Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 44

/117


Hôm qua nhà Đường Hà chân trước vừa mới đi, chân sau Chu lão gia tử dặn dò nhi tử, cháu trai, cả đêm chuẩn bị tốt sính lễ, đậy kín lại, để Chu Nam Sinh chuẩn bị sẵn sàng, ngày hôm sau đến Đường gia tặng sính lễ.

Phụ tử hai người nghe vậy lấy làm kinh hãi, Chu lão chần chờ hỏi: “Cha, ngày mai đi, có phải quá gấp rút không?”

“Không gấp không được,” Chu lão gia tử tâm tình rõ ràng không tốt, ông cầm lấy quải trượng, dùng sức, hướng trên mặt đất gõ, hừ nói, “Thê tử ngươi hôm nay làm thế không nói, Đường Nhị Đản trước mặt lão đầu tử ta mặc dù chưa nói lời gì quá đáng, không chừng trong lòng tức giận, chính là nữ oa Đường Hà kia, trên mặt cũng không có bộ dáng cười.”

“Hôm nay Từ gia làm ầm ĩ như vậy, chẳng khác nào đánh vào mặt Đường gia, nhà ai gả khuê nữ nguyện ý bị bực mình như vậy? Huống chi phu thê Đường Nhị Đản chính là người thương yêu hài tử, không chừng khuê nữ nhà bọn họ không vui, phu thê bọn họ tỉnh ngộ, lại hủy bỏ hôn sự.”

“Chuyện này không thể nào…” Chu lão do dự, “Vì bảo vệ Đường gia, hôm nay người… Mặt mũi mẹ Nam Sinh cũng không để ý, như vậy bọn họ còn không cảm thấy được sao?”

Chu lão gia tử cười lạnh, “Tiểu Cẩu tử, ta thấy những năm này, ngươi được người ta nịnh nọt nhiều, mọi người tâng bốc lên tận trời, cho là lão Chu gia ta rửa đi chút bùn trên chân là có thể biến thành phú hộ sao? Đường gia không cầu ta ăn, cũng không xin ta mặc, hôm nay hôn sự ở nhà ta xảy ra chuyện không may, người ta muốn hủy liền hủy, xá gì đâu?”

Chu lão bị nói, mặt đỏ lên, “Từ hôn đối với danh tiếng cô nương cũng không hay, Đường gia không đi bước này chứ? Huống chi, nghiêm túc mà nói, hôn sự này là bà cô Nam Sinh bảo đảm, bọn họ lại đánh vào mặt lão nhân gia sao?”

“Ta lúc đầu chính là vì bà cô Nam Sinh mới cầu thân với Đường gia khuê nữ, hôm nay muốn thoát khỏi khúc chiết, không ngại đến nhà bọn họ đối đãi với con bé bằng tình cảm tốt nhất, nếu mà bọn họ nổi lên hiềm khích… Thất nữu là muội muội duy nhất của ta còn trên đời này, chính là vì muội ấy, ta có thể để các ngươi mất mặt!”

Nhi tử, cháu trai là cốt nhục của mình không sai, muội muội cũng là cốt nhục chí thân của mình, Chu lão gia tử chỉ có thể trông nom trong phạm vi chính mình, vốn hi vọng có thể vì muội muội ruột thịt mà làm một chuyện. Khi ông nhìn ra, kết thân với Đường gia là vì đảm bảo muội muội tuổi già hạnh phúc, đối với cả Chu gia và Đường gia cũng không có hại. Hôm nay bị Từ gia quấy nhiều, lão gia tử nhạy cảm, cảm giác được có thể xảy ra biến cố, “Hôm nay nếu ngược lại, Đường Hà là cháu gái ta, ta sẽ không vui lòng gả con bé cho Nam Sinh!”

“Cha, lời người nói, người nào gặp Nam Sinh nhà ta không nói thằng bé là người tốt chứ, chả lẽ còn sợ không cưới được cô nương tốt sao? Chuyện hôm nay thằng bé cũng không sai,” Chu lão không vui, “Hơn nữa, Nam Sinh còn cứu nhi tử út Đường gia, khuê nữ nhà người ta gả cho ân nhân cứu mạng của đệ đệ, sao lại không vui?”

“Sao không để cho Nam Sinh cưới nhi tử Đường gia đi?”

