Tử Tình đang muốn mở miệng cự tuyệt, lão gia tử đã nói trước: "Tử Tình, đừng nghe bà ngươi."
Lão gia tử nói xong lại nói với Điền thị: "Được rồi, đến bây giờ mà ngươi còn không rõ à? Ít nhiều chuyện đi, bây giờ ngươi có muốn thuê người không, nếu không phải ngươi đã lớn tuổi thì ai thèm quan tâm đến ngươi chứ?"
Điền thị nghe lão gia tử nói, cảm thấy mất mặt, trầm giọng: "Mướn người nào, nàng dâu nhà ai mà không hầu hạ lão nhân hả? Nếu có lòng thì tự mình đến đây hầu hạ." Điền thị thấy mình không có tiếng nói gì trong chuyện tìm việc cho con cháu, dứt khoát làm khó dễ Thẩm thị.
"Bà, vậy thay phiên nhau mà làm đi, để đại nương đến trước, bọn họ là trưởng tử dâu cả đấy, lúc trước cũng nói rồi, bọn họ chiếm lão phòng, sẽ phụng dưỡng lão nhân. Bà không quên chứ?" Tử Tình cười, nhìn về phía Điền thị.
"Tử Tình, dẫn nương ngươi về nhà đi, bà ngươi muốn tự mình làm việc, các ngươi đừng quan tâm." Lão gia tử nói.
"Ta cũng không nói ta muốn tự mình làm, ngay cả thùng nước ta còn bê không nỗi, còn phải chờ lão nhị đến giúp." Điền thị than thở một câu.
Thẩm thị cùng Tử Tình thấy vậy, cáo từ, thật sự là không cách nào nói lí lẽ với bà.
"Nương, bà vẫn như vậy, còn muốn chúng ta quan tâm đến Nhị Mao, đúng là buồn cười, tay chân không sạch sẽ như vậy, ai dám dùng?" Tử Tình còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, hắn vừa tới, cả nhà mình đều vội vàng khóa cửa.
"Bà ngươi luôn vậy mà, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể không quan tâm tới hai nhà đó, trong lòng cũng không có người khác."
"Nương, ngươi nói sai rồi, trừ nhà chúng ta, người khác đều ở trong lòng bà. Đúng rồi, nương, ta thấy nên mua một bà tử, thuận tiện đem rau xanh mỗi ngày mang qua, đừng cho bà ngân lượng, cho cũng không biết tiết kiệm cho ai nữa. Ta sẽ phân phó tiểu tử, một ngày với sức ăn của hai người mà làm, cũng đừng nghĩ chuyện nuôi người này người nọ, tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm hả?" Tử Tình lúc đầu cũng định thuê người trong thôn. Nhưng nếu truyền ra ngoài, nhà mình mỗi ngày chỉ làm cơm canh cho hai vị lão nhân, người không biết thì sẽ đồn đãi thế nào.
"Đó cũng là một cách, ta cũng nể mặt cha ngươi, tốt xấu gì họ cũng sinh và nuôi hắn một lúc. Cứ vậy đi, cũng không thể mặc kệ bọn họ. Về phần người khác thì đừng hòng." Thẩm thị nói.
Không dến hai ngày, Lâm Khang Bình mua một bà tử từ trong an châu. Đưa đến học đường, mỗi ngày đến chỗ Thẩm thị lấy nguyên liệu nấu ăn một ngày, Điền thị cũng coi như sống cuộc sống có người hầu hạ, Thẩm thị cũng bớt lo, bằng không, lỡ chu thị cùng nàng thực sự phải tự mình đi hầu hạ Điền thị, Thẩm thị chắc chắn là làm không được. Trong lòng vẫn có oán giận mà.
Dàn xếp xong chỗ lão gia tử, lại đến dịp trồng cây vụ hè, Tử Thọ cùng Tử Hỉ lần lượt về nhà. Thẩm thị hỏi ý kiến Tử Thọ, ngày thành thân chọn vào mùa thu thì tương đối thích hợp, bằng không, hàng năm đều phải chờ đến tháng chạp, chọn đến chọn đi thì cưới sớm hơn vài ngày cũng chả khác gì nhau.
