"À, hai người này tên là gì?" Tử Tình đột nhiên nhớ tới.
"Nãi nãi, bọn họ có thể nghe hiểu một chút quan thoại (tiếng nói nhà quan, ý là tiếng có số lượng người sử dụng nhiều nhất nước) đơn giản, gia hỏi nửa ngày, mới biết được một người tên là A Thổ, một người tên là A Thủy." Lâm phúc nói.
"Vậy thì đến bao giờ mới khơi thông được đây? Ông nói gà bà nói vịt cũng rất thú vị." Tử Tình cười nói.
"Không sao, lúc ta mới tới đây cũng nghe không hiểu các ngươi nói chuyện gì, sau này từ từ học là được, không đến nửa năm là có thể nghe hiểu." Lâm Khang Bình nói.
Sau khi ăn xong, Lâm Khang Bình muốn đi Khang trang cùng Chanh viên nhìn xem, nói là đậu xanh ở Khang trang cần thu hái, còn phải vào thôn mướn người, rồi dẫn theo Lâm Phúc ra ngoài, Tử Tình thì ôm đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ.
Thẩm thị thấy Tử Tình, vội hỏi: "Con cũng đúng là, tháng tám mát mẻ dễ chịu cũng để bị bệnh cho được. khi nào Khang Bình về?"
"Nương, tối hôm qua Khang Bình đã trở lại, hôm nay đi thăm vườn trước, nói buổi tối mời cả nhà đi qua ăn cơm."
"Nương, ngươi xem, muội phu vừa trở về, muội muội liền khỏi bệnh, thì ra là vì muội phu không ở nhà nên không có người chăm sóc muội muội đấy mà." Trần thị cười nói.
"Nhị tẩu, nói cái gì thế? Còn không chạy nhanh vào thành nấu cơm cho nhị ca đi à? Không biết nhị ca có ăn ngon ở trong học đường không nữa?" Tử Tình cười, đáp lại một câu.
Thẩm thị thấy tinh thần của Tử Tình tốt, xem ra vẫn là công lao của Lâm Khang Bình.
Trước Trung thu, lão gia tử cùng Xuân Ngọc đến truyền tin, Tam Mao định thành thân vào hai mươi tám tháng chín, Tử Tình còn có chút buồn bực, hình như không hợp với lẽ thường lắm, hai nhà vừa đánh đấm túi bụi, ngay cả sính lễ cũng chưa đưa, sao đột nhiên lại thành thân?
"Chỉ sợ là có đứa nhỏ rồi, bằng không, nhà gái kia dễ dàng nhường nhịn thế sao, Tam Mao còn chưa khỏi hẳn mà, cũng không biết đại cô ngươi đưa bao nhiêu sính lễ qua. Lúc ngươi bị bệnh đó, may mà tiểu cô ngươi không đi tìm ngươi, về cha ngươi thì không cho một văn." Thẩm thị nói.
"A? Nếu để người trong thôn biết thì sẽ trầm đường (bị đánh đến chết) mất. Khó trách lại vội vã muốn thành thân đến vậy, nhưng người sáng suốt nhìn là biết tại sao liền, hèn gì ngày ấy đại cô lại chắc chắn lên vậy." Trần thị nói.
"Thôi, đừng nói nữa, ta cũng chỉ đoán thôi, không có căn cứ gì, tốt xấu cũng là một mạng người. Chuyện nhà nàng ta, ta cũng không muốn biết." Thẩm thị nói.
"Ta khẳng định sẽ không tham gia hôn lễ, về sau chuyện gì của nhà đại cô ta cũng không tham dự, không bằng nương giúp ta mang năm mươi văn tiền biếu đến đó đi, đỡ bị bà trách cứ." Tử Tình nói.
"Ngày đó cũng là sinh nhật ngươi mà, ngươi tính thế nào?" Thẩm thị hỏi.
"Còn có thể thế nào, giống năm rồi. Dù gì cũng chỉ thêm một chén mì thọ, cũng không giống lúc nhỏ, cứ chờ nương nấu cho một quả trứng luộc. Còn nương với cha kìa, cho tới bây giờ không thấy các ngươi làm sinh nhật nào." Tử Tình nói.
"Lúc đó chúng ta sống chung mà. Thôi thì chờ đến sáu mươi rồi làm đại thọ luôn đi." Thẩm thị cười nói.
