Thiên tử nghỉ ngơi không quá ba canh giờ một ngày, xưa nay các vị Hoàng đế cần chính đều
theo tiêu chuẩn đó.
Mỗi ngày, Thẩm Hi Hòa cần ngủ đủ bốn canh giờ, hơn nữa cây cao gió lớn, thiên tử nắm quyền hành trong tay,
đồng th1ời cũng phải đối mặt với nguy cơ tứ phía, nghe nói một ngày phải phê duyệt cả trăm tờ sớ, chỉ mới nghĩ
đến đó Thấm Hi H9òa đã thấy trách nhiệm quá mức nặng nề, không đủ sức đảm nhận.
Làm Thái hậu lại khác. Thái hậu không cần quản l3ý hậu cung, lại được Hoàng thượng tôn kính và hiếu thuận vì là
trưởng bối. Thái hậu muốn ở trong cung thì ở, muốn đến c8hùa miếu hay hành cung thì đến, ngày ngày trồng hoa,
uống trà, xem kịch, chơi trò chơi, tiêu dao tự tại biết mấy.
“U U muốn nói sau này sẽ sinh cho ta một tiểu hoàng tử để kế thừa giang sơn này sao?” Tiêu Hoa Ung nháy mắt.
Thẩm Hi Hòa bật cười thành tiếng, dù mặt mày tươi cười nhưng câu trả lời của nàng lại hết sức vô tình: “Ta đang
nhắc điện hạ phải thuận lợi đăng cơ trước đã.”
Chỉ cần Tiêu Hoa Ung trở thành Hoàng đế thì ngôi Thái hậu sau này chắc chắn không thoát khỏi tay Thấm Hi Hòa.
Cho dù nàng và Tiêu Hoa Ung có con hay không thì cũng không ai có thể vượt mặt nàng được. Dù là nhận con nuôi
cũng phải được nàng gật đầu đồng ý, sau này đứa trẻ đó cũng phải tôn nàng làm Thái hậu, cả đời hiếu thuận với
nàng.
Nụ cười mập mờ của Tiêu Hoa Ung cứng đờ, hắn hừ lạnh một tiếng: “Con nuôi có thể đồng lòng với nàng được à?”
“Nếu ta đủ năng lực thì con nuôi cũng có thể đồng lòng với ta, còn nếu ta vô dụng thì có là con ruột cũng chưa chắc
đã đứng về phía ta.” Thấy Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ hậm hực, Thẩm Hi Hòa chậm rãi dời mắt, cố nén cười, “Nhân chi sơ,
tính bản thiện, cha mẹ nào con ấy. Nếu ta thật sự muốn nhận con nuôi thì sẽ chọn một đứa bé nhỏ tuổi rồi tự tay
dạy dỗ.”
Tiêu Hoa Ung càng nghe càng khó chịu: “U U nghĩ chu đáo vậy hẳn là đã có dự định từ lâu.”
“Phải.” Thẩm Hi Hòa thẳng thắn gật đầu, “Ngay từ khi muốn gả cho điện hạ, ta đã nghĩ đến những chuyện này.”
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, liệu sức khỏe của mình có thể cho phép mình làm mẹ được không, liệu mình
và Thái tử có duyên con cái hay không, liệu mình có thể làm mẹ trong lúc hắn còn sống hay không.
Tiêu Hoa Ung nghiến răng nghiến lợi, lòng chua chát. Thẩm Hi Hòa chưa gả đã nghĩ đến chuyện con cái của hai
người, thoạt nghe cứ ngỡ nàng yêu hắn tha thiết, chẳng qua là vì lợi ích mà thôi.
“U U thường nói ta có tầm nhìn xa, nhưng ta phải thừa nhận mình còn chưa bằng U U.” Tiêu Hoa Ung cạnh khóe.
Thẩm Hi Hòa rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ấm ức
của Tiêu Hoa Ung, nghiêm nghị nói: “Ta đã nói với điện hạ rồi, con người ai cũng có lúc thay đổi. Trước kia ta nghĩ
thế, nhưng trước mắt ta chỉ muốn làm Thái tử phi thôi.”
Tiêu Hoa Ung ngẩn người, vẻ ấm ức trên mặt còn chưa phai nhạt, nhất thời chưa kịp phản ứng. Đến khi hắn hiểu ra
thì Thẩm Hi Hòa đã đứng dậy đi rồi. Tiêu Hoa Ung vô thức vươn tay, dải lụa mỏng như cánh ve phớt nhẹ qua lòng
bàn tay hắn.
“U U, vừa rồi nàng nói vậy là sao?” Tiêu Hoa Ung đuổi theo.
Thẩm Hi Hòa bước qua thềm, đóng cửa lại, đi vào phòng.
Tiêu Hoa Ung không tiện phá cửa dù rất muốn làm vậy, muốn được nghe một câu nói ngọt thì phải biết điều thôi.
Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn qua ô cửa mà hỏi: “U U, câu vừa rồi của nàng có ý gì?”
Thẩm Hi Hòa tươi cười nhìn hắn: “Tự nghĩ đi.”
Tiếng cười của nàng tựa như cơn gió mát giữa ngày hè lướt qua trăm hoa đang đua nở, thắm đượm hương hoa
thơm ngát rồi phả hơi lạnh vào lòng hắn, khiến cõi lòng hắn nhộn nhạo.
