Kim Bảo nghe trong lời nói của Ngưu phu nhân lộ ra vài phần đắc ý, vội vàng thúc ngựa mà lên. “Đương nhiên, nhiều chính điếm còn so kém nhà chúng ta”.
Chiêu này nịnh bợ ngay đúng chỗ, Ngưu phu nhân hơi mỉm cười, nói. “Đúng là vì như thế ánh mắt người ta mới nhìn chằm chằm vào chúng ta, đặc biệt các tửu điếm cho nam khách không bằng chúng ta lại giữ lòng ghen tức, nhìn thấy con gián liền đi theo làm rộn lên, hận không thể tửu điếm nhà chúng ta lập tức sụp”.
Chiếu theo ý Ngưu phu nhân thì chẳng cần biện pháp bỏ gián, nhưng Kim Bảo lại có cách suy nghĩ khác. “Phu nhân, hôm nay bị Lâm phu nhân ám hại như vậy, ngày mai công việc buôn bán của chúng ta khẳng định sẽ hỏng, chỉ sợ các vị phu nhân nhà quan lại khó khăn kéo được quan hệ lại quay về cước điếm nhà họ Trương…”.
Ngưu phu nhân hận lời này, ác độc trừng mắt liếc Kim Bảo, mắng. “Chẳng lẽ ta không biết sao? Còn phải nhờ ngươi nhắc nhở?”.
Kim Bảo vội giải thích. “Phu nhân đừng vội, nô tỳ có biện pháp”.
Ngưu phu nhân hỏi. “Biện pháp gì, nói nghe một chút, nếu vẫn vô dụng, ta cho người tha đi đánh đòn”.
Kim Bảo không kìm nổi run lên, nói. “Cước điếm của bọn họ khác chúng ta, cổng giáp đường ngõ, trước cửa kẻ đến người đi, ngay cả bình phong hay khoảng sân ngăn cách cũng không có, chúng ta chỉ cần tìm hai tên lưu manh, vọt vào trong đập phá một vòng, đảm bảo không ai dám đến nữa”.
Ngưu phu nhân cười to. “Diệu kế, trong điếm có đàn ông xông vào, làm gì còn phu nhân nhà quan lại nào dám đến nữa, nếu sờ ai đó một phen, đừng nói các phu nhân, nương tử nhà bình dân cũng không dám đi”.
Kim Bảo thấy kế sách của mình được Ngưu phu nhân tán thưởng, trong lòng biết tính mạng an toàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngưu phu nhân từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, cười nói. “Chỉ cần được việc, tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho ngươi”.
Kim Bảo vui mừng rạo rực đáp lời, nói. “Vậy nô tỳ đi tìm mấy tên lưu manh đến?”.
Ngưu phu nhân mắng. “Hồ đồ, chúng ta mới tranh cãi với bọn họ xong, cước điếm nhà họ Trương lập tức có kẻ phá quấy, ai chẳng nghĩ là do chúng ta làm”.
Kim Bảo lấy sai lòng, lại bị ăn mắng, mấy tiểu nha hoàn bên cạnh muốn cười mà không dám, nhịn thực vất vả. Kim Bảo biết sợ im miệng, ngoan ngoãn lui sang một bên, nói. “Nô tỳ toàn nghe phu nhân sai sử”.
Ngưu phu nhân có kế sách hay, trong lòng hết phiền não, thỏa thuê mãn nguyện, chỉ chờ thời gian trôi qua, mọi người đều quên mất chuyện “Dương gia nương tử điếm” có con gián, liền xuống tay với cước điếm nhà họ Trương.
Lâm Y dù không biết có âm mưu quỷ kế đang nằm trong bóng tối chờ nàng, nhưng cũng sớm đoán được Ngưu phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vậy trong lòng nóng ruột chờ phu nhân phủ doãn hồi âm. Thanh Miêu đi truyền tin về thưa, nha hoàn mở cửa nhận thư, đi vào bẩm báo phu nhân phủ doãn, lúc trở ra còn dặn cô là về nhà chờ tin tức, không nói thêm gì nữa.
Lâm Y mừng thầm, nếu không trực tiếp từ chối, hẳn là thành công, nói cho Trương Trọng Vi nghe, Trương Trọng Vi cũng nghĩ như thế.
