Editor: Trạch Mỗ
Lúc Thu Ngọc từ thôn Yến trở về, Chu Vân Giang cùng Chu Thiên Thanh còn đang ở nhà Tử Tình chờ nàng, Chu Vân Giang mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn ra mặt Thu Ngọc bị đánh, tóc cũng rối loạn. Vội vàng tiến lên hỏi: "Sao ngươi lại bị đánh? Ngươi không phải đi nói lí sao? Có bị thương chỗ nào hay không?"
Thu Ngọc tiện tay sửa sang tóc tai lại một chút, nói: "Ta không chịu thiệt, ta còn đánh nàng ta mấy cái đấy. Về sau, ta cũng không có Đại tỷ này, nàng ta nếu dám đi quấy rầy Nhị tỷ, ta tuyệt đối không tha cho nàng ta."
Thẩm thị nghe xong cũng không tiện nói cái gì, cả nhà này, tan rã thành như vậy, nếu như đổi lại trước kia, Tăng Thụy Tường còn không biết đau lòng như thế nào đâu, bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc không cần quan tâm những chuyện lộn xộn thối nát này nữa, chỉ là tội nghiệp Hạ Ngọc.
Tử Tình lại có nhiều hứng thú hỏi Thu Ngọc cãi nhau với Xuân Ngọc như thế nào, Thu Ngọc tả lại vài câu, không có nói sâu, đại khái cũng là ngại mất mặt đi.
Thu Ngọc thương lượng thời gian đi nhà Hạ Ngọc với Tử Tình, rồi đi theo Chu Vân Giang trở về, Tử Tình phái Lâm Hưng đưa Chu Thiên Thanh về nhà, thuận tiện từ trong nhà tìm chút nhân sâm, vẫn là trước kia khi Tử Tình sinh đứa nhỏ Lâm Khang Bình chuẩn bị, đều đưa đi cho Hạ Ngọc.
Thẩm thị thấy người đều đi rồi, thở dài nói: "Những chuyện hỏng bét này, vẫn là đừng để cho cha ngươi biết, không lại đau lòng, Nhị cô ngươi kia, lúc ngươi đi, mang thêm chút đồ ăn đi, cũng cầm mấy xâu tiền, chỉ sợ Nhị cô ngươi muốn cưới con dâu rồi, lại càng không nỡ tiêu tiền. Đại cô ngươi kia, xem ra là không dám đi quấy rầy Nhị cô ngươi nữa, trái lại cũng bớt lo rồi, thật sự nếu không được, ngươi tìm một đại phu, đi xem Nhị cô ngươi một cái."
Tử Tình đáp ứng, sau khi Thẩm thị đi rồi, Tử Tình bắt đầu thu thập đồ, nghĩ tới cầm những thứ gì cho Hạ Ngọc, cũng không biết nữ hài nhà Hạ Ngọc xem tướng có phẩm tính như thế nào. Tốt nhất là tâm địa thiện lương, tính cách kiên cường một chút, bằng không, về sau. Nhà Hạ Ngọc còn có phiền toái, Thu Ngọc cũng không thể trông nom nàng cả đời.
Sáng sớm ngày mười sáu, Thu Ngọc vào cửa. Tử Tình thấy trong tay nàng cũng cầm gói đồ, Thu Ngọc nói, là giày tất làm cho Hạ Ngọc, thân thể Hạ Ngọc không tốt, những đồ may vá này, cũng không làm được, nhất là giày. Phải dùng dùi đục lỗ, Hạ Ngọc cũng không có sức lực này, Tử Tình vừa nghe, trong lòng thật là có vài phần chua xót.
Tử Tình từ trong nhà cầm chút táo đỏ, long nhãn quả vỏ cứng ít nước…, lại xách một túi gạo tinh. Thịt lợn, gà vịt nhà nàng ấy có, chỉ sợ cũng là không nỡ bỏ ra ăn, Tử Tình mang một đôi gà mái già cùng một rổ trứng gà cho nàng, Thu Ngọc thấy đỏ vành mắt.
Tử Tình biết Thu Ngọc không phải là đỏ mắt (hâm mộ sinh ra đố kị) mà là thật sự cảm động, nhớ năm đó, mỗi lần thấy Tử Tình hoặc Thẩm thị cho Hạ Ngọc đồ, Thu Ngọc đều là hâm mộ, bây giờ xem ra. Thu Ngọc thật sự là thay đổi không ít.
