Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 90: Lễ đặt tên 2

/91


Quảng Lăng đến khiến cho cuộc sống của Nhan thị lập tức phong phú rất nhiều, cơ hồ tất cả tâm tưc của bà đều bổ nhào vào trên người Quảng Lăng, chỉ sợ nhìn thấy Quảng Lăng ngáp một cái nho nhỏ, bà đã vui vẻ cả ngày. Nếu không phải mỗi tối Quảng Lăng đều khóc nháo, muốn Mèo Con ôm ngủ, thì Nhan thị ngay cả buổi tối đều muốn để Quảng Lăng ngủ ở trong phòng của mình.

Mèo Con mặc dù rất vui vì Nhan thị thích Quảng Lăng như thế, nhưng nhìn thấy bà làm việc như thế, trong lòng không khỏi có chút sầu lo, dù sao ở cổ đại nếu cha mẹ ra ngoài, thì con trẻ đều được mấy vị lão nhân chăm sóc, nàng thật sợ Nhan thị yêu cầu để Quảng Lăng lại với bà. Mấy ngày này thậm chí ngay cả Nhiếp Tuyên cũng không chỉ nói qua một lần, để Quảng Lăng ở trong phòng Nhan thị vài ngày, không cần đi để ý đến nó, nó sẽ không khóc, con trai không thể rất nuông chiều. Nàng cũng đồng tình với Nhan thị, cũng muốn cố gắng hiếu thuận với bà, nhưng bảo nàng đem Quảng Lăng một mình ở lại bên người Nhan thị, nàng rất luyến tiếc, con trai là do nàng vất vả sinh hạ mà. Trong lúc Mèo Con bất an không yên, thời gian không nhanh không chậm trôi qua, đảo mắt đã đến ngày sáu, ngày hôm đó bà vú ôm Quảng Lăng mặc quần áo mới đi vào trong đại sảnh, mọi người trong Nhiếp gia sớm đã tụ tập đầy đủ, Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên đứng ở phía trước Nhan thị, đều là một thân chính trang. “Lão phu nhân”. Một trung niên nữ tử ôm Quảng Lăng cung kính nói với Nhan thị: “Đây là con trai đầu lòng của nhị phu nhân, gọi là Khản. Hôm nay là ngày đặt tên, lão gia mời các vị trưởng bối đến đây đưa tên Khản thiếu gia vào gia phả” Nhan thị hơi hơi gật đầu, ý bảo vú già bên người ôm Quảng Lăng cho nữ quyến trong Nhiếp tộc xem. Y theo cấp bậc lễ nghĩa, đứa trẻ được đưa đi theo từ địa vị cao đến địa vị thấp, nhất nhất xem qua. Đồng thời Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cũng đứng ở trước mặt Nhan thị, nghe Nhan thị răn dạy, sau đó lại thỉnh an các trưởng bối đã đến tham gia lễ đặt tên của Quảng Lăng, Mèo Con ôm con trai nhất nhất đáp tạ. Chờ sau khi một loạt nghi thức kết thúc, thời gian một ngày cũng gần xong. Mèo Con ôm con trai mập mạp trong ngực, trên mặt mang theo tươi cười, trong lòng lại kêu khổ không ngừng, bế cục thịt nhỏ này một chút thôi, cánh tay nàng cũng mất luôn cảm giác, ngày mai khẳng định cả tay cũng nhấc lên không nổi. Sau khi ở bên trong gặp qua nữ quyến, xin ý kiến phê bình xong thì lễ đặt tên bắt đầu. Nhiếp Tuyên mời ngũ thúc tổ đến giúp Quảng Lăng làm chủ, cùng Mèo Con phân biệt đứng ở hai bên. Không khí nghiêm cẩn túc mục khiến cho trong lòng Mèo Con rất là không yên, nàng không tự chủ được ngay cả hô hấp đều nhẹ đi, Nhiếp Tuyên đã nhận ra Mèo