Nói đến Tam bà bà nghe xong tự thuật của Tăng Thụy Tường, tức giận vỗ đùi, nói: "Ngươi nên nói sớm, nói sớm hồi ở riêng ta đã làm chủ cho ngươi rồi. Chả trách ta nói nàng vẫn luôn đối với ngươi một tí tình cảm cũng không có, ta cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng các ngươi mấy năm nay giấu giếm không lộ một chút tiếng gió, ta đi đâu biết được?"
Tăng Thụy Phát ở một bên cũng nói: "Nhị ca, về sau ngươi vẫn là cách bọn họ xa một chút, đều là một đám sói mắt trắng ăn sống nuốt tươi. Ngươi xem Đại ca người nọ, những năm này trong mắt hắn từng có ai? Còn có Ngũ nương, chưa từng nghĩ tới một chút thể diện của ngươi? Muốn ta nói, ngay cả gạo cũng không cần đưa đi cho nàng, ngươi đưa, bọn họ cũng không có người nói ngươi tốt."
Tăng Thụy Phát còn ghi hận Tăng Thụy Khánh mắng Tam bà bà, không nói cái khác, Tam bà bà đúng là trưởng bối trong năm đời trực hệ của Tăng Thụy Khánh hẳn hoi, sao có thể há mồm mắng chửi người?
Thực ra, nói lý ra Tăng Thụy Khánh cũng là không đến mức hồ đồ như thế, hắn không nghĩ tới là bên ngoài tụ tập nhiều hàng xóm như vậy, loại việc nhà này, giấu còn không giấu được, ai muốn để người ngoài biết được, không công để cho người ta chê cười? Hết lần này tới lần khác Tam bà bà còn chuyên chọn khuyết điểm của Tăng Thụy Khánh tuyên dương, khắp nơi bảo vệ Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Khánh nhất thời xúc động, liền có chút không lựa lời mà nói.
Tam bà bà nghe xong vỗ con hai cái, nói với Tăng Thụy Tường: "Ngươi đừng nghe hắn ăn giòi, ngươi cũng không thiếu chút ấy, muốn đưa chút đồ ăn thì đưa chút đồ ăn, không vì cái gì khác, chỉ xem nàng là lão nhân, còn có, muội tử Thu Ngọc của ngươi, mấy năm nay cũng là không dễ dàng, ngươi xem thử có thể giúp thì giúp. Về phần đệ muội kia của ta, về sau ngươi cũng đừng đi thăm nàng nữa, không cần thiết, Tam nương ngươi để lời này rồi, người nương kia của ngươi, đến chết, cũng sẽ không thể tỉnh ngộ, tùy nàng đi thôi. Ngươi nếu ngại ở nhà khó chịu, nghe Tam nương. Không bằng ngươi cứ trở lại Kinh Thành đi, tốt xấu gì cũng là cả nhà cốt nhục đoàn viên, Tam nương lúc này cũng không khuyên ngươi nữa. Ngươi yên tâm, nàng mơ tưởng bại hoại thanh danh của ngươi. Tam nương có đám con cháu này, sẽ không mặc cho bọn họ làm bậy."
Tăng Thụy Tường nghe xong trả lời: "Đa tạ Tam nương, ta trở về ngẫm lại."
"Nhị ca còn nghĩ cái gì. Người như thế, nên cách thật xa." Tăng Thụy Phát khuyên nhủ.
Tăng Thụy Tường nghe xong không lên tiếng, sau khi về nhà, Thẩm thị cũng không có hỏi cái gì. Nhưng là không đến một lúc, trong nhà đến rất nhiều người, đầu tiên là Tăng Thụy Ngọc nghe được tin tức chạy đến, sau đó là lí chính cùng vài vị trưởng lão trong thôn. Một là muốn nghe Tăng Thụy Tường nói một chút tin tức ở Kinh Thành, hai là muốn hỏi một chút Tăng Thụy Tường còn đi hay không. Đương nhiên, sự việc buổi sáng, bọn họ đều có nghe thấy, nhất là thân thế của Tăng Thụy Tường. Cho nên, lúc này đến nhìn xem Tăng Thụy Tường có ý tưởng gì.
