*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng lại nhìn Bộ Sơ Lâm, thấy nàng ta vội cười lấy lòng, nói tiếp: “Ta đã sớm biết nàng ta sẽ trốn đi đầu, phát lệnh truy nã chẳng qua là kế giương đông kích tây để Khang vương phủ lơ là cảnh giác, đợi khi vào Kinh, ta sẽ tính số với bọn họ.”
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười đầy ý tứ “Thế tử gióng trống khua chiêng đưa người đến đây chắc cũng bắt cả người thân của nàng ta tại Khang vương phủ luôn rồi nhỉ, người khác không ai mất tích, chỉ có mỗi người thân của nàng ta là biến mất tăm, Khang vương phủ sẽ nghĩ thế nào?”
Dĩ nhiên sẽ tin chắc là do Thẩm Hi Hòa ra tay.
Thẩm Hi Hòa đứng dậy, thong thả đi về phía Bộ Sơ Lâm, Bộ Sơ Lâm lùi từng bước, cuối cùng dán lưng vào vách. Thấy Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ xin tha, Thẩm Hi Hòa dịu dàng nói: “Thế tử, ta cứ ngỡ chúng ta đều là người thông minh, nếu người cứ muốn dò xét ta, xem như..”
Đừng tưởng nàng không biết Bộ Sơ Lâm nghĩ gì, nàng ta lo nàng đã biết được bí mật về thân phận con gái của mình nên không dám tùy tiện ra tay mà lợi dụng Khang vương phủ đánh đòn phủ đầu…
“Không không không.” Bộ Sơ Lâm lắc đầu như trống bỏi, “Là lỗi của ta, lỗi của ta, Hi Hòa muội muội đừng giận, ta cam đoan chỉ có lần này thôi.” “Nhưng người đã làm rối loạn kế hoạch của ta.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi nói.
“Ta thiếu… thiểu nợ cô, sau này nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả!” Bộ Sơ Lâm vội bày tỏ thái độ.
“Được thôi, vậy là người thiếu ta một cái ơn cứu mạng, ba món nợ ân tình.” Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu.
Bộ Sơ Lâm không dung nợ đầm đìa: “…”
“Sao? Không đúng à?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày.
“Đúng, đúng, đúng, cô nói đúng tất!” Bộ Sơ Lâm gật đầu lia lịa. Ám vệ của Bộ Sơ Lâm đang gác bên ngoài: “..”
Không hiểu sao hắn chợt cảm thấy chủ mình thật mất mặt quá đi thôi! “Đã vậy, giờ ta muốn xử lý nô bộc bỏ trốn, thế tử.” “Ta đi đây, đi ngay đây.” Bộ Sơ Lâm chuồn êm qua cửa sổ.
Ra khỏi phòng mới thấy không khí bên ngoài tươi mát biết bao, ám vệ đuổi theo, Bộ Sơ Lâm sợ hãi vỗ ngực: “Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, trên đời này sao lại có người phụ nữ đáng sợ đến thế cơ chứ, quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ người phụ nữ!”
Ám vệ: “…”
Chủ tử, có lẽ cô đã quên mình cũng là người phụ nữ đấy.
Sợ Bộ Sơ Lâm nhận ra rồi lại kiếm cơ hành bọn họ, ám vệ vội nói: “Theo thuộc hạ thấy, Chiêu Ninh quận chúa đầu có làm gì…”
“Đâu có làm gì?” Bộ Sơ Lâm quay ngoắt lại, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ và tuyệt vọng, “Thôi xong, ta kém Thẩm Hi Hòa thì cũng thôi, thuộc hạ của ta cũng không khôn ngoan bằng thuộc hạ của Thẩm Hi Hòa nữa.”
Ám vệ: “…”
“Ngươi cho rằng vì sao lần này gặp ta, Thẩm Hi Hòa hết hạ độc lại dùng hương?” Bộ Sơ Lâm quá thất vọng về thuộc hạ mình, “Nàng ta đã sớm đoán được ta tìm đến có chuyện gì nên muốn cảnh cáo ta, nếu ta đối nghịch với nàng ta, nàng ta sẽ khiến ta thở cũng không yên!”