Đang nói, Tử Vũ cùng Hà thị từ sau núi trở về, Tử Tình vội nghênh đón, đỡ Hà thị nói: "Bà ngoại càng ngày càng khỏe mạnh ra. Mỗi ngày còn đi một vòng lớn ở sau núi, theo con thì không bằng bà chuyển đến bên chỗ con đi, mỗi ngày đi dạo ở trong vườn là được."
"Khang Bình đã trở lại à? Ở bên này cũng không khác gì bên đó mà, mỗi ngày con ôm vật nhỏ đến đây thăm bà ngoại là được, bà ngoại nhớ con thì sẽ nhấc chân qua." Hà thị cười, đến trước mặt xe đẩy, đùa Thư Duệ, mỗi lần chỉ cần thấy tiểu Thư Duệ cười, mặt Hà thị cũng cười thành một đóa hoa.
Trước và sau Trung thu, Lâm Khang Bình lại bận rộn mấy ngày, nhà Thu Ngọc bắt đầu khởi công, Chú Vân Giang không có thời gian đưa đồ ăn cho heo đến Khang, Lâm Khang Bình để Lâm An tạm thời đảm nhận việc này, Lâm Khang Bình thấy hắn làm việc cũng vững chắc, một tháng sau, cho hắn làm nội quản sự (quản lý mọi chuyện trong nhà, như chức quản gia ấy), chủ yếu là phụ trách việc ở Khang trang cùng Tình viên, tiền tiêu vặt hàng tháng tang lên tới tám trăm đồng tiền một tháng, Lâm Phúc thì theo Lâm Khang Bình chạy bên ngoài, tiền thuê đất, thuế đất và tiền thuê cửa hàng, được coi là ngoại quản sự (quản lí chuyện bên ngoài), tiền tiêu vặt hàng tháng giống với Lâm An, cứ như vậy, Lâm Khang Bình và Tử Tình đỡ được không ít chuyện.
Lúc đầu thì Thu Ngọc còn muốn để Lâm Khang Bình giúp nàng đi mua vật liệu xây nhà, nhưng Lâm Khang Bình lấy cớ Khang trang đang vội thu hoạch đậu xanh nên cự tuyệt. Nhưng lúc Thu Ngọc mở tiệc tân gia, Tử Tình cũng chuẩn bị một phân lễ đưa qua , phòng ở lớn hơn nhà Tăng Thụy Khánh một ít, sân không kém bao nhiêu, Chu thị cùng Xuân Ngọc cũng có chút căm tức, Thu Ngọc còn đón lão gia tử cùng Điền thị qua ở vài ngày.
Thu Ngọc vừa làm xong tiệc tân gia thì cũng đã tuần cuối của tháng chín, ngày này, Tăng Thụy Tường có việc ra ngoài, Thẩm thị dẫn Hà thị cùng Tử Vũ ở Tình viên ăn cơm, Trần thị đã cùng Vĩnh Tùng và Tiểu Kết về An Châu sau Trung thu.
Tiểu Thư Duệ đã được mười tháng lớn, sẽ y y a a mất tiếng đơn giản, thường làm Tử Tình một mặt đầy nước miếng, dựa vào tay Tử Tình, cũng có thể đứng một hồi.
"Đứa nhỏ mười tháng cai sữa là tốt nhất, ôm đứa nhỏ đến chỗ ta ở hai ngày đi, đứa nhỏ không nhìn thấy ngươi, tự nhiên sẽ không nghĩ đến việc uống sữa." Thẩm thị đột nhiên nói.
"Nương, không cần đâu, chờ đến lúc sinh nhật Tử Tình, ta dẫn nàng đi đến một chỗ ở hai ngày, Thư Duệ liền giao cho Tiểu Lam cùng Tiểu Thanh, còn có Vương bà bà nữa, nếu nương không yên tâm, có thể thay ta đến xem." Lâm Khang Bình nói.
Tử Tình nghe xong vội hỏi: "Sao lại không nghe ngươi nói việc này, ngươi muốn dẫn ta ran ngoài sao? Con còn nhỏ mà, lỡ khóc ầm ĩ thì sao?"
"Các con đều cai sữa khi tròn mười tháng, yên tâm đi, ta nuôi lớn các con như vậy cơ mà." Thẩm thị nói.
"Không phải đi xa nhà, với lại còn có nương cùng bà ngoại mà." Lâm Khang Bình vuốt đầu Tử Tình, nói.
