(ở Việt Nam gọi là cây niễng, Cây niễng có tên khoa học là Zazania dahnricaea và thường được dân địa phương gọi là "lúa bắp." Đây là loại cây không phổ biến, trông giống lau, sậy và thường mọc hoang ở vùng đất nhiều bùn như hồ, ao, đầm nước hoặc những bãi bồi ven sông...)
edit: ๖ۣۜHấpღHấp
Gia tử thấy Tăng Thụy Tường sắp đi, nói: "Tường nhi, trong lòng cha không khó chịu đâu, thật sự đấy, chuyển ra đây cũng không có gì là không tốt, nương ngươi cũng không muốn ở đó, ngươi đừng lo lắng, qua vài ngày nương ngươi trở lại bình thường, có thể làm việc nhà rồi. Đại ca ngươi đã nói hắn ra hai lượng bạc, hơn nữa bọn Tử Phúc tặng quà tết, ta cùng nương ngươi đủ dùng rồi, cha cũng già đi, ăn không hết bao nhiêu."
"Cha, đừng nói gì nữa, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta hiểu cả mà." Lão gia tử nói làm Tăng Thụy Tường vô cùng chua xót, hắn vốn là người mềm lòng lương thiện, thấy lão gia tử như vậy, không khỏi có vài phần hối hận, sớm biết rằng cố hỏi cũng không được gì, còn không bằng không hỏi.
Đoạn giao với Tăng Thụy Khánh, cảm tình của Tăng Thụy Tường đối với Tăng Thụy Khánh cũng phức tạp, lúc nhỏ, dù sao cũng là có vài phần tình cảm, biến hóa chính là lúc Tăng Thụy Khánh thành thân xong, nhưng hôm nay lời Tăng Thụy Khánh nói làm xáo trộn nhận thức cũ của Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Khánh đã sớm hận hắn từ khi còn tấm bé.
Ra khỏi học đường, Đại Điền thị kéo tay Tăng Thụy Tường, dặn: "Tường tể à, di nương biết ngươi là đứa nhỏ tốt, còn có một câu dặn ngươi, mặc kệ nương ngươi cha ngươi làm sai điều gì. Chung quy vẫn là cha mẹ ngươi, bây giờ bọn họ tuổi tác cũng lớn, già đi còn phải chịu nhiều tức giận, di nương vẫn hi vọng ngươi để tâm nhiều hơn với cha mẹ."
Tăng Thụy Tường cung kính đáp lời, Lâm Khang Bình đưa vợ chồng Đại Điện thị trở về, Tử Tình đi theo Tăng Thụy Tường về nhà mẹ đẻ. Mặc kệ thế nào, hôm nay Tăng Thụy Khánh nói câu ‘đường ai nấy đi’, với tính mạnh mẽ của hắn, về sau sẽ không đến làm phiền toái cả nhà Tăng Thụy Tường, nhưng không có hỏi ra điều Tử Tình muốn biết, có chút đáng tiếc.
Tử Tình nhìn Tăng Thụy Tường, không biết hắn cúi đầu đang nghĩ cái gì, liền nói: "Cha, chuyện của đại cha, ngươi đừng để trong lòng. Tính tình của hắn giống bà, ích kỷ lại lạnh bạc, chỉ có thể là hắn phụ người khác, không thể có chuyện người khác phụ hắn, ta không nói những chuyện trước kia của hắn, chỉ nói về chuyện hôm nay thôi, hắn cảm thấy cha không nể mặt hắn, mời vợ chồng di nương bà bà và tiểu dượng tới, thẹn quá thành giận, cư nhiên còn nói ra những lời quyết liệt.
Ở trong mắt hắn, cha vốn là huynh đệ có cũng được mà không có cũng không sao, trước kia cũng đã từng như vậy rồi. Còn không bằng tiểu cô nữa, tiểu cô còn có thể nói vài câu có lý."
Tăng Thụy Tường nghe Tử Tình nói, nhìn Thẩm thị, nhớ tới sự ủy khuất mấy năm qua, mình, Thẩm thị, Tử Tình, Tử Vũ, ….. Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị, nói: "Đại ca như vậy, đoạn giao cũng được, nhưng hôm nay cha như vậy, làm trong lòng ta có chút mất tự nhiên."