"Nhị cô ngươi có các ngươi nhớ thương như vậy, ta thật đúng là bớt không ít tâm tư rồi, bây giờ ta cũng không dám trông vào người khác. Chỉ cầu nàng khỏe mạnh, sống thêm mấy năm, ta cũng thấy đủ rồi. Ngươi không biết, một năm này. Tiền thuốc ta trả cho bà ngươi, ta cũng không dám cho Nhị cô ngươi biết, dù là như thế, nàng còn vụng trộm để lại chút bạc cho ta, nói là biết ta không dễ, vừa phải phụng dưỡng bà ngươi, còn phải nuôi dưỡng Mộc Mộc đọc sách, không giống nàng, chỉ có một mình Tiểu Văn."
Tử Tình nghe xong cũng không biết nói cái gì, Tử Tình giúp Hạ Ngọc và Thu Ngọc, coi như là gián tiếp giúp Điền thị, bằng không, Hạ Ngọc, Thu Ngọc nào có chỗ bạc đó trả tiền thuốc cho Điền thị? Chẳng qua, phá hỏng Điền thị giúp đỡ Xuân Ngọc cùng Tăng Thụy Khánh mà thôi. Đương nhiên, Thu Ngọc là dựa vào tay nghề của mình kiếm bạc, Tử Tình hợp tác với nàng nhiều năm, vẫn coi như không tệ.
Lúc hai người đến thôn Kiều, vẫn là khá sớm, người trong thôn quá nửa sẵn sàng bưng bát đũa ở dưới chân tường phơi nắng vừa ăn cơm vừa tán gẫu, người thôn Kiều là thích vây quanh tụ tập ở trước cửa Từ đường, bởi vậy lúc này, xa xa nhìn thấy xe ngựa đến, đã có trẻ con đưa tin cho Hạ Ngọc, nhưng là, đi ra nghênh đón chỉ có Chu Thiên Thanh cùng Tiểu Văn, trong lòng Tử Tình lộp bộp một cái, lần trước Tử Tình đến, Hạ Ngọc còn gắng gượng có thể chống đỡ đứng lên đón khách, chẳng lẽ thân thể lại không xong rồi?
Tử Tình vội hỏi: "Tiểu Văn, nương ngươi thế nào rồi?"
Tiểu Văn nhìn Tử Tình và Thu Ngọc một chút, nói: "Vẫn như vậy, sư phụ đến xem qua rồi, kê chút thuốc, chỉ là không thấy khởi sắc, biểu tỷ, ta biết ngươi quen biết nhiều người, không bằng, ngươi nghĩ biện pháp, cứu nương ta đi? Ta van ngươi, biểu tỷ."
Lời nói của Tiểu Văn, không chỉ có làm cho Thu Ngọc rơi lệ, cũng khiến cho Tử Tình nghe xong rơi lệ, hai người bước nhanh vào sân, chạy thẳng đến phòng của Hạ Ngọc, Tử Tình nhìn một cái, Hạ Ngọc so với hồi mùa hè đến, đúng là gầy hơn nhiều, xương gò má cũng nhô ra rồi, mắt lồi ra rồi, có chút giống lúc bệnh nặng năm đó.
Thấy Tử Tình và Thu Ngọc, Hạ Ngọc lắc lư ngồi dậy, Thu Ngọc vội vàng tiến lên đỡ nàng, kê cho nàng cái gối đầu, Tử Tình hỏi: "Nhị cô, ngươi bị bệnh, sao lại không gửi tin đến, chúng ta cũng biết mà đến thăm ngươi, tìm đại phu cho ngươi? Nhân sâm ta nhờ Nhị dượng mang về ăn chưa? Tiểu Văn, sư phó của ngươi nói nương ngươi có thể ăn nhân sâm không?"
Tiểu Văn đứng ở một bên nói: "Có thể ăn là có thể ăn, nhưng là nương ta, không chịu."
"Ta cũng không hiểu những thứ này lắm, ngươi nghe biểu tỷ, ngươi mang nhân sâm cha ngươi mang về cho nương ngươi ăn trước đã, còn có, nếu không đủ, ngươi cứ đi tìm sư phụ ngươi yêu cầu, ngươi nói với hắn, bất kể thuốc gì, cứ kê, tiền thuốc ta lo. Chuyện tiền bạc, ngươi cũng đừng lo lắng." Tử Tình rưng rưng nói.
