Lưu thị nói xong nhìn Tử Tình, hỏi: "Ngươi không phải quen biết Tam gia Văn gia kia, hắn không phải là người Lại bộ sao, ngươi nói đệ muội cũng thật là, nhất định muốn bỏ gần cầu xa."
Tử Tình đang muốn đáp lời, vừa khéo, Phó thị từ bên ngoài đi vào, nghe thấy được những lời này, nói: "Tỷ tỷ, ta thật đúng là đến cầu tỷ tỷ. Hôm nay, ta hỏi thăm, bọn họ nói, Văn tam gia ở Lại bộ tuy rằng là lang trung, nhưng là hắn có quan hệ gần với Hoàng gia, kính xin tỷ tỷ giúp ta hỏi thăm một chút."
Tử Tình nghe xong có chút khó xử, chuyện của Phó đại nhân mặc dù không muốn quản, nhưng dù sao cũng liên lụy đến Phó thị, liên lụy đến Tử Hỉ, Tử Tình ngẫm nghĩ, nói: "Đệ muội bình tĩnh chớ nóng, chờ thêm vài ngày, Thư Duệ bọn họ nghỉ phép, thiếu gia Văn gia đến, ta nhờ hắn gửi lời nhắn, bởi vì ta thật sự không có cách nào đi tìm người ta."
Lưu thị nghe xong nói: "Đúng vậy, chờ người ta đến rồi, nhờ hắn hỏi thăm một chút, ngươi bảo Tử Tình đi tìm Văn tam gia thế nào?"
Phó thị nghe xong cũng chỉ đành như thế, lại cứ lúc này Tiểu Dực tới cửa, đưa một đùi hươu tươi tới đây, đại khái đứng ở cửa một hồi, nghe được lời nói của Tử Tình và Phó thị, bèn nói: "Cô cô, xảy ra chuyện gì sao?"
Tử Tình nhìn Tiểu Dực, thật là không muốn để cho hắn nhảy vào hố nước đục này, bèn nói: "Không có chuyện lớn gì, trẻ con không cần quan tâm những chuyện đó."
"Cô cô, ta tuy là trẻ con, nhưng ta cũng biết, cô cô đi tìm Văn tam gia là không đúng, cô cô, chẳng lẽ ngươi muốn bị người nắm được nhược điểm bàn tán sao?" Tiểu Dực trịnh trọng nói.
Tử Tình nhìn Tiểu Dực, Tiểu Dực rất nghiêm túc nhìn Tử Tình, Lưu thị vội nói: "Cô cô ngươi sẽ không đi tìm hắn, là muốn nhờ Văn thiếu gia giúp đỡ hỏi một chút."
Tiểu Dực nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cô cô, chuyện Văn gia có thể làm được. Ta cũng có thể làm được, cô cô không nghĩ tới ta sao?"
Tử Tình nghe xong, kéo Tiểu Dực qua, nhẫn nại nói: "Cô cô biết nhà ngươi lai lịch không nhỏ. Nhưng là, cô cô nói, ngươi vẫn là một đứa nhỏ. Cô cô không muốn ngươi tiếp xúc với những chuyện của người lớn quá sớm, việc này đối với ngươi mà nói, rất tàn nhẫn. Cô cô hi vọng ngươi có thể thật vui vẻ mà trưởng thành."
Hoa ma ma ngoài cửa nghe được lời nói này của Tử Tình, lau mắt, tiến vào nói: "Nãi nãi thật sự là một lòng một dạ suy nghĩ cho tiểu chủ chúng ta, nô tì thay ta tiểu thư của chúng ta dập đầu cho nãi nãi."
Tử Tình không đợi Hoa ma ma quỳ gối, liền ngăn cản nàng. Nghiêm mặt nói: "Hoa ma ma vạn vạn lần không được, tiểu thư các ngươi là thân phận tôn quý bậc nào, ta chẳng qua là một kẻ xuất thân thôn cô, sẽ giảm thọ."
Tử Tình không cần nghĩ cũng biết mặt này, là không nhận nổi.
Hoa ma ma nói: "Không thay tiểu thư chúng ta. Lão bà tử dập đầu cho nãi nãi."
