PN20, Thư Ngạn làm báo
Khó khăn lắm mới nhịn đến trời sắp sáng, Lý Dực biết sẽ có ma ma tới nghiệm thu khăn lụa trắng, cửa ải này, sớm muộn gì là phải qua, suy nghĩ một đêm này, Lý Dực cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.
Cho nên, hắn tập hợp hai nàng đến, nói với các nàng: "Vào phòng của ta, sau này là phải an phận thủ thường, còn ta, cũng có thể bảo đảm các ngươi an ổn mà qua nửa đời sau, nếu là có chuyện gì quá giới hạn, phá hỏng quy củ của ta, để cho ta biết được, ta chỉ có thể đưa các ngươi vào trong am, tuyệt không tha thứ."
Từ phòng tân nương đi ra ngoài, nhìn ma ma cầm lấy cái hộp đi vào thu khăn lụa trắng kia, Lý Dực cảm giác mình cuối cùng cũng hoàn thành một việc lớn, giờ khắc này, chỉ muốn ôm Yên Nhiên vào trong lòng.
Nghĩ đến Yên Nhiên, Lý Dực cũng ngồi không yên, không biết đứa nhỏ kia một đêm này có từng ngủ yên? Chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể gạt nàng trước, bởi vì lấy số tuổi của nàng, nói cũng là không thể hiểu.
Lúc Lý Dực đi qua, Yên Nhiên vừa mới chợp mắt, Hoa ma ma nói, đứa nhỏ này, hình như cũng là ngồi một đêm. Lý Dực nghe xong đau lòng không dứt, ngồi ở bên kháng, coi chừng vẻ mặt đang ngủ của Yên Nhiên, bệ cửa sổ còn bày mặt giày Yên Nhiên làm cho Lý Dực, giờ khắc này, Lý Dực cảm thấy trong lòng thỏa mãn.
Yên Nhiên dường như đang mơ một giấc mộng, trong mộng Lý Dực đang ngồi ở bên cạnh coi chừng nàng ngủ, không nghĩ tới vừa tỉnh, Lý Dực thật sự đã ngồi ở bên cạnh.
Yên Nhiên chớp chớp mắt, tự mình lẩm bẩm một câu: "Không phải là nằm mơ?" Sau đó thò tay, đưa về phía tay Lý Dực, là nóng.
"Ca ca, thật sự là ngươi đến rồi? Ta còn tưởng rằng là nằm mơ cơ đấy?" Yên Nhiên vui mừng kêu lên.
"Không phải là mơ. Ca ca nhớ muội muội, bèn tới nhìn muội muội."
Yên Nhiên lôi kéo Lý Dực, hỏi một đống lớn vấn đề, tân nương xinh đẹp không? Là người nơi nào, tối hôm qua xảy ra chuyện gì...
Không nói Lý Dực nhất nhất trả lời câu hỏi của Yên Nhiên, bên kia, Tử Tình thấy Lý Dực đã tới, hỏi Lâm Khang Bình nói: "Đứa nhỏ này vào phòng Yên nhi sớm như vậy, không phải là có chuyện gì chứ? Có cần đi xem một chút hay không?"
Lâm Khang Bình kéo Tử Tình qua. Nói: "Tiểu tử kia tối hôm qua vừa động phòng hoa chúc, hôm nay đoán chừng là áy náy rồi, muốn tới tìm nữ nhi của chúng ta xin lỗi đây mà? Ngươi nếu đi qua, lời này, hắn nói ra khỏi miệng như thế nào?"
"Nói nhảm, loại chuyện này, hắn giải thích cho Yên nhi thế nào, Yên nhi mới mười hai tuổi. Có thể hiểu những chuyện khuê phòng này? Nữ nhi đang tốt đẹp, cũng không thể để cho hắn dạy hư, không được, ta phải tìm hắn nói chuyện."