Cả hai vợ chồng dự liệu không lầm, phu nhân phủ doãn nhận được phong thư, thấy là của Lâm Y viết cho mình, bọn họ ở gần như thế, có chuyện sao không sai nha hoàn đến truyền tin, còn đặc biệt viết thư? Mở ra xem mới phát hiện bên trong không phải là thư, mà là hai tờ khế ước như nhau, ý tứ đại khái là : bởi vì phu nhân phủ doãn đầu tư vào cước điếm nhà họ Trương nên được hưởng tiền lãi một phần mỗi năm, bên dưới Lâm Y đã kí tên đóng dấu, bên còn lại để trống, chỉ chờ phu nhân phủ doãn kí tên.
Âu Dương phu nhân đã quen gặp cảnh quà cáp, nhưng lần đầu có người tặng quà kiểu này, bà ngơ ngác nhìn khế ước nửa ngày, than một câu. “Phu nhân Trương hàn lâm, chiêu này thực sự cao minh”.
Nha hoàn thiếp thân của Âu Dương phu nhân, chính là người ngày ấy chất vấn Ngưu phu nhân – Điểm Thúy, nhỏ giọng nói. “Quả là cao, cho dù bị người nhìn thấy cũng không cách nào nói đây là quà cáp được”.
Nha hoàn thiếp thân thường thường đều hiểu rõ tâm ý chủ nhân nhất, phu nhân phủ doãn đúng là nghĩ như thế mới không quả quyết cự tuyệt hảo ý của Lâm Y như mọi khi, mà bảo Thanh Miêu trở về chờ tin tức.
Âu Dương phủ doãn thanh liêm, vì thanh danh, phu nhân phủ doãn đã không biết bao lần từ chối quà cáp lễ vật theo chỉ thị của ông này, nhưng nói bà không muốn nhận thì là giả, trong phủ nhiều người, chi tiêu cũng lớn, người kiếm tiền lại chỉ có một mình Âu Dương phủ doãn, dù bổng lộc của ông này không thấp, nhưng vẫn cứ trứng chọi đá, bằng không đã chẳng lưu lạc từ ở trong tiểu viện thành xuống ở phòng hạ đẳng.
Điểm Thúy nhìn ra phu nhân phủ doãn do dự, giật giây bà. “Phu nhân, phu nhân Trương hàn lâm tặng lễ nhất định không liên quan đến lão gia, đơn thuần chỉ vì phu nhân thôi”.
Phu nhân phủ doãn ngạc nhiên. “Cớ sao nói vậy?”.
Điểm Thúy tiếp. “Một là muốn cảm tạ phu nhân ngày ấy ở nương tử điếm của nhà họ Dương đã bênh vực cô ấy; thứ hai thì, Trương hàn lâm tuy chỉ là biên tu, nhưng không quyền cũng không thế, cước điếm nhà ấy còn phải dựa vào phu nhân chiếu cố”.
Phu nhân phủ doãn vốn do dự, nghe đến đó lại động tâm, chỉ nói. “Nếu thật sự giống như lời ngươi nói, ta nhận cũng không tính…”.
Bà chưa nói xong, đã bị Âu Dương phủ doãn trở về đột ngột ngắt lời. “Không tính cái gì?”.
Phu nhân phủ doãn hoảng sợ, không kịp giấu khế ước, đành phải chủ động đưa qua. Vị phu nhân phủ doãn này, ngoài đường thì khí phách mấy phần, nhưng ở nhà vẫn kính sợ Âu Dương phủ doãn, bởi vậy trong lòng đang run, chỉ chờ tiếng quở trách vang lên.
Không ngờ Âu Dương phủ doãn lật qua lật lại khế ước nhìn mấy lần, mặc dù cau mày, nhưng mở miệng lại nói. “Phu nhân kinh thương cũng là vì trong nhà, ta khó nói được gì, có điều việc này chớ để bọn họ biết được, miễn cho bị người ta nói xấu”.
Phu nhân phủ doãn sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại, vui vẻ nói. “Lão gia đồng ý?”.
Âu Dương phủ doãn ngồi xuống cạnh bà, nói. “Nếu là người khác, ta khẳng định không đồng ý, nhưng nếu là nhà Trương hàn lâm thì thôi bỏ qua”.
Phu nhân phủ doãn cười. “Lão gia thật sự coi Trương hàn lâm là đệ tử”.