Tăng Thụy Tường còn chưa kịp thương lượng với Thẩm thị, lúc này đâu thể có ý tưởng gì?
Lí chính thấy Tăng Thụy Tường chần chờ, bèn nói: "Tú tài lão gia yên tâm, mấy năm nay ai đúng ai sai, trong lòng chúng ta như gương sáng, Tú tài lão gia chỉ cần yên tâm ở lại là được, kể từ sau khi ngươi đi, người đến học đường thực là ít đi rất nhiều. Một mình Tử Văn căn bản không lo hết nổi."
Thực ra, là trưởng lão trong thôn tìm lí chính thương lượng, muốn giữ Tăng Thụy Tường lại, Tăng Thụy Tường không phải là muốn làm thư viện gì đó sao? Thư viện nếu thành lập rồi, danh khí thôn Đông Đường cũng truyền ra ngoài, huống hồ. Đệ tử bản thôn cũng có thể có nhiều cơ hội đọc sách hơn, việc này đối với bản thôn mà nói, đúng là một chuyện rất tốt. Chẳng qua, những lời thế này, lí chính cũng không tiện nói thẳng.
Tử Lộc ở một bên nói: "Các vị trưởng lão, nương ta vừa trải qua nỗi đau tang mẫu, cha ta cũng bận rộn mấy ngày nay, thân thể cha nương ta đều còn chưa trở lại bình thường, việc này, chờ sau này rồi nói sau, cũng không nóng lòng chốc lát này."
Lí chính nhìn mấy vị trưởng lão, nói: "Là chúng ta mất suy nghĩ rồi. Chúng ta cáo từ trước, mấy ngày nữa sẽ đến thăm các ngươi."
Tử Tình ở trong phòng thấy bọn họ đi rồi, hỏi Thẩm thị: "Chỉ sợ bọn họ là hi vọng cha ở lại làm thư viện, nương là nghĩ như thế nào?"
"Ta vốn là muốn ở nhà chờ Vĩnh Tùng thi tú tài xong rồi hẵng nói, Vĩnh Liên phỏng chừng muốn mùa thu thành thân, ta thế nào cũng nên đi đưa tiễn nàng. Nhưng hôm nay, thôi, nhìn ý tứ của cha ngươi, thư viện này, nhất thời chỉ sợ khó làm nổi rồi."
Tăng Thụy Tường tiến vào nghe được lời Thẩm thị nói, nói: "Lúc này ta đúng là không có ý nghĩ ở lại làm thư viện. Tình nhi khẳng định là muốn trở về rồi, Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam còn muốn trở lại Kinh Thành tham gia kỳ thi mùa xuân, không bằng vẫn là đi thôi. Bằng không, chỉ ở lại hai người chúng ta, có ý nghĩa gì?"
"Ta cũng là ý này, lúc trước ta còn lo lắng ngươi vì thanh danh muốn ở lại chăm sóc nàng vài năm, không nói cái khác, để cho Thạch bà tử hầu hạ nàng vài năm chu toàn, bây giờ xem ra cũng không cần. Như thế càng tốt, ngươi cũng không cần ở thế khó xử, suy tính đến suy tính đi." Thẩm thị thở phào nhẹ nhõm, nói.
"Thế ngày Mộc Mộc thành thân, chúng ta còn có đi hay không? Đại cha bọn họ khẳng định đi rồi, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ lại khó chịu, không bằng chúng ta vẫn cho một phần lễ, người sẽ không đi, sớm lên đường, còn bớt cho trời lạnh trên đường không dễ đi." Tử Tình nói.
Thẩm thị nói: "Việc này thì không được, thế nào cũng phải chờ bà ngoại ngươi qua cúng thất tuần."
Tử Tình tính toán, còn có hơn một tháng, đến lúc đó mấy thứ cam và lạp xưởng nhà mình cũng cần phải đưa đi Kinh Thành, vừa vặn thừa dịp mấy ngày nay ở nhà, sửa sang chỉnh tề khoản mục mấy năm nay.