Tiểu Văn dù sao chỉ là một học đồ trong hiệu thuốc, còn chưa có đến lượt làm người hầu trước mặt sư phụ, cho nên, chuyện mời sư phụ chỉ sợ vẫn là Tử Tân hỗ trợ.
Tiểu Văn nghe xong dập đầu cho Tử Tình, nói với Hạ Ngọc: "Nương, ngươi nghe thấy được không? Biểu tỷ sẽ xem bệnh cho ngươi, ngươi không cần lo bạc, còn có, ta thành thân cũng không cần bao nhiêu bạc, nương, ngươi yên tâm đi."
Tử Tình suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Văn nói: “Đại phu tốt nhất trong thành An Châu là ai?"
Tiểu Văn ngẫm nghĩ, nói: "Cũng là còn có mấy người tốt, chỉ là người bình thường không mời được, cũng không mời nổi, còn có, ta nếu mời người khác tới, chỉ sợ sư phụ biết được, cũng sẽ không vui, y thuật của sư phụ ta cũng là không tệ."
Tử Tình nghe xong không lên tiếng, suy nghĩ một lát, nói với Lâm Hưng: "Ngươi lấy bái thiếp của ta, đi Phó gia một chuyến, hãy nói nhờ Phó gia ra mặt, giới thiệu đại phu tốt, nhanh chóng một chút, trực tiếp mang người đến."
Lâm Hưng đáp ứng đi, Hạ Ngọc rơi lệ nói: "Thuốc cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi, mạng này của ta, có thể sống cho tới ngày hôm nay, cũng là không dễ rồi. Hồi còn nhỏ, đại phu còn kết luận ta không trưởng thành được, ai ngờ ta không chỉ trưởng thành, còn sinh con, làm người phải biết đủ. Ta chỉ cầu có thể thấy con ta thành thân, ta cũng có thể yên tâm rồi."
Tiểu Văn vừa nghe, gục vào trước giường Hạ Ngọc khóc rống, "Nương, ngươi nói xằng nói bậy cái gì đấy? Ngươi còn muốn thấy ta sinh con giúp ta trông tôn tử mà. Ngươi không phải là đã đồng ý với ta rồi sao? Nương, ngươi quên rồi sao?"
"Nhị tỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhìn ngươi làm cho đứa nhỏ sợ rồi nè, ngươi cũng không có bệnh gì lớn, nhiều năm như vậy, bằng vào việc bao nhiêu lần phát bệnh, hung hiểm hơn bây giờ cũng có, ngươi không phải là cũng đều xông qua ư? Chỉ xin ngươi nể mặt đứa nhỏ, nhất định phải tiếp tục chống đỡ. Ngươi nếu có nguy hiểm, ngươi để cho nương ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao nàng chịu đựng nổi?" Thu Ngọc khóc nói.
"Tiểu cô, ngươi khóc cái gì? Nhị cô không có việc gì. Hôm nay chúng ta không phải là đến xem tướng sao? Ngươi còn không đi giúp chuẩn bị? Một lát nữa, nhà gái sẽ đến rồi, chúng ta giúp đỡ Nhị cô đổi lại bộ quần áo vui mừng một chút." Tử Tình lau nước mắt nói.
Thu Ngọc nghe xong vội lục từ trong ngăn tủ ra một bộ áo bông mỏng bằng lụa đỏ thay cho Hạ Ngọc, lại giúp Hạ Ngọc chải đầu, cài cây trâm bạc, Hạ Ngọc váng đầu hoa mắt, chỉ là cố chống đỡ, Tử Tình cùng Thu Ngọc dìu nàng đến phòng khách ngồi. Tử Tình vừa thấy, sinh hoạt hàng ngày này cũng không phải là chuyện nhỏ, vẫn là phải tìm bà tử đến hầu hạ cho nàng.
Cũng may hôm nay Tử Tình dẫn theo Tiểu Mễ cùng Tiểu Bạch tới đây, lúc này giúp đỡ quét dọn phòng ở và sân, hai nha đầu này vẫn là rất có nhãn lực độc đáo, thu dọn một hồi, trong nhà có mấy phần diện mạo rồi.
