Chương 7.1: Làm gì mà dữ thế
Hôm sau là ngày quay phim. Bốn giờ sáng Cảnh Huyên đã dạy trang điểm, tờ mờ sáng đã tới chỗ khởi động máy.
Nhân vật của Khương Hàn là một tướng quân chiến thần thiết huyết, thủ đoạn cứng rắn, mẫu người điển hình của việc xâm phạm đất nước chúng tôi một tấc cũng phải giết, có hào khí "Giặc Hồ chưa diệt, sao lập gia đình?" của Hoắc Khứ Bệnh*.
*Là người huyện Bình Dương, quận Hà Đông, đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Ai cũng ngưỡng mộ anh, tôn sùng anh như thần. Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, chỉ cần có anh ở đó thì như thể có thêm dũng khí thấy chết không sờn, vì nước quên mình.
Nhưng hôm nay tướng quân luôn sát phạt quả quyết hơi không yên lòng. Vẻ mặt buồn vui không lộ của anh tái xanh bóp nát một cái tách sau đó đứng cô độc một mình đứng châm chọc trên tường thành.
Quân địch công thành khiến quân ta bất ngờ không kịp phòng ngự. Lính canh còn chưa kịp phát ra cảnh báo cung thủ của đối phương đã xếp đội xong, nhắm thẳng mục tiêu vào cổng thành.
Vài lính canh tới báo, tướng quân đang sững sờ dựa vào khứu giác và sự nhạy bén với nguy hiểm tránh thoát được một mũi tên bay về phía anh một cách khó khăn nhưng không tránh được một mũi khác hướng về bụng. Nỗi đau tràn ra tứ chi bách hài*
*tứ chi và trăm xương; các bộ phận thân thể | chỉ: toàn thân
Một đám người nhanh chóng nhào lên cản tên cho anh. Anh lặng lẽ nhìn mũi tên như mưa phía trước, lần đầu tiên tự hỏi lòng mình rốt cuộc chiến tranh là gì cái gì?
Máu tươi khiến tường thành tản ra mùi tanh quanh năm. Lúc trời mưa sẽ có dòng nước màu đỏ nhạt tràn ra từ trong khe gạch. Một đám người chết trên chiến trường, một đám khác lao lên, vĩnh viễn không ngừng, bất kể là chiến thắng trở về hay thất bại, trong thành luôn có dân chúng chảy nước mắt vì mất đi người thân. Không ai hiểu được nỗi thê lương dưới sự ồn ào này. Bình thường mặt anh không chút thay đổi vì trong lòng anh khó chịu.
Bất kể thắng thua, anh đều khó chịu.
Tự Âm chỉ là một tên hậu cần làm việc vặt trong quân đội biên thành. Lúc đó đầu bếp trưởng đang đốc thúc cô nhóm lửa. Làm một thiếu nữ đang tuổi hoa với khuôn mặt xinh đẹp kinh người, đương nhiên cô có một nghìn một triệu cái không vui. Cô lặng lẽ châm chọc tên đầu bếp trưởng cao lớn vạm vỡ ngồi không mà hưởng. Đoạn lời thoại này gần một trang giấy, Cảnh Huyên đã học thuộc hết. Cô vừa dùng vẻ mặt sinh động để tạo hiệu quả vui vẻ vừa để tăng thêm tính thú vị. Đêm qua cô suy nghĩ tới hơn nửa đêm, chỉ nghĩ tới chuyện nghìn lần đừng mắc kẹt ở đây. Bằng không Lương Đồng đúng là tiểu nhân đắc chí, có thể mạnh mẽ bôi đen cô.
Vô cùng may mắn là cô cân nhắc rất đúng lúc, tiếng "Qua" của đạo diễn thực sự khiến cả thế xác và tinh thần cô đều sung sướng, suýt chút nữa không kiềm được mà nhảy lên hô một tiếng vạn tuế.
Chương 7.2: Làm gì mà dữ thế
Cảnh tiếp theo, có thể đầu bếp trưởng cảm thấy nhàm chán nên lẩm bẩm: "Một cô bé như cô, rốt cuộc làm sai chuyện gì mà bị đày tới đây?"