Âu Dương phủ doãn nói. “Khó được Trương hàn lâm là người biết tri ân, ở Hàn Lâm viện công bằng trung lập, không hề có ý đứng về phe Vương hàn lâm, ta dù khinh thường kết bè kết phái, nhưng có nhiều người trợ lực luôn luôn tốt”.
Phu nhân phủ doãn gật đầu nói phải, Âu Dương phủ doãn còn có công vụ cần làm, đứng dậy đi hướng nha môn. Điểm Thúy vén mành tiễn Âu Dương phủ doãn xong, trở về tươi cười. “Chúc mừng phu nhân”.
Phu nhân phủ doãn cười, sai Điểm Thúy mài mực, kí tên vào hai tờ khế ước, lại gọi người mang một phần trả về cho cước điếm nhà họ Trương.
Cả nhà Lâm Y nhận được phần khế ước đã có chữ kí của phu nhân phủ doãn, ai nấy mừng rỡ như điên, Thanh Miêu lập tức nói. “Em đi ra ngoài một vòng, cho bọn họ biết cước điếm nhà chúng ta không phải dễ bắt nạt”.
Lâm Y trách. “Chớ vội khoe mẽ, bằng không sẽ càng rước lấy nhiều phiền toái”.
Thanh Miêu vội im miệng, cúi đầu nhận sai. “Em cao hứng quá đầu, nhất thời quên mất”.
Lâm Y giấu khế ước xong, nói. “Mọi sự đã chuẩn bị —“.
“Chỉ chờ gió đông thổi?”. Trương Trọng Vi tiếp lời.
Lâm Y cười lắc đầu. “Chỉ chờ bà ngoại của chúng ta tới cửa”.
Ngưu phu nhân không cô phụ kì vọng của bọn họ, mười ngày sau, giờ cơm chiều, trong điếm đang đông khách, chợt có hai gã lưu manh không để ý thím Dương ngăn trở, vọt vào trong điếm, nhìn nhìn bên trái, sờ sờ bên phải. Thím Dương vội vàng tiến lên, nói. “Hai vị khách quan, chúng ta là nương tử điếm, không tiếp nam khách”.
Một gã chỉ ra ngoài bĩu môi, cợt nhả nói. “Rõ ràng ghi là ‘Trương gia cước điếm’, không phải ‘Trương gia nương tử điếm’, bà thím chớ gạt ta”.
Vài vị nương tử da mặt mỏng đã đặt cốc xuống bàn, lặng lẽ đi ra ngoài. Thím Dương thấy thế, bối rối, ỷ vào sức khỏe tốt, túm một tên lưu manh tha ra ngoài, tên lưu manh kia không để ý, bị tha đi mấy bước mới la lên. “Ai du, bà thím gấp gáp quá nha”.
Thím Dương mặt đỏ tai hồng, quay đầu lại nhổ một ngụm, mắng. “Thằng nhãi con, tuổi của ta đủ làm bà nội nhà ngươi đó”.
Một tên lưu manh khác thấy thím Dương bận tay, nắm lấy cơ hội, đi đến bên cạnh một nương tử, định đưa tay sờ mó, lại nghe tiếng rống to. “Dừng tay!”.
Tên lưu manh giật mình nhảy dựng, rụt tay về. Quay đầu nhìn, cũng lại là một nương tử nữa, liền cười hềnh hệch. “Sao sao, tiểu nương tử ghen tị?”.
Tiểu nương tử mà hắn gọi chính là Thanh Miêu, chỉ thấy cô nàng cười hì hì đi tới chỗ tên lưu manh. “Hai vị đại ca, xin chờ một lát, bà chủ điếm chúng tôi nhất định không để hai vị đại ca thất vọng”.
Hai gã lưu manh còn tưởng chủ điếm định lấy tiền mua chuộc cho xong việc, liếc nhau, nghĩ bụng : nhận thêm tiền của một bên cũng chẳng có gì không tốt, nhận xong lại về báo cáo kết quả, vì thế cùng ngậm miệng, chỉ chờ Thanh Miêu dẫn đi nhận tiền.
Thanh Miêu trấn an hai tên lưu manh xong, tại gọi vài vị nương tử đang định trốn ra ngoài. “Hôm nay các vị bị sợ hãi, thật là thất lễ, bởi vậy mấy thức rượu đều miễn phí, còn tặng thêm một đĩa thịt dê mềm, lấy làm an ủi”.
