Lời Vĩnh Huyên, lại một lần nữa mở ra tâm tư nhỏ của nữ nhi gia Yên Nhiên, nàng đã nhiều ít hiểu được hơn một chút, Lý Dực đối với nàng, là không giống như đối với người khác, Lý Dực, cũng không phải là thân ca ca của mình, vẫn là không giống như Thư Duệ bọn họ. Nhưng là, bây giờ nàng mới bao nhiêu, Lý Dực nhưng là sắp đến tuổi đón dâu, Yên Nhiên nhất thời cũng mờ mịt rồi.
Mùng mười tháng giêng, một nhà Tử Vũ theo Hạ Văn Xương đi Sơn Tây nhậm chức, hết sức rối ren mất mấy ngày, tháng giêng qua đi, chính là thi hội của Thư Duệ bọn họ, Tử Tình không nghĩ tới chính là, Thư Duệ lại cũng được điểm Thám hoa, sanh cữu (cháu trai – cậu) hai người đều vào mười tám tuổi được điểm làm Thám hoa, nhất thời ở Đại Phong Quốc truyền làm một đoạn giai thoại.
Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm cũng là thứ cát sĩ, ngay cả Vĩnh Tùng cũng thi được thứ cát sĩ, Mộc Mộc trúng đồng Tiến sĩ, nhi tử của Phó gia cũng là đồng Tiến sĩ, đồng thời còn có trượng phu của Vĩnh Dung, cũng là đồng Tiến sĩ. Năm nay Tăng gia thật là năm đại hỉ, La đại nãi nãi ám hiệu Tử Tình có thể tới cửa cầu hôn rồi.
Hết thảy náo nhiệt này, Yên Nhiên cũng không có bao nhiêu hứng thú, vấn đề nàng vẫn xoắn xuýt là, chờ mình trưởng thành, Lý Dực có phải đã đón dâu rồi hay không, nàng muốn gả cho Lý Dực có phải không còn kịp rồi hay không, Yên Nhiên nghĩ đến vấn đề này, liền tự dưng cảm thấy có chút bi thương, nhưng là, nàng đã mười tuổi rồi, vấn đề này, vẫn không thể giống như lúc nhỏ, có thể mở miệng hỏi thẳng Lý Dực.
Tử Tình cũng là nhận thấy được một chút khác thường của Yên Nhiên, ngày hôm đó, cuối cùng cũng làm xong nghi thức đính hôn của Thư Duệ và La Sở Sở, nghĩ tới có nhiều ngày không có trò chuyện tử tế với Yên Nhiên rồi, thấy trong viện tử mình cứ không ngừng người, liền cầm vật may vá, tìm đến viện tử của Yên Nhiên.
Tử Tình xốc màn cửa đi vào, Yên Nhiên đang gục ở trên kháng bàn vẽ khuôn mẫu, Tử Tình vừa nhìn là biết một đôi giày nam, trong bụng có chút sáng tỏ, nữ nhi lớn rồi, có một số việc là không ngăn được.
“Nương, hôm nay làm sao có thời gian tới đây?" Yên Nhiên thấy Tử Tình đi vào, vội xuống giường đứng lên.
Tử Tình sờ sờ đầu Yên Nhiên, nói: "Làm nương đến xem nữ nhi của mình một chút, còn phải xem có rảnh hay không rảnh sao?"
Hoa ma ma thấy Tử Tình có lẽ có lời muốn nói với Yên Nhiên, bèn dẫn mấy đứa Đại Đào đi xuống.
Tử Tình thuận tay cầm mấy mẫu trên kháng bàn lên hỏi: "Đây lại là làm cho ai?"
"Tiểu Dực ca ca." Yên Nhiên biết không thể gạt được, bèn nói thật.
Tử Tình lôi kéo tay Yên Nhiên ngồi xuống, nói: "Con à, ngươi cũng mười tuổi rồi, chẳng lẽ ngươi không biết, tất này không thể tùy ý làm cho người ngoài? Ngươi cũng đọc không ít sách rồi, “trao đổi vật riêng tư” cũng nên hiểu chứ?"
