Tử Tình và Thẩm thị cùng nhau về nhà mẹ đẻ trước, kéo chuông cửa hồi lâu, Thạch bà tử mới đến mở cửa, nhìn thấy Thẩm thị, vội nói: "Phu nhân cuối cùng đã trở lại, một nhà Đại cô thái thái bọn họ vừa mới đi vào, đang ở trong nhà làm ầm ĩ đấy, chúng ta làm hạ nhân cũng không có cách nào khuyên can, ta đang muốn đi tìm lão gia đây."
Tử Tình vừa nghe xong bắt đầu buồn bực, cho rằng mình nghe nhầm, lại hỏi một lần, mới biết được thật sự là một nhà Xuân Ngọc một nhà tới đây.
"Đến cả một đống người, ở cửa nói nhao nhao thì thầm, ta đành phải đi tìm Tam nãi nãi, Tam nãi nãi cho bọn họ đi vào, nói là đừng để cho ngoại nhân nhìn chê cười." Thạch bà tử giải thích nói.
"Vậy Tam gia đâu?" Tử Tình hỏi.
"Tam gia cũng không ở nhà, cùng lão gia đi ra ngoài."
Chả trách trong nhà không có người, Dương thị để cho đi vào, Tử Tình vội kéo Thẩm thị đi vào, lại phân phó Thạch bà tử đi gọi Lâm Khang Bình tới. Đây cũng là chuyện gì, đã đoạn giao nhiều năm lại còn để cho bọn họ vào cửa.
Vừa mới vào cửa Viên, cách cửa sân nhà giữa còn có mấy thước xa, đã nghe thấy Xuân Ngọc lớn giọng gào lên: "Muốn bạc, không có cửa đâu, đại cháu nhà ta là đại quan Xương Châu, cháu nhỏ nhà ta còn làm đại quan ở kinh thành đấy, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, dù không thân, không qua lại thế nào, cũng vẫn là cháu ta, còn có thể bênh vực người ngoài hay sao?"
"Đúng vậy, ngoan ngoãn cầm mấy lượng bạc đồ cưới của ngươi hoà ly rời đi, chọc cho chúng ta nóng nảy, một phong hưu thư đuổi ngươi, ngươi có thể làm sao bây giờ? Cũng chính là trong lòng chúng ta còn nhân từ, nhìn vào phần ngươi ở đây chừng mười năm sinh năm đứa nhỏ, bằng không vỡ lở ra đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hài tử của ngươi cũng cần một danh tiếng tốt phải không? Bằng không tương lai ai nguyện ý vào cửa nhà này, muốn ta nói, ngươi liền ở lại nuôi mấy đứa nhỏ trưởng thành, Đại Mao là người nhân nghĩa, quyết sẽ không thiếu một phần ăn uống này của ngươi. Ngươi còn. . ." Yến Nhân Đạt nói.
Tử Tình và Thẩm thị vào phòng, thanh âm xôn xao lập tức ngừng lại, Tử Tình vừa thấy trong phòng chật ních người, không chỉ có vợ chồng Xuân Ngọc, Đại Mao cùng thê tử hắn Vương thị. Còn có một đôi nông phụ nông phu khoảng năm mươi tuổi, cùng ba nam tử hai ba mươi tuổi Tử Tình không biết, phỏng chừng là người nhà nhạc phụ Đại Mao, thấy Tử Tình cùng Thẩm thị đều lập tức ngây ngẩn cả người.
Dương thị thấy Thẩm thị đã trở lại. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tới gần Thẩm thị vừa muốn giải thích vài câu, Vương thị khóc sướt mướt tới nói chuyện trước.
"Nhị cữu nương, ngươi đã trở lại rồi? Hu hu, Nhị cữu nương, ngươi nhất định phải nói câu công đạo, Yến gia bọn họ không thể bắt nạt người như vậy. Ta ở nhà bọn họ làm trâu làm ngựa. Đứa nhỏ cũng sinh năm đứa, dựa vào cái gì nói đuổi là đuổi, ta muốn một chút bồi thường còn quá đáng sao?"
Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt có chút chột dạ, hôm nay bọn họ cũng không nghĩ tới Dương thị có thể cho bọn họ vào cửa."Nhị tẩu, chúng ta không phải là muốn vào cửa, là thông gia ta không hiểu chuyện, nhất định phải chạy đến nhà ngươi để cho các ngươi bình xử, ta và Xuân Ngọc làm sao cũng không ngăn được. Đành phải đi theo tới đây, thực xin lỗi, mong rằng Nhị tẩu tha thứ một chút." Yến Nhân Đạt vội nói.
Tử Tình thấy hai cái ly trà rơi vỡ ở dưới đât. Túm tay Thẩm thị, bảo nàng nhìn xem.
"Ta không biết các ngươi vào cửa nhà ta như thế nào, hình như ta đã từng cảnh cáo các ngươi, cửa nhà ta không phải là các ngươi có thể xông vào, nhưng các ngươi chẳng những xông, còn đập vỡ đồ nhà ta, chúng ta không muốn biết các ngươi ai đúng ai sai, chuyện này cùng nhà ta không có chút quan hệ nào. Cả nhà chúng ta cũng sẽ không tham dự vào những chuyện lộn xộn này. Bây giờ, các ngươi đi ra ngoài cho ta. Còn có, Đại muội cùng Đại muội phu. Sau này bớt dùng Tử Phúc cùng Tử Hỉ nhà ta nói chuyện, sau này nếu ta lại nghe nói các ngươi mượn tên hai người bọn họ giả danh lừa bịp ở bên ngoài, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, ngươi xem trên cửa lớn nhà ta là cái gì?" Thẩm thị nói.
"Nhị tẩu, có cái gì nói cứ đuổi người ngoài đi rồi hãy nói, Đại Mao dù sao cũng là cháu ngoại trai của ngươi." Xuân Ngọc nhìn Thẩm thị một cái. Cầu xin.
"Đi ra ngoài, các ngươi thích đuổi thế nào thì đuổi thế đó? Còn có, đi ra ngoài dập đầu mấy cái cho môn biển nhà ta, bằng không, ta kiện các ngươi cố ý xông vào nhà dân, coi rẻ Thánh ân." Thẩm thị nói.
Mấy người Xuân Ngọc sợ hãi rồi, lúc đang muốn đi ra ngoài, Lâm Khang Bình đi vào, vừa thấy đồ sứ trên đất, liền hỏi: “A, ai ném mấy ly trà này, nương, đây là ta mua từ trấn Cảnh Đức có lòng mang đến cho các ngươi, đây là loại sa hoa nhất, một bộ này tốn năm mươi lượng bạc đấy, đây vẫn là ta hàng năm làm ăn cùng bọn họ, cho giá rẻ, nếu người ngoài mua ít nhất cũng phải tám mươi lượng bạc, nhìn xem, đồ sứ này, chất sứ mỏng như tờ giấy, ôn nhuận như ngọc, thật sự đáng tiếc, mười lượng bạc cứ như vậy mất đi." Lam Khang Bình tiếc hận đầy mặt.
Xuân Ngọc nghe xong trợn mắt nhìn Lâm Khang Bình một cái, hỏi: "Chén trà gì đó này đắt như vậy sao?"
"Đại cô, đắt tiền như thứ này còn có cả đống, những thứ này đều là thứ tốt. Ngươi không được chứng kiến cũng đừng nói không có."
"Vậy đền mười lượng bạc đi." Thẩm thị nói.
Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc nghe xong, vẻ mặt đau khổ nói với Thẩm thị: "Chuyện hôm nay, thật đúng không phải là chủ ý của chúng ta, mấy năm nay chúng ta đều thành thành thật thật, nào dám tới cửa tìm đến khó chịu? Chén trà này là mấy tiểu tử nhà Vương gia ném, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta mà làm nhất định phải vỡ nhiều hơn, còn có, sau này, tuyệt đối không tới cửa quấy rầy nữa."
"Không có các ngươi, bọn họ có thể đi vào cửa nhà ta sao? Cho nên, bạc này ta chỉ đòi các ngươi." Thẩm thị nói.