Các vị nương tử nghe xong, bước chân ngừng lại, chần chờ nói. “Nương tử điếm nhà các người có đàn ông xông vào, làm sao uống rượu được nữa?”.
Thanh Miêu nhẹ nhàng cười, giơ tay lên vỗ vỗ hai cái, tiếng vang chưa mất, đã thấy bốn năm người vạm vỡ tay cầm dây thừng đi vào, mọi người còn chưa hiểu sao, hai gã lưu manh đã bị trói thành bánh chưng, miệng còn bịt vải.
Thanh Miêu cúi người hành lễ với các vị nương tử chung quanh, nói. “Hiện tại trói bọn chúng đi gặp quan, đến lúc đó xin các vị cùng làm chứng cho”.
Mấy người nể mặt phần rượu miễn phí, gật gật đầu. Thanh Miêu tạ ơn, gọi thím Dương trông chừng điếm, bản thân dẫn mấy người vạm vỡ kia kéo hai tên lưu manh ra nha môn cáo trạng.
Âu Dương phủ doãn nghe nói là cước điếm nhà họ Trương xảy ra chuyện, phá lệ dành thời gian, lập tức thăng đường, sai người áp giải hai tên lưu manh lên, thẩm vấn. “Cước điếm nhà họ Trương có thù oán gì với hai ngươi, khiến các ngươi phải đến phá rối?”.
Hai gã lưu manh hô to oan uổng, rên la. “Thanh thiên Đại lão gia, chúng con không phải cố ý, chẳng qua tưởng lầm cước điếm nhà họ Trương chiêu đãi nam khách, định vào uống chén rượu, còn chưa đặt mông ngồi đã bị bọn họ trói gô đến”.
Âu Dương phủ doãn thấy Thanh Miêu quỳ gối dưới công đường, liền hỏi. “Bọn họ nói có thật không?”.
Thanh Miêu miêu tả lại tình hình ban nãy trong điếm, nói. “Các nương tử trong điếm đều có thể làm chứng, chẳng qua thân phận của bọn họ không thể xuất đầu lộ diện”.
Âu Dương phủ doãn nói. “Không ngại, cho người đến gặp cũng được”.
Vài nha dịch lĩnh mệnh, từ Thanh Miêu dẫn đường, đi hướng cước điếm nhà họ Trương.
Chiêu này nịnh bợ ngay đúng chỗ, Ngưu phu nhân hơi mỉm cười, nói. “Đúng là vì như thế ánh mắt người ta mới nhìn chằm chằm vào chúng ta, đặc biệt các tửu điếm cho nam khách không bằng chúng ta lại giữ lòng ghen tức, nhìn thấy con gián liền đi theo làm rộn lên, hận không thể tửu điếm nhà chúng ta lập tức sụp”.
Chiếu theo ý Ngưu phu nhân thì chẳng cần biện pháp bỏ gián, nhưng Kim Bảo lại có cách suy nghĩ khác. “Phu nhân, hôm nay bị Lâm phu nhân ám hại như vậy, ngày mai công việc buôn bán của chúng ta khẳng định sẽ hỏng, chỉ sợ các vị phu nhân nhà quan lại khó khăn kéo được quan hệ lại quay về cước điếm nhà họ Trương…”.
Ngưu phu nhân hận lời này, ác độc trừng mắt liếc Kim Bảo, mắng. “Chẳng lẽ ta không biết sao? Còn phải nhờ ngươi nhắc nhở?”.
Kim Bảo vội giải thích. “Phu nhân đừng vội, nô tỳ có biện pháp”.
Ngưu phu nhân hỏi. “Biện pháp gì, nói nghe một chút, nếu vẫn vô dụng, ta cho người tha đi đánh đòn”.
Kim Bảo không kìm nổi run lên, nói. “Cước điếm của bọn họ khác chúng ta, cổng giáp đường ngõ, trước cửa kẻ đến người đi, ngay cả bình phong hay khoảng sân ngăn cách cũng không có, chúng ta chỉ cần tìm hai tên lưu manh, vọt vào trong đập phá một vòng, đảm bảo không ai dám đến nữa”.
Ngưu phu nhân cười to. “Diệu kế, trong điếm có đàn ông xông vào, làm gì còn phu nhân nhà quan lại nào dám đến nữa, nếu sờ ai đó một phen, đừng nói các phu nhân, nương tử nhà bình dân cũng không dám đi”.