Tử Tình nói xong liền muốn ra khỏi cửa, Lâm Khang Bình lại kéo nàng trở về, lúc này, trực tiếp ôm lấy, nói: "Yên tâm, loại chuyện này, hắn cũng là khó có thể mở miệng. Làm sao có thể nói thật ra? Hắn điên rồi hay sao? Tự mình chuốc lấy cực khổ? Lúc này hắn chẳng qua là muốn nhìn Yên Nhiên, bù đắp cho Yên Nhiên một chút."
Tử Tình nghe xong hồ nghi mà nhìn Lâm Khang Bình. Hồi lâu, hỏi: "Làm sao ngươi rõ ràng như thế? Chẳng lẽ ngươi cũng gạt ta làm chuyện có lỗi với ta?"
"Đây là chuyện không thể nào, ta là một nam nhân, tất nhiên hiểu rõ tâm tư của nam nhân, được rồi, chớ suy nghĩ lung tung, chờ thêm một lúc. Ngươi gọi Tiểu Dực tới hỏi một chút sẽ biết."
"Không cần gọi, hắn nhất định là sẽ đến tìm ta, đứa nhỏ này. Trong lòng có chuyện gì, đều muốn nói cho ta một chút. Đứa nhỏ không có nương, chỉ một điểm này đã đáng thương." Tử Tình nói xong, thở dài, cho dù là hoàng tử tôn quý, đứa nhỏ không có nương, cũng là nhìn ngăn nắp, thực ra một bụng nước đắng.
Quả nhiên, Tử Tình đợi chừng nửa canh giờ, liền thấy Lý Dực một mình một người tới, nhưng là, Lý Dực thấy Lâm Khang Bình ở đó, có mấy lời, thật sự nói không nên lời, Tử Tình đành phải cười đẩy Lâm Khang Bình ra cửa, không nhìn ánh mắt như ai oán của Lâm Khang Bình.
"Nương, nhìn ngươi và cha như vậy, thật sự rất làm cho người ta hâm mộ." Lý Dực trước tiên cảm khái một câu.
"Chỉ cần ngươi muốn, ngươi cũng có thể."
"Có thật không, ta cũng có thể?" Lý Dực sau khi hỏi xong, lại cúi đầu.
"Nương, nhưng là ta đã có lỗi với muội muội trước rồi. Vốn là, tối hôm qua ta còn không muốn, ta giả bộ say rượu, nhưng là, ta biết, cửa ải này, ta chạy không khỏi. Sáng sớm hôm nay, muốn luôn rồi, sớm muộn gì cũng phải có một ngày như thế, liền, liền hạ quyết tâm, làm. Chẳng qua, sau đó, ta để cho người cho các nàng uống thuốc rồi. Nương, ta có phải làm sai rồi hay không? Ta cảm thấy được bản thân hình như ô uế rồi, không xứng với muội muội rồi, nương."
Tử Tình nghe xong thở dài, thật đúng là cảm thấy có chút tiếc nuối, chẳng qua, đây cũng là chuyện không thể làm gì khác, suy nghĩ một chút, bèn hỏi: "Sau này, ngươi định làm thế nào?"
"Sẽ để cho các nàng nhàn rỗi (để không), dù sao ta đã báo cáo kết quả rồi, sau này chuyện trong phòng ta, nàng ta không thể can thiệp nữa rồi."
"Nàng ta" này, Tử Tình tất nhiên biết là chỉ Hoàng hậu, "Hoàng tử đã trưởng thành các ngươi, không phải là nên phân ra ở riêng rồi sao? Ngươi còn ở trong cung?"
"Ừm, ý của mẫu hậu chính là muốn để cho ta chuyển ra, chuyển ra thì sẽ có nghĩa vị trí kia có hi vọng không lớn, cho nên mẫu hậu mới có thể bức hôn, xem thái độ của phụ hoàng. Phủ đệ đã xây xong, cũng sắp chuyển ra rồi."
"Có ý gì, ngươi bỏ qua?" Tử Tình thất kinh hỏi.
"Không phải, là ý của Phụ hoàng, để cho ta cùng muội muội sống mấy năm tự tại, chờ muội muội sinh nhi tử, đến lúc đó, hắn tự sẽ có tính toán ." Lý Dực đối với Tử Tình không có chút nào giấu diếm.
