Chương 1.1: Thời cơ đến, vận khí có chuyển biến tốt
Cảnh Huyên một hơi ăn hết một miếng bánh Black Forest*, uống một ly trà sữa to, thì cơn tức ngay ngực mới dần khôi phục lại.
Black Forest*: là một chiếc bánh xốp sô cô la với nhân anh đào phong phú dựa trên món tráng miệng Đức Schwarzwälder Kirschtorte, nghĩa đen là “Black Forest Cherry-torte”. Thông thường, Black Forest gateau bao gồm một vài lớp bánh xốp sô cô la được kẹp với kem và anh đào (Theohttps://en.wikipedia.org/wiki/Black_Forest_gateau)
Nửa tháng trước phía chế tác liên lạc với cô để đi thử vai nữ số 3, sau khi thử vai bày tỏ yêu cầu, trước khi khai máy phải giảm cân xuống còn 45kg, cô ra sức giảm 4kg thịt, bây giờ bỗng nói cho cô biết, đổi vai, bóng ma trong lòng cô đã có thể che phủ cả vũ trụ.
Cô vừa ăn vừa oán hận với bạn thân, “Bắt nạt người quá đáng, không cần thì nói từ sớm đi! Hại tao gặm trái cây cả nửa tháng trời, quá tồi tệ.”
Giản Thư Dao gật đầu, “Đúng, quá tồi tệ!” Sau đó cười trên nỗi đau của người khác, “Nói cho mày biết một tin còn tồi tệ hơn, người thay thế mày là nghệ sĩ mới của ảnh thị Tinh Hoa năm nay, chính là Lương Đồng lớp bên cạnh học viện chúng ta đấy.”
Cảnh Huyên suýt phun máu, “Sao lại là cô ta!”
“Nghe bảo người ta là đầu tư vào đoàn phim đấy, mày đừng mất cân bằng, ai bảo mày không có một phú nhị đại rải tiền cho mày chứ!”
Cảnh Huyên u ám liếc cô ấy, “Cô ta cũng đã thay tao ba lần rồi, lần đầu tiên là model tạp chí, lần thứ hai là quảng cáo, lần này đóng vai nữ số ba của phim thần tượng cô ta cũng đến phá rối!”
Nói đến ân oán của cô và Lương Đồng, có lẽ phải nói bắt đầu từ lúc khai giảng, khoa biểu diễn của học viện điện ảnh Trung Quốc, mỹ nữ đương nhiên rất nhiều, nhưng mỹ nữ cũng có cao thấp ưu nhược, lúc chọn hoa khôi, Lương Đồng và Cảnh Huyên ngang sức ngang tài, về sau không biết vì sao, tên tuổi của hoa khôi lại gán lên đầu Cảnh Huyên, đúng ra đây cũng không thể trách cô, không biết vì sao từ đó Lương Đồng cứ níu chặt không buông, cứ say mê muốn tranh cao thấp với cô khắp nơi.
“Dù sao bây giờ mới là năm ba, cũng không vội, còn phải tích lũy nhiều!” Cảnh Huyên cũng chỉ có thể tự mình an ủi như thế này thôi.
“Nói thì như thế, nhưng thứ như kỹ thuật diễn này, ngoại trừ thiên phú thì chỉ có thể trau dồi từ trong thực tế mà thôi, tự mình có thể đoán mò ra được cái gì cơ chứ.”
Cảnh Huyên lắc đầu, chuyện này cũng không thể cưỡng cầu! Biết bao nhiêu người của học viện điện ảnh lăn lộn rất lâu cũng không thể kiếm được một tác phẩm hay.
Cô vừa muốn nói gì đó, thì nghe thấy phía sau có giọng nói truyền đến, “Ôi, đây không phải Cảnh Huyên và Thư Dao sao, khéo thật nha!”
Cảnh Huyên xoay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh mặc nguyên một cây đỏ, trang điểm xinh đẹp, im lặng trợn trắng mắt, thật là oan gia ngõ hẹp mà!
“À, là Lương Đồng này, khéo thật!” Giản Thư Dao ý vị thâm trường nhìn cô ta, cười đến tế nhị, “Nghe nói gần đây nhận được phim mới ha, thật là chúc mừng!”
Lương Đồng nhìn Cảnh Huyên, cũng cười, “Có gì đâu, một vai nữ số 3 thôi mà, nếu không phải nhờ vào tên tuổi của đạo diễn và biên kịch, thì tôi cũng sẽ không nhận đâu, dù sao thì quay phim ấy mà, không có tinh thần thì không phải phim gì tôi cũng nhận đâu.”
Ai ai cũng biết, Cảnh Huyên là một tiểu muội liều mạng, bất kể lớn nhỏ, chỉ cần có thông báo liền tới, tưởng chừng như là điển hình bụng đói vơ quàng trong giới, Lương Đồng nói lời này, rõ ràng là có ý mỉa mai cô.
Cảnh Huyên ngược lại không sao cả, mà cô ta nói cũng đều là sự thật, cô sớm đã quen rồi. Giản Thư Dao là người nóng nảy, người khác nói một câu cô ấy có thể nói lại mười câu, nghe cô ta nói vậy thì cười càng thêm kỳ lạ, “Phải rồi, quả thực không thể cái gì cũng nhận được, giống như Huyên Huyên nhà tôi vậy, tôi cũng đã nói cậu ấy biết bao nhiêu lần rồi, cứ không nghe, không phải chỉ là tiền thôi sao, kiếm thế nào không được, mấy ngày trước tôi còn nói với cậu ấy, với bộ dạng của cậu ấy, thừa sức câu được một phú nhị đại đấy, hà tất phải liều mạng kiếm tiền chịu tội như vậy chứ, nhưng mà cậu ấy chê bẩn, cô xem, nói gì thì nói, đây sao thể gọi là bẩn được, tự mình chọn thứ mình muốn, giao dịch công bằng biết bao, haizzz, không hiểu biết gì cả, phải không?”
Vẻ mặt Lương Đồng thay đổi mấy lần, cuối cùng cũng không thể nặn ra nổi nụ cười, sắc mặt cứng ngắc nói: “Thư Dao cô nói cái gì.”
Giản Thư Dao ngây thơ nháy mắt, “Tôi nói đều là thật mà! Phú nhị đại tốt biết bao, có tiền lại tùy hứng, nện đại chút tiền, thì đoàn phim nào không thể vào được, rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc, thì dựa vào thực lực làm gì, cô nói có phải không?”
Lương Đồng cuối cùng không kiềm chế được nữa, sắc mặt âm trầm nói tiếng có việc rồi bỏ đi trước, Cảnh Huyên nghẹn hồi lâu, rốt cuộc bật cười, “Ôi trời ơi Dao Dao, cái miệng cậu cũng hèn hạ quá đi,xem chọc tức người ta rồi kìa.”
Giản Thư Dao hừ hừ, “Tao còn không phải vì mày à, nói cũng thật là, mày sao cái gì cũng nhận vậy, có thiếu tiền đến vậy không?”
“Ờ, cũng không hẳn là chuyện tiền nong.” Cảnh Huyên cúi mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu.
Giản Thư Dao làm một cử chỉ dừng lại, “Không muốn nói thì đừng nói, tao hiểu, đợi đến khi mày muốn mở miệng rồi hẵng nói cho tao biết.”
Cảnh Huyên cảm kích nhìn cô ấy, gật đầu, không phải không muốn nói, mà là có những lời, chỉ là không biết phải mở miệng thế nào.
/189
|