Không đến một hồi, bà mối dẫn theo nhà gái vào cửa, người nhà đàn gái tới không ít, trừ cha nương còn có ca tẩu, Tử Tình nhìn lướt qua nữ hài, mắt mày cong cong, có vài phần nhanh nhẹn của nữ tử nhà nông, vừa thấy chính là người thích cười, Tử Tình đã có mấy phần nhìn trúng, phỏng chừng là bà mối tốn không ít tâm tư tìm đến, biết điều kiện của Chu gia không tệ.
Nữ hài trái lại cũng nhìn trúng Tiểu Văn, chỉ là, cha mẹ nhà gái vừa thấy thân thể Hạ Ngọc, có vài phần do dự, hỏi: "Nhìn thân thể thím hắn có chút không được tốt, là bị bệnh sao?"
Tiểu Văn vừa muốn nói chuyện, Thu Ngọc vội nói: "Trước đó vài ngày Nhị tỷ ta bị chút phong hàn, lúc này, còn chưa đỡ. Thân thể Nhị tỷ ta hơi yếu, nhưng là không có bệnh tật gì lớn, tẩu tử xin yên tâm."
Thu Ngọc cũng là nhìn trúng cô nương này, cho nên cướp lời. Đối phương liếc nhìn Thu Ngọc một cái, hỏi: "Vốn là như vậy. Chỉ là, ta nhìn thân thể thím hắn, không giống như là có thể làm việc, trong nhà ngoài nhà này, cũng không có người thu dọn?"
"Cái này thím yên tâm đi, thân thể Nhị cô ta hơi kém, chẳng qua, ta đã tìm bà tử đến chuyên môn hầu hạ Nhị cô ta. Nhị cô ta chỉ có một nhi tử là biểu đệ ta, ruộng nước trong nhà đều cho thuê rồi, chỉ có vài mẫu đất cát tự mình trồng. Biểu đệ ta đã đọc sách nhiều năm, còn vào huyện học, bây giờ đi theo đại phu trong thành An Châu học y đấy. Là đứa kiên định chịu được khổ." Tử Tình nói.
Nhà gái nhìn Tử Tình một cái, hỏi: "Có thể hỏi một chút tiểu tẩu tử là ai hay không?"
"Đương nhiên có thể, ta họ Tăng, là Đại nữ nhi nhà Nhị ca của nhà mẹ đẻ Nhị cô ta, thím chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết ta là ai." Tử Tình cười nói.
Bà mối ghé vào tai mẫu thân đàn gái thì thầm vài câu, mẫu thân đàn gái nhìn Tử Tình gật gật đầu, may mà Tử Tình biết hôm nay là tới giữ thể diện, xiêm y không phải là tốt nhất, nhưng cũng không kém, đều là bằng lụa thượng hạng.
Mẫu thân đàn gái nhìn Tử Tình, nói: "Tiểu tẩu tử này đã nói như vậy, chúng ta cũng không phải nhà nhẫn tâm kia, ta cảm thấy con người tiểu tử (chàng trai) cũng không tệ, điều kiện trong nhà cũng còn có thể, chỉ là thân thể thím hắn hơi kém một chút, chỉ sợ nữ oa nhà ta vào cửa phải chịu khổ nhiều. Chẳng qua, cuộc sống đều là người vượt ra, ta là người sảng khoái, không biết ý các ngươi thế nào?"
Tử Tình nhìn về phía Tiểu Văn, Tiểu Văn nhìn về phía Hạ Ngọc, Hạ Ngọc cố chống đỡ nói: "Tẩu tử yên tâm, ta sẽ không liên lụy bọn họ. Mấy năm nay, ta xem bệnh uống thuốc, đều là chất nữ cùng tẩu tử này nhà mẹ đẻ ta bao hết, ta nghe nói nữ hài nhà ngươi là đứa có năng lực có tính toán, chỉ cần nàng có thể toàn tâm toàn ý sống cùng nhi tử ta, cuộc sống tương lai chắc chắn không kém rồi."
Hạ Ngọc vừa nói xong, Lâm Hưng dẫn theo đại phu vào cửa.
