Editor: Trạch Mỗ
Tử Tình nghe xong thở dài, con người luôn có một mặt mềm lòng, bởi vậy, người Lâm gia gặng hỏi vấn đề này hồi lâu, Lâm Khang Bình nhất định không nói ra, vài giọt nước mắt của Lâm Diệu Tổ, lập tức đả động được trái tim Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình nghĩ đến Lâm Diệu Tổ là trưởng bối có quan hệ huyết thống duy nhất còn ở trên đời của mình, tương đương với nửa phụ thân của mình, bây giờ cũng là người sắp xuống mồ, mình còn so đo với bọn họ cái gì đây? Cùng với chờ tương lai có một ngày hối hận, không có đối xử tử tế với hắn, không bằng thuyết phục bản thân sớm buông xuống, tính kế cũng được, tình thân cũng được, cũng chỉ là một hồi này.
Lâm Diệu Tổ nghe thấy đầu tiên là đón hắn đi ở, kinh ngạc đối với sự chuyển biến đột nhiên của Lâm Khang Bình, chẳng qua, tóm lại là chuyện tốt, gật đầu mấy cái liên tục, nói được, sau lại nghe nói tiền thuốc là Lâm Khang Bình bao, coi như hiếu kính hắn, muốn thu lại câu “được”, đã không còn kịp rồi, lão đầu ngây ngẩn cả người, có chút quẫn, nghĩ đến những chuyện cũ Lâm Khang Bình nói, nhìn Lâm Khang Bình nói: "Ta không phải là ý đó."
"Cha, ngươi cho dù là ý đó, cũng không có người chê cười ngươi, nói đã nói rồi, lúc này lại ngại thừa nhận, đây cũng là một mảnh hiếu tâm của Tam đệ, ngươi nên thành toàn." Mã thị cười nói, nghe nói không cần móc bạc nữa, tâm tình của Mã thị không phải là tốt bình thường.
Mọi người của Lâm gia cũng đều nở nụ cười, nhất là nhi tử và con dâu, cảm giác thân thể nhẹ đi không ít, ngay cả Dư thị cũng là ý cười đầy mặt, luôn miệng nhận lời.
"Tam đệ, thế này mới đúng, làm người nè, phải vui vẻ một chút, nhìn về phía trước, không thể cứ gây khó dễ cho mình, cuộc sống bây giờ của ngươi, cũng là hơn mọi người chúng ta nhiều, còn nghĩ đến những việc không thoải mái đó làm cái gì, có phải hay không?" Lão Đại Lâm Khang Kiện nói.
"Đúng vậy, Tam đệ, ngươi cuối cùng cũng thống khoái một lần, Nhị ca xin lỗi ngươi chỗ không phải, Nhị ca không phải là thành kiến với ngươi, chỉ là nghe ngươi nói chuyện, lúc nào cũng ậm à ậm ờ, trong lòng Nhị ca sốt ruột, ngươi đừng so đo với Nhị ca." Lâm Khang Tường cũng vội cười nói.
"Ngươi biết cái gì. Tam đệ là sợ ngươi da mặt dày, muốn tới cửa tống tiền, cho nên mới không thể nói thật với ngươi, ngươi còn không biết điều đâu." Mã thị cười nói.
"Nhị tẩu nói đùa. Chúng ta mặc dù không phải là gia đình giàu có bao nhiêu gì, nhưng là, các huynh đệ muốn đi, một bữa rượu vẫn là lo nổi."
"Nhìn xem, lời này của Tam đệ muội ta thích nghe, đều là huynh đệ, đánh gãy xương còn liền gân đấy. Ta đi ăn mấy bữa có thể như thế nào?" Lâm Khang Tường cười nói.
"Nhị ca nói chuyện chính là không biết điều, Tam ca là làm việc nghiêm chỉnh, ngươi không trồng trọt ruộng vườn nhà ngươi cho tử tế, còn cứ muốn đi Kinh Thành địa phương xa như vậy ăn trực cơm." Lâm Hồng Hà nói.
