Ngày hôm sau, lúc ăn cơm trưa, Lâm Khang Bình ôm hộp thức ăn đang muốn đưa đi, Văn Tam dẫn theo Lí Hãn tới, cười nói: "Nhị gia của chúng ta nói ngày nào cũng ở trong phòng ăn cơm, cũng không còn cái gì muốn ăn, không bằng nhiều người náo nhiệt một chút, còn có thể ăn nhiều hơn, vừa vặn Nhị gia cũng muốn thể nghiệm cuộc sống cuộc sống của nhà nông. Các ngươi sẽ không để ý chứ?"
"Sao có thể chứ? Đã đến xin mời ngồi đi, chẳng qua là trong nhà nhiều tiểu hài tử, có chút ầm ĩ, hi vọng các ngươi không để ý." Lâm Khang Bình nhàn nhạt nói.
Tử Tình đang ở trên bàn cơm chia canh cho bọn nhỏ, vẫn là canh bí đao chân giò hun khói cá chạch, là canh giải nhiệt tốt nhất cho mùa hè, Lí Hãn không chút khách khí ngồi xuống, nhìn lướt qua Tử Tình một cái, Văn Tam ngồi sát cạnh hắn, cứ như vậy, Tử Tình đi cũng không phải không đi cũng không phải.
Cũng may Văn Tam cơ trí, nhìn các món ăn trên bàn, nói: "Rất lâu chưa ăn món ăn ngươi làm rồi, khó được đến một chuyến, không bằng làm cho chúng ta món lươn cay và ếch cay, hồi nhỏ ở nhà ngươi từng ăn, thật là quá đã."
"Lươn còn có, ếch lúc này đi đâu tìm, chờ buổi tối gọi người đi bắt, ngày mai ăn đi." Tử Tình nói xong liền đi đến phòng bếp, không đến một lát, đã bưng đồ ăn lên, Tử Tình cởi tạp dề kiểu dáng Tây Âu trên người, cười nói: "Các ngươi từ từ dùng, ta đi trông nữ nhi của ta."
"Thật sự, ngươi sinh nữ nhi rồi? Làm sao không ai đưa tin cho ta, năm kia lúc ta tới mới sinh nhi tử, nhanh như vậy đã có nữ nhi rồi? Mau ôm đến xem, xem có thể kết đôi với nhi tử ta không? Đúng rồi, năm trước ta lại có một nhi tử, cả lớn cả nhỏ đều cho ngươi lựa chọn." Văn Tam có vẻ rất cao hứng.
Tử Tình nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình gật gật đầu, Tử Tình đành phải trở về phòng bế đứa nhỏ đến, Tử Tình sợ không lịch sự, đặc biệt thay cho đứa nhỏ bộ trang phục con ếch có đai đeo, quần cũng chỉ có nửa chân, thời tiết quá nóng, Tử Tình thật sự không muốn ủ cho đứa nhỏ ra một thân rôm, đều là làm quần áo mát mẻ.
Văn Tam vừa thấy đứa nhỏ thì thích cực kỳ, vội lấy một miếng ngọc bội từ trên người xuống làm lễ gặp mặt, định đeo lên cho đứa nhỏ, nói: "Đây là sính lễ. Ta chiếm trước cho nhi tử ta. Tử Tình ngươi cũng đừng giấu riêng, dạy hết bản lĩnh của ngươi cho đứa nhỏ, Văn gia ta tuyệt đối không để nàng thiệt thòi. Ồ, trong cổ làm sao đã có một khối ngọc bội rồi? Ai vậy, dám tranh con dâu cùng ta?"