Xuân Ngọc nghe xong đành phải nhịn tức quỳ xuống, nói: "Nhị tẩu, chúng ta thật sự không lấy ra nổi bạc. Cầu Nhị tẩu nhìn trên mặt cha đã mất, tha cho chúng ta lần này, chúng ta bây giờ đi ngay, về sau nhất định không dám nữa."
Thẩm thị nghe xong lời này trong lòng cũng không dễ chịu, nói: "Nếu như thế, các ngươi liền nhanh đi ra ngoài đi. Sau này tái phạm, cũng thật sự không buông tha cho các ngươi."
"Cữu nương của Đại Mao, nữ nhi của ta thật là có oan khuất nha, sinh dưỡng năm đứa nhỏ cho Yến gia bọn họ, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi cũng là Cáo Mệnh phu nhân được Hoàng thượng phong, ngươi nên cho chúng ta một lời nha? Nữ nhi số khổ của ta nha. . ." Mẫu thân Vương thị cũng quỳ xuống theo, cầu xin Thẩm thị.
Thẩm thị vội đỡ nàng dậy, nói: "Nói lý ra, hôm nay ngươi lần đầu tiên đến cửa nhà ta, là khách nhân, nhưng là, nhà ta cùng đứa nhỏ nhà Đại cô rất nhiều năm rồi không qua lại, việc này, ta thật sự không xen vào. Các ngươi nha, tìm lầm chỗ. Sau này nhớ kỹ, chuyện đứa nhỏ nhà Đại cô không một chút liên quan tới chúng ta. Các ngươi đi đi, xem ở phần các ngươi cũng không dễ dàng, chuyện hôm nay ta sẽ không tính toán, chẳng qua là, sau này nếu còn chạy đến nhà ta làm ầm ĩ, hoặc ở bên ngoài làm cái gì làm hỏng danh tiếng con ta, cũng đừng trách chúng ta không nhắc nhở các ngươi, nhà ta là nhà ai các ngươi cũng biết, coi rẻ Thánh ân là phải vào đại lao đấy."
Người Vương gia nghe nói như thế, nào còn dám nhắc tới chuyện phân xử, ngoan ngoãn đi theo Xuân Ngọc bọn họ ra ngoài, ở cửa đại môn hướng về phía môn biển quỳ xuống. Tử Tình đi theo Lâm Khang Bình đưa bọn họ ra ngoài, đóng cửa, đứng ở sau cửa nghe lén một hồi.
"Các ngươi xem, những gì ta nói nhất định không nghe, còn muốn tìm Nhị tẩu ta phân xử, nhà Nhị tẩu ta là có thể tùy tùy tiện tiện xông vào sao? Muốn ta nói, lão bà Đại Mao liền ở lại nuôi đứa nhỏ, nữ nhân kia không phải là không thể sinh dưỡng sao? Tiền của nàng mang đến tương lai còn không phải tiện nghi con cái ngươi? Tương lai ngươi dựa vào không phải là con mình, dù sao lão đại năm nay cũng mười một rồi, còn có thể khổ mấy năm? Nghe nương khuyên một câu, trở về mang theo đứa nhỏ sống tử tế, Đại Mao cũng chỉ mới mẻ vài ngày, mấy ngày này ngươi cũng đừng đi qua chướng mắt bọn họ, tục ngữ không phải đã nói, nhắm mắt làm ngơ, ngươi nha, coi như Đại Mao đi xa nhà, trở về thôn Yến trông đứa nhỏ, mấy năm nay trong tay ngươi hẳn là có chút tích cóp đi, mỗi tháng Đại Mao lại đưa cho các ngươi mấy trăm đồng tiền lớn đi, trong nhà có đất có ruộng, cuộc sống trôi qua không phải giống nhau?" Xuân Ngọc khuyên lão bà Đại Mao nói.
Nói đến đây mấy người nhà vợ Đại Mao không lên tiếng nữa, thật ra thì bây giờ Vương thị cũng gần ba mươi, hoà ly về nhà cũng không có nơi tốt để đi, trông mấy đứa nhỏ, cũng chưa hẳn đã không phải là một lối thoát, nữ nhân không phải đều sống như vậy sao?
