"Coi như hết, lúc này, nhà nhà đều bận rộn cày bừa vụ xuân, nào có rảnh rỗi la cà? Ta đây không giống với nhà ngươi." Tử Tình nói.
"Đúng vậy, năm nay nước mưa còn vô cùng nhiều, chỉ sợ bọn họ cũng không đi được, Tình nhi đây đã là đứa nhỏ thứ năm rồi, không giống với Vũ nhi." Thẩm thị cân nhắc một chút, cũng là ý tứ này.
Năm nay nước mưa nhiều, từ sau tết thì vẫn tí ta tí tách rơi xuống không ngừng, phỏng chừng còn tiếp tục như vậy, lúa mì giảm sản lượng là tất nhiên. Cũng may lúa sớm đã cấy mạ rồi, ảnh hưởng tạm thời còn không lớn, nhưng cũng không chịu nổi ngày ngày mưa không ngớt. Nhà nhà đều vội vàng tháo nước đọng trong ruộng, làm sao có thời giờ la cà?
Tử Vũ nghe xong nói: "Đúng vậy, nước mưa năm nay là lớn, ta nghe tướng công nói, bên ngoài có địa phương nước mưa cực kỳ lớn, còn có thôn trang bị nước ngập, chúng ta ở đây nha, coi như tốt. Ta nghe bố chồng và mẹ chồng nói, năm nay gạo không chừng tăng giá, bảo dự trữ nhiều một chút."
Tử Tình vừa nghe trong lòng liền bất ổn, Lâm Khang Bình còn chạy ở bên ngoài, giờ lỡ như có lũ lụt, có thể trở về như thế nào?
Thẩm thị nghe xong vội hỏi nhà Tử Tình lương thực còn có bao nhiêu, nàng cũng muốn mua một ít dự trữ, còn có tiệm cơm của Trần thị, cũng phải dự trữ nhiều một chút, lại lo lắng cho Tử Phúc, hắn lại là quản lý gạo lương cùng thuỷ lợi, nếu gặp phải thiên tai lớn, xử lý không tốt một cái, sẽ bị liên lụy, chiến tích mấy năm đều mất trắng.
Thẩm thị thấy tinh thần Tử Tình có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng là mệt, vội dẫn theo Tử Vũ cáo từ, Tử Tình cũng không còn lòng dạ nào giữ lại, vội gọi Lâm Vượng đến hỏi thăm tình huống bên ngoài, mấy ngày nay bởi vì bận sinh con ở cữ, Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới bên ngoài lũ lụt lại nghiêm trọng như vậy, sớm biết vậy sẽ không để Lâm Khang Bình xuất môn, cũng sẽ không thể nóng ruột nóng gan như vậy.
Mưa thuận gió hoà đã nhiều năm. Tử Tình cũng đã quên phương Nam vỗn là khu vực lũ lụt thường xuyên xảy ra. Trước an bày Lâm Vượng đi thôn trang bên kia kiểm tra ránh thoát nước có bị lấp hay không, còn có rãnh thoát nước ở Tình Viên cũng phải đào sâu hơn, dự phòng vạn nhất.
Bố trí xong tất cả những thứ này, Tử Tình lại dặn dò cần phải mau chóng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại sợ có chỗ nào quên, phân phó Lâm An tìm mấy vị đại đốc công trong thôn trang cùng thương lượng. Sau đó mới xong.
Đảo mắt đã đến mồng một tháng năm, ngày đầy tháng của Yên Nhiên, Lâm Khang Bình không có về nhà, Đoan Ngọ vừa đến, Lâm Khang Bình vẫn là chưa về, Tử Tình có chút luống cuống, đây là hiện tượng chưa từng có. Trừ một lần kia Lâm Khang Bình bởi vì cứu người bị thương nặng về nhà muộn.
Hiện tại bên ngoài đều đang truyền tai nhau chuyện lũ lụt ở các nơi, trong thôn còn có mấy hộ ở chỗ trũng bị nước vào, lúa mạch đều bị ngập ở trong nước, miễn cưỡng thu lên, còn phải trải ra ở trong phòng để hong khô. Tử Tình bên này tốt hơn một chút, đốt cả kháng và kháng đất lên, chậm rãi hong khô, tổn thất cũng không lớn lắm.