"Tiểu muội không có chuyện gì, Nhị ca ngươi cũng là nói đùa thôi, trước kia là ở khá xa, bây giờ ở gần, đang nghĩ chờ thu xếp ổn thỏa rồi. Đón Đại gia đi xem, Tiểu muội nếu có thời gian mà nói, không bằng đi chơi cùng. Nếu đến, Tam ca sẽ dẫn ngươi đi chơi." Lâm Khang Bình nói với Lâm Hồng Hà.
Lâm Hồng Hà cảm kích nhìn Lâm Khang Bình, nói: "Đa tạ Tam ca, bộ dạng này của ta, vẫn là đừng ra khỏi cửa. Những chuyện này của cha, đã tốn của tam ca không ít rồi, đi Kinh Thành một chuyến, chi phí khẳng định cũng không ít được, muội tử không thể giúp Tam ca việc gì, sẽ không đi theo thêm phiền."
Lâm Khang Bình nghe xong trong lòng ấm áp. Muốn sờ sờ đầu Lâm Hồng Hà, vẫn là thu bàn tay lại, mấy năm nay, hắn cũng chỉ thân mật với Tử Tình, đối với người khác, thật đúng là không thích ứng. Chẳng qua. Lâm Khang Bình vẫn là nói: "Tiểu muội yên tâm đi, Tam ca không thiếu chút ấy."
Lâm Hồng Anh thì là hai mắt lóe sáng, nhích đến bên cạnh Lâm Khang Bình, hỏi: "Tam đệ, ngươi ở Kinh Thành làm buôn bán cái gì? Dù sao vẫn là cần nhân thủ đi? Ngươi xem cháu ngoại trai ngươi này, đã thành thân rồi, cũng không có thu nhập. Không bằng ngươi dẫn theo hắn đi, ngươi cứ yên tâm dùng đi, người nhà mình, chắc chắn sẽ không động tâm nhãn không chính đáng gì với ngươi, so với người ngoài không phải hơn gấp trăm lần?"
Mã thị nghe xong vội nói: "Đại tỷ, Đại cháu ngoại trai đã thành thân rồi, dẫn ra ngoài cũng không tiện đâu? Chẳng lẽ phải mang theo cả vợ của cháu ngoại trai đi cùng, cũng không có lý này mà? Tam đệ muốn dùng người, tiểu tử của Lâm gia có rất nhiều, đều chưa thành thân, vừa vặn đi theo Tam thúc hắn ra ngoài học chút bản lĩnh, cũng kiếm chút bạc cưới vợ." Mã thị nói xong liền đẩy hai nhi tử lớn hơn của mình ra.
Lâm Khang Tường nghe xong cũng sáp tới, vỗ bả vai Lâm Khang Bình nói: "Tam đệ, Nhị ca cũng không thích trồng trọt, không bằng, cũng đi theo Tam đệ đi ra ngoài mở mang kiến thức, ngươi cũng đừng xem nhẹ Nhị ca ngươi, đầu óc của Nhị ca linh hoạt lắm đó."
Lâm Khang Bình thấy vậy vội nói: "Thật sự là ngại quá, việc làm ăn nhà ta là kết phường với người khác, nhân thủ đã sớm đủ rồi, tạm thời nếu đề xuất thay đổi người cũng không thích hợp, lại nói, người ta còn cho rằng ta không tín nhiệm hắn, tất cả đều thay người nhà mình, đây là một điều tối kỵ nhất trong kinh doanh."
Lâm Diệu Tổ nghe xong nghiêm mặt nói: "Các ngươi cũng đừng làm khó Khang Bình, tiền thuốc này cũng không phải là một khoản nhỏ. Còn có, hắn trở về một chuyến này, trong nhà ngoài nhà, tiêu tốn cũng không ít, nhà hắn còn mấy đứa nhỏ này, đọc sách, đón dâu việc nào không cần bạc? Người ta cũng có khó xử của người ta, các ngươi chỉ có thấy hắn thoải mái tiêu tiền, vất vả kiếm tiền các ngươi ai thấy? Hôm nay đầy đủ người, ta để lại lời này, về sau, mấy người các ngươi ai cũng không được đánh chủ ý lên Khang Bình, tự mình sống cuộc của mình, Khang Bình không nợ chúng ta, là chúng ta nợ Khang Bình."
Lời này của Lâm lão đầu vừa nói ra, ai cũng không dám nhắc lại yêu cầu gì, nói đến thời tiết năm nay, nói đến việc đồng áng…, đề tài rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, nói cười liên tục.
