Đặc điểm khuôn mặt của Tiểu Nhu không đặc biệt hoàn hảo, nhưng cô rất có khí chất. Khi tôi còn đi học, mọi người gọi cô ấy là nữ thần thuần khiết.
Khi tôi theo đuổi cô ấy, tôi nghĩ cô ấy xinh đẹp và thuần khiết, nhưng tôi không ngờ chuyện đó lại xảy ra.
Tôi nhận ra rằng sự thuần khiết của Tiểu Nhu đều là giả tạo, cô ấy quá thực dụng.
Bây giờ, Tiểu Nhu trông thậm chí còn kém xinh hơn. Toàn thân dơ dáy, thậm chí khuôn mặt cũng tiều tụy đáng sợ. Người đàn ông đầu trọc giống như một người tị nạn, đến bước đi còn không vững.
Hai người họ dìu nhau đi về phía tôi một cách khó khăn.
Có thể họ nhìn thấy ánh sáng nên đi lại đây.
"Triệu tổng, là anh sao?"
Ninh Tiểu Thu thấy rằng đó không phải là một con thú mà là người, cô ấy rất vui mừng, nhìn bộ dạng của cô, cô ấy quen biết Triệu Uy hói đầu đó.
Tuy nhiên nghĩ lại, tôi thấy đó là chuyện bình thường. Ninh Tiểu Thu, Triệu Uy và tôi đều đến từ thành phố Giang Nguyên. Triệu Uy và Ninh Tiểu Thu này là những người giàu có, cậu ấm cô chiêu, quen biết nhau cũng là dễ hiểu.
"Tôi sắp chết đói rồi, cô có gì để ăn không! Đưa nó cho tôi!"
Tên đòi hói Triệu Uy đến ngồi bên mép lửa trại ngay khi anh ta đến, vội vàng nói.
"Có, cho anh cái này, hãy ăn đi!"
Tôi chưa kịp nói gì. Ninh Tiểu Thu vội vàng lấy hai hộp sô cô la đen ra khỏi chiếc vali bị hỏng bên cạnh và đưa nó đến tay người đàn ông đầu trọc.
Triệu Uy thấy có đồ ăn thì mắt sáng lên, vội vã cầm lấy ăn như hổ vồ, càng quá đáng là anh ta cầm cả hai hộp socola mà không đưa cho Tiểu Nhu chút nào.
Tiểu Nhu chỉ có thể giương mắt nhìn thèm thuồng.
Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy tôi đã đưa tay ra và muốn lấy một chiếc hộp từ tay người đàn ông đầu trọc. Tên tiểu tử này sao lại không đưa một nửa cho Tiểu Nhu?
Tuy nhiên, tên lưu manh này vẫn không muốn đưa nó. Không chỉ gạt tay tôi đi, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi tức giận đến nỗi tôi đã chộp lấy cả hai hộp sô cô la từ tay anh ấy.
Triệu Uy nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ và mắng trong miệng, "Tên nghèo khổ kia, mày làm gì vậy? Mang trả đồ ăn cho tao nếu không đừng trách tao ác!"
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo này, tôi giận run người, ăn đồ của tôi còn tỏ ra như vậy, tôi muốn cho hắn một trận từ lâu rồi.
Tôi bước lên, túm lấy cổ áo anh ta và đấm vào mũi anh ta. Anh ta suýt ngã xuống khi bị tôi đánh, máu từ trong mũi chảy ra.
Tên đầu heo này thế nhưng lại muốn đánh tôi, đã đói một ngày thêm nữa bình thường cũng chỉ là con heo mập, làm sao lại là đối thủ của tôi được.
Tôi đá vào bụng hắn làm cho hắn ngã xuống, tức thời đau không đứng dậy nổi.
"Mày còn muốn cho tao biết tay, đến đây đi!"
Tôi cười khẩy.
Triệu Uy nằm trên mặt đất nguyền rủa "Mày có ngon thì chờ tao ăn nó rồi đấu, bây giờ mày bắt nạt tao thì có bản lĩnh gì"?
Tôi ném cho anh ta một cái nhìn khinh bỉ và muốn nói điều gì đó, nhưng mới nói được một từ thì Ninh Tiểu Thu đã hét lên giận dữ với tôi, "Anh câm miệng!"
Cô ấy nhìn tôi khó chịu và nói, "Sao anh lại đánh người? Mau lấy sô cô la ra, Trương tổng bọn họ đã một ngày không ăn gì rồi, anh còn keo kiệt chút đồ này?"
Sau khi nghe cô ta nói, con mẹ nó tôi thật phục người phụ nữ này, người phụ nữ này không có mắt nhìn hay sao. Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì, cô ta không thấy hả?
Tôi cười hơ hơ một tiêng, không muốn đáp lời cô ta, rồi lấy ra một hộp sô cô la trong tay và đưa nó cho Tiểu Nhu, "Tiểu Nhu, hãy ăn đi."
Tiểu Nhu cầm sô cô la trên tay tôi, và đột nhiên những giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, nhìn tôi tỏ vẻ rất xúc động.
Ninh Tiểu Thu nhướng mày lên nhìn tôi, bây giờ cô ta đã biết vì sao tôi đánh Triệu Uy.
