Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 52 - Chương 52

/66




Một đống người đều đi cả, trong nhà nhất thời liền có chút vắng vẻ trống trải. Cái viện kia của A Tề đã cho người khóa loại, đồ nên đậy cũng đậy rồi. Người bên cạnh bọn họ chưa có đi theo đi Sơn Đông, có ba tiểu nha đầu, hai thô sử bà tử, còn có hai phòng gia nhân Thường thị mang tới từ nhà mẹ đẻ. Bản thân Thường thị cũng không có sản nghiệp, mấy người này lưu lại nàng chỉ nói mặc cho Trương thị cùng Hà Hoa sắp xếp.

Sau đó Hà Hoa đã hỏi Trương thị, sắp xếp hai phòng gia nhân này đến Điền Trang Hách gia làm việc, hai thô sử bà tử thì vẫn để các nàng quét dọn viện của A Tề như trước, còn ba nha đầu kia, nàng thấy có một người tuổi khá lớn có chút năng lực, liền phân cho Anh tỷ nhi, còn dư lại hai người thì để nàng dạy dỗ, chủ yếu là dạy các nàng biết đọc cùng viết vài chữ đơn giản, sau đó sẽ cho vào phòng Trương thị.

Vào đầu mùa đông, Thành Tử cùng nữ nhi Vương Chưởng Quỹ liền quyết định vào ngày mùng tám tháng mười một thành thân. Phùng di nương bên kia cho hai mươi lượng bạc cùng một chút tơ lụa vải vóc mễ lương vv…làm quà tặng, coi như là phân lệ hữu hỉ (có tin mừng) quản sự trong nhà cùng mức chiếu cố của Quý Quân đối với người làm cùng thôn. Hà Hoa đã sớm thương lượng với nàng, bên này cũng cho hai mươi lượng bạc, quần áo bốn mùa giày vớ… mỗi thứ hai phần cùng một bộ trang sức, cộng lại nếu so với Phùng di nương thì lễ nặng hơn, cũng là danh nghĩa thêm đồ cưới cho nữ nhi Vương Chưởng Quỹ.

Tính toán ra, Vương Chưởng Quỹ cũng đã phục vụ Quý gia bảy tám năm, hiện giờ trong tay Hà Hoa đã có mấy cửa hàng ở vài nơi, bao gồm cửa hàng chuyên bán lông chồn đặc sản Đông Bắc có người khác tham gia mới khai trương, ông ta đều quản lý rõ ràng, xứng đáng với phần lễ này.

Hôm nay Nhị thẩm Hách gia tới đây tán gẫu, lúc Hà Hoa cùng với bà bà nói đùa với bà ta, có người đi vào bẩm báo, nói là tức phụ của Thành Tử tới cửa bái kiến.

Trương thị liền nói: Nghe nói tức phụ này của Thành Tử dáng dấp rất tốt, Thành Tử thật sự là người có tiền đồ, cũng không uổng công Lưu quả phụ ăn khổ nhiều năm như vậy. Chỉ là thời gian qua chúng ta cùng bọn họ không có lui tới, nàng tới bái kiến cái gì? O(∩_∩)O

Nhị thẩm liếc nhìn Hà Hoa một cái, cười nói: Tẩu tử quên? Phụ thân của Vương thị này chính là Đại Chưởng Quỹ của con dâu tẩu, giao tình của bọn họ cũng không cạn, giống như huynh đệ tỷ muội so ra còn thua kém đấy.

Hà Hoa nói: Nhị thẩm nói đùa, Vương Chưởng Quỹ cũng chỉ là một chưởng quỹ, Anh tỷ nhi cũng là thân muội tử, bà bà lại tự mình giao nàng cho con, nói là hy vọng sau này Anh tỷ nhi có thể có phúc phận như đại tẩu con như vậy, về tình về lý con đều sẽ dạy dỗ nàng thật tốt. Chỉ là tuổi con còn nhỏ không hiểu biết nhiều, nếu có nơi nào làm không đúng hoặc là bọn nha đầu phía dưới lười biếng, Nhị thẩm phát hiện kính xin chỉ điểm một chút cho cháu dâu.

