Editor: Hạ Hà
Trình Như Ý nghe thấy lời này của Dung Mạch, vốn đầu óc đang chìm vào ý tưởng này lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, sao nàng có thể quên sau khi Tân đế lên ngôi đã liệt kê một loạt tội trạng không đáng kể để tước đoạt tước vị của cha, tịch biên cả phủ Trường Nhạc Hầu cơ chứ.
Cướp bóc, cướp của người giàu chia cho người nghèo, tuyệt đối không thể làm.
Nói thật ra nhà họ làm mấy việc lừa gạt ấy chẳng qua chỉ lừa lấy một ít bạc của tham quan thôi, cũng chẳng phải chuyện trời giận người oán, cũng nào đến mức giết người cướp của.
Tính ra, nhà họ còn tốt hơn nhiều thế gia hay con cháu nhà quan chẳng coi tính mạng người khác ra gì ấy chứ.
Có lẽ bởi vì thế nên Tân đế mới nể mặt Trình Thanh Dao, chỉ biếm truất và xét nhà mà thôi, tính mạng vẫn được bảo toàn.
Chợt một lúc sau, hai mắt Trình Như Ý sáng rực rỡ lên, dường như nàng đã quên mất dị năng hệ mộc của mình rồi.
Dị năng hệ mộc của nàng là biến dị, nó được bổ sung thêm chức năng làm sạch và chữa trị.
Như vậy chẳng phải nàng có thể đi học y thuật hay sao, dù sao nếu nói về dược liệu thì nàng có thể sử dụng dị năng hệ mộc để tạo ra.
Dược liệu trăm năm đối với nàng mà nói chẳng đáng là gì.
Chờ đến khi dị năng được thăng cấp, dược liệu nghìn năm cũng có thể tạo ra được.
Không chỉ có vậy, dược liệu nàng tạo ra có chứa sức sống mạnh mẽ vô cùng, dùng nó để chế thuốc hiệu quả mang lại siêu siêu tốt.
Vẫn là đơn thuốc ấy nhưng nếu dùng dược liệu của nàng để điều chế ra thì sẽ có hiệu quả tăng gấp mấy lần.
Đấy chính là thứ duy nhất chỉ mình nàng có thôi.
"Ta có cách.
Từ ngày mai trở đi, ta phải bắt đầu học y thuật." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Như Ý hiện lên sự kiên quyết, đôi mắt toàn là hình bóng của tiền, nàng như thể đã thấy được bạc đang rơi xuống như bông tuyết.
Tiểu Trình Du nhỏ giọng thì thầm một câu: "Tỷ tỷ, học y cần rất nhiều bạc, không kiếm được bạc đâu."
Trình Như Ý cười đắc ý, hất cằm: "Haha, tỷ không cần phải bỏ rất nhiều tiền để học y, chỉ cần tìm một lão đại phu y thuật tốt tốt một chút là được rồi."
Sau đó nàng nhìn hai chân của biểu ca Dung Mạch vì trúng độc bị liệt, vỗ ngực cam đoan đầy tự tin.
"Về sau chân của biểu ca cứ giao cho muội."
Tiểu Trình Du nghe vậy thì trong lòng lặng lẽ đồng cảm với biểu ca.
Dung Mạch đăm chiêu nhìn biểu muội, liếc thoáng qua nàng rồi nói giọng thản nhiên: "Được!"
Hai chân hắn đã liệt đến mất cả cảm giác rồi, để biểu muội dày vò một chút cũng chẳng sao.
Dung Mạch lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.
Trăng sáng treo cao, đã cuối giờ Tuất, Trình Như Ý sờ sờ cái bụng đã hóp lại, nói một tiếng với biểu ca và tiểu Ngư Nhi, nhanh chóng quay về sân viện của mình ăn cái gì đó.
Dưới ánh nến, Mặc Hương nhìn Đại tiểu thư nhà mình tiêu diệt hết tất cả thịt để ăn vặt đến thẫn thờ, vẫn một bộ dạng như chưa được ăn no, cũng không biết nên nói cái gì.
Nàng nhanh nhẹn thu dọn trên bàn thật tốt, chờ Đại tiểu thư súc miệng xong, gọi gã sai vặt tới khiêng nước nóng vào, rồi hầu hạ Đại tiểu thư tắm rửa.
Lúc đầu, Trình Như Ý không quen để Mặc Hương hầu hạ, về sau liền thích ứng.
Sáng sớm hôm sau, sau khi vợ chồng Trường Nhạc Hầu dùng xong bữa, liền hùng hùng hổ hổ xuất môn đi tìm Thông Chính Sử Tư phó sử Triệu đại nhân và phu nhân "giảng đạo lý".
Tiểu Trình Du hiếm khi không ra ngoài trêu mèo đùa chó, làm cái đuôi nhỏ của Trình Như Ý.
Ngày hôm qua, Trình Như Ý đã mua không ít hạt giống, có hạt giống rau quả, có hạt giống hoa cỏ và hạt giống cây thuốc.