Yên Nhiên nghe xong ngẩng đầu nói: "Nương, ta và Tiểu Dực ca ca thân thiết từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn, đồ Tiểu Dực ca ca cho ta chỉ sợ một cái hòm còn chứa không nổi, nương, ngươi cũng không biết những thứ này, hôm nay tới nói lời này, là có ý gì?"
"Có ý gì? Nương muốn hỏi ngươi là có ý gì? Bắt đầu từ lễ mừng năm mới, nương cứ thấy ngươi buồn bực không vui, cũng không giống một hành vi của một đứa nhỏ mười tuổi, ngươi chừng nào thì có tâm sự, đến cả nương cũng gạt rồi?"
Yên Nhiên nghe lời này, mặt phút chốc đỏ lên, lăn vào trong lòng Tử Tình: "Người ta nào có tâm sự gì? Nương lại nghi ngờ lung tung cái gì?"
Tử Tình vuốt ve khuôn mặt của nữ nhi, cười nói: "Ơ, nữ nhi nhà ai này nói láo ngay cả mặt cũng nóng hổi nóng hổi, còn không chịu thừa nhận?"
"Nương, ngươi lại chê cười người ta." Yên Nhiên ở trong lòng Tử Tình không chịu ngẩng đầu.
"Con ngoan, nói cho nương, cũng là vì Tiểu Dực ca ca của ngươi?"
"Nương nếu biết còn hỏi cái gì?" Yên Nhiên cúi đầu buồn bực nói.
Tử Tình chuyển đầu Yên Nhiên lên, "Nhìn nương nói chuyện, nói cho nương, ngươi thật sự thích Tiểu Dực ca ca?"
Tử Tình cảm thấy cùng một đứa nhỏ mười tuổi nói những thứ này thật sự là có chút ba chấm, không có biện pháp nữ nhi lớn có tâm sự của mình, làm nương cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Nương ta thích có ích lợi gì, Tiểu Dực ca ca cũng nên đón dâu rồi nhỉ?" Yên Nhiên hơi có chút thương cảm.
"Đứa ngốc, nếu biết người ta muốn đón dâu, ngươi còn làm cho người ta tất tiếc gì?"
"Nhưng là, hắn nói chỉ muốn đeo của ta làm."
"Người nào nói với ngươi Tiểu Dực ca ca muốn đón dâu? Gần đây hắn không phải là vẫn thường xuyên tới thăm ngươi? Ngươi chưa từng hỏi hắn?"
"Nương, người ta đâu có không biết xấu hổ hỏi những chuyện này?"
Tử Tình vừa nghe, hóa ra đứa nhỏ này thật sự là vì tình mà khó khăn, tuổi nho nhỏ còn rất nhiều suy nghĩ, mới mười tuổi nha, vẫn là trống rỗng, Tử Tình thật sự có chút ngổn ngang rồi.
Tử Tình suy nghĩ một chút, thử dò xét hỏi: "Thân phận của tiểu Dực ca ca ngươi ngươi cũng biết sao? Hắn nếu có nữ nhân khác, ngươi còn chịu quan tâm đến hắn không?"
"Nương, cái gì gọi là nữ nhân khác?" Yên Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Tử Tình vừa nghe lời này, Yên Nhiên vẫn là không hiểu chuyện tiểu lão bà, bèn đổi đề tài, nói: "Ý của nương là, ngươi mỗi năm mỗi lớn, không thể giống như lúc nhỏ, nắm tay Tiểu Dực ca ca, hoặc là làm nũng để cho hắn ôm ngươi cõng ngươi rồi, nếu không, người ngoài biết được, truyền ra ngoài, khuê dự của ngươi sẽ bị làm hỏng, nhớ kỹ lời nương nói với ngươi, còn có, những đồ này, sau này bớt làm cho hắn đi, cha ngươi biết được, còn ghen đấy, nói còn chưa từng đeo giày ngươi làm đâu."