Con khẩn trương, hướng nàng hơi hơi gật đầu, nháy mắt một cái, Mèo Con nhất thời thả lỏng xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thúc tổ giúp Quảng Lăng làm lễ. Kỳ thật lúc cử hành lễ đặt tên, Mèo Con chỉ để bài trí, chỉ cần nói hai câu thì tốt rồi, còn lại tất cả đều là chuyện của Nhiếp Tuyên cùng Quảng Lăng. Có điều nàng chỉ lo lắng tiểu tổ tông lại nhảy cẫng lên quậy phá, may mắn tiểu tổ tông này rất biết điều, lúc có người ngoài thì im lặng nghe lời, trừ bỏ để lại chút nước miếng ở trên tay Nhiếp Tuyên ra, cũng không có phát sinh chuyện gì bất ngờ cả. Sau khi lễ đặt tên kết thúc, Nhiếp Tuyên ôm con trai vào phòng thờ để bái tổ tông, những chuyện kế tiếp thì không còn Mèo Con có mặt nữa, nàng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn hôm nay không làm sai việc gì. Cùng với nhiều trưởng lão trong dòng họ ở chung một chỗ áp lực thật sự rất lớn ! “Phu nhân!”. Trong lúc Mèo Con vụng trộm duỗi tay duỗi chân, Thu Thực cười khanh khách đi đến: “Người có mệt hay không? Có muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không? Một lát nữa sẽ khai tiệc, người đi thay quần áo trước đi !” “Ừm!” Mèo Con gật gật đầu, mỉm cười nhìn Thu Thực nói: “Không hổ là người đã làm mẹ , làm việc càng ngày càng ổn trọng” Thu Thực nghe xong mặt đỏ lên: “Phu nhân…” nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, hai gò má đỏ ửng, Mèo Con thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, vẻ mặt sung sướng, chỉ biết cuộc sống của nàng không tệ, trong lòng an tâm không ít: “Muội cũng đã xuất giá rồi, không biết khi nào thì đến phiên Xuân Nha” Mèo Con mỉm cười nói. Cái này lại làm cho Xuân Nha đỏ ửng hai má: “Phu nhân! Muội không lấy chồng!” “Cho dù muội muốn ở lại bên ta cả đời, ta cũng không phản đối”. Mèo Con cười lắc đầu nói: “Nhưng mà phụ nữ chung quy cũng phải lấy chồng, dù sao ta cũng không ép muội, tự muội ngẫm nghĩ lại đi!”. Phụ nữ ở cổ đại cũng không giống với phụ nữ ở hiện đại, ở hiện đại thì có nhiều người phụ nữ sống độc thân, cả đời sống vui vẻ thoải mái, nhưng phụ nữ cổ đại nếu thật sự độc thân cả đời, không biết sau lưng có bao nhiêu người chê cười ! Xuân Nha nghe xong trầm mặc không nói, Thu Thực cùng Xuân Nha giúp đỡ nàng trở về trong phòng, giúp nàng múc nước rửa mặt, thay đổi trang phục một lần nữa, lại chải đầu. “Phu nhân, cả một ngày này người chưa ăn gì cả, trước tiên ăn chút gì để lót dạ đi!”. Thu Thực bưng bát cháo lại: “Người ăn chút cháo đi, muội đi vào bếp làm bát mì cho người, muội vừa vào phòng bếp nấu chút canh gà” Mèo Con nói: Muội bỏ nhiều rau xanh một chút” “Muội đã biết!”