Văn Tam ở trước mặt Tử Tình, tựa như một bằng hữu hoặc người nhà rất thân thuộc. Vẫn luôn rất tùy ý, rất thả lỏng, không cần nghiêm chỉnh, điều này làm cho Lí Hãn thấy sự qua lại lẫn nhau giữa bọn họ cũng không thể không liếc mắt một cái đánh giá Tử Tình một lần nữa. Hắn đối với tạp dề vừa rồi của Tử Tình thật là có vài phần tò mò, đó là hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy, mặc ở trên người Tử Tình, có vài phần hoạt bát nói không nên lời. Chẳng qua, lúc này Tử Tình mặc một thân quần áo vải bông thưa màu xanh nhạt, tóc chỉ búi một búi tóc lỏng lẻo rời rạc, toàn thân cao thấp không có một đồ trang sức quý trọng dư thừa gì. Lại tươi mát bức người, thật đúng là không giống mẫu thân của năm đứa nhỏ.
"Nói bậy bạ gì đó? Đó là Tuệ Quang đại sư trong miếu tặng, nói đã khai quang trước phật, có thể tránh ma quỷ, không để cho rời khỏi người. Còn có, ai nói ta đồng ý gả nữ nhi đến nhà ngươi? Đừng mở miệng một tiếng con dâu, làm hỏng khuê dự của nữ nhi ta, ngưỡng cửa của Văn gia ngươi quá cao, nữ nhi của ta cũng không làm thiếp. Lại nói. Nhi tử ngươi lớn lên ở nhà cao cửa rộng, nữ nhi của ta lớn lên trong hương dã, hai người cũng không quen biết, lấy đâu ra tiếng nói chung, hôn sự của nữ nhi của ta tương lai phải do chính nàng quyết định." Tử Tình tranh luận cùng Văn Tam.
"Ai nói để cho nàng làm thiếp. Nhi tử lớn nhất của ta đã nghỉ phép ở nhà, quay đầu ta liền đưa hắn tới, về sau mùa hè hàng năm, đều để cho con ta tới nhà ngươi, ta cũng không tin không bồi dưỡng ra được cái gọi là tiếng nói chung ngươi nói? Vừa vặn năm kia sau khi trở về con ta còn cứ nhắc tới nhà ngươi tốt. Có một phòng chuyên cho đứa nhỏ chơi đùa gì đó. Ngươi còn dạy bọn họ chơi cờ, còn làm cho bọn họ đồ ăn ngon. Để nhi tử ta nhìn nữ nhi ngươi lớn lên, thích ai thì chọn người đó." Vẻ mặt Văn Tam đầy hào khí nói.
"Dựa vào cái gì chứ, con của ngươi muốn ta nuôi? Ngươi còn nói không có đạo lý? Chúng ta còn bề bộn nhiều việc." Tử Tình còn muốn nói cái gì đó, Lâm Khang Bình đã đẩy nàng đi ra ngoài.
Lí Nhị ho khan một tiếng, Văn Tam lập tức quy củ ngồi ăn cơm, hai người ăn cơm xong trở lại Trúc uyển, mặt Lí Nhị âm trầm dọa người, Văn Tam suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết lại như thế nào rồi?
Lí Hãn thực ra là nghĩ tới dự ngôn của Tuệ Quang đại sư về vận mệnh đứa nhỏ trên tình báo mà hắn quên lãng, lúc này bị Văn Tam nhắc tới, lại nghe Tử Tình vừa rồi nói, Tuệ Quang đại sư tự mình tặng ngọc bội, cái này không thể không khiến cho Lí Hãn chú ý rồi.
Văn Tam nào biết đâu đoạn rắc rối này, còn đang cân nhắc còn chỗ nào nói lỡ lời, làm chuyện gì sai?
"Ngươi thật sự muốn cho nhi tử của ngươi cưới Lâm gia tiểu nha đầu, mới lớn mấy tháng, ngươi đã dám đặt lễ đính hôn?" Lí Hãn đột nhiên hỏi nói.