Kim Bảo thấy kế sách của mình được Ngưu phu nhân tán thưởng, trong lòng biết tính mạng an toàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngưu phu nhân từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, cười nói. “Chỉ cần được việc, tăng tiền tiêu vặt hàng tháng cho ngươi”.
Kim Bảo vui mừng rạo rực đáp lời, nói. “Vậy nô tỳ đi tìm mấy tên lưu manh đến?”.
Ngưu phu nhân mắng. “Hồ đồ, chúng ta mới tranh cãi với bọn họ xong, cước điếm nhà họ Trương lập tức có kẻ phá quấy, ai chẳng nghĩ là do chúng ta làm”.
Kim Bảo lấy sai lòng, lại bị ăn mắng, mấy tiểu nha hoàn bên cạnh muốn cười mà không dám, nhịn thực vất vả. Kim Bảo biết sợ im miệng, ngoan ngoãn lui sang một bên, nói. “Nô tỳ toàn nghe phu nhân sai sử”.
Ngưu phu nhân có kế sách hay, trong lòng hết phiền não, thỏa thuê mãn nguyện, chỉ chờ thời gian trôi qua, mọi người đều quên mất chuyện “Dương gia nương tử điếm” có con gián, liền xuống tay với cước điếm nhà họ Trương.
Lâm Y dù không biết có âm mưu quỷ kế đang nằm trong bóng tối chờ nàng, nhưng cũng sớm đoán được Ngưu phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua, bởi vậy trong lòng nóng ruột chờ phu nhân phủ doãn hồi âm. Thanh Miêu đi truyền tin về thưa, nha hoàn mở cửa nhận thư, đi vào bẩm báo phu nhân phủ doãn, lúc trở ra còn dặn cô là về nhà chờ tin tức, không nói thêm gì nữa.
Lâm Y mừng thầm, nếu không trực tiếp từ chối, hẳn là thành công, nói cho Trương Trọng Vi nghe, Trương Trọng Vi cũng nghĩ như thế.
Cả hai vợ chồng dự liệu không lầm, phu nhân phủ doãn nhận được phong thư, thấy là của Lâm Y viết cho mình, bọn họ ở gần như thế, có chuyện sao không sai nha hoàn đến truyền tin, còn đặc biệt viết thư? Mở ra xem mới phát hiện bên trong không phải là thư, mà là hai tờ khế ước như nhau, ý tứ đại khái là : bởi vì phu nhân phủ doãn đầu tư vào cước điếm nhà họ Trương nên được hưởng tiền lãi một phần mỗi năm, bên dưới Lâm Y đã kí tên đóng dấu, bên còn lại để trống, chỉ chờ phu nhân phủ doãn kí tên.
Âu Dương phu nhân đã quen gặp cảnh quà cáp, nhưng lần đầu có người tặng quà kiểu này, bà ngơ ngác nhìn khế ước nửa ngày, than một câu. “Phu nhân Trương hàn lâm, chiêu này thực sự cao minh”.
Nha hoàn thiếp thân của Âu Dương phu nhân, chính là người ngày ấy chất vấn Ngưu phu nhân – Điểm Thúy, nhỏ giọng nói. “Quả là cao, cho dù bị người nhìn thấy cũng không cách nào nói đây là quà cáp được”.
Nha hoàn thiếp thân thường thường đều hiểu rõ tâm ý chủ nhân nhất, phu nhân phủ doãn đúng là nghĩ như thế mới không quả quyết cự tuyệt hảo ý của Lâm Y như mọi khi, mà bảo Thanh Miêu trở về chờ tin tức.
Âu Dương phủ doãn thanh liêm, vì thanh danh, phu nhân phủ doãn đã không biết bao lần từ chối quà cáp lễ vật theo chỉ thị của ông này, nhưng nói bà không muốn nhận thì là giả, trong phủ nhiều người, chi tiêu cũng lớn, người kiếm tiền lại chỉ có một mình Âu Dương phủ doãn, dù bổng lộc của ông này không thấp, nhưng vẫn cứ trứng chọi đá, bằng không đã chẳng lưu lạc từ ở trong tiểu viện thành xuống ở phòng hạ đẳng.
Điểm Thúy nhìn ra phu nhân phủ doãn do dự, giật giây bà. “Phu nhân, phu nhân Trương hàn lâm tặng lễ nhất định không liên quan đến lão gia, đơn thuần chỉ vì phu nhân thôi”.