Ngày thứ hai, Dư thị chủ động chuẩn bị đồ dùng tế bái cho Lâm Khang Bình, dùng một cái rổ đựng, Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên, Thư Duệ xách theo rổ, Tử Tình dẫn Thư Vĩ, cả nhà đến mộ phần. Mộ phần vừa thấy giống như mới sửa chữa gần đây, phỏng chừng là người Lâm gia lúc Thanh Minh tế bái đã sửa lại, điều này, Tử Tình và Lâm Khang Bình đối với mấy huynh đệ Lâm gia vẫn là có chút cảm kích, nhất là Lâm Khang Bình.
Thư Vĩ hỏi: "Nương, nằm ở bên dưới này chính là a công a bà ta sao?"
"Đúng rồi, các ngươi vẫn là lần đầu tiên đến đó, suy nghĩ xong muốn nói cái gì với a công a bà chưa?" Tử Tình vuốt đầu tiểu Thư Vĩ hỏi.
"Ta nghĩ xong rồi, muốn nói cho a công a bà, ta muốn kiếm thật nhiều bạc, xây một ngôi nhà thật to." Thư Ngọc nói.
"Ngu ngốc, ngươi kiếm bạc xây nhà, a công a bà cũng không dùng đến không ở được, có ý nghĩa gì?" Thư Ngạn bĩu môi.
"Thế ta đến dùng, ta đến ở." Thư Vĩ cười nói.
"Ngươi nghĩ mà đẹp, ngươi muốn không làm mà hưởng, làm ký sinh trùng đáng xấu hổ sao?" Thư Ngọc hỏi. Bởi vì Tử Tình thường ngày hay kể cho bọn nhỏ về ký sinh trùng đáng xấu hổ, bọn nhỏ đều nhớ kỹ.
"Ngươi mới muốn làm ký sinh trùng ý! Có cái gì ghê gớm, bạc ta cũng sẽ biết kiếm, nương sẽ nói cho ta kiếm như thế nào, ta với nương kết phường, nhất định đánh bại ngươi." Thư Vĩ nhảy lên nói, vì mình nghĩ ra chủ ý hay mà hoan hô.
"Thế ta với cha kết phường, phụ thân chúng ta kiếm tiền, nương tiêu tiền, ngu ngốc, ngươi chắc chắn thua." Thư Ngọc thổi mạnh vào mũi Thư Vĩ, cười nói.
"Hai người phụ trách kiếm tiền, ta cùng đại ca phụ trách tiêu tiền, cứ quyết định như vậy đi, ngươi không thấy nhà cữu cữu cũng là tiểu cữu phụ trách kiếm tiền sao? Đại ca, ngươi nói có phải hay không?" Thư Ngạn chớp mắt với Thư Duệ cười nói.
"Ừm, cứ định như vậy đi, ta cùng Thư Ngạn chăm chỉ đọc sách, hai đứa nhỏ các ngươi phụ trách kiếm tiền, chúng ta hãy nói cái này với a công a bà đi?" Thư Duệ cũng hướng về phía Thư Ngạn cười nói.
"Tiền tiền, ta có." Yên Nhiên đột nhiên lấy ra hai đồng tiền từ trong túi áo của mình, đưa cho Thư Duệ.
Tử Tình cũng không biết tại sao trong túi áo của đứa nhỏ này có thể có tiền đồng, vẫn là Thư Ngạn nói: "Đó là khi lão ngoại bà chúc thọ, muội muội nhặt, sau đó, vẫn luôn mang bên người, lúc thay quần áo cũng không quên đòi mang lại, muội muội chính là đồ tiểu tham tiền."
Tử Tình nhớ tới hồi mình còn nhỏ, mấy người Tử Phúc bọn họ cũng là cả ngày chê cười mình tham tiền, bây giờ lại đến lượt Yên Nhiên, không khỏi mỉm cười.