"A? Ta đã thấy mấy nhi tử của nàng, đều là không tệ, nữ nhi nghĩ tới cũng không kém, không phải là đều nói, nữ nhi theo nương sao? Có nương nàng đặt ở đó, bộ dáng tính tình còn có. . ." Văn Tam đột nhiên nghĩ tới người trước mặt cũng là từng đã nhìn trúng Tử Tình, vội nuốt lời trở về, chửi thẳng mình là đầu heo, ở trước mặt ai khen Tử Tình chả được, lại ở trước mặt hắn khen, nếu gây ra tai hoạ gì, có thể thế nào không làm Tử Tình thất vọng?
"Ngươi không phải là gnhe được tin vịt gì chứ?" Lí Hãn nói vậy cũng là biết được tâm tư của Văn Tam, cũng là chưa so đo với hắn, đổi giọng hỏi.
"Tin vịt gì? Hai năm nay ta không về quê, thật đúng là không biết. Chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Văn Tam hỏi.
Lí Hãn lại trầm mặc một chút, Văn Tam cũng không dám đặt câu hỏi, hồi lâu, Lí Hãn nói: "Sắp xếp một chút, sáng sớm ngày mai đến miếu Thanh Nguyên gặp Tuệ Quang đại sư nơi này một chút."
"Miếu Thanh Nguyên? Nhị gia làm sao mà biết được? Cũng chẳng qua là một cái miếu nhỏ thôi, Tuệ Quang đại sư cũng không ở mãi, vì sao Nhị gia muốn đích thân đi?" Văn Tam hỏi.
Lí Hãn "Ừm?" một tiếng, Văn Tam kịp thời ngậm miệng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lí Hãn mang theo Văn Tam cùng bốn thiếp thân thị vệ, không nói một tiếng cùng mấy người Tử Tình, đã chạy xe ngựa đi ra ngoài.
Tuệ Quang đại sư vẫn là đứng ở trên bậc thềm cửa miếu đón chào, thấy đoàn người Lí Hãn, chắp tay nói: "Lão nạp biết hôm nay có khách quý giá lâm, đặc biệt đến đón chào."
Lí Hãn thấy liền có vài phần kinh ngạc, thu hồi tâm tư khinh thường, kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, cung kính đáp lễ với Tuệ Quang đại sư.
Văn Tam và đám thị vệ thấy Lí Hãn cũng chấp lễ rất cung kính, nào dám tác quái, cũng vội vàng đáp lễ.
Tuệ Quang đại sư tiếp đón Lí Hãn vào nội thất, Lí Hãn cũng rất biết điều sai Văn Tam cùng đám thị vệ ở lại bên ngoài trông cửa, hai người ở trong phòng nói chuyện khoảng một canh giờ, Lí Hãn mới đi ra.
Văn Tam cẩn thận liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt của Lí Hãn, có chút rối rắm không thể nói rõ được, một mặt, giống như có chút thoải mái và sung sướng, như là có chuyện gì cực tốt, một mặt, giống như lại là có một tia không nỡ gì đó phải vứt bỏ, chẳng qua, nói tóm lại, hẳn vẫn là sung sướng chiếm thượng phong.
Văn Tam nhẹ nhàng thở ra trong lòng, mọi người về tới Tình viên, sau khi đám thị vệ rời khỏi đây, Lí Hãn bỗng nhiên nói với Văn Tam: "Hôn sự của oa nhi nha đầu Lâm gia, đến đây thôi. Hôn sự cửa đứa nhỏ trước mười lăm tuổi không cho nhắc lại."
"Vì sao? Ta đã sớm nói rồi, làn trước nhi tử ta tới đã nói cho hắn." Văn Tam có chút không hiểu, khi nào thì Nhị gia cũng quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này?
Lí Hãn không có trả lời Văn Tam, chỉ là nhìn chằm chằm Văn Tam, Văn Tam cúi đầu, âm thầm oán thầm, quả nhiên là người lớn tâm tư cũng lớn, trước kia mọi người ở cùng nhau, nào có lấy ra thân phận để đè người?
"Ngươi là năm kia mang đứa nhỏ đến nhà nàng hả?" Lí Hãn thấy Văn Tam cúi đầu không nói, liền hỏi.