"Phụ thân không phải nói, chỉ dùng của nương làm sao? Tiểu Dực ca ca cũng không có nương, Linh tỷ tỷ vừa gả xa như vậy, Tiểu Dực ca ca chỉ có một mình ta có thể giúp
"Nói bậy cái gì đấy? Nha hoàn bên cạnh hắn có cả đống, đâu cần tới ngươi quan tâm những thứ này?"
Hai nương con đang nói, Lâm Khang Bình tiến vào, "Tìm ngươi hồi lâu, thì ra là núp ở đây nói chuyện riêng tư với nữ nhi, nói cái gì không thể để cho ta nghe một chút?"
"Cha, nương nói nhiều cha quá làm kiêu, chỉ dùng đồ nương làm." Yên Nhiên nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái với Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, cười nói: "Ngươi cũng xấu quá đi, ngay cả cha nương cũng dám bố trí rồi, vật nhỏ, nào, phụ thân bế cái, xem xem nữ nhi bảo bối của ta có lớn thêm tí thịt nào hay không?"
Yên Nhiên vừa nghe, liền nhào tới trên người Lâm Khang Bình, mới tâm sự hồi lâu với Tử Tình, tâm tình cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều rồi, những lời này, nàng vẫn không tìm được người nào nói, mấy đứa Vĩnh Huyên cũng là biết chút ít, nhưng Yên Nhiên lo lắng mấy người các nàng chê cười nàng, tâm sự của nữ nhi gia, luôn là muốn giấu kín một chút.
Ba người ở trong phòng ồn ào với nhau, lúc này, Thầm thị phái người tới nói, mấy người Thẩm Kiến Sơn thật sự muốn về nhà rồi, Tử Tình nghe xong, vội cùng Lâm Khang Bình chạy đi.
Lý Dực lại có mấy ngày không có tới thăm Yên Nhiên rồi, Hoàng hậu nhìn trúng một mối hôn sự cho Lý Dực, đang nói cùng Hoàng đế.
Lý Hãn nhìn thoáng qua ánh mắt cầu khẩn của Lý Dực, bèn nói: "Hôn sự của đứa nhỏ này, vẫn là qua hai năm nữa rồi nói sau."
Hoàng hậu nghe xong tất nhiên không thuận theo, bên trên Lý Dực chính là ca ca kia, cũng là mười sáu tuổi thành thân, năm nay Lý Dực đính hôn, thành thân cũng phải sang năm rồi, tiếp tục chậm trễ nữa, sẽ làm trễ nãi đệ đệ muội muội bên dưới rồi.
Lý Hãn nghe xong liền nói: "Vậy thì theo ngươi, đính hôn trước, chẳng qua, hôn sự này, để cho tự hắn làm chủ đi. Hắn có một nha đầu yêu thích, ngươi hãy thành toàn cho hắn đi."
"Hoàng thượng nói là Lâm gia nha đầu kia? Không phải là mới mười tuổi sao?"
Lý Dực thích Yên Nhiên, chuyện này, chủ tử trong cung đều biết rồi, chẳng qua, cũng không để ở trong lòng nhiều lắm, dù sao xuất thân của Yên Nhiên quá thấp, chẳng qua, lúc này, Hoàng hậu nghe Lý Dực muốn cưới Yên Nhiên, trong bụng cũng là có mấy phần hồ nghi.
Lẽ ra, Lâm gia này căn cơ không sâu, hẳn là không giúp được Lý Dực bao nhiêu, ý Hoàng đế để cho cưới Lâm gia nha đầu, chẳng lẽ là bỏ qua Lý Dực? Hay là còn âm mưu gì khác?
Nhắc tới nữ nhân trong cung thời gian dài, chỉ biết làm một chuyện, chính là tính toán, nữ nhân trong cung này cũng không có việc để làm, thời gian là bó lớn bó lớn, không dùng để tính toán người khác, thời gian trôi qua như thế nào?