“Cha.” Chu lão dở khóc dở cười, “Đến nước này rồi, người cớ gì phải rạch ròi như vậy…”

“Ta không nói nhảm,” Chu lão gia tử hừ lạnh, “Ý tứ trong lời ngươi nói, bởi vì Nam Sinh có ân tình với Đường gia, cho nên hôn sự ta không cần hiền hậu? Nam sinh có ân với đệ đệ Đường Hà, không quan hệ gì đến việc Nam Sinh và Đường Hà sống chung. Nam Sinh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cũng là mấy chục tuổi đời, chẳng lẽ không biết cuộc sống muốn trải qua tốt thì thê tử đối với ngươi phải có tâm ấm áp sao? Đối xử với nhà chồng có tốt hay không không phải dựa vào nam nhân biết thương yêu sao?

Chu lão cha bỗng chốc bị nghẹn lại, nói không ra lời.

Chu lão gia tử nhìn về phía Chu Nam Sinh vẫn cúi đầu buồn bực, không nói lời nào, “Tam nhi, ta nói con có nghe rõ ràng không? Cha con nói hôm nay không làm sai, tự con nói xem, có sai hay không?”

Chu Nam Sinh tâm tình cũng không tốt, “Đại khái là sai lầm.”

Hôm nay ở từ đường, ông nội hắn vừa mở miệng bác bỏ không có hôn ước cùng Từ gia, nước mắt Châu Nương không ngừng rơi.

Hắn không có tình yêu nam nữ đối với Châu Nương, cả vì người nhà nàng, hắn không muốn cưới nàng.

Thật ra khi hắn còn bé, cậu hắn và biểu ca tính tình không phải tham lam như vậy, khi đó ông bà ngoại còn sống, mười sáu tháng tám, mùng bảy tháng giêng hàng năm, mẹ hắn phải về nhà mẹ đẻ, sẽ đưa theo hắn, một người thường ngày khó được ra ngoài cùng mẹ.

Hắn nhỏ như vậy đã nhận thức được Châu Nương, nữ oa nho nhỏ giòn thanh gọi mình biểu ca, không nhìn sắc mặt người lớn chút nào, hỏi mẹ hắn “Cô, tại sao không để cho Tam biểu ca ăn đùi gà nha.”

Chẳng qua lòng người luôn thay đổi, khi còn bé để cho hắn cưỡi trên vai cậu, mợ ôm hắn vào trong ngực hôn, biểu ca dẫn hắn đi đào hang chuột ngoài ruộng, thuở còn chải tóc đuôi sam còn thân mật gọi biểu ca, biểu muội, bất giác từ khi nào đã biến thành bộ dáng xa lạ.

Chính hắn cũng thay đổi, khi còn bé hắn thích bọn họ, hiện tại trừ mẹ hắn ra, hắn không muốn có quan hệ gì với bọn họ cả.

Nhưng điều này cũng thể hiện, hắn nguyện ý biểu muội mình, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người khó mà sống nổi, chỉ cần chuyện ngày hôm nay truyền đi, nàng sau này sẽ không tìm được gia đình tốt, thế nhân đối với nữ tử luôn hà khắc.

Vì tránh hiềm nghi, hắn không tiễn một nhà cậu, cũng không biết mẹ và Nhị tỷ khuyên Châu Nương thế nào, chẳng qua trong đầu nhiều lần nhớ tới nàng khóc cầu xin hắn: “Tam biểu ca, huynh giúp muội một chút…”

Hắn không thể giúp nàng. Cho dù có không đành lòng, nhưng hắn hiểu, nếu giúp, thiệt hại chính là mình và Đường Hà.

Nghĩ đến Đường Hà, trong lòng hắn càng thêm ủ dột.

Vừa bắt đầu ông nội hắn nói, chính là vì bà cô hắn, hắn phải cưới, bởi vì lần này thân bất do kỷ, hắn mơ hồ có chút kháng cự hôn sự này, sau hắn lại thuyết phục mình tâm bình khí hòa, lại nhìn Đường Hà mặt mày vô tội, nghĩ tới nàng là cô nương tốt, ngày sau thành thân sống cùng nàng, bất tri bất giác đã tiếp nhận rồi, sau lại…

Chu Nam Sinh nhớ tới nàng kiễng chân lâu nước mắt cho mình, nở nụ cười gần như vậy, mí mắt buông xuống, lông mi dài rậm giống một cái quạt nhỏ, còn có nhiệt độ tay nàng…

Cho nên trong lòng bất tri bất giác sinh ra mong đợi.