Phu nhân phủ doãn ngạc nhiên. “Cớ sao nói vậy?”.
Điểm Thúy tiếp. “Một là muốn cảm tạ phu nhân ngày ấy ở nương tử điếm của nhà họ Dương đã bênh vực cô ấy; thứ hai thì, Trương hàn lâm tuy chỉ là biên tu, nhưng không quyền cũng không thế, cước điếm nhà ấy còn phải dựa vào phu nhân chiếu cố”.
Phu nhân phủ doãn vốn do dự, nghe đến đó lại động tâm, chỉ nói. “Nếu thật sự giống như lời ngươi nói, ta nhận cũng không tính…”.
Bà chưa nói xong, đã bị Âu Dương phủ doãn trở về đột ngột ngắt lời. “Không tính cái gì?”.
Phu nhân phủ doãn hoảng sợ, không kịp giấu khế ước, đành phải chủ động đưa qua. Vị phu nhân phủ doãn này, ngoài đường thì khí phách mấy phần, nhưng ở nhà vẫn kính sợ Âu Dương phủ doãn, bởi vậy trong lòng đang run, chỉ chờ tiếng quở trách vang lên.
Không ngờ Âu Dương phủ doãn lật qua lật lại khế ước nhìn mấy lần, mặc dù cau mày, nhưng mở miệng lại nói. “Phu nhân kinh thương cũng là vì trong nhà, ta khó nói được gì, có điều việc này chớ để bọn họ biết được, miễn cho bị người ta nói xấu”.
Phu nhân phủ doãn sửng sốt hồi lâu mới phục hồi lại, vui vẻ nói. “Lão gia đồng ý?”.
Âu Dương phủ doãn ngồi xuống cạnh bà, nói. “Nếu là người khác, ta khẳng định không đồng ý, nhưng nếu là nhà Trương hàn lâm thì thôi bỏ qua”.
Phu nhân phủ doãn cười. “Lão gia thật sự coi Trương hàn lâm là đệ tử”.
Âu Dương phủ doãn nói. “Khó được Trương hàn lâm là người biết tri ân, ở Hàn Lâm viện công bằng trung lập, không hề có ý đứng về phe Vương hàn lâm, ta dù khinh thường kết bè kết phái, nhưng có nhiều người trợ lực luôn luôn tốt”.
Phu nhân phủ doãn gật đầu nói phải, Âu Dương phủ doãn còn có công vụ cần làm, đứng dậy đi hướng nha môn. Điểm Thúy vén mành tiễn Âu Dương phủ doãn xong, trở về tươi cười. “Chúc mừng phu nhân”.
Phu nhân phủ doãn cười, sai Điểm Thúy mài mực, kí tên vào hai tờ khế ước, lại gọi người mang một phần trả về cho cước điếm nhà họ Trương.
Cả nhà Lâm Y nhận được phần khế ước đã có chữ kí của phu nhân phủ doãn, ai nấy mừng rỡ như điên, Thanh Miêu lập tức nói. “Em đi ra ngoài một vòng, cho bọn họ biết cước điếm nhà chúng ta không phải dễ bắt nạt”.
Lâm Y trách. “Chớ vội khoe mẽ, bằng không sẽ càng rước lấy nhiều phiền toái”.
Thanh Miêu vội im miệng, cúi đầu nhận sai. “Em cao hứng quá đầu, nhất thời quên mất”.
Lâm Y giấu khế ước xong, nói. “Mọi sự đã chuẩn bị —“.
“Chỉ chờ gió đông thổi?”. Trương Trọng Vi tiếp lời.
Lâm Y cười lắc đầu. “Chỉ chờ bà ngoại của chúng ta tới cửa”.
Ngưu phu nhân không cô phụ kì vọng của bọn họ, mười ngày sau, giờ cơm chiều, trong điếm đang đông khách, chợt có hai gã lưu manh không để ý thím Dương ngăn trở, vọt vào trong điếm, nhìn nhìn bên trái, sờ sờ bên phải. Thím Dương vội vàng tiến lên, nói. “Hai vị khách quan, chúng ta là nương tử điếm, không tiếp nam khách”.
Một gã chỉ ra ngoài bĩu môi, cợt nhả nói. “Rõ ràng ghi là ‘Trương gia cước điếm’, không phải ‘Trương gia nương tử điếm’, bà thím chớ gạt ta”.