"Tỷ phu, các ngươi đi đâu vậy? Có thể mang ta đi cùng không?" Tử Vũ tha thiết chờ mong.
Thẩm thị vừa vặn ngồi ở bên người Tử Vũ, tiện tay búng trán Tử Vũ: "Con cũng trưởng thành rồi, sao cứ nghĩ đến chuyện ra ngoài thế hả?"
"Không thể đáp ứng muội rồi, khó khăn lắm mới tìm được nơi thanh tĩnh, muốn ở cùng tỷ ngươi hai ngày, ngươi đừng đi theo mà thêm phiền." Lâm Khang Bình cười nói.
Ngày hai mươi bảy tháng chín, sau bữa cơm chiều, Lâm Khang Bình liền dẫn theo Tử Tình ra ngoài, nói: "Bây giờ xuất phát, ngày mai ngươi còn có thể ngủ nướng thêm, bằng không, sáng sớm ngày mai, chắc ông bà nội bọn họ đến cửa tìm chúng ta, để Lâm An đánh xe ngựa đưa bọn họ một chuyến, chúng ta vừa vặn tránh thoát bọn họ. Ta đã dặn dò a thổ cùng a thủy rồi."
Tử Tình chọn hai bộ quần áo tắm rửa cùng nội y, rồi mới ra ngoài, Tử Tình cho rằng Lâm Khang Bình dẫn nàng đến Khang trang ở hai ngày, Khang trang có xây hai căn nhà mới ở chân núi phía Tây, mùa đông gần đến, Lâm Khang Bình định đi tìm vài cô nhi không nhà để đưa về đây, vừa cho bọn họ một căn nhà, vừa tìm vài người làm việc cho thôn trang của mình.
Lên xe ngựa, Lâm Khang Bình lấy mảnh vải che mắt Tử Tình lại, lúc xe dừng lại, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình xuống xe, sai Lâm Phúc sáng sớm mốt tới đón, cảm giác đi chưa được mấy bước, lên mấy bậc thềm, vào một cái nhà, Lâm Khang Bình buông nàng xuống, tháo mảnh vải, Tử Tình chậm rãi mở mắt, đây là một căn nhà mới, tất cả tường đều làm bằng tảng đá, tất cả đều là sàn gỗ, mở ra cửa sổ lớn, rèm cửa làm bằng lụa thả sát đất, Tử Tình dạo một vòng, thăm dò kết cấu căn nhà, bên trong là một vườn hoa nhỏ, nhưng tối rồi nên Tử Tình không thấy rõ có loại hoa cỏ gì cả.
"Thích không? Tình nhi, đây là quà sinh nhật tặng cho ngươi, không phải ngươi nói muốn một căn nhà thật khác biệt để lâu lâu đến nghỉ ngơi sao. nơi này, về sau chỉ để đôi ta cùng đến, được không?" Lâm Khang Bình ôm lấy Tử Tình từ sau lưng.
"Được."
"Đi, ta dẫn ngươi đến xem chỗ hai ta ở đêm nay, còn có cả phòng tắm." Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, vào một căn phòng ở giữa có đốt ngọn nến đỏ thẫm, giường mới, gỗ lim được điêu khắc cẩn thận, màn che đỏ thẫm, chăn gấm đỏ thẫm, tất cả được trang trí như buổi tân hôn.
"Tình nhi, còn nhớ rõ không? Ta nói rồi, ngươi là tân nương cả đời của ta." Lâm Khang Bình xoay mặt Tử Tình lại, nói, ánh mắt nóng bỏng truyền đến tin tức làm Tử Tình cúi đầu.
"Ta muốn tắm rửa trước."
"Được, ta đi cùng ngươi."
Ra khỏi cửa, chính là phòng tắm, một cái thùng gỗ lớn, còn bốc lên hơi nóng, mặt trên có nhiều cánh hoa hồng, Tử Tình chân trần đi đến, nói cái gì cũng không muốn để Lâm Khang Bình tắm cho.
Tắm rửa xong, Lâm Khang Bình dùng khăn tắm loại lớn bọc lấy Tử Tình, trực tiếp ôm đến trên giường, ổ chăn thật mềm mại, Tử Tình lật lên, thì ra là trải ba lớp chăn bông.