Hôm nay cậu náo như vậy, hắn đoán chuyện sẽ khó khăn, sau mẹ lại gật đầu, trong lòng hắn, đột nhiên vừa lạnh vừa đau.

Nhưng mà trừ im lặng tiếp nhận, lúc ấy hắn cũng không thể ngỗ nghịch mẹ.

May có ông nội ra mặt.

Chẳng qua chuyện kết thúc, hắn mấy lần muốn tìm Đường Hà nói chuyện, Đường Hà không cho hắn cơ hội mở miệng, thậm chí con mắt không thèm liếc hắn lấy một cái.

Giống như ông nội nói, trên mặt nàng không có bộ dáng cười, hắn thấy ánh mắt nàng, hiểu rõ ý nghĩ của nàng: Nàng rất thất vọng.

Hiện tại có ông nội nhắc nhở, hắn đột nhiên ý thức được, nàng hoàn toàn có thể từ hôn.

Trong lòng hắn một chút lạnh và đau, đột nhiên tràn ra khắp nơi.

Chu lão gia tử thấy hắn thần sắc chán nản, thở dài một tiếng, “Con cứ nghĩ kỹ đi, nếu không…” Lắc đầu một cái, không nói nữa, lại quay sang dặn dò nhi tử, “Tiểu Cẩu tử, bảo với thê tử con, đêm nay chuẩn bị tốt sính lễ.”

“Nam Sinh, con đi theo ta gặp Ngũ cụ bà, nhờ bà mời ba lão nhân có phúc, ngày mai bọn họ đi theo giúp đỡ con ở Đường gia.”

“Tiểu Cẩu tử, con đi đến nhà Trương hỉ bà, mời bà ấy ngày mai tới cửa làm mai.”

Cuối cùng, Chu lão gia tử lại dặn dò nhi tử, “Con dâu lần này đoán chừng không thoải mái, nó không thoải mái là một chuyện, không thể để sính lễ sai sót, làm cho người ta chê cười.” Không nhịn được lại hừ lạnh mấy tiếng, “Nhà mẹ đẻ nó chính là người hồ đồ, lòng tham không đáy, thô bạo, không nói đạo lý náo loạn trận này, nếu làm hại hôn sự của nhà ta và Đường gia thất bại, sai lầm rõ ràng không ở Đường gia, ngày sau chúng ta ra cửa, sẽ bị bà con mười dặn tám thôn soi mói không ngừng, uy tín bại hoại, việc làm ăn còn có thể tốt được không?”

“Ta đối với Từ gia đủ tử tế rồi, không truy cứu bọn họ không nói, còn miễn nợ cho bọn họ. Bảo thê tử con suy nghĩ cẩn thận, khỏi phải đổ lỗi từ người nhà mẹ đẻ lên đầu người khác, cũng đừng ở hôn sự này ép buộc cái gì!”

Lão gia tử hàng năm xây dựng ảnh hưởng, Chu lão nghĩ thầm, muốn vì thê tử mình biện bạch mấy câu, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, trả lời “Dạ”, tìm Từ thị dặn dò.

Từ thị hôm nay quả thật sức cùng lực kiệt, ca tẩu, cháu làm ầm ĩ như đưa đám, cháu gái ngu dốt chỉ biết khóc, làm cho bà vừa giận vừa thương tâm. Hôm nay lòng bà như bị lửa thiêu, vừa hận người nhà mẹ đẻ phá hoại công lao mình khổ cực hai mươi mấy năm ở nhà chồng, lại lo lắng hôn sự cháu gái sau này khó khăn. Nghe lão gia tử yêu cầu, càng thêm phiền nào vô cùng, “Lão gia tử hôm nay ‘nhất khẩu thóa mạt’, một mực chăm chăm thừa nhận hôn sự, dẹp yên tâm người Đường gia còn không coi là, ta còn phải vội vàng mang lễ qua? Ông coi Đường gia khuê nữ là Vương mẫu nương nương mở bữa tiệc bàn đào? Chúng ta phải vội vàng đi ăn một miếng?”