Lúc Thu Ngọc từ thôn Yến trở về, Chu Vân Giang cùng Chu Thiên Thanh còn đang ở nhà Tử Tình chờ nàng, Chu Vân Giang mắt sắc, liếc mắt một cái nhìn ra mặt Thu Ngọc bị đánh, tóc cũng rối loạn. Vội vàng tiến lên hỏi: "Sao ngươi lại bị đánh? Ngươi không phải đi nói lí sao? Có bị thương chỗ nào hay không?"
Thu Ngọc tiện tay sửa sang tóc tai lại một chút, nói: "Ta không chịu thiệt, ta còn đánh nàng ta mấy cái đấy. Về sau, ta cũng không có Đại tỷ này, nàng ta nếu dám đi quấy rầy Nhị tỷ, ta tuyệt đối không tha cho nàng ta."
Thẩm thị nghe xong cũng không tiện nói cái gì, cả nhà này, tan rã thành như vậy, nếu như đổi lại trước kia, Tăng Thụy Tường còn không biết đau lòng như thế nào đâu, bây giờ thì tốt rồi, rốt cuộc không cần quan tâm những chuyện lộn xộn thối nát này nữa, chỉ là tội nghiệp Hạ Ngọc.
Tử Tình lại có nhiều hứng thú hỏi Thu Ngọc cãi nhau với Xuân Ngọc như thế nào, Thu Ngọc tả lại vài câu, không có nói sâu, đại khái cũng là ngại mất mặt đi.
Thu Ngọc thương lượng thời gian đi nhà Hạ Ngọc với Tử Tình, rồi đi theo Chu Vân Giang trở về, Tử Tình phái Lâm Hưng đưa Chu Thiên Thanh về nhà, thuận tiện từ trong nhà tìm chút nhân sâm, vẫn là trước kia khi Tử Tình sinh đứa nhỏ Lâm Khang Bình chuẩn bị, đều đưa đi cho Hạ Ngọc.
Thẩm thị thấy người đều đi rồi, thở dài nói: "Những chuyện hỏng bét này, vẫn là đừng để cho cha ngươi biết, không lại đau lòng, Nhị cô ngươi kia, lúc ngươi đi, mang thêm chút đồ ăn đi, cũng cầm mấy xâu tiền, chỉ sợ Nhị cô ngươi muốn cưới con dâu rồi, lại càng không nỡ tiêu tiền. Đại cô ngươi kia, xem ra là không dám đi quấy rầy Nhị cô ngươi nữa, trái lại cũng bớt lo rồi, thật sự nếu không được, ngươi tìm một đại phu, đi xem Nhị cô ngươi một cái."
Tử Tình đáp ứng, sau khi Thẩm thị đi rồi, Tử Tình bắt đầu thu thập đồ, nghĩ tới cầm những thứ gì cho Hạ Ngọc, cũng không biết nữ hài nhà Hạ Ngọc xem tướng có phẩm tính như thế nào. Tốt nhất là tâm địa thiện lương, tính cách kiên cường một chút, bằng không, về sau. Nhà Hạ Ngọc còn có phiền toái, Thu Ngọc cũng không thể trông nom nàng cả đời.
Sáng sớm ngày mười sáu, Thu Ngọc vào cửa. Tử Tình thấy trong tay nàng cũng cầm gói đồ, Thu Ngọc nói, là giày tất làm cho Hạ Ngọc, thân thể Hạ Ngọc không tốt, những đồ may vá này, cũng không làm được, nhất là giày. Phải dùng dùi đục lỗ, Hạ Ngọc cũng không có sức lực này, Tử Tình vừa nghe, trong lòng thật là có vài phần chua xót.
Tử Tình từ trong nhà cầm chút táo đỏ, long nhãn quả vỏ cứng ít nước…, lại xách một túi gạo tinh. Thịt lợn, gà vịt nhà nàng ấy có, chỉ sợ cũng là không nỡ bỏ ra ăn, Tử Tình mang một đôi gà mái già cùng một rổ trứng gà cho nàng, Thu Ngọc thấy đỏ vành mắt.
Tử Tình biết Thu Ngọc không phải là đỏ mắt (hâm mộ sinh ra đố kị) mà là thật sự cảm động, nhớ năm đó, mỗi lần thấy Tử Tình hoặc Thẩm thị cho Hạ Ngọc đồ, Thu Ngọc đều là hâm mộ, bây giờ xem ra. Thu Ngọc thật sự là thay đổi không ít.
