“Điều này có thể tốt thế nào, hắn mất việc, chỉ sợ sẽ lại tìm lý do giao cha mẹ cho chúng ta. Bản thân ta không phải là không đồng ý mấy hoa bạc này, chẳng qua là, ta không muốn lại sống chung một chỗ." Tăng Thụy Tường vỗ tay nói.
Tử Tình thì nghĩ tới Lâm Khang Bình nói chẳng qua là đem chuyện lão gia tử vạch trần ra, tại sao có thể xuất hiện sự kiện văn thư giả cùng hối lộ? Hơn nữa, còn làm Tăng Thụy Khánh mất công việc, Tử Tình không biết là hiệu ứng Domino vẫn là kết quả của Khang Bình ra tay.
"Cha, đâu có tới nông nỗi này chứ, trước kia tiểu cô còn từng nói với con, công việc của đại cha còn mò được không ít béo bở, hắn chưa từng nộp lên. Bởi vậy, trong tay đại cha không nghèo như cha tưởng đâu." Tử Tình vẫn là nhịn xuống, nếu Tăng Thụy Khánh chịu thành thành thật thật phụng dưỡng lão gia tử cùng Điền thị, đừng nói ra chuyện năm đó bọn họ giao thiếu tiền lương giữ bạc riêng, nếu không chịu, muốn đẩy lão gia tử cùng Điền thị ra, Tử Tình cũng coi như để lại cho Tăng Thụy Tường một đường lui.
"Đúng vậy, ngươi đừng có hồ đồ, chuyện còn chưa tới nước kia, hắn cũng có ruộng nước ruộng cạn, tay đại tẩu chẳng lẽ không chặt, mấy năm nay cũng có chút tích lũy, cha mẹ có thể tốn của hắn bao nhiêu?" Thẩm thị cũng vội khuyên nhủ.
Đang nói, chuông cửa vang lên, Tăng Thụy Tường tự mình đi mở cửa, thì ra là Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị tới cửa, thấy Tử Tình vừa lúc ở nhà, vẻ mặt Chu thị tươi cười nói: "Tử Tình à, mới từ nhà ngươi đi ra, cửa lớn nhà ngươi bây giờ cũng không mở, gọi hơn nửa ngày mới có người đi tới, lại là một người không nhận ra, theo trong cửa cửa sổ liếc mắt nhìn chúng ta một cái, nói ngươi không ở nhà, có việc mời nhắn lại, ta còn tưởng hắn lừa chúng ta đó? Không nghĩ tới ngươi thực sự là ở đây."
"Đại nương tìm ta có việc gì sao? Bây giờ thân hình ta hơi nặng, người cũng lười biếng một chút, Khang Bình nhà ta cũng đi xa nhà, người không ra cửa còn có thể tiếp khách gì, cho nên cửa lớn đúng là đóng chặt." Tử Tình nói, đồ trong Tình viên cơ bản đầy đủ hết, cá tôm gì đó đều có, thích ăn thì mò, gà vịt ngỗng thích ăn thì mổ. Rau xanh lại càng không cần phải nói, một loại còn ăn không hết, cần thiết chẳng qua là thịt heo cùng gia vị gì đó, cũng không cần mỗi ngày phải mua.
"Nha. Khang Bình nhà ngươi ra khỏi nhà? Sắp đến cuối tháng rồi, khi nào thì trở về vậy? Đại cha ngươi nhưng là có việc gấp tìm hắn." Ý cười trên mặt Chu thị đổi thành nôn nóng, nhìn thoáng qua Tăng Thụy Khánh.
Tử Tình cũng nhìn thoáng qua Tăng Thụy Khánh, thân hình vẫn đứng thẳng như trước, mặt đen sì, nhìn không ra dáng vẻ nghèo túng, không giống như là đến cầu người. Khó trách Thẩm thị nói còn ra oai lão đại, dường như đến là để sai bảo Tử Tình một tiếng.