Nhưng Vương thị không chịu, nói: "Muốn làm như vậy cũng được, nhưng là ba mẫu ruộng nước trong nhà chuyển cho ta giữ, ta không tin các ngươi, phòng ở các ngươi ở, ta cũng không lấy, cho chúng ta thêm ba mươi lượng bạc, chúng ta tự xây một gian nhà khác, cũng không cần quá tốt, người có thể ở là được rồi, đáp ứng điều này ta sẽ đồng ý. Ta cũng là nhìn vào trên mặt đứa nhỏ." Vương thị nói.
"Không được, ta không đáp ứng, trong nhà tổng cộng chỉ có ba mẫu ruộng nước, dựa vào cái gì cả nhà ngươi muốn mang đi toàn bộ, chúng ta thì ăn không khí à, còn muốn ba mươi lượng bạc, tiền bạc mấy năm này Đại Mao kiếm được đều ở trong tay ngươi, ngươi còn muốn ba mươi lượng, chúng ta lấy ra không nổi. Cho dù là lấy ra được cũng không cho ngươi, ngươi phụ nhân lười biếng ác độc này, hưu đi, hưu mới tốt, bọn nhỏ không cần ngươi, còn có A Ngọc đó." Xuân Ngọc gào lên.
"Ngươi mới là phụ nhân lười biếng ác độc đấy, ngươi không ác độc, có thể khuyến khích con ngươi hưu nữ nhi của ta, ngươi không ác độc, nhà ngươi là tình cảnh như bây giờ sao? Nữ nhi đáng thương của ta nha, mệnh này của ngươi làm sao khổ như vậy, lúc thì phân lúc thì nước tiểu, cực cực khổ khổ nuôi lớn năm đứa nhỏ cho lão Yến gia bọn họ, mắt thấy ngươi không còn tác dụng rồi, liền một cước đá văng, đi, ta cũng không cần bạc này, ta còn không tin, không có chỗ nói rõ lí lẽ, ta liền đứng mắng ở đường phố trong thành An Châu, ta cũng không tin không làm hỏng được thanh danh của hắn, hu hu, nữ nhi đáng thương của ta. . ." Mẫu thân Vương thị “bốp bốp” trực tiếp vỗ đùi ngay tại chỗ.
"Này, thông gia tẩu tử, ngươi xem này, chúng ta quả thật không lấy ra nổi ba mươi lượng bạc, không bằng chờ tương lai trong tay dư dả, lại đưa qua." Yến Nhân Đạt nói.
"Không được, ta không tin các ngươi." Vương thị nhà Đại Mao nói.
Đúng lúc này, Tăng Thụy Tường và Tử Thọ đã trở lại, bọn họ cũng là ở cổng học đường thấy trước cửa nhà có một đống người, không biết xảy ra chuyện gì, vội chạy về.
Xuân Ngọc vừa thấy Tăng Thụy Tường, vội giải thích lý do tới cửa lần này, cũng là sợ Tăng Thụy Tường nổi giận, Tăng Thụy Tường bây giờ ngay cả Điền thị cũng không quan tâm, nói gì đến Xuân Ngọc.
Tăng Thụy Tường nghe xong nói với người Vương gia: "Ân oán giữa các ngươi và muội phu ta, chúng ta không tham dự, nàng là nàng, ta là ta, xin lỗi, các ngươi muốn đòi công đạo, vẫn là đến Yến gia đòi đi, nơi này là Tăng gia. Các ngươi thích mắng ở đường phố hay là đến cửa nha môn, nhớ kỹ, không liên quan đến Tăng gia ta."
"Tú tài lão gia, chúng ta vừa nhìn khách quan, ngươi cũng là người lí lẽ rõ ràng, chuyện ngày hôm nay là chúng ta có lỗi, muội tử muội phu nhà ngươi thật sự khinh người quá đáng, mấy tiểu tử tính tình nóng nảy ném vỡ ly trà nhà ngươi, xin lỗi. Chúng ta về nhà ngay, các ngươi yên tâm, tốt xấu gì chúng ta vẫn là phân chia rõ ràng, sẽ không làm dơ bẩn thanh danh của các ngươi, chúng ta đi trước, nữ nhi, nhà bọn họ lúc nào đưa tới ba mươi lượng bạc và khế ước, sau đó ngươi nên trả về dấu tay gì đó. Hắn nếu có gan cho hưu thư, chúng ta thì sẽ tìm chỗ nói chuyện tử tế. Đi." Phụ thân của Vương thị nói.