Thẩm thị tự nhiên hiểu tâm tư Tăng Thụy Tường: "Về sau, ta chăm lo nhiều hơn với cha, không bằng mướn một bà tử từ trong thôn, phụ trách nấu ba bữa một ngày và giặt giũ quần áo, sức khỏe cha suy sụp, Nương cũng không trở lại bình thường, cũng không thể mỗi ngày đều nhờ vả Thu Ngọc được."
Thẩm thị đương nhiên không muốn tự mình đi chăm sóc, nhưng lại sợ người ngoài biết, làm con mà ném lão nhân có bệnh vào học đường, còn muốn để nữ nhi đến hầu hạ, chắc chắn sẽ chịu tội danh bất hiếu, nên nghĩ ra biện pháp này. Một năm cũng tốn không mấy lượng bạc, mặc kệ thế nào, cách xa nhà Xuân Ngọc và Tăng Thụy Khánh, chỉ còn có lão gia tử cùng Điền thị, Thẩm thị vẫn có thể chấp nhận, dù sao cũng là cha mẹ của Tăng Thụy Tường. Huống chi, xem tình hình hôm nay, lão gia tử có chút chuyển biến, không yêu cầu vô lý, ngay cả Thu Ngọc hôm nay nói cũng khiến Thẩm thị bớt giận không ít. Cho nên, Thẩm thị thoải mái nói chuyện muốn mua một bà tử đi phụng dưỡng lão nhân, hơn nữa, có bà tử ở đó, bên học đường có động tĩnh gì thì bên này cũng có thể kịp thời biết được.
Tăng Thụy Tường trầm ngâm một lát, nói: "Cũng được, từ từ rồi tìm, trước cứ để Thu Ngọc lo."
Tử Tình nghĩ tưởng đến ánh mắt lão gia tử, nghĩ đến lời nói lão gia tử, vẫn có vài phần kỳ quái, cái gì kêu là một bước thì tất cả đều bước sai? Cái gì kêu xin lỗi nhiều lắm? Tử Tình nói: "Cha, nương, vội vàng tìm cũng tìm không thấy người vừa ý, không bằng, cứ để Tiểu Tử đi qua giúp vài ngày, chẳng qua là giữa trưa làm bữa cơm, gột rửa quần áo, khác thì không làm, cơm chiều để ta làm là được, đồ ăn cho hai người thì làm rất nhanh, Tiểu Tử cũng không nấu hết một canh giờ, còn bà tử, chúng ta tìm từ từ."
"Như thế thì quá tốt." Tăng Thụy Tường nói. Lúc này, Lâm Khang Bình cũng trở lại, hai người ngồi xuống chốc lát, rồi về Tình viên.
Tử Tình trằn trọc không thể ngủ say, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, nói: "Chuyện đại cha đã như vậy, ngươi không cần đè nặng mình, việc này nếu ngươi không nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ ra tay, mấy năm nay đại cha đại nương ngươi làm việc quá đáng, cũng phải thay ngươi cùng cha mẹ lấy lại thứ gì đó, phải không? Bằng không, về sau còn có phiền toái dài dài, ngươi nghĩ đi, Tử Bình cũng ba ngày hai lượt tới cửa, Tử Toàn cũng lớn, cũng là người không hiểu chuyện, sớm kết thúc để cha mẹ còn có thể sớm thanh thản. Về phần ông bà, thấy ông nội có hối hận, về sau ta đối xử tử tế với hắn một ít là được, còn bà ngươi đời này mà cứ như vậy, ta không cần phải quan tâm đến."
Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, vẫn không nói Tử Phúc ra, để cho Tử Phúc ở Tử Tình trong lòng luôn có hình tượng sạch sẽ đi. Sau hai ngày Chuyện của Tăng Thụy Khánh, nghe nói Chu thị nói ra bên ngoài rằng, là lão gia tử cùng Điền thị muốn chuyển đến học đường ở, ngại nhà hắn ăn không ngon, hai nhà đành phải thương lượng, một năm đưa lão gia tử bao nhiêu ngân lượng và lương thực, còn cố ý trước mặt mọi người nói là nhà mình đưa lão gia tử cùng Điền thị hai thạch thóc cùng hai lượng bạc.
Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường cũng không biện giải, buổi trưa mỗi ngày Tiểu Tử cầm nguyên liệu nấu ăn đi, vội vàng làm xong cơm, đem xiêm y giặt giũ rồi trở về Tình viên, Thẩm thị vội vàng chuyện Thọ uyển, rất ít khi đi qua đó, mỗi ngày Tăng Thụy Tường về nhà đều đi thăm, cảm tình cùng lão gia tử dần lắng xuống, tâm tình lão gia tử tốt lên, sắc mặt cũng tốt rất nhiều, Điền thị vẫn như cũ, có khi bảo để Tiểu Tử ở lại làm cơm tối, đáng tiếc, Tử Tình đã nói rõ với Tiểu Tử, mỗi ngày rau xanh đều cho hai người, giữa trưa bà sẽ gọi Tử Toàn qua ăn, buổi tối thì chỉ có thể tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn mua thịt, dù sao nam hài mười tuổi đang vào tuổi ăn tuổi lớn.
Thọ uyển vừa làm xong bên ngoài, mùa mưa dầm liền đến, đành phải ngừng, thôn dân cũng muốn trở về ươm giống chuẩn bị cày bừa vụ xuân. Lâm Khang Bình nói, Khang trang đang ươm mạ, hơn tám mươi mẫu ruộng nước, cũng biết tháo nước ra khỏi hồ, cỏ lau phải thu dọn đã làm xong, ven bờ chỗ nước cạn thì trồng lúa măng, cũng chính là giao bạch, nghe nói là thứ mà đầu bếp Hoàng bà tử thích ăn, trùng hợp là lão Chu biết trồng, lão Chu vừa vặn quản lý ruộng nước, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên trồng chút lúa măng để ăn, nuôi chút con vịt con ngỗng, cũng kiếm thêm tiền thu, nên đề nghị với Lâm An, Lâm Khang Bình tự nhiên là không có ý kiến.
Tử Tình thế mới biết thời không này đã có kỹ thuật gieo trồng lúa măng, trồng ở vùng đất trũng đã dọn sạch cỏ lau, không nhiều lắm, bán tương đối đắt, tầm sáu hoặc bảy văn một cân, dù sao người bình thường đều không muốn bỏ đất ra để trồng, sợ bán không được, cũng không thể ăn như cơm.
Tử Tình nghe xong, tìm lão Chu nghe ngóng, hắn cũng không biết một mẫu ruộng nước có thể trồng ra bao nhiêu lúa măng, nhà ai cũng không lấy ruộng nước tốt để trồng, chỉ trồng một ít ở đất trũng, hố nước hoặc bờ hồ thôi, có thu hoạch được hay không cũng không quan trọng.
Tử Tình nghe xong có chút hưng trí, muốn thử, liền nói với lão Chu, đo đạc xong tám mươi mẫu ruộng nước, thừa lại tầm ba bốn mẫu, chuẩn bị trồng lúa măng, Tử Tình muốn nhìn xem, cái nào tiền lời cao hơn.
Ở xã hội hiện đại, bình thường là trồng cây công nghiệp mạnh hơn trồng lương thực, nhưng lương thực là căn bản, ở cổ đại, lại không có điều kiện tiên tiến và giao thông thuận lợi, cho nên, lương thực không thể bỏ qua được.
Lão Chu nghe xong, miệng cười vui vẻ, không ngờ vì lấy lòng lão bà tử tham ăn, hắn trồng lúa măng, chủ tử chẳng những không trách tội, còn muốn trọng dụng hắn, hơn nữa nhận lời, nếu gieo trồng thành công, sẽ thưởng cho hắn nửa lượng bạc. "Lúa măng này không cần bón phân nhiều, hơn nữa một năm có thể thu hai mùa, trước kia ta học phương pháp của người khác, nhưng đã nhiều năm không thử, nếu thành công, thì có thể đỡ được chút phân bón."