Nhị thẩm cười lạnh nói: Con của thiếp thất mà muốn làm đại gia khuê tú sao? Bằng nàng cũng xứng có nữ tế như Tề ca nhi à?

Hà Hoa cười một cái, nói: Bà bà nhân từ khoan dung, từ nhỏ đã mang theo Anh tỷ nhi bên người. Những người khác con không dám nói, theo con với thân phận công công bà bà như vậy, về sau có một nữ tế huyện tôn tới hiếu kính cũng đảm đương nổi.

Trương thị ngay từ lúc Hà Hoa cho Anh tỷ nhi thêm một đứa nha hoàn liền bị Hà Hoa thuyết phục, vào lúc này cũng cười nói: Ta biết đệ muội vì ta suy nghĩ, nhưng bằng nàng làm sao náo loạn, Anh tỷ nhi là ta – đích mẫu này nuôi lớn, sau này tìm nữ tế cũng là ta làm chủ. Ta làm sao cực nhọc tìm không vui cho mình chứ?

Nói xong, bọn nha hoàn đã dẫn Vương thị tới. Hà Hoa chỉ thấy toàn thân nàng mặc bộ quần áo Bách Hoa màu hồng, cười thanh tú bưng một cái làn đứng ở nơi đó, bộ dạng thật sự rất được, so với khi còn bé đáng yêu hơn nhiều.

Thấy trong nhà nhiều người nhìn nàng, Vương thị có chút ngượng ngùng giấu chân dưới váy, trước tiên dập đầu với Trương thị, từ trong cái làn lấy ra một cái túi đựng quần áo đưa tới nói: Đây là đồ tự tay nô gia làm, kính xin phu nhân nhận lấy.

Trương thị lấy đưa ra trước nhìn một chút, cười nói: Bản lĩnh châm tuyến này tốt vô cùng, làm phiền một mảnh tâm ý của ngươi. Lại chỉ vào Nhị thẩm nói: Đây là đệ muội của ta, ngươi cũng tới gặp một lần, sau đó thì cùng tức phụ của ta đi đi.

Vương thị lại dập đầu tặng lễ cho Nhị thẩm, Nhị thẩm đều nhận, đến phiên Hà Hoa, Hà Hoa nghiêng người né ra, dìu nàng đứng lên nói: Ta cũng không phải là trưởng bối của ngươi, nhận không nổi cái lễ này. Vừa nói, vừa kéo nàng đi về phía Đông viện của nàng.

Nhị thẩm hừ một tiếng nói: Đôi chân thật to!

Trương thị không lưu tâm nói: Nàng gả tới cũng không phải làm thiếu nãi nãi, chân to dễ đi đường. Ta thấy dáng dấp mông nàng không tệ, sau này dễ sanh nở.

Nhị thẩm liền nói: Nói cũng đúng. Ta thấy Hà Hoa sắc mặt phờ phạc ảm đạm, không phải là khi còn bé không có ăn mặc, nên mắc phải bệnh tật gì chứ? Theo lý Tiểu Bảo cũng đã thành thân bốn, năm tháng mới đi, sao vẫn không thấy bụng nàng có tin tức gì. . . . . .

Trương thị cau mày nói: Vẫn còn sớm, nếu không phải đại nhi tức của ta không dùng được, lần này đã bảo Hà Hoa cùng đi theo Tiểu Bảo.

Bên này vẫn câu được câu không nói chuyện, bên kia Hà Hoa đã cho người nhóm lửa, thêm điểm tâm, cùng Vương thị nói chuyện.

Vương thị cởi vòng ngọc trên tay ra, nói: Hôm nay đến chào Nhị nãi nãi, không có vật gì tốt. Vòng tay này là mẫu thân nô gia thỉnh Đại Phật khai quang, có thể trừ tà giữ bình an. Kính xin Nhị nãi nãi chớ nên ghét bỏ.