Quả nhiên, mười ngày sau, Lý Dực chuyển từ trong cung ra ngoài, tiến vào Thành Vương Phủ, như vậy, trái lại càng thuận tiện cho hắn tới Lâm gia hơn, trừ lúc làm công việc đương sai, thời gian còn lại, căn bản đều đóng cọc ở Lâm gia.
Cuối tháng tư, Sở Sở sinh tôn tử đầu tiên của Lâm gia, Tử Tình bận rộn bày rượu ăn mừng hai ngày, Yên Nhiên cũng cùng bận rộn hai ngày, buổi tối thỉnh an cho Thầm thị, đột nhiên tò mò hỏi Tử Tình: "Nương, tiểu bảo bảo là từ đâu đi ra nha?"
Nàng là nhìn bụng La Sở Sở từng chút từng chút lớn lên, chính là không có thấy đứa nhỏ của La Sở Sở sinh ra từ chỗ nào, cho nên, mới có câu hỏi này.
Vấn đề này, thật đúng là làm khó Tử Tình rồi, cũng không thể nói, là cắt cái bụng một dao, rồi móc đứa nhỏ ra chứ?
Thầm thị ở một bên nghe thấy được, cười nói: "Ta sinh đám trẻ này, cũng không có một đứa hỏi sinh ra từ đâu? Mà ngươi lại hỏi ra rồi. Không phải là có một từ gọi là “dưa chín cuống rụng” gì đó sao? Cục cưng trong bụng trưởng thành rồi, dĩ nhiên là sẽ ra ngoài thôi."
"Rốt cuộc là nương nhiều kinh nghiệm, biết nói, nếu không, thật đúng là hỏi khó rồi, mấy đứa nhỏ nhà ta, cũng không có một đứa hỏi vấn đề này." Lưu thị cười nói.
Yên Nhiên nghe xong có chút ngượng ngùng, đại khái cũng là cảm thấy mình đường đột rồi, nhiều người ở đây như vậy, dường như nói ra chuyện cười rồi.
Trung thu năm này vừa qua, Tử Tình vừa đưa Thư Vĩ đi, không có mấy ngày, Tử Vũ lại muốn trở về Sơn Tây, trái lại để lại Văn Xương ở Kinh thành đọc sách, vào Văn Sơn thư viện, mình thì mang theo ba đứa nhỏ còn lại đi rồi, trước khi đi, nhờ cậy Tử Tình cầu tình Lý Dực một chút, để cho Hạ Cam Vĩnh từ Sơn Tây trở lại phụ cận kinh thành, Tử Tình nghe xong không tỏ rõ ý kiến, còn có hơn một năm, ai biết sẽ có biến cố gì?
Lúc cuối năm, Tử Tình cuối cùng cũng chờ được Thư Ngạn trở về rồi, không nghĩ tới, ba tháng sau, Thư Ngạn cũng thi trúng thứ cát sĩ, mới tế tổ từ Lâm trang về, Tử Tình lại bận rộn tìm kiếm đối tượng thành hôn cho hắn, ngay cả Lưu thị cùng mấy người Chung Doanh đều giúp đỡ tìm kiếm xung quanh.
Ngày hôm đó, Thư Ngạn từ bên ngoài trở lại, cầm trong tay một cuốn sách cuốn tròn, đột nhiên tìm đến Tử Tình và Lâm Khang Bình, nói: "Cha, nương, ta muốn làm một việc, một việc lớn."
Tử Tình thấy cũng không có để vào trong lòng lắm, tiểu hài tử có thể có việc lớn gì?
"Được, nương nghe đây, ngươi nói cho nương một chút, là việc lớn gì?"
"Nương, ta muốn làm báo giấy, muốn ra sách, muốn thành lập một công ty xuất bản."
Lời này Tử Tình nghe xong trái lại thật sự để vào trong lòng, hỏi: "Tại sao muốn làm cái này? Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi."
Thư Ngạn mở thứ trong tay ra, đưa cho Tử Tình, Tử Tình nhận lấy nhìn một cái, lại là một bản kế hoạch làm báo giấy tạp chí.