Thẩm thị mời bà mối đi Dương gia, hai nhà chọn ngày mười tám tháng tám, hoặc mười sáu tháng chín, hoặc tháng mười, Tử Thọ chọn mười tám tháng tám, chủ yếu là Tử Thọ muốn nhanh chóng cưới nữ hài Dương gia về nhà.
"Tam ca. Sao ngươi lại giống tỷ phu vậy, tam tẩu đó bỏ bùa mê gì mà chưa gặp vài lần người đã thế?" Tử Hỉ hỏi.
"Ngươi biết cái gì, nàng gầy như vậy, nhìn là biết ở nhà mẹ đẻ ăn không ngon không no, lại làm nhiều, cưới về sớm để thoải mái." Tử Thọ nói.
"Không ngờ ngươi là vì giải cứu nàng mới cưới nàng. Ngươi nói phải không đó, cô nương nhà ai mà chẳng hưởng phúc ở nhà mẹ đẻ, chịu khổ ở nhà chồng? Ngươi nói ra, người khác nghe xong, còn nghĩ rằng ngươi nói mê đấy." Tử Tình nói, bỗng nhiên lại chuyển sang nói với Thẩm thị: "Nương, không bằng lúc nàng dâu mới đến, nương cũng lập quy củ, để tam đệ muội hầu hạ."
Tử Tình vừa nói xong, Tử Thọ hai tay làm bộ muốn bóp cổ Tử Tình cổ: "Tỷ, ngươi ra chủ ý gì vậy, nàng nhát gan như thế, ngươi đừng làm nàng sợ hãi."
"Nương, ngươi xem, tiểu tam còn chưa có cưới vợ, trong mắt đã không có người tỷ như ta, ta phải tiếp đón nàng cho tốt mới được, không phải nói đại cô tỷ (chị chồng) cũng là một nửa mẹ chồng à, tiểu tam, ngươi bắt nạt ta đi, chờ đến lúc ngươi đi châu học, xem ta bắt nạt nàng thế nào?" Tử Tình cười, trốn tránh Tử Thọ.
Tử Hỉ vội đi lên giải cứu Tử Tình, khinh bỉ nói: "Tam ca, ngươi không đúng rồi, ta mà cưới vợ, sẽ để tỷ tùy tiện sai bảo, tỷ là người không phân rõ phải trái như vậy sao? Ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn."
"Vô nghĩa, ta có thể không biết à? Ta chỉ là thấy tỷ phu không ở đây, nên giỡn với tỷ vậy thôi." Tử Thọ nói.
"Ngươi xem các ngươi kìa, một đứa đã là nương của hai hài tử, một đứa cũng sắp kết hôn, lại làm như con nít ấy." Thẩm thị lắc đầu.
Ngày chọn xong, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường bàn bạc, vẫn tặng một trăm lượng bạc để đối phương làm đồ cưới, sính lễ bên này chuẩn bị gần đầy đủ, trong tay Tử Thọ cũng có chút ngân lượng, số ruộng đất thì hắn đã được sang tên từ lúc đậu đậu tú tài, sau này tiền thuê ruộng đất, Thẩm thị đều giao cho hắn quản lý.
Lúc này, phòng chơi nhà Tử Tình cũng coi như hoàn thành, phòng sơn màu xanh da trời, thang trượt là màu đỏ, sàn gỗ, bày một đống xếp hình bằng gỗ với màu sắc rực rỡ, cờ vua, cờ nhảy…, bật bật giường cũng là màu đỏ thẫm , Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng thấy vậy, đều đâm đầu vào, ngay cả Tử Hỉ đến tham quan, đều không chịu ra ngoài, thử chơi trên bật bật giường vài cái.
"Tỷ, làm sao ngươi nghĩ ra được mấy thứ này vậy? Chơi đã thật, lúc ta nhỏ sao không làm cho ta một cái, cả ngày chỉ biết để ta đọc sách, nếu không cũng là đất trồng rau, giúp ngươi nhặt trứng gà, cũng chưa dạy ta mấy trò chơi này." Tử Hỉ oán giận.
Lâm Khang Bình cho hắn một đạp: "Ngươi đừng không biết đủ là gì, nếu không có tỷ ngươi, có ngươi ngày hôm nay à?"