Tử Tình cũng không để nàng dập xuống, nhìn nhìn người trong phòng, Tử Tình không muốn nói những chuyện này cho Tiểu Dực lắm, Hoa ma ma nhìn ra tâm tư của Tử Tình, nói: "Lão bà tử là không hiểu những việc này, chẳng qua, đã là chuyện của Tứ cữu nãi nãi, nãi nãi cũng khẳng định không thể buông tay mặc kệ, để cho tiểu chủ đi hỏi thăm một chút giúp nãi nãi cũng không có gì."
Phó thị nghe xong còn thiếu chút nữa thì ôm Tiểu Dực khóc. Tiểu Dực thoát khỏi nàng, nói: "Ta không vì ngươi, ta chỉ vì cô cô, ngươi trước hết là nói xem chuyện gì đi."
Tiểu Dực lúc này, tự có một phen khí thế không thể khinh thường, làm cho Tử Tình có chút hồ đồ rồi. Đây là Tiểu Dực cả ngày ở trước mặt Tử Tình làm nũng tranh thủ tình cảm kia ư?
Phó thị nói ra sự việc, Tiểu Dực nghe xong chỉ nói ba chữ: "Đã biết rồi."
Phó thị nhìn Tử Tình, Tử Tình lắc đầu, nói: "Về sau không cần ra ngoài cầu người lung tung nữa, chờ tin tức đi."
Phó thị khóc nói: "Phụ mẫu ta bọn họ đã vào kinh rồi, còn có Tần gia, Hạ gia, năm nay cần phải kiểm tra đánh giá, nghe nói Hoàng thượng tự mình hỏi đến việc này, vốn còn tưởng rằng năm nay khảo hạch có thể thăng một cấp, việc này khẳng định không trông chờ gì rồi."
Lưu thị thấy Phó thị khóc lên rồi, Tiểu Dực ở một bên, nhìn Tử Tình, Lưu thị kéo kéo quần áo Phó thị, truyền một ánh mắt, Phó thị lau nước mắt nói: "Ta đi về trước, tỷ tỷ hao tâm tổn trí rồi."
Mấy người Lưu thị cũng nhân cơ hội cáo từ, tất cả mọi người đi rồi, thấy Tử Tình xụ mặt, Tiểu Dực hỏi: "Cô cô, ta làm sai rồi sao?"
Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Dực, ta vẫn luôn coi ngươi là một đứa trẻ mà yêu thương. Mấy năm nay, cô cô chưa bao giờ hỏi đến việc nhà ngươi, bởi vì cô cô không muốn để cho ngươi cảm thấy, cô cô đối tốt với ngươi là có mục đích, cho nên, cô cô vẫn luôn nói với người khác, không biết thân thế của ngươi, sợ tìm tới phiền toái cho ngươi. Nhưng ngươi hôm nay thì tốt rồi, ta không nói gì, chính ngươi cứ nhất định đòi đâm vào. Ngươi xót cô cô, muốn che chở cô cô, chia sẻ ưu sầu cho cô cô, những thứ đó cô cô đều hiểu rõ. Nhưng là, ngươi đã nghĩ, ngươi làm như vậy có hậu quả thế nào chưa? Về sau, nếu bọn họ lại có chuyện mà nói, ta còn giúp hay không? Giúp, ta không có năng lực, không giúp, bọn họ sẽ cho rằng ta lạnh bạc."
Tiểu Dực nghe xong hồi lâu mới nói: "Cô cô, ta sai lầm rồi, ta hiểu được, ta nên bí mật nói với ngươi, việc này liền dễ làm rồi."
Tử Tình ôm chầm lấy Tiểu Dực, vuốt đầu của hắn, nói: "Về sau nhớ kỹ, tiền tài không thể lộ ra ngoài, thân thế này, cũng không thể tùy ý lộ ra ngoài, đừng tìm phiền toái cho mình."
"Cô cô, ta biết, nếu là người khác, ta sẽ không mở miệng, ta chỉ là không muốn cô cô khó xử, cô cô, ngươi nói chuyện này làm sao mới tốt?" Tiểu Dực ngẩng đầu hỏi.