Hoàng đế lên tiếng, Hoàng hậu không đồng ý cũng phải đồng ý, ai ngờ lúc Lý Hãn ra cửa, nói một câu, "Ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt sính lễ và lễ hỏi sử dụng trong lễ đính hôn, cái khác, hết thảy không cần ngươi quan tâm."
Hoàng hậu nghe xong giận đến hai tay vặn khăn tay trong tay, xem ra, chuyện này, tất nhiên có mờ ám gì rồi.
Ngày hôm đó, ngủ trưa dậy, Tử Tình đang tính toán cho Thẩm Kiến Sơn bọn họ mang những đặc sản gì trở về, Lâm Khang Bình thì đi cửa hàng tuần tra rồi.
Lúc này, Lý Dực tiến vào, nhìn Tử Tình cười nói: "Cô cô, phụ thân ta tới, có lời muốn nói với ngươi và dượng.
Tử Tình vừa nghe, hỏi: "Người nào, ngươi nói ai tới rồi?"
Lý Hãn này, có mấy năm không gặp, Tử Tình cũng không muốn gặp hắn, nhưng lúc này, Lâm Khang Bình lại vừa ra cửa, cũng không thể ném một Đại hoàng đế ở bên ngoài không quan tâm đi.
Sau khi Tử Tình ra cửa, phân phó Đại Giang đi gọi Lâm Khang Bình về, bản thân lôi kéo Hoa ma ma đi thư phòng ngoại viện, cũng may hai người Văn Tam và La Trì đều ở đây, chẳng qua, biểu cảm trên mặt hai người đều có chút kỳ quái.
Lý Hãn thấy Tử Tình, nói: "Hôm nay trẫm, hôm nay ta là lấy thân phận phụ thân của Tiểu Dực tới, muốn cầu hôn cho Tiểu Dực, khẩn cầu gả nữ nhi nhà ngươi Lâm Yên Nhiên cho con ta Lý Dực, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói."
Nhìn nhìn, khẩu khí của Hoàng đế này thật không giống nhau, giọng điệu cầu hôn cũng không giống nhau, nhưng là Tử Tình lại không nghĩ rằng, từ xưa tới nay nào có Hoàng đế chịu lấy thân phận phụ thân đi cầu hôn, nhà ai không phải là mong chờ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng? Nếu không phải Lâm Khang Bình cứu Lý Hãn hai lần, cùng với cống hiến của Lâm gia đối với triều đình, đừng bảo là Hoàng thượng tự mình đến cầu hôn, còn đừng nói Yên Nhiên có thể vào làm tiểu thiếp gì gì đó cho Lý Dực hay không.
Nhưng là, điều kiện này, Tử Tình đâu có thực có can đảm nói, "Ta chỉ có một điều kiện, chính là nữ nhi của ta không làm thiếp, con của ngươi không thể cưới thiếp", Tử Tình có thể nói ra sao? Nói ra sẽ có hậu quả gì?
Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Có thể hay không cho một kim bài miễn tử trước rồi hẵng nói hay không? Không có kim bài miễn tử, cho thánh chỉ trống cũng được?"
La Trì và Văn Tam nghe xong, đứng ở phía sau Lý Hãn cười trộm, suy nghĩ của Tử Tình, quả nhiên không giống với người bình thường, còn dám cò kè mặc cả với Hoàng đế.
Lý Hãn sửng sốt một chút, mới tiêu hóa tới lời Tử Tình là có ý gì, sắc mặt hầm hầm biến đổi, "Ngươi là không tín nhiệm trẫm? Trẫm lúc nào thì lật lọng?"
Tử Tình vừa thấy, cũng tức giận, nói: "Nhớ hồi đó Hoàng thượng đúng là cho chúng ta một hứa hẹn, không quấy rầy lẫn nhau, đây coi là cái gì?"
Lý Dực thấy vậy vội nói: "Cô cô, đây không phải là ý của phụ hoàng ta, là ý của ta, cô cô, ngươi không thương Dực Nhi sao? Cô cô, ta đã nói rồi, ta sẽ đối tốt với muội muội, đính hôn trước, sau này, ta tới thăm muội muội cũng danh chính ngôn thuận ."