Lâm An gom tất cả sổ sách và bạc mấy năm nay đến cho Tử Tình, nói: "Nãi nãi, phủ nha An Châu thay đổi người rồi, Phó đại nhân cũng đi rồi, sản phầm trong trang của chúng ta, bây giờ chỉ có thể đưa cho người môi giới, một mục này, một năm kiếm được ít đi một hai ngàn bạc, nãi nãi có phải nghĩ biện pháp hay không, nhờ Đại cữu gia tìm chút quan hệ?"
Tử Tình vừa nghe, bèn nói: "Thôi, cũng không thiếu chút ấy. Mảnh núi mới mua kia sửa sang như thế nào rồi?"
"Cây đã trồng đầy rồi, chỉ là còn chưa có nở hoa, chẳng qua, nuôi gà cùng thỏ còn có dê, cũng là có tiền thu."
Hai người đang nói, Bảo Phượng đến, Tử Tình vội đi ra ngoài đón, cười nói: "Thực là nên đi thăm ngươi trước, mà quản gia lại đem sổ sách mấy năm nay cho ta chỉnh lý một chút."
"Không sao, ta cũng là mới biết tỷ tỷ trở về." Bảo Phượng cười nói.
Tử Tình dắt tay nàng ngồi xuống, hỏi chút tình hình gần đây của nàng.
"Tỷ tỷ yên tâm, cuộc sống bây giờ của ta rất tốt. Nam nhân nhà ta chịu làm việc, trừ công việc nhà mình, công việc nhà tỷ tỷ cũng không chậm trễ, hiện tại, nhà ta đã có được năm mẫu ruộng nước, ruộng cạn mười mẫu, đều là đất hoang khai khẩn ra, ăn mặc một năm không nói, còn có thể còn dư hơn mười lượng bạc, đại tiểu tử nhà ta, cũng vào học đường nhà tỷ tỷ rồi." Bảo Phượng nói đến nam nhân của nàng, cũng là tự hào đầy mặt.
Tử Tình cười nói: "Lúc này mới mấy năm, con cái của chúng ta đều lớn cả rồi, chỉ sợ chờ mấy năm nữa gặp lại, ta đã làm a bà rồi, muốn không nói già cũng không được."
"Tỷ tỷ còn muốn đi sao?" Bảo Phượng nghe Tử Tình nói qua mấy năm gặp lại, hỏi.
"Đúng vậy, bọn nhỏ đều không trở về, đều ở Kinh Thành đọc sách, cha đứa nhỏ xuất dương rồi, ta cũng không thể cứ bỏ lại đám con mãi. Lần này là vì ta bà ngoại đặc biệt trở về gấp, hoàn hảo, còn kịp đưa lão nhân gia nàng một đoạn đường."
"Ta nói trong Viên cũng không thấy mấy nha hoàn, thì ra đều ở lại Kinh Thành. Tỷ tỷ cũng đừng quá thương tâm, bà ngoại lão nhân gia nàng ta nhớ phải có hơn tám mươi rồi, là người có phúc khí, bằng không, có mấy bà bà có thể sống đến số tuổi đó?"
Tử Tình vừa định mở miệng, Thẩm thị mang theo Yên Nhiên đi tới, Bảo Phượng cười chào hỏi Thẩm thị, lại muốn đưa tay bế Yên Nhiên, Thẩm thị ngồi tiếp một hồi, hỏi chút tình huống mấy hộ lão nhân trong thôn, Tử Tình không quen biết lắm, cũng không có hứng thú nghe gì.
Chẳng qua, Tử Tình cũng là đã biết, Chu thị cùng đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng chặt đứt qua lại, cuộc sống của đệ đệ nhà mẹ nàng không dễ chịu, cuộc sống của Chu thị cũng không quá dễ qua, vốn là, nhà đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng đông con, ruộng thì ít, không đủ ăn, dựa vào giúp Chu thị làm chút việc đồng áng, Chu thị còn có thể tiếp tế hắn một hai, bây giờ hai nhà không còn qua lại, Chu thị cũng không thể đi tiếp tế hắn rồi.
