Chuông chùa nhiễu mộng, Phật âm mênh mang, thềm đá xanh chim hót ríu rít, dưới bệ vàng tiếng hạc mơ màng.
Chùa Tướng Quốc trang nghiêm bề thế3, cho dù Thẩm Hi Hòa không tôn sùng đạo Phật thì vẫn thấy tâm hồn
thanh thản giữa một nơi thanh u như thế này, có lẽ chốn cửa Phật thật sự có thể kh1iến người ta quên đi những
muộn phiền trần tục.
Khi gặp Diệp Vãn Đường, Thẩm Hi Hòa thấy nàng ta không còn mặc bộ váy lụa thêu hoa hải đường9 yêu thích như
mọi khi, nhưng trên tóc vẫn cài một đóa hải đường bằng lụa, chỉ là đổi sang màu trắng, nổi bật trên mái tóc đen
nhánh, khiến vẻ tiều 3tụy và mộc mạc của nàng ta càng lộ rõ.
“Quận chúa.” Diệp Vãn Đường nhẹ nhàng làm lễ.
Tiêu Trường Thái đã bị xóa tên khỏi ngọc điệp, 8không còn là Định vượng hay Tứ hoàng tử gì nữa, thế nên Diệp
Vãn Đường cũng không còn là tức con dâu gia mà chỉ là một quả phụ bình thường, đương nhiên phải làm lễ với
Thẩm Hi Hòa
Thẩm Hi Hòa vẫn đối xử với nàng ta như lúc trước, vẫn làm lễ chào hỏi với người ngang hàng: “Diệp Nhị nương
tử.”
Trong nhà, Diệp Vãn Đường xếp thứ hai, nàng ta còn có một vị đường tỷ thứ xuất.
“Quận chúa đến đây tìm ta à?” Diệp Vãn Đường mời Thẩm Hi Hòa đến ngồi dưới tán một cây bồ đề, tự mình rót
trà cho nàng.
“Sao cô biết?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Từ khi quận chúa vào Kinh đến nay, cả năm chỉ đi chùa một hai lần, có thể thấy quận chúa không tin vào đạo
Phật.” Diệp Vãn Đường đưa chúng trà cho Thẩm Hi Hòa bằng hai tay, “Hơn nữa, sau khi vào Hạ, quận chúa chưa
từng ra khỏi phủ, đến cả Đông cung cũng chẳng đi, hắn là sợ nóng.”
Nói đến đây, Diệp Vãn Đường ngước nhìn ánh nắng vàng rực rỡ rọi qua kẽ lá, dù chỉ mới sáng sớm nhưng vầng
thái dương đã tỏa nắng chói chang. Nàng ta nói tiếp: “Quận chúa không tin Phật, lại sợ nóng, vậy mà lại đội nắng
đến chùa Tướng Quốc, hẳn là có việc. Quận chúa vừa đến liền đi tìm ta, với tác phong quyết đoán xưa nay của
quận chúa, có thể suy ra việc này có liên quan đến ta.”
Diệp Vãn Đường từng là một trong chín đại tài nữ nức tiếng Kinh thành, mỗi người trong số họ đều có một tài nghệ
hơn người, bên cạnh đó còn học rộng hiểu nhiều, thông minh khôn khéo.
Tiếc thay, các thiếu nữ thường thi vị hóa tình yêu, Diệp Vãn Đường thông minh là thế mà vẫn bị Tiêu Trường Thái
che mắt.
Thẩm Hi Hòa nhất thời không nỡ phơi bày thực tế phũ phàng với Diệp Vãn Đường, muốn để nàng ta quên đi quá
khứ, làm lại từ đầu.
Nhưng cho dù nàng có thương hại Diệp Vãn Đường, không muốn lợi dụng nàng ta để đối phó với Tiêu Trường
Thái đi chăng nữa, liệu Tiêu Trường Thái có chịu buông tha Diệp Vãn Đường không có chứ?