"Ta thấy nước ngoài người ta đều có báo giấy, tin tức mỗi ngày, lớn đến đại sự quốc gia, nhỏ đến tranh cãi đầu đường, xem thú vị dạt dào. Đại Phong triều chúng ta chỉ có công báo, cái này đều là những đại sự quốc gia chính quy, không thích hợp làm chủ đề tán gẫu trà dư tửu hậu cho dân chúng và quan viên bình thường, nương, ngươi nói ta làm một tờ《 Đại Phong nhật báo 》thích hợp cho tất cả các giai tầng đều có thể xem được không?"
"Được, đề nghị này thật đúng là không tệ, nương ủng hộ ngươi, tự ngươi phóng tay đi làm đi. Ngươi là muốn tự mình làm, hay là muốn lôi kéo mấy huynh đệ ngươi cùng làm?" Tử Tình thật đúng là bị đề nghị của Thư Ngạn hấp dẫn rồi.
Nàng đã sớm nghĩ tới làm báo giấy và tạp chí cùng với sách báo xuất bản, chẳng qua, những thứ này do một nữ nhân như nàng hoặc là Lâm Khang Bình ra mặt đều không thích hợp, dễ dàng dẫn tới sự nghi ngờ của bên ngoài, do Thư Ngạn dẫn đầu, là quá thích hợp rồi, hắn đúng là đã từng đi du học.
Tử Tình nghĩ tới tiểu thuyết《 câu chuyện thời gian 》của mình đã sắp viết xong, vừa lúc, còn có thể đăng nhiều kỳ ở trên báo.
"Vẫn là mọi người cùng nhau đi, chúng ta cũng chưa ở riêng." Thư Ngạn nói.
"Đại ca của ngươi đã phân ra rồi, chẳng qua, lấy bạc từ trong nhà, ngươi tính một cổ phần cho hắn, tương lai, Thư Ngọc về, cũng có việc muốn làm, mấy huynh đệ các ngươi tự thương lượng, dù sao ý của ta là sau khi các ngươi thành thân, mỗi nhà cho ba mươi vạn lượng bạc, bản thân muốn làm cái gì, tự mình suy nghĩ, sản nghiệp trong nhà, tạm thời còn không chia, ta quản lý trước, chờ Thư Ngọc trở lại giao cho hắn, ngươi cùng Đại ca ngươi, hai người cẩn thận làm quan của các ngươi, hoa hồng trong nhà, cũng đủ cho các ngươi tiêu rồi." Lâm Khang Bình nói.
"A, Đại ca đã ở riêng rồi, được, ta đi tìm Đại ca thương lượng, ta muốn làm lớn một chút, nếu đã làm, phải làm tờ báo đứng đầu Đại Phong triều."
Thư Ngạn vừa dứt lời, Yên Nhiên vào nhà, hỏi: "Nhị ca muốn làm việc lớn gì?"
Tử Tình vừa thấy bộ dạng tham tiền kia của nàng, cười nói: "Đâu cũng có ngươi? Nhị ca ngươi muốn làm báo chí, ra sách, ngươi nhập một cổ không?"
Một vạn lượng bạc Yên Nhiên lừa được từ chỗ La Trì kia, Tử Tình mua chút sản nghiệp cho riêng nàng, tiền hoa hồng hàng năm giao cả cho Yên Nhiên tự mình xử lý, đoán chừng, vật nhỏ này, cũng là một Tiểu phú bà rồi.
"Làm báo giấy? Là như công báo?" Yên Nhiên cũng đã từng thấy công báo.
"Không phải, thú vị hơn nhiều, không phải là sao chép, là khắc ấn, phía trên nội dung gì cũng có, ngươi có thể viết bản thảo, nếu là chọn dùng rồi, có tiền nhuận bút." Thư Ngạn dụ dỗ Yên Nhiên.
"Nói nhảm, nương nói, đồ của khuê các sao có thể truyền ra bên ngoài chứ?"
Tử Tình nghe xong sửng sốt, lời này là mình nói sao? Vậy sách mình cực cực khổ khổ viết thì làm sao bây giờ?