Mùng mười tháng giêng, một nhà Tử Vũ theo Hạ Văn Xương đi Sơn Tây nhậm chức, hết sức rối ren mất mấy ngày, tháng giêng qua đi, chính là thi hội của Thư Duệ bọn họ, Tử Tình không nghĩ tới chính là, Thư Duệ lại cũng được điểm Thám hoa, sanh cữu (cháu trai – cậu) hai người đều vào mười tám tuổi được điểm làm Thám hoa, nhất thời ở Đại Phong Quốc truyền làm một đoạn giai thoại.
Văn Tinh Vực và La Hạo Viêm cũng là thứ cát sĩ, ngay cả Vĩnh Tùng cũng thi được thứ cát sĩ, Mộc Mộc trúng đồng Tiến sĩ, nhi tử của Phó gia cũng là đồng Tiến sĩ, đồng thời còn có trượng phu của Vĩnh Dung, cũng là đồng Tiến sĩ. Năm nay Tăng gia thật là năm đại hỉ, La đại nãi nãi ám hiệu Tử Tình có thể tới cửa cầu hôn rồi.
Hết thảy náo nhiệt này, Yên Nhiên cũng không có bao nhiêu hứng thú, vấn đề nàng vẫn xoắn xuýt là, chờ mình trưởng thành, Lý Dực có phải đã đón dâu rồi hay không, nàng muốn gả cho Lý Dực có phải không còn kịp rồi hay không, Yên Nhiên nghĩ đến vấn đề này, liền tự dưng cảm thấy có chút bi thương, nhưng là, nàng đã mười tuổi rồi, vấn đề này, vẫn không thể giống như lúc nhỏ, có thể mở miệng hỏi thẳng Lý Dực.
Tử Tình cũng là nhận thấy được một chút khác thường của Yên Nhiên, ngày hôm đó, cuối cùng cũng làm xong nghi thức đính hôn của Thư Duệ và La Sở Sở, nghĩ tới có nhiều ngày không có trò chuyện tử tế với Yên Nhiên rồi, thấy trong viện tử mình cứ không ngừng người, liền cầm vật may vá, tìm đến viện tử của Yên Nhiên.
Tử Tình xốc màn cửa đi vào, Yên Nhiên đang gục ở trên kháng bàn vẽ khuôn mẫu, Tử Tình vừa nhìn là biết một đôi giày nam, trong bụng có chút sáng tỏ, nữ nhi lớn rồi, có một số việc là không ngăn được.
“Nương, hôm nay làm sao có thời gian tới đây?" Yên Nhiên thấy Tử Tình đi vào, vội xuống giường đứng lên.
Tử Tình sờ sờ đầu Yên Nhiên, nói: "Làm nương đến xem nữ nhi của mình một chút, còn phải xem có rảnh hay không rảnh sao?"
Hoa ma ma thấy Tử Tình có lẽ có lời muốn nói với Yên Nhiên, bèn dẫn mấy đứa Đại Đào đi xuống.
Tử Tình thuận tay cầm mấy mẫu trên kháng bàn lên hỏi: "Đây lại là làm cho ai?"
"Tiểu Dực ca ca." Yên Nhiên biết không thể gạt được, bèn nói thật.
Tử Tình lôi kéo tay Yên Nhiên ngồi xuống, nói: "Con à, ngươi cũng mười tuổi rồi, chẳng lẽ ngươi không biết, tất này không thể tùy ý làm cho người ngoài? Ngươi cũng đọc không ít sách rồi, “trao đổi vật riêng tư” cũng nên hiểu chứ?"
Yên Nhiên nghe xong ngẩng đầu nói: "Nương, ta và Tiểu Dực ca ca thân thiết từ nhỏ, từ nhỏ đến lớn, đồ Tiểu Dực ca ca cho ta chỉ sợ một cái hòm còn chứa không nổi, nương, ngươi cũng không biết những thứ này, hôm nay tới nói lời này, là có ý gì?"