Lâm Khang Bình cũng từng hỏi Tử Tình, làm sao nghĩ ra mấy thứ này, lúc hỏi, nội tâm Lâm Khang Bình cũng rất nghi ngờ, hắn chưa quên chuyện ngày ấy, hắn nghe thấy Tử Tình nói với Trần thị, Tử Tình đem mọi chuyện đổ lên người hắn.
Tử Tình đều lấy cơ xem trên tạp thư, nhưng không lừa nỗi Lâm Khang Bình, từ nhỏ trí tuệ Tử Tình biểu hiện ra ngoài khiến cho Lâm Khang Bình ngạc nhiên, hơn nữa, sống lâu cùng Tử Tình, lòng Lâm Khang Bình nghi ngờ càng nhiều.
Không nói về chuyện Tử Tình xử lý lưu loát nhanh chóng việc nhà, không giống nữ oa ở nông thôn không nói đến chuyện sách cổ, thơ Đường, Tử Tình cũng có thể biết một hai, nhưng Tử Tình chưa đến học đường học bao giờ, mấy thứ này có thể sử dụng trí tuệ để giải thích. Lâm Khang Bình mang về vật phẩm mới từ nước ngoài, Tử Tình lại biết gần hết, điều này không thể không khiến Lâm Khang Bình nghi ngờ. Mỗi lần hỏi, Tử Tình đều lấy cơ gì đó, hơn nữa, Lâm Khang Bình còn cảm giác được, Tử Tình đang che giấu tài học của bản thân, làm Lâm Khang Bình có vài phần bất an. Giống như mình đang sinh hoạt giữa không trung, Tử Tình chính là một hình ảnh bay bổng, không chân thực.
Tử Tình tự nhiên không ý thức được điều này, hoặc là nói, trong tiềm thức, nàng rất tín nhiệm Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình biểu hiện tình yêu và sự bảo vệ nàng, làm Tử Tình toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của mình với hắn.
Lâm Khang Bình muốn biết chân tướng, nhưng hắn lại không đành lòng ép Tử Tình, hắn có thể cảm giác được Tử Tình thật tâm với hắn, hắn không đồng ý Tử Tình sinh hoạt cùng hắn lại có chút khó xử cùng ủy khuất. Mà Lâm Khang Bình cũng bất an, nên đối xử tốt với Tử Tình gấp mười, nhất có lúc rảnh, liền dính bên người Tử Tình, ôm thân thể ấm áp của Tử Tình, bất an trong lòng mới có thể dịu đi một chút.
Tử Tình còn chưa có phát hiện, đến một ngày, ngủ trưa tỉnh lại sớm hơn bình thường, muốn nhìn hai hài tử một chút, nghe thấy Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam nói nhỏ ở ngoài cửa sổ.
"Sao ngươi lại ra đây, hai thiếu gia ngủ an ổn không?" Tiểu Lam hỏi.
"Ừ, hình như gia đã trở lại, trời nóng thế này mà gia còn đến Khang trang nữa à? Cơm cũng chưa trở về ăn nữa." Tiểu Thanh hỏi.
"Không có, đi thư phòng đó. Nghe Lâm An nói, cây trồng vụ hè ở Khang trang, mọi người đều bận gặt lúa, gia đương nhiên cũng bận, mới từ đó trở về, thấy chủ tử còn ngủ, lại vội vàng đến thư phòng xử lý sự tình." Tiểu Lam nói.
"Hôm nay nóng thế này, gia không thể bị cảm nắng được, phân phó tiểu tử đưa bát canh giải nhiệt đi, trang lí có thể có cái gì ăn ngon được chứ. Gia cũng thật là."
"Gia muốn làm xong sớm để có thời gian rảnh, không thấy gần đây gia đều ra ngoài tuần tra vào buổi sáng, giữa trưa bớt chút thời gian xử lý sự tình, buổi chiều thì đều ở cùng nãi nãi và đứa nhỏ." Tiểu Lam còn nói thêm.
"Đúng vậy, mấy ngày nay gia bị sao thế nhỉ? Còn dính lấy nãi nãi hơn trước kia nữa, vừa vào cửa mà không nhìn thấy nãi nãi, liền hỏi nãi nãi làm cái gì, có vui không, ngay cả hai thiếu gia cũng không được quan tâm bằng nãi nãi." Tiểu Thanh nói.