Lâm Khang Bình bày đồ cúng tế xong, để cho Thư Duệ đốt dây pháo tét trước, mình thắp hương, trước tiên thở dài, rồi quỳ xuống, Tử Tình dẫn theo bọn nhỏ cũng đều quỳ xuống, Lâm Khang Bình nói trước tiên: "Cha nương, ta cùng nàng dâu mang theo bọn nhỏ đến thăm các ngươi. Cha, vợ ta rất lợi hại, một hơi sinh bốn nhi tử cho ta, các ngươi có bốn tôn tử, còn có một tôn nữ bảo bối, Lâm gia chúng ta cuối cùng cũng khai chi tán diệp rồi, cha nương, các ngươi vui mừng không?"
Tử Tình cũng dập đầu lạy ba cái, nói: "Cha nương, con dâu bất hiếu, mấy năm nay cũng không qua đây gặp các ngươi, thật sự là xin lỗi, xin nhị lão hãy tha thứ."
Thư Duệ cũng là đụng đầu xong nói: "Tổ gia, tổ nương, tôn nhi cũng bất hiếu, mới đến gặp các ngươi, nếu như các ngươi trên trời có linh, xin hãy phù hộ cha nương và chúng ta người một nhà đều khỏe mạnh cường tráng, không bệnh không nạn, còn có, ta nhất định đọc sách thật giỏi, làm vinh dự cạnh cửa Lâm gia chúng ta."
Thư Duệ mới đến hai ngày, đã nhớ kỹ Thư Hưng bọn họ gọi là tổ Gia tổ Nương, cho nên, dùng ngôn ngữ bên này, trò chuyện một hồi. Đứa nhỏ này, tâm tư có chút nặng, còn nhỏ tuổi lại có thể chủ động muốn gánh vác trọng trách làm vinh dự cạnh cửa Lâm gia, hắn biết mình là trưởng tử, Lâm Khang Bình là xuất thân nô tịch, cạnh cửa của Lâm gia, chỉ có thể dựa vào mình thi cử một đường.
Lâm Khang Bình nghe xong, sờ sờ đầu Thư Duệ, không nói chuyện.
Thư Ngạn nghe xong lời Thư Duệ, nói tiếp: "Tổ Gia, tổ Nương, ta sẽ cùng ca ca, giúp đỡ ca ca cùng chấn hưng Lâm gia chúng ta."
Thư Ngọc và Thư Vĩ cũng bắt chước nói theo vài câu, ngay cả Yên Nhiên cũng nghiêm trang dập đầu chào hỏi theo, mọi người mới đứng lên. Tế bái xong, trên đường trở về, gặp mấy tiểu tử Lâm gia, là tới đây tìm Thư Duệ bọn họ đi chơi.
Tử Tình hỏi Lâm Khang Bình: "Ở gần đây chẳng lẽ không có học đường hoặc tư thục sao? Sao đứa nhỏ nhà ca ngươi và đệ ngươi, cũng không đưa đi đọc sách? Ta thấy cuộc sống của bọn họ cũng không tính là kém mà?"
"Hẳn là có, chẳng qua là, đứa nhỏ nhà nông có mấy ai muốn đưa đi đọc sách, Thư Hưng không phải là học vài năm, cũng không học ra cái gì, người khác ai còn có thể bỏ được tiền bạc? Huống hồ, tư thục này lại không giống cái của cha ta, là vì người trong thôn mới mở, không vì kiếm tiền, tiền học phí này cũng là một khoản phí tổn không nhỏ."
Lâm Khang Bình nói xong nhìn nhìn mấy đứa nhỏ này, từ năm sáu tuổi đến mười hai mười ba, đều có, cũng là thở dài, nếu mình không bị bán đến Văn gia, nếu không có gặp được Tử Tình, một đời này, không phải cũng chính là giống như bọn họ sao? Có vài mẫu đất, có mấy gian phòng ở, có một đầu kháng nóng, sinh mấy đứa nhỏ, làm việc vòng đi vòng lại, còn chưa chắc có thể cho người một nhà no bụng, nào dám hy vọng xa vời khác?
Nghĩ đến đây, Lâm Khang Bình may mắn mình đáp ứng chữa bệnh cho Lâm Diệu Tổ, báo đáp công ơn dưỡng dục mấy năm đó của hắn, bằng không, đây chung quy là một tâm bệnh của mình, sớm buông sớm thoải mái. Hắn quay đầu nhìn Tử Tình, dắt tay Tử Tình.