Công việc đồng áng của Chu thị hiện giờ toàn dựa vào nàng và Tăng Thụy Khánh cùng với con gà mờ Tử Toàn, mà Chu thị lại còn không nỡ tiêu tiền thuê người làm việc, lại nói hộ gia đình nông dân bình thường cũng ít có thuê người, mà một hai năm này ngày mùa mùa vụ Tăng Thụy Khánh không đến vạn bất đắc dĩ, còn không hay xuống ruộng, chỉ có hai người Chu thị cùng Tử Toàn quanh năm làm việc, cũng thực sự vất vả.
"Đúng rồi, ngươi không nói ta còn quên hỏi, cữu nương của Tử Toàn sao nhẫn tâm như vậy, lại có thể tìm một nữ hài như vậy cho Tử Toàn? Tốt xấu gì, nàng cũng là nhìn Tử Toàn lớn lên, biết Đại nương ta đối với Tử Toàn có bao nhiêu nặng lòng." Tử Tình hỏi.
"Tỷ tỷ là không biết, Tử Toàn làm mai nghe nói hai năm rồi, cũng không có một người thích hợp, cô nương nhà tốt một chút, sau khi nghe ngóng nhà bọn họ cùng nhà các ngươi chặt đứt qua lại, ai chịu gả tới? Kém một chút, Đại nương ngươi lại chướng mắt, đây không phải vừa vặn bị lợi dụng, tân nương tử vào cửa mới biết được chân có tật xấu, vốn cho rằng vấn đề không lớn, bồ hòn này cũng chỉ đành ngậm, ai biết qua cửa mấy tháng, trong bụng có đứa nhỏ, bản tính lộ ra, mới biết là người như vậy." Bảo Phượng thở dài.
Thẩm thị cũng thở dài, nàng đối với Tử Toàn vẫn là khá tiếc hận, đứa nhỏ này bản tính không xấu, chỉ là hồi nhỏ, bị Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh bọn họ nuông chiều quen rồi, hơn nữa Tăng Thụy Khánh cùng Tăng Thụy Tường nghẹn một hơi, nhất định muốn bồi dưỡng Tử Toàn thành một người đọc sách, một chút việc nhà nông không làm. Bây giờ giấc mộng tan biến rồi, Tử Toàn từ một tiểu thiếu gia không làm việc đồng áng đột nhiên biến thành một anh nông dân cả ngày làm việc ở trong ruộng, khó khăn trong lúc này có thể nghĩ, khó trách Thẩm thị nói hắn thoạt nhìn không có một chút tinh thần phấn chấn.
"Đại cha ngươi, tuổi tác càng lớn, làm sao càng bướng bỉnh? Cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó khăn." Thẩm thị nói.
"Không chỉ riêng Đại cha, a bà không bướng bỉnh? Đại cha Đại nương đều đối với nàng như vậy, không phải là vẫn muốn hợp nhau lại tính kế chúng ta? Còn có Đại cô ta cũng đã làm tức chết a công rồi, a bà không phải là vẫn muốn thông qua tính kế Nhị cô ta mới tính kế chúng ta? Cả đời này, cũng không thể nghĩ tới tự mình nuôi sống mình?" Tử Tình tức giận nói.
Bảo Phượng thấy Tử Tình nói đến những chuyện nhà này, không tiện nói tiếp, đứng dậy cáo từ, Bảo Phượng mới vừa đi, một nhà Thu Ngọc vào cửa rồi, Uyển Tình đã lớn thành đại cô nương rồi, mi thanh mục tú, vừa thấy đã biết chưa từng xuống đất làm việc nhà nông, nghe nói đã đính hôn, ngày thành thân cũng định rồi, ngay tại mùa xuân sang năm.
Mấy năm nay, Thu Ngọc mặc dù chăm sóc Điền thị vất vả một chút, chẳng qua, cuộc sống của nhà Thu Ngọc là càng ngày càng tốt, Mộc Mộc đọc sách cũng không tệ, Uyển Tình cũng tìm được một nhà chồng tốt, nhà trai từng là bạn cùng trường của Mộc Mộc, tuy rằng không trúng tú tài, nhưng mà trong nhà còn có mấy chục mẫu ruộng đất, là tiểu địa chủ, đối phương cũng là nhìn trúng thế lực của Tăng gia, biết Thu Ngọc vẫn qua lại thân thiết với Tăng Thụy Tường, chủ động tới cửa cầu thân.