Tử Tình vừa nghe xong bắt đầu buồn bực, cho rằng mình nghe nhầm, lại hỏi một lần, mới biết được thật sự là một nhà Xuân Ngọc một nhà tới đây.
"Đến cả một đống người, ở cửa nói nhao nhao thì thầm, ta đành phải đi tìm Tam nãi nãi, Tam nãi nãi cho bọn họ đi vào, nói là đừng để cho ngoại nhân nhìn chê cười." Thạch bà tử giải thích nói.
"Vậy Tam gia đâu?" Tử Tình hỏi.
"Tam gia cũng không ở nhà, cùng lão gia đi ra ngoài."
Chả trách trong nhà không có người, Dương thị để cho đi vào, Tử Tình vội kéo Thẩm thị đi vào, lại phân phó Thạch bà tử đi gọi Lâm Khang Bình tới. Đây cũng là chuyện gì, đã đoạn giao nhiều năm lại còn để cho bọn họ vào cửa.
Vừa mới vào cửa Viên, cách cửa sân nhà giữa còn có mấy thước xa, đã nghe thấy Xuân Ngọc lớn giọng gào lên: "Muốn bạc, không có cửa đâu, đại cháu nhà ta là đại quan Xương Châu, cháu nhỏ nhà ta còn làm đại quan ở kinh thành đấy, đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, dù không thân, không qua lại thế nào, cũng vẫn là cháu ta, còn có thể bênh vực người ngoài hay sao?"
"Đúng vậy, ngoan ngoãn cầm mấy lượng bạc đồ cưới của ngươi hoà ly rời đi, chọc cho chúng ta nóng nảy, một phong hưu thư đuổi ngươi, ngươi có thể làm sao bây giờ? Cũng chính là trong lòng chúng ta còn nhân từ, nhìn vào phần ngươi ở đây chừng mười năm sinh năm đứa nhỏ, bằng không vỡ lở ra đối với ngươi có chỗ tốt gì? Hài tử của ngươi cũng cần một danh tiếng tốt phải không? Bằng không tương lai ai nguyện ý vào cửa nhà này, muốn ta nói, ngươi liền ở lại nuôi mấy đứa nhỏ trưởng thành, Đại Mao là người nhân nghĩa, quyết sẽ không thiếu một phần ăn uống này của ngươi. Ngươi còn. . ." Yến Nhân Đạt nói.
Tử Tình và Thẩm thị vào phòng, thanh âm xôn xao lập tức ngừng lại, Tử Tình vừa thấy trong phòng chật ních người, không chỉ có vợ chồng Xuân Ngọc, Đại Mao cùng thê tử hắn Vương thị. Còn có một đôi nông phụ nông phu khoảng năm mươi tuổi, cùng ba nam tử hai ba mươi tuổi Tử Tình không biết, phỏng chừng là người nhà nhạc phụ Đại Mao, thấy Tử Tình cùng Thẩm thị đều lập tức ngây ngẩn cả người.
Dương thị thấy Thẩm thị đã trở lại. Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tới gần Thẩm thị vừa muốn giải thích vài câu, Vương thị khóc sướt mướt tới nói chuyện trước.
"Nhị cữu nương, ngươi đã trở lại rồi? Hu hu, Nhị cữu nương, ngươi nhất định phải nói câu công đạo, Yến gia bọn họ không thể bắt nạt người như vậy. Ta ở nhà bọn họ làm trâu làm ngựa. Đứa nhỏ cũng sinh năm đứa, dựa vào cái gì nói đuổi là đuổi, ta muốn một chút bồi thường còn quá đáng sao?"
Xuân Ngọc và Yến Nhân Đạt có chút chột dạ, hôm nay bọn họ cũng không nghĩ tới Dương thị có thể cho bọn họ vào cửa."Nhị tẩu, chúng ta không phải là muốn vào cửa, là thông gia ta không hiểu chuyện, nhất định phải chạy đến nhà ngươi để cho các ngươi bình xử, ta và Xuân Ngọc làm sao cũng không ngăn được. Đành phải đi theo tới đây, thực xin lỗi, mong rằng Nhị tẩu tha thứ một chút." Yến Nhân Đạt vội nói.