Tử Tình cười cười, nói với Chu thị: "Đại nương, Khang Bình nhà ta còn muốn đi kinh thành một chuyến, không biết khi nào thì trở về, đại cha có chuyện gì gấp, vẫn là tìm người khác thì tốt hơn, vả lại. Khang Bình nhà ta cũng chỉ là một người làm ăn nhỏ, có thể làm được việc lớn gì? Bằng không lại chậm trễ."
Chu thị lại nhìn thoáng qua Tăng Thụy Khánh, nói: "Đại cha ngươi bị dính một chút phiền toái. Bị người vu cáo, ta nghĩ Khang Bình từ Văn gia đi ra, tốt xấu gì còn có thể tìm Văn gia nói giúp một câu, đều không cần Văn lão gia lên tiếng, quản sự bên dưới là được rồi, giúp đại cha ngươi một phen, đại nương sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngươi, chất nữ ngoan, ngươi chờ hắn trở về thì nói với hắn."
"A? Đại cha ta bị người vu cáo? Vậy chẳng phải là khẩn cấp rồi? Đây là vì chuyện gì vậy? Không phải là mới nghe nói đại cha ta bởi vì chuyện tổ trạch mà có chút hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã giải trừ rồi. Đại cha ta cũng khôi phục công việc ở cửa nha môn, mới có vài ngày, làm sao lại có người vu cáo đây?"
"Ôi, năm nay cũng là số con rệp, không biết đung phải đường thần tiên nào, cho nên mới phải tìm đến cháu rể. Để hắn tìm Văn gia van cầu giúp, bằng không, một nhà ta đây xong đời rồi, già đi đằng già, nhỏ đi đằng nhỏ, cuộc sống làm sao mà trôi qua đây?" Chu thị nói xong thì khóc thét lên, có lẽ thật sự là đau lòng một năm mười hai bạc không có, còn khó chịu hơn cả móc tim nàng, bởi vậy, cả mặt đều là nước mắt nước mũi.
"Nhưng đại nương này, ngươi trước đừng chỉ lo khóc, Khang Bình nhà ta đi ra từ Văn gia cũng đã nhiều năm, đến cửa lớn Văn gia còn khó vào, càng đừng nói tới quản sự của Văn gia, hắn đi đâu mà biết? Thật sự dễ dàng như vậy, Khang Bình nhà ta tội gì đến một năm khổ khổ cực cực ở bên ngoài chạy tới chạy lui, kiếm chút tiền trinh, trực tiếp tùy tiện làm cái gì đó liên quan tới Văn gia không phải đủ cho một nhà ta tiêu dùng, ngươi nói đúng là cái lý này không?"
"Đại tẩu, lời Tình nhi nói cũng có đạo lý, Khang Bình đi ra đã nhiều năm, hắn trước kia chẳng qua chỉ là gã sai vặt, chỗ nào có thể sai sử tới được quản sự của Văn gia? Việc của Đại ca này, hay là phải bàn bạc kỹ càng hơn, ta cảm thấy hẳn là tìm xem người nào quen biết trong nha môn, dù sao đại ca làm nhiều năm như vậy, vẫn phải có vài bạn tốt tri giao chứ, đúng rồi, còn có thủ trưởng của hắn, lần trước không phải giúp đại ca một lần sao, lần này cũng tìm hắn như cũ, chữa ngựa chết lại như ngựa sống thôi. Lui một bước mà nói, thật sự không được, về nhà làm ruộng cũng không phải không nuôi sống được mấy miệng nhà các ngươi, đại tẩu cũng đừng thương tâm quá." Tăng Thụy Tường khuyên nhủ.
"Lão nhị, ngươi là nằm ở trong kho gạo mà nói, tự nhiên không biết những người nghèo khổ như chúng ta, tất cả bạc có trong nhà đều dốc hết, mới làm nổi phòng này, bây giờ không có cái gì dựa vào, Tử Toàn muốn đọc sách, trong nhà còn có hai người cha mẹ già phải nuôi, ta biết tìm cái ăn ở đâu để lấp đầy bụng những người này?" Chu thị nói xong rút ra khăn dùng sức lau nước mắt nước mũi.