Tăng Thụy Phát ở một bên cũng nói: "Nhị ca, về sau ngươi vẫn là cách bọn họ xa một chút, đều là một đám sói mắt trắng ăn sống nuốt tươi. Ngươi xem Đại ca người nọ, những năm này trong mắt hắn từng có ai? Còn có Ngũ nương, chưa từng nghĩ tới một chút thể diện của ngươi? Muốn ta nói, ngay cả gạo cũng không cần đưa đi cho nàng, ngươi đưa, bọn họ cũng không có người nói ngươi tốt."
Tăng Thụy Phát còn ghi hận Tăng Thụy Khánh mắng Tam bà bà, không nói cái khác, Tam bà bà đúng là trưởng bối trong năm đời trực hệ của Tăng Thụy Khánh hẳn hoi, sao có thể há mồm mắng chửi người?
Thực ra, nói lý ra Tăng Thụy Khánh cũng là không đến mức hồ đồ như thế, hắn không nghĩ tới là bên ngoài tụ tập nhiều hàng xóm như vậy, loại việc nhà này, giấu còn không giấu được, ai muốn để người ngoài biết được, không công để cho người ta chê cười? Hết lần này tới lần khác Tam bà bà còn chuyên chọn khuyết điểm của Tăng Thụy Khánh tuyên dương, khắp nơi bảo vệ Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Khánh nhất thời xúc động, liền có chút không lựa lời mà nói.
Tam bà bà nghe xong vỗ con hai cái, nói với Tăng Thụy Tường: "Ngươi đừng nghe hắn ăn giòi, ngươi cũng không thiếu chút ấy, muốn đưa chút đồ ăn thì đưa chút đồ ăn, không vì cái gì khác, chỉ xem nàng là lão nhân, còn có, muội tử Thu Ngọc của ngươi, mấy năm nay cũng là không dễ dàng, ngươi xem thử có thể giúp thì giúp. Về phần đệ muội kia của ta, về sau ngươi cũng đừng đi thăm nàng nữa, không cần thiết, Tam nương ngươi để lời này rồi, người nương kia của ngươi, đến chết, cũng sẽ không thể tỉnh ngộ, tùy nàng đi thôi. Ngươi nếu ngại ở nhà khó chịu, nghe Tam nương. Không bằng ngươi cứ trở lại Kinh Thành đi, tốt xấu gì cũng là cả nhà cốt nhục đoàn viên, Tam nương lúc này cũng không khuyên ngươi nữa. Ngươi yên tâm, nàng mơ tưởng bại hoại thanh danh của ngươi. Tam nương có đám con cháu này, sẽ không mặc cho bọn họ làm bậy."
Tăng Thụy Tường nghe xong trả lời: "Đa tạ Tam nương, ta trở về ngẫm lại."
"Nhị ca còn nghĩ cái gì. Người như thế, nên cách thật xa." Tăng Thụy Phát khuyên nhủ.
Tăng Thụy Tường nghe xong không lên tiếng, sau khi về nhà, Thẩm thị cũng không có hỏi cái gì. Nhưng là không đến một lúc, trong nhà đến rất nhiều người, đầu tiên là Tăng Thụy Ngọc nghe được tin tức chạy đến, sau đó là lí chính cùng vài vị trưởng lão trong thôn. Một là muốn nghe Tăng Thụy Tường nói một chút tin tức ở Kinh Thành, hai là muốn hỏi một chút Tăng Thụy Tường còn đi hay không. Đương nhiên, sự việc buổi sáng, bọn họ đều có nghe thấy, nhất là thân thế của Tăng Thụy Tường. Cho nên, lúc này đến nhìn xem Tăng Thụy Tường có ý tưởng gì.
Tăng Thụy Tường còn chưa kịp thương lượng với Thẩm thị, lúc này đâu thể có ý tưởng gì?