Ám vệ thấy chủ tử nhà mình suy nghĩ quá nhiều. Bộ Sơ Lâm nhận ra ám vệ đang nghĩ gì, lòng càng bực bội hơn: “Phường giá áo túi cơm!”
Cứ đợi mà xem, nàng ta tự nhận mình cũng là người thông minh, bao năm nay vẫn luôn đấu trí bất phân thắng bại với đám cáo giá cáo trẻ của Tiêu gia, đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ dọa cho sợ mất mật, Thẩm Hi Hòa đúng là đa mưu túc trí.
Bộ Sơ Lâm bỗng mong chóng đến lúc Thẩm Hi Hòa vào Kinh.
Tâm trạng nàng ta hớn hở hẳn lên, còn khe khẽ ngâm nga.
Ám vệ: “..”
Không biết sao đột nhiên chủ tử lại vui vẻ vậy? Lẽ nào chủ tử bị kích thích quá độ nên đầu óc đâm ra bất thường?
Chủ tớ Bộ Sơ Lâm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trân Châu và Thẩm Hi Hòa, đúng lúc này, tiểu nhị của khách điếm cùng mấy người nữa bưng thức ăn đến.
Thấy Linh Lung bị trói nằm lăn lóc, nét mặt tươi cười của bọn họ cứng đờ, có điều cũng khôn khéo làm như không thấy, chỉ bày biện thức ăn lên bàn rồi khom người lui ra.
“Mặc Ngọc.” Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng, Mặc Ngọc bèn nhảy vào phòng qua cửa sổ, “Dùng bữa thôi.” Chủ tớ ba người dường như đã quên mất sự tồn tại của Linh Lung, Linh Lung nằm co ro trong xó, không dám hô hé một tiếng.
Đợi Thẩm Hi Hòa cơm nước xong xuôi, bát đĩa được dọn dẹp hết, Trân Châu mới hỏi: “Quận chúa, nên xử lý kẻ phản bội này như thế nào?”
Thẩm Hi Hòa đứng bên cửa sổ nhìn những căn nhà nổi dài san sát, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những dãy ngói đen, xa xa là bờ đề liễu rủ, cành liễu la đà trong gió.
Ánh mắt nàng thật dịu dàng: “Giao cho Mạc Viễn, biến nàng ta thành nhân trệt rồi ban đêm lẻn vào Khang vương phủ, đặt nàng ta vào phòng ngủ của lão vương phi.” (*) Một hình phạt tàn bạo đã từng được thi hành với một sủng phi của Hoàng đế Lưu Bang thời nhà Hán. Người bị hành hình bị chặt hết tay chân, móc mắt, cắt tai, biến thành “nhân trệ” (người lớn).
“Ừm ưm! Ừm ưm ưm!” Linh Lung giãy giụa dữ dội, khổ nỗi miệng đã bị nhét giẻ chặt cứng.
Trân Châu đang bưng một cốc nước bạc hà cho Thẩm Hi Hòa súc miệng, nghe nàng nói vậy, tuy nàng ta là người bình tĩnh nhưng cũng không khỏi run tay, làm văng mấy giọt nước lên mu bàn tay Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa bình thản lau đi như thể chẳng có việc gì, cầm lấy cốc nước từ tay nàng ta.
Mặc Ngọc vẫn rất bình tĩnh, nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy thì túm cổ áo Linh Lung lôi ra ngoài.
“Ưm ưm ưm!” Linh Lung vùng vẫy, mắt rưng rưng như có điều muốn nói.
“Quận chúa, hình như nàng ta muốn nói gì đó.”