Thẩm Hi Hòa cầm lấy chung trà Diệp Vãn Đường đưa bằng hai tay, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn, sau đó lấy
chiếc túi gấm cất trong ngực áo đưa cho nàng ta.
Diệp Vãn Đường thoáng hoang mang, cầm lấy túi gấm mở ra xem, thấy bên trong có một cây đánh lửa làm bằng
ống trúc và một miếng ngọc bội chạm hình lá bạch quả. Nàng ta bèn hỏi: “Quận chúa, đây là thứ gì…”
“Đây là vật làm tin và pháo hiệu xin cứu viện.” Thẩm Hi Hòa nói.
“Quận chúa đưa mấy thứ này cho ta làm gì?” Diệp Vãn Đường càng khó hiểu hơn.
Thẩm Hi Hòa bình thản nhìn Diệp Vãn Đường bằng cặp mắt đen láy đang in bóng nàng ta trong đó. Nàng ngừng
một chốc rồi mới nói: “Tiêu Trường Thái vẫn chưa chết.”
Diệp Vãn Đường biến sắc, cả người cứng đờ, bờ môi trắng bệch, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm. Nàng ta
phải vịn tay lên bàn đá mới không ngã.
Diệp Vãn Đường nghe như sét đánh ngang tai, Tiêu Trường Thái vẫn chưa chết ư?
Không ngờ hắn ta vẫn chưa chết! Nếu vậy thì hắn ta đang ở đâu? Sao Thẩm Hi Hòa biết được chuyện này?
Ánh mắt Diệp Vãn Đường nhìn Thẩm Hi Hòa tràn đầy hoang mang và ngờ vực, đương nhiên Thẩm Hi Hòa cũng
nhận ra điều đó, nàng điềm nhiên cất tiếng: “Người phóng hỏa hoàng làng chính là hắn, cô cùng giường chung gối
với hắn bao năm, lẽ nào chưa từng hoài nghi hắn chỉ giả chết?”
Dường như có gì đó trong lòng Diệp Vãn Đường vừa vỡ vụn, làm tiêu tan toàn bộ sức lực của nàng ta, khiến nàng
ta run run chực ngã dù vẫn đang ngồi.
Diệp Vãn Đường có từng nghi ngờ không? Có chứ, nhưng khi từng bước phát hiện ra những mặt xấu xa của Tiêu
Trường Thái, nàng ta thà rằng hắn đã chết. Dù vậy, Diệp Vãn Đường vẫn nhanh chóng đón nhận sự thật này.
“Bệ hạ sắp đến hành cùng Lân Du nghỉ mát, khi đó văn võ bá quan cũng tháp tùng. Đó sẽ là thời cơ tốt nhất để Tiêu
Trường Thái lẻn về Kinh đưa cô cao chạy xa bay.” Giọng Thẩm Hi Hòa vẫn điềm đạm.
Diệp Vãn Đường chợt nhìn Thẩm Hi Hòa: “Cớ sao ta phải trốn đi cùng hắn?“.
“Cô sẽ đi.” Thẩm Hi Hòa nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Trong lòng cô vẫn còn tình cảm dành cho hắn. Tuy hắn đã
làm trái với kỳ vọng của cô, tình cảm dành cho cô cũng không thuần khiết như cô tưởng, nhưng bao năm nay cũng
chưa từng phụ bạc cô. Có lẽ hắn không yêu cô sâu đậm như những lời thề non hẹn biến hắn từng nói, nhưng cũng
thật lòng thật dạ.”
Tiêu Trường Thái không hề chán ghét danh lợi như hắn luôn tỏ vẻ, nhưng lại không có người phụ nữ nào khác
ngoài Diệp Vãn Đường, chỉ riêng điểm này đã đủ khiến Diệp Vãn Đường không thể từ bỏ hắn. Trên đời có bao
nhiêu người đàn ông còn thua cả Tiêu Trường Thái chứ, hơn nữa Tiêu Trường Thái là hoàng tử, có dã tâm cũng là
chuyện thường tình.