Tự Âm hơi hoảng hốt. Cô bé, đúng thế, cô vẫn còn là cô bé, một người tận mắt thấy toàn gia tộc chết đi, quỳ trên đá lát xanh lạnh ngắt cảm ơn Hoàng đế thương xót trẻ con nên không giết, châm chọc biết bao.
Cô ném một thanh củi to vào trong bếp, nhìn ngọn lửa màu xanh lam từ từ nuốt hết nó, sau đó mới hỏi ngược lại một câu: "Người có tin vào mệnh trời không?"
Đầu bếp trưởng im lặng một lúc, hình như đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, có khinh nhờn thần linh không rồi cuối cùng mới xì một tiếng khinh miệt: "Tin cái ông nội nhà cô ấy!"
Tự Âm cúi thấp đầu xuống, khẽ nói: "Trước kia tôi cũng không tin." Nhưng...Không thể không tin. Thân là con cháu nhà quan văn, trời sinh cô đã có thể cảm nhận được số mệnh của người khác bằng một bức vẽ hoặc một loại trực giác. Một ngày nào đó khi cô đang ngủ trưa bỗng trong đầu hiện ra cảnh tượng cả nhà bị liên lụy thì cô chỉ tưởng mình thấy ác mộng. Nhưng khi ác mộng trở thành sự thật thì cô tin thật, tin những lời hư vô mờ mịt đều đã được định bởi số phận treo trên miệng cha mình.
"Tất cả đều do số phận sắp đặt. Vậy vì sao còn phải sống tiếp?" Đầu bếp trưởng nói thế thì trong đôi mắt to dưới hàng mày rậm ánh lên chút nghi ngờ rõ ràng.
Tự Âm cúi xuống không nói lời nào. Cô cũng muốn biết vì sao còn phải sống tiếp? Rõ ràng tất cả bết bát như thế mà cuối cùng vì sao phải sống tạm qua ngày cũng không bằng lòng chết đi?
Bên ngoài bỗng ồn ào lên, tiếng la giết giết, tiếng kêu thảm thiết. Đầu bếp trưởng ra liếc nhìn thì thấy khắp nơi toàn là máu. Anh ta bỗng xoay người che kín mắt Tự Âm: "Đừng nhìn!" Trong giọng nói anh ta mang theo chút nặng nề nghiêm túc, toàn thân lẳng lặng che trước người cô.
Tướng soái bị thương, quân địch kiêu căng hơn. Cổng thành bị phá, trong thành lộn xộn rối loạn. Quân doanh là nơi đầu tiên bị càn quét, muốn tránh cũng không được. Đầu bếp trưởng cứ như vậy bảo vệ Tự Âm trong lòng, bị tên loạn bắn thành một cái sàng. Vẻ mặt cô trắng bệch, trong đầu thoáng hiện hình ảnh lần đầu tiên gặp anh ta. Khi đó trong đầu cô nghĩ là: À, xấu quá! Anh ta không nhìn kỹ cô, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Cô nhóc, trông thì ngon mà không dùng được."
"Tại sao?" Tại sao lại che chở tôi? Cô tự hỏi. Trên người và trên mặt cô dính đầy máu, không biết là của người khác hay của mình.
"Bảo vệ là trách nhiệm của quân nhân!" Vẻ mặt anh ta đầy thành kính. Khoảnh khắc này Tự Âm cảm thấy hình tượng của anh ta vô cùng cao lớn.
Giọng anh ta càng ngày càng nhỏ: "Bảo vệ đất nước, bảo vệ con dân. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ lời của tướng quân." Anh ta cũng từng là quân nhân, bò ra từ đống người chết. Cảm giác khi đó của anh ta là gặp ác mộng, cả ngày chỉ nhớ khi nào thì quay về. Sau này anh ta bị thương, đầu gối bị nứt, một chân xem như là bị tàn tật nên Tướng quân cấp tiền cho anh ta, để anh ta vinh quang trở về quê cũ. Nhưng anh ta không nỡ. Nếu còn sống thì nhất định phải làm gì đó có ý nghĩa. Đây là quan niệm về cuộc đời của anh ta.
/189
|