"Đó là ý chỉ của Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng gặp bọn họ rồi lại nói, cô cô chỉ có một nguyện vọng, không muốn họa vào cả nhà họa vào con cháu, cái khác, ta cũng không có sở cầu. Mỗi người đều phải vì việc mình làm sai mà chịu trách nhiệm." Tử Tình nói.
Tiểu Dực đi rồi, Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới sự việc ở Việt Thành năm đó, không chừng chính là Tiểu Dực ra tay, bằng không, Trần tri phủ làm sao có thể yên lành rút lui cổ phần, cũng tra ra hắn tham ô, bị giáng chức đây?
Tử Tình lôi kéo Hoa ma ma hỏi, Hoa ma ma nói: "Việc này, lão bà tử chưa bao giờ hỏi tới, nãi nãi nếu muốn biết, chỉ có thể hỏi tiểu chủ thôi."
Đáng tiếc, Tiểu Dực mấy ngày không tới, một nhà Phó đại nhân cùng Tần gia trái lại vào kinh rồi, chờ chỉ yết kiến. Hạ đại nhân còn chưa tới cấp bậc gặp được Hoàng thượng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức.
Chắc hẳn Phó thị nói cho phụ mẫu nàng chuyện Tiểu Dực nhúng tay vào, Phó phu nhân đặc biệt tới cửa đến thăm Tử Tình, lôi kéo tay Tử Tình, nói: "Thật sự là nhờ có ngươi, mà nữ tế lại không ở nhà. Lão gia nhà ta cũng là hồ đồ, chuyện của Hoàng gia, cũng là chuyện chúng ta có thể chen một tay sao? Bạc nơi nào không dễ kiếm, nhất định muốn tranh bạc với Hoàng thượng, giờ cũng thật là ứng với câu nói kia, thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nhưng nhất thời này là đòi mệnh một đời rồi."
Tử Tình cũng không biết nên khuyên nàng thế nào, kể từ sau khi trải qua chuyện Tần phu nhân, Tử Tình đối với Phó phu nhân cũng phai nhạt nhiều, nếu không phải vì Tử Hỉ cùng Phó thị, Tử Tình chắc chắn không thể để cho Tiểu Dực hỏi tới những chuyện này.
Ngày mồng tám tháng chạp qua rồi, mười lăm cũng qua rồi, mắt thấy sẽ đến hai mươi, Phó đại nhân còn chưa có được triệu kiến, trong lòng luôn lo sợ bất an, bởi vì hai mươi sẽ phong ấn, các cửa nha môn cũng không làm việc nữa.
Mười sáu tháng chạp, Tử Phúc được Hoàng thượng triệu kiến, đặc biệt thăng chính ngũ phẩm, làm tri châu Kinh châu, vẫn là phụ trách thuỷ lợi đồng ruộng. Thuận tiện hỏi hắn quan điểm đối với việc Phó gia cùng Tần gia.
Tử Phúc nghĩ nghĩ nói: "Nếu nhìn từ góc độ luật pháp, bọn họ cũng không sai, triều ta cũng không có quy định cá nhân không được mua núi khai thác mỏ, nếu bàn từ tư tâm, bọn họ chẳng những không phân ưu cho Thánh thượng, còn lợi dụng chức vụ, hại công lợi tư, vơ vét của cải cho mình, là không thể tha thứ."
Tử Phúc nói xong cũng không dám ngẩng đầu, thật lâu không có động tĩnh, Tử Phúc cũng không dám đứng dậy, thật lâu sau, chỉ nghe Hoàng thượng mở miệng nói: "Cũng được, trẫm liền nể phần trung thành của một hộ Tăng gia các ngươi, tha cho bọn họ lần này."
Lúc Tử Phúc đi ra, phía sau lưng ướt cả, biết người trong nhà đều chờ mình, vội trở về báo tin, Phó đại nhân nghe được tin tức Tử Phúc mang đến, cũng buông một hơi thật dài.
Tử Phúc vừa mới vào cửa không bao lâu, thái giám chấp sự tới cửa tuyên chỉ, Phó đại nhân tiến cung yết kiến.