Lão Chu còn nói thêm. "Được, nếu như thế, ngươi cứ làm bình thường đi, nhìn xem tiền lời năm nay, nếu tốt thì sang năm phải khiến ngươi tốn nhiều tâm tư rồi, khang trang này không chỉ là của chúng ta, cũng là của các ngươi."
Lâm Khang Bình nói. Lão Chu nghe xong dập đầu, rời đi, Lâm Khang Bình nói với Tử Tình: "Lúa măng này thì ta biết, cũng gọi là giao bạch, vùng Giang Chiết gieo trồng khá nhiều, bốn mùa đều có, còn có thể làm nhiều món ăn."
"Không riêng như thế, ta cảm thấy gieo trồng lúa măng có tiền lời lớn hơn lúa nước."
Vợ chồng đang nói chuyện, sắc mặt Tiểu Thanh giận dữ ôm Thư Ngạn đến, Thư Duệ thì đi đằng sau với Tiểu Phấn, không biết vấp ngã ở nơi nào, quần áo tóc tai đều làm rối loạn, cũng bẩn thỉu, đi đến bên người Tử Tình, trong ánh mắt còn có chút nước, muốn khóc mà không khóc, đáng yêu không chịu được.
Tử Tình ôm Thư Duệ, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, sai Tiểu Phấn chuẩn bị nước ấm, hỏi: "Duệ nhi, nói cho nương, con ngã thế nào?"
"Nương, bật bật giường, Duệ nhi thử qua, không chơi vui tí nào, còn làm mông Duệ nhi đau quá." Thư Duệ vuốt mông mình, vẻ mặt đau khổ.
Tử Tình nghe xong, khó hiểu, chuyện giường lò xo thì Tử Tình có nói qua với đứa nhỏ, phải làm một cái giường mặt trên có thể nhún nhảy, nhưng vì chuyện lão gia mà quên mất. "lúc cái cường kia được đưa đến, tiểu thiếu gia nói muốn thấy bật bật giường, còn muốn chơi thử, lúc đó ta không có mặt, Tiểu Phấn lại không hiểu chuyện, dẫn theo tiểu thiếu gia quậy phá, ngã thành như vậy, đau lắm chứ." Tiểu Thanh nói xong liền rơi lệ .
edit: ๖ۣۜHấpღHấp
Gia tử thấy Tăng Thụy Tường sắp đi, nói: "Tường nhi, trong lòng cha không khó chịu đâu, thật sự đấy, chuyển ra đây cũng không có gì là không tốt, nương ngươi cũng không muốn ở đó, ngươi đừng lo lắng, qua vài ngày nương ngươi trở lại bình thường, có thể làm việc nhà rồi. Đại ca ngươi đã nói hắn ra hai lượng bạc, hơn nữa bọn Tử Phúc tặng quà tết, ta cùng nương ngươi đủ dùng rồi, cha cũng già đi, ăn không hết bao nhiêu."
"Cha, đừng nói gì nữa, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta hiểu cả mà." Lão gia tử nói làm Tăng Thụy Tường vô cùng chua xót, hắn vốn là người mềm lòng lương thiện, thấy lão gia tử như vậy, không khỏi có vài phần hối hận, sớm biết rằng cố hỏi cũng không được gì, còn không bằng không hỏi.
Đoạn giao với Tăng Thụy Khánh, cảm tình của Tăng Thụy Tường đối với Tăng Thụy Khánh cũng phức tạp, lúc nhỏ, dù sao cũng là có vài phần tình cảm, biến hóa chính là lúc Tăng Thụy Khánh thành thân xong, nhưng hôm nay lời Tăng Thụy Khánh nói làm xáo trộn nhận thức cũ của Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Khánh đã sớm hận hắn từ khi còn tấm bé.
Ra khỏi học đường, Đại Điền thị kéo tay Tăng Thụy Tường, dặn: "Tường tể à, di nương biết ngươi là đứa nhỏ tốt, còn có một câu dặn ngươi, mặc kệ nương ngươi cha ngươi làm sai điều gì. Chung quy vẫn là cha mẹ ngươi, bây giờ bọn họ tuổi tác cũng lớn, già đi còn phải chịu nhiều tức giận, di nương vẫn hi vọng ngươi để tâm nhiều hơn với cha mẹ."