Khó khăn lắm mới nhịn đến trời sắp sáng, Lý Dực biết sẽ có ma ma tới nghiệm thu khăn lụa trắng, cửa ải này, sớm muộn gì là phải qua, suy nghĩ một đêm này, Lý Dực cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận rồi.
Cho nên, hắn tập hợp hai nàng đến, nói với các nàng: "Vào phòng của ta, sau này là phải an phận thủ thường, còn ta, cũng có thể bảo đảm các ngươi an ổn mà qua nửa đời sau, nếu là có chuyện gì quá giới hạn, phá hỏng quy củ của ta, để cho ta biết được, ta chỉ có thể đưa các ngươi vào trong am, tuyệt không tha thứ."
Từ phòng tân nương đi ra ngoài, nhìn ma ma cầm lấy cái hộp đi vào thu khăn lụa trắng kia, Lý Dực cảm giác mình cuối cùng cũng hoàn thành một việc lớn, giờ khắc này, chỉ muốn ôm Yên Nhiên vào trong lòng.
Nghĩ đến Yên Nhiên, Lý Dực cũng ngồi không yên, không biết đứa nhỏ kia một đêm này có từng ngủ yên? Chuyện ngày hôm nay, chỉ có thể gạt nàng trước, bởi vì lấy số tuổi của nàng, nói cũng là không thể hiểu.
Lúc Lý Dực đi qua, Yên Nhiên vừa mới chợp mắt, Hoa ma ma nói, đứa nhỏ này, hình như cũng là ngồi một đêm. Lý Dực nghe xong đau lòng không dứt, ngồi ở bên kháng, coi chừng vẻ mặt đang ngủ của Yên Nhiên, bệ cửa sổ còn bày mặt giày Yên Nhiên làm cho Lý Dực, giờ khắc này, Lý Dực cảm thấy trong lòng thỏa mãn.
Yên Nhiên dường như đang mơ một giấc mộng, trong mộng Lý Dực đang ngồi ở bên cạnh coi chừng nàng ngủ, không nghĩ tới vừa tỉnh, Lý Dực thật sự đã ngồi ở bên cạnh.
Yên Nhiên chớp chớp mắt, tự mình lẩm bẩm một câu: "Không phải là nằm mơ?" Sau đó thò tay, đưa về phía tay Lý Dực, là nóng.
"Ca ca, thật sự là ngươi đến rồi? Ta còn tưởng rằng là nằm mơ cơ đấy?" Yên Nhiên vui mừng kêu lên.
"Không phải là mơ. Ca ca nhớ muội muội, bèn tới nhìn muội muội."
Yên Nhiên lôi kéo Lý Dực, hỏi một đống lớn vấn đề, tân nương xinh đẹp không? Là người nơi nào, tối hôm qua xảy ra chuyện gì...
Không nói Lý Dực nhất nhất trả lời câu hỏi của Yên Nhiên, bên kia, Tử Tình thấy Lý Dực đã tới, hỏi Lâm Khang Bình nói: "Đứa nhỏ này vào phòng Yên nhi sớm như vậy, không phải là có chuyện gì chứ? Có cần đi xem một chút hay không?"
Lâm Khang Bình kéo Tử Tình qua. Nói: "Tiểu tử kia tối hôm qua vừa động phòng hoa chúc, hôm nay đoán chừng là áy náy rồi, muốn tới tìm nữ nhi của chúng ta xin lỗi đây mà? Ngươi nếu đi qua, lời này, hắn nói ra khỏi miệng như thế nào?"
"Nói nhảm, loại chuyện này, hắn giải thích cho Yên nhi thế nào, Yên nhi mới mười hai tuổi. Có thể hiểu những chuyện khuê phòng này? Nữ nhi đang tốt đẹp, cũng không thể để cho hắn dạy hư, không được, ta phải tìm hắn nói chuyện."
