Thời gian nhoáng lên một cái liền vào tháng sáu, Tăng Thụy Tường và Tăng Tử Phúc về nhà trồng vụ hè, hai người bọn họ ôm một quả dưa hấu lớn đến lão phòng, trở về đã nghe thấy Tăng Thụy Tường nói cùng Thẩm thị, Hạ Ngọc quyết định thu dưỡng tiểu cô nương kia, lão gia tử muốn đưa Hạ Ngọc trở về, bảo hắn đi theo.
Thẩm thị nghe xong, chuẩn bị hai xấp vải bông, bảo Tăng Thụy Tường mang đi làm lễ gặp mặt, Tử Tình hái hai quả dưa hấu lớn, cùng mang theo. Năm nay mưa nhiều, tuy rằng dưa hấu được mùa, nhưng Tử Tình cảm thấy không ngọt như năm trước, cho nên giá bán vào tháng năm giảm 2 văn so với năm trước, mười tám văn một cân, giống năm kia. Nhưng năm nay trồng nhiều, mười lăm mẫu, tiền thu vào rất khả quan Tăng Thụy Tường trở về nói, đứa nhỏ kia rất đáng thương, vừa gầy lại vừa nhỏ, trên người vết thương chẳng chịt, gặp người cũng không dám nói chuyện, ăn mặc rách tung toé, cũng không biết bà mẹ kế kia rat ay thế nào, coi như lần này Hạ Ngọc làm việc thiện tích đức. Thông gia bà bà gặp ai cũng khen dâu cả tốt bụng.
Mặc kệ thế nào thì cuối cùng việc này cũng kết thúc tốt đẹp, Tử Tình cảm thấy may mắn thay cho biểu muội chưa từng gặp kia.
Tăng Thụy Tường vừa trở về nói với Tử Lộc: "Lộc nhi, năm nay không cần cắt lúa, con cùng ca ca không có việc gì thì ở nhà ôn tập bài vở, đừng đi chơi lung tung, phụ thân định khai giảng sẽ dẫn con đi huyện đọc sách, con có bằng lòng hay không?"
"Bằng lòng, phụ thân, thật vậy chăng? Con cũng có thể đi huyện học à?" Tử Lộc vẻ mặt không tin lắm.
Tử Tình cũng ngẩng đầu nhìn cha, Tử Lộc mới vỡ lòng một năm rưỡi, cứ như vậy mà đưa hắn lên huyện, chẳng lẽ phụ thân có tính toán gì khác?
"Phụ thân nói mà con không tin sao? Chẳng qua là con học hành chưa đến nơi đến chốn, cho nên trong dịp nghỉ này phải học, chữ cũng phải luyện, một ngày ít nhất viết mười trang, ngươi có thể làm được không? Học thuộc lòng《 tứ thư 》, trong đó không hiểu chỗ nào thì hỏi ca ca của con, cũng có thể hỏi cha. Cứ ba ngày, cha sẽ kiểm tra con một lần."
"Dạ, con nhớ kỹ." Tử Lộc kính cẩn đáp. Chờ Tăng Thụy Tường đi ra ngoài, Tử Lộc hưng phấn ôm lấy Tử Tình, nói: "Tình nhi, nhị ca cũng có thể đi huyện đọc sách, a, ta rất vui."
Tử Phúc lôi kéo tay hắn: "Tiểu nhị, ngươi nhất định phải chăm chỉ, đừng sợ, đại ca sẽ giúp ngươi ."
"Nhưng các ngươi đều đi rồi, ta sẽ nhớ các ngươi." trong lòng Tử Tình rất mâu thuẫn, vừa hi vọng bọn họ ra ngoài học hỏi, tương lai có thể có thành tựu, lại vừa hi vọng có thể ở bên cạnh nàng vài năm, nàng mới tám tuổi, không chừng ba năm nữa, cả đám sẽ chia lìa.
"Muội muội, chúng ta đâu có đi luôn đâu, ngày nào được nghỉ phép về nhà, ta sẽ bắt ếch cho ngươi ăn, được không?" Tử Lộc dỗ dành.
Nhưng bây giờ bắt ếch là bắt không được, năm trước Tử Phúc bị mảnh sành cứa, Thẩm thị lo lắng, hơn nữa Tăng Thụy Tường cũng nói Tử Lộc cần luyện chữ nhiều, Tử Lộc đành phải xin lỗi nhìn Tử Tình.
Thời tiết càng ngày càng nóng, bụng Thẩm thị càng ngày càng to, cũng may Thẩm thị còn biết lượng ăn thế nào là đủ, không giống Chu thị chỉ biết ăn, cả người đều béo một vòng.