Lí chính thấy Tăng Thụy Tường chần chờ, bèn nói: "Tú tài lão gia yên tâm, mấy năm nay ai đúng ai sai, trong lòng chúng ta như gương sáng, Tú tài lão gia chỉ cần yên tâm ở lại là được, kể từ sau khi ngươi đi, người đến học đường thực là ít đi rất nhiều. Một mình Tử Văn căn bản không lo hết nổi."
Thực ra, là trưởng lão trong thôn tìm lí chính thương lượng, muốn giữ Tăng Thụy Tường lại, Tăng Thụy Tường không phải là muốn làm thư viện gì đó sao? Thư viện nếu thành lập rồi, danh khí thôn Đông Đường cũng truyền ra ngoài, huống hồ. Đệ tử bản thôn cũng có thể có nhiều cơ hội đọc sách hơn, việc này đối với bản thôn mà nói, đúng là một chuyện rất tốt. Chẳng qua, những lời thế này, lí chính cũng không tiện nói thẳng.
Tử Lộc ở một bên nói: "Các vị trưởng lão, nương ta vừa trải qua nỗi đau tang mẫu, cha ta cũng bận rộn mấy ngày nay, thân thể cha nương ta đều còn chưa trở lại bình thường, việc này, chờ sau này rồi nói sau, cũng không nóng lòng chốc lát này."
Lí chính nhìn mấy vị trưởng lão, nói: "Là chúng ta mất suy nghĩ rồi. Chúng ta cáo từ trước, mấy ngày nữa sẽ đến thăm các ngươi."
Tử Tình ở trong phòng thấy bọn họ đi rồi, hỏi Thẩm thị: "Chỉ sợ bọn họ là hi vọng cha ở lại làm thư viện, nương là nghĩ như thế nào?"
"Ta vốn là muốn ở nhà chờ Vĩnh Tùng thi tú tài xong rồi hẵng nói, Vĩnh Liên phỏng chừng muốn mùa thu thành thân, ta thế nào cũng nên đi đưa tiễn nàng. Nhưng hôm nay, thôi, nhìn ý tứ của cha ngươi, thư viện này, nhất thời chỉ sợ khó làm nổi rồi."
Tăng Thụy Tường tiến vào nghe được lời Thẩm thị nói, nói: "Lúc này ta đúng là không có ý nghĩ ở lại làm thư viện. Tình nhi khẳng định là muốn trở về rồi, Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam còn muốn trở lại Kinh Thành tham gia kỳ thi mùa xuân, không bằng vẫn là đi thôi. Bằng không, chỉ ở lại hai người chúng ta, có ý nghĩa gì?"
"Ta cũng là ý này, lúc trước ta còn lo lắng ngươi vì thanh danh muốn ở lại chăm sóc nàng vài năm, không nói cái khác, để cho Thạch bà tử hầu hạ nàng vài năm chu toàn, bây giờ xem ra cũng không cần. Như thế càng tốt, ngươi cũng không cần ở thế khó xử, suy tính đến suy tính đi." Thẩm thị thở phào nhẹ nhõm, nói.
"Thế ngày Mộc Mộc thành thân, chúng ta còn có đi hay không? Đại cha bọn họ khẳng định đi rồi, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ lại khó chịu, không bằng chúng ta vẫn cho một phần lễ, người sẽ không đi, sớm lên đường, còn bớt cho trời lạnh trên đường không dễ đi." Tử Tình nói.
Thẩm thị nói: "Việc này thì không được, thế nào cũng phải chờ bà ngoại ngươi qua cúng thất tuần."
Tử Tình tính toán, còn có hơn một tháng, đến lúc đó mấy thứ cam và lạp xưởng nhà mình cũng cần phải đưa đi Kinh Thành, vừa vặn thừa dịp mấy ngày nay ở nhà, sửa sang chỉnh tề khoản mục mấy năm nay.
Lâm An gom tất cả sổ sách và bạc mấy năm nay đến cho Tử Tình, nói: "Nãi nãi, phủ nha An Châu thay đổi người rồi, Phó đại nhân cũng đi rồi, sản phầm trong trang của chúng ta, bây giờ chỉ có thể đưa cho người môi giới, một mục này, một năm kiếm được ít đi một hai ngàn bạc, nãi nãi có phải nghĩ biện pháp hay không, nhờ Đại cữu gia tìm chút quan hệ?"