Tử Tình nói xong liền muốn ra khỏi cửa, Lâm Khang Bình lại kéo nàng trở về, lúc này, trực tiếp ôm lấy, nói: "Yên tâm, loại chuyện này, hắn cũng là khó có thể mở miệng. Làm sao có thể nói thật ra? Hắn điên rồi hay sao? Tự mình chuốc lấy cực khổ? Lúc này hắn chẳng qua là muốn nhìn Yên Nhiên, bù đắp cho Yên Nhiên một chút."
Tử Tình nghe xong hồ nghi mà nhìn Lâm Khang Bình. Hồi lâu, hỏi: "Làm sao ngươi rõ ràng như thế? Chẳng lẽ ngươi cũng gạt ta làm chuyện có lỗi với ta?"
"Đây là chuyện không thể nào, ta là một nam nhân, tất nhiên hiểu rõ tâm tư của nam nhân, được rồi, chớ suy nghĩ lung tung, chờ thêm một lúc. Ngươi gọi Tiểu Dực tới hỏi một chút sẽ biết."
"Không cần gọi, hắn nhất định là sẽ đến tìm ta, đứa nhỏ này. Trong lòng có chuyện gì, đều muốn nói cho ta một chút. Đứa nhỏ không có nương, chỉ một điểm này đã đáng thương." Tử Tình nói xong, thở dài, cho dù là hoàng tử tôn quý, đứa nhỏ không có nương, cũng là nhìn ngăn nắp, thực ra một bụng nước đắng.
Quả nhiên, Tử Tình đợi chừng nửa canh giờ, liền thấy Lý Dực một mình một người tới, nhưng là, Lý Dực thấy Lâm Khang Bình ở đó, có mấy lời, thật sự nói không nên lời, Tử Tình đành phải cười đẩy Lâm Khang Bình ra cửa, không nhìn ánh mắt như ai oán của Lâm Khang Bình.
"Nương, nhìn ngươi và cha như vậy, thật sự rất làm cho người ta hâm mộ." Lý Dực trước tiên cảm khái một câu.
"Chỉ cần ngươi muốn, ngươi cũng có thể."
"Có thật không, ta cũng có thể?" Lý Dực sau khi hỏi xong, lại cúi đầu.
"Nương, nhưng là ta đã có lỗi với muội muội trước rồi. Vốn là, tối hôm qua ta còn không muốn, ta giả bộ say rượu, nhưng là, ta biết, cửa ải này, ta chạy không khỏi. Sáng sớm hôm nay, muốn luôn rồi, sớm muộn gì cũng phải có một ngày như thế, liền, liền hạ quyết tâm, làm. Chẳng qua, sau đó, ta để cho người cho các nàng uống thuốc rồi. Nương, ta có phải làm sai rồi hay không? Ta cảm thấy được bản thân hình như ô uế rồi, không xứng với muội muội rồi, nương."
Tử Tình nghe xong thở dài, thật đúng là cảm thấy có chút tiếc nuối, chẳng qua, đây cũng là chuyện không thể làm gì khác, suy nghĩ một chút, bèn hỏi: "Sau này, ngươi định làm thế nào?"
"Sẽ để cho các nàng nhàn rỗi (để không), dù sao ta đã báo cáo kết quả rồi, sau này chuyện trong phòng ta, nàng ta không thể can thiệp nữa rồi."
"Nàng ta" này, Tử Tình tất nhiên biết là chỉ Hoàng hậu, "Hoàng tử đã trưởng thành các ngươi, không phải là nên phân ra ở riêng rồi sao? Ngươi còn ở trong cung?"
"Ừm, ý của mẫu hậu chính là muốn để cho ta chuyển ra, chuyển ra thì sẽ có nghĩa vị trí kia có hi vọng không lớn, cho nên mẫu hậu mới có thể bức hôn, xem thái độ của phụ hoàng. Phủ đệ đã xây xong, cũng sắp chuyển ra rồi."
"Có ý gì, ngươi bỏ qua?" Tử Tình thất kinh hỏi.
"Không phải, là ý của Phụ hoàng, để cho ta cùng muội muội sống mấy năm tự tại, chờ muội muội sinh nhi tử, đến lúc đó, hắn tự sẽ có tính toán ." Lý Dực đối với Tử Tình không có chút nào giấu diếm.