"Cũng đúng, gia hận không thể vừa vào cửa đã ôm nãi nãi không buông tay, lúc nãi nãi ngủ trưa hoặc về nhà mẹ đẻ thì gia mới làm việc, thấy nãi nãi ngủ thì sai ta ở đây canh chừng, nãi nãi tỉnh thì nói cho hắn." Tiểu Lam thở dài.
"Ngươi than thở cái gì? Tâm sự của ngươi, nãi nãi chắc chắn biết, nãi nãi đều có an bày, không nghe nãi nãi nói à, để Lâm An hai mươi tuổi mới đón dâu đó, không phải đang chờ ngươi lớn lên à, chúng ta mới mười lăm tuổi, cũng phải giúp đỡ nãi nãi vài năm."
Hai người đang nói, Lâm Khang Bình đi đến, hỏi: "Nãi nãi còn chưa tỉnh sao?"
Tử Tình ở trên giường nghe vậy, tâm ý của Lâm Khang Bình đối với Tử Tình, không chỉ có người ở Tình viên thấy được sự biến hóa, ngay cả Thẩm thị cùng Trần thị cũng đã nhìn ra, không ít lần trêu ghẹo Tử Tình, Tử Tình nhớ tới mấy ngày nay, Lâm Khang Bình biểu hiện quá ngọt ngào.
"Nghĩ cái gì vậy?" Lâm Khang Bình xốc màn lên, thấy mắt Tử Tình nhập nhèm, một bộ lười nhác, không khỏi lại gần.
"Đang suy nghĩ hạnh phúc là gì?"
"Nghĩ ra được chưa?"
"Nghĩ ra được rồi, hạnh phúc chính là bên ngoài mặt trời chói chang mà mình có thể nằm ở trong phòng mát lạnh, hạnh phúc chính là bên ngoài gió mưa bão bùng, trời lạnh tê tái, mình có thể ngồi ở trên một cái giường ấm áp, đương nhiên, còn có trượng phu yêu thương mình nữa." Tử Tình nói.
"Ngươi đang nhắc nhở vi phu, chúng ta còn thiếu nhiều thứ, vi phu còn phải tiếp tục nỗ lực." Lâm Khang Bình nói xong buông màn xuống.
Lão gia tử nói xong lại nói với Điền thị: "Được rồi, đến bây giờ mà ngươi còn không rõ à? Ít nhiều chuyện đi, bây giờ ngươi có muốn thuê người không, nếu không phải ngươi đã lớn tuổi thì ai thèm quan tâm đến ngươi chứ?"
Điền thị nghe lão gia tử nói, cảm thấy mất mặt, trầm giọng: "Mướn người nào, nàng dâu nhà ai mà không hầu hạ lão nhân hả? Nếu có lòng thì tự mình đến đây hầu hạ." Điền thị thấy mình không có tiếng nói gì trong chuyện tìm việc cho con cháu, dứt khoát làm khó dễ Thẩm thị.
"Bà, vậy thay phiên nhau mà làm đi, để đại nương đến trước, bọn họ là trưởng tử dâu cả đấy, lúc trước cũng nói rồi, bọn họ chiếm lão phòng, sẽ phụng dưỡng lão nhân. Bà không quên chứ?" Tử Tình cười, nhìn về phía Điền thị.
"Tử Tình, dẫn nương ngươi về nhà đi, bà ngươi muốn tự mình làm việc, các ngươi đừng quan tâm." Lão gia tử nói.
"Ta cũng không nói ta muốn tự mình làm, ngay cả thùng nước ta còn bê không nỗi, còn phải chờ lão nhị đến giúp." Điền thị than thở một câu.
Thẩm thị cùng Tử Tình thấy vậy, cáo từ, thật sự là không cách nào nói lí lẽ với bà.
"Nương, bà vẫn như vậy, còn muốn chúng ta quan tâm đến Nhị Mao, đúng là buồn cười, tay chân không sạch sẽ như vậy, ai dám dùng?" Tử Tình còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, hắn vừa tới, cả nhà mình đều vội vàng khóa cửa.
"Bà ngươi luôn vậy mà, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể không quan tâm tới hai nhà đó, trong lòng cũng không có người khác."