Tử Tình nghe xong thở dài, con người luôn có một mặt mềm lòng, bởi vậy, người Lâm gia gặng hỏi vấn đề này hồi lâu, Lâm Khang Bình nhất định không nói ra, vài giọt nước mắt của Lâm Diệu Tổ, lập tức đả động được trái tim Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình nghĩ đến Lâm Diệu Tổ là trưởng bối có quan hệ huyết thống duy nhất còn ở trên đời của mình, tương đương với nửa phụ thân của mình, bây giờ cũng là người sắp xuống mồ, mình còn so đo với bọn họ cái gì đây? Cùng với chờ tương lai có một ngày hối hận, không có đối xử tử tế với hắn, không bằng thuyết phục bản thân sớm buông xuống, tính kế cũng được, tình thân cũng được, cũng chỉ là một hồi này.
Lâm Diệu Tổ nghe thấy đầu tiên là đón hắn đi ở, kinh ngạc đối với sự chuyển biến đột nhiên của Lâm Khang Bình, chẳng qua, tóm lại là chuyện tốt, gật đầu mấy cái liên tục, nói được, sau lại nghe nói tiền thuốc là Lâm Khang Bình bao, coi như hiếu kính hắn, muốn thu lại câu “được”, đã không còn kịp rồi, lão đầu ngây ngẩn cả người, có chút quẫn, nghĩ đến những chuyện cũ Lâm Khang Bình nói, nhìn Lâm Khang Bình nói: "Ta không phải là ý đó."
"Cha, ngươi cho dù là ý đó, cũng không có người chê cười ngươi, nói đã nói rồi, lúc này lại ngại thừa nhận, đây cũng là một mảnh hiếu tâm của Tam đệ, ngươi nên thành toàn." Mã thị cười nói, nghe nói không cần móc bạc nữa, tâm tình của Mã thị không phải là tốt bình thường.
Mọi người của Lâm gia cũng đều nở nụ cười, nhất là nhi tử và con dâu, cảm giác thân thể nhẹ đi không ít, ngay cả Dư thị cũng là ý cười đầy mặt, luôn miệng nhận lời.
"Tam đệ, thế này mới đúng, làm người nè, phải vui vẻ một chút, nhìn về phía trước, không thể cứ gây khó dễ cho mình, cuộc sống bây giờ của ngươi, cũng là hơn mọi người chúng ta nhiều, còn nghĩ đến những việc không thoải mái đó làm cái gì, có phải hay không?" Lão Đại Lâm Khang Kiện nói.
"Đúng vậy, Tam đệ, ngươi cuối cùng cũng thống khoái một lần, Nhị ca xin lỗi ngươi chỗ không phải, Nhị ca không phải là thành kiến với ngươi, chỉ là nghe ngươi nói chuyện, lúc nào cũng ậm à ậm ờ, trong lòng Nhị ca sốt ruột, ngươi đừng so đo với Nhị ca." Lâm Khang Tường cũng vội cười nói.
"Ngươi biết cái gì. Tam đệ là sợ ngươi da mặt dày, muốn tới cửa tống tiền, cho nên mới không thể nói thật với ngươi, ngươi còn không biết điều đâu." Mã thị cười nói.
"Nhị tẩu nói đùa. Chúng ta mặc dù không phải là gia đình giàu có bao nhiêu gì, nhưng là, các huynh đệ muốn đi, một bữa rượu vẫn là lo nổi."
"Nhìn xem, lời này của Tam đệ muội ta thích nghe, đều là huynh đệ, đánh gãy xương còn liền gân đấy. Ta đi ăn mấy bữa có thể như thế nào?" Lâm Khang Tường cười nói.
"Nhị ca nói chuyện chính là không biết điều, Tam ca là làm việc nghiêm chỉnh, ngươi không trồng trọt ruộng vườn nhà ngươi cho tử tế, còn cứ muốn đi Kinh Thành địa phương xa như vậy ăn trực cơm." Lâm Hồng Hà nói.
"Tiểu muội không có chuyện gì, Nhị ca ngươi cũng là nói đùa thôi, trước kia là ở khá xa, bây giờ ở gần, đang nghĩ chờ thu xếp ổn thỏa rồi. Đón Đại gia đi xem, Tiểu muội nếu có thời gian mà nói, không bằng đi chơi cùng. Nếu đến, Tam ca sẽ dẫn ngươi đi chơi." Lâm Khang Bình nói với Lâm Hồng Hà.