"Nhị cô ngươi có các ngươi nhớ thương như vậy, ta thật đúng là bớt không ít tâm tư rồi, bây giờ ta cũng không dám trông vào người khác. Chỉ cầu nàng khỏe mạnh, sống thêm mấy năm, ta cũng thấy đủ rồi. Ngươi không biết, một năm này. Tiền thuốc ta trả cho bà ngươi, ta cũng không dám cho Nhị cô ngươi biết, dù là như thế, nàng còn vụng trộm để lại chút bạc cho ta, nói là biết ta không dễ, vừa phải phụng dưỡng bà ngươi, còn phải nuôi dưỡng Mộc Mộc đọc sách, không giống nàng, chỉ có một mình Tiểu Văn."
Tử Tình nghe xong cũng không biết nói cái gì, Tử Tình giúp Hạ Ngọc và Thu Ngọc, coi như là gián tiếp giúp Điền thị, bằng không, Hạ Ngọc, Thu Ngọc nào có chỗ bạc đó trả tiền thuốc cho Điền thị? Chẳng qua, phá hỏng Điền thị giúp đỡ Xuân Ngọc cùng Tăng Thụy Khánh mà thôi. Đương nhiên, Thu Ngọc là dựa vào tay nghề của mình kiếm bạc, Tử Tình hợp tác với nàng nhiều năm, vẫn coi như không tệ.
Lúc hai người đến thôn Kiều, vẫn là khá sớm, người trong thôn quá nửa sẵn sàng bưng bát đũa ở dưới chân tường phơi nắng vừa ăn cơm vừa tán gẫu, người thôn Kiều là thích vây quanh tụ tập ở trước cửa Từ đường, bởi vậy lúc này, xa xa nhìn thấy xe ngựa đến, đã có trẻ con đưa tin cho Hạ Ngọc, nhưng là, đi ra nghênh đón chỉ có Chu Thiên Thanh cùng Tiểu Văn, trong lòng Tử Tình lộp bộp một cái, lần trước Tử Tình đến, Hạ Ngọc còn gắng gượng có thể chống đỡ đứng lên đón khách, chẳng lẽ thân thể lại không xong rồi?
Tử Tình vội hỏi: "Tiểu Văn, nương ngươi thế nào rồi?"
Tiểu Văn nhìn Tử Tình và Thu Ngọc một chút, nói: "Vẫn như vậy, sư phụ đến xem qua rồi, kê chút thuốc, chỉ là không thấy khởi sắc, biểu tỷ, ta biết ngươi quen biết nhiều người, không bằng, ngươi nghĩ biện pháp, cứu nương ta đi? Ta van ngươi, biểu tỷ."
Lời nói của Tiểu Văn, không chỉ có làm cho Thu Ngọc rơi lệ, cũng khiến cho Tử Tình nghe xong rơi lệ, hai người bước nhanh vào sân, chạy thẳng đến phòng của Hạ Ngọc, Tử Tình nhìn một cái, Hạ Ngọc so với hồi mùa hè đến, đúng là gầy hơn nhiều, xương gò má cũng nhô ra rồi, mắt lồi ra rồi, có chút giống lúc bệnh nặng năm đó.
Thấy Tử Tình và Thu Ngọc, Hạ Ngọc lắc lư ngồi dậy, Thu Ngọc vội vàng tiến lên đỡ nàng, kê cho nàng cái gối đầu, Tử Tình hỏi: "Nhị cô, ngươi bị bệnh, sao lại không gửi tin đến, chúng ta cũng biết mà đến thăm ngươi, tìm đại phu cho ngươi? Nhân sâm ta nhờ Nhị dượng mang về ăn chưa? Tiểu Văn, sư phó của ngươi nói nương ngươi có thể ăn nhân sâm không?"
Tiểu Văn đứng ở một bên nói: "Có thể ăn là có thể ăn, nhưng là nương ta, không chịu."
"Ta cũng không hiểu những thứ này lắm, ngươi nghe biểu tỷ, ngươi mang nhân sâm cha ngươi mang về cho nương ngươi ăn trước đã, còn có, nếu không đủ, ngươi cứ đi tìm sư phụ ngươi yêu cầu, ngươi nói với hắn, bất kể thuốc gì, cứ kê, tiền thuốc ta lo. Chuyện tiền bạc, ngươi cũng đừng lo lắng." Tử Tình rưng rưng nói.