Điều đó có thể khiến Diệp Vãn Đường đau lòng, nhưng lại không thể chỉ trích hắn. Với trí tuệ của mình, Diệp Vãn
Đường cũng đoán được ngay từ thời khắc Diệp Kỳ đồng ý gả mình cho Tiêu Trường Thái thì Diệp gia đã không
muốn đứng ngoài cuộc nữa rồi. Diệp gia cũng thèm khát quyền lực, vừa hay gặp được Tiêu Trường Thái, chứ
chẳng phải bị hắn làm liên lụy gì cả.
Cặp mắt Thẩm Hi Hòa bình thản tựa mặt hồ yên ả nhưng lại có khả năng soi tỏ lòng người, giọng điệu nàng nhẹ
nhàng nhưng lời nói lại tràn đầy sắc bén.
Tâm tư Diệp Vãn Đường bị Thẩm Hi Hòa bóc trần triệt để, nàng ta quay đầu đi, không đối mặt với Thẩm Hi Hòa
nữa: “Quận chúa đã khẳng định chắc nịch rằng ta không thể từ bỏ hắn, sẽ bỏ trốn cùng hắn thì còn làm chuyện
thừa thãi làm gì? Chẳng lẽ ta sẽ vì quận chúa mà hại hắn sao?”
Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi và nói: “Cô sẽ đi cùng hắn vì trong lòng vẫn còn kỳ vọng, nhưng ta không ngại nói
cho cô biết, kỳ vọng của cô chung quy chỉ là mộng ảo mà thôi. Ta nói cô biết chuyện này không phải vì muốn cô
giúp ta gài bẫy hắn, mà là chừa cho cô một con đường lui. Rồi sẽ có ngày cô thất vọng tột độ với hắn, nhưng lại
chẳng biết nhờ ai giúp đỡ. Khi ấy, hãy nhớ rằng trên đời này vẫn còn có người có thể giúp cô một tay.”
Diệp Vãn Đường siết chặt tay áo, hàng mi dài khẽ run: “Nếu ta tin lời quận chúa thì còn theo hắn làm gì? Còn nếu
ta không tin, cớ sao lại nhận đồ quận chúa đưa?”
“Cô tin lời ta, nhưng trong lòng vẫn còn chút mong đợi, mong rằng sau khi rơi vào hoàn cảnh hôm nay, hoàn toàn đánh mất cơ hội
tranh giành ngôi báu, Tiêu Trường Thái có thể thật sự buông bỏ khát khao quyền lực.” Thẩm Hi Hòa điềm nhiên cất tiếng, “Nhưng cô
đã phải thất vọng quá nhiều lần, nên sẽ giữ thái độ nửa tin nửa ngờ với cả ta và hắn.”
Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa đứng dậy: “Ta biết cô sẽ nhận, nhưng nếu có thể, ta chỉ mong cả đời này cô sẽ không cần dùng đến chiếc
túi gấm ta đã đưa.”
Tuy Diệp Văn Đường không đến mức yêu Tiêu Trường Thái sâu đậm, nhưng nếu được như vậy thì giấc mộng đẹp của nàng ta sẽ trở
thành hiện thực, Tiêu Trường Thái thật sự quên đi tất cả, hai người bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau, tựa như Tiêu Trường Du và Biện
Tiên Di vậy.
Thẩm Hi Hòa không đợi Diệp Văn Đường trả lời mà quay người đi ngay. Một chiếc lá bồ đề xanh biếc rụng xuống tay nàng. Thẩm Hi
Hòa ngừng lại nhìn chiếc lá rồi nói: “Nhị nương tử thông minh can đàm, không đáng phải hương tiêu ngọc vẫn vì một người đàn ông.
Sống trên đời này, muốn có một tình yêu đẹp từ đầu chí cuối chỉ là một hy vọng xa vời, có bao nhiêu người đến một khởi đầu tốt đẹp
còn chẳng dám mơ? Nếu không thể có một cái kết đẹp thì chí ít cũng từng có được, tựa như người nhà Phật lịch kiếp vậy, một khi
hiểu được thấu đáo là đã ngộ đạo.”