Lâm Hồng Hà cảm kích nhìn Lâm Khang Bình, nói: "Đa tạ Tam ca, bộ dạng này của ta, vẫn là đừng ra khỏi cửa. Những chuyện này của cha, đã tốn của tam ca không ít rồi, đi Kinh Thành một chuyến, chi phí khẳng định cũng không ít được, muội tử không thể giúp Tam ca việc gì, sẽ không đi theo thêm phiền."
Lâm Khang Bình nghe xong trong lòng ấm áp. Muốn sờ sờ đầu Lâm Hồng Hà, vẫn là thu bàn tay lại, mấy năm nay, hắn cũng chỉ thân mật với Tử Tình, đối với người khác, thật đúng là không thích ứng. Chẳng qua. Lâm Khang Bình vẫn là nói: "Tiểu muội yên tâm đi, Tam ca không thiếu chút ấy."
Lâm Hồng Anh thì là hai mắt lóe sáng, nhích đến bên cạnh Lâm Khang Bình, hỏi: "Tam đệ, ngươi ở Kinh Thành làm buôn bán cái gì? Dù sao vẫn là cần nhân thủ đi? Ngươi xem cháu ngoại trai ngươi này, đã thành thân rồi, cũng không có thu nhập. Không bằng ngươi dẫn theo hắn đi, ngươi cứ yên tâm dùng đi, người nhà mình, chắc chắn sẽ không động tâm nhãn không chính đáng gì với ngươi, so với người ngoài không phải hơn gấp trăm lần?"
Mã thị nghe xong vội nói: "Đại tỷ, Đại cháu ngoại trai đã thành thân rồi, dẫn ra ngoài cũng không tiện đâu? Chẳng lẽ phải mang theo cả vợ của cháu ngoại trai đi cùng, cũng không có lý này mà? Tam đệ muốn dùng người, tiểu tử của Lâm gia có rất nhiều, đều chưa thành thân, vừa vặn đi theo Tam thúc hắn ra ngoài học chút bản lĩnh, cũng kiếm chút bạc cưới vợ." Mã thị nói xong liền đẩy hai nhi tử lớn hơn của mình ra.
Lâm Khang Tường nghe xong cũng sáp tới, vỗ bả vai Lâm Khang Bình nói: "Tam đệ, Nhị ca cũng không thích trồng trọt, không bằng, cũng đi theo Tam đệ đi ra ngoài mở mang kiến thức, ngươi cũng đừng xem nhẹ Nhị ca ngươi, đầu óc của Nhị ca linh hoạt lắm đó."
Lâm Khang Bình thấy vậy vội nói: "Thật sự là ngại quá, việc làm ăn nhà ta là kết phường với người khác, nhân thủ đã sớm đủ rồi, tạm thời nếu đề xuất thay đổi người cũng không thích hợp, lại nói, người ta còn cho rằng ta không tín nhiệm hắn, tất cả đều thay người nhà mình, đây là một điều tối kỵ nhất trong kinh doanh."
Lâm Diệu Tổ nghe xong nghiêm mặt nói: "Các ngươi cũng đừng làm khó Khang Bình, tiền thuốc này cũng không phải là một khoản nhỏ. Còn có, hắn trở về một chuyến này, trong nhà ngoài nhà, tiêu tốn cũng không ít, nhà hắn còn mấy đứa nhỏ này, đọc sách, đón dâu việc nào không cần bạc? Người ta cũng có khó xử của người ta, các ngươi chỉ có thấy hắn thoải mái tiêu tiền, vất vả kiếm tiền các ngươi ai thấy? Hôm nay đầy đủ người, ta để lại lời này, về sau, mấy người các ngươi ai cũng không được đánh chủ ý lên Khang Bình, tự mình sống cuộc của mình, Khang Bình không nợ chúng ta, là chúng ta nợ Khang Bình."
Lời này của Lâm lão đầu vừa nói ra, ai cũng không dám nhắc lại yêu cầu gì, nói đến thời tiết năm nay, nói đến việc đồng áng…, đề tài rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều, nói cười liên tục.