Mùng sáu, ăn xong điểm tâm, vừa cho hai đứa nhỏ đi học đường, Tiểu Bạch dẫn Thu Ngọc tới cửa, thở phì phì, như ai đắc tội nàng vậy.
"Trời quỷ này. Mỗi ngày đều đổ mưa, chán chết ta rồi, ngay cả bậc cửa cũng không ra được." Thu Ngọc người còn chưa tiến vào, đã nghe thấy tiếng nàng oán giận rồi.
"Tiểu cô, ngươi cũng đừng oán giận, ta đây vừa sinh xong đứa nhỏ. Cũng là không được xuất môn, Khang Bình cũng không ở nhà, ngay cả người nói chuyện cũng không có, ta càng chán hơn ngươi."
"Á, ngươi vừa nói cái này ta mới nhìn rõ bụng ngươi không còn, làm sao mà không đưa tin cho tiểu cô? Ta cũng là mấy ngày này bị đại nương ngươi cùng bà ngươi sai khiến hồ đồ rồi, quên mất ngươi nên sinh đứa nhỏ rồi, khi nào thì sinh? Nam oa hay là nữ oa?"
"Ha ha, ngươi đoán?"
"Nhìn cái dáng vẻ tươi cười này của ngươi, không cần phải nói, vậy là nữ oa rồi, chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng như nguyện."
"Đúng rồi, tiểu cô, lúc ngươi vừa mới vào cửa, thở phì phì, ai lại chọc giận ngươi à?" Tử Tình cũng là nhàm chán, muốn lôi kéo Thu Ngọc trò chuyện.
"Còn có thể là ai? Đại nương ngươi. Đúng rồi, ta vẫn không nhìn thấy cha ngươi, sức khoẻ cha ngươi thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều, có thể tới học đường giảng bài rồi, chỉ là tinh thần còn không tốt lắm."
"Vậy là tốt rồi, ta muốn thăm một chút, lại sợ cha ngươi nhìn thấy chúng ta lại mất hứng. Hồi Thanh Minh, nghe đại cha ngươi nói, cũng là nhà nào nhà nấy cúng, hắn cũng không gặp được cha ngươi. Aiz, từ khi a công ngươi đi, chả có chuyện nào vừa lòng cả." Thu Ngọc thở dài.
"Đúng rồi, Mộc Mộc thi cử thế nào? Thi Phủ qua không?"
"Thi Phủ thì qua, tiểu Văn không qua, đứa nhỏ kia nói không học, vốn là, hắn cũng không muốn đọc sách, nói muốn đi học y dược, xem bệnh cho Nhị cô ngươi, này không, ta nhớ tới Tử Tân, tới tìm cha ngươi đi nói hộ. Nếu không phải là thời tiết không tốt, Nhị cô ngươi đã tới rồi." Thu Ngọc nói.
"Việc này nhất thời cũng không gấp, thân thể Nhị cô ta thế nào rồi?"
"Nàng khá hơn một chút, dưỡng mấy ngày nay, nhưng là bà ngươi, không ổn rồi, ta thấy bây giờ nàng với đại nương ngươi, thật đúng là nghiệp chướng, rất đáng thương, ta nếu một ngày không đi, bà ngươi liền không được ăn một miếng cơm nóng, bởi vì người không động được, nói chuyện cũng không rõ ràng, ta thấy Đại nương ngươi chính là có chủ tâm, bày ra rõ ràng không muốn hầu hạ bà ngươi, ta xem nàng như vậy, tương lai có thể tìm được một con dâu hiền tới hầu hạ nàng? Người làm việc này, đều tất có báo ứng." Thu Ngọc căm giận nói, ở trong mắt nàng, Điền thị này coi như là báo ứng đi?