Hà Hoa vội vàng từ chối: Mẫu thân ngươi cầu xin cố ý cầu việc tốt cho ngươi, ta làm sao nhận được? Lại nói, khi còn bé Vương Chưởng Quỹ cũng dẫn ngươi tới nhà ta một hai lần, khi đó chúng ta còn cùng nhau chơi đùa. Hơn nữa khi đó ngươi đang thay răng, ta còn thường giễu cợt trong miệng ngươi có cái động, không ngờ một cái chớp mắt ngươi cũng đã gả cho người.

Vương thị đỏ mặt, nhìn nha hoàn bên cạnh đang cười trộm lúng túng nói: Nhị nãi nãi. . . . . .

Hà Hoa khoát khoát tay, cười nói: Được rồi, ta biết lễ vật ngươi cho Nhị thẩm vốn là muốn cho ta, ta cũng không thiếu ít đồ kia của ngươi, biết ngươi có phần tâm này là đủ rồi. Đến nơi này của ta không có quy củ nhiều như vậy, chính là vài nha đầu chỗ này, bình thường buông tuồng đã quen, đã làm cho ngươi chê cười rồi.

Hai người khiêm nhường một phen, Vương thị cuối cùng cũng thả lỏng trong lòng. Vốn nàng chính là người do Vương Chưởng Quỹ khôn khéo giáo dưỡng, bản thân cũng là người thông minh, tuổi cũng nhỏ, rất nhanh cùng Hà Hoa kết thành một khối. Hà Hoa nhìn nàng nói năng cũng không mịt mờ, xem ra cùng Lưu quả phụ, Thành Tử chung đụng cũng tốt, ngược lại yên lòng.

Lúc Vương thị sắp đi, Hà Hoa sai người đi sang Trương thị bên kia, Trương thị nói có chút mệt mỏi, đã nghỉ ngơi, hiển nhiên Nhị thẩm cũng đã đi. Hà Hoa cho Tiểu Oản chuẩn bị ba phần lễ đáp lại cho Vương thị, nói: Trong nhà Nhị thẩm ta có việc, bà bà cũng nghỉ ngơi rồi, đây là lễ gặp mặt hai người nhờ ta đưa cho ngươi, ngươi hãy nhận đi. Còn có cái hộp đựng thức ăn này, là ta bảo trù phòng chuẩn bị một chút thức ăn, tránh cho ngươi trở về muộn còn phải xuống bếp phục vụ bà bà.

Vương thị liên tục cảm tạ mới rời đi, Hà Hoa liền gọi Tiểu Bàn đến nói: Ngươi đi nói cho Liễu ma ma bên người Nhị thái thái, nói là ta đã lấy danh nghĩa nhị thái thái đáp lại cho Vương thị một phần lễ.

Tiểu Bàn lĩnh mệnh đi, Tiểu Thư liền nói: Tiểu thư cho đáp lễ cho thái thái coi như xong, tại sao ngay cả Nhị thái thái cũng vậy ạ?

Hà Hoa cười khổ, Hách gia hôm nay cũng coi như thân hào nông thôn, bên người bà bà cùng Nhị thẩm đều mang một vài đồ vật như hà bao túi thơm nhỏ vv… dự định tùy thời tặng cho người. Chỉ là hôm nay Vương thị rõ ràng là tới thăm nàng, hai vị kia cũng không có mặc kệ nàng. Tính tình Trương thị Hà Hoa đã sớm biết, có chút keo kiệt, còn có chút tự cao tự đại, nhưng chỉ cần thuận theo bà, bà cũng sẽ không cố ý gây khó khăn.

Còn Nhị thẩm, nói thật ra, bà ta cần phải đáp lại một phần lễ cho Vương thị, chẳng qua…

Nhị thẩm vẫn còn đang là căm tức chuyện tháng trước, các ngươi đừng đi ra nói lung tung, chọc phiền toái cho ta.

Tiểu Thư ngạc nhiên: Tháng trước có chuyện gì ạ?

Tiểu Oản thấy bộ dạng không tim không phổi của nàng, liền điểm lên trên trán nàng một cái, có chút hung hăng cười mắng: Tháng trước sinh thần Khang thiếu gia, tiểu thư dựa theo ý tứ của thái thái, cho mười lượng bạc cùng một chút lễ phẩm qua. Nhị thái thái đang bực tức, lúc nãy ngươi không có nghe bà ta nói, tiểu thư đối đãi với nữ nhi Vương Chưởng Quỹ còn tốt hơn huynh đệ tỷ muội sao?