“Chẳng lẽ nô bộc muốn nói gì chủ tử cũng phải nghe?” Thẩm Hi Hòa hỏi Trân Châu,
“Quận chúa, nô tỳ không nài nỉ giùm hạng để tiện mưu hại chủ tử như nàng ta, có điều nô tỳ nghĩ nàng ta hắn biết được nhiều điều về Khang vương phủ…”
Trân Châu còn chưa dứt lời, Thẩm Hi Hòa đã xua tay cắt ngang: “Ta không cần dò hỏi người của Khang vương phủ về tình hình trong phủ, cho dù nơi đó là tường đồng vách sắt đi nữa, một khi ta muốn nó diệt vong, nó ắt phải diệt vong.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Mặc Ngọc: “Ở chỗ ta không có chuyện lấy công chuộc tội, bất kỳ ai dám làm kẻ hai mặt đều sẽ có kết quả như vậy.” Tim Trân Châu như thắt lại: “Vâng.”
“Liệt vương điện hạ, một nén hương vẫn chưa đủ sao?” Thẩm Hi Hòa chợt lên tiếng.
Mặc Ngọc lập tức cảnh giác hẳn lên, Tiêu Trường Doanh vọt vào phòng, hắn mặc áo bào đỏ rực, sắc mặt hồng hào, tuấn tú nổi bật, xem ra vết thương đã ổn. “Quận chúa, sao cô biết ta đến đây đã được một nén hương?” Tiêu Trường Doanh thầm ngạc nhiên.
Mùi long não sực nức, mát lạnh gắt mũi, nàng đã có ấn tượng về mùi hương này từ lúc còn ở trong viện Mã gia.
Bộ Sơ Lâm cười hề hề bước lại gần: “Thế nào hả Hi Hòa muội muội, món quà ta tặng được đấy chứ?” Thẩm Hi Hòa liếc xéo Bộ Sơ Lâm, tựa như cười mà chẳng phải cười, giọng điệu bình thản: “Chỉ có thể thôi à?” Bộ Sơ Lâm trổ mắt: “Cô đã phát lệnh truy nã mà chẳng bắt được đứa nô bộc bỏ trốn này, ta cực khổ hết sức mới tìm được giùm cô, cô lại chẳng buồn ngó ngàng gì sao?” “Có không ít kẻ đưa mật thám đến bên cạnh ta từ bé, nhưng kẻ quyết định ra tay với ta trên đường lên Kinh thì chỉ có Khang vương phủ mà thôi.” Dứt lời, Thẩm Hi Hòa âm thầm liếc Linh Lung, thấy trong mắt nàng ta có vẻ sợ hãi thoáng qua trong tích tắc.
Nàng lại nhìn Bộ Sơ Lâm, thấy nàng ta vội cười lấy lòng, nói tiếp: “Ta đã sớm biết nàng ta sẽ trốn đi đầu, phát lệnh truy nã chẳng qua là kế giương đông kích tây để Khang vương phủ lơ là cảnh giác, đợi khi vào Kinh, ta sẽ tính số với bọn họ.”
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa nhoẻn cười đầy ý tứ “Thế tử gióng trống khua chiêng đưa người đến đây chắc cũng bắt cả người thân của nàng ta tại Khang vương phủ luôn rồi nhỉ, người khác không ai mất tích, chỉ có mỗi người thân của nàng ta là biến mất tăm, Khang vương phủ sẽ nghĩ thế nào?”
Dĩ nhiên sẽ tin chắc là do Thẩm Hi Hòa ra tay.
Thẩm Hi Hòa đứng dậy, thong thả đi về phía Bộ Sơ Lâm, Bộ Sơ Lâm lùi từng bước, cuối cùng dán lưng vào vách. Thấy Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ xin tha, Thẩm Hi Hòa dịu dàng nói: “Thế tử, ta cứ ngỡ chúng ta đều là người thông minh, nếu người cứ muốn dò xét ta, xem như..”
Đừng tưởng nàng không biết Bộ Sơ Lâm nghĩ gì, nàng ta lo nàng đã biết được bí mật về thân phận con gái của mình nên không dám tùy tiện ra tay mà lợi dụng Khang vương phủ đánh đòn phủ đầu…
“Không không không.” Bộ Sơ Lâm lắc đầu như trống bỏi, “Là lỗi của ta, lỗi của ta, Hi Hòa muội muội đừng giận, ta cam đoan chỉ có lần này thôi.” “Nhưng người đã làm rối loạn kế hoạch của ta.” Thẩm Hi Hòa chậm rãi nói.