Chu lão nghe được lời nói hà khắc như vậy, hỏa khí từ đáy lòng lập tức nổi lên, chẳng qua nhìn thê tử vẻ mặt lo lắng tiều tụy, lai thở dài một hơi, nói: “Đính thân là cha ta quyết định, lễ nạp thái ngày mai là cha làm chủ, Đường gia chẳng qua kết thân với chúng ta, trong chuyện lần này bọn họ phạm vào sai lầm gì? Đường Hà kia từ đầu tới cuối không biểu hiện hiểu chuyện biết lễ sao? Ta biết bà đau lòng cháu gái, nhưng chuyện đến nước này, bà cũng nên thừa nhận là ca tẩu bà tự tìm, bà có muốn bực bội, cũng không thể giận chó đánh mèo lên người con dâu tương lai, không phải sao?”

“Ta…” Từ thị không nói gì, trầm mặc một hồi lâu, “Đạo lý ta đều hiểu, chẳng qua đó là cháu gái ruột ta, lòng của ta không tránh được lệch một hai phần…” Từ thị chống tay lên đầu, đè lại dày vò trong lòng, “Ta đây không kìm được sợ hãi trong lòng.”

Bà mờ mịt hỏi nam nhân mình, “Ông nói xem, vừa bắt đầu ta không nên để ca tẩu hi vọng, không nên để Châu Nương tới nhà chúng ta ở có phải tốt lắm không?”

“Lần lại sự việc là tại cữu ca lòng tham không đáy, lấy chính khuê nữ mình gây chuyện.” Chu lão xem thường, thấy thê tử mình bộ dáng hoảng hốt, lại có chút đau lòng, “Theo như lời bà nói, ta và cha cũng có sai lầm, Châu Nương vừa tới, chúng ta nên nói rõ… Hôm nay truy cứu còn có ý nghĩa gì đây?”

“Theo ta nói, hôm nay huyên náo mặc dù có chút không giống dạng gì, nhưng lúc đấy trong từ đường đều là người nhà, qua mấy ngày bà nhất nhất tới cửa, cầm chút ít dưa và trái cây bồi thường, van cầu mọi người đau lòng cô nương trẻ tuổi, đừng ra bên ngoài nói lung tung, chuyện này sẽ không truyền tới đâu.”

Từ thị miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, “Cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Tốt lắm, chúng ta mấy chục tuổi đầu, việc khó gì chưa trải qua chứ, đây không tính là gì, phấn chấn lên,” Chu lão khuyến khích thê tử, “Bà đau lòng cháu gái, chúng ta không ngăn, bà cứ mở to mắt chọn cho con bé một hán tử biết nóng biết lạnh, không phải là so với cái gì đều tốt hơn sao? Chính là sau này cho con bé thêm trang sức, ta và cha sẽ không nói hai lời.”

“Chẳng qua Châu Nương không có duyên phận với chúng ta, bà quên chuyện này đi, a?”

Từ thị gật đầu, than thở, “Thôi, hai ngày nữa ta đi nhìn con bé một chút, khuyên nhủ con bé nghĩ thoáng ra.”

———-

Dọc theo đường tới Đường gia, Chu Nam Sinh đều thấp thỏm, nhưng trong lòng phần lớn là ôm hi vọng và vui sướng. Nhưng hi vọng và vui sướng này dần dần hạ xuống, Đường Hà vẫn trầm mặc, Chu Nam Sinh hoảng hốt nghe được âm thanh bọn họ tan vỡ.

Đường gia đã sớm mời đám người Ngũ cụ bà vào phòng, mời ngồi, hầu hạ trà quả, mấy lão nhân vốn cười híp mắt trêu ghẹo cát tường, theo không khí càng ngày càng bế tắc, đã phát hiện ra có gì không bình thường, từ từ trầm mặc xuống.

“Tiểu Hà…” Chu Nam Sinh mấy lần há mồm, nhưng không phát ra thanh âm, rốt cục giờ cũng nói, nhưng khó có thể thành câu.

Đường lão và Lý thị nhìn thoáng qua, đều nhìn về sắc mặt trầm tĩnh của nữ nhi, thầm than một hơi.

Lý thị hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện, Đường Hà đã quay sang nói với bà, “Mẹ, con muốn nói với Nam Sinh biểu ca mấy câu.”

