Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Rừng trúc đổ bóng, gió thu hiu hiu, hoa cúc nở muộn vàng rộ, hoa quế ngát hương.
Thẩm Hi Hòa mặc một bộ váy màu xanh lam nhạt, ngang ngực thắt một dải lụa hồng thêu hoa văn, dây nơ rủ xuống trông thật yểu điệu.
Hôm nay nàng không dán hoa điền mà đeo một chiếc vòng cài đầu tinh xảo, trông thanh nhã mà vẫn xinh đẹp.
Bộ Sơ Lâm tựa đầu lên cánh tay, say mê thưởng thức nhan sắc mỹ nhân: “Ta đã gặp qua rất nhiều danh môn thục nữ đoan trang nhã nhặn, nhưng so với muội, dáng vẻ điệu đà của bọn họ khiến ta thấy hơi gượng gạo.”
Rõ ràng Thẩm Hi Hòa không phải mẫu quý nữ được sĩ tộc bồi dưỡng mà nên, nhưng vì nàng không thể tập võ nên Thẩm Nhạc Sơn mới tìm danh sự dạy dỗ nàng, Bộ Sơ Lâm không tưởng tượng được nàng đã rèn luyện thế nào để có dáng vẻ này, từng cử chỉ, từng ánh mắt nụ cười đều toát lên sự thanh nhã tự nhiên.
Trước kia, Bộ Sơ Lâm ghét cay ghét đắng mở lễ nghi phiền phức của sĩ tộc, thấy sao mà khó chịu và rườm rà quá đỗi, nhưng giờ gặp được Thẩm Hi Hòa, nàng ta mới biết hóa ra khí chất sĩ tộc lại khiến người khác mê mẩn đến vậy.
Thẩm Hi Hòa lườm nàng ta một cái.
“Đúng đúng đúng, chính là đó.” Ảnh mắt Bộ Sơ Lâm như si như say,
“Chỉ cần một ánh mắt liếc qua đã thấy mê hồn.”
“Nếu có thể, ta chẳng muốn như thế.” Thẩm Hi Hòa khẽ nói. Bộ Sơ Lâm nghĩ sức khỏe nàng kém, không thể vận động nhiều, hàng ngày chỉ có thể giết thời giờ bằng những thú vui không tốn sức kia, không khỏi rầu rĩ, vội vàng nhìn sang Đoản Mệnh, tìm cách đánh trống lãng: “Con linh miêu này của muội hơi…”
Nàng ta suýt buột miệng rằng con linh miêu này là con linh miêu xấu nhất mình từng gặp.
Dù không nói thành lời, dường như Đoản Mệnh cũng cảm nhận được đối phương đang chê bai mình, nó kêu một tiếng rồi nhào lên, bất ngờ cho Bộ Sơ Lâm một nhát, để lại ba vết cào rướm máu trên mu bàn tay nàng ta.
Vết thương không sâu, Thẩm Hi Hòa không bận tâm lắm, tâm trạng nàng thật vui vẻ, bất giác mỉm cười.
Mỹ nhân cười một tiếng, trăm hoa nở rộ, cảnh sắc thêm phần tươi đẹp, năm tháng thanh xuân say đắm.
Bộ Sơ Lâm quên bẵng cơn đau trên tay, chợt buột miệng: “Hi Hòa muội muội, hay là muội gả cho ta đi.”
Hồng Ngọc và Bích Ngọc biết Bộ Sơ Lâm là nữ, nghe vậy thì trổ mắt ra, Mặc Ngọc rút kiểm kê lên cổ Bộ Sơ Lâm.
Thẩm Hi Hòa lườm Mặc Ngọc, nàng ta mới thu kiểm lại.
Bộ Sơ Lâm ngẫm lại mình vừa nói gì, không khỏi mất tự nhiên quệt mũi, nói với giọng điệu đùa giỡn: “Thật ra gả cho ta tốt biết mấy cơ chứ, ta đưa muội đi muôn nơi, từ hoang mạc Tây Bắc vượt núi băng rừng, đi khắp vùng đất Điện xưa của xứ Thục, chúng ta không cần để ý đến tình thế rồi ren ở đây, muội muốn làm gì ta làm cùng muội, ta sẽ luôn che chở muội, chiều theo muội.”