Lâm Khang Bình rửa mặt trở về, Tử Tình đang ngơ ngác không biết nghĩ cái gì, đột nhiên bị Lâm Khang Bình ôm, đang muốn nói chuyện, Lâm Khang Bình hôn mấy cái lên môi nàng, cắn vành tai nàng, mơ mơ màng màng nói: "Đêm nay tân nương của ta chỉ có thể nghĩ về ta."
Kích tình qua đi, một đêm Tử Tình ngủ đến lúc đủ giấc mới tỉnh, nhưng không nhìn thấy sắc trời sáng hay tối, tấm màn che thì dày cộm, chung quang lại là ván giường, y như một căn phòng ở nho nhỏ.
Tử Tình vừa động, Lâm Khang Bình cũng mở mắt, nói: "Đừng vội rời giường, hôm nay chúng ta không trở về nhà, có thời gian là một ngày mà."
Tử Tình nghe xong, tựa vào ngực Lâm Khang Bình, trong lòng cực kì thỏa mãn.
"Tình nhi, về sau có những ngày mà ta không ở bên cạnh ngươi, có thể hứa với ta là ngươi nhất định phải chăm sóc mình cho thật tốt, đừng để bị bệnh. Ngươi không biết ta lo lắng về ngươi và con bao nhiêu đâu. Trở về nhìn thấy ngươi sinh bệnh mà gầy yếu, ta rất rất đau đớn." Lâm Khang Bình ôm chặt Tử Tình, nói.
"Được."
"Còn nữa, về sau có chuyện gì khó xử, ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, xử lý không được thì còn có ta mà. Về phần chuyện bên nhà ngươi, ta cũng không để bọn họ chịu thiệt gì, muốn nói thua thiệt, cũng là bọn họ thua thiệt chúng ta, cho nên, ta không thể bị khinh bỉ."
Tử Tình biết Lâm Khang Bình vì chuyện lần trước Tử Tình sinh bệnh, nên bày tỏ, hắn không biết khúc mắc của Tử Tình, cho nên nghĩ lầm là lần này cũng vì chuyện Xuân Ngọc làm tức giận.
"Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không để bản thân chịu tội." Tử Tình cọ cọ trước ngực Lâm Khang Bình.
"Nãi nãi, bọn họ có thể nghe hiểu một chút quan thoại (tiếng nói nhà quan, ý là tiếng có số lượng người sử dụng nhiều nhất nước) đơn giản, gia hỏi nửa ngày, mới biết được một người tên là A Thổ, một người tên là A Thủy." Lâm phúc nói.
"Vậy thì đến bao giờ mới khơi thông được đây? Ông nói gà bà nói vịt cũng rất thú vị." Tử Tình cười nói.
"Không sao, lúc ta mới tới đây cũng nghe không hiểu các ngươi nói chuyện gì, sau này từ từ học là được, không đến nửa năm là có thể nghe hiểu." Lâm Khang Bình nói.
Sau khi ăn xong, Lâm Khang Bình muốn đi Khang trang cùng Chanh viên nhìn xem, nói là đậu xanh ở Khang trang cần thu hái, còn phải vào thôn mướn người, rồi dẫn theo Lâm Phúc ra ngoài, Tử Tình thì ôm đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ.
Thẩm thị thấy Tử Tình, vội hỏi: "Con cũng đúng là, tháng tám mát mẻ dễ chịu cũng để bị bệnh cho được. khi nào Khang Bình về?"
"Nương, tối hôm qua Khang Bình đã trở lại, hôm nay đi thăm vườn trước, nói buổi tối mời cả nhà đi qua ăn cơm."
"Nương, ngươi xem, muội phu vừa trở về, muội muội liền khỏi bệnh, thì ra là vì muội phu không ở nhà nên không có người chăm sóc muội muội đấy mà." Trần thị cười nói.
"Nhị tẩu, nói cái gì thế? Còn không chạy nhanh vào thành nấu cơm cho nhị ca đi à? Không biết nhị ca có ăn ngon ở trong học đường không nữa?" Tử Tình cười, đáp lại một câu.
Thẩm thị thấy tinh thần của Tử Tình tốt, xem ra vẫn là công lao của Lâm Khang Bình.