Tăng Thụy Tường cung kính đáp lời, Lâm Khang Bình đưa vợ chồng Đại Điện thị trở về, Tử Tình đi theo Tăng Thụy Tường về nhà mẹ đẻ. Mặc kệ thế nào, hôm nay Tăng Thụy Khánh nói câu ‘đường ai nấy đi’, với tính mạnh mẽ của hắn, về sau sẽ không đến làm phiền toái cả nhà Tăng Thụy Tường, nhưng không có hỏi ra điều Tử Tình muốn biết, có chút đáng tiếc.
Tử Tình nhìn Tăng Thụy Tường, không biết hắn cúi đầu đang nghĩ cái gì, liền nói: "Cha, chuyện của đại cha, ngươi đừng để trong lòng. Tính tình của hắn giống bà, ích kỷ lại lạnh bạc, chỉ có thể là hắn phụ người khác, không thể có chuyện người khác phụ hắn, ta không nói những chuyện trước kia của hắn, chỉ nói về chuyện hôm nay thôi, hắn cảm thấy cha không nể mặt hắn, mời vợ chồng di nương bà bà và tiểu dượng tới, thẹn quá thành giận, cư nhiên còn nói ra những lời quyết liệt.
Ở trong mắt hắn, cha vốn là huynh đệ có cũng được mà không có cũng không sao, trước kia cũng đã từng như vậy rồi. Còn không bằng tiểu cô nữa, tiểu cô còn có thể nói vài câu có lý."
Tăng Thụy Tường nghe Tử Tình nói, nhìn Thẩm thị, nhớ tới sự ủy khuất mấy năm qua, mình, Thẩm thị, Tử Tình, Tử Vũ, ….. Tăng Thụy Tường nhìn Thẩm thị, nói: "Đại ca như vậy, đoạn giao cũng được, nhưng hôm nay cha như vậy, làm trong lòng ta có chút mất tự nhiên."
Thẩm thị tự nhiên hiểu tâm tư Tăng Thụy Tường: "Về sau, ta chăm lo nhiều hơn với cha, không bằng mướn một bà tử từ trong thôn, phụ trách nấu ba bữa một ngày và giặt giũ quần áo, sức khỏe cha suy sụp, Nương cũng không trở lại bình thường, cũng không thể mỗi ngày đều nhờ vả Thu Ngọc được."
Thẩm thị đương nhiên không muốn tự mình đi chăm sóc, nhưng lại sợ người ngoài biết, làm con mà ném lão nhân có bệnh vào học đường, còn muốn để nữ nhi đến hầu hạ, chắc chắn sẽ chịu tội danh bất hiếu, nên nghĩ ra biện pháp này. Một năm cũng tốn không mấy lượng bạc, mặc kệ thế nào, cách xa nhà Xuân Ngọc và Tăng Thụy Khánh, chỉ còn có lão gia tử cùng Điền thị, Thẩm thị vẫn có thể chấp nhận, dù sao cũng là cha mẹ của Tăng Thụy Tường. Huống chi, xem tình hình hôm nay, lão gia tử có chút chuyển biến, không yêu cầu vô lý, ngay cả Thu Ngọc hôm nay nói cũng khiến Thẩm thị bớt giận không ít. Cho nên, Thẩm thị thoải mái nói chuyện muốn mua một bà tử đi phụng dưỡng lão nhân, hơn nữa, có bà tử ở đó, bên học đường có động tĩnh gì thì bên này cũng có thể kịp thời biết được.
Tăng Thụy Tường trầm ngâm một lát, nói: "Cũng được, từ từ rồi tìm, trước cứ để Thu Ngọc lo."
Tử Tình nghĩ tưởng đến ánh mắt lão gia tử, nghĩ đến lời nói lão gia tử, vẫn có vài phần kỳ quái, cái gì kêu là một bước thì tất cả đều bước sai? Cái gì kêu xin lỗi nhiều lắm? Tử Tình nói: "Cha, nương, vội vàng tìm cũng tìm không thấy người vừa ý, không bằng, cứ để Tiểu Tử đi qua giúp vài ngày, chẳng qua là giữa trưa làm bữa cơm, gột rửa quần áo, khác thì không làm, cơm chiều để ta làm là được, đồ ăn cho hai người thì làm rất nhanh, Tiểu Tử cũng không nấu hết một canh giờ, còn bà tử, chúng ta tìm từ từ."