"Nương, ngươi nói sai rồi, trừ nhà chúng ta, người khác đều ở trong lòng bà. Đúng rồi, nương, ta thấy nên mua một bà tử, thuận tiện đem rau xanh mỗi ngày mang qua, đừng cho bà ngân lượng, cho cũng không biết tiết kiệm cho ai nữa. Ta sẽ phân phó tiểu tử, một ngày với sức ăn của hai người mà làm, cũng đừng nghĩ chuyện nuôi người này người nọ, tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm hả?" Tử Tình lúc đầu cũng định thuê người trong thôn. Nhưng nếu truyền ra ngoài, nhà mình mỗi ngày chỉ làm cơm canh cho hai vị lão nhân, người không biết thì sẽ đồn đãi thế nào.
"Đó cũng là một cách, ta cũng nể mặt cha ngươi, tốt xấu gì họ cũng sinh và nuôi hắn một lúc. Cứ vậy đi, cũng không thể mặc kệ bọn họ. Về phần người khác thì đừng hòng." Thẩm thị nói.
Không dến hai ngày, Lâm Khang Bình mua một bà tử từ trong an châu. Đưa đến học đường, mỗi ngày đến chỗ Thẩm thị lấy nguyên liệu nấu ăn một ngày, Điền thị cũng coi như sống cuộc sống có người hầu hạ, Thẩm thị cũng bớt lo, bằng không, lỡ chu thị cùng nàng thực sự phải tự mình đi hầu hạ Điền thị, Thẩm thị chắc chắn là làm không được. Trong lòng vẫn có oán giận mà.
Dàn xếp xong chỗ lão gia tử, lại đến dịp trồng cây vụ hè, Tử Thọ cùng Tử Hỉ lần lượt về nhà. Thẩm thị hỏi ý kiến Tử Thọ, ngày thành thân chọn vào mùa thu thì tương đối thích hợp, bằng không, hàng năm đều phải chờ đến tháng chạp, chọn đến chọn đi thì cưới sớm hơn vài ngày cũng chả khác gì nhau.
Thẩm thị mời bà mối đi Dương gia, hai nhà chọn ngày mười tám tháng tám, hoặc mười sáu tháng chín, hoặc tháng mười, Tử Thọ chọn mười tám tháng tám, chủ yếu là Tử Thọ muốn nhanh chóng cưới nữ hài Dương gia về nhà.
"Tam ca. Sao ngươi lại giống tỷ phu vậy, tam tẩu đó bỏ bùa mê gì mà chưa gặp vài lần người đã thế?" Tử Hỉ hỏi.
"Ngươi biết cái gì, nàng gầy như vậy, nhìn là biết ở nhà mẹ đẻ ăn không ngon không no, lại làm nhiều, cưới về sớm để thoải mái." Tử Thọ nói.
"Không ngờ ngươi là vì giải cứu nàng mới cưới nàng. Ngươi nói phải không đó, cô nương nhà ai mà chẳng hưởng phúc ở nhà mẹ đẻ, chịu khổ ở nhà chồng? Ngươi nói ra, người khác nghe xong, còn nghĩ rằng ngươi nói mê đấy." Tử Tình nói, bỗng nhiên lại chuyển sang nói với Thẩm thị: "Nương, không bằng lúc nàng dâu mới đến, nương cũng lập quy củ, để tam đệ muội hầu hạ."
Tử Tình vừa nói xong, Tử Thọ hai tay làm bộ muốn bóp cổ Tử Tình cổ: "Tỷ, ngươi ra chủ ý gì vậy, nàng nhát gan như thế, ngươi đừng làm nàng sợ hãi."
"Nương, ngươi xem, tiểu tam còn chưa có cưới vợ, trong mắt đã không có người tỷ như ta, ta phải tiếp đón nàng cho tốt mới được, không phải nói đại cô tỷ (chị chồng) cũng là một nửa mẹ chồng à, tiểu tam, ngươi bắt nạt ta đi, chờ đến lúc ngươi đi châu học, xem ta bắt nạt nàng thế nào?" Tử Tình cười, trốn tránh Tử Thọ.
Tử Hỉ vội đi lên giải cứu Tử Tình, khinh bỉ nói: "Tam ca, ngươi không đúng rồi, ta mà cưới vợ, sẽ để tỷ tùy tiện sai bảo, tỷ là người không phân rõ phải trái như vậy sao? Ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn."