Trước Trung thu, lão gia tử cùng Xuân Ngọc đến truyền tin, Tam Mao định thành thân vào hai mươi tám tháng chín, Tử Tình còn có chút buồn bực, hình như không hợp với lẽ thường lắm, hai nhà vừa đánh đấm túi bụi, ngay cả sính lễ cũng chưa đưa, sao đột nhiên lại thành thân?
"Chỉ sợ là có đứa nhỏ rồi, bằng không, nhà gái kia dễ dàng nhường nhịn thế sao, Tam Mao còn chưa khỏi hẳn mà, cũng không biết đại cô ngươi đưa bao nhiêu sính lễ qua. Lúc ngươi bị bệnh đó, may mà tiểu cô ngươi không đi tìm ngươi, về cha ngươi thì không cho một văn." Thẩm thị nói.
"A? Nếu để người trong thôn biết thì sẽ trầm đường (bị đánh đến chết) mất. Khó trách lại vội vã muốn thành thân đến vậy, nhưng người sáng suốt nhìn là biết tại sao liền, hèn gì ngày ấy đại cô lại chắc chắn lên vậy." Trần thị nói.
"Thôi, đừng nói nữa, ta cũng chỉ đoán thôi, không có căn cứ gì, tốt xấu cũng là một mạng người. Chuyện nhà nàng ta, ta cũng không muốn biết." Thẩm thị nói.
"Ta khẳng định sẽ không tham gia hôn lễ, về sau chuyện gì của nhà đại cô ta cũng không tham dự, không bằng nương giúp ta mang năm mươi văn tiền biếu đến đó đi, đỡ bị bà trách cứ." Tử Tình nói.
"Ngày đó cũng là sinh nhật ngươi mà, ngươi tính thế nào?" Thẩm thị hỏi.
"Còn có thể thế nào, giống năm rồi. Dù gì cũng chỉ thêm một chén mì thọ, cũng không giống lúc nhỏ, cứ chờ nương nấu cho một quả trứng luộc. Còn nương với cha kìa, cho tới bây giờ không thấy các ngươi làm sinh nhật nào." Tử Tình nói.
"Lúc đó chúng ta sống chung mà. Thôi thì chờ đến sáu mươi rồi làm đại thọ luôn đi." Thẩm thị cười nói.
Đang nói, Tử Vũ cùng Hà thị từ sau núi trở về, Tử Tình vội nghênh đón, đỡ Hà thị nói: "Bà ngoại càng ngày càng khỏe mạnh ra. Mỗi ngày còn đi một vòng lớn ở sau núi, theo con thì không bằng bà chuyển đến bên chỗ con đi, mỗi ngày đi dạo ở trong vườn là được."
"Khang Bình đã trở lại à? Ở bên này cũng không khác gì bên đó mà, mỗi ngày con ôm vật nhỏ đến đây thăm bà ngoại là được, bà ngoại nhớ con thì sẽ nhấc chân qua." Hà thị cười, đến trước mặt xe đẩy, đùa Thư Duệ, mỗi lần chỉ cần thấy tiểu Thư Duệ cười, mặt Hà thị cũng cười thành một đóa hoa.
Trước và sau Trung thu, Lâm Khang Bình lại bận rộn mấy ngày, nhà Thu Ngọc bắt đầu khởi công, Chú Vân Giang không có thời gian đưa đồ ăn cho heo đến Khang, Lâm Khang Bình để Lâm An tạm thời đảm nhận việc này, Lâm Khang Bình thấy hắn làm việc cũng vững chắc, một tháng sau, cho hắn làm nội quản sự (quản lý mọi chuyện trong nhà, như chức quản gia ấy), chủ yếu là phụ trách việc ở Khang trang cùng Tình viên, tiền tiêu vặt hàng tháng tang lên tới tám trăm đồng tiền một tháng, Lâm Phúc thì theo Lâm Khang Bình chạy bên ngoài, tiền thuê đất, thuế đất và tiền thuê cửa hàng, được coi là ngoại quản sự (quản lí chuyện bên ngoài), tiền tiêu vặt hàng tháng giống với Lâm An, cứ như vậy, Lâm Khang Bình và Tử Tình đỡ được không ít chuyện.
Lúc đầu thì Thu Ngọc còn muốn để Lâm Khang Bình giúp nàng đi mua vật liệu xây nhà, nhưng Lâm Khang Bình lấy cớ Khang trang đang vội thu hoạch đậu xanh nên cự tuyệt. Nhưng lúc Thu Ngọc mở tiệc tân gia, Tử Tình cũng chuẩn bị một phân lễ đưa qua , phòng ở lớn hơn nhà Tăng Thụy Khánh một ít, sân không kém bao nhiêu, Chu thị cùng Xuân Ngọc cũng có chút căm tức, Thu Ngọc còn đón lão gia tử cùng Điền thị qua ở vài ngày.