“Ta thiếu… thiểu nợ cô, sau này nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả!” Bộ Sơ Lâm vội bày tỏ thái độ.
“Được thôi, vậy là người thiếu ta một cái ơn cứu mạng, ba món nợ ân tình.” Thẩm Hi Hòa hài lòng gật đầu.
Bộ Sơ Lâm không dung nợ đầm đìa: “…”
“Sao? Không đúng à?” Thẩm Hi Hòa nhướng mày.
“Đúng, đúng, đúng, cô nói đúng tất!” Bộ Sơ Lâm gật đầu lia lịa. Ám vệ của Bộ Sơ Lâm đang gác bên ngoài: “..”
Không hiểu sao hắn chợt cảm thấy chủ mình thật mất mặt quá đi thôi! “Đã vậy, giờ ta muốn xử lý nô bộc bỏ trốn, thế tử.” “Ta đi đây, đi ngay đây.” Bộ Sơ Lâm chuồn êm qua cửa sổ.
Ra khỏi phòng mới thấy không khí bên ngoài tươi mát biết bao, ám vệ đuổi theo, Bộ Sơ Lâm sợ hãi vỗ ngực: “Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, trên đời này sao lại có người phụ nữ đáng sợ đến thế cơ chứ, quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ người phụ nữ!”
Ám vệ: “…”
Chủ tử, có lẽ cô đã quên mình cũng là người phụ nữ đấy.
Sợ Bộ Sơ Lâm nhận ra rồi lại kiếm cơ hành bọn họ, ám vệ vội nói: “Theo thuộc hạ thấy, Chiêu Ninh quận chúa đầu có làm gì…”
“Đâu có làm gì?” Bộ Sơ Lâm quay ngoắt lại, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ và tuyệt vọng, “Thôi xong, ta kém Thẩm Hi Hòa thì cũng thôi, thuộc hạ của ta cũng không khôn ngoan bằng thuộc hạ của Thẩm Hi Hòa nữa.”
Ám vệ: “…”
“Ngươi cho rằng vì sao lần này gặp ta, Thẩm Hi Hòa hết hạ độc lại dùng hương?” Bộ Sơ Lâm quá thất vọng về thuộc hạ mình, “Nàng ta đã sớm đoán được ta tìm đến có chuyện gì nên muốn cảnh cáo ta, nếu ta đối nghịch với nàng ta, nàng ta sẽ khiến ta thở cũng không yên!”
Ám vệ thấy chủ tử nhà mình suy nghĩ quá nhiều. Bộ Sơ Lâm nhận ra ám vệ đang nghĩ gì, lòng càng bực bội hơn: “Phường giá áo túi cơm!”
Cứ đợi mà xem, nàng ta tự nhận mình cũng là người thông minh, bao năm nay vẫn luôn đấu trí bất phân thắng bại với đám cáo giá cáo trẻ của Tiêu gia, đây là lần đầu tiên bị một người phụ nữ dọa cho sợ mất mật, Thẩm Hi Hòa đúng là đa mưu túc trí.
Bộ Sơ Lâm bỗng mong chóng đến lúc Thẩm Hi Hòa vào Kinh.
Tâm trạng nàng ta hớn hở hẳn lên, còn khe khẽ ngâm nga.
Ám vệ: “..”
Không biết sao đột nhiên chủ tử lại vui vẻ vậy? Lẽ nào chủ tử bị kích thích quá độ nên đầu óc đâm ra bất thường?
Chủ tớ Bộ Sơ Lâm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trân Châu và Thẩm Hi Hòa, đúng lúc này, tiểu nhị của khách điếm cùng mấy người nữa bưng thức ăn đến.