"Như thế thì quá tốt." Tăng Thụy Tường nói. Lúc này, Lâm Khang Bình cũng trở lại, hai người ngồi xuống chốc lát, rồi về Tình viên.
Tử Tình trằn trọc không thể ngủ say, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, nói: "Chuyện đại cha đã như vậy, ngươi không cần đè nặng mình, việc này nếu ngươi không nói, ta sớm muộn gì cũng sẽ ra tay, mấy năm nay đại cha đại nương ngươi làm việc quá đáng, cũng phải thay ngươi cùng cha mẹ lấy lại thứ gì đó, phải không? Bằng không, về sau còn có phiền toái dài dài, ngươi nghĩ đi, Tử Bình cũng ba ngày hai lượt tới cửa, Tử Toàn cũng lớn, cũng là người không hiểu chuyện, sớm kết thúc để cha mẹ còn có thể sớm thanh thản. Về phần ông bà, thấy ông nội có hối hận, về sau ta đối xử tử tế với hắn một ít là được, còn bà ngươi đời này mà cứ như vậy, ta không cần phải quan tâm đến."
Lâm Khang Bình nghĩ nghĩ, vẫn không nói Tử Phúc ra, để cho Tử Phúc ở Tử Tình trong lòng luôn có hình tượng sạch sẽ đi. Sau hai ngày Chuyện của Tăng Thụy Khánh, nghe nói Chu thị nói ra bên ngoài rằng, là lão gia tử cùng Điền thị muốn chuyển đến học đường ở, ngại nhà hắn ăn không ngon, hai nhà đành phải thương lượng, một năm đưa lão gia tử bao nhiêu ngân lượng và lương thực, còn cố ý trước mặt mọi người nói là nhà mình đưa lão gia tử cùng Điền thị hai thạch thóc cùng hai lượng bạc.
Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường cũng không biện giải, buổi trưa mỗi ngày Tiểu Tử cầm nguyên liệu nấu ăn đi, vội vàng làm xong cơm, đem xiêm y giặt giũ rồi trở về Tình viên, Thẩm thị vội vàng chuyện Thọ uyển, rất ít khi đi qua đó, mỗi ngày Tăng Thụy Tường về nhà đều đi thăm, cảm tình cùng lão gia tử dần lắng xuống, tâm tình lão gia tử tốt lên, sắc mặt cũng tốt rất nhiều, Điền thị vẫn như cũ, có khi bảo để Tiểu Tử ở lại làm cơm tối, đáng tiếc, Tử Tình đã nói rõ với Tiểu Tử, mỗi ngày rau xanh đều cho hai người, giữa trưa bà sẽ gọi Tử Toàn qua ăn, buổi tối thì chỉ có thể tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn mua thịt, dù sao nam hài mười tuổi đang vào tuổi ăn tuổi lớn.
Thọ uyển vừa làm xong bên ngoài, mùa mưa dầm liền đến, đành phải ngừng, thôn dân cũng muốn trở về ươm giống chuẩn bị cày bừa vụ xuân. Lâm Khang Bình nói, Khang trang đang ươm mạ, hơn tám mươi mẫu ruộng nước, cũng biết tháo nước ra khỏi hồ, cỏ lau phải thu dọn đã làm xong, ven bờ chỗ nước cạn thì trồng lúa măng, cũng chính là giao bạch, nghe nói là thứ mà đầu bếp Hoàng bà tử thích ăn, trùng hợp là lão Chu biết trồng, lão Chu vừa vặn quản lý ruộng nước, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nên trồng chút lúa măng để ăn, nuôi chút con vịt con ngỗng, cũng kiếm thêm tiền thu, nên đề nghị với Lâm An, Lâm Khang Bình tự nhiên là không có ý kiến.