"Đúng, đó là sau bảy năm ta gặp lại nàng, thời gian bảy năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều, ta thậm chí âm thầm nghĩ tới, nếu nàng sống bất hạnh, ta sẽ mang nàng rời đi. Vừa gặp mặt mới biết được, ngoài dự liệu của ta nàng còn tốt hơn. Đúng vậy, vợ chồng đồng lòng, đồng lòng kiếm tiền, làm sao có thể sống không tốt? Gia cảnh giàu có, cuộc sống thoải mái, đứa nhỏ nhu thuận, trượng phu yêu thương. Chỗ nào là nhà hương dã, nói là tài chủ cũng không quá đáng, hai vợ chồng cùng kiếm tiền, không nói dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng không kém nhiều lắm đâu, mới mấy năm thế này, của cải đã giàu có rồi."
Lí Hãn nghe xong nghĩ tới mấy ngọn núi Tử Tình mua kia, đúng là một đại tài chủ rồi? Chẳng qua, lúc này, còn không phải lúc nói cái này.
"Không nói tới cái khác, ta thấy cái thôn trang kia cũng cũng không tệ, tất cả đều là từ đất hoang khai phá ra, cũng là có chút điểm học vấn. Khó trách ngươi nói Tăng Tử Phúc là được gợi ý từ nơi này, một mảnh núi hoang đất hoang không chỉ có nuôi sống năm sáu chục người này, hàng năm còn có mấy ngàn lượng bạc tiền thu, cái này cũng là đáng giá nghiên cứu mở rộng."
"Tăng Tử Phúc ở Hoa Liên cũng làm một cái, cũng là thu lưu người không nhà để về, danh tiếng trong dân chúng lúc ấy không tệ. Bây giờ ở Xương Châu cũng là phụ trách lương thực, có lẽ cũng cổ vũ dân chúng khai không ít đất hoang đi, bây giờ có máy tuốt hạt gì đó kia, nghe nói nông dân còn tiết kiệm được không ít sức lao động, cũng có thể trồng thêm mấy luống đất." Văn Tam đáp.
"Cho nên nói, từ nhà nông bần hàn đi ra làm quan, tự nhiên có thể thực sự làm một ít việc thật cho dân chúng, chỉ là nhân tài như vậy triều Đại Phong ta hơi thiếu. Ngày đó Tăng Tử Hỉ cũng là bởi vì hiểu biết việc đồng áng mới khiến cho phụ hoàng có hứng thú, động tâm, mới khai ân tứ phong cho nhà hắn. Cho nên, để cho bọn nhỏ cũng đi hiểu biết chút việc nhà nông việc đồng áng, cũng hiểu được khó khăn của dân chúng, tương lai, mới có thể làm việc lớn. Hơn nữa, ta thấy mấy nhi tử nhà nàng quả thật cũng không tệ, tương lai cố gắng cũng là có tiền đồ. Không nói những cái này, chuẩn bị hồi kinh, ta cũng nên đi thảo luận một kiến giải hợp lý."
Văn Tam nghe xong câu nói trước của Lí Hãn, còn chưa có hiểu ra, đã bị câu "hồi kinh" kia đập cho mơ hồ rồi.
Tử Tình đang phát sầu làm sao tiễn bước vị hung thần và ôn thần này, không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau, Văn Tam đã đi qua chào từ biệt, thuận tiện còn đưa cho hai ngàn lượng ngân phiếu, Lâm Khang Bình và Tử Tình tất nhiên là từ chối.
"Bạc này không phải là ta cho các ngươi, các ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Ân cứu mạng không đơn giản nói lời cảm ơn, bạc này là hơn một tháng qua quấy rầy các ngươi, các ngươi làm không tệ, nên nhận được. Còn có, việc này về sau hãy nuốt vào trong bụng đi." Văn Tam nói.