Tử Tình thấy hai cái ly trà rơi vỡ ở dưới đât. Túm tay Thẩm thị, bảo nàng nhìn xem.
"Ta không biết các ngươi vào cửa nhà ta như thế nào, hình như ta đã từng cảnh cáo các ngươi, cửa nhà ta không phải là các ngươi có thể xông vào, nhưng các ngươi chẳng những xông, còn đập vỡ đồ nhà ta, chúng ta không muốn biết các ngươi ai đúng ai sai, chuyện này cùng nhà ta không có chút quan hệ nào. Cả nhà chúng ta cũng sẽ không tham dự vào những chuyện lộn xộn này. Bây giờ, các ngươi đi ra ngoài cho ta. Còn có, Đại muội cùng Đại muội phu. Sau này bớt dùng Tử Phúc cùng Tử Hỉ nhà ta nói chuyện, sau này nếu ta lại nghe nói các ngươi mượn tên hai người bọn họ giả danh lừa bịp ở bên ngoài, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, ngươi xem trên cửa lớn nhà ta là cái gì?" Thẩm thị nói.
"Nhị tẩu, có cái gì nói cứ đuổi người ngoài đi rồi hãy nói, Đại Mao dù sao cũng là cháu ngoại trai của ngươi." Xuân Ngọc nhìn Thẩm thị một cái. Cầu xin.
"Đi ra ngoài, các ngươi thích đuổi thế nào thì đuổi thế đó? Còn có, đi ra ngoài dập đầu mấy cái cho môn biển nhà ta, bằng không, ta kiện các ngươi cố ý xông vào nhà dân, coi rẻ Thánh ân." Thẩm thị nói.
Mấy người Xuân Ngọc sợ hãi rồi, lúc đang muốn đi ra ngoài, Lâm Khang Bình đi vào, vừa thấy đồ sứ trên đất, liền hỏi: “A, ai ném mấy ly trà này, nương, đây là ta mua từ trấn Cảnh Đức có lòng mang đến cho các ngươi, đây là loại sa hoa nhất, một bộ này tốn năm mươi lượng bạc đấy, đây vẫn là ta hàng năm làm ăn cùng bọn họ, cho giá rẻ, nếu người ngoài mua ít nhất cũng phải tám mươi lượng bạc, nhìn xem, đồ sứ này, chất sứ mỏng như tờ giấy, ôn nhuận như ngọc, thật sự đáng tiếc, mười lượng bạc cứ như vậy mất đi." Lam Khang Bình tiếc hận đầy mặt.
Xuân Ngọc nghe xong trợn mắt nhìn Lâm Khang Bình một cái, hỏi: "Chén trà gì đó này đắt như vậy sao?"
"Đại cô, đắt tiền như thứ này còn có cả đống, những thứ này đều là thứ tốt. Ngươi không được chứng kiến cũng đừng nói không có."
"Vậy đền mười lượng bạc đi." Thẩm thị nói.
Yến Nhân Đạt cùng Xuân Ngọc nghe xong, vẻ mặt đau khổ nói với Thẩm thị: "Chuyện hôm nay, thật đúng không phải là chủ ý của chúng ta, mấy năm nay chúng ta đều thành thành thật thật, nào dám tới cửa tìm đến khó chịu? Chén trà này là mấy tiểu tử nhà Vương gia ném, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta mà làm nhất định phải vỡ nhiều hơn, còn có, sau này, tuyệt đối không tới cửa quấy rầy nữa."
"Không có các ngươi, bọn họ có thể đi vào cửa nhà ta sao? Cho nên, bạc này ta chỉ đòi các ngươi." Thẩm thị nói.
Xuân Ngọc nghe xong đành phải nhịn tức quỳ xuống, nói: "Nhị tẩu, chúng ta thật sự không lấy ra nổi bạc. Cầu Nhị tẩu nhìn trên mặt cha đã mất, tha cho chúng ta lần này, chúng ta bây giờ đi ngay, về sau nhất định không dám nữa."