Thu Ngọc vừa làm xong tiệc tân gia thì cũng đã tuần cuối của tháng chín, ngày này, Tăng Thụy Tường có việc ra ngoài, Thẩm thị dẫn Hà thị cùng Tử Vũ ở Tình viên ăn cơm, Trần thị đã cùng Vĩnh Tùng và Tiểu Kết về An Châu sau Trung thu.
Tiểu Thư Duệ đã được mười tháng lớn, sẽ y y a a mất tiếng đơn giản, thường làm Tử Tình một mặt đầy nước miếng, dựa vào tay Tử Tình, cũng có thể đứng một hồi.
"Đứa nhỏ mười tháng cai sữa là tốt nhất, ôm đứa nhỏ đến chỗ ta ở hai ngày đi, đứa nhỏ không nhìn thấy ngươi, tự nhiên sẽ không nghĩ đến việc uống sữa." Thẩm thị đột nhiên nói.
"Nương, không cần đâu, chờ đến lúc sinh nhật Tử Tình, ta dẫn nàng đi đến một chỗ ở hai ngày, Thư Duệ liền giao cho Tiểu Lam cùng Tiểu Thanh, còn có Vương bà bà nữa, nếu nương không yên tâm, có thể thay ta đến xem." Lâm Khang Bình nói.
Tử Tình nghe xong vội hỏi: "Sao lại không nghe ngươi nói việc này, ngươi muốn dẫn ta ran ngoài sao? Con còn nhỏ mà, lỡ khóc ầm ĩ thì sao?"
"Các con đều cai sữa khi tròn mười tháng, yên tâm đi, ta nuôi lớn các con như vậy cơ mà." Thẩm thị nói.
"Không phải đi xa nhà, với lại còn có nương cùng bà ngoại mà." Lâm Khang Bình vuốt đầu Tử Tình, nói.
"Tỷ phu, các ngươi đi đâu vậy? Có thể mang ta đi cùng không?" Tử Vũ tha thiết chờ mong.
Thẩm thị vừa vặn ngồi ở bên người Tử Vũ, tiện tay búng trán Tử Vũ: "Con cũng trưởng thành rồi, sao cứ nghĩ đến chuyện ra ngoài thế hả?"
"Không thể đáp ứng muội rồi, khó khăn lắm mới tìm được nơi thanh tĩnh, muốn ở cùng tỷ ngươi hai ngày, ngươi đừng đi theo mà thêm phiền." Lâm Khang Bình cười nói.
Ngày hai mươi bảy tháng chín, sau bữa cơm chiều, Lâm Khang Bình liền dẫn theo Tử Tình ra ngoài, nói: "Bây giờ xuất phát, ngày mai ngươi còn có thể ngủ nướng thêm, bằng không, sáng sớm ngày mai, chắc ông bà nội bọn họ đến cửa tìm chúng ta, để Lâm An đánh xe ngựa đưa bọn họ một chuyến, chúng ta vừa vặn tránh thoát bọn họ. Ta đã dặn dò a thổ cùng a thủy rồi."
Tử Tình chọn hai bộ quần áo tắm rửa cùng nội y, rồi mới ra ngoài, Tử Tình cho rằng Lâm Khang Bình dẫn nàng đến Khang trang ở hai ngày, Khang trang có xây hai căn nhà mới ở chân núi phía Tây, mùa đông gần đến, Lâm Khang Bình định đi tìm vài cô nhi không nhà để đưa về đây, vừa cho bọn họ một căn nhà, vừa tìm vài người làm việc cho thôn trang của mình.
Lên xe ngựa, Lâm Khang Bình lấy mảnh vải che mắt Tử Tình lại, lúc xe dừng lại, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình xuống xe, sai Lâm Phúc sáng sớm mốt tới đón, cảm giác đi chưa được mấy bước, lên mấy bậc thềm, vào một cái nhà, Lâm Khang Bình buông nàng xuống, tháo mảnh vải, Tử Tình chậm rãi mở mắt, đây là một căn nhà mới, tất cả tường đều làm bằng tảng đá, tất cả đều là sàn gỗ, mở ra cửa sổ lớn, rèm cửa làm bằng lụa thả sát đất, Tử Tình dạo một vòng, thăm dò kết cấu căn nhà, bên trong là một vườn hoa nhỏ, nhưng tối rồi nên Tử Tình không thấy rõ có loại hoa cỏ gì cả.