Tăng Thụy Tường vừa thấy nói không thông, cũng không lên tiếng nữa, Thẩm thị thấy Tăng Thụy Tường ngậm miệng, nơi nào tự tìm phiền phức cho mình, cho nên cũng không mở miệng, Tử Tình là một vãn bối, càng không cần mở miệng, trong phòng yên tĩnh một chút kéo xuống.
Lúc này, đột nhiên Hà thị cùng Tử Vũ từ bên ngoài đi vào, còn có Trần thị ôm Vĩnh Bách mấy tháng tuổi, Tiểu Kết dẫn Vĩnh Tùng tính cả tuổi mụ là bốn tuổi, Tiểu Thanh dẫn Thư Duệ, các nàng ở Lộc Uyển kia cùng Trần thị nói chuyện, trêu chọc đứa nhỏ, nhìn mặt trời không sai biệt lắm, liền đi chuẩn bị đồ ăn.
Tăng Thụy Khánh thấy nhiều người thế này, cũng không phải là lúc nói chuyện, vả lại, hắn cũng biết, lão Nhị vẫn luôn không cùng quan phủ kết giao, việc này, tìm hắn cũng không có nhiều tác dụng, liền mở miệng nói câu nói đầu tiên trong ngày hôm nay: "Lão nhị ngẫm lại giúp ta thử xem, còn có người quen nào nói giúp ta được không, chúng ta hôm nay đi về trước. Chuyện của ta chính là bởi vì thủ trưởng ta mới ra, hắn đẩy ta ra ngoài."
Tăng Thụy Tường tự mình đưa bọn họ đi ra ngoài, bên này Thẩm thị thấy người đi rồi, nói: "Nhìn đi, các ngươi cũng đều thấy đó, không phải là ta gài bẫy hắn, ở chỗ nào có cái kiểu cầu người như thế chứ? Đúng là đến sai bảo một tiếng, dường như ai cũng thiếu nợ hắn vậy. Cứ như vậy, có thể có người chịu giúp đỡ mới là lạ đấy?"
"Cái này nương cũng không có biện pháp tức giận, ai bảo cha con không phải là lão đại chứ?" Tử Tình có không ít hiểu biết với trưởng tử ở nông thôn, kiếp trước từng sống ở nông thôn, trong nhà lão ba đối với bác cả Tử Tình không nói là nói gì nghe nấy, cũng là tôn trọng có thừa, sau khi ông nội Tử Tình qua đời, trong nhà tất cả mọi chuyện đều là con cả định đoạt, mặc dù đã ở riêng, gặp phải việc hiếu hỉ hoặc đại sự lễ bái, phân chia như thế nào, đều là một câu nói của con cả, không riêng gì một nhà Tử Tình, nhiều gia đình xung quanh đều giống như vậy, con trai trưởng chính là không giống, cháu trai trưởng cũng có ưu thế, chia gia sản khi không chỉ chia đều cho các con, đích tôn trưởng tôn cũng muốn tham dự.
Ở nơi cổ đại này lấy phụ quyền làm đầu, địa vị của trưởng tử cũng có ưu thế không thể so sánh được, điều này cũng chính là vì sao một nhà Tử Tình phát đạt, Tăng Thụy Khánh vẫn như cũ có thể đến kêu đi hét sai sử một nhà Tăng Thụy Tường, ngươi đi ra ngoài có thể có thân phận tự cao tự đại, nhưng đây là ở nông thôn, trong gia tộc, ta chính là to hơn ngươi, ngươi chính là xếp sau ta, bằng không, ngươi chính là quên tổ quên tông. Đại thọ Lão gia tử cùng Điền thị, không phải là một cái ví dụ điển hình, tất cả chính là nghe theo Tăng Thụy Khánh sắp xếp, ngươi tuy có tiền, ta không đồng ý ngươi bỏ ra, thể diện của ngươi sẽ không thể nở mày nở mặt.
"Những lời này cũng đúng, cả đời này, cha con cũng chỉ có thể chịu, cũng may còn không sống cùng một chỗ, bằng không, liên lụy càng nhiều." Thẩm thị thở dài.
