Chương 3.2:
Khương Hàn chỉ ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Huyên một cái, chỉ một ánh mắt kia thôi, cũng đủ để cô cảm thấy run rẩy ruột gan.
Có anh ngồi bên cạnh, Cảnh Huyên cảm thấy khó tiêu, ăn đến thấp thỏm, thật không dễ dàng chịu đựng đến khi kết thúc, kéo hai người cùng ngành quay về khách sạn, lòng nghĩ chắc lúc này anh không thể gọi cô xuống được! Sau khi tắm rửa xong nằm xuống giường, Cảnh Huyên mới thở phào, mơ mơ hồ hồ còn chưa ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô giật mình, trong đầu chợt có một suy nghĩ, nên đến vẫn phải đến.
Đi ra mở cửa, quả nhiên là Khương Hàn, anh đã thay một bộ quần áo nhàn nhã, nguyên cây đen, tôn lên đôi mắt kia càng thêm đen kịt thâm thúy, cô sợ nhất ánh mắt này của anh, nhìn chằm chằm cô, nhìn một lúc thì sẽ cảm thấy bắp chân cứ như bị chuột rút.
“Thầy Khương!” Cô nhỏ giọng kêu, lúc trước từng gọi anh ba, đã bị anh ra lệnh cấm. Gặp mặt ở trường hợp này, cô nhất thời không biết nên gọi anh là gì.
Anh ngược lại không để ý, chỉ “uhm” một tiếng, rồi đi theo cô vào phòng, Cảnh Huyên lúc này mới nhìn rõ, trong tay anh đang xách một cái túi, bên trong thoạt nhìn giống như là đồ ăn mua bên ngoài.
Cảnh Huyên càng thêm căng thẳng, anh không nói câu nào còn đáng sợ hơn.
Đợi hồi lâu, anh vẫn không lên tiếng, ngồi trước bàn, thong thả mở túi nilon, lấy hộp màu trắng bên trong ra, xé bao đựng đũa, sau đó mới nói câu đầu tiên, “Ngồi xuống ăn tí đi, vừa rồi em có ăn được gì đâu.”
Là hoành thánh, với một vài món ăn, cô ăn mấy miếng liền biết là mua theo khẩu vị của cô, không bỏ gừng, không bỏ ngò.
Cảnh Huyên vẫn đang đợi, đợi anh nói chuyện, cho dù là quở trách, anh mở miệng rồi, cô mới có thể biết được anh nghĩ thế nào, sau đó mới có thể trả lời.
Nhưng chết tiệt là, anh chỉ nhìn chằm chằm cô ăn cơm, đôi mắt kia rất có lực xuyên thấu, nhìn đến nỗi trong lòng cô hoảng sợ, tim đập thình thịch, đến mức sắp vọt lên cổ họng.
Anh nói chuyện đi chứ!
Đến cuối cùng anh cũng không mở miệng, hại cô nghẹn một bụng chữ. Mãi đến khi cô ăn xong, anh mới dọn dẹp rác bỏ vào lại túi nilon, xách lên đứng dậy, “Ra ngoài vận động một chút, sau đó nghỉ ngơi đi!”
Cảnh Huyên “Ồ” một tiếng, trong lòng kì lạ, anh ấy vậy mà chẳng nói gì, quá không bình thường.
Cũng có lẽ là anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ, biết lúc trước đã quá hà khắc với cô ư?
Trong đầu đang nghĩ ngợi lung tung, tiễn anh ra khỏi cửa, ngoài cửa có một trợ lý đang nghe điện thoại phóng qua, “2206 ạ, tôi đến ngay đến ngay!” Đi qua rồi, lại quay đầu nhìn, giống như là phát hiện ra gì đó, hai mắt lấp lánh ánh sáng bát quái.
Cảnh Huyên mới nghĩ đến, hỏi anh, “Anh không sợ tin đồn à, nửa đêm ảnh đế vào phòng diễn viên nữ, nghi ngờ là quy tắc ngầm? Nếu bị chụp được, tiêu đề tin tức ngày mai sẽ viết như thế này nhỉ! Sẽ chứ?” Có lẽ là anh quá ôn hòa, nên gan cô cũng lớn hơn, lại bắt đầu lắm lời.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Trong đầu cả ngày đều nghĩ những gì đâu!”
Cảnh Huyên rụt cổ, lè lưỡi với anh, không lắm lời nữa.
Sau đó anh đi rồi, Cảnh Huyên cảm thấy kỳ lạ, anh ấy rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
/189
|