Chùa Tướng Quốc trang nghiêm bề thế3, cho dù Thẩm Hi Hòa không tôn sùng đạo Phật thì vẫn thấy tâm hồn
thanh thản giữa một nơi thanh u như thế này, có lẽ chốn cửa Phật thật sự có thể kh1iến người ta quên đi những
muộn phiền trần tục.
Khi gặp Diệp Vãn Đường, Thẩm Hi Hòa thấy nàng ta không còn mặc bộ váy lụa thêu hoa hải đường9 yêu thích như
mọi khi, nhưng trên tóc vẫn cài một đóa hải đường bằng lụa, chỉ là đổi sang màu trắng, nổi bật trên mái tóc đen
nhánh, khiến vẻ tiều 3tụy và mộc mạc của nàng ta càng lộ rõ.
“Quận chúa.” Diệp Vãn Đường nhẹ nhàng làm lễ.
Tiêu Trường Thái đã bị xóa tên khỏi ngọc điệp, 8không còn là Định vượng hay Tứ hoàng tử gì nữa, thế nên Diệp
Vãn Đường cũng không còn là tức con dâu gia mà chỉ là một quả phụ bình thường, đương nhiên phải làm lễ với
Thẩm Hi Hòa
Thẩm Hi Hòa vẫn đối xử với nàng ta như lúc trước, vẫn làm lễ chào hỏi với người ngang hàng: “Diệp Nhị nương
tử.”
Trong nhà, Diệp Vãn Đường xếp thứ hai, nàng ta còn có một vị đường tỷ thứ xuất.
“Quận chúa đến đây tìm ta à?” Diệp Vãn Đường mời Thẩm Hi Hòa đến ngồi dưới tán một cây bồ đề, tự mình rót
trà cho nàng.
“Sao cô biết?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Từ khi quận chúa vào Kinh đến nay, cả năm chỉ đi chùa một hai lần, có thể thấy quận chúa không tin vào đạo
Phật.” Diệp Vãn Đường đưa chúng trà cho Thẩm Hi Hòa bằng hai tay, “Hơn nữa, sau khi vào Hạ, quận chúa chưa
từng ra khỏi phủ, đến cả Đông cung cũng chẳng đi, hắn là sợ nóng.”
Nói đến đây, Diệp Vãn Đường ngước nhìn ánh nắng vàng rực rỡ rọi qua kẽ lá, dù chỉ mới sáng sớm nhưng vầng
thái dương đã tỏa nắng chói chang. Nàng ta nói tiếp: “Quận chúa không tin Phật, lại sợ nóng, vậy mà lại đội nắng
đến chùa Tướng Quốc, hẳn là có việc. Quận chúa vừa đến liền đi tìm ta, với tác phong quyết đoán xưa nay của
quận chúa, có thể suy ra việc này có liên quan đến ta.”
Diệp Vãn Đường từng là một trong chín đại tài nữ nức tiếng Kinh thành, mỗi người trong số họ đều có một tài nghệ
hơn người, bên cạnh đó còn học rộng hiểu nhiều, thông minh khôn khéo.
Tiếc thay, các thiếu nữ thường thi vị hóa tình yêu, Diệp Vãn Đường thông minh là thế mà vẫn bị Tiêu Trường Thái
che mắt.
Thẩm Hi Hòa nhất thời không nỡ phơi bày thực tế phũ phàng với Diệp Vãn Đường, muốn để nàng ta quên đi quá
khứ, làm lại từ đầu.
Nhưng cho dù nàng có thương hại Diệp Vãn Đường, không muốn lợi dụng nàng ta để đối phó với Tiêu Trường
Thái đi chăng nữa, liệu Tiêu Trường Thái có chịu buông tha Diệp Vãn Đường không có chứ?
Thẩm Hi Hòa cầm lấy chung trà Diệp Vãn Đường đưa bằng hai tay, nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn, sau đó lấy
chiếc túi gấm cất trong ngực áo đưa cho nàng ta.
