Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 57 - Chương 57

/66


Lúc Hà Hoa tới cửa, cũng chỉ nghe được một trận kêu gào hốt hoảng.

Khắp khuôn mặt Thường thị đều là nước mắt, trợn to mắt nhìn tấm chăn đỏ thẫm phía dưới mình, đôi môi trắng bệch, một lúc lâu mới phản ứng được đó là máu của mình, cũng ngay lúc này mới cảm giác phía dưới truyền đến một trận đau đớn, nhất thời thê lương kêu to lên.

Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy? Tuyết Nhi. . . . . . A Tề khẩn trương nắm một tay của nàng ta, gọi khuê danh của nàng ta, quay đầu lại quát nha hoàn đang hoảng sợ: Đại phu! Đi gọi đại phu !

Mấy nha đầu lập tức giải tán, cả lăn lẫn bò cùng nhau chạy ra ngoài cửa, Hà Hoa canh giữ ở cửa, gọi từng người lại phân phó: Ngươi, nhanh đi gọi bà đỡ, ngươi đi gọi người đang canh trước cửa đi mời đại phu, ngươi đi chuẩn bị nước nóng, đun nồi nước nóng lớn, còn ngươi nữa, gọi thê tử của quản sự Chu Lâm đến đây. Quản tốt miệng của mình, nếu chuyện vừa xảy ra ở trong phòng truyền ra ngoài, ta bảo đại gia rút đầu lưỡi của tất cả các ngươi!

Tốt nhất không phải là sẩy mất hoặc là sinh non.

Hà Hoa ở bên ngoài sớm nghe được có người la to thấy máu, cũng có chút khẩn trương, hít sâu ổn định bước vào cửa, thấy bên trong còn có hai nha hoàn còn chút trấn định đang liều mạng trấn an Thường thị, Hoàn Ngọc ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngây ngốc nhìn Thường thị tóc tai bù xù la hét tê tâm liệt phế.

Tránh ra một chút! Hà Hoa đẩy một nha hoàn trong đó ra, nhặt lên một vạt áo của Thường thị bịt miệng của nàng ta lại, nói: Đại tẩu, tẩu bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! Hai người các ngươi lên giường đè tay chân của tẩu ấy lại!

Thật vất vả tiếng gào thét thê lương đâm thủng màng nhĩ của Thường thị dừng lại, Hà Hoa không để ý tới cái tay bị bấm đau thấu xương của mình, chăm chú nhìn vào mắt của Thường thị, gằn từng chữ: Đại tẩu, bây giờ không phải là lúc gây chuyện. Tẩu kiên nhẫn một chút, suy nghĩ thật kỹ, nếu tẩu có bất trắc gì, đại ca phải làm sao? Nhi tử của tẩu về sau bị những nữ nhân khác đánh chửi thì phải làm thế nào? Tiền bạc tẩu tân tân khổ khổ tích góp từng tí một bị hồ ly tinh tiêu xài thì làm thế nào! Hiện tại chỉ hơi động chút thai khí, không có chuyện gì. Tẩu chịu đựng một chút, đừng lộn xộn, bà đỡ cùng đại phu rất nhanh tới, không nên lộn xộn, đừng có kêu gào nữa, kiên nhẫn một chút. . . . . .

Đau. . . . . . Hà Hoa vừa mới buông tay ra, đôi mắt Thường thị liền đẫm lệ thút thít cắn môi, uất uất ức ức nhìn về phía A Tề, Đau chết mất. . . . . .

Ngoan, đại phu sắp tới, sắp tới rồi! A Tề vừa dụ dỗ nàng ta, vừa căm tức nhìn Hoàn Ngọc còn ngây ngốc ngồi yên ở trên mặt đất, Ngốc lăng ở đó làm gì? Lấy cho nãi nãi của ngươi. . . . . . Cho nàng. . . . . .

Lấy cái gì cho Thường thị, A Tề cũng không nói lên được, Hà Hoa vội ở một bên tiếp lời: Lấy chút chè đến, ngọt một chút.

Hoàn Ngọc lảo đảo chạy đi, hai bà đỡ cùng thê tử nhà Chu Lâm một đoàn chạy vội vào. Lúc này Hà Hoa mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút, lui sang một bên vịn tay Tiểu Thư há mồm thở dốc.

Làm sao nãi nãi lại tức giận hả ? Chuyện này. . . . . . Đây là muốn sinh non rồi! Một bà đỡ kinh hô, sau đó một trận nhốn nháo hoảng loạn nổi lên, A Tề bị bà đỡ đuổi ra ngoài, Thường thị lại thông cổ họng rống lên như giết hơn vạn đầu heo. May nhờ hai bà đỡ đã từng thấy qua những chuyện này, sớm đã chuẩn bị tốt cần làm gì ở chỗ này, thê tử của Chu Lâm luôn miệng an bài xong xuôi, nên mọi người mới không còn giống như ruồi không đầu. Cho dù kiếp trước Hà Hoa đã từng sinh con, cũng không chịu nổi trường hợp đỡ đẻ nguyên thủy như vậy, chỉ đành phải mặc cho Thường thị cầm lấy tay của mình hô to khóc lớn.