Nhà Nhị thẩm đây là đòi khoản nợ cũ, Trương thị nói trước đây lúc sinh thần hai mươi tuổi của A Tề cùng Tiểu Bảo, nhà Nhị thúc tặng lễ cũng không vượt qua ba lượng bạc. Có qua có lại, hôm nay sinh thần nhi tử của bọn họ, nhà Đại bá tặng lễ tăng gấp ba bốn lần, đã đầy đủ rồi. Tuy nói Hà Hoa quản gia, nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải hỏi ý kiến của Trương thị trước, nếu Trương thị nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể làm theo.

Mà Nhị thẩm lại nghĩ nhà Hách Đại Hải có tiền có thế, chỉ cho chất nhi quà tặng ít như vậy, trong lòng liền không thoải mái. Hơn nữa sau khi biết Hà Hoa cho Vương thị bao nhiêu đồ cưới, thì càng thêm không thoải mái. Bà ta không dám nói Hách Đại Hải cùng Trương thị như thế nào, nhưng khi thấy Hà Hoa thì lại có chút châm chọc.

Tiểu Thư nghe Tiểu Oản giải thích, không khỏi lại muốn chửi thầm mấy câu, Tiểu Bàn trở về rất nhanh, Hà Hoa ngạc nhiên nói: Sao nhanh vậy?

Tiểu Bàn nói: Nghe nói bên kia Khang thiếu gia cùng Đại thiếu nãi nãi giận dỗi, Nhị thái thái cũng phát hỏa. Em ở cửa gặp Liễu ma ma, không có đi vào.

Hà Hoa thở dài một tiếng, bảo Tiểu Thư Tiểu Oản đi ra ngoài: Sắp tới giờ ăn cơm rồi, đi trù phòng nhìn xem chuẩn bị xong chưa, rồi gọi Anh tỷ nhi đến đây, ta hỏi nàng xem hôm nay viết được bao nhiêu cái chữ rồi.

Anh tỷ nhi đi theo Hà Hoa mấy tháng, mặc dù còn có chút hướng nội, nhưng không giống như lúc trước, cứ nhìn thấy người là sợ giống như con thỏ nhỏ, ngôn hành cử chỉ dạn dĩ rất nhiều. Hà Hoa hỏi nàng việc học viết chữ cùng thêu thùa cặn kẽ xong, gật đầu cười nói: Thời tiết lạnh muội lại không có công khóa, tẩu tử bảo trù phòng làm món móng heo hầm đậu mà muội thích nhất, đợi chút nữa ăn thêm hai chén nha.

Anh tỷ nhi trông mong nhìn nàng nói: Vậy nương muội. . . . . . Muội ăn một chén, còn một chén cho di nương có được không?

Hà Hoa kéo kéo ống tay áo cổ áo của nàng, xoa xoa tay của nàng, làm ấm lên mới nói: Di nương bên kia, trù phòng đã sớm chuẩn bị rồi. Nếu muội ăn không được nhiều như vậy, đợi chút nữa lên bàn thì cho mẫu thân một chén trước.

Lúc ăn cơm, Anh tỷ nhi quả nhiên làm theo, Trương thị cười híp mắt nói: Tốt, sau này theo tẩu tử ngươi học thêm làm thế nào hiếu thuận trưởng bối.

Hà Hoa chỉ ở một bên yên lặng chia thức ăn, buổi tối lấy thư Tiểu Bảo gửi từ Sơn Đông về ra, xem một lần, liền thở dài một lần, thầm nghĩ, Tiểu Bảo, ta sẽ cố gắng đối đãi cha nương của chàng thật tốt, không để cho chàng bị kẹp giữa những khó xử trong quan hệ bà tức, còn những thứ khác thì không nói trước được.

Tiểu Thư bưng nước nóng đi vào, thấy Hà Hoa ôm một đống thư, liền vắt một cái khăn ấm tới, cười nói: Tiểu thư nhớ cô gia rồi ạ?