Sau khi trở về Tử Tình suy đi nghĩ lại, cảm thấy Lâm Khang Bình ở chuyện Tăng Thụy Khánh có phải có chút quá mức hay không? Loại tâm lý rối rắm cùng mâu thuẫn này của Tử Tình, nói người ngoài có thể không hiểu, còn mắng nàng già mồm cãi láo, rõ ràng là nàng nói ra muốn thu thập một nhà Tăng Thụy Khánh, nhưng vừa đến lúc mấu chốt, mình lại mềm lòng trước.
Tuy tận trong xương Tử Tình là người hiện đại, nhưng dù sao vòng luẩn quẩn cuộc sống của Tử Tình vẫn luôn rất đơn giản, kiếp trước là học sinh chưa ra khỏi cửa nhà trường, cũng có một hồi yêu đương thanh mai trúc mã, trong nhà tuy rằng không giàu có, nhưng cũng được cha mẹ cùng anh trai nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm chuyện xấu lớn nhất cũng chẳng qua là hồi nhỏ trộm bưởi nhà hàng xóm, cái này cũng giống với bây giờ, trải qua đau đớn lớn nhất là Lưu Sầm vì tiền đồ mà bỏ nàng, xã hội đen tối gì, nơi làm việc đen tối gì, tất cả Tử Tình đều chưa từng trải qua, bình thường phiền não lớn nhất cũng chỉ là cùng bạn học ký túc xá cãi nhau vài câu.
Bởi vậy, trong tận xương tính cách của Tử Tình là bình thản lương thiện, rất ít khi cùng người trở mặt, cái này cũng chính là vì sao khi Chu thị xây phòng nhiều lần tới cửa tống tiền, Tử Tình mặc dù mất hứng, lại nhìn lại một hồi thân thích, lại phần là trưởng bối, sẽ không để nàng tay không mà đi, nhưng lại không muốn cổ vũ tâm lý ỷ lại của nàng, giống như chỉ cần nàng mở miệng, Tử Tình sẽ thỏa mãn hết yêu cầu của nàng. Bởi vậy, Tử Tình luôn lựa chọn đáp ứng một phần yêu cầu của nàng, cho rằng nàng có thể nhìn ra được mi cao mắt thấp, biết khó mà lui, nhưng ai biết, nàng chính là tính tình hồ đồ này, lại cứ tiếp tực tham lam.
Chuyện Tăng Thụy Khánh rất là tra hỏi lương tâm của Tử Tình, giờ phút này, tâm thần của Tử Tình không yên, không quả quyết. Một lít gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù(*) đạo lý này làm sao Tử Tình không biết, bằng không, một nhà mình nhiều năm trả giá như vậy, chẳng những không có giúp danh tiếng làm việc thiện, ngược lại khiến Tử Tình bị một nhà Xuân Ngọc tính kế tổn hại khuê dự, bây giờ lại bị Chu thị nhiều lần cưỡi lên đầu lên cổ, đến nay bọn họ vẫn còn oán giận một nhà Tử Tình không có trợ giúp cuộc sống của bọn họ trôi qua thật tốt.
Thực ra, Tử Tình không phải một người dong dài, chẳng qua là việc này dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của một người cùng sinh kế của một nhà, đúng rồi, tiền đồ, Tăng Thụy Khánh đã nói, việc này là thủ trưởng hắn đẩy hắn ra, thủ trưởng hắn cũng đổ, chẳng lẽ mặt này này còn có người khác trợ giúp? Nói về lý, Lâm Khang Bình không phải có thể chỉnh ra động tĩnh lớn như vậy.