Xử trí Phó đại nhân là giữ nguyên chức quan tòng ngũ phẩm, chẳng qua, bị sung quân đến Quỳnh Châu, khai hoang đồn điền tích trữ lương thực, bởi vì lúa nước Quỳnh Châu có thể trồng ba quý. Tần đại nhân cũng giữ nguyên chức vị, bị điều đến chủ quản Tây Vực quản lý ruộng bông, để xem biểu hiện về sau.
Về phần Hạ đại nhân, niệm hắn tuổi tác đã cao, chức vụ cách đi, về quê dưỡng lão. Hạ thái thái nghe xong tuy có chút tiếc hận, chẳng qua, cũng là vừa lòng nàng. So với Phó gia cùng Tần gia đi đến đất man di đó mà nói, vẫn là khá hơn một chút, dù sao, Hạ đại nhân qua tuổi năm mươi rồi. Thực sự ép buộc đi những địa phương đó, đâu còn đường sống?
Phó Tần hai nhà vội vàng định ra hôn kỳ, vừa khéo Phó thị mua trước phòng ở có sẵn, Phó gia chuyển vào, chuẩn bị hôn sự cho Phó Gia Viễn.
Tử Tình vừa nghe hai nhà này bị sung quân xa như vậy, một nơi cực lạnh, một nơi là cực nóng, điều kiện đều rất khổ, chẳng qua chức vị cùng phẩm cấp vẫn giữ nguyên, cũng coi như Hoàng thượng chiếu cố rồi. Phương diện này Tử Tình không biết là lời nói của Tử Phúc có tác dụng hay là lời nói của Tiểu Dực ảnh hưởng đến phán quyết của Hoàng đế, bằng không, theo khốn cảnh trước mắt của hắn, hẳn là sẽ không dễ dàng tha cho mấy người bọn họ.
Hạ thái thái cùng Hạ đại nhân thương lượng xong rồi, dứt khoát ở lại Kinh Thành cùng nhi tử nàng dâu luôn, có sẵn phòng ở, cũng là bớt lo. Về phần Phó gia, Tần gia, nghe Thẩm thị nói, Tần phu nhân cùng Phó phu nhân tạm thời không đi, phỏng chừng cũng là không chịu nổi nơi đó khổ cực đi. Đương nhiên, đây là nói sau.
Mười chín tháng chạp, Lưu thị đang thương lượng với Thẩm thị chuyện hai mươi sáu tháng chạp đưa hạ lễ chúc mừng con cái hai nhà Phó gia cùng Tần gia, bên ngoài đến một đống người nườm nượp, thái giám cung nữ quan chấp sự…, thì ra là Lưu thị thụ phong làm ngũ phẩm nghi nhân, mà Thẩm thị, thì bởi vì cần kiệm khắc kỷ, ôn lương đôn hậu, có khả năng dạy con làm tấm gương tốt, thăng làm tứ phẩm cung nhân.
Tăng gia nhất thời không khỏi đều vui sướng, trước cửa xe ngựa chúc mừng tặng lễ nối liền không dứt, không chỉ có đồng liêu mới cũ của Tử Phúc, còn có đồng liêu của Tử Hỉ, suốt ngày mở tiệc chiêu đãi không ngừng, tương phản rõ ràng với Phó gia cùng Hạ gia trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Hạ thái thái ở nhà thấy, không khỏi có chút nản lòng thêm trong lòng mất thăng bằng, lúc này không cho rằng Hạ đại nhân bị xử trí hợp ý rồi, cho là Tăng gia đã có thể được Thánh quyến ân sủng, vì sao không thể cầu tình cho bọn họ, ít nhất, bảo vệ quan chức, nàng mới có thể tiếp tục làm quan phu nhân của nàng, mới có thể tiến vào vòng quan hệ của quan phu nhân, bây giờ thì tốt rồi, Hạ đại nhân một kẻ bạch đinh ở nhà, không công chờ mốc meo.
Tử Phúc tất nhiên không biết những chuyện này, Tử Vũ mặc dù từ chỗ Hạ thái thái cố ý hay vô tình nghe được vài câu, cũng không dám về nhà nói, sợ chỉ làm cho Thẩm thị ngột ngạt, nghĩ tới nghĩ lui, liền đến tìm Tử Tình.