Thấy Linh Lung bị trói nằm lăn lóc, nét mặt tươi cười của bọn họ cứng đờ, có điều cũng khôn khéo làm như không thấy, chỉ bày biện thức ăn lên bàn rồi khom người lui ra.
“Mặc Ngọc.” Thẩm Hi Hòa gọi một tiếng, Mặc Ngọc bèn nhảy vào phòng qua cửa sổ, “Dùng bữa thôi.” Chủ tớ ba người dường như đã quên mất sự tồn tại của Linh Lung, Linh Lung nằm co ro trong xó, không dám hô hé một tiếng.
Đợi Thẩm Hi Hòa cơm nước xong xuôi, bát đĩa được dọn dẹp hết, Trân Châu mới hỏi: “Quận chúa, nên xử lý kẻ phản bội này như thế nào?”
Thẩm Hi Hòa đứng bên cửa sổ nhìn những căn nhà nổi dài san sát, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống những dãy ngói đen, xa xa là bờ đề liễu rủ, cành liễu la đà trong gió.
Ánh mắt nàng thật dịu dàng: “Giao cho Mạc Viễn, biến nàng ta thành nhân trệt rồi ban đêm lẻn vào Khang vương phủ, đặt nàng ta vào phòng ngủ của lão vương phi.” (*) Một hình phạt tàn bạo đã từng được thi hành với một sủng phi của Hoàng đế Lưu Bang thời nhà Hán. Người bị hành hình bị chặt hết tay chân, móc mắt, cắt tai, biến thành “nhân trệ” (người lớn).
“Ừm ưm! Ừm ưm ưm!” Linh Lung giãy giụa dữ dội, khổ nỗi miệng đã bị nhét giẻ chặt cứng.
Trân Châu đang bưng một cốc nước bạc hà cho Thẩm Hi Hòa súc miệng, nghe nàng nói vậy, tuy nàng ta là người bình tĩnh nhưng cũng không khỏi run tay, làm văng mấy giọt nước lên mu bàn tay Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa bình thản lau đi như thể chẳng có việc gì, cầm lấy cốc nước từ tay nàng ta.
Mặc Ngọc vẫn rất bình tĩnh, nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy thì túm cổ áo Linh Lung lôi ra ngoài.
“Ưm ưm ưm!” Linh Lung vùng vẫy, mắt rưng rưng như có điều muốn nói.
“Quận chúa, hình như nàng ta muốn nói gì đó.”
“Chẳng lẽ nô bộc muốn nói gì chủ tử cũng phải nghe?” Thẩm Hi Hòa hỏi Trân Châu,
“Quận chúa, nô tỳ không nài nỉ giùm hạng để tiện mưu hại chủ tử như nàng ta, có điều nô tỳ nghĩ nàng ta hắn biết được nhiều điều về Khang vương phủ…”
Trân Châu còn chưa dứt lời, Thẩm Hi Hòa đã xua tay cắt ngang: “Ta không cần dò hỏi người của Khang vương phủ về tình hình trong phủ, cho dù nơi đó là tường đồng vách sắt đi nữa, một khi ta muốn nó diệt vong, nó ắt phải diệt vong.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Mặc Ngọc: “Ở chỗ ta không có chuyện lấy công chuộc tội, bất kỳ ai dám làm kẻ hai mặt đều sẽ có kết quả như vậy.” Tim Trân Châu như thắt lại: “Vâng.”
“Liệt vương điện hạ, một nén hương vẫn chưa đủ sao?” Thẩm Hi Hòa chợt lên tiếng.
Mặc Ngọc lập tức cảnh giác hẳn lên, Tiêu Trường Doanh vọt vào phòng, hắn mặc áo bào đỏ rực, sắc mặt hồng hào, tuấn tú nổi bật, xem ra vết thương đã ổn. “Quận chúa, sao cô biết ta đến đây đã được một nén hương?” Tiêu Trường Doanh thầm ngạc nhiên.
Mùi long não sực nức, mát lạnh gắt mũi, nàng đã có ấn tượng về mùi hương này từ lúc còn ở trong viện Mã gia.
/515
|