Diệp Vãn Đường thoáng hoang mang, cầm lấy túi gấm mở ra xem, thấy bên trong có một cây đánh lửa làm bằng
ống trúc và một miếng ngọc bội chạm hình lá bạch quả. Nàng ta bèn hỏi: “Quận chúa, đây là thứ gì…”
“Đây là vật làm tin và pháo hiệu xin cứu viện.” Thẩm Hi Hòa nói.
“Quận chúa đưa mấy thứ này cho ta làm gì?” Diệp Vãn Đường càng khó hiểu hơn.
Thẩm Hi Hòa bình thản nhìn Diệp Vãn Đường bằng cặp mắt đen láy đang in bóng nàng ta trong đó. Nàng ngừng
một chốc rồi mới nói: “Tiêu Trường Thái vẫn chưa chết.”
Diệp Vãn Đường biến sắc, cả người cứng đờ, bờ môi trắng bệch, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm. Nàng ta
phải vịn tay lên bàn đá mới không ngã.
Diệp Vãn Đường nghe như sét đánh ngang tai, Tiêu Trường Thái vẫn chưa chết ư?
Không ngờ hắn ta vẫn chưa chết! Nếu vậy thì hắn ta đang ở đâu? Sao Thẩm Hi Hòa biết được chuyện này?
Ánh mắt Diệp Vãn Đường nhìn Thẩm Hi Hòa tràn đầy hoang mang và ngờ vực, đương nhiên Thẩm Hi Hòa cũng
nhận ra điều đó, nàng điềm nhiên cất tiếng: “Người phóng hỏa hoàng làng chính là hắn, cô cùng giường chung gối
với hắn bao năm, lẽ nào chưa từng hoài nghi hắn chỉ giả chết?”
Dường như có gì đó trong lòng Diệp Vãn Đường vừa vỡ vụn, làm tiêu tan toàn bộ sức lực của nàng ta, khiến nàng
ta run run chực ngã dù vẫn đang ngồi.
Diệp Vãn Đường có từng nghi ngờ không? Có chứ, nhưng khi từng bước phát hiện ra những mặt xấu xa của Tiêu
Trường Thái, nàng ta thà rằng hắn đã chết. Dù vậy, Diệp Vãn Đường vẫn nhanh chóng đón nhận sự thật này.
“Bệ hạ sắp đến hành cùng Lân Du nghỉ mát, khi đó văn võ bá quan cũng tháp tùng. Đó sẽ là thời cơ tốt nhất để Tiêu
Trường Thái lẻn về Kinh đưa cô cao chạy xa bay.” Giọng Thẩm Hi Hòa vẫn điềm đạm.
Diệp Vãn Đường chợt nhìn Thẩm Hi Hòa: “Cớ sao ta phải trốn đi cùng hắn?“.
“Cô sẽ đi.” Thẩm Hi Hòa nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Trong lòng cô vẫn còn tình cảm dành cho hắn. Tuy hắn đã
làm trái với kỳ vọng của cô, tình cảm dành cho cô cũng không thuần khiết như cô tưởng, nhưng bao năm nay cũng
chưa từng phụ bạc cô. Có lẽ hắn không yêu cô sâu đậm như những lời thề non hẹn biến hắn từng nói, nhưng cũng
thật lòng thật dạ.”
Tiêu Trường Thái không hề chán ghét danh lợi như hắn luôn tỏ vẻ, nhưng lại không có người phụ nữ nào khác
ngoài Diệp Vãn Đường, chỉ riêng điểm này đã đủ khiến Diệp Vãn Đường không thể từ bỏ hắn. Trên đời có bao
nhiêu người đàn ông còn thua cả Tiêu Trường Thái chứ, hơn nữa Tiêu Trường Thái là hoàng tử, có dã tâm cũng là
chuyện thường tình.