"Đây là tất nhiên rồi, các ngươi yên tâm đi." Lâm Khang Bình và Tử Tình vội đáp ứng, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là Tử Tình, tựa như ôm một quả bom không hẹn giờ, lúc này cuối cùng cũng ném được ra ngoài.
"Sao có thể chứ? Đã đến xin mời ngồi đi, chẳng qua là trong nhà nhiều tiểu hài tử, có chút ầm ĩ, hi vọng các ngươi không để ý." Lâm Khang Bình nhàn nhạt nói.
Tử Tình đang ở trên bàn cơm chia canh cho bọn nhỏ, vẫn là canh bí đao chân giò hun khói cá chạch, là canh giải nhiệt tốt nhất cho mùa hè, Lí Hãn không chút khách khí ngồi xuống, nhìn lướt qua Tử Tình một cái, Văn Tam ngồi sát cạnh hắn, cứ như vậy, Tử Tình đi cũng không phải không đi cũng không phải.
Cũng may Văn Tam cơ trí, nhìn các món ăn trên bàn, nói: "Rất lâu chưa ăn món ăn ngươi làm rồi, khó được đến một chuyến, không bằng làm cho chúng ta món lươn cay và ếch cay, hồi nhỏ ở nhà ngươi từng ăn, thật là quá đã."
"Lươn còn có, ếch lúc này đi đâu tìm, chờ buổi tối gọi người đi bắt, ngày mai ăn đi." Tử Tình nói xong liền đi đến phòng bếp, không đến một lát, đã bưng đồ ăn lên, Tử Tình cởi tạp dề kiểu dáng Tây Âu trên người, cười nói: "Các ngươi từ từ dùng, ta đi trông nữ nhi của ta."
"Thật sự, ngươi sinh nữ nhi rồi? Làm sao không ai đưa tin cho ta, năm kia lúc ta tới mới sinh nhi tử, nhanh như vậy đã có nữ nhi rồi? Mau ôm đến xem, xem có thể kết đôi với nhi tử ta không? Đúng rồi, năm trước ta lại có một nhi tử, cả lớn cả nhỏ đều cho ngươi lựa chọn." Văn Tam có vẻ rất cao hứng.
Tử Tình nhìn thoáng qua Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình gật gật đầu, Tử Tình đành phải trở về phòng bế đứa nhỏ đến, Tử Tình sợ không lịch sự, đặc biệt thay cho đứa nhỏ bộ trang phục con ếch có đai đeo, quần cũng chỉ có nửa chân, thời tiết quá nóng, Tử Tình thật sự không muốn ủ cho đứa nhỏ ra một thân rôm, đều là làm quần áo mát mẻ.
Văn Tam vừa thấy đứa nhỏ thì thích cực kỳ, vội lấy một miếng ngọc bội từ trên người xuống làm lễ gặp mặt, định đeo lên cho đứa nhỏ, nói: "Đây là sính lễ. Ta chiếm trước cho nhi tử ta. Tử Tình ngươi cũng đừng giấu riêng, dạy hết bản lĩnh của ngươi cho đứa nhỏ, Văn gia ta tuyệt đối không để nàng thiệt thòi. Ồ, trong cổ làm sao đã có một khối ngọc bội rồi? Ai vậy, dám tranh con dâu cùng ta?"
Văn Tam ở trước mặt Tử Tình, tựa như một bằng hữu hoặc người nhà rất thân thuộc. Vẫn luôn rất tùy ý, rất thả lỏng, không cần nghiêm chỉnh, điều này làm cho Lí Hãn thấy sự qua lại lẫn nhau giữa bọn họ cũng không thể không liếc mắt một cái đánh giá Tử Tình một lần nữa. Hắn đối với tạp dề vừa rồi của Tử Tình thật là có vài phần tò mò, đó là hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy, mặc ở trên người Tử Tình, có vài phần hoạt bát nói không nên lời. Chẳng qua, lúc này Tử Tình mặc một thân quần áo vải bông thưa màu xanh nhạt, tóc chỉ búi một búi tóc lỏng lẻo rời rạc, toàn thân cao thấp không có một đồ trang sức quý trọng dư thừa gì. Lại tươi mát bức người, thật đúng là không giống mẫu thân của năm đứa nhỏ.