Tử Tình đang muốn đáp lời, vừa khéo, Phó thị từ bên ngoài đi vào, nghe thấy được những lời này, nói: "Tỷ tỷ, ta thật đúng là đến cầu tỷ tỷ. Hôm nay, ta hỏi thăm, bọn họ nói, Văn tam gia ở Lại bộ tuy rằng là lang trung, nhưng là hắn có quan hệ gần với Hoàng gia, kính xin tỷ tỷ giúp ta hỏi thăm một chút."
Tử Tình nghe xong có chút khó xử, chuyện của Phó đại nhân mặc dù không muốn quản, nhưng dù sao cũng liên lụy đến Phó thị, liên lụy đến Tử Hỉ, Tử Tình ngẫm nghĩ, nói: "Đệ muội bình tĩnh chớ nóng, chờ thêm vài ngày, Thư Duệ bọn họ nghỉ phép, thiếu gia Văn gia đến, ta nhờ hắn gửi lời nhắn, bởi vì ta thật sự không có cách nào đi tìm người ta."
Lưu thị nghe xong nói: "Đúng vậy, chờ người ta đến rồi, nhờ hắn hỏi thăm một chút, ngươi bảo Tử Tình đi tìm Văn tam gia thế nào?"
Phó thị nghe xong cũng chỉ đành như thế, lại cứ lúc này Tiểu Dực tới cửa, đưa một đùi hươu tươi tới đây, đại khái đứng ở cửa một hồi, nghe được lời nói của Tử Tình và Phó thị, bèn nói: "Cô cô, xảy ra chuyện gì sao?"
Tử Tình nhìn Tiểu Dực, thật là không muốn để cho hắn nhảy vào hố nước đục này, bèn nói: "Không có chuyện lớn gì, trẻ con không cần quan tâm những chuyện đó."
"Cô cô, ta tuy là trẻ con, nhưng ta cũng biết, cô cô đi tìm Văn tam gia là không đúng, cô cô, chẳng lẽ ngươi muốn bị người nắm được nhược điểm bàn tán sao?" Tiểu Dực trịnh trọng nói.
Tử Tình nhìn Tiểu Dực, Tiểu Dực rất nghiêm túc nhìn Tử Tình, Lưu thị vội nói: "Cô cô ngươi sẽ không đi tìm hắn, là muốn nhờ Văn thiếu gia giúp đỡ hỏi một chút."
Tiểu Dực nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cô cô, chuyện Văn gia có thể làm được. Ta cũng có thể làm được, cô cô không nghĩ tới ta sao?"
Tử Tình nghe xong, kéo Tiểu Dực qua, nhẫn nại nói: "Cô cô biết nhà ngươi lai lịch không nhỏ. Nhưng là, cô cô nói, ngươi vẫn là một đứa nhỏ. Cô cô không muốn ngươi tiếp xúc với những chuyện của người lớn quá sớm, việc này đối với ngươi mà nói, rất tàn nhẫn. Cô cô hi vọng ngươi có thể thật vui vẻ mà trưởng thành."
Hoa ma ma ngoài cửa nghe được lời nói này của Tử Tình, lau mắt, tiến vào nói: "Nãi nãi thật sự là một lòng một dạ suy nghĩ cho tiểu chủ chúng ta, nô tì thay ta tiểu thư của chúng ta dập đầu cho nãi nãi."
Tử Tình không đợi Hoa ma ma quỳ gối, liền ngăn cản nàng. Nghiêm mặt nói: "Hoa ma ma vạn vạn lần không được, tiểu thư các ngươi là thân phận tôn quý bậc nào, ta chẳng qua là một kẻ xuất thân thôn cô, sẽ giảm thọ."
Tử Tình không cần nghĩ cũng biết mặt này, là không nhận nổi.
Hoa ma ma nói: "Không thay tiểu thư chúng ta. Lão bà tử dập đầu cho nãi nãi."