Tử Tình vừa nghe, bèn nói: "Thôi, cũng không thiếu chút ấy. Mảnh núi mới mua kia sửa sang như thế nào rồi?"
"Cây đã trồng đầy rồi, chỉ là còn chưa có nở hoa, chẳng qua, nuôi gà cùng thỏ còn có dê, cũng là có tiền thu."
Hai người đang nói, Bảo Phượng đến, Tử Tình vội đi ra ngoài đón, cười nói: "Thực là nên đi thăm ngươi trước, mà quản gia lại đem sổ sách mấy năm nay cho ta chỉnh lý một chút."
"Không sao, ta cũng là mới biết tỷ tỷ trở về." Bảo Phượng cười nói.
Tử Tình dắt tay nàng ngồi xuống, hỏi chút tình hình gần đây của nàng.
"Tỷ tỷ yên tâm, cuộc sống bây giờ của ta rất tốt. Nam nhân nhà ta chịu làm việc, trừ công việc nhà mình, công việc nhà tỷ tỷ cũng không chậm trễ, hiện tại, nhà ta đã có được năm mẫu ruộng nước, ruộng cạn mười mẫu, đều là đất hoang khai khẩn ra, ăn mặc một năm không nói, còn có thể còn dư hơn mười lượng bạc, đại tiểu tử nhà ta, cũng vào học đường nhà tỷ tỷ rồi." Bảo Phượng nói đến nam nhân của nàng, cũng là tự hào đầy mặt.
Tử Tình cười nói: "Lúc này mới mấy năm, con cái của chúng ta đều lớn cả rồi, chỉ sợ chờ mấy năm nữa gặp lại, ta đã làm a bà rồi, muốn không nói già cũng không được."
"Tỷ tỷ còn muốn đi sao?" Bảo Phượng nghe Tử Tình nói qua mấy năm gặp lại, hỏi.
"Đúng vậy, bọn nhỏ đều không trở về, đều ở Kinh Thành đọc sách, cha đứa nhỏ xuất dương rồi, ta cũng không thể cứ bỏ lại đám con mãi. Lần này là vì ta bà ngoại đặc biệt trở về gấp, hoàn hảo, còn kịp đưa lão nhân gia nàng một đoạn đường."
"Ta nói trong Viên cũng không thấy mấy nha hoàn, thì ra đều ở lại Kinh Thành. Tỷ tỷ cũng đừng quá thương tâm, bà ngoại lão nhân gia nàng ta nhớ phải có hơn tám mươi rồi, là người có phúc khí, bằng không, có mấy bà bà có thể sống đến số tuổi đó?"
Tử Tình vừa định mở miệng, Thẩm thị mang theo Yên Nhiên đi tới, Bảo Phượng cười chào hỏi Thẩm thị, lại muốn đưa tay bế Yên Nhiên, Thẩm thị ngồi tiếp một hồi, hỏi chút tình huống mấy hộ lão nhân trong thôn, Tử Tình không quen biết lắm, cũng không có hứng thú nghe gì.
Chẳng qua, Tử Tình cũng là đã biết, Chu thị cùng đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng chặt đứt qua lại, cuộc sống của đệ đệ nhà mẹ nàng không dễ chịu, cuộc sống của Chu thị cũng không quá dễ qua, vốn là, nhà đệ đệ nhà mẹ đẻ nàng đông con, ruộng thì ít, không đủ ăn, dựa vào giúp Chu thị làm chút việc đồng áng, Chu thị còn có thể tiếp tế hắn một hai, bây giờ hai nhà không còn qua lại, Chu thị cũng không thể đi tiếp tế hắn rồi.
Công việc đồng áng của Chu thị hiện giờ toàn dựa vào nàng và Tăng Thụy Khánh cùng với con gà mờ Tử Toàn, mà Chu thị lại còn không nỡ tiêu tiền thuê người làm việc, lại nói hộ gia đình nông dân bình thường cũng ít có thuê người, mà một hai năm này ngày mùa mùa vụ Tăng Thụy Khánh không đến vạn bất đắc dĩ, còn không hay xuống ruộng, chỉ có hai người Chu thị cùng Tử Toàn quanh năm làm việc, cũng thực sự vất vả.