"Có ý gì? Nương muốn hỏi ngươi là có ý gì? Bắt đầu từ lễ mừng năm mới, nương cứ thấy ngươi buồn bực không vui, cũng không giống một hành vi của một đứa nhỏ mười tuổi, ngươi chừng nào thì có tâm sự, đến cả nương cũng gạt rồi?"
Yên Nhiên nghe lời này, mặt phút chốc đỏ lên, lăn vào trong lòng Tử Tình: "Người ta nào có tâm sự gì? Nương lại nghi ngờ lung tung cái gì?"
Tử Tình vuốt ve khuôn mặt của nữ nhi, cười nói: "Ơ, nữ nhi nhà ai này nói láo ngay cả mặt cũng nóng hổi nóng hổi, còn không chịu thừa nhận?"
"Nương, ngươi lại chê cười người ta." Yên Nhiên ở trong lòng Tử Tình không chịu ngẩng đầu.
"Con ngoan, nói cho nương, cũng là vì Tiểu Dực ca ca của ngươi?"
"Nương nếu biết còn hỏi cái gì?" Yên Nhiên cúi đầu buồn bực nói.
Tử Tình chuyển đầu Yên Nhiên lên, "Nhìn nương nói chuyện, nói cho nương, ngươi thật sự thích Tiểu Dực ca ca?"
Tử Tình cảm thấy cùng một đứa nhỏ mười tuổi nói những thứ này thật sự là có chút ba chấm, không có biện pháp nữ nhi lớn có tâm sự của mình, làm nương cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Nương ta thích có ích lợi gì, Tiểu Dực ca ca cũng nên đón dâu rồi nhỉ?" Yên Nhiên hơi có chút thương cảm.
"Đứa ngốc, nếu biết người ta muốn đón dâu, ngươi còn làm cho người ta tất tiếc gì?"
"Nhưng là, hắn nói chỉ muốn đeo của ta làm."
"Người nào nói với ngươi Tiểu Dực ca ca muốn đón dâu? Gần đây hắn không phải là vẫn thường xuyên tới thăm ngươi? Ngươi chưa từng hỏi hắn?"
"Nương, người ta đâu có không biết xấu hổ hỏi những chuyện này?"
Tử Tình vừa nghe, hóa ra đứa nhỏ này thật sự là vì tình mà khó khăn, tuổi nho nhỏ còn rất nhiều suy nghĩ, mới mười tuổi nha, vẫn là trống rỗng, Tử Tình thật sự có chút ngổn ngang rồi.
Tử Tình suy nghĩ một chút, thử dò xét hỏi: "Thân phận của tiểu Dực ca ca ngươi ngươi cũng biết sao? Hắn nếu có nữ nhân khác, ngươi còn chịu quan tâm đến hắn không?"
"Nương, cái gì gọi là nữ nhân khác?" Yên Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Tử Tình vừa nghe lời này, Yên Nhiên vẫn là không hiểu chuyện tiểu lão bà, bèn đổi đề tài, nói: "Ý của nương là, ngươi mỗi năm mỗi lớn, không thể giống như lúc nhỏ, nắm tay Tiểu Dực ca ca, hoặc là làm nũng để cho hắn ôm ngươi cõng ngươi rồi, nếu không, người ngoài biết được, truyền ra ngoài, khuê dự của ngươi sẽ bị làm hỏng, nhớ kỹ lời nương nói với ngươi, còn có, những đồ này, sau này bớt làm cho hắn đi, cha ngươi biết được, còn ghen đấy, nói còn chưa từng đeo giày ngươi làm đâu."
"Phụ thân không phải nói, chỉ dùng của nương làm sao? Tiểu Dực ca ca cũng không có nương, Linh tỷ tỷ vừa gả xa như vậy, Tiểu Dực ca ca chỉ có một mình ta có thể giúp
"Nói bậy cái gì đấy? Nha hoàn bên cạnh hắn có cả đống, đâu cần tới ngươi quan tâm những thứ này?"