Tử Tình cũng không để nàng dập xuống, nhìn nhìn người trong phòng, Tử Tình không muốn nói những chuyện này cho Tiểu Dực lắm, Hoa ma ma nhìn ra tâm tư của Tử Tình, nói: "Lão bà tử là không hiểu những việc này, chẳng qua, đã là chuyện của Tứ cữu nãi nãi, nãi nãi cũng khẳng định không thể buông tay mặc kệ, để cho tiểu chủ đi hỏi thăm một chút giúp nãi nãi cũng không có gì."
Phó thị nghe xong còn thiếu chút nữa thì ôm Tiểu Dực khóc. Tiểu Dực thoát khỏi nàng, nói: "Ta không vì ngươi, ta chỉ vì cô cô, ngươi trước hết là nói xem chuyện gì đi."
Tiểu Dực lúc này, tự có một phen khí thế không thể khinh thường, làm cho Tử Tình có chút hồ đồ rồi. Đây là Tiểu Dực cả ngày ở trước mặt Tử Tình làm nũng tranh thủ tình cảm kia ư?
Phó thị nói ra sự việc, Tiểu Dực nghe xong chỉ nói ba chữ: "Đã biết rồi."
Phó thị nhìn Tử Tình, Tử Tình lắc đầu, nói: "Về sau không cần ra ngoài cầu người lung tung nữa, chờ tin tức đi."
Phó thị khóc nói: "Phụ mẫu ta bọn họ đã vào kinh rồi, còn có Tần gia, Hạ gia, năm nay cần phải kiểm tra đánh giá, nghe nói Hoàng thượng tự mình hỏi đến việc này, vốn còn tưởng rằng năm nay khảo hạch có thể thăng một cấp, việc này khẳng định không trông chờ gì rồi."
Lưu thị thấy Phó thị khóc lên rồi, Tiểu Dực ở một bên, nhìn Tử Tình, Lưu thị kéo kéo quần áo Phó thị, truyền một ánh mắt, Phó thị lau nước mắt nói: "Ta đi về trước, tỷ tỷ hao tâm tổn trí rồi."
Mấy người Lưu thị cũng nhân cơ hội cáo từ, tất cả mọi người đi rồi, thấy Tử Tình xụ mặt, Tiểu Dực hỏi: "Cô cô, ta làm sai rồi sao?"
Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Tiểu Dực, ta vẫn luôn coi ngươi là một đứa trẻ mà yêu thương. Mấy năm nay, cô cô chưa bao giờ hỏi đến việc nhà ngươi, bởi vì cô cô không muốn để cho ngươi cảm thấy, cô cô đối tốt với ngươi là có mục đích, cho nên, cô cô vẫn luôn nói với người khác, không biết thân thế của ngươi, sợ tìm tới phiền toái cho ngươi. Nhưng ngươi hôm nay thì tốt rồi, ta không nói gì, chính ngươi cứ nhất định đòi đâm vào. Ngươi xót cô cô, muốn che chở cô cô, chia sẻ ưu sầu cho cô cô, những thứ đó cô cô đều hiểu rõ. Nhưng là, ngươi đã nghĩ, ngươi làm như vậy có hậu quả thế nào chưa? Về sau, nếu bọn họ lại có chuyện mà nói, ta còn giúp hay không? Giúp, ta không có năng lực, không giúp, bọn họ sẽ cho rằng ta lạnh bạc."
Tiểu Dực nghe xong hồi lâu mới nói: "Cô cô, ta sai lầm rồi, ta hiểu được, ta nên bí mật nói với ngươi, việc này liền dễ làm rồi."
Tử Tình ôm chầm lấy Tiểu Dực, vuốt đầu của hắn, nói: "Về sau nhớ kỹ, tiền tài không thể lộ ra ngoài, thân thế này, cũng không thể tùy ý lộ ra ngoài, đừng tìm phiền toái cho mình."
"Cô cô, ta biết, nếu là người khác, ta sẽ không mở miệng, ta chỉ là không muốn cô cô khó xử, cô cô, ngươi nói chuyện này làm sao mới tốt?" Tiểu Dực ngẩng đầu hỏi.