"Vô nghĩa, ta có thể không biết à? Ta chỉ là thấy tỷ phu không ở đây, nên giỡn với tỷ vậy thôi." Tử Thọ nói.
"Ngươi xem các ngươi kìa, một đứa đã là nương của hai hài tử, một đứa cũng sắp kết hôn, lại làm như con nít ấy." Thẩm thị lắc đầu.
Ngày chọn xong, Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường bàn bạc, vẫn tặng một trăm lượng bạc để đối phương làm đồ cưới, sính lễ bên này chuẩn bị gần đầy đủ, trong tay Tử Thọ cũng có chút ngân lượng, số ruộng đất thì hắn đã được sang tên từ lúc đậu đậu tú tài, sau này tiền thuê ruộng đất, Thẩm thị đều giao cho hắn quản lý.
Lúc này, phòng chơi nhà Tử Tình cũng coi như hoàn thành, phòng sơn màu xanh da trời, thang trượt là màu đỏ, sàn gỗ, bày một đống xếp hình bằng gỗ với màu sắc rực rỡ, cờ vua, cờ nhảy…, bật bật giường cũng là màu đỏ thẫm , Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng thấy vậy, đều đâm đầu vào, ngay cả Tử Hỉ đến tham quan, đều không chịu ra ngoài, thử chơi trên bật bật giường vài cái.
"Tỷ, làm sao ngươi nghĩ ra được mấy thứ này vậy? Chơi đã thật, lúc ta nhỏ sao không làm cho ta một cái, cả ngày chỉ biết để ta đọc sách, nếu không cũng là đất trồng rau, giúp ngươi nhặt trứng gà, cũng chưa dạy ta mấy trò chơi này." Tử Hỉ oán giận.
Lâm Khang Bình cho hắn một đạp: "Ngươi đừng không biết đủ là gì, nếu không có tỷ ngươi, có ngươi ngày hôm nay à?"
Lâm Khang Bình cũng từng hỏi Tử Tình, làm sao nghĩ ra mấy thứ này, lúc hỏi, nội tâm Lâm Khang Bình cũng rất nghi ngờ, hắn chưa quên chuyện ngày ấy, hắn nghe thấy Tử Tình nói với Trần thị, Tử Tình đem mọi chuyện đổ lên người hắn.
Tử Tình đều lấy cơ xem trên tạp thư, nhưng không lừa nỗi Lâm Khang Bình, từ nhỏ trí tuệ Tử Tình biểu hiện ra ngoài khiến cho Lâm Khang Bình ngạc nhiên, hơn nữa, sống lâu cùng Tử Tình, lòng Lâm Khang Bình nghi ngờ càng nhiều.
Không nói về chuyện Tử Tình xử lý lưu loát nhanh chóng việc nhà, không giống nữ oa ở nông thôn không nói đến chuyện sách cổ, thơ Đường, Tử Tình cũng có thể biết một hai, nhưng Tử Tình chưa đến học đường học bao giờ, mấy thứ này có thể sử dụng trí tuệ để giải thích. Lâm Khang Bình mang về vật phẩm mới từ nước ngoài, Tử Tình lại biết gần hết, điều này không thể không khiến Lâm Khang Bình nghi ngờ. Mỗi lần hỏi, Tử Tình đều lấy cơ gì đó, hơn nữa, Lâm Khang Bình còn cảm giác được, Tử Tình đang che giấu tài học của bản thân, làm Lâm Khang Bình có vài phần bất an. Giống như mình đang sinh hoạt giữa không trung, Tử Tình chính là một hình ảnh bay bổng, không chân thực.
Tử Tình tự nhiên không ý thức được điều này, hoặc là nói, trong tiềm thức, nàng rất tín nhiệm Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình biểu hiện tình yêu và sự bảo vệ nàng, làm Tử Tình toàn tâm toàn ý đáp lại tình cảm của mình với hắn.
Lâm Khang Bình muốn biết chân tướng, nhưng hắn lại không đành lòng ép Tử Tình, hắn có thể cảm giác được Tử Tình thật tâm với hắn, hắn không đồng ý Tử Tình sinh hoạt cùng hắn lại có chút khó xử cùng ủy khuất. Mà Lâm Khang Bình cũng bất an, nên đối xử tốt với Tử Tình gấp mười, nhất có lúc rảnh, liền dính bên người Tử Tình, ôm thân thể ấm áp của Tử Tình, bất an trong lòng mới có thể dịu đi một chút.