Tiểu Văn dù sao chỉ là một học đồ trong hiệu thuốc, còn chưa có đến lượt làm người hầu trước mặt sư phụ, cho nên, chuyện mời sư phụ chỉ sợ vẫn là Tử Tân hỗ trợ.
Tiểu Văn nghe xong dập đầu cho Tử Tình, nói với Hạ Ngọc: "Nương, ngươi nghe thấy được không? Biểu tỷ sẽ xem bệnh cho ngươi, ngươi không cần lo bạc, còn có, ta thành thân cũng không cần bao nhiêu bạc, nương, ngươi yên tâm đi."
Tử Tình suy nghĩ một chút, hỏi Tiểu Văn nói: “Đại phu tốt nhất trong thành An Châu là ai?"
Tiểu Văn ngẫm nghĩ, nói: "Cũng là còn có mấy người tốt, chỉ là người bình thường không mời được, cũng không mời nổi, còn có, ta nếu mời người khác tới, chỉ sợ sư phụ biết được, cũng sẽ không vui, y thuật của sư phụ ta cũng là không tệ."
Tử Tình nghe xong không lên tiếng, suy nghĩ một lát, nói với Lâm Hưng: "Ngươi lấy bái thiếp của ta, đi Phó gia một chuyến, hãy nói nhờ Phó gia ra mặt, giới thiệu đại phu tốt, nhanh chóng một chút, trực tiếp mang người đến."
Lâm Hưng đáp ứng đi, Hạ Ngọc rơi lệ nói: "Thuốc cũng không biết đã uống bao nhiêu rồi, mạng này của ta, có thể sống cho tới ngày hôm nay, cũng là không dễ rồi. Hồi còn nhỏ, đại phu còn kết luận ta không trưởng thành được, ai ngờ ta không chỉ trưởng thành, còn sinh con, làm người phải biết đủ. Ta chỉ cầu có thể thấy con ta thành thân, ta cũng có thể yên tâm rồi."
Tiểu Văn vừa nghe, gục vào trước giường Hạ Ngọc khóc rống, "Nương, ngươi nói xằng nói bậy cái gì đấy? Ngươi còn muốn thấy ta sinh con giúp ta trông tôn tử mà. Ngươi không phải là đã đồng ý với ta rồi sao? Nương, ngươi quên rồi sao?"
"Nhị tỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó? Nhìn ngươi làm cho đứa nhỏ sợ rồi nè, ngươi cũng không có bệnh gì lớn, nhiều năm như vậy, bằng vào việc bao nhiêu lần phát bệnh, hung hiểm hơn bây giờ cũng có, ngươi không phải là cũng đều xông qua ư? Chỉ xin ngươi nể mặt đứa nhỏ, nhất định phải tiếp tục chống đỡ. Ngươi nếu có nguy hiểm, ngươi để cho nương ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao nàng chịu đựng nổi?" Thu Ngọc khóc nói.
"Tiểu cô, ngươi khóc cái gì? Nhị cô không có việc gì. Hôm nay chúng ta không phải là đến xem tướng sao? Ngươi còn không đi giúp chuẩn bị? Một lát nữa, nhà gái sẽ đến rồi, chúng ta giúp đỡ Nhị cô đổi lại bộ quần áo vui mừng một chút." Tử Tình lau nước mắt nói.
Thu Ngọc nghe xong vội lục từ trong ngăn tủ ra một bộ áo bông mỏng bằng lụa đỏ thay cho Hạ Ngọc, lại giúp Hạ Ngọc chải đầu, cài cây trâm bạc, Hạ Ngọc váng đầu hoa mắt, chỉ là cố chống đỡ, Tử Tình cùng Thu Ngọc dìu nàng đến phòng khách ngồi. Tử Tình vừa thấy, sinh hoạt hàng ngày này cũng không phải là chuyện nhỏ, vẫn là phải tìm bà tử đến hầu hạ cho nàng.
Cũng may hôm nay Tử Tình dẫn theo Tiểu Mễ cùng Tiểu Bạch tới đây, lúc này giúp đỡ quét dọn phòng ở và sân, hai nha đầu này vẫn là rất có nhãn lực độc đáo, thu dọn một hồi, trong nhà có mấy phần diện mạo rồi.