Thẩm thị nghe xong lời này trong lòng cũng không dễ chịu, nói: "Nếu như thế, các ngươi liền nhanh đi ra ngoài đi. Sau này tái phạm, cũng thật sự không buông tha cho các ngươi."
"Cữu nương của Đại Mao, nữ nhi của ta thật là có oan khuất nha, sinh dưỡng năm đứa nhỏ cho Yến gia bọn họ, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi cũng là Cáo Mệnh phu nhân được Hoàng thượng phong, ngươi nên cho chúng ta một lời nha? Nữ nhi số khổ của ta nha. . ." Mẫu thân Vương thị cũng quỳ xuống theo, cầu xin Thẩm thị.
Thẩm thị vội đỡ nàng dậy, nói: "Nói lý ra, hôm nay ngươi lần đầu tiên đến cửa nhà ta, là khách nhân, nhưng là, nhà ta cùng đứa nhỏ nhà Đại cô rất nhiều năm rồi không qua lại, việc này, ta thật sự không xen vào. Các ngươi nha, tìm lầm chỗ. Sau này nhớ kỹ, chuyện đứa nhỏ nhà Đại cô không một chút liên quan tới chúng ta. Các ngươi đi đi, xem ở phần các ngươi cũng không dễ dàng, chuyện hôm nay ta sẽ không tính toán, chẳng qua là, sau này nếu còn chạy đến nhà ta làm ầm ĩ, hoặc ở bên ngoài làm cái gì làm hỏng danh tiếng con ta, cũng đừng trách chúng ta không nhắc nhở các ngươi, nhà ta là nhà ai các ngươi cũng biết, coi rẻ Thánh ân là phải vào đại lao đấy."
Người Vương gia nghe nói như thế, nào còn dám nhắc tới chuyện phân xử, ngoan ngoãn đi theo Xuân Ngọc bọn họ ra ngoài, ở cửa đại môn hướng về phía môn biển quỳ xuống. Tử Tình đi theo Lâm Khang Bình đưa bọn họ ra ngoài, đóng cửa, đứng ở sau cửa nghe lén một hồi.
"Các ngươi xem, những gì ta nói nhất định không nghe, còn muốn tìm Nhị tẩu ta phân xử, nhà Nhị tẩu ta là có thể tùy tùy tiện tiện xông vào sao? Muốn ta nói, lão bà Đại Mao liền ở lại nuôi đứa nhỏ, nữ nhân kia không phải là không thể sinh dưỡng sao? Tiền của nàng mang đến tương lai còn không phải tiện nghi con cái ngươi? Tương lai ngươi dựa vào không phải là con mình, dù sao lão đại năm nay cũng mười một rồi, còn có thể khổ mấy năm? Nghe nương khuyên một câu, trở về mang theo đứa nhỏ sống tử tế, Đại Mao cũng chỉ mới mẻ vài ngày, mấy ngày này ngươi cũng đừng đi qua chướng mắt bọn họ, tục ngữ không phải đã nói, nhắm mắt làm ngơ, ngươi nha, coi như Đại Mao đi xa nhà, trở về thôn Yến trông đứa nhỏ, mấy năm nay trong tay ngươi hẳn là có chút tích cóp đi, mỗi tháng Đại Mao lại đưa cho các ngươi mấy trăm đồng tiền lớn đi, trong nhà có đất có ruộng, cuộc sống trôi qua không phải giống nhau?" Xuân Ngọc khuyên lão bà Đại Mao nói.
Nói đến đây mấy người nhà vợ Đại Mao không lên tiếng nữa, thật ra thì bây giờ Vương thị cũng gần ba mươi, hoà ly về nhà cũng không có nơi tốt để đi, trông mấy đứa nhỏ, cũng chưa hẳn đã không phải là một lối thoát, nữ nhân không phải đều sống như vậy sao?
Nhưng Vương thị không chịu, nói: "Muốn làm như vậy cũng được, nhưng là ba mẫu ruộng nước trong nhà chuyển cho ta giữ, ta không tin các ngươi, phòng ở các ngươi ở, ta cũng không lấy, cho chúng ta thêm ba mươi lượng bạc, chúng ta tự xây một gian nhà khác, cũng không cần quá tốt, người có thể ở là được rồi, đáp ứng điều này ta sẽ đồng ý. Ta cũng là nhìn vào trên mặt đứa nhỏ." Vương thị nói.