Tử Tình thật đúng là không biết chuyện của Điền thị, ở nhà cơ bản cũng không nhắc tới, cho nên, lúc này Thu Ngọc đến, nghe nói Điền thị lại liệt rồi, Tử Tình thật là có vài phần ngoài ý muốn.
Thu Ngọc liền kể lại Chu thị gióng trống khua chiêng như thế nào nói chuyện mấy người Nhị Mao cho Điền thị, sau khi Điền thị nghe xong té xỉu như thế nào, tỉnh lại liền toàn thân bất động, châm cứu mấy tháng, dù sao bên thân trái có thể động được, ăn cơm vẫn phải có người bón, bạc cũng tốn không ít, Chu thị đều là mỗi ngày oán giận, bất đắc dĩ mấy ngày nay, Thu Ngọc là mỗi ngày đều tới, Tử Toàn cũng là ở nhà, Chu thị không thiếu được phải làm ra vẻ đến hầu hạ, chuyện phát triển trở thành như vậy, Chu thị cũng là hối hận không thôi, thật sự bảo nàng tự mình xuống tay hại Điền thị, Chu thị vẫn là không dám, nàng sợ gặp phải báo ứng, sợ Điền thị thành quỷ cũng không buông tha nàng. Về phần nàng báo tin cho Điền thị, nàng vẫn nói mình là không cố ý.
Tử Tình nghe xong đang trầm ngâm, Thu Ngọc thấy Tử Tình không có nói tiếp, còn nói thêm: "Còn không chỉ những cái này, đại nương ngươi biết bà ngươi thích ăn lương thực tinh, lương thực phụ là một chút cũng nuốt không trôi, mà ta một ngày không đến, nàng liền cho bà ngươi ăn lương thực phụ, ta nổi giận với nàng vài lần, ngươi đoán nàng nói như thế nào: ‘ Thu Ngọc nha, mùa màng năm nay ngươi cũng biết, lúa mạch cũng không thu được, giá lương thực lại tăng không ít, đại ca ngươi vẫn nhàn rỗi ở nhà, cũng không có tiền thu, ngươi nói, sang năm Tử Toàn còn phải đi thi, cũng không thể không chuẩn bị chút bạc, trong nhà tuy có mấy đồng, ta cũng không dám tiêu bừa, còn phải tích cóp cho Tử Toàn đi thi cưới vợ. Nào có dư bạc mua lương thực tinh cho nương? ’ ngươi nghe một chút, ngươi nói một lão nhân, có thể ăn của nàng bao nhiêu? Mệt bà ngươi còn luôn thiên vị nàng."
Lương thực tinh: lương thực loại tốt như bột mì trắng và gạo
Lương thực phụ: Như ngô, khoai, sắn, đậu, hoa màu…
Tử Tình đoán rằng nguyên nhân Chu thị bất mãn, đại khái là biết trong tay Điền thị còn có chút ngân lượng, nhưng là, Điền thị không có giao ra, nói vậy cũng là lo lắng Chu thị, giữ lại một con đường lui cho mình.
"Tử Toàn còn ở nhà à? Còn chưa có đi huyện học?"
"Lúc này còn đi cái gì? Không đến mấy ngày là nghỉ phép rồi, chờ sau vụ thu hoạch hè lại đi, ta nghe Mộc Mộc nói, hắn ngay cả Tiểu Văn cũng không bằng đâu, nơi nào có thể thi được? Còn không phải là lấy bạc chơi, đại nương ngươi còn tưởng rằng đứa nhỏ nhà mình là khối nguyên liệu tốt đấy? Nói đều là họ Tăng, nhà họ cũng là đích tôn trưởng tôn, còn có thể không bằng mấy người Tử Phúc? Thật sự là chê cười. Ta cũng muốn nhìn, Tử Toàn ngay cả thi Huyện cũng không qua được, nàng lấy cái gì khoác lác đây?"
Tử Tình thật đúng là tin cái này, Tử Toàn thật đúng là không phải khối nguyên liệu đọc sách, phản ứng chậm không nói, cũng không thể chịu khổ chịu khó, chẳng qua, ở trong mắt cha mẹ, nhất là trong mắt mẫu thân nông cạn như Chu thị, đứa nhỏ cũng là không có khuyết điểm.