"Đó là ý chỉ của Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng gặp bọn họ rồi lại nói, cô cô chỉ có một nguyện vọng, không muốn họa vào cả nhà họa vào con cháu, cái khác, ta cũng không có sở cầu. Mỗi người đều phải vì việc mình làm sai mà chịu trách nhiệm." Tử Tình nói.
Tiểu Dực đi rồi, Tử Tình bỗng nhiên nhớ tới sự việc ở Việt Thành năm đó, không chừng chính là Tiểu Dực ra tay, bằng không, Trần tri phủ làm sao có thể yên lành rút lui cổ phần, cũng tra ra hắn tham ô, bị giáng chức đây?
Tử Tình lôi kéo Hoa ma ma hỏi, Hoa ma ma nói: "Việc này, lão bà tử chưa bao giờ hỏi tới, nãi nãi nếu muốn biết, chỉ có thể hỏi tiểu chủ thôi."
Đáng tiếc, Tiểu Dực mấy ngày không tới, một nhà Phó đại nhân cùng Tần gia trái lại vào kinh rồi, chờ chỉ yết kiến. Hạ đại nhân còn chưa tới cấp bậc gặp được Hoàng thượng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tức.
Chắc hẳn Phó thị nói cho phụ mẫu nàng chuyện Tiểu Dực nhúng tay vào, Phó phu nhân đặc biệt tới cửa đến thăm Tử Tình, lôi kéo tay Tử Tình, nói: "Thật sự là nhờ có ngươi, mà nữ tế lại không ở nhà. Lão gia nhà ta cũng là hồ đồ, chuyện của Hoàng gia, cũng là chuyện chúng ta có thể chen một tay sao? Bạc nơi nào không dễ kiếm, nhất định muốn tranh bạc với Hoàng thượng, giờ cũng thật là ứng với câu nói kia, thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nhưng nhất thời này là đòi mệnh một đời rồi."
Tử Tình cũng không biết nên khuyên nàng thế nào, kể từ sau khi trải qua chuyện Tần phu nhân, Tử Tình đối với Phó phu nhân cũng phai nhạt nhiều, nếu không phải vì Tử Hỉ cùng Phó thị, Tử Tình chắc chắn không thể để cho Tiểu Dực hỏi tới những chuyện này.
Ngày mồng tám tháng chạp qua rồi, mười lăm cũng qua rồi, mắt thấy sẽ đến hai mươi, Phó đại nhân còn chưa có được triệu kiến, trong lòng luôn lo sợ bất an, bởi vì hai mươi sẽ phong ấn, các cửa nha môn cũng không làm việc nữa.
Mười sáu tháng chạp, Tử Phúc được Hoàng thượng triệu kiến, đặc biệt thăng chính ngũ phẩm, làm tri châu Kinh châu, vẫn là phụ trách thuỷ lợi đồng ruộng. Thuận tiện hỏi hắn quan điểm đối với việc Phó gia cùng Tần gia.
Tử Phúc nghĩ nghĩ nói: "Nếu nhìn từ góc độ luật pháp, bọn họ cũng không sai, triều ta cũng không có quy định cá nhân không được mua núi khai thác mỏ, nếu bàn từ tư tâm, bọn họ chẳng những không phân ưu cho Thánh thượng, còn lợi dụng chức vụ, hại công lợi tư, vơ vét của cải cho mình, là không thể tha thứ."
Tử Phúc nói xong cũng không dám ngẩng đầu, thật lâu không có động tĩnh, Tử Phúc cũng không dám đứng dậy, thật lâu sau, chỉ nghe Hoàng thượng mở miệng nói: "Cũng được, trẫm liền nể phần trung thành của một hộ Tăng gia các ngươi, tha cho bọn họ lần này."
Lúc Tử Phúc đi ra, phía sau lưng ướt cả, biết người trong nhà đều chờ mình, vội trở về báo tin, Phó đại nhân nghe được tin tức Tử Phúc mang đến, cũng buông một hơi thật dài.
Tử Phúc vừa mới vào cửa không bao lâu, thái giám chấp sự tới cửa tuyên chỉ, Phó đại nhân tiến cung yết kiến.