"Nói bậy bạ gì đó? Đó là Tuệ Quang đại sư trong miếu tặng, nói đã khai quang trước phật, có thể tránh ma quỷ, không để cho rời khỏi người. Còn có, ai nói ta đồng ý gả nữ nhi đến nhà ngươi? Đừng mở miệng một tiếng con dâu, làm hỏng khuê dự của nữ nhi ta, ngưỡng cửa của Văn gia ngươi quá cao, nữ nhi của ta cũng không làm thiếp. Lại nói. Nhi tử ngươi lớn lên ở nhà cao cửa rộng, nữ nhi của ta lớn lên trong hương dã, hai người cũng không quen biết, lấy đâu ra tiếng nói chung, hôn sự của nữ nhi của ta tương lai phải do chính nàng quyết định." Tử Tình tranh luận cùng Văn Tam.
"Ai nói để cho nàng làm thiếp. Nhi tử lớn nhất của ta đã nghỉ phép ở nhà, quay đầu ta liền đưa hắn tới, về sau mùa hè hàng năm, đều để cho con ta tới nhà ngươi, ta cũng không tin không bồi dưỡng ra được cái gọi là tiếng nói chung ngươi nói? Vừa vặn năm kia sau khi trở về con ta còn cứ nhắc tới nhà ngươi tốt. Có một phòng chuyên cho đứa nhỏ chơi đùa gì đó. Ngươi còn dạy bọn họ chơi cờ, còn làm cho bọn họ đồ ăn ngon. Để nhi tử ta nhìn nữ nhi ngươi lớn lên, thích ai thì chọn người đó." Vẻ mặt Văn Tam đầy hào khí nói.
"Dựa vào cái gì chứ, con của ngươi muốn ta nuôi? Ngươi còn nói không có đạo lý? Chúng ta còn bề bộn nhiều việc." Tử Tình còn muốn nói cái gì đó, Lâm Khang Bình đã đẩy nàng đi ra ngoài.
Lí Nhị ho khan một tiếng, Văn Tam lập tức quy củ ngồi ăn cơm, hai người ăn cơm xong trở lại Trúc uyển, mặt Lí Nhị âm trầm dọa người, Văn Tam suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết lại như thế nào rồi?
Lí Hãn thực ra là nghĩ tới dự ngôn của Tuệ Quang đại sư về vận mệnh đứa nhỏ trên tình báo mà hắn quên lãng, lúc này bị Văn Tam nhắc tới, lại nghe Tử Tình vừa rồi nói, Tuệ Quang đại sư tự mình tặng ngọc bội, cái này không thể không khiến cho Lí Hãn chú ý rồi.
Văn Tam nào biết đâu đoạn rắc rối này, còn đang cân nhắc còn chỗ nào nói lỡ lời, làm chuyện gì sai?
"Ngươi thật sự muốn cho nhi tử của ngươi cưới Lâm gia tiểu nha đầu, mới lớn mấy tháng, ngươi đã dám đặt lễ đính hôn?" Lí Hãn đột nhiên hỏi nói.
"A? Ta đã thấy mấy nhi tử của nàng, đều là không tệ, nữ nhi nghĩ tới cũng không kém, không phải là đều nói, nữ nhi theo nương sao? Có nương nàng đặt ở đó, bộ dáng tính tình còn có. . ." Văn Tam đột nhiên nghĩ tới người trước mặt cũng là từng đã nhìn trúng Tử Tình, vội nuốt lời trở về, chửi thẳng mình là đầu heo, ở trước mặt ai khen Tử Tình chả được, lại ở trước mặt hắn khen, nếu gây ra tai hoạ gì, có thể thế nào không làm Tử Tình thất vọng?