Nàng tính toán tìm thời điểm không dấu vết kích thích chúng nó nảy mầm.
phủ Trường Nhạc Hầu rất lớn, hạ nhân cũng không nhiều, sân và hoa viện để đó không dùng cũng nhiều.
Sau khi Trình Như Ý quan sát tỉ mỉ một lượt, quyết định nhổ hết hoa cảnh có hoa mà không có quả trong chính viện của mình.
Dù sao hoa cảnh này cũng không phải giống quý báu gì, chỉ là hoa hoa cỏ cỏ bình thường.
Hoa cảnh quý báu phủ Trường Nhạc Hầu cũng không chăm nổi.
"Tiểu Ngư Nhi, đệ nói xem tại sao trong phủ chúng ta lại có mấy loại hoa và cây cảnh hết sức không phù hợp như thế này? Nếu chúng đều là mấy cây ăn quả thì thật là tốt.
Mỗi sân có vài loại hoa quả, một năm bốn mùa thơm hương hoa quả.
Muốn ăn hoa quả gì thì ăn hoa quả đó." Trình Như Ý than thở một câu.
Ngồi trong đình bát giác phân phó Mặc Hương gọi người nhổ hết hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên.
Tiểu Trình Du, khụ khụ, cũng là một tiểu nam tử hán thực tế.
Hắn nghĩ đến trong phủ đầy hoa quả đều là loại hắn thích ăn, lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, tỷ tỷ, nếu không chúng ta gọi người đổi hết hoa và cây cảnh trong phủ đi."
"Cha nương chắc sẽ ủng hộ chúng ta."
Trình Như Ý gật đầu, nghĩ xong là bắt đầu hành động.
Nàng bảo Mặc Hương gọi quản gia Hầu phủ tới.
Sau khi nói rõ ý định của mình, vẻ tươi cười khuôn mặt già nua của lão quản gia lập tức cứng ngắc.
Lão ho khụ khụ rồi nói: "Đại tiểu thư, Tiểu thiếu gia, việc này lão nô không làm chủ được.
Nếu không thì chờ Hầu gia và phu nhân về rồi nói sau?"
Trình Như Ý cũng không phải là người thích làm khó xử người khác, dù sao tạm thời cũng không vội, liền đồng ý.
Chờ cha nương về rồi nói với bọn họ một câu.
"Tỷ tỷ, chúng ta sẽ không động vào sân của biểu ca Dung Mạch chứ!" Tiểu Trình Du nói xong, cẩn thận nhìn tỷ tỷ nhà mình.
Vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng của biểu ca, tiểu Trình Du liền sợ run cả người.
Trình Như Ý nghe vậy, nghĩ tới trong viện biểu ca Dung Mạch đều là một mảng lớn rừng trúc, rừng trúc mọc măng, có thể ăn, không động vào cũng không sao.
"Vậy tránh sân của biểu ca đi."
Sau đó tỷ đệ hai người hào hứng vô cùng bắt đầu thảo luận về từng sân.
Hoặc là hoa viên này nên trồng loại cây ăn quả nào, cuối cùng càng nói càng hưng phấn, chủ đề lệch không biên giới.
Hai người cảm thấy phủ Trường Nhạc Hầu rất lớn, để không cũng lãng phí, tốt nhất nên sử dụng hết.
Vì vậy hai người vẽ ra kế hoạch một mảnh đất trống trong phủ nên thành vườn rau cải, xây một tòa thành phòng ấm, sửa lại chuồng ngựa, trừ bỏ nuôi ngựa ra, còn có thể nuôi lợn, nuôi gà vịt...
Đúng, hồ lớn và hồ nước trong phủ có thể nuôi tôm cá, nuôi vịt...
Trình Như Ý trải qua hơn mười năm cuối đời nhận thấy, cái ăn mới là thứ quan trọng nhất, vật ngoài thân cũng chỉ là học đồi văn vẻ, chỉ có thể dùng để kiếm bạc.
Lão quản gia ở đứng bên cạnh nghe kế hoạch sửa sang lại phủ đệ của Đại tiểu thư và Tiểu thiếu gia thì khóe miệng run rẩy, trong lòng rơi lệ thành dòng sông.
Mặc Hương đồng cảm nhìn lão quản gia, âm thầm cầu nguyện trăm nghìn lần Hầu gia và phu nhân không được đồng ý kế hoạch sửa chữa của Đại tiểu thư và Tiểu thiếu gia, nếu không phủ Trường Nhạc Hầu sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành, thậm chí là cả Đại Chu mất.
Lúc này, một bà tử thở hổn hển chạy tới, trong tay cầm một tấm thiệp mời tinh xảo, bên ngoài tấm thiệp mời vẽ một đóa hoa sen xinh đẹp.
"Đại tiểu thư, tiểu thư Thanh Dao của phủ An Hầu bên cạnh đưa một tấm thiệp mời sang đây."
- -------------------------------------
p/s: Nếu thích truyện thì mn nhớ ấn vào ngôi sao nhỏ để ủng hộ mình nhé, tạo động lực cho mình rất nhiều luôn đó!!!.
/20
|