"Không được, ta không đáp ứng, trong nhà tổng cộng chỉ có ba mẫu ruộng nước, dựa vào cái gì cả nhà ngươi muốn mang đi toàn bộ, chúng ta thì ăn không khí à, còn muốn ba mươi lượng bạc, tiền bạc mấy năm này Đại Mao kiếm được đều ở trong tay ngươi, ngươi còn muốn ba mươi lượng, chúng ta lấy ra không nổi. Cho dù là lấy ra được cũng không cho ngươi, ngươi phụ nhân lười biếng ác độc này, hưu đi, hưu mới tốt, bọn nhỏ không cần ngươi, còn có A Ngọc đó." Xuân Ngọc gào lên.
"Ngươi mới là phụ nhân lười biếng ác độc đấy, ngươi không ác độc, có thể khuyến khích con ngươi hưu nữ nhi của ta, ngươi không ác độc, nhà ngươi là tình cảnh như bây giờ sao? Nữ nhi đáng thương của ta nha, mệnh này của ngươi làm sao khổ như vậy, lúc thì phân lúc thì nước tiểu, cực cực khổ khổ nuôi lớn năm đứa nhỏ cho lão Yến gia bọn họ, mắt thấy ngươi không còn tác dụng rồi, liền một cước đá văng, đi, ta cũng không cần bạc này, ta còn không tin, không có chỗ nói rõ lí lẽ, ta liền đứng mắng ở đường phố trong thành An Châu, ta cũng không tin không làm hỏng được thanh danh của hắn, hu hu, nữ nhi đáng thương của ta. . ." Mẫu thân Vương thị “bốp bốp” trực tiếp vỗ đùi ngay tại chỗ.
"Này, thông gia tẩu tử, ngươi xem này, chúng ta quả thật không lấy ra nổi ba mươi lượng bạc, không bằng chờ tương lai trong tay dư dả, lại đưa qua." Yến Nhân Đạt nói.
"Không được, ta không tin các ngươi." Vương thị nhà Đại Mao nói.
Đúng lúc này, Tăng Thụy Tường và Tử Thọ đã trở lại, bọn họ cũng là ở cổng học đường thấy trước cửa nhà có một đống người, không biết xảy ra chuyện gì, vội chạy về.
Xuân Ngọc vừa thấy Tăng Thụy Tường, vội giải thích lý do tới cửa lần này, cũng là sợ Tăng Thụy Tường nổi giận, Tăng Thụy Tường bây giờ ngay cả Điền thị cũng không quan tâm, nói gì đến Xuân Ngọc.
Tăng Thụy Tường nghe xong nói với người Vương gia: "Ân oán giữa các ngươi và muội phu ta, chúng ta không tham dự, nàng là nàng, ta là ta, xin lỗi, các ngươi muốn đòi công đạo, vẫn là đến Yến gia đòi đi, nơi này là Tăng gia. Các ngươi thích mắng ở đường phố hay là đến cửa nha môn, nhớ kỹ, không liên quan đến Tăng gia ta."
"Tú tài lão gia, chúng ta vừa nhìn khách quan, ngươi cũng là người lí lẽ rõ ràng, chuyện ngày hôm nay là chúng ta có lỗi, muội tử muội phu nhà ngươi thật sự khinh người quá đáng, mấy tiểu tử tính tình nóng nảy ném vỡ ly trà nhà ngươi, xin lỗi. Chúng ta về nhà ngay, các ngươi yên tâm, tốt xấu gì chúng ta vẫn là phân chia rõ ràng, sẽ không làm dơ bẩn thanh danh của các ngươi, chúng ta đi trước, nữ nhi, nhà bọn họ lúc nào đưa tới ba mươi lượng bạc và khế ước, sau đó ngươi nên trả về dấu tay gì đó. Hắn nếu có gan cho hưu thư, chúng ta thì sẽ tìm chỗ nói chuyện tử tế. Đi." Phụ thân của Vương thị nói.
/537
|