"Ngươi không phải là gnhe được tin vịt gì chứ?" Lí Hãn nói vậy cũng là biết được tâm tư của Văn Tam, cũng là chưa so đo với hắn, đổi giọng hỏi.
"Tin vịt gì? Hai năm nay ta không về quê, thật đúng là không biết. Chuyện tốt hay là chuyện xấu?" Văn Tam hỏi.
Lí Hãn lại trầm mặc một chút, Văn Tam cũng không dám đặt câu hỏi, hồi lâu, Lí Hãn nói: "Sắp xếp một chút, sáng sớm ngày mai đến miếu Thanh Nguyên gặp Tuệ Quang đại sư nơi này một chút."
"Miếu Thanh Nguyên? Nhị gia làm sao mà biết được? Cũng chẳng qua là một cái miếu nhỏ thôi, Tuệ Quang đại sư cũng không ở mãi, vì sao Nhị gia muốn đích thân đi?" Văn Tam hỏi.
Lí Hãn "Ừm?" một tiếng, Văn Tam kịp thời ngậm miệng lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lí Hãn mang theo Văn Tam cùng bốn thiếp thân thị vệ, không nói một tiếng cùng mấy người Tử Tình, đã chạy xe ngựa đi ra ngoài.
Tuệ Quang đại sư vẫn là đứng ở trên bậc thềm cửa miếu đón chào, thấy đoàn người Lí Hãn, chắp tay nói: "Lão nạp biết hôm nay có khách quý giá lâm, đặc biệt đến đón chào."
Lí Hãn thấy liền có vài phần kinh ngạc, thu hồi tâm tư khinh thường, kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, cung kính đáp lễ với Tuệ Quang đại sư.
Văn Tam và đám thị vệ thấy Lí Hãn cũng chấp lễ rất cung kính, nào dám tác quái, cũng vội vàng đáp lễ.
Tuệ Quang đại sư tiếp đón Lí Hãn vào nội thất, Lí Hãn cũng rất biết điều sai Văn Tam cùng đám thị vệ ở lại bên ngoài trông cửa, hai người ở trong phòng nói chuyện khoảng một canh giờ, Lí Hãn mới đi ra.
Văn Tam cẩn thận liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt của Lí Hãn, có chút rối rắm không thể nói rõ được, một mặt, giống như có chút thoải mái và sung sướng, như là có chuyện gì cực tốt, một mặt, giống như lại là có một tia không nỡ gì đó phải vứt bỏ, chẳng qua, nói tóm lại, hẳn vẫn là sung sướng chiếm thượng phong.
Văn Tam nhẹ nhàng thở ra trong lòng, mọi người về tới Tình viên, sau khi đám thị vệ rời khỏi đây, Lí Hãn bỗng nhiên nói với Văn Tam: "Hôn sự của oa nhi nha đầu Lâm gia, đến đây thôi. Hôn sự cửa đứa nhỏ trước mười lăm tuổi không cho nhắc lại."
"Vì sao? Ta đã sớm nói rồi, làn trước nhi tử ta tới đã nói cho hắn." Văn Tam có chút không hiểu, khi nào thì Nhị gia cũng quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này?
Lí Hãn không có trả lời Văn Tam, chỉ là nhìn chằm chằm Văn Tam, Văn Tam cúi đầu, âm thầm oán thầm, quả nhiên là người lớn tâm tư cũng lớn, trước kia mọi người ở cùng nhau, nào có lấy ra thân phận để đè người?
"Ngươi là năm kia mang đứa nhỏ đến nhà nàng hả?" Lí Hãn thấy Văn Tam cúi đầu không nói, liền hỏi.