"Đúng rồi, ngươi không nói ta còn quên hỏi, cữu nương của Tử Toàn sao nhẫn tâm như vậy, lại có thể tìm một nữ hài như vậy cho Tử Toàn? Tốt xấu gì, nàng cũng là nhìn Tử Toàn lớn lên, biết Đại nương ta đối với Tử Toàn có bao nhiêu nặng lòng." Tử Tình hỏi.
"Tỷ tỷ là không biết, Tử Toàn làm mai nghe nói hai năm rồi, cũng không có một người thích hợp, cô nương nhà tốt một chút, sau khi nghe ngóng nhà bọn họ cùng nhà các ngươi chặt đứt qua lại, ai chịu gả tới? Kém một chút, Đại nương ngươi lại chướng mắt, đây không phải vừa vặn bị lợi dụng, tân nương tử vào cửa mới biết được chân có tật xấu, vốn cho rằng vấn đề không lớn, bồ hòn này cũng chỉ đành ngậm, ai biết qua cửa mấy tháng, trong bụng có đứa nhỏ, bản tính lộ ra, mới biết là người như vậy." Bảo Phượng thở dài.
Thẩm thị cũng thở dài, nàng đối với Tử Toàn vẫn là khá tiếc hận, đứa nhỏ này bản tính không xấu, chỉ là hồi nhỏ, bị Chu thị cùng Tăng Thụy Khánh bọn họ nuông chiều quen rồi, hơn nữa Tăng Thụy Khánh cùng Tăng Thụy Tường nghẹn một hơi, nhất định muốn bồi dưỡng Tử Toàn thành một người đọc sách, một chút việc nhà nông không làm. Bây giờ giấc mộng tan biến rồi, Tử Toàn từ một tiểu thiếu gia không làm việc đồng áng đột nhiên biến thành một anh nông dân cả ngày làm việc ở trong ruộng, khó khăn trong lúc này có thể nghĩ, khó trách Thẩm thị nói hắn thoạt nhìn không có một chút tinh thần phấn chấn.
"Đại cha ngươi, tuổi tác càng lớn, làm sao càng bướng bỉnh? Cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống chỉ sợ sẽ càng ngày càng khó khăn." Thẩm thị nói.
"Không chỉ riêng Đại cha, a bà không bướng bỉnh? Đại cha Đại nương đều đối với nàng như vậy, không phải là vẫn muốn hợp nhau lại tính kế chúng ta? Còn có Đại cô ta cũng đã làm tức chết a công rồi, a bà không phải là vẫn muốn thông qua tính kế Nhị cô ta mới tính kế chúng ta? Cả đời này, cũng không thể nghĩ tới tự mình nuôi sống mình?" Tử Tình tức giận nói.
Bảo Phượng thấy Tử Tình nói đến những chuyện nhà này, không tiện nói tiếp, đứng dậy cáo từ, Bảo Phượng mới vừa đi, một nhà Thu Ngọc vào cửa rồi, Uyển Tình đã lớn thành đại cô nương rồi, mi thanh mục tú, vừa thấy đã biết chưa từng xuống đất làm việc nhà nông, nghe nói đã đính hôn, ngày thành thân cũng định rồi, ngay tại mùa xuân sang năm.
Mấy năm nay, Thu Ngọc mặc dù chăm sóc Điền thị vất vả một chút, chẳng qua, cuộc sống của nhà Thu Ngọc là càng ngày càng tốt, Mộc Mộc đọc sách cũng không tệ, Uyển Tình cũng tìm được một nhà chồng tốt, nhà trai từng là bạn cùng trường của Mộc Mộc, tuy rằng không trúng tú tài, nhưng mà trong nhà còn có mấy chục mẫu ruộng đất, là tiểu địa chủ, đối phương cũng là nhìn trúng thế lực của Tăng gia, biết Thu Ngọc vẫn qua lại thân thiết với Tăng Thụy Tường, chủ động tới cửa cầu thân.
/537
|