Ngày thứ hai, Dư thị chủ động chuẩn bị đồ dùng tế bái cho Lâm Khang Bình, dùng một cái rổ đựng, Lâm Khang Bình bế Yên Nhiên, Thư Duệ xách theo rổ, Tử Tình dẫn Thư Vĩ, cả nhà đến mộ phần. Mộ phần vừa thấy giống như mới sửa chữa gần đây, phỏng chừng là người Lâm gia lúc Thanh Minh tế bái đã sửa lại, điều này, Tử Tình và Lâm Khang Bình đối với mấy huynh đệ Lâm gia vẫn là có chút cảm kích, nhất là Lâm Khang Bình.
Thư Vĩ hỏi: "Nương, nằm ở bên dưới này chính là a công a bà ta sao?"
"Đúng rồi, các ngươi vẫn là lần đầu tiên đến đó, suy nghĩ xong muốn nói cái gì với a công a bà chưa?" Tử Tình vuốt đầu tiểu Thư Vĩ hỏi.
"Ta nghĩ xong rồi, muốn nói cho a công a bà, ta muốn kiếm thật nhiều bạc, xây một ngôi nhà thật to." Thư Ngọc nói.
"Ngu ngốc, ngươi kiếm bạc xây nhà, a công a bà cũng không dùng đến không ở được, có ý nghĩa gì?" Thư Ngạn bĩu môi.
"Thế ta đến dùng, ta đến ở." Thư Vĩ cười nói.
"Ngươi nghĩ mà đẹp, ngươi muốn không làm mà hưởng, làm ký sinh trùng đáng xấu hổ sao?" Thư Ngọc hỏi. Bởi vì Tử Tình thường ngày hay kể cho bọn nhỏ về ký sinh trùng đáng xấu hổ, bọn nhỏ đều nhớ kỹ.
"Ngươi mới muốn làm ký sinh trùng ý! Có cái gì ghê gớm, bạc ta cũng sẽ biết kiếm, nương sẽ nói cho ta kiếm như thế nào, ta với nương kết phường, nhất định đánh bại ngươi." Thư Vĩ nhảy lên nói, vì mình nghĩ ra chủ ý hay mà hoan hô.
"Thế ta với cha kết phường, phụ thân chúng ta kiếm tiền, nương tiêu tiền, ngu ngốc, ngươi chắc chắn thua." Thư Ngọc thổi mạnh vào mũi Thư Vĩ, cười nói.
"Hai người phụ trách kiếm tiền, ta cùng đại ca phụ trách tiêu tiền, cứ quyết định như vậy đi, ngươi không thấy nhà cữu cữu cũng là tiểu cữu phụ trách kiếm tiền sao? Đại ca, ngươi nói có phải hay không?" Thư Ngạn chớp mắt với Thư Duệ cười nói.
"Ừm, cứ định như vậy đi, ta cùng Thư Ngạn chăm chỉ đọc sách, hai đứa nhỏ các ngươi phụ trách kiếm tiền, chúng ta hãy nói cái này với a công a bà đi?" Thư Duệ cũng hướng về phía Thư Ngạn cười nói.
"Tiền tiền, ta có." Yên Nhiên đột nhiên lấy ra hai đồng tiền từ trong túi áo của mình, đưa cho Thư Duệ.
Tử Tình cũng không biết tại sao trong túi áo của đứa nhỏ này có thể có tiền đồng, vẫn là Thư Ngạn nói: "Đó là khi lão ngoại bà chúc thọ, muội muội nhặt, sau đó, vẫn luôn mang bên người, lúc thay quần áo cũng không quên đòi mang lại, muội muội chính là đồ tiểu tham tiền."
Tử Tình nhớ tới hồi mình còn nhỏ, mấy người Tử Phúc bọn họ cũng là cả ngày chê cười mình tham tiền, bây giờ lại đến lượt Yên Nhiên, không khỏi mỉm cười.