. Thu Thực lên tiếng trả lời rồi đi xuống, Xuân Nha giúp Mèo Con xoa cánh tay nói: “Ngay cả bà vú cũng thường nói thân mình Quảng Lăng thật nặng, hôm nay phu nhân thật vất vả” Mèo Con nói: “Cả đời cũng chỉ có một lần như thế này, về sau muốn ôm lâu cũng chưa chắc có cơ hội đâu” Xuân Nha cười khúc khích một tiếng, lúc này Thu Thực bưng một bát mì đi vào, sợi mì vàng óng trong bát canh gà thơm phức, mặt trên còn có vài cọng rau xanh, vừa nhìn liền khiến cho người ta cảm thấy thèm ăn. Vì Mèo Con không làm trò cười gì ở trong lễ đặt tên, điểm tâm cũng không ăn, chỉ ăn một chén cháo nhỏ nên cảm thấy còn chưa no, vừa thấy bát mì này, không chỉ ăn hết mì mà ngay cả nước canh cũng uống hơn nửa bát: “Tay nghề Thu Thực vẫn rất tốt!” Mèo Con thỏa mãn nói. Thu Thực cộc lốc cười: “Phu nhân thích ăn, về sau muội sẽ thường xuyên làm cho phu nhân” Mèo Con nói với Thu Thực: “Thu Thực, con trai nhà muội sinh khi nào? So với Quảng Lăng nhỏ hơn một chút đi?” “Nhỏ hơn thiếu gia tám tháng” vừa nhắc đến con trai thì mặt mày Thu Thực hớn hở lên: “Hiện tại mới vừa đầy tháng !” Mèo Con cười nói: “Gọi thiếu gia cái gì, về sau cũng giống như Xuân Nha đi, gọi Quảng Lăng là được rồi. Nếu nói lý thì sau này khi nó lớn lên còn phải gọi muội một tiếng ‘Dì’ !” Thu Thực nghe Mèo Con nói xong, vui mừng đến nỗi tay chân không biết để chỗ nào, cuối cùng lắp bắp nói: “Cái này thì không được đâu ?” Mèo Con nói: “Có cái gì mà không được? Nó còn nhỏ, không cần gọi cái gì mà thiếu gia, không cần làm tổn thọ nó”. Nàng dừng một chút, thân thiết hỏi: “Ở cữ như thế nào? Thân mình đã khỏe lại chưa? Hôm nào ôm con trai đến cho ta xem xem” Thu Thực nghe xong vội quỳ xuống vui mừng nói: “Con trai nhà muội hãy còn chưa đặt tên, xin phu nhân đặt tên cho nó !” Mèo Con nói: “Ta không biết đặt tên , để nhị gia trở về thì bảo ngài ấy đặt cho” Thu Thực nghe xong không khỏi vui sướng dập đầu nói: “Tạ ơn gia, phu nhân ân điển” Mèo Con cười nói: “Không cần lúc nào cũng dập đầu, mau đứng lên, muội vừa mới ở cữ xong !” “Dạ!” Thu Thực vui mừng đứng lên, Mèo Con đứng dậy nói: “Yến hội cũng sắp bắt đầu rồi đi? Ta cũng nên qua đó. Đúng rồi Xuân Nha, một lát muội đứng đằng sau lưng ta”. Hôm nay nàng ôm Quảng Lăng lâu quá, tay đều có chút run lên, một lát nếu gắp thức ăn không được, nếu để rơi xuống thì thật xấu hổ. “Dạ!” Lúc Mèo Con đến bữa tiệc thì Quảng Lăng đang được Nhan thị ôm vào trong ngực, cổ cùng tứ chi đeo đầy trang sức vàng, đang vui vẻ huy động tay nhỏ bé béo ú, không ngừng thổi bong bóng, nữ quyến Nhiếp thị đang quây quần xung quanh hắn, khen đứa nhỏ này thông minh, khen đứa nhỏ tuấn tú… Nhan thị nghe mọi người nói xong, cười đến nhìn không thấy ánh mắt. Tạ thị vừa thấy Mèo Con đến, vội lôi kéo tay Mèo Con, ý bảo nàng ngồi ở bên người Nhan thị, Mèo Con như thế nào cũng không chịu, Nhan thị cười nói: “Hôm nay con cứ ngồi đi, hôm nay là ngày vui của tiểu Quảng Lăng chúng ta” Mèo Con nghe vậy mới ngồi xuống, Tạ thị cũng yêu thương sờ sờ Quảng Lăng trắng trẻo