(*) một lít gạo nuôi ân nhân một đấu gạo nuôi kẻ thù: có nghĩa nếu bạn đưa ra giúp đỡ nhỏ trong khi người ta gặp khó khăn người ta sẽ biết ơn bạn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sau khi vì một lý do gì mà không giúp đỡ nữa thì bạn sẽ trở thành kẻ thù của người đó.( lít, đấu: đơn vị đo lường lượng gạo thời xưa, 1 đấu = 10 lít)
Tử Tình thì nghĩ tới Lâm Khang Bình nói chẳng qua là đem chuyện lão gia tử vạch trần ra, tại sao có thể xuất hiện sự kiện văn thư giả cùng hối lộ? Hơn nữa, còn làm Tăng Thụy Khánh mất công việc, Tử Tình không biết là hiệu ứng Domino vẫn là kết quả của Khang Bình ra tay.
"Cha, đâu có tới nông nỗi này chứ, trước kia tiểu cô còn từng nói với con, công việc của đại cha còn mò được không ít béo bở, hắn chưa từng nộp lên. Bởi vậy, trong tay đại cha không nghèo như cha tưởng đâu." Tử Tình vẫn là nhịn xuống, nếu Tăng Thụy Khánh chịu thành thành thật thật phụng dưỡng lão gia tử cùng Điền thị, đừng nói ra chuyện năm đó bọn họ giao thiếu tiền lương giữ bạc riêng, nếu không chịu, muốn đẩy lão gia tử cùng Điền thị ra, Tử Tình cũng coi như để lại cho Tăng Thụy Tường một đường lui.
"Đúng vậy, ngươi đừng có hồ đồ, chuyện còn chưa tới nước kia, hắn cũng có ruộng nước ruộng cạn, tay đại tẩu chẳng lẽ không chặt, mấy năm nay cũng có chút tích lũy, cha mẹ có thể tốn của hắn bao nhiêu?" Thẩm thị cũng vội khuyên nhủ.
Đang nói, chuông cửa vang lên, Tăng Thụy Tường tự mình đi mở cửa, thì ra là Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị tới cửa, thấy Tử Tình vừa lúc ở nhà, vẻ mặt Chu thị tươi cười nói: "Tử Tình à, mới từ nhà ngươi đi ra, cửa lớn nhà ngươi bây giờ cũng không mở, gọi hơn nửa ngày mới có người đi tới, lại là một người không nhận ra, theo trong cửa cửa sổ liếc mắt nhìn chúng ta một cái, nói ngươi không ở nhà, có việc mời nhắn lại, ta còn tưởng hắn lừa chúng ta đó? Không nghĩ tới ngươi thực sự là ở đây."
"Đại nương tìm ta có việc gì sao? Bây giờ thân hình ta hơi nặng, người cũng lười biếng một chút, Khang Bình nhà ta cũng đi xa nhà, người không ra cửa còn có thể tiếp khách gì, cho nên cửa lớn đúng là đóng chặt." Tử Tình nói, đồ trong Tình viên cơ bản đầy đủ hết, cá tôm gì đó đều có, thích ăn thì mò, gà vịt ngỗng thích ăn thì mổ. Rau xanh lại càng không cần phải nói, một loại còn ăn không hết, cần thiết chẳng qua là thịt heo cùng gia vị gì đó, cũng không cần mỗi ngày phải mua.
"Nha. Khang Bình nhà ngươi ra khỏi nhà? Sắp đến cuối tháng rồi, khi nào thì trở về vậy? Đại cha ngươi nhưng là có việc gấp tìm hắn." Ý cười trên mặt Chu thị đổi thành nôn nóng, nhìn thoáng qua Tăng Thụy Khánh.
Tử Tình cũng nhìn thoáng qua Tăng Thụy Khánh, thân hình vẫn đứng thẳng như trước, mặt đen sì, nhìn không ra dáng vẻ nghèo túng, không giống như là đến cầu người. Khó trách Thẩm thị nói còn ra oai lão đại, dường như đến là để sai bảo Tử Tình một tiếng.
Tử Tình cười cười, nói với Chu thị: "Đại nương, Khang Bình nhà ta còn muốn đi kinh thành một chuyến, không biết khi nào thì trở về, đại cha có chuyện gì gấp, vẫn là tìm người khác thì tốt hơn, vả lại. Khang Bình nhà ta cũng chỉ là một người làm ăn nhỏ, có thể làm được việc lớn gì? Bằng không lại chậm trễ."