Lâm Khang Bình bày đồ cúng tế xong, để cho Thư Duệ đốt dây pháo tét trước, mình thắp hương, trước tiên thở dài, rồi quỳ xuống, Tử Tình dẫn theo bọn nhỏ cũng đều quỳ xuống, Lâm Khang Bình nói trước tiên: "Cha nương, ta cùng nàng dâu mang theo bọn nhỏ đến thăm các ngươi. Cha, vợ ta rất lợi hại, một hơi sinh bốn nhi tử cho ta, các ngươi có bốn tôn tử, còn có một tôn nữ bảo bối, Lâm gia chúng ta cuối cùng cũng khai chi tán diệp rồi, cha nương, các ngươi vui mừng không?"
Tử Tình cũng dập đầu lạy ba cái, nói: "Cha nương, con dâu bất hiếu, mấy năm nay cũng không qua đây gặp các ngươi, thật sự là xin lỗi, xin nhị lão hãy tha thứ."
Thư Duệ cũng là đụng đầu xong nói: "Tổ gia, tổ nương, tôn nhi cũng bất hiếu, mới đến gặp các ngươi, nếu như các ngươi trên trời có linh, xin hãy phù hộ cha nương và chúng ta người một nhà đều khỏe mạnh cường tráng, không bệnh không nạn, còn có, ta nhất định đọc sách thật giỏi, làm vinh dự cạnh cửa Lâm gia chúng ta."
Thư Duệ mới đến hai ngày, đã nhớ kỹ Thư Hưng bọn họ gọi là tổ Gia tổ Nương, cho nên, dùng ngôn ngữ bên này, trò chuyện một hồi. Đứa nhỏ này, tâm tư có chút nặng, còn nhỏ tuổi lại có thể chủ động muốn gánh vác trọng trách làm vinh dự cạnh cửa Lâm gia, hắn biết mình là trưởng tử, Lâm Khang Bình là xuất thân nô tịch, cạnh cửa của Lâm gia, chỉ có thể dựa vào mình thi cử một đường.
Lâm Khang Bình nghe xong, sờ sờ đầu Thư Duệ, không nói chuyện.
Thư Ngạn nghe xong lời Thư Duệ, nói tiếp: "Tổ Gia, tổ Nương, ta sẽ cùng ca ca, giúp đỡ ca ca cùng chấn hưng Lâm gia chúng ta."
Thư Ngọc và Thư Vĩ cũng bắt chước nói theo vài câu, ngay cả Yên Nhiên cũng nghiêm trang dập đầu chào hỏi theo, mọi người mới đứng lên. Tế bái xong, trên đường trở về, gặp mấy tiểu tử Lâm gia, là tới đây tìm Thư Duệ bọn họ đi chơi.
Tử Tình hỏi Lâm Khang Bình: "Ở gần đây chẳng lẽ không có học đường hoặc tư thục sao? Sao đứa nhỏ nhà ca ngươi và đệ ngươi, cũng không đưa đi đọc sách? Ta thấy cuộc sống của bọn họ cũng không tính là kém mà?"
"Hẳn là có, chẳng qua là, đứa nhỏ nhà nông có mấy ai muốn đưa đi đọc sách, Thư Hưng không phải là học vài năm, cũng không học ra cái gì, người khác ai còn có thể bỏ được tiền bạc? Huống hồ, tư thục này lại không giống cái của cha ta, là vì người trong thôn mới mở, không vì kiếm tiền, tiền học phí này cũng là một khoản phí tổn không nhỏ."
Lâm Khang Bình nói xong nhìn nhìn mấy đứa nhỏ này, từ năm sáu tuổi đến mười hai mười ba, đều có, cũng là thở dài, nếu mình không bị bán đến Văn gia, nếu không có gặp được Tử Tình, một đời này, không phải cũng chính là giống như bọn họ sao? Có vài mẫu đất, có mấy gian phòng ở, có một đầu kháng nóng, sinh mấy đứa nhỏ, làm việc vòng đi vòng lại, còn chưa chắc có thể cho người một nhà no bụng, nào dám hy vọng xa vời khác?
Nghĩ đến đây, Lâm Khang Bình may mắn mình đáp ứng chữa bệnh cho Lâm Diệu Tổ, báo đáp công ơn dưỡng dục mấy năm đó của hắn, bằng không, đây chung quy là một tâm bệnh của mình, sớm buông sớm thoải mái. Hắn quay đầu nhìn Tử Tình, dắt tay Tử Tình.
/537
|