Vài vị nương tử da mặt mỏng đã đặt cốc xuống bàn, lặng lẽ đi ra ngoài. Thím Dương thấy thế, bối rối, ỷ vào sức khỏe tốt, túm một tên lưu manh tha ra ngoài, tên lưu manh kia không để ý, bị tha đi mấy bước mới la lên. “Ai du, bà thím gấp gáp quá nha”.
Thím Dương mặt đỏ tai hồng, quay đầu lại nhổ một ngụm, mắng. “Thằng nhãi con, tuổi của ta đủ làm bà nội nhà ngươi đó”.
Một tên lưu manh khác thấy thím Dương bận tay, nắm lấy cơ hội, đi đến bên cạnh một nương tử, định đưa tay sờ mó, lại nghe tiếng rống to. “Dừng tay!”.
Tên lưu manh giật mình nhảy dựng, rụt tay về. Quay đầu nhìn, cũng lại là một nương tử nữa, liền cười hềnh hệch. “Sao sao, tiểu nương tử ghen tị?”.
Tiểu nương tử mà hắn gọi chính là Thanh Miêu, chỉ thấy cô nàng cười hì hì đi tới chỗ tên lưu manh. “Hai vị đại ca, xin chờ một lát, bà chủ điếm chúng tôi nhất định không để hai vị đại ca thất vọng”.
Hai gã lưu manh còn tưởng chủ điếm định lấy tiền mua chuộc cho xong việc, liếc nhau, nghĩ bụng : nhận thêm tiền của một bên cũng chẳng có gì không tốt, nhận xong lại về báo cáo kết quả, vì thế cùng ngậm miệng, chỉ chờ Thanh Miêu dẫn đi nhận tiền.
Thanh Miêu trấn an hai tên lưu manh xong, tại gọi vài vị nương tử đang định trốn ra ngoài. “Hôm nay các vị bị sợ hãi, thật là thất lễ, bởi vậy mấy thức rượu đều miễn phí, còn tặng thêm một đĩa thịt dê mềm, lấy làm an ủi”.
Các vị nương tử nghe xong, bước chân ngừng lại, chần chờ nói. “Nương tử điếm nhà các người có đàn ông xông vào, làm sao uống rượu được nữa?”.
Thanh Miêu nhẹ nhàng cười, giơ tay lên vỗ vỗ hai cái, tiếng vang chưa mất, đã thấy bốn năm người vạm vỡ tay cầm dây thừng đi vào, mọi người còn chưa hiểu sao, hai gã lưu manh đã bị trói thành bánh chưng, miệng còn bịt vải.
Thanh Miêu cúi người hành lễ với các vị nương tử chung quanh, nói. “Hiện tại trói bọn chúng đi gặp quan, đến lúc đó xin các vị cùng làm chứng cho”.
Mấy người nể mặt phần rượu miễn phí, gật gật đầu. Thanh Miêu tạ ơn, gọi thím Dương trông chừng điếm, bản thân dẫn mấy người vạm vỡ kia kéo hai tên lưu manh ra nha môn cáo trạng.
Âu Dương phủ doãn nghe nói là cước điếm nhà họ Trương xảy ra chuyện, phá lệ dành thời gian, lập tức thăng đường, sai người áp giải hai tên lưu manh lên, thẩm vấn. “Cước điếm nhà họ Trương có thù oán gì với hai ngươi, khiến các ngươi phải đến phá rối?”.
Hai gã lưu manh hô to oan uổng, rên la. “Thanh thiên Đại lão gia, chúng con không phải cố ý, chẳng qua tưởng lầm cước điếm nhà họ Trương chiêu đãi nam khách, định vào uống chén rượu, còn chưa đặt mông ngồi đã bị bọn họ trói gô đến”.
Âu Dương phủ doãn thấy Thanh Miêu quỳ gối dưới công đường, liền hỏi. “Bọn họ nói có thật không?”.
Thanh Miêu miêu tả lại tình hình ban nãy trong điếm, nói. “Các nương tử trong điếm đều có thể làm chứng, chẳng qua thân phận của bọn họ không thể xuất đầu lộ diện”.
Âu Dương phủ doãn nói. “Không ngại, cho người đến gặp cũng được”.
Vài nha dịch lĩnh mệnh, từ Thanh Miêu dẫn đường, đi hướng cước điếm nhà họ Trương.
/268
|