"Thích không? Tình nhi, đây là quà sinh nhật tặng cho ngươi, không phải ngươi nói muốn một căn nhà thật khác biệt để lâu lâu đến nghỉ ngơi sao. nơi này, về sau chỉ để đôi ta cùng đến, được không?" Lâm Khang Bình ôm lấy Tử Tình từ sau lưng.
"Được."
"Đi, ta dẫn ngươi đến xem chỗ hai ta ở đêm nay, còn có cả phòng tắm." Lâm Khang Bình nắm tay Tử Tình, vào một căn phòng ở giữa có đốt ngọn nến đỏ thẫm, giường mới, gỗ lim được điêu khắc cẩn thận, màn che đỏ thẫm, chăn gấm đỏ thẫm, tất cả được trang trí như buổi tân hôn.
"Tình nhi, còn nhớ rõ không? Ta nói rồi, ngươi là tân nương cả đời của ta." Lâm Khang Bình xoay mặt Tử Tình lại, nói, ánh mắt nóng bỏng truyền đến tin tức làm Tử Tình cúi đầu.
"Ta muốn tắm rửa trước."
"Được, ta đi cùng ngươi."
Ra khỏi cửa, chính là phòng tắm, một cái thùng gỗ lớn, còn bốc lên hơi nóng, mặt trên có nhiều cánh hoa hồng, Tử Tình chân trần đi đến, nói cái gì cũng không muốn để Lâm Khang Bình tắm cho.
Tắm rửa xong, Lâm Khang Bình dùng khăn tắm loại lớn bọc lấy Tử Tình, trực tiếp ôm đến trên giường, ổ chăn thật mềm mại, Tử Tình lật lên, thì ra là trải ba lớp chăn bông.
Lâm Khang Bình rửa mặt trở về, Tử Tình đang ngơ ngác không biết nghĩ cái gì, đột nhiên bị Lâm Khang Bình ôm, đang muốn nói chuyện, Lâm Khang Bình hôn mấy cái lên môi nàng, cắn vành tai nàng, mơ mơ màng màng nói: "Đêm nay tân nương của ta chỉ có thể nghĩ về ta."
Kích tình qua đi, một đêm Tử Tình ngủ đến lúc đủ giấc mới tỉnh, nhưng không nhìn thấy sắc trời sáng hay tối, tấm màn che thì dày cộm, chung quang lại là ván giường, y như một căn phòng ở nho nhỏ.
Tử Tình vừa động, Lâm Khang Bình cũng mở mắt, nói: "Đừng vội rời giường, hôm nay chúng ta không trở về nhà, có thời gian là một ngày mà."
Tử Tình nghe xong, tựa vào ngực Lâm Khang Bình, trong lòng cực kì thỏa mãn.
"Tình nhi, về sau có những ngày mà ta không ở bên cạnh ngươi, có thể hứa với ta là ngươi nhất định phải chăm sóc mình cho thật tốt, đừng để bị bệnh. Ngươi không biết ta lo lắng về ngươi và con bao nhiêu đâu. Trở về nhìn thấy ngươi sinh bệnh mà gầy yếu, ta rất rất đau đớn." Lâm Khang Bình ôm chặt Tử Tình, nói.
"Được."
"Còn nữa, về sau có chuyện gì khó xử, ngươi không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, xử lý không được thì còn có ta mà. Về phần chuyện bên nhà ngươi, ta cũng không để bọn họ chịu thiệt gì, muốn nói thua thiệt, cũng là bọn họ thua thiệt chúng ta, cho nên, ta không thể bị khinh bỉ."
Tử Tình biết Lâm Khang Bình vì chuyện lần trước Tử Tình sinh bệnh, nên bày tỏ, hắn không biết khúc mắc của Tử Tình, cho nên nghĩ lầm là lần này cũng vì chuyện Xuân Ngọc làm tức giận.
"Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không để bản thân chịu tội." Tử Tình cọ cọ trước ngực Lâm Khang Bình.
/537
|