Tử Tình còn chưa có phát hiện, đến một ngày, ngủ trưa tỉnh lại sớm hơn bình thường, muốn nhìn hai hài tử một chút, nghe thấy Tiểu Thanh cùng Tiểu Lam nói nhỏ ở ngoài cửa sổ.
"Sao ngươi lại ra đây, hai thiếu gia ngủ an ổn không?" Tiểu Lam hỏi.
"Ừ, hình như gia đã trở lại, trời nóng thế này mà gia còn đến Khang trang nữa à? Cơm cũng chưa trở về ăn nữa." Tiểu Thanh hỏi.
"Không có, đi thư phòng đó. Nghe Lâm An nói, cây trồng vụ hè ở Khang trang, mọi người đều bận gặt lúa, gia đương nhiên cũng bận, mới từ đó trở về, thấy chủ tử còn ngủ, lại vội vàng đến thư phòng xử lý sự tình." Tiểu Lam nói.
"Hôm nay nóng thế này, gia không thể bị cảm nắng được, phân phó tiểu tử đưa bát canh giải nhiệt đi, trang lí có thể có cái gì ăn ngon được chứ. Gia cũng thật là."
"Gia muốn làm xong sớm để có thời gian rảnh, không thấy gần đây gia đều ra ngoài tuần tra vào buổi sáng, giữa trưa bớt chút thời gian xử lý sự tình, buổi chiều thì đều ở cùng nãi nãi và đứa nhỏ." Tiểu Lam còn nói thêm.
"Đúng vậy, mấy ngày nay gia bị sao thế nhỉ? Còn dính lấy nãi nãi hơn trước kia nữa, vừa vào cửa mà không nhìn thấy nãi nãi, liền hỏi nãi nãi làm cái gì, có vui không, ngay cả hai thiếu gia cũng không được quan tâm bằng nãi nãi." Tiểu Thanh nói.
"Cũng đúng, gia hận không thể vừa vào cửa đã ôm nãi nãi không buông tay, lúc nãi nãi ngủ trưa hoặc về nhà mẹ đẻ thì gia mới làm việc, thấy nãi nãi ngủ thì sai ta ở đây canh chừng, nãi nãi tỉnh thì nói cho hắn." Tiểu Lam thở dài.
"Ngươi than thở cái gì? Tâm sự của ngươi, nãi nãi chắc chắn biết, nãi nãi đều có an bày, không nghe nãi nãi nói à, để Lâm An hai mươi tuổi mới đón dâu đó, không phải đang chờ ngươi lớn lên à, chúng ta mới mười lăm tuổi, cũng phải giúp đỡ nãi nãi vài năm."
Hai người đang nói, Lâm Khang Bình đi đến, hỏi: "Nãi nãi còn chưa tỉnh sao?"
Tử Tình ở trên giường nghe vậy, tâm ý của Lâm Khang Bình đối với Tử Tình, không chỉ có người ở Tình viên thấy được sự biến hóa, ngay cả Thẩm thị cùng Trần thị cũng đã nhìn ra, không ít lần trêu ghẹo Tử Tình, Tử Tình nhớ tới mấy ngày nay, Lâm Khang Bình biểu hiện quá ngọt ngào.
"Nghĩ cái gì vậy?" Lâm Khang Bình xốc màn lên, thấy mắt Tử Tình nhập nhèm, một bộ lười nhác, không khỏi lại gần.
"Đang suy nghĩ hạnh phúc là gì?"
"Nghĩ ra được chưa?"
"Nghĩ ra được rồi, hạnh phúc chính là bên ngoài mặt trời chói chang mà mình có thể nằm ở trong phòng mát lạnh, hạnh phúc chính là bên ngoài gió mưa bão bùng, trời lạnh tê tái, mình có thể ngồi ở trên một cái giường ấm áp, đương nhiên, còn có trượng phu yêu thương mình nữa." Tử Tình nói.
"Ngươi đang nhắc nhở vi phu, chúng ta còn thiếu nhiều thứ, vi phu còn phải tiếp tục nỗ lực." Lâm Khang Bình nói xong buông màn xuống.
/537
|