Tử Tình còn chưa có trả lời, Thu Ngọc còn nói thêm: "Đúng rồi, nói đến Tử Toàn, ngươi có biết Tứ Mao lại rời nhà không?"
"A, Tứ Mao rời nhà rồi? Chúng ta thật đúng là không biết, không phải là khó khăn lắm mới trở về sao? Tại sao lại đã đi rồi?"
"Còn không phải đại cô ngươi bọn họ, Nhị Mao sau này khác gì đồ bỏ đi, lão bà nhà hắn ném đứa nhỏ cho đại cô ngươi, còn mình vụng trộm bán phòng ở và đất, cuốn bạc chạy, Hồng Tú nhà Tam Mao kia, cũng là bế đứa nhỏ về nhà, chờ đại cô ngươi nuôi sống đấy, Hoa Quế kia cũng chỉ còn lại phòng ở, cái khác cũng không còn lại gì, chỉ có thể ưỡn bụng về nhà mẹ đẻ. Đại cô ngươi không có cách nào khác, chỉ đành phải đi tìm Tứ Mao, Tứ Mao bị cuốn lấy không có cách nào khác, liền cho Đại cô ngươi cửa hàng kia, còn mình lại đi ra ngoài. Hắn không ra ngoài còn có thể làm sao bây giờ? Trong phủ An Châu này, bây giờ đến một nữ nhi nhà trong sạch cũng không nhìn đến hắn." Thu Ngọc thở dài.
Tình huống của Tứ Mao có vài phần giống Tăng Thụy Tường năm đó, một đại gia đình, một nhà Đại Mao nghe nói là né tránh, còn lại trong nhà một đám nữ nhân và đứa nhỏ, một đám há mồm chờ hắn nuôi sống, đáng tiếc gốc măng tốt của Yến gia này, không trưởng thành đúng chỗ.
Thu Ngọc vừa đi, Thẩm thị đến, muốn mượn kháng nhà Tử Tình để hong khô lúa mạch, Tử Tình kể lại chuyện Thu Ngọc vừa nói, Thẩm thị cười lạnh một tiếng nói: "Tiểu cô ngươi có câu nói rất đúng, cũng không phải là báo ứng? Đại nương ngươi chính là có chủ định, lúc này cũng là bê tảng đá đập vào chân nàng, còn tưởng là có thể như trước đây, chờ tiễn bước bà ngươi đây, sau này, cũng từ từ mà hầu hạ đi thôi."
Tử Tình nghĩ tới hiếu đạo cổ đại thật đúng là trói buộc người, cho dù Chu thị dù có không tình nguyện như thế nào, thấy Điền thị không vừa mắt như thế nào, cũng không thể theo tâm ý của mình mà đuổi nàng, bởi vì Điền thị đã không có đường đi rồi.
"Đúng rồi, ta thấy năm nay đào lông cùng dưa hấu đều phải giảm sản lượng trên diện rộng, nhất là dưa hấu, thời tiết nếu không quang, chỉ sợ đều hỏng hết rồi, hơn nữa nước mưa nhiều, dưa và trái cây cũng không ngọt, bán không được giá cao." Thẩm thị bỗng nhiên thay đổi đề tài.
Mấy năm nay, dưa hấu, ngô, khoai lang, khoai tây ở nơi này đều mở rộng rồi, giá tất nhiên kém hơn, cũng may Tử Tình cũng không chỉ trông vào những thứ này.
Hai mẹ con nói chuyện phiếm một lát, lại hỏi vài câu Lâm Khang Bình khi nào thì trở về, dặn Tử Tình vài câu, Thẩm thị liền trở về.
Mùng tám tháng năm, mưa cuối cùng cũng ngừng, mùng mười, trời quang, người người trên mặt vui sướng, nhộn nhịp vội vàng phơi chăn, phơi quần áo, phơi lúa mạch. Tử Tình nhìn xem mặt trời bên ngoài, nghĩ tới Lâm Khang Bình lúc này hẳn là ở đâu đây?