Ninh Tiểu Thu nhìn thấy người quen Triệu Uy mới đến. Cô ta quá phấn khích và quên mất Tiểu Nhu yếu đuối phía sau. Bây giờ nhìn thấy hành động của anh, cô ta nhận ra rằng đã bỏ quên điều gì đó. Bây giờ nghĩ ra, thì cảm thấy Triệu Uy đúng là đồ khốn.
Thấy mình hiểu lầm, Ninh Tiểu Thu đột nhiên trông bối rối, "Xin lỗi, tôi ..."
"Được rồi, cô không cần phải nói xin lỗi, những điều ngu ngốc cô làm còn ít hay sao?"
Tôi vẫy tay và nói một cách giận dữ.
Ninh Tiểu Thu tức giận khi tôi phớt lờ cô ta, nói lầm bầm trong miệng"Có gì ngon ăn cơ chứ, không phải chỉ là một chút thức ăn sao? Ngày mai tôi sẽ tìm về nhiều hơn!"
Triệu Uy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt cay độc, nhưng sau đó anh ta nhìn Tiểu Nhu với đôi mắt mở to, "Tiểu Nhu, anh xin lỗi, vừa nãy anh đói quá nên tâm trí không được tỉnh táo, vì vậy đã quên mất em, anh ... "
Tiểu Nhu khẽ mỉm cười với anh ta, đã vậy còn lấy hơn một nửa số sô cô la trong tay và nhét nó vào tay anh ta. "Không sao đâu, em không để ý đâu, anh ăn đi."
Nhìn một màn này, tôi một bụng tức, ngồi xuống bên đống lửa trại và không nói gì nữa.
Tôi biết Tiểu Nhu muốn lấy lòng anh ta. Bọn họ dù đang bị lưu lạc trên đảo hoang, nhưng máy bay mất tích là một việc kinh động đến cả nước, chắc không lâu nữa sẽ có người tới cứu bọn tôi, mọi người có thể trở về nhà.
Bối cảnh và nguồn tài chính của Triệu Uy khiến Tiểu Nhu vẫn muốn làm hài lòng anh ta.
Anh đây vì muốn giúp cô mà phải ra tay, cô thì hay rồi lại như con cún phục tùng dưới chân anh ta...’’, tôi cúi đầu xuống, chán nản không buồn nói.
Rất nhanh, bọn họ đã ăn xong sô cô la, phục hồi được một chút sức lực nhưng vẫn cảm thấy đói.
Ninh Tiểu Thu nói: “Không sao, trên cát có rất nhiều cua, toàn là cua mắt to ngày mai mọi người có thể đi đào lại ăn”
Triệu Uy rất vui khi nghe: "Cua mắt to, tôi biết con này, chúng làm tổ trong những hang động trên cát, rất dễ bắt."
"Anh hiểu biết thật nhiều!" Ninh Tiểu Thu nói vui vẻ.
"Đâu có, chút thôi, khi tôi là giáo sư tại Đại học California ở Hoa Kỳ, thỉnh thoảng theo một vài nhà sinh vật học để học hỏi một chút mà." Triệu Uy vẫy tay và nói với một nụ cười.
"Giáo sư tại Đại học California ở Hoa Kỳ? Anh thật là giỏi? Anh dạy môn gì?" Ninh Tiểu Thu kêu lên.
"Vì tôi điều hành công ty rất xuất chúng, nên đã được bầu làm doanh nhân trẻ xuất sắc ở Hoa Kỳ, và sau đó tôi được mời đi giảng. Đó là một sự may mắn." Triệu Uy càng nói càng hào hứng.
Cả hai người phụ nữ đều nhìn anh ta một cách ngưỡng mộ và họ nói chuyện rất vui vẻ.
Chỉ có tôi là im lặng, trong lòng đầy sự nhạo báng, thằng cha này con mẹ nó thật biết bốc phét.
Hang động trên cát? Đó chỉ là những bao cát thôi cha ơi, hang cua mắt to không có nổi bật như vậy.
Cái gì là một giáo sư tại một trường đại học Mỹ, điều đó hoàn toàn là nhảm nhí, tên này điều hành công ty rất tốt? Tôi biết công ty của tên này, gọi là Nhuyễn Qủa, là công ty quảng cáo cùng ngành với tôi.
Các sản phẩm của công ty họ thường được cấp trên sử dụng làm tài liệu giáo huấn chúng tôi. Nếu không phải vì mối quan hệ của chú và bố anh ta, công ty đã bị đóng cửa từ lâu rồi.
Nói tóm lại, thằng cha phế vật này chỉ dựa vào cha của mình. Trước mặt phụ nữ có thể bốc phét thành thần rồi.
Triệu Uy và Tiểu Nhu khi đến đây đã là quá nửa đêm, lại còn bị hành hạ hết nửa buổi, nên trời cũng bắt đầu sáng lên rồi, mặt trời đỏ rực chậm rãi nổi lên, phản chiếu những ánh sáng xuống mặt biển rất đẹp.
"Trời sáng rồi, chúng ta đi tìm đồ ăn thôi!"
Ninh Tiểu Thu hô lên vui vẻ. Chuyển động của cô ấy làm lộ ra những đường cong hoàn hảo trên cơ thể, cong ra cong thẳng là thằng, thực sự quá hoàn mỹ, tôi chìn có chút choáng váng.
"Đến lúc thể hiện kỹ năng của mình!"
Triệu Uy muốn thể hiện bản thân trước người đẹp, nhanh chóng đứng dậy vỗ ngực và trông rất tự tin.
/13
|