Sau khi làm lễ cùng mấy lão nhân, nàng kêu Chu Nam Sinh ra khỏi sảnh, đi cùng nàng tới phía ngoài viện nói chuyện.

Lý thị nhìn ra cửa viện, nhìn thấy hai người cách nhau có một bước chân, nói chuyện không có động tác gì kích động, đành phải vứt bỏ không muốn, làm lễ chào hỏi mọi người.

“Thật ra vừa bắt đầu, huynh không muốn cưới ta.” Đường Hà mỉm cười nói.

“Ta…” Chu Nam Sinh há mồm, muốn giải thích.

Đường Hà ý bảo hắn trước hết nghe nàng nói, “Thật ra thì ta cũng không muốn gả cho huynh.”

Chu Nan Sinh nhìn thiếu nữ trước mặt, mỉm cười xa cách, cảm thấy lạnh lẽo, đau đớn càng khắc sâu trong lòng.

“… Tại sao?” Chu Nam Sinh thì thào hỏi.

“Ta sợ mẹ huynh sau này gây khó dễ ta.” Đường Hà nói ngay vào điểm chính, “Con dâu bà muốn không phải là ta, quan hệ của chúng ta vừa bắt đầu đã không thông suốt, ta không muốn dấn thân vào một chuyện đã biết trước kết quả.”

“Sẽ không.” Chu Nam Sinh vội vàng giải thích, “Mẹ ta không phải người như thế, bà chưa bao giờ làm khó Đại tẩu.”

Đường Hà bật cười, lắc đầu, “Có lẽ bà và Đại tẩu có duyên. Về phần ta, trải qua ngày hôm qua, huynh nói xem, bà có thể giận chó đánh mèo không?”

“… Ta không thể khẳng định sẽ không,” một lúc sau, Chu Nam Sinh nhẹ giọng nói, “Trong lòng có oán khí, cùng với việc sau này làm khó dễ muội là hai việc khác nhau. Mẹ ta thật không phải là loại người như vậy.”

Thật ra chỉ qua việc này, Đường Hà đã hiểu, nhi tử và mẹ là loại quan hệ kỳ quái nhất trên thế giới này. Làm sao có thể yêu cầu nhi tử đi chất vấn mẹ hắn đây?

Đường Hà nhìn hắn thật sâu, “Huynh không hiểu hôn nhân.”

“Ta không muốn gả cho huynh, nguyên nhân căn bản nhất không phải vì mai sau mẹ huynh gây khó dễ ta, nếu như ta muốn gả cho huynh, ta sẽ không sợ bà làm khó.”

“Một nữ nhân khi còn sống vui vẻ hạnh phúc, chỉ có liên quan một phần nhỏ với cha mẹ nàng, con cái nàng, phần lớn là liên quan đến nam nhân nàng gả.”

“Là ở nam nhân của nàng, có bảo vệ nàng hay không.”

“Ngày hôm qua huynh đã làm được gì? Quả thật ta chỉ là vị hôn thê, nhưng không lâu nữa ta sẽ gả cho huynh, huynh lại chọn bảo vệ nữ nhân khác.”

Chu Nam Sinh há miệng, Đường Hà lắc đầu ý bảo hắn không cần giải thích, “Huynh không cần phải nói gì. Nếu như ta là người ngoài cuộc, ta có thể hiểu huynh, ta có thể hiểu huynh muốn đứng cạnh mẹ, ta có thể hiểu huynh có tình cảm với biểu muội huynh.”

“Ta có thể hiểu, không có nghĩa ta có thể tiếp nhận. Hơn nữa, hôm qua ta đã bị bỏ mặc.”

“Ta nghĩ, ta muốn gả cho một người, hiểu được ta sinh con dưỡng cái vì chàng, vì chàng lo liệu việc nhà, hiểu ta là người duy nhất có thể làm bạn cả đời với chàng.

“Ta không cưỡng cầu huynh ngay lập tức phải làm được, nhưng ngay từ đầu huynh đã phải có suy nghĩ này.”

“Mới vừa rồi, huynh không suy nghĩ chút nào, vạn nhất ta bị mẹ huynh làm khó, huynh sẽ làm sao, câu nói đầu tiên của huynh, sẽ là bảo vệ mẹ.”

“Ta yêu thích người hiếu thuận, nhưng mà người quá hiếu thuận, sẽ không để ý cảm thụ của thê tử.”


/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status