Xử trí Phó đại nhân là giữ nguyên chức quan tòng ngũ phẩm, chẳng qua, bị sung quân đến Quỳnh Châu, khai hoang đồn điền tích trữ lương thực, bởi vì lúa nước Quỳnh Châu có thể trồng ba quý. Tần đại nhân cũng giữ nguyên chức vị, bị điều đến chủ quản Tây Vực quản lý ruộng bông, để xem biểu hiện về sau.
Về phần Hạ đại nhân, niệm hắn tuổi tác đã cao, chức vụ cách đi, về quê dưỡng lão. Hạ thái thái nghe xong tuy có chút tiếc hận, chẳng qua, cũng là vừa lòng nàng. So với Phó gia cùng Tần gia đi đến đất man di đó mà nói, vẫn là khá hơn một chút, dù sao, Hạ đại nhân qua tuổi năm mươi rồi. Thực sự ép buộc đi những địa phương đó, đâu còn đường sống?
Phó Tần hai nhà vội vàng định ra hôn kỳ, vừa khéo Phó thị mua trước phòng ở có sẵn, Phó gia chuyển vào, chuẩn bị hôn sự cho Phó Gia Viễn.
Tử Tình vừa nghe hai nhà này bị sung quân xa như vậy, một nơi cực lạnh, một nơi là cực nóng, điều kiện đều rất khổ, chẳng qua chức vị cùng phẩm cấp vẫn giữ nguyên, cũng coi như Hoàng thượng chiếu cố rồi. Phương diện này Tử Tình không biết là lời nói của Tử Phúc có tác dụng hay là lời nói của Tiểu Dực ảnh hưởng đến phán quyết của Hoàng đế, bằng không, theo khốn cảnh trước mắt của hắn, hẳn là sẽ không dễ dàng tha cho mấy người bọn họ.
Hạ thái thái cùng Hạ đại nhân thương lượng xong rồi, dứt khoát ở lại Kinh Thành cùng nhi tử nàng dâu luôn, có sẵn phòng ở, cũng là bớt lo. Về phần Phó gia, Tần gia, nghe Thẩm thị nói, Tần phu nhân cùng Phó phu nhân tạm thời không đi, phỏng chừng cũng là không chịu nổi nơi đó khổ cực đi. Đương nhiên, đây là nói sau.
Mười chín tháng chạp, Lưu thị đang thương lượng với Thẩm thị chuyện hai mươi sáu tháng chạp đưa hạ lễ chúc mừng con cái hai nhà Phó gia cùng Tần gia, bên ngoài đến một đống người nườm nượp, thái giám cung nữ quan chấp sự…, thì ra là Lưu thị thụ phong làm ngũ phẩm nghi nhân, mà Thẩm thị, thì bởi vì cần kiệm khắc kỷ, ôn lương đôn hậu, có khả năng dạy con làm tấm gương tốt, thăng làm tứ phẩm cung nhân.
Tăng gia nhất thời không khỏi đều vui sướng, trước cửa xe ngựa chúc mừng tặng lễ nối liền không dứt, không chỉ có đồng liêu mới cũ của Tử Phúc, còn có đồng liêu của Tử Hỉ, suốt ngày mở tiệc chiêu đãi không ngừng, tương phản rõ ràng với Phó gia cùng Hạ gia trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.
Hạ thái thái ở nhà thấy, không khỏi có chút nản lòng thêm trong lòng mất thăng bằng, lúc này không cho rằng Hạ đại nhân bị xử trí hợp ý rồi, cho là Tăng gia đã có thể được Thánh quyến ân sủng, vì sao không thể cầu tình cho bọn họ, ít nhất, bảo vệ quan chức, nàng mới có thể tiếp tục làm quan phu nhân của nàng, mới có thể tiến vào vòng quan hệ của quan phu nhân, bây giờ thì tốt rồi, Hạ đại nhân một kẻ bạch đinh ở nhà, không công chờ mốc meo.
Tử Phúc tất nhiên không biết những chuyện này, Tử Vũ mặc dù từ chỗ Hạ thái thái cố ý hay vô tình nghe được vài câu, cũng không dám về nhà nói, sợ chỉ làm cho Thẩm thị ngột ngạt, nghĩ tới nghĩ lui, liền đến tìm Tử Tình.
/537
|