Cái người lang trung bị A Tề đưa ra ngoài nửa đường được người mời trở về, thấy được từng chậu từng chậu máu đỏ tươi được ra ngoài, soàn soạt viết đơn thuốc, lại móc ra hai viên thuốc, nói: Nhanh hòa cái này vào nước ấm, cho nãi nãi uống vào, còn phải để cho người đi lấy thuốc tới sắc.

A Tề căm hận đá hắn một cước: Nếu không phải ngươi lắm mồm. . . . . .Lần này nãi nãi có chuyện gì, ta lập tức cho người đóng tiệm thuốc của ngươi, phán tội ngươi là một lang băm, xem mạng người như cỏ rác!

Đại nhân, đại nhân. . . . . . Lang trung từ dưới đất bò dậy, cuống quít dập đầu: Tiểu Lão Nhi quả thật không biết xảy ra chuyện gì, ta cái gì cũng không làm! Những thứ thuốc này, những thứ này chỉ là thuốc bồi bổ thân thể bình thường mà thôi!

Áp giải hắn đứng lên trước! A Tề hét lớn một tiếng, còn gọi người cầm lấy thuốc cùng đơn thuốc của hắn phân phó đi làm theo. Lang trung kia run rẩy nhìn hai nha dịch mang đao phía sau, khóc không ra nước mắt.

Trời đen kịt, cuối cùng đứa trẻ cũng được sinh ra, Thường thị đã hôn mê bất tỉnh, A Tề áp giải Lang trung đi xem mạch. Hai bà đỡ ở hậu viện huyện nha hơn mười ngày không ngờ cuối cùng Tri Huyện phu nhân lại sinh non, Tri Huyện cũng không quản họ, ôm đứa bé giống như con mèo con cũng không dám lộ ra sắc mặt vui mừng, ngượng ngùng giao cho Hà Hoa. Bởi vì sợ Tri Huyện giận chó đánh mèo, cũng không cần ban thưởng, thừa dịp rối loạn lấy hai bộ quần áo cùng một ít tơ lụa, trở về phòng khách thu dọn đồ thật nhanh từ cửa sau lắc mông chạy trốn.

Hà Hoa nhìn đứa trẻ sơ sinh be bé trong tã lót nhắm mắt lại thút thít, thở dài nói với thê tử Chu Lâm: Trước hết xem đại nãi nãi có tìm bà vú hay không? Chu tẩu tử cực khổ chút nữa thôi, vị này. . . . . . Tiểu thiếu gia còn phải nhờ ngươi dàn xếp một chút. Đại nãi nãi nơi này đã có ta chăm sóc.

Vô cùng may mắn ngày hôm sau Thường thị đã tỉnh lại, chỉ là thân thể bị tổn thương lớn, sau này không thể sinh con được nữa. Chuyện này trong nhà tạm thời chỉ có A Tề cùng hai phu thê Hà Hoa biết, A Tề đối với Thường thị vẫn còn có chút tình ý, chỉ ôm nhi tử qua đi trêu chọc nàng ta vui vẻ, nhờ Hà Hoa trước hết không cần nói với Thường thị, còn nhờ nàng giúp một tay quản gia vụ.

Hà Hoa thấy Hoàn Ngọc kia thật sự là chống đỡ không được, lại bởi vì không có nhất nam bán nữ liền trực tiếp từ nha đầu thông phòng thăng lên làm di nương, trong phủ nhiều người cũng không phục nàng ta, hiện tại nơi đó của A Tề có hai đứa nhỏ, một bệnh nhân, rối bời ngay cả mùa xuân đều không có cách nào trôi qua, chỉ đành phải gắng gượng đáp ứng.

Thê tử của Quý quản gia chạy tới chỗ Hoàn Bội một chuyến, tức giận trở về nói: Cái đồ tiểu đề tử không biết xấu hổ đó, lại còn nói khăn choàng cổ da chồn là đại gia đưa cho nàng, không chịu trả lại!

Hà Hoa cười lạnh một tiếng: Nàng ta cũng chỉ được chút tiền đồ này, chờ xem, về sau nàng ta có khổ để ăn!

Quả nhiên qua một ngày Thường Kiều liền cùng người cực nhàm chán - Hách Học Khang, đầu tiên thuê một đám côn đồ đi đến nhà Hòan Bội đánh cướp, huyên náo gần trăm người tới cửa ra vào vây xem, mấy người Thường Kiều lại dẫn theo một vài nha dịch tới nói là đến bắt trộm, đánh đánh giết giết, đập đồ trong nhà Hoàn Bội nát bét, một nhà Trầm Lão Tam cũng chịu không ít gậy gộc. Còn có hai tên côn đồ làm bộ muốn bắt Hoàn Bội làm con tin, một người cầm đao hướng về phía cổ nàng ta, một người xé rách quần áo của nàng ta, ở trước mặt mọi người sờ soạng ở trên người nàng ta. Cuối cùng kẻ trộm ép buộc con tin thành công thối lui, ném Hoàn Bội áo rách quần manh, một chân trắng như hoa trơn bóng lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật

/66

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status