"Đúng, đó là sau bảy năm ta gặp lại nàng, thời gian bảy năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều, ta thậm chí âm thầm nghĩ tới, nếu nàng sống bất hạnh, ta sẽ mang nàng rời đi. Vừa gặp mặt mới biết được, ngoài dự liệu của ta nàng còn tốt hơn. Đúng vậy, vợ chồng đồng lòng, đồng lòng kiếm tiền, làm sao có thể sống không tốt? Gia cảnh giàu có, cuộc sống thoải mái, đứa nhỏ nhu thuận, trượng phu yêu thương. Chỗ nào là nhà hương dã, nói là tài chủ cũng không quá đáng, hai vợ chồng cùng kiếm tiền, không nói dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng không kém nhiều lắm đâu, mới mấy năm thế này, của cải đã giàu có rồi."
Lí Hãn nghe xong nghĩ tới mấy ngọn núi Tử Tình mua kia, đúng là một đại tài chủ rồi? Chẳng qua, lúc này, còn không phải lúc nói cái này.
"Không nói tới cái khác, ta thấy cái thôn trang kia cũng cũng không tệ, tất cả đều là từ đất hoang khai phá ra, cũng là có chút điểm học vấn. Khó trách ngươi nói Tăng Tử Phúc là được gợi ý từ nơi này, một mảnh núi hoang đất hoang không chỉ có nuôi sống năm sáu chục người này, hàng năm còn có mấy ngàn lượng bạc tiền thu, cái này cũng là đáng giá nghiên cứu mở rộng."
"Tăng Tử Phúc ở Hoa Liên cũng làm một cái, cũng là thu lưu người không nhà để về, danh tiếng trong dân chúng lúc ấy không tệ. Bây giờ ở Xương Châu cũng là phụ trách lương thực, có lẽ cũng cổ vũ dân chúng khai không ít đất hoang đi, bây giờ có máy tuốt hạt gì đó kia, nghe nói nông dân còn tiết kiệm được không ít sức lao động, cũng có thể trồng thêm mấy luống đất." Văn Tam đáp.
"Cho nên nói, từ nhà nông bần hàn đi ra làm quan, tự nhiên có thể thực sự làm một ít việc thật cho dân chúng, chỉ là nhân tài như vậy triều Đại Phong ta hơi thiếu. Ngày đó Tăng Tử Hỉ cũng là bởi vì hiểu biết việc đồng áng mới khiến cho phụ hoàng có hứng thú, động tâm, mới khai ân tứ phong cho nhà hắn. Cho nên, để cho bọn nhỏ cũng đi hiểu biết chút việc nhà nông việc đồng áng, cũng hiểu được khó khăn của dân chúng, tương lai, mới có thể làm việc lớn. Hơn nữa, ta thấy mấy nhi tử nhà nàng quả thật cũng không tệ, tương lai cố gắng cũng là có tiền đồ. Không nói những cái này, chuẩn bị hồi kinh, ta cũng nên đi thảo luận một kiến giải hợp lý."
Văn Tam nghe xong câu nói trước của Lí Hãn, còn chưa có hiểu ra, đã bị câu "hồi kinh" kia đập cho mơ hồ rồi.
Tử Tình đang phát sầu làm sao tiễn bước vị hung thần và ôn thần này, không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau, Văn Tam đã đi qua chào từ biệt, thuận tiện còn đưa cho hai ngàn lượng ngân phiếu, Lâm Khang Bình và Tử Tình tất nhiên là từ chối.
"Bạc này không phải là ta cho các ngươi, các ngươi cứ yên tâm nhận lấy. Ân cứu mạng không đơn giản nói lời cảm ơn, bạc này là hơn một tháng qua quấy rầy các ngươi, các ngươi làm không tệ, nên nhận được. Còn có, việc này về sau hãy nuốt vào trong bụng đi." Văn Tam nói.
"Đây là tất nhiên rồi, các ngươi yên tâm đi." Lâm Khang Bình và Tử Tình vội đáp ứng, hai người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là Tử Tình, tựa như ôm một quả bom không hẹn giờ, lúc này cuối cùng cũng ném được ra ngoài.
/537
|