mập mạp, hâm mộ nói: “Đệ muội, muội nuôi Quảng Lăng thật tốt !” Mèo Con mỉm cười cúi đầu, Quảng Lăng vừa thấy mẹ đến, há miệng muốn Mèo Con ôm, Mèo Con chần chờ nhìn Nhan thị liếc mắt một cái, Nhan thị cười nói: “Quả nhiên vẫn là mẹ ruột a!” Nói xong ý bảo vú già đem Quảng Lăng đến trong ngực Mèo Con. Quảng Lăng vừa vào trong ngực Mèo Con, liền ô ô kêu lên, Mèo Con nghiêng đầu hỏi bà vú nói: “Hôm nay đã ăn chưa?” Bà vú nói: “Nửa canh giờ trước vừa mới ăn một chút” Mèo Con nói: “Xem ra nó lại đói bụng rồi, bà ôm nó xuống cho nó ăn đi!” “Dạ!” bà vú ôm Quảng Lăng đi xuống. Không khí bữa tiệc rất là hoà thuận vui vẻ, mọi người đều vây quanh Mèo Con, hỏi nàng sinh con như thế nào, ở cữ như thế nào, Mèo Con đều chiếu theo phương thức ở cổ đại mà trả lời, một bữa cơm ăn rất là hoà thuận vui vẻ, mãi đến khi kết thúc có một lão phụ đột nhiên hỏi Nhan thị: “Đúng rồi, đại tẩu, vợ của Hành Nhi đâu rồi?” Nhan thị nghe vậy tươi cười không thay đổi, nói với lão phụ kia: “Lục đệ muội, Hành Nhi bị bệnh, cho nên vợ nó mới đến đó hầu hạ cho nó !” Một vị lão phụ khác nghe vậy cười nói: “Lúc vợ của Hành Nhi vừa vào cửa, ta đã cảm thấy nàng ta rất tốt, nàng làm như vậy là đúng rồi, làm thê tử thì phải hầu hạ phu quân của mình mới là lẽ phải” Nhan thị cười nói: “Cũng đúng !” Mèo Con nghe vậy cúi đầu không nói, mọi người lại nói đùa một hồi, vài vị trưởng bối đều rời đi sớm, chỉ còn lại một ít người trẻ tuổi ngồi nghe hát, Mèo Con cũng ở ngồi bên cạnh tiếp khách. Lúc trở về phòng, Nhiếp Tuyên đã nằm ở trên giường. “Gia, sao chàng trở về sớm vậy?” Mèo Con cười hỏi, ngồi ở trên tháp, bảo Xuân Nha giúp mình lau khô tóc. Nhiếp Tuyên đứng dậy, ý bảo bọn nha hoàn đều đi xuống, Mèo Con nghi hoặc nhìn hắn, Nhiếp Tuyên vươn tay giúp Mèo Con lau tóc nói: “Hôm nay cha có nói với ta, muốn ta để Quảng Lăng ở lại với cha mẹ” “Cái gì!” Mèo Con cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Nhiếp Tuyên một phen đè lại nàng: “Cẩn thận, đừng làm rối tóc”. Hắn thấy vẻ mặt Mèo Con lo lắng, không khỏi cười nói: “Yên tâm, Quảng Lăng còn nhỏ, ta sẽ không để nó ở lại đây một mình. Tuổi cha, mẹ đều đã lớn, khó tránh khỏi sẽ cưng chiều cháu nội, nàng nhìn Quảng Lăng mới đến mấy ngày, bọn họ đã mua cho nó nhiều đồ chơi như vậy?”. Hắn dừng một chút nói: “Quảng Lăng là con trai cả của ta, nuông chiều như vậy không thể được” Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên nói xong, nhịn không được thè lưỡi, Nhiếp Tuyên nói: “Chờ lần này trở về, để Quảng Lăng ngủ một mình đi!”