Thẩm Hi Hòa khựng lại, mắt cụp xuống: “Thế tử, ngươi dám xin bệ hạ tứ hôn thì ta dám gả.“.
Bầu không khí nặng nề hẳn đi, bọn họ đều biết đây là chuyện không tưởng. Vấn đề không phải là thân phận con gái của Bộ Sơ Lâm, mà là nếu Thục Nam vương phủ và Tây Bắc vương phủ thành thông gia, Hữu Ninh đề sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Ngày thành hôn của hai người cũng chính là ngày Tây Bắc và Thục Nam làm phán nhằm tự vệ.
Bộ Sơ Lâm cầm cốc nước vừa được rót đầy lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt lạnh lùng như thể sực nhớ đến chuyện gì: “Người đời chỉ nói đến lợi ích của quyền thế, nào biết đám người rơi vào vòng xoáy quyền thể như chúng ta đáng thương biết mấy.”
Thấy nàng ta toan rót thêm nước hoa mai, Thẩm Hi Hòa vén tay áo ngăn lại, nhẹ nhàng lấy đi cốc nước trong tay nàng ta, không cho nàng ta phản đối: “Việc gì phải đau buồn như thế? Ngươi chỉ biết dân thường rất tự do, nhưng lại không biết những thời điểm khốn khổ tuyệt vọng của bọn họ, có khi vì cái nghèo mà cửa nát nhà tan. Chúng ta nên biết ơn vì được sinh ra trong nhà quyền quý. Con đường ta đi phải do chính mình vạch ra. Nếu có bụi gai vướng chân thì lấy dao mở đường. Bị gai đâm chỉ là vết thương vặt vãnh, đợi đến lúc không còn ai dám tổn thương người nữa, những đau khổ kiểu ấy sẽ bị người xem như nước chảy bèo trôi.”
Bộ Sơ Lâm cảm thấy Thẩm Hi Hòa có sự cứng cỏi phi thường và cực kỳ thông thấu. Thậm chí khi trò chuyện cùng Thẩm Hi Hòa, nàng ta như được tiếp thêm động lực, bèn cười rạng rỡ: “Ta biết rồi.”
Nàng ta âm thầm tiếc nuối mình không phải đàn ông, bằng không nàng ta nhất định sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn trắc trở, quyết tranh giành một phen, không thử sao biết mỹ nhân có thể thuộc về mình hay không?
Bỗng dưng Bộ Sơ Lâm thấy ghen với gã đàn ông nào ngày sau có thể cưới được Thẩm Hi Hòa.
“Quận chúa, Trấn Bắc hầu cùng phu nhân đến.” Bích Ngọc bẩm báo.
“Muội có khách, thôi ta về, hôm khác lại đến tìm muội.” Bộ Sơ Lâm đứng dậy đi ra khỏi định, không kiếm được ngoài đầu nhìn Thẩm Hi Hòa đang đi một lối khác để đến chính đường.
Phu thê Trần Bắc hầu đến đây là vì chuyện hai huynh đệ Đinh gia, dù là chỉ ra nguyên nhân khiến ngựa bị mất khống chế hay là lúc sau giơ cao đánh khẽ đổi với Đinh Trị, hai người họ đều mắc nợ Thẩm Hi Hòa.
Bằng không, một đứa con trai của ông ta biến thành kẻ ăn chơi trác táng phóng ngựa trên đường phố, một đứa khác lại là đầu dây mối nhợ gây loạn triều cương.
Phu thê Trần Bắc hầu đem theo rất nhiều lễ vật đến thăm, hầu phu nhân cố gắng làm thân với Thẩm Hi Hòa, nhưng thấy nàng tỏ vẻ bình thản, từ đầu chỉ cuối đều tiếp đãi lịch sự mà xa cách, hai người biết điều sớm cáo từ.