Chu thị lại nhìn thoáng qua Tăng Thụy Khánh, nói: "Đại cha ngươi bị dính một chút phiền toái. Bị người vu cáo, ta nghĩ Khang Bình từ Văn gia đi ra, tốt xấu gì còn có thể tìm Văn gia nói giúp một câu, đều không cần Văn lão gia lên tiếng, quản sự bên dưới là được rồi, giúp đại cha ngươi một phen, đại nương sẽ nhớ kỹ lòng tốt của ngươi, chất nữ ngoan, ngươi chờ hắn trở về thì nói với hắn."
"A? Đại cha ta bị người vu cáo? Vậy chẳng phải là khẩn cấp rồi? Đây là vì chuyện gì vậy? Không phải là mới nghe nói đại cha ta bởi vì chuyện tổ trạch mà có chút hiểu lầm, bây giờ hiểu lầm đã giải trừ rồi. Đại cha ta cũng khôi phục công việc ở cửa nha môn, mới có vài ngày, làm sao lại có người vu cáo đây?"
"Ôi, năm nay cũng là số con rệp, không biết đung phải đường thần tiên nào, cho nên mới phải tìm đến cháu rể. Để hắn tìm Văn gia van cầu giúp, bằng không, một nhà ta đây xong đời rồi, già đi đằng già, nhỏ đi đằng nhỏ, cuộc sống làm sao mà trôi qua đây?" Chu thị nói xong thì khóc thét lên, có lẽ thật sự là đau lòng một năm mười hai bạc không có, còn khó chịu hơn cả móc tim nàng, bởi vậy, cả mặt đều là nước mắt nước mũi.
"Nhưng đại nương này, ngươi trước đừng chỉ lo khóc, Khang Bình nhà ta đi ra từ Văn gia cũng đã nhiều năm, đến cửa lớn Văn gia còn khó vào, càng đừng nói tới quản sự của Văn gia, hắn đi đâu mà biết? Thật sự dễ dàng như vậy, Khang Bình nhà ta tội gì đến một năm khổ khổ cực cực ở bên ngoài chạy tới chạy lui, kiếm chút tiền trinh, trực tiếp tùy tiện làm cái gì đó liên quan tới Văn gia không phải đủ cho một nhà ta tiêu dùng, ngươi nói đúng là cái lý này không?"
"Đại tẩu, lời Tình nhi nói cũng có đạo lý, Khang Bình đi ra đã nhiều năm, hắn trước kia chẳng qua chỉ là gã sai vặt, chỗ nào có thể sai sử tới được quản sự của Văn gia? Việc của Đại ca này, hay là phải bàn bạc kỹ càng hơn, ta cảm thấy hẳn là tìm xem người nào quen biết trong nha môn, dù sao đại ca làm nhiều năm như vậy, vẫn phải có vài bạn tốt tri giao chứ, đúng rồi, còn có thủ trưởng của hắn, lần trước không phải giúp đại ca một lần sao, lần này cũng tìm hắn như cũ, chữa ngựa chết lại như ngựa sống thôi. Lui một bước mà nói, thật sự không được, về nhà làm ruộng cũng không phải không nuôi sống được mấy miệng nhà các ngươi, đại tẩu cũng đừng thương tâm quá." Tăng Thụy Tường khuyên nhủ.
"Lão nhị, ngươi là nằm ở trong kho gạo mà nói, tự nhiên không biết những người nghèo khổ như chúng ta, tất cả bạc có trong nhà đều dốc hết, mới làm nổi phòng này, bây giờ không có cái gì dựa vào, Tử Toàn muốn đọc sách, trong nhà còn có hai người cha mẹ già phải nuôi, ta biết tìm cái ăn ở đâu để lấp đầy bụng những người này?" Chu thị nói xong rút ra khăn dùng sức lau nước mắt nước mũi.
Tăng Thụy Tường vừa thấy nói không thông, cũng không lên tiếng nữa, Thẩm thị thấy Tăng Thụy Tường ngậm miệng, nơi nào tự tìm phiền phức cho mình, cho nên cũng không mở miệng, Tử Tình là một vãn bối, càng không cần mở miệng, trong phòng yên tĩnh một chút kéo xuống.
