Chương 11.2: Cay mắt
Cảnh Huyên âm thầm nghiến răng, dám nói xấu cô trước mặt đạo diễn Vu.
"Chú Tống, mấy năm không gặp, miệng của chú vẫn độc địa như vậy." Cảnh Huyên hừ lạnh nói.
"Ồ, vừa khen đã hiện nguyên hình. Có điều "chú" là sao, tôi nhớ lúc trước cô gọi tôi là "Anh Thần" mà nhỉ, nhìn tôi già hơn Khương Hàn rất nhiều sao?"
Cảnh Huyên liếc anh ta một cái, tỏ ra "Tôi thấy khuôn mặt của anh rất giống ông chú".
Mấy người khác đều cười.
A Hành hơi tò mò nhìn cô và Tống Thần: "Anh Tống và cô Cảnh quen biết nhau sao?"
"Không không, là quen biết Khương Hàn." Tống Thần nhìn thoáng qua Khương Hàn: "Mấy năm trước tôi gặp qua vài lần, lần kia Khương Hàn bị thương, bé con đeo khẩu trang trong phòng bệnh khi đó chính là cô gái này."
Mọi người liền hiểu rõ, khi đó sự nghiệp của Khương Hàn như mặt trời ban trưa, cộng thêm vừa nhận được giải Ảnh đế, đương nhiên sẽ bị nhiều người chú ý, sau khi bị thương có rất nhiều ông lớn trong giới giải trí đến thăm, ai cũng thấy trong phòng bệnh xuất hiện một cô gái nhỏ, nghe nói là em họ của anh, Khương Hàn cũng không giới thiệu, thế là tất cả mọi người đều ăn ý không hỏi, nhưng tần suất ra vào phòng bệnh của cô gái này rất nhiều, cơ thể gầy gò, luôn đeo khẩu trang, ấn tượng để lại cho mọi người chính là một đôi mắt xinh đẹp không tả nổi.
"Đúng, chính là cô ấy, khi đó cô ấy còn nhỏ!" Tống Thần biết A Hành và đạo diễn Vu cũng nhớ đến nên gật đầu xác minh. Sau đó, thích thú liếc Cảnh Huyên một cái, tuy lúc trước anh ta có ý tốt khuyên Khương Hàn hủy hôn ước, nhưng trên cơ sở vẫn hơi áy náy.
Hiện tại sự nghiệp của Khương Hàn cũng ổn định, địa vị vững chắc, coi như lúc này có kết hôn cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng quá lớn, trực giác của Tống Thần nói cho anh ta biết Khương Hàn cũng có ý với Cảnh Huyên, anh ta không ngại giúp đỡ một chút.
Có câu Họa Địa Vi Lao* , từ từ mưu tính, khoanh vùng lãnh thổ tóm con mồi lại.
*Ý nghĩa trong lời bài hát muốn nói đến chàng trai sẽ vì cô gái mà tự vẽ ra một vòng tròn để giam mình lại trong tình yêu đó
Vu Tại Trung và A Hành cũng biết quan hệ giữa Khương Hàn và Cảnh Huyên không tầm thường, sáng tỏ gật nhẹ đầu.
Vu Tại Trung chợt nhớ ra: "Tôi có một đứa em, sang năm định diễn một bộ phim, mà nữ chính vẫn chưa tìm ra, tôi thấy cô rất hợp, có muốn qua thử một lần không? Có điều đó là phim nam chủ, đất diễn của nữ chính không nhiều, thời lượng lên sóng khoảng hai mươi phút." Ông ta thức thời đưa một cành ô liu*, lần này Khương Hàn chịu hạ mình đến quay phim, tuy đều nói là nhờ công lao của đạo diễn Vu và nhà sản xuất, nhưng ông ta vẫn rất biết ơn anh, luôn nghĩ phải trả lại món nợ này thế nào.
* trao cơ hội
Cảnh Huyên hỏi: "Ai làm đạo diễn?"
"Lạc Thịnh Huy."
"Trời đất!" Cảnh Huyên cảm thấy rất kinh ngạc: "Là Lạc Thịnh Huy đạo diễn của bộ "Đường cùng phản kích" và "Lửa Hoang"?"
Vu Tại Trung bị sắc mặt của cô gái nhỏ chọc cười: "Tôi chỉ có một đứa em gọi là Lạc Thịnh Huy thôi."
"Muốn, muốn, có điều đạo diễn Lạc rất yêu cầu cao với phim của mình, tôi chưa từng diễn phim, có sao không?" Cảnh Huyên cảm thấy như trên trời rơi xuống một miếng bánh có nhân ngay trước mặt mình. Lạc Thịnh Huy không có nhiều tác phẩm, nhưng mỗi lần ra tác phẩm mới thì doanh thu phòng vé đều đạt hai tỷ trở lên.
"Sao? Không tin ánh mắt của tôi?"
"Không phải không phải!" Cảnh Huyên vội vàng lắc đầu, cô chỉ cảm thấy không tự tin với mình thôi.
"Thử một lần đi, nếu như không được thì đạo diễn Lạc cũng không dùng em, phim của ông ấy rất ít tình tiết tình cảm, phụ nữ đều là vật làm nền, cho nên yêu cầu sẽ không quá cao, nhưng em vẫn phải tập trung, đây là cơ hội tốt." Đột nhiên Khương Hàn mở miệng.
Cho dù nói cái gì thì Khương Hàn cũng có một loại lực lượng làm người ta tin phục, Cảnh Huyên lập tức yên tâm, gật đầu cười: "Vậy cảm ơn đạo diễn Vu tiến cử nha."
"Không có gì." Vu Tại Trung cười nhìn về phía Khương Hàn, hiếm khi thấy anh để bụng đến chuyện gì, từ trước đến nay ảnh đế không thích phát biểu như phá lệ. Dựa vào trực giác của đàn ông, ông ta như hiểu ra gì đó.
/189
|