Hôm sau, trời vừa mờ sáng, Thẩm Hi Hòa đã thức giấc để trang điểm, ăn vận hoa lệ tiến cung.
Hôm nay không phải ngày lên triều, Thẩm Hi Hòa vào cung chưa bao lâu đã gặp được Hữu Ninh đế.
“Thần nữ khấu kiến bệ hạ, bệ hạ thảnh an.”
“Chiêu Ninh không cần đa lễ.” Giọng Hữu Ninh để vừa có sự thâm trầm của kẻ lõi đời, vừa có sự hiền hòa của bậc trưởng bối, “Con đi đường vất vả, trẫm đã biết chuyện con gặp phải ở huyện Lâm Tương, chắc chắn trẫm sẽ lấy lại công bằng cho con.”
“Chiêu Ninh đa tạ bệ hạ.” Thẩm Hi Hòa khiêm tốn đáp.
“Phụ thân con đã khỏe chưa? Kể trẫm nghe xem bây giờ Tây Bắc thế nào…” Sau đó, Hữu Ninh để hàn huyên cùng nàng rất lâu, phần lớn là nói về Tây Bắc, giọng điệu mang đầy hồi ức.
Tiên đế hoang dâm vô độ, vì lấy lòng quý phi mà đích thân lên án Hoàng hậu đương thời, tức đương kim Thái hậu, đưa Thái hậu và hai địch tử đến Tây Bắc, may thay có Thẩm Nhạc Sơn âm thầm tiếp tể, về sau lại liều mạng giúp đỡ, Thái hậu mới có thể dẫn theo trưởng tử Khiêm vương và ẩu tử Hữu Ninh để quay về tấn công hoàng thành.
Tiếc thay, đêm trước công phá hoàng thành, Khiêm vương bị địch tập kích, bằng không ngai vàng đã không đến lượt Hữu Ninh đế.
Có thể nói, Tây Bắc là nơi Hữu Ninh để lớn lên.
Hữu Ninh để trò chuyện cùng nàng một canh giờ mới để nàng đi, không hề nhắc đến chuyện Tiêu thị lấy một lời. Thẩm Hi Hòa ra khỏi điện Thái Cực, rẽ trái đi về phía Đông cung, hôm qua nàng đã nhận lời, đương nhiên hôm nay phải ghé qua một lát cho tròn lễ nghĩa.
Trận tập kích mười chín năm trước không chỉ khiến phu thê Khiêm vương thiệt mạng, Hoàng hậu cũng vì bảo vệ Hữu Ninh đế mà qua đời.
Hữu Ninh để đăng cơ, truy phong vương phi là hoàng hậu, đồng thời hạ chỉ tuyên bố đời này không lập hậu, để không ai có thể lay động địa vị của Đông cung.
Tiêu Hoa Ung đứng hàng thứ bảy, sự vinh sủng Hoàng thượng dành cho hắn cao đến mức nào?
Các hoàng tử đều phải ký hủy chữ “Hoa” mà đổi tên lót thành chữ “Trường”, đãi ngộ của Thái tử sánh ngang với Hữu Ninh đế.
Vì lẽ đó, đương nhiên Đông cung cực kỳ nguy nga tráng lệ, thậm chí còn lộng lẫy hơn cả tẩm cung của Hoàng thượng. Thẩm Hi Hòa vừa đi đến cổng chính của Đông cung thì thấy Tiêu Hoa Ung mặc trường bào cổ tròn màu trắng đang đứng ở cửa cung, còn chưa vào Đông và hắn đã mặc thêm áo khoác, dường như đang ngóng trông ai.
Thấy Thẩm Hi Hòa, ánh mắt điềm đạm kín đáo của hắn bỗng sáng lên, vội vàng rảo bước đi đến chỗ nàng, ho khan vài tiếng rồi nói:
“Nàng đã đến rồi, ta cứ tưởng nàng sẽ không đến.”
Giọng hắn thoáng chút tủi thân khó lòng phát hiện ra.
/515
|