Tử Tình làm cho nương một cái váy bầu, chân váy dài, bảo Thẩm thị mặc ở nhà, Thẩm thị không vừa ý, "Nương, con đâu có bảo nương mặc ra ngoài đâu, ở trong nhà thôi, chúng con không chê cười nương mà, có người đến thì nương mặc bộ khác."
"Đúng vậy, bụng ngươi lớn như vậy, mặc đồ nhiều nóng, ở nhà thì sợ cái gì, có ta mà." Tăng Thụy Tường cũng khuyên nhủ.
Thẩm thị mới mặc váy, Tử Tình thấy may mà mình may váy dài.
Mặt trời đã lên cao, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc, Tử Lộc học ở thư phòng, Hà thị cùng Thẩm thị ở trong phòng làm quần áo cho đứa nhỏ, Tử Tình dẫn Tử Thọ cùng Tử Hỉ bắt bươm bướm trong vườn, bên cạnh tường viện đều là hoa mộc đằng, có hoa cây kim ngân nữa, luôn có bươm bướm ở đó bay lượn, Tử Tình sợ Tử Thọ cùng Tử Hỉ ở trong phòng ầm ĩ làm bọn Tử Phúc không yên ổn đọc sách được, nên dẫn hai đứa ra ngoài, ai ngờ vừa vặn nhìn thấy một con bươm bướm lớn màu đen chấm hồng xanh đậu trên hoa, Tử Tình thấy con bướm to tầm gang tay, bàn tay ngứa, đuổi theo nửa ngày mà không thu hoạch được gì, đang nghỉ lấy hơi thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, trong đó có tiếng của Điền thị.
Tử Thọ gần cổng, nên mở cổng ra, quả nhiên là Điền thị dẫn theo muội muội của bà, Tử Tình gọi là di nương bà bà, Điền thị thấy Tử Tình đầy hồ môi, tóc toán loạn, có vài phần không vui, bĩu môi, nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, giống cái gì hả? Thật đúng là dã nha đầu (dã ở đây bằng hoang dã nha)."
Tử Tình vội chào hỏi, Tiểu Điền thị (em gái của Điền thị) nói: "Vẫn là một đứa trẻ mà, mới mấy tuổi thôi."
Tử Tình mời các bà vào phòng khách, còn quay đầu nhìn thoáng qua con bươm bướm kia, nó vẫn bay quanh bụi hoa, lát nữa phải gọi viện binh mới được.
Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường thấy có khách, vội ra ngoài, chào hỏi qua, Tử Tình biết người lớn có chuyện muốn nói, nên kéo Tử Phúc cùng Tử Lộc đến một bên, Tử Phúc đang muốn nghỉ ngơi để thư giản đầu óc, nghe Tử Tình nói bắt bươm bướm, nên kéo Tử Tình ra ngoài, Tử Lộc ở phía sau, cười nói: "Các ngươi tay không mà đi à? Đến lúc ăn cơm chiều thì các ngươi cũng bắt không được đâu."
Tử Tình quay đầu nhìn hắn, Tử Lộc đi tìm một sào trúc mà Tử Tình dùng để vớt lục bình, trên đó còn có vải mùng, Tử Tình hiểu ra, đúng là càng lớn càng ngu mà.
Có công cụ đương nhiên dễ làm hơn, Tử Phúc đoạt lấy sào trúc, nói: "Ta là lão đại, ta đến trước, nhìn đại ca bộc lộ tài năng nè."
Năm người tìm được con bươm bướm kia, vừa tiến lên thì bươm bướm đã bay, Tử Phúc bận rộn nửa ngày, nhưng chỉ bắt được một con chuồn chuồn, "Tình nhi, chuồn chuồn cũng đẹp lắm."
"Để ta đi." Tử Lộc nhận sào trúc, Tử Lộc luôn luôn linh hoạt, bắt cá chạch và ếch đều hơn Tử Phúc nhiều, rất nhanh nhẹn, Tử Lộc nhìn vị trí bươm bướm đậu, không để mọi người cùng đi với mình, hắn nhẹ nhàng tiến tới, vừa ra tay đã bắt được bươm bướm.
"Ha ha, vẫn là nhị ca lợi hại, nhị ca rất lợi hại." Tử Thọ vỗ tay.
"Nhị ca lợi hại, nhị ca lợi hại." Tử Hỉ cũng vỗ tay cười.
"Ngươi thì biết cái gì, con nít con nôi, đại ca lợi hại hơn nhiều." Tử Phúc véo má Tử Hỉ một phen.
Tử Tình về thư phòng tìm vở bọn họ luyện chữ, đem bươm bướm ép vào, để làm tiêu bản. Vừa vặn mấy ngày nay học thêu hoa, có thể lấy làm mẫu thêu.