"Đúng vậy, năm nay nước mưa còn vô cùng nhiều, chỉ sợ bọn họ cũng không đi được, Tình nhi đây đã là đứa nhỏ thứ năm rồi, không giống với Vũ nhi." Thẩm thị cân nhắc một chút, cũng là ý tứ này.
Năm nay nước mưa nhiều, từ sau tết thì vẫn tí ta tí tách rơi xuống không ngừng, phỏng chừng còn tiếp tục như vậy, lúa mì giảm sản lượng là tất nhiên. Cũng may lúa sớm đã cấy mạ rồi, ảnh hưởng tạm thời còn không lớn, nhưng cũng không chịu nổi ngày ngày mưa không ngớt. Nhà nhà đều vội vàng tháo nước đọng trong ruộng, làm sao có thời giờ la cà?
Tử Vũ nghe xong nói: "Đúng vậy, nước mưa năm nay là lớn, ta nghe tướng công nói, bên ngoài có địa phương nước mưa cực kỳ lớn, còn có thôn trang bị nước ngập, chúng ta ở đây nha, coi như tốt. Ta nghe bố chồng và mẹ chồng nói, năm nay gạo không chừng tăng giá, bảo dự trữ nhiều một chút."
Tử Tình vừa nghe trong lòng liền bất ổn, Lâm Khang Bình còn chạy ở bên ngoài, giờ lỡ như có lũ lụt, có thể trở về như thế nào?
Thẩm thị nghe xong vội hỏi nhà Tử Tình lương thực còn có bao nhiêu, nàng cũng muốn mua một ít dự trữ, còn có tiệm cơm của Trần thị, cũng phải dự trữ nhiều một chút, lại lo lắng cho Tử Phúc, hắn lại là quản lý gạo lương cùng thuỷ lợi, nếu gặp phải thiên tai lớn, xử lý không tốt một cái, sẽ bị liên lụy, chiến tích mấy năm đều mất trắng.
Thẩm thị thấy tinh thần Tử Tình có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng là mệt, vội dẫn theo Tử Vũ cáo từ, Tử Tình cũng không còn lòng dạ nào giữ lại, vội gọi Lâm Vượng đến hỏi thăm tình huống bên ngoài, mấy ngày nay bởi vì bận sinh con ở cữ, Tử Tình thật đúng là không nghĩ tới bên ngoài lũ lụt lại nghiêm trọng như vậy, sớm biết vậy sẽ không để Lâm Khang Bình xuất môn, cũng sẽ không thể nóng ruột nóng gan như vậy.
Mưa thuận gió hoà đã nhiều năm. Tử Tình cũng đã quên phương Nam vỗn là khu vực lũ lụt thường xuyên xảy ra. Trước an bày Lâm Vượng đi thôn trang bên kia kiểm tra ránh thoát nước có bị lấp hay không, còn có rãnh thoát nước ở Tình Viên cũng phải đào sâu hơn, dự phòng vạn nhất.
Bố trí xong tất cả những thứ này, Tử Tình lại dặn dò cần phải mau chóng hoàn thành trong thời gian ngắn nhất. Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại sợ có chỗ nào quên, phân phó Lâm An tìm mấy vị đại đốc công trong thôn trang cùng thương lượng. Sau đó mới xong.
Đảo mắt đã đến mồng một tháng năm, ngày đầy tháng của Yên Nhiên, Lâm Khang Bình không có về nhà, Đoan Ngọ vừa đến, Lâm Khang Bình vẫn là chưa về, Tử Tình có chút luống cuống, đây là hiện tượng chưa từng có. Trừ một lần kia Lâm Khang Bình bởi vì cứu người bị thương nặng về nhà muộn.
Hiện tại bên ngoài đều đang truyền tai nhau chuyện lũ lụt ở các nơi, trong thôn còn có mấy hộ ở chỗ trũng bị nước vào, lúa mạch đều bị ngập ở trong nước, miễn cưỡng thu lên, còn phải trải ra ở trong phòng để hong khô. Tử Tình bên này tốt hơn một chút, đốt cả kháng và kháng đất lên, chậm rãi hong khô, tổn thất cũng không lớn lắm.