(Một công đôi việc… Anh cũng gian ghê!!!) Mèo Con nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Chàng muốn dạy dỗ con trai, thiếp đồng ý, nhưng mà hiện tại Quảng Lăng còn nhỏ, còn chưa biết nói, chờ lúc con ba tuổi, mới để cho nó ngủ một mình, như thế nào?” Nhiếp Tuyên nghe vậy hơi hơi nhíu mi nói: “Ta từ nhỏ cũng đã ngủ một mình, bảo hạ nhân buổi tối trải nệm ra đất ngủ chung là được rồi!” Mèo Con cố gắng nhẫn nhịn lời phản bác trong lòng, gật gật đầu: “Dạ!” Nhiếp Tuyên nói: “Nhưng mà dù sao cha mẹ cũng đã lớn tuổi, nếu có thể có tôn tử hầu hạ dưới gối cũng tốt, về sau chúng ta để Quảng Lăng ở lại Ký Châu hai tháng được không?” “Chỉ có một mình nó thôi sao?” Mèo Con nghi hoặc hỏi. “Ừm!” Nhiếp Tuyên gật gật đầu. “Nhưng mà…” Mèo Con có chút lo lắng. “Yên tâm đi!” Nhiếp Tuyên cười nói: “Mẹ sẽ chiếu cố cho Quảng Lăng thật tốt, lại nói để cho con ở trong tộc học tập vài năm, có thể giúp nó biết thân thích, đỡ phải sau này ai cũng không biết” “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, nàng tin tưởng mỗi chuyện Nhiếp Tuyên làm, tất có thâm ý của hắn. Sau lễ đặt tên của Quảng Lăng, Mèo Con bị Tạ thị, Tô thị lôi kéo, cùng nhau chuẩn bị cho tết, cả ngày vội đến chân không rời mặt đất, mỗi ngày trở về phòng, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Quảng Lăng hé ra ủy khuất, nếu không thì cũng khóc nhìn nàng, Mèo Con đau lòng vạn phần, mỗi ngày trở lại phòng, liền ôm con trai không ngừng hôn. “Phu nhân, muội thấy đại thiếu phu nhân đều giao con cái cho bà vú, như vậy sẽ thoải mái rất nhiều ”. Thu Thực thấy Mèo Con bận rộn cả ngày, về đến trong viện còn phải giúp Quảng Lăng tắm rửa đút cơm, không khỏi khuyên nhủ. Mèo Con cười nói: “Không sao, ta lại không mệt”. Nàng vừa giúp con tắm rửa, vừa vuốt chân nhỏ của con trai: “Đúng rồi, Thu Thực, gia nói với ta, hàng năm trừ bỏ tết ra, Quảng Lăng còn phải đến Ký Châu ở hai tháng, tuổi tác Du Huy nhà muội cũng gần bằng với nó, bảo nó đến học hành cùng Quảng Lăng, như thế nào?” “Thật sao?!” Thu Thực kinh hỉ mở to hai mắt nhìn: “Phu nhân, người thật sự bảo Du Huy đến học hành cùng với Quảng Lăng?”. Du Huy là con trai Thu Thực vừa mới sinh, tên Du Huy này là do Nhiếp Tuyên đặt. “Đương nhiên là thật, ta chỉ sợ muội luyến tiếc Du Huy tuổi còn nhỏ mà phải xa muội !” Mèo Con nói: “Nhưng mà muội yên tâm, nếu muội muốn để cho Du Huy làm thư đồng của Quảng Lăng, ta nhất định sẽ xem thằng bé như con của mình” “Du Huy có thể làm thư đồng của Quảng Lăng, là phúc khí mấy đời của nó, muội còn luyến tiệc cái gì !”. Thu Thực vui sướng nói: “Cám ơn phu nhân! Phu nhân, người yên tâm, chỉ cần Quảng Lăng ở Ký Châu một ngày, muội nhất định sẽ cố gắng hầu hạ Quảng Lăng!” Mèo Con cười nói: “Từ nhỏ muội đã hầu hạ cho ta, muội đều lo lắng cho ta, ta sao mà không yên tâm được?” “Dạ!” Thu Thực lớn tiếng trả lời. Mèo Con thấy Thu Thực như vậy, không khỏi lắc đầu nói với Xuân Nha: “Nha đầu kia cho dù thành thân, bộ dạng vẫn giống như trước kia!” Xuân Nha cười khúc khích nói: “Đúng vậy!”


/91

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status