Tử Tình rửa ráy ở phòng tắm xong, định về phòng thay quần áo, đi tới cửa thì thấy đôi mắt mấy người đều đo đỏ, chắc chắn là vừa khóc.
Thẩm thị nghe xong, chuẩn bị hai xấp vải bông, bảo Tăng Thụy Tường mang đi làm lễ gặp mặt, Tử Tình hái hai quả dưa hấu lớn, cùng mang theo. Năm nay mưa nhiều, tuy rằng dưa hấu được mùa, nhưng Tử Tình cảm thấy không ngọt như năm trước, cho nên giá bán vào tháng năm giảm 2 văn so với năm trước, mười tám văn một cân, giống năm kia. Nhưng năm nay trồng nhiều, mười lăm mẫu, tiền thu vào rất khả quan Tăng Thụy Tường trở về nói, đứa nhỏ kia rất đáng thương, vừa gầy lại vừa nhỏ, trên người vết thương chẳng chịt, gặp người cũng không dám nói chuyện, ăn mặc rách tung toé, cũng không biết bà mẹ kế kia rat ay thế nào, coi như lần này Hạ Ngọc làm việc thiện tích đức. Thông gia bà bà gặp ai cũng khen dâu cả tốt bụng.
Mặc kệ thế nào thì cuối cùng việc này cũng kết thúc tốt đẹp, Tử Tình cảm thấy may mắn thay cho biểu muội chưa từng gặp kia.
Tăng Thụy Tường vừa trở về nói với Tử Lộc: "Lộc nhi, năm nay không cần cắt lúa, con cùng ca ca không có việc gì thì ở nhà ôn tập bài vở, đừng đi chơi lung tung, phụ thân định khai giảng sẽ dẫn con đi huyện đọc sách, con có bằng lòng hay không?"
"Bằng lòng, phụ thân, thật vậy chăng? Con cũng có thể đi huyện học à?" Tử Lộc vẻ mặt không tin lắm.
Tử Tình cũng ngẩng đầu nhìn cha, Tử Lộc mới vỡ lòng một năm rưỡi, cứ như vậy mà đưa hắn lên huyện, chẳng lẽ phụ thân có tính toán gì khác?
"Phụ thân nói mà con không tin sao? Chẳng qua là con học hành chưa đến nơi đến chốn, cho nên trong dịp nghỉ này phải học, chữ cũng phải luyện, một ngày ít nhất viết mười trang, ngươi có thể làm được không? Học thuộc lòng《 tứ thư 》, trong đó không hiểu chỗ nào thì hỏi ca ca của con, cũng có thể hỏi cha. Cứ ba ngày, cha sẽ kiểm tra con một lần."
"Dạ, con nhớ kỹ." Tử Lộc kính cẩn đáp. Chờ Tăng Thụy Tường đi ra ngoài, Tử Lộc hưng phấn ôm lấy Tử Tình, nói: "Tình nhi, nhị ca cũng có thể đi huyện đọc sách, a, ta rất vui."
Tử Phúc lôi kéo tay hắn: "Tiểu nhị, ngươi nhất định phải chăm chỉ, đừng sợ, đại ca sẽ giúp ngươi ."
"Nhưng các ngươi đều đi rồi, ta sẽ nhớ các ngươi." trong lòng Tử Tình rất mâu thuẫn, vừa hi vọng bọn họ ra ngoài học hỏi, tương lai có thể có thành tựu, lại vừa hi vọng có thể ở bên cạnh nàng vài năm, nàng mới tám tuổi, không chừng ba năm nữa, cả đám sẽ chia lìa.
"Muội muội, chúng ta đâu có đi luôn đâu, ngày nào được nghỉ phép về nhà, ta sẽ bắt ếch cho ngươi ăn, được không?" Tử Lộc dỗ dành.
Nhưng bây giờ bắt ếch là bắt không được, năm trước Tử Phúc bị mảnh sành cứa, Thẩm thị lo lắng, hơn nữa Tăng Thụy Tường cũng nói Tử Lộc cần luyện chữ nhiều, Tử Lộc đành phải xin lỗi nhìn Tử Tình.
Thời tiết càng ngày càng nóng, bụng Thẩm thị càng ngày càng to, cũng may Thẩm thị còn biết lượng ăn thế nào là đủ, không giống Chu thị chỉ biết ăn, cả người đều béo một vòng.
Tử Tình làm cho nương một cái váy bầu, chân váy dài, bảo Thẩm thị mặc ở nhà, Thẩm thị không vừa ý, "Nương, con đâu có bảo nương mặc ra ngoài đâu, ở trong nhà thôi, chúng con không chê cười nương mà, có người đến thì nương mặc bộ khác."