Quả nhiên, mười ngày sau, Lý Dực chuyển từ trong cung ra ngoài, tiến vào Thành Vương Phủ, như vậy, trái lại càng thuận tiện cho hắn tới Lâm gia hơn, trừ lúc làm công việc đương sai, thời gian còn lại, căn bản đều đóng cọc ở Lâm gia.
Cuối tháng tư, Sở Sở sinh tôn tử đầu tiên của Lâm gia, Tử Tình bận rộn bày rượu ăn mừng hai ngày, Yên Nhiên cũng cùng bận rộn hai ngày, buổi tối thỉnh an cho Thầm thị, đột nhiên tò mò hỏi Tử Tình: "Nương, tiểu bảo bảo là từ đâu đi ra nha?"
Nàng là nhìn bụng La Sở Sở từng chút từng chút lớn lên, chính là không có thấy đứa nhỏ của La Sở Sở sinh ra từ chỗ nào, cho nên, mới có câu hỏi này.
Vấn đề này, thật đúng là làm khó Tử Tình rồi, cũng không thể nói, là cắt cái bụng một dao, rồi móc đứa nhỏ ra chứ?
Thầm thị ở một bên nghe thấy được, cười nói: "Ta sinh đám trẻ này, cũng không có một đứa hỏi sinh ra từ đâu? Mà ngươi lại hỏi ra rồi. Không phải là có một từ gọi là “dưa chín cuống rụng” gì đó sao? Cục cưng trong bụng trưởng thành rồi, dĩ nhiên là sẽ ra ngoài thôi."
"Rốt cuộc là nương nhiều kinh nghiệm, biết nói, nếu không, thật đúng là hỏi khó rồi, mấy đứa nhỏ nhà ta, cũng không có một đứa hỏi vấn đề này." Lưu thị cười nói.
Yên Nhiên nghe xong có chút ngượng ngùng, đại khái cũng là cảm thấy mình đường đột rồi, nhiều người ở đây như vậy, dường như nói ra chuyện cười rồi.
Trung thu năm này vừa qua, Tử Tình vừa đưa Thư Vĩ đi, không có mấy ngày, Tử Vũ lại muốn trở về Sơn Tây, trái lại để lại Văn Xương ở Kinh thành đọc sách, vào Văn Sơn thư viện, mình thì mang theo ba đứa nhỏ còn lại đi rồi, trước khi đi, nhờ cậy Tử Tình cầu tình Lý Dực một chút, để cho Hạ Cam Vĩnh từ Sơn Tây trở lại phụ cận kinh thành, Tử Tình nghe xong không tỏ rõ ý kiến, còn có hơn một năm, ai biết sẽ có biến cố gì?
Lúc cuối năm, Tử Tình cuối cùng cũng chờ được Thư Ngạn trở về rồi, không nghĩ tới, ba tháng sau, Thư Ngạn cũng thi trúng thứ cát sĩ, mới tế tổ từ Lâm trang về, Tử Tình lại bận rộn tìm kiếm đối tượng thành hôn cho hắn, ngay cả Lưu thị cùng mấy người Chung Doanh đều giúp đỡ tìm kiếm xung quanh.
Ngày hôm đó, Thư Ngạn từ bên ngoài trở lại, cầm trong tay một cuốn sách cuốn tròn, đột nhiên tìm đến Tử Tình và Lâm Khang Bình, nói: "Cha, nương, ta muốn làm một việc, một việc lớn."
Tử Tình thấy cũng không có để vào trong lòng lắm, tiểu hài tử có thể có việc lớn gì?
"Được, nương nghe đây, ngươi nói cho nương một chút, là việc lớn gì?"
"Nương, ta muốn làm báo giấy, muốn ra sách, muốn thành lập một công ty xuất bản."
Lời này Tử Tình nghe xong trái lại thật sự để vào trong lòng, hỏi: "Tại sao muốn làm cái này? Ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi."
Thư Ngạn mở thứ trong tay ra, đưa cho Tử Tình, Tử Tình nhận lấy nhìn một cái, lại là một bản kế hoạch làm báo giấy tạp chí.