Mùng sáu, ăn xong điểm tâm, vừa cho hai đứa nhỏ đi học đường, Tiểu Bạch dẫn Thu Ngọc tới cửa, thở phì phì, như ai đắc tội nàng vậy.
"Trời quỷ này. Mỗi ngày đều đổ mưa, chán chết ta rồi, ngay cả bậc cửa cũng không ra được." Thu Ngọc người còn chưa tiến vào, đã nghe thấy tiếng nàng oán giận rồi.
"Tiểu cô, ngươi cũng đừng oán giận, ta đây vừa sinh xong đứa nhỏ. Cũng là không được xuất môn, Khang Bình cũng không ở nhà, ngay cả người nói chuyện cũng không có, ta càng chán hơn ngươi."
"Á, ngươi vừa nói cái này ta mới nhìn rõ bụng ngươi không còn, làm sao mà không đưa tin cho tiểu cô? Ta cũng là mấy ngày này bị đại nương ngươi cùng bà ngươi sai khiến hồ đồ rồi, quên mất ngươi nên sinh đứa nhỏ rồi, khi nào thì sinh? Nam oa hay là nữ oa?"
"Ha ha, ngươi đoán?"
"Nhìn cái dáng vẻ tươi cười này của ngươi, không cần phải nói, vậy là nữ oa rồi, chúc mừng ngươi, cuối cùng cũng như nguyện."
"Đúng rồi, tiểu cô, lúc ngươi vừa mới vào cửa, thở phì phì, ai lại chọc giận ngươi à?" Tử Tình cũng là nhàm chán, muốn lôi kéo Thu Ngọc trò chuyện.
"Còn có thể là ai? Đại nương ngươi. Đúng rồi, ta vẫn không nhìn thấy cha ngươi, sức khoẻ cha ngươi thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều, có thể tới học đường giảng bài rồi, chỉ là tinh thần còn không tốt lắm."
"Vậy là tốt rồi, ta muốn thăm một chút, lại sợ cha ngươi nhìn thấy chúng ta lại mất hứng. Hồi Thanh Minh, nghe đại cha ngươi nói, cũng là nhà nào nhà nấy cúng, hắn cũng không gặp được cha ngươi. Aiz, từ khi a công ngươi đi, chả có chuyện nào vừa lòng cả." Thu Ngọc thở dài.
"Đúng rồi, Mộc Mộc thi cử thế nào? Thi Phủ qua không?"
"Thi Phủ thì qua, tiểu Văn không qua, đứa nhỏ kia nói không học, vốn là, hắn cũng không muốn đọc sách, nói muốn đi học y dược, xem bệnh cho Nhị cô ngươi, này không, ta nhớ tới Tử Tân, tới tìm cha ngươi đi nói hộ. Nếu không phải là thời tiết không tốt, Nhị cô ngươi đã tới rồi." Thu Ngọc nói.
"Việc này nhất thời cũng không gấp, thân thể Nhị cô ta thế nào rồi?"
"Nàng khá hơn một chút, dưỡng mấy ngày nay, nhưng là bà ngươi, không ổn rồi, ta thấy bây giờ nàng với đại nương ngươi, thật đúng là nghiệp chướng, rất đáng thương, ta nếu một ngày không đi, bà ngươi liền không được ăn một miếng cơm nóng, bởi vì người không động được, nói chuyện cũng không rõ ràng, ta thấy Đại nương ngươi chính là có chủ tâm, bày ra rõ ràng không muốn hầu hạ bà ngươi, ta xem nàng như vậy, tương lai có thể tìm được một con dâu hiền tới hầu hạ nàng? Người làm việc này, đều tất có báo ứng." Thu Ngọc căm giận nói, ở trong mắt nàng, Điền thị này coi như là báo ứng đi?
Tử Tình thật đúng là không biết chuyện của Điền thị, ở nhà cơ bản cũng không nhắc tới, cho nên, lúc này Thu Ngọc đến, nghe nói Điền thị lại liệt rồi, Tử Tình thật là có vài phần ngoài ý muốn.