Điều đó có thể khiến Diệp Vãn Đường đau lòng, nhưng lại không thể chỉ trích hắn. Với trí tuệ của mình, Diệp Vãn
Đường cũng đoán được ngay từ thời khắc Diệp Kỳ đồng ý gả mình cho Tiêu Trường Thái thì Diệp gia đã không
muốn đứng ngoài cuộc nữa rồi. Diệp gia cũng thèm khát quyền lực, vừa hay gặp được Tiêu Trường Thái, chứ
chẳng phải bị hắn làm liên lụy gì cả.
Cặp mắt Thẩm Hi Hòa bình thản tựa mặt hồ yên ả nhưng lại có khả năng soi tỏ lòng người, giọng điệu nàng nhẹ
nhàng nhưng lời nói lại tràn đầy sắc bén.
Tâm tư Diệp Vãn Đường bị Thẩm Hi Hòa bóc trần triệt để, nàng ta quay đầu đi, không đối mặt với Thẩm Hi Hòa
nữa: “Quận chúa đã khẳng định chắc nịch rằng ta không thể từ bỏ hắn, sẽ bỏ trốn cùng hắn thì còn làm chuyện
thừa thãi làm gì? Chẳng lẽ ta sẽ vì quận chúa mà hại hắn sao?”
Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi và nói: “Cô sẽ đi cùng hắn vì trong lòng vẫn còn kỳ vọng, nhưng ta không ngại nói
cho cô biết, kỳ vọng của cô chung quy chỉ là mộng ảo mà thôi. Ta nói cô biết chuyện này không phải vì muốn cô
giúp ta gài bẫy hắn, mà là chừa cho cô một con đường lui. Rồi sẽ có ngày cô thất vọng tột độ với hắn, nhưng lại
chẳng biết nhờ ai giúp đỡ. Khi ấy, hãy nhớ rằng trên đời này vẫn còn có người có thể giúp cô một tay.”
Diệp Vãn Đường siết chặt tay áo, hàng mi dài khẽ run: “Nếu ta tin lời quận chúa thì còn theo hắn làm gì? Còn nếu
ta không tin, cớ sao lại nhận đồ quận chúa đưa?”
“Cô tin lời ta, nhưng trong lòng vẫn còn chút mong đợi, mong rằng sau khi rơi vào hoàn cảnh hôm nay, hoàn toàn đánh mất cơ hội
tranh giành ngôi báu, Tiêu Trường Thái có thể thật sự buông bỏ khát khao quyền lực.” Thẩm Hi Hòa điềm nhiên cất tiếng, “Nhưng cô
đã phải thất vọng quá nhiều lần, nên sẽ giữ thái độ nửa tin nửa ngờ với cả ta và hắn.”
Nói đến đây, Thẩm Hi Hòa đứng dậy: “Ta biết cô sẽ nhận, nhưng nếu có thể, ta chỉ mong cả đời này cô sẽ không cần dùng đến chiếc
túi gấm ta đã đưa.”
Tuy Diệp Văn Đường không đến mức yêu Tiêu Trường Thái sâu đậm, nhưng nếu được như vậy thì giấc mộng đẹp của nàng ta sẽ trở
thành hiện thực, Tiêu Trường Thái thật sự quên đi tất cả, hai người bọn họ sẽ hạnh phúc bên nhau, tựa như Tiêu Trường Du và Biện
Tiên Di vậy.
Thẩm Hi Hòa không đợi Diệp Văn Đường trả lời mà quay người đi ngay. Một chiếc lá bồ đề xanh biếc rụng xuống tay nàng. Thẩm Hi
Hòa ngừng lại nhìn chiếc lá rồi nói: “Nhị nương tử thông minh can đàm, không đáng phải hương tiêu ngọc vẫn vì một người đàn ông.
Sống trên đời này, muốn có một tình yêu đẹp từ đầu chí cuối chỉ là một hy vọng xa vời, có bao nhiêu người đến một khởi đầu tốt đẹp
còn chẳng dám mơ? Nếu không thể có một cái kết đẹp thì chí ít cũng từng có được, tựa như người nhà Phật lịch kiếp vậy, một khi
hiểu được thấu đáo là đã ngộ đạo.”
/515
|