Không đến một hồi, bà mối dẫn theo nhà gái vào cửa, người nhà đàn gái tới không ít, trừ cha nương còn có ca tẩu, Tử Tình nhìn lướt qua nữ hài, mắt mày cong cong, có vài phần nhanh nhẹn của nữ tử nhà nông, vừa thấy chính là người thích cười, Tử Tình đã có mấy phần nhìn trúng, phỏng chừng là bà mối tốn không ít tâm tư tìm đến, biết điều kiện của Chu gia không tệ.
Nữ hài trái lại cũng nhìn trúng Tiểu Văn, chỉ là, cha mẹ nhà gái vừa thấy thân thể Hạ Ngọc, có vài phần do dự, hỏi: "Nhìn thân thể thím hắn có chút không được tốt, là bị bệnh sao?"
Tiểu Văn vừa muốn nói chuyện, Thu Ngọc vội nói: "Trước đó vài ngày Nhị tỷ ta bị chút phong hàn, lúc này, còn chưa đỡ. Thân thể Nhị tỷ ta hơi yếu, nhưng là không có bệnh tật gì lớn, tẩu tử xin yên tâm."
Thu Ngọc cũng là nhìn trúng cô nương này, cho nên cướp lời. Đối phương liếc nhìn Thu Ngọc một cái, hỏi: "Vốn là như vậy. Chỉ là, ta nhìn thân thể thím hắn, không giống như là có thể làm việc, trong nhà ngoài nhà này, cũng không có người thu dọn?"
"Cái này thím yên tâm đi, thân thể Nhị cô ta hơi kém, chẳng qua, ta đã tìm bà tử đến chuyên môn hầu hạ Nhị cô ta. Nhị cô ta chỉ có một nhi tử là biểu đệ ta, ruộng nước trong nhà đều cho thuê rồi, chỉ có vài mẫu đất cát tự mình trồng. Biểu đệ ta đã đọc sách nhiều năm, còn vào huyện học, bây giờ đi theo đại phu trong thành An Châu học y đấy. Là đứa kiên định chịu được khổ." Tử Tình nói.
Nhà gái nhìn Tử Tình một cái, hỏi: "Có thể hỏi một chút tiểu tẩu tử là ai hay không?"
"Đương nhiên có thể, ta họ Tăng, là Đại nữ nhi nhà Nhị ca của nhà mẹ đẻ Nhị cô ta, thím chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết ta là ai." Tử Tình cười nói.
Bà mối ghé vào tai mẫu thân đàn gái thì thầm vài câu, mẫu thân đàn gái nhìn Tử Tình gật gật đầu, may mà Tử Tình biết hôm nay là tới giữ thể diện, xiêm y không phải là tốt nhất, nhưng cũng không kém, đều là bằng lụa thượng hạng.
Mẫu thân đàn gái nhìn Tử Tình, nói: "Tiểu tẩu tử này đã nói như vậy, chúng ta cũng không phải nhà nhẫn tâm kia, ta cảm thấy con người tiểu tử (chàng trai) cũng không tệ, điều kiện trong nhà cũng còn có thể, chỉ là thân thể thím hắn hơi kém một chút, chỉ sợ nữ oa nhà ta vào cửa phải chịu khổ nhiều. Chẳng qua, cuộc sống đều là người vượt ra, ta là người sảng khoái, không biết ý các ngươi thế nào?"
Tử Tình nhìn về phía Tiểu Văn, Tiểu Văn nhìn về phía Hạ Ngọc, Hạ Ngọc cố chống đỡ nói: "Tẩu tử yên tâm, ta sẽ không liên lụy bọn họ. Mấy năm nay, ta xem bệnh uống thuốc, đều là chất nữ cùng tẩu tử này nhà mẹ đẻ ta bao hết, ta nghe nói nữ hài nhà ngươi là đứa có năng lực có tính toán, chỉ cần nàng có thể toàn tâm toàn ý sống cùng nhi tử ta, cuộc sống tương lai chắc chắn không kém rồi."
Hạ Ngọc vừa nói xong, Lâm Hưng dẫn theo đại phu vào cửa.
/537
|