Thu Ngọc liền kể lại Chu thị gióng trống khua chiêng như thế nào nói chuyện mấy người Nhị Mao cho Điền thị, sau khi Điền thị nghe xong té xỉu như thế nào, tỉnh lại liền toàn thân bất động, châm cứu mấy tháng, dù sao bên thân trái có thể động được, ăn cơm vẫn phải có người bón, bạc cũng tốn không ít, Chu thị đều là mỗi ngày oán giận, bất đắc dĩ mấy ngày nay, Thu Ngọc là mỗi ngày đều tới, Tử Toàn cũng là ở nhà, Chu thị không thiếu được phải làm ra vẻ đến hầu hạ, chuyện phát triển trở thành như vậy, Chu thị cũng là hối hận không thôi, thật sự bảo nàng tự mình xuống tay hại Điền thị, Chu thị vẫn là không dám, nàng sợ gặp phải báo ứng, sợ Điền thị thành quỷ cũng không buông tha nàng. Về phần nàng báo tin cho Điền thị, nàng vẫn nói mình là không cố ý.
Tử Tình nghe xong đang trầm ngâm, Thu Ngọc thấy Tử Tình không có nói tiếp, còn nói thêm: "Còn không chỉ những cái này, đại nương ngươi biết bà ngươi thích ăn lương thực tinh, lương thực phụ là một chút cũng nuốt không trôi, mà ta một ngày không đến, nàng liền cho bà ngươi ăn lương thực phụ, ta nổi giận với nàng vài lần, ngươi đoán nàng nói như thế nào: ‘ Thu Ngọc nha, mùa màng năm nay ngươi cũng biết, lúa mạch cũng không thu được, giá lương thực lại tăng không ít, đại ca ngươi vẫn nhàn rỗi ở nhà, cũng không có tiền thu, ngươi nói, sang năm Tử Toàn còn phải đi thi, cũng không thể không chuẩn bị chút bạc, trong nhà tuy có mấy đồng, ta cũng không dám tiêu bừa, còn phải tích cóp cho Tử Toàn đi thi cưới vợ. Nào có dư bạc mua lương thực tinh cho nương? ’ ngươi nghe một chút, ngươi nói một lão nhân, có thể ăn của nàng bao nhiêu? Mệt bà ngươi còn luôn thiên vị nàng."
Lương thực tinh: lương thực loại tốt như bột mì trắng và gạo
Lương thực phụ: Như ngô, khoai, sắn, đậu, hoa màu…
Tử Tình đoán rằng nguyên nhân Chu thị bất mãn, đại khái là biết trong tay Điền thị còn có chút ngân lượng, nhưng là, Điền thị không có giao ra, nói vậy cũng là lo lắng Chu thị, giữ lại một con đường lui cho mình.
"Tử Toàn còn ở nhà à? Còn chưa có đi huyện học?"
"Lúc này còn đi cái gì? Không đến mấy ngày là nghỉ phép rồi, chờ sau vụ thu hoạch hè lại đi, ta nghe Mộc Mộc nói, hắn ngay cả Tiểu Văn cũng không bằng đâu, nơi nào có thể thi được? Còn không phải là lấy bạc chơi, đại nương ngươi còn tưởng rằng đứa nhỏ nhà mình là khối nguyên liệu tốt đấy? Nói đều là họ Tăng, nhà họ cũng là đích tôn trưởng tôn, còn có thể không bằng mấy người Tử Phúc? Thật sự là chê cười. Ta cũng muốn nhìn, Tử Toàn ngay cả thi Huyện cũng không qua được, nàng lấy cái gì khoác lác đây?"
Tử Tình thật đúng là tin cái này, Tử Toàn thật đúng là không phải khối nguyên liệu đọc sách, phản ứng chậm không nói, cũng không thể chịu khổ chịu khó, chẳng qua, ở trong mắt cha mẹ, nhất là trong mắt mẫu thân nông cạn như Chu thị, đứa nhỏ cũng là không có khuyết điểm.