Hai nương con đang nói, Lâm Khang Bình tiến vào, "Tìm ngươi hồi lâu, thì ra là núp ở đây nói chuyện riêng tư với nữ nhi, nói cái gì không thể để cho ta nghe một chút?"
"Cha, nương nói nhiều cha quá làm kiêu, chỉ dùng đồ nương làm." Yên Nhiên nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái với Lâm Khang Bình.
Lâm Khang Bình nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, cười nói: "Ngươi cũng xấu quá đi, ngay cả cha nương cũng dám bố trí rồi, vật nhỏ, nào, phụ thân bế cái, xem xem nữ nhi bảo bối của ta có lớn thêm tí thịt nào hay không?"
Yên Nhiên vừa nghe, liền nhào tới trên người Lâm Khang Bình, mới tâm sự hồi lâu với Tử Tình, tâm tình cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp lên rất nhiều rồi, những lời này, nàng vẫn không tìm được người nào nói, mấy đứa Vĩnh Huyên cũng là biết chút ít, nhưng Yên Nhiên lo lắng mấy người các nàng chê cười nàng, tâm sự của nữ nhi gia, luôn là muốn giấu kín một chút.
Ba người ở trong phòng ồn ào với nhau, lúc này, Thầm thị phái người tới nói, mấy người Thẩm Kiến Sơn thật sự muốn về nhà rồi, Tử Tình nghe xong, vội cùng Lâm Khang Bình chạy đi.
Lý Dực lại có mấy ngày không có tới thăm Yên Nhiên rồi, Hoàng hậu nhìn trúng một mối hôn sự cho Lý Dực, đang nói cùng Hoàng đế.
Lý Hãn nhìn thoáng qua ánh mắt cầu khẩn của Lý Dực, bèn nói: "Hôn sự của đứa nhỏ này, vẫn là qua hai năm nữa rồi nói sau."
Hoàng hậu nghe xong tất nhiên không thuận theo, bên trên Lý Dực chính là ca ca kia, cũng là mười sáu tuổi thành thân, năm nay Lý Dực đính hôn, thành thân cũng phải sang năm rồi, tiếp tục chậm trễ nữa, sẽ làm trễ nãi đệ đệ muội muội bên dưới rồi.
Lý Hãn nghe xong liền nói: "Vậy thì theo ngươi, đính hôn trước, chẳng qua, hôn sự này, để cho tự hắn làm chủ đi. Hắn có một nha đầu yêu thích, ngươi hãy thành toàn cho hắn đi."
"Hoàng thượng nói là Lâm gia nha đầu kia? Không phải là mới mười tuổi sao?"
Lý Dực thích Yên Nhiên, chuyện này, chủ tử trong cung đều biết rồi, chẳng qua, cũng không để ở trong lòng nhiều lắm, dù sao xuất thân của Yên Nhiên quá thấp, chẳng qua, lúc này, Hoàng hậu nghe Lý Dực muốn cưới Yên Nhiên, trong bụng cũng là có mấy phần hồ nghi.
Lẽ ra, Lâm gia này căn cơ không sâu, hẳn là không giúp được Lý Dực bao nhiêu, ý Hoàng đế để cho cưới Lâm gia nha đầu, chẳng lẽ là bỏ qua Lý Dực? Hay là còn âm mưu gì khác?
Nhắc tới nữ nhân trong cung thời gian dài, chỉ biết làm một chuyện, chính là tính toán, nữ nhân trong cung này cũng không có việc để làm, thời gian là bó lớn bó lớn, không dùng để tính toán người khác, thời gian trôi qua như thế nào?
Hoàng đế lên tiếng, Hoàng hậu không đồng ý cũng phải đồng ý, ai ngờ lúc Lý Hãn ra cửa, nói một câu, "Ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt sính lễ và lễ hỏi sử dụng trong lễ đính hôn, cái khác, hết thảy không cần ngươi quan tâm."