Lúc này, đột nhiên Hà thị cùng Tử Vũ từ bên ngoài đi vào, còn có Trần thị ôm Vĩnh Bách mấy tháng tuổi, Tiểu Kết dẫn Vĩnh Tùng tính cả tuổi mụ là bốn tuổi, Tiểu Thanh dẫn Thư Duệ, các nàng ở Lộc Uyển kia cùng Trần thị nói chuyện, trêu chọc đứa nhỏ, nhìn mặt trời không sai biệt lắm, liền đi chuẩn bị đồ ăn.
Tăng Thụy Khánh thấy nhiều người thế này, cũng không phải là lúc nói chuyện, vả lại, hắn cũng biết, lão Nhị vẫn luôn không cùng quan phủ kết giao, việc này, tìm hắn cũng không có nhiều tác dụng, liền mở miệng nói câu nói đầu tiên trong ngày hôm nay: "Lão nhị ngẫm lại giúp ta thử xem, còn có người quen nào nói giúp ta được không, chúng ta hôm nay đi về trước. Chuyện của ta chính là bởi vì thủ trưởng ta mới ra, hắn đẩy ta ra ngoài."
Tăng Thụy Tường tự mình đưa bọn họ đi ra ngoài, bên này Thẩm thị thấy người đi rồi, nói: "Nhìn đi, các ngươi cũng đều thấy đó, không phải là ta gài bẫy hắn, ở chỗ nào có cái kiểu cầu người như thế chứ? Đúng là đến sai bảo một tiếng, dường như ai cũng thiếu nợ hắn vậy. Cứ như vậy, có thể có người chịu giúp đỡ mới là lạ đấy?"
"Cái này nương cũng không có biện pháp tức giận, ai bảo cha con không phải là lão đại chứ?" Tử Tình có không ít hiểu biết với trưởng tử ở nông thôn, kiếp trước từng sống ở nông thôn, trong nhà lão ba đối với bác cả Tử Tình không nói là nói gì nghe nấy, cũng là tôn trọng có thừa, sau khi ông nội Tử Tình qua đời, trong nhà tất cả mọi chuyện đều là con cả định đoạt, mặc dù đã ở riêng, gặp phải việc hiếu hỉ hoặc đại sự lễ bái, phân chia như thế nào, đều là một câu nói của con cả, không riêng gì một nhà Tử Tình, nhiều gia đình xung quanh đều giống như vậy, con trai trưởng chính là không giống, cháu trai trưởng cũng có ưu thế, chia gia sản khi không chỉ chia đều cho các con, đích tôn trưởng tôn cũng muốn tham dự.
Ở nơi cổ đại này lấy phụ quyền làm đầu, địa vị của trưởng tử cũng có ưu thế không thể so sánh được, điều này cũng chính là vì sao một nhà Tử Tình phát đạt, Tăng Thụy Khánh vẫn như cũ có thể đến kêu đi hét sai sử một nhà Tăng Thụy Tường, ngươi đi ra ngoài có thể có thân phận tự cao tự đại, nhưng đây là ở nông thôn, trong gia tộc, ta chính là to hơn ngươi, ngươi chính là xếp sau ta, bằng không, ngươi chính là quên tổ quên tông. Đại thọ Lão gia tử cùng Điền thị, không phải là một cái ví dụ điển hình, tất cả chính là nghe theo Tăng Thụy Khánh sắp xếp, ngươi tuy có tiền, ta không đồng ý ngươi bỏ ra, thể diện của ngươi sẽ không thể nở mày nở mặt.
"Những lời này cũng đúng, cả đời này, cha con cũng chỉ có thể chịu, cũng may còn không sống cùng một chỗ, bằng không, liên lụy càng nhiều." Thẩm thị thở dài.