"Ta thấy nước ngoài người ta đều có báo giấy, tin tức mỗi ngày, lớn đến đại sự quốc gia, nhỏ đến tranh cãi đầu đường, xem thú vị dạt dào. Đại Phong triều chúng ta chỉ có công báo, cái này đều là những đại sự quốc gia chính quy, không thích hợp làm chủ đề tán gẫu trà dư tửu hậu cho dân chúng và quan viên bình thường, nương, ngươi nói ta làm một tờ《 Đại Phong nhật báo 》thích hợp cho tất cả các giai tầng đều có thể xem được không?"
"Được, đề nghị này thật đúng là không tệ, nương ủng hộ ngươi, tự ngươi phóng tay đi làm đi. Ngươi là muốn tự mình làm, hay là muốn lôi kéo mấy huynh đệ ngươi cùng làm?" Tử Tình thật đúng là bị đề nghị của Thư Ngạn hấp dẫn rồi.
Nàng đã sớm nghĩ tới làm báo giấy và tạp chí cùng với sách báo xuất bản, chẳng qua, những thứ này do một nữ nhân như nàng hoặc là Lâm Khang Bình ra mặt đều không thích hợp, dễ dàng dẫn tới sự nghi ngờ của bên ngoài, do Thư Ngạn dẫn đầu, là quá thích hợp rồi, hắn đúng là đã từng đi du học.
Tử Tình nghĩ tới tiểu thuyết《 câu chuyện thời gian 》của mình đã sắp viết xong, vừa lúc, còn có thể đăng nhiều kỳ ở trên báo.
"Vẫn là mọi người cùng nhau đi, chúng ta cũng chưa ở riêng." Thư Ngạn nói.
"Đại ca của ngươi đã phân ra rồi, chẳng qua, lấy bạc từ trong nhà, ngươi tính một cổ phần cho hắn, tương lai, Thư Ngọc về, cũng có việc muốn làm, mấy huynh đệ các ngươi tự thương lượng, dù sao ý của ta là sau khi các ngươi thành thân, mỗi nhà cho ba mươi vạn lượng bạc, bản thân muốn làm cái gì, tự mình suy nghĩ, sản nghiệp trong nhà, tạm thời còn không chia, ta quản lý trước, chờ Thư Ngọc trở lại giao cho hắn, ngươi cùng Đại ca ngươi, hai người cẩn thận làm quan của các ngươi, hoa hồng trong nhà, cũng đủ cho các ngươi tiêu rồi." Lâm Khang Bình nói.
"A, Đại ca đã ở riêng rồi, được, ta đi tìm Đại ca thương lượng, ta muốn làm lớn một chút, nếu đã làm, phải làm tờ báo đứng đầu Đại Phong triều."
Thư Ngạn vừa dứt lời, Yên Nhiên vào nhà, hỏi: "Nhị ca muốn làm việc lớn gì?"
Tử Tình vừa thấy bộ dạng tham tiền kia của nàng, cười nói: "Đâu cũng có ngươi? Nhị ca ngươi muốn làm báo chí, ra sách, ngươi nhập một cổ không?"
Một vạn lượng bạc Yên Nhiên lừa được từ chỗ La Trì kia, Tử Tình mua chút sản nghiệp cho riêng nàng, tiền hoa hồng hàng năm giao cả cho Yên Nhiên tự mình xử lý, đoán chừng, vật nhỏ này, cũng là một Tiểu phú bà rồi.
"Làm báo giấy? Là như công báo?" Yên Nhiên cũng đã từng thấy công báo.
"Không phải, thú vị hơn nhiều, không phải là sao chép, là khắc ấn, phía trên nội dung gì cũng có, ngươi có thể viết bản thảo, nếu là chọn dùng rồi, có tiền nhuận bút." Thư Ngạn dụ dỗ Yên Nhiên.
"Nói nhảm, nương nói, đồ của khuê các sao có thể truyền ra bên ngoài chứ?"
Tử Tình nghe xong sửng sốt, lời này là mình nói sao? Vậy sách mình cực cực khổ khổ viết thì làm sao bây giờ?
/537
|