Hoàng hậu nghe xong giận đến hai tay vặn khăn tay trong tay, xem ra, chuyện này, tất nhiên có mờ ám gì rồi.
Ngày hôm đó, ngủ trưa dậy, Tử Tình đang tính toán cho Thẩm Kiến Sơn bọn họ mang những đặc sản gì trở về, Lâm Khang Bình thì đi cửa hàng tuần tra rồi.
Lúc này, Lý Dực tiến vào, nhìn Tử Tình cười nói: "Cô cô, phụ thân ta tới, có lời muốn nói với ngươi và dượng.
Tử Tình vừa nghe, hỏi: "Người nào, ngươi nói ai tới rồi?"
Lý Hãn này, có mấy năm không gặp, Tử Tình cũng không muốn gặp hắn, nhưng lúc này, Lâm Khang Bình lại vừa ra cửa, cũng không thể ném một Đại hoàng đế ở bên ngoài không quan tâm đi.
Sau khi Tử Tình ra cửa, phân phó Đại Giang đi gọi Lâm Khang Bình về, bản thân lôi kéo Hoa ma ma đi thư phòng ngoại viện, cũng may hai người Văn Tam và La Trì đều ở đây, chẳng qua, biểu cảm trên mặt hai người đều có chút kỳ quái.
Lý Hãn thấy Tử Tình, nói: "Hôm nay trẫm, hôm nay ta là lấy thân phận phụ thân của Tiểu Dực tới, muốn cầu hôn cho Tiểu Dực, khẩn cầu gả nữ nhi nhà ngươi Lâm Yên Nhiên cho con ta Lý Dực, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói."
Nhìn nhìn, khẩu khí của Hoàng đế này thật không giống nhau, giọng điệu cầu hôn cũng không giống nhau, nhưng là Tử Tình lại không nghĩ rằng, từ xưa tới nay nào có Hoàng đế chịu lấy thân phận phụ thân đi cầu hôn, nhà ai không phải là mong chờ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng? Nếu không phải Lâm Khang Bình cứu Lý Hãn hai lần, cùng với cống hiến của Lâm gia đối với triều đình, đừng bảo là Hoàng thượng tự mình đến cầu hôn, còn đừng nói Yên Nhiên có thể vào làm tiểu thiếp gì gì đó cho Lý Dực hay không.
Nhưng là, điều kiện này, Tử Tình đâu có thực có can đảm nói, "Ta chỉ có một điều kiện, chính là nữ nhi của ta không làm thiếp, con của ngươi không thể cưới thiếp", Tử Tình có thể nói ra sao? Nói ra sẽ có hậu quả gì?
Tử Tình suy nghĩ một chút, nói: "Có thể hay không cho một kim bài miễn tử trước rồi hẵng nói hay không? Không có kim bài miễn tử, cho thánh chỉ trống cũng được?"
La Trì và Văn Tam nghe xong, đứng ở phía sau Lý Hãn cười trộm, suy nghĩ của Tử Tình, quả nhiên không giống với người bình thường, còn dám cò kè mặc cả với Hoàng đế.
Lý Hãn sửng sốt một chút, mới tiêu hóa tới lời Tử Tình là có ý gì, sắc mặt hầm hầm biến đổi, "Ngươi là không tín nhiệm trẫm? Trẫm lúc nào thì lật lọng?"
Tử Tình vừa thấy, cũng tức giận, nói: "Nhớ hồi đó Hoàng thượng đúng là cho chúng ta một hứa hẹn, không quấy rầy lẫn nhau, đây coi là cái gì?"
Lý Dực thấy vậy vội nói: "Cô cô, đây không phải là ý của phụ hoàng ta, là ý của ta, cô cô, ngươi không thương Dực Nhi sao? Cô cô, ta đã nói rồi, ta sẽ đối tốt với muội muội, đính hôn trước, sau này, ta tới thăm muội muội cũng danh chính ngôn thuận ."
/537
|