"Đúng vậy, bụng ngươi lớn như vậy, mặc đồ nhiều nóng, ở nhà thì sợ cái gì, có ta mà." Tăng Thụy Tường cũng khuyên nhủ.
Thẩm thị mới mặc váy, Tử Tình thấy may mà mình may váy dài.
Mặt trời đã lên cao, Tăng Thụy Tường dẫn Tử Phúc, Tử Lộc học ở thư phòng, Hà thị cùng Thẩm thị ở trong phòng làm quần áo cho đứa nhỏ, Tử Tình dẫn Tử Thọ cùng Tử Hỉ bắt bươm bướm trong vườn, bên cạnh tường viện đều là hoa mộc đằng, có hoa cây kim ngân nữa, luôn có bươm bướm ở đó bay lượn, Tử Tình sợ Tử Thọ cùng Tử Hỉ ở trong phòng ầm ĩ làm bọn Tử Phúc không yên ổn đọc sách được, nên dẫn hai đứa ra ngoài, ai ngờ vừa vặn nhìn thấy một con bươm bướm lớn màu đen chấm hồng xanh đậu trên hoa, Tử Tình thấy con bướm to tầm gang tay, bàn tay ngứa, đuổi theo nửa ngày mà không thu hoạch được gì, đang nghỉ lấy hơi thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, trong đó có tiếng của Điền thị.
Tử Thọ gần cổng, nên mở cổng ra, quả nhiên là Điền thị dẫn theo muội muội của bà, Tử Tình gọi là di nương bà bà, Điền thị thấy Tử Tình đầy hồ môi, tóc toán loạn, có vài phần không vui, bĩu môi, nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, giống cái gì hả? Thật đúng là dã nha đầu (dã ở đây bằng hoang dã nha)."
Tử Tình vội chào hỏi, Tiểu Điền thị (em gái của Điền thị) nói: "Vẫn là một đứa trẻ mà, mới mấy tuổi thôi."
Tử Tình mời các bà vào phòng khách, còn quay đầu nhìn thoáng qua con bươm bướm kia, nó vẫn bay quanh bụi hoa, lát nữa phải gọi viện binh mới được.
Thẩm thị cùng Tăng Thụy Tường thấy có khách, vội ra ngoài, chào hỏi qua, Tử Tình biết người lớn có chuyện muốn nói, nên kéo Tử Phúc cùng Tử Lộc đến một bên, Tử Phúc đang muốn nghỉ ngơi để thư giản đầu óc, nghe Tử Tình nói bắt bươm bướm, nên kéo Tử Tình ra ngoài, Tử Lộc ở phía sau, cười nói: "Các ngươi tay không mà đi à? Đến lúc ăn cơm chiều thì các ngươi cũng bắt không được đâu."
Tử Tình quay đầu nhìn hắn, Tử Lộc đi tìm một sào trúc mà Tử Tình dùng để vớt lục bình, trên đó còn có vải mùng, Tử Tình hiểu ra, đúng là càng lớn càng ngu mà.
Có công cụ đương nhiên dễ làm hơn, Tử Phúc đoạt lấy sào trúc, nói: "Ta là lão đại, ta đến trước, nhìn đại ca bộc lộ tài năng nè."
Năm người tìm được con bươm bướm kia, vừa tiến lên thì bươm bướm đã bay, Tử Phúc bận rộn nửa ngày, nhưng chỉ bắt được một con chuồn chuồn, "Tình nhi, chuồn chuồn cũng đẹp lắm."
"Để ta đi." Tử Lộc nhận sào trúc, Tử Lộc luôn luôn linh hoạt, bắt cá chạch và ếch đều hơn Tử Phúc nhiều, rất nhanh nhẹn, Tử Lộc nhìn vị trí bươm bướm đậu, không để mọi người cùng đi với mình, hắn nhẹ nhàng tiến tới, vừa ra tay đã bắt được bươm bướm.
"Ha ha, vẫn là nhị ca lợi hại, nhị ca rất lợi hại." Tử Thọ vỗ tay.
"Nhị ca lợi hại, nhị ca lợi hại." Tử Hỉ cũng vỗ tay cười.
"Ngươi thì biết cái gì, con nít con nôi, đại ca lợi hại hơn nhiều." Tử Phúc véo má Tử Hỉ một phen.
Tử Tình về thư phòng tìm vở bọn họ luyện chữ, đem bươm bướm ép vào, để làm tiêu bản. Vừa vặn mấy ngày nay học thêu hoa, có thể lấy làm mẫu thêu.
Tử Tình rửa ráy ở phòng tắm xong, định về phòng thay quần áo, đi tới cửa thì thấy đôi mắt mấy người đều đo đỏ, chắc chắn là vừa khóc.
/537
|