Sau khi trở về Tử Tình suy đi nghĩ lại, cảm thấy Lâm Khang Bình ở chuyện Tăng Thụy Khánh có phải có chút quá mức hay không? Loại tâm lý rối rắm cùng mâu thuẫn này của Tử Tình, nói người ngoài có thể không hiểu, còn mắng nàng già mồm cãi láo, rõ ràng là nàng nói ra muốn thu thập một nhà Tăng Thụy Khánh, nhưng vừa đến lúc mấu chốt, mình lại mềm lòng trước.
Tuy tận trong xương Tử Tình là người hiện đại, nhưng dù sao vòng luẩn quẩn cuộc sống của Tử Tình vẫn luôn rất đơn giản, kiếp trước là học sinh chưa ra khỏi cửa nhà trường, cũng có một hồi yêu đương thanh mai trúc mã, trong nhà tuy rằng không giàu có, nhưng cũng được cha mẹ cùng anh trai nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, làm chuyện xấu lớn nhất cũng chẳng qua là hồi nhỏ trộm bưởi nhà hàng xóm, cái này cũng giống với bây giờ, trải qua đau đớn lớn nhất là Lưu Sầm vì tiền đồ mà bỏ nàng, xã hội đen tối gì, nơi làm việc đen tối gì, tất cả Tử Tình đều chưa từng trải qua, bình thường phiền não lớn nhất cũng chỉ là cùng bạn học ký túc xá cãi nhau vài câu.
Bởi vậy, trong tận xương tính cách của Tử Tình là bình thản lương thiện, rất ít khi cùng người trở mặt, cái này cũng chính là vì sao khi Chu thị xây phòng nhiều lần tới cửa tống tiền, Tử Tình mặc dù mất hứng, lại nhìn lại một hồi thân thích, lại phần là trưởng bối, sẽ không để nàng tay không mà đi, nhưng lại không muốn cổ vũ tâm lý ỷ lại của nàng, giống như chỉ cần nàng mở miệng, Tử Tình sẽ thỏa mãn hết yêu cầu của nàng. Bởi vậy, Tử Tình luôn lựa chọn đáp ứng một phần yêu cầu của nàng, cho rằng nàng có thể nhìn ra được mi cao mắt thấp, biết khó mà lui, nhưng ai biết, nàng chính là tính tình hồ đồ này, lại cứ tiếp tực tham lam.
Chuyện Tăng Thụy Khánh rất là tra hỏi lương tâm của Tử Tình, giờ phút này, tâm thần của Tử Tình không yên, không quả quyết. Một lít gạo nuôi ân nhân, một đấu gạo nuôi kẻ thù(*) đạo lý này làm sao Tử Tình không biết, bằng không, một nhà mình nhiều năm trả giá như vậy, chẳng những không có giúp danh tiếng làm việc thiện, ngược lại khiến Tử Tình bị một nhà Xuân Ngọc tính kế tổn hại khuê dự, bây giờ lại bị Chu thị nhiều lần cưỡi lên đầu lên cổ, đến nay bọn họ vẫn còn oán giận một nhà Tử Tình không có trợ giúp cuộc sống của bọn họ trôi qua thật tốt.
Thực ra, Tử Tình không phải một người dong dài, chẳng qua là việc này dù sao cũng liên quan đến tiền đồ của một người cùng sinh kế của một nhà, đúng rồi, tiền đồ, Tăng Thụy Khánh đã nói, việc này là thủ trưởng hắn đẩy hắn ra, thủ trưởng hắn cũng đổ, chẳng lẽ mặt này này còn có người khác trợ giúp? Nói về lý, Lâm Khang Bình không phải có thể chỉnh ra động tĩnh lớn như vậy.
(*) một lít gạo nuôi ân nhân một đấu gạo nuôi kẻ thù: có nghĩa nếu bạn đưa ra giúp đỡ nhỏ trong khi người ta gặp khó khăn người ta sẽ biết ơn bạn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sau khi vì một lý do gì mà không giúp đỡ nữa thì bạn sẽ trở thành kẻ thù của người đó.( lít, đấu: đơn vị đo lường lượng gạo thời xưa, 1 đấu = 10 lít)
/537
|