Tử Tình còn chưa có trả lời, Thu Ngọc còn nói thêm: "Đúng rồi, nói đến Tử Toàn, ngươi có biết Tứ Mao lại rời nhà không?"
"A, Tứ Mao rời nhà rồi? Chúng ta thật đúng là không biết, không phải là khó khăn lắm mới trở về sao? Tại sao lại đã đi rồi?"
"Còn không phải đại cô ngươi bọn họ, Nhị Mao sau này khác gì đồ bỏ đi, lão bà nhà hắn ném đứa nhỏ cho đại cô ngươi, còn mình vụng trộm bán phòng ở và đất, cuốn bạc chạy, Hồng Tú nhà Tam Mao kia, cũng là bế đứa nhỏ về nhà, chờ đại cô ngươi nuôi sống đấy, Hoa Quế kia cũng chỉ còn lại phòng ở, cái khác cũng không còn lại gì, chỉ có thể ưỡn bụng về nhà mẹ đẻ. Đại cô ngươi không có cách nào khác, chỉ đành phải đi tìm Tứ Mao, Tứ Mao bị cuốn lấy không có cách nào khác, liền cho Đại cô ngươi cửa hàng kia, còn mình lại đi ra ngoài. Hắn không ra ngoài còn có thể làm sao bây giờ? Trong phủ An Châu này, bây giờ đến một nữ nhi nhà trong sạch cũng không nhìn đến hắn." Thu Ngọc thở dài.
Tình huống của Tứ Mao có vài phần giống Tăng Thụy Tường năm đó, một đại gia đình, một nhà Đại Mao nghe nói là né tránh, còn lại trong nhà một đám nữ nhân và đứa nhỏ, một đám há mồm chờ hắn nuôi sống, đáng tiếc gốc măng tốt của Yến gia này, không trưởng thành đúng chỗ.
Thu Ngọc vừa đi, Thẩm thị đến, muốn mượn kháng nhà Tử Tình để hong khô lúa mạch, Tử Tình kể lại chuyện Thu Ngọc vừa nói, Thẩm thị cười lạnh một tiếng nói: "Tiểu cô ngươi có câu nói rất đúng, cũng không phải là báo ứng? Đại nương ngươi chính là có chủ định, lúc này cũng là bê tảng đá đập vào chân nàng, còn tưởng là có thể như trước đây, chờ tiễn bước bà ngươi đây, sau này, cũng từ từ mà hầu hạ đi thôi."
Tử Tình nghĩ tới hiếu đạo cổ đại thật đúng là trói buộc người, cho dù Chu thị dù có không tình nguyện như thế nào, thấy Điền thị không vừa mắt như thế nào, cũng không thể theo tâm ý của mình mà đuổi nàng, bởi vì Điền thị đã không có đường đi rồi.
"Đúng rồi, ta thấy năm nay đào lông cùng dưa hấu đều phải giảm sản lượng trên diện rộng, nhất là dưa hấu, thời tiết nếu không quang, chỉ sợ đều hỏng hết rồi, hơn nữa nước mưa nhiều, dưa và trái cây cũng không ngọt, bán không được giá cao." Thẩm thị bỗng nhiên thay đổi đề tài.
Mấy năm nay, dưa hấu, ngô, khoai lang, khoai tây ở nơi này đều mở rộng rồi, giá tất nhiên kém hơn, cũng may Tử Tình cũng không chỉ trông vào những thứ này.
Hai mẹ con nói chuyện phiếm một lát, lại hỏi vài câu Lâm Khang Bình khi nào thì trở về, dặn Tử Tình vài câu, Thẩm thị liền trở về.
Mùng tám tháng năm, mưa cuối cùng cũng ngừng, mùng mười, trời quang, người người trên mặt vui sướng, nhộn nhịp vội vàng phơi chăn, phơi quần áo, phơi lúa mạch. Tử Tình nhìn xem mặt trời bên ngoài, nghĩ tới Lâm Khang Bình lúc này hẳn là ở đâu đây?
/537
|