Hà Hoa xì nàng một cái: Một cô nương như ngươi làm sao mà nói năng không che miệng được vậy? Ta thấy là ngươi đang mong mùa xuân đến mau mau phải không? Ngày mai phải mau gả ngươi cho tiểu tư (gã sai vặt) nào đó thôi.

Tiểu Thư cười hì hì: Tiểu thư mới không cam lòng gả em đi ra ngoài đâu.

Nói đùa xong, rửa mặt rồi lên giường, một mình ngủ có chút lạnh, nghĩ đến trước kia Tiểu Bảo ôm, luôn cảm thấy nóng đến sợ, Hà Hoa đếm mấy ngàn con cừu cũng vô ích. Dứt khoát ngồi dậy, tự mình đốt đèn, nhấc bút lên, viết xuống từng chuyện đã xảy ra trong nhà, viết viết, tưởng tượng bộ dạng ngớ ngẩn của Tiểu Bảo khi nhận được thư, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Hình như, càng ngày càng thích nhớ tới chuyện của dĩ vãng, càng ngày càng thích nghĩ tới nếu như Tiểu Bảo ở nhà thì sẽ ra sao như thế nào, bây giờ Tiểu Bảo đang ở bên kia, có thật sự khỏe mạnh như trong thư của chàng nói hay không nữa? Thời tiết phương Bắc lạnh hơn phương Nam, cũng đã đổ mấy đợt tuyết, hai gã sai vặt có thể tùy thời nhắc nhở chàng nên mặc thêm quần áo đắp chăn dầy hay không, lúc đi ra ngoài có người chuẩn bị tốt xe hay không, lúc trở về có người chuẩn bị tốt nước ấm trà nóng hay không, trù tử Thường thị dẫn theo có biết khẩu vị của chàng hay không, có thể ngại phiền toái mà không để ý những thói quen nhỏ của chàng hay không, A Tề có thể vì thể diện của mình mà đẩy hết chuyện gian nan cho Tiểu Bảo đi làm hay không. . . . . .

Viết dong dài năm sáu trang giấy, thổi khô, đặt vào trong một cái hộp nhỏ, sau đó lại viết tiếp một phong thư Trong nhà tất cả đều rất tốt, đừng lo lắng , định bụng qua một ngày gộp với thư nhà của Hách Đại Hải cùng gửi đi ra ngoài. Vì Tri Phủ bên này còn là phụ thân của Thường thị, thư từ qua lại hai bên có thể gửi nhờ công báo của các quan lại địa phương thông qua trạm dịch triều đình, vô cùng dễ dàng. Nhưng một tháng thư từ qua lại một lần, Tiểu Bảo liền bị Thường phu nhân cười một trận, nói là thư của hắn còn dầy hơn công báo của Tri Phủ Đại Nhân, những lời này qua tay nhiều người truyền tới trong tai Hà Hoa, nàng cũng không dám viết chuyện vặt vãnh nữa.

Ngày hôm sau Triệu thị tới, tặng hai đôi giày cho Hà Hoa.

Hà Hoa cau mày, nhận lấy sau đó nói: Di nương không cần phí tâm, bọn nha đầu ở chỗn này của ta cũng nhàn rỗi. Có thời gian, ngươi làm cho Anh tỷ nhi . . . . . .

Triệu thị miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, phúc thân nói: Có thái thái cùng Nhị nãi nãi thương yêu nàng, nô gia cũng yên tâm. Chỉ cần Anh tỷ nhi có thể đi theo Nhị nãi nãi, chính là phúc khí của nàng.

Hà Hoa biết, kể từ khi nàng tiếp quản tạp vụ trong nhà, thì Trương thị càng can thiệp nhiều vào chuyện làm ăn của Hách Đại Hải, vốn Triệu thị còn có tác dụng giúp đỡ Hách Đại Hải viết viết tính tính toán toán, nhưng bây giờ gần như bị Trương thị chen qua một bên, Trương thị lại không thích nhìn thấy Anh tỷ nhi cùng với

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status