bị bán cho nhà giàu làm thiếp. Hạ Ngọc vốn không biết, đi ra ngoài luôn thấy thôn nhân chỉ trỏ, trở về liền hỏi chị em dâu nhà nàng mới biết sự tình ngọn nguồn, tức giận đến nỗi Hạ Ngọc muốn đi tìm thôn phụ kia đánh nhau, bị Tử Tình cùng Điền thị tóm lại.
Tử Tình khuyên nhủ: "Nhị cô, dù sao ta chỉ ở đây vài ngày, ta đi rồi, mấy chuyện rỗi rãnh này chầm chậm phai nhạt, thân thể của ngươi không thể tức giận thêm, ngươi đừng quên. Chúng ta làm việc chính sự quan trọng hơn."
Tử Phúc biết việc này, để Tử nhi dẫn mình vụng trộm tìm đến thôn phụ kia, cảnh cáo nàng cùng con nàng một phen. Người nọ thấy khí thế cùng khăn trên đầu (tú tài quấn tóc bằng khăn có hoa văn khác biệt) Tử Phúc, liên tục đáp ứng không dám lỗ mãng. Chuyện này, Tử Tình đương nhiên không thể nào biết được.
Một ngày này cũng liền vội vàng đi qua. Sáng sớm hôm sau, hai đệ đệ Chu Thiên Thanh mang sọt dẫn Tử Phúc Tử Lộc đi chợ phiên mua đồ, Chu Thiên Thanh đi mượn bàn bát đũa, đưa đến trong nhà mới, Tử Tình ở một bên ghi chép, kiểm kê mọi thứ, nhìn xem còn quên gì nữa không, vội một ngày, cuối cùng cũng làm thỏa đáng.
Hai mươi tám tháng sáu là ngày đãi tiệc tân gia, lão gia tử cùng một nhà Tăng Thụy Tường mướn xe lừa tới, cả nhà Xuân Ngọc vội vàng leo xe trâu đến, nói trời còn chưa sáng đã bắt đầu đi, Tăng Thụy Khánh chỉ gửi về cho năm mươi văn tiền, đứa nhỏ của Thu Ngọc còn nhỏ, cũng tặng lễ nhờ lão gia tử mang đến .
Tử Tình thấy đại cô cùng đại dượng dạo quanh khắp nhà, ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, Tử Tình liếc mắt bọn họ một cái, không thể không thừa nhận, Xuân Ngọc vẫn có một cái ưu điểm, ít nhất quần áo cả nhà nàng đều thật sạch sẽ chỉnh tề, mặc dù sẽ mụn vá.
Nghi thức nhập nhà mới không khác gì nhà Tử Tình, nhưng lúc Tăng Thụy Tường đem một gương đồng lớn cao ba thước treo lại bên trái phòng, một mảnh ồ lên, Tử Tình nghe thấy thôn dân nghị luận ào ào, có nói: "Người có tiền có khác, ra tay hào phóng, lại là người đọc sách, làm sao có thể đem nữ nhi bán làm tiểu thiếp? Nghe lầm rồi."
"Cũng đúng, ta còn nghe nói, nhà mới của Hạ Ngọc đều do ca ca này của nàng cho tiền xây, chậc chậc, ngươi không thấy cả nhà người ta mặc đồ gì à, đó là vải gì? Ta còn chưa có sờ qua nữa? Theo ta, chắc là có người ghen tị, nên bịa đặt sinh sự. Ta mà có ca ca như vậy thì thật thích."
"Haizz, ta nghe nói, là nhà giàu Chu gia bà tử nhìn trúng cháu giá của Hạ Ngọc, muốn cầu hôn, người ta không đáp ứng, nói đã đính hôn rồi, chắc lão bà tử kia ghen ghét, nên đồn đãi ra."
"Đúng vậy, cũng không ngẫm lại người ta sao có thể coi trọng nhà nàng, không phải chỉ có mấy chục mẫu à, có cái gì mà đắc ý, nhị ca của Hạ Ngọc tự mở một học đường, cháu lớn là tú tài, nghe nói học ở cò trắng thư viện, người ta mới bao lớn, tương lai có thể làm đại quan. Còn tẩu tử của Hạ Ngọc nữa, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bảo dưỡng thật tốt, lúc tuổi trẻ cũng là mỹ nữ. Theo ta thì đừng nên nghe lời đồn gì, nên đi lại nhiều với người nhà Hạ Ngọc, chưa biết chừng tương lai chúng ta có chuyện gì cầu người ta đó."
Mọi việc như thế nói không dứt bên tai, Tử Tình nghe xong chỉ cười cười. Nhưng thấy đại cô cùng đại dượng thì có chút lo lắng bọn họ muốn nháo sự, e rằng có chút khó coi. Tử Tình ngẩng đầu tìm một lần, quả thật thấy Xuân Ngọc đang cùng Điền thị nói cái gì đó, thần sắc Điền thị có chút nghiêm khắc, Xuân Ngọc nhìn như không tình nguyện đồng ý.
Cũng may không ra đường rẽ gì, thôn dân dạo quanh nhà xong, khi ra ngoài mới bàn luận, cũng thật vừa lòng về món ăn hôm nay. Tiễn bước khách nhân, Xuân Ngọc bọn họ muốn ở lại một đêm, Điền thị nghe xong cũng muốn ở lại. Thẩm thị thu xếp lập tức đi về, không để ý Yến Nhân Đạt nhiệt tình giữ lại cùng ánh mắt u oán cảu Xuân Ngọc. Toàn gia lên xe lừa, Tử Tình còn cười nói: "May mà chúng ta đi nhanh, bằng không còn không biết đại cô lại có yêu cầu gì. Ta rất sợ nàng."
Thẩm thị liếc nàng một cái, bĩu bĩu môi, nguyên lai lão gia tử còn ngồi ở ngoài thùng xe, Tử Tình sợ tới mức không dám lên tiếng. Một đường không nói chuyện.
Trở về nhà, Thẩm thị lại bắt đầu vội vàng chuẩn bị đồ đạc cho Tử Phúc thi hương, vốn Thẩm thị muốn đi theo, Tử Phúc không muốn, nói đã hẹn với bạn rồi. Lần này thi Hương trường thi Giang Nam ở Lân tỉnh, cũng không tính là rất xa xôi.
Ngày này, Thẩm thị đang kiểm tra quần áo hài miệt cho Tử Phúc, đột nhiên, Thu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc sướt mướt vào nhà.
/537
|