Tử Tình thế mới biết thời không này đã có kỹ thuật gieo trồng lúa măng, trồng ở vùng đất trũng đã dọn sạch cỏ lau, không nhiều lắm, bán tương đối đắt, tầm sáu hoặc bảy văn một cân, dù sao người bình thường đều không muốn bỏ đất ra để trồng, sợ bán không được, cũng không thể ăn như cơm.
Tử Tình nghe xong, tìm lão Chu nghe ngóng, hắn cũng không biết một mẫu ruộng nước có thể trồng ra bao nhiêu lúa măng, nhà ai cũng không lấy ruộng nước tốt để trồng, chỉ trồng một ít ở đất trũng, hố nước hoặc bờ hồ thôi, có thu hoạch được hay không cũng không quan trọng.
Tử Tình nghe xong có chút hưng trí, muốn thử, liền nói với lão Chu, đo đạc xong tám mươi mẫu ruộng nước, thừa lại tầm ba bốn mẫu, chuẩn bị trồng lúa măng, Tử Tình muốn nhìn xem, cái nào tiền lời cao hơn.
Ở xã hội hiện đại, bình thường là trồng cây công nghiệp mạnh hơn trồng lương thực, nhưng lương thực là căn bản, ở cổ đại, lại không có điều kiện tiên tiến và giao thông thuận lợi, cho nên, lương thực không thể bỏ qua được.
Lão Chu nghe xong, miệng cười vui vẻ, không ngờ vì lấy lòng lão bà tử tham ăn, hắn trồng lúa măng, chủ tử chẳng những không trách tội, còn muốn trọng dụng hắn, hơn nữa nhận lời, nếu gieo trồng thành công, sẽ thưởng cho hắn nửa lượng bạc. "Lúa măng này không cần bón phân nhiều, hơn nữa một năm có thể thu hai mùa, trước kia ta học phương pháp của người khác, nhưng đã nhiều năm không thử, nếu thành công, thì có thể đỡ được chút phân bón."
Lão Chu còn nói thêm. "Được, nếu như thế, ngươi cứ làm bình thường đi, nhìn xem tiền lời năm nay, nếu tốt thì sang năm phải khiến ngươi tốn nhiều tâm tư rồi, khang trang này không chỉ là của chúng ta, cũng là của các ngươi."
Lâm Khang Bình nói. Lão Chu nghe xong dập đầu, rời đi, Lâm Khang Bình nói với Tử Tình: "Lúa măng này thì ta biết, cũng gọi là giao bạch, vùng Giang Chiết gieo trồng khá nhiều, bốn mùa đều có, còn có thể làm nhiều món ăn."
"Không riêng như thế, ta cảm thấy gieo trồng lúa măng có tiền lời lớn hơn lúa nước."
Vợ chồng đang nói chuyện, sắc mặt Tiểu Thanh giận dữ ôm Thư Ngạn đến, Thư Duệ thì đi đằng sau với Tiểu Phấn, không biết vấp ngã ở nơi nào, quần áo tóc tai đều làm rối loạn, cũng bẩn thỉu, đi đến bên người Tử Tình, trong ánh mắt còn có chút nước, muốn khóc mà không khóc, đáng yêu không chịu được.
Tử Tình ôm Thư Duệ, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, sai Tiểu Phấn chuẩn bị nước ấm, hỏi: "Duệ nhi, nói cho nương, con ngã thế nào?"
"Nương, bật bật giường, Duệ nhi thử qua, không chơi vui tí nào, còn làm mông Duệ nhi đau quá." Thư Duệ vuốt mông mình, vẻ mặt đau khổ.
Tử Tình nghe xong, khó hiểu, chuyện giường lò xo thì Tử Tình có nói qua với đứa nhỏ, phải làm một cái giường mặt trên có thể nhún nhảy, nhưng vì chuyện lão gia mà quên mất. "lúc cái cường kia được đưa đến, tiểu thiếu gia nói muốn thấy bật bật giường, còn muốn chơi thử, lúc đó ta không có mặt, Tiểu Phấn lại không hiểu chuyện, dẫn theo tiểu thiếu gia quậy phá, ngã thành như vậy, đau lắm chứ." Tiểu Thanh nói xong liền rơi lệ .
/537
|