Tiêu Hoa Ung chôn chân bên cửa sổ, nở nụ cười ngờ nghệch: “U U thích ta.”
Thẩm Hi Hòa mặc kệ hắn. Tiêu Hoa Ung vẫn đứng cười một mình hồi lâu, mãi đến khi Thiên Viên đi tới. Vừa thấy
mặt Thiên Viên, Tiêu Hoa Ung lập tức thôi cười, mặt mày đậm vẻ ghét bỏ.
“Điện hạ, bệ hạ triệu ngài hồi cung.” Thiên Viên dè dặt lên tiếng.
Tiêu Hoa Ung uể oải gật đầu, sau đó lại quay sang tươi cười rạng rỡ với Thẩm Hi Hòa: “Ta phải hồi cung đây. Ta đã
sắp xếp thỏa đáng ở hành cung rồi, nàng chỉ cần mang theo vài món đồ dùng yêu thích là được.”
Hắn nhìn Thẩm Hi Hòa đầy lưu luyến, Thẩm Hi Hòa lại chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Tiêu Hoa Ung
đành rời đi với vẻ mất mát.
Tiếng bước chân xa dần, Thẩm Hi Hòa mới đi đến bên cửa sổ. Nàng vừa mới đặt tay lên ô cửa, Tiêu Hoa Ung thình
lình ló đầu ra, làm nàng giật mình nhảy dựng.
Tiêu Hoa Ung cười gian: “Nàng đừng mơ Thái hậu gì hết, Thái thượng Hoàng hậu thì được.”
Nói đoạn, Tiêu Hoa Ung mỉm cười với nàng rồi từ từ lùi lại, đến nguyệt môn mới chịu quay lưng đi. Thẩm Hi Hòa
nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, khóe môi dần cong lên, ý cười tuy nhạt nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Tình cảm nàng dành cho Tiêu Hoa Ung không đến mức khắc sâu trong xương cốt, một ngày không gặp tựa cách ba
thu như trong thoại bản, nhưng Tiểu Hoa Ung giống như một dòng nước ấm chầm chậm len lỏi vào tim nàng, dẫu
rằng không mùi không vị nhưng lại có thể xua tan cơn khát.
Chiều hôm ấy, Hữu Ninh để hạ chỉ đến hành cùng nghỉ mát, đi kèm thánh chỉ là danh sách người đi kẻ ở của các
quan viên.
Số người có thể tháp tùng thánh giá không nhiều không ít, nhưng tính cả quân đội đồng hành hộ giá thì cũng gần
vạn người Thẩm Hi Hòa đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng từ lâu
Trước khi lên đường một ngày, Thẩm Hi Hòa nhận được một lá thư và một hộp vàng từ chỗ Tề Bồi.
Thiếu niên này tuy tàn nhưng không phế, còn muốn gia nhập dưới trướng nàng. Hai người đã giao hẹn, nàng đưa
cho cậu ta một trăm lượng vàng, nếu cậu ta kiếm được một nghìn lượng vàng trong vòng một năm thì sẽ nhận cậu
ta làm thuộc hạ.
Bây giờ mới có nửa năm mà Tề Bồi đã làm được. Thẩm Hi Hòa mở thư ra xem, sau khi đọc xong, sắc mặt nàng trở
nên nghiêm trọng.
“Vùng Hàng Gia Hồ* xảy ra chuyện lớn rồi, ta phải vào cung một chuyến.” Thẩm Hi Hòa cầm theo thư của Tề Bồi
vào cung, đến thắng Đông cũng tìm Tiêu Hoa Ung.
(*) Đồng bằng Hàng Gia Hồ là đồng bằng lớn nhất Chiết Giang, có các thành phố Hàng Châu, Gia Hưng và Hồ
Châu.
Tiêu Hoa Ung vốn đang nghe triều thần thảo luận chính sự, vừa nhận được tín hiệu báo tin Thẩm Hi Hòa vào cung
liền tỏ vẻ suy yếu, mặt mày tái nhợt. Mấy vị đại thần thay nhau khuyên bảo, hắn bèn miễn cưỡng đồng ý về Đông
cung nghỉ ngơi.
củay
từ khi thấy thấu khuyên bản, khi
“U U có việc gì gấp à?” Thấy Thẩm Hi Hòa đứng ở xa xa, Tiêu Hoa Ung vội rảo bước đến bên nàng. Ngày mai là
ngày lên đường đến hành cung, lại đang tiết trời oi bức, nếu không có chuyện khẩn cấp, Thẩm Hi Hòa sẽ không vào
cung
“Mời điện hạ xem.” Thẩm Hi Hòa đưa lá thư của Tề Bồi cho Tiêu Hoa Ung.
Tề Bồi kiếm được số tiền kia là nhờ lá dâu. Bởi lẽ rất khó nắm bắt lượng tiêu thụ lá dâu của tằm nên năm nào cũng có tình trạng đầu
cơ lá dâu tại vùng Giang Chiết.
Có những năm tằm chín rộ một loạt, lá dâu thiếu trầm trọng. Cứu tằm như cứu hỏa, để không ảnh hưởng đến tiến độ nhà tơ của tằm,
người nuôi tằm phải chèo thuyền đi mấy chục dặm, thậm chí hơn trăm dặm để mua lá dâu cho tằm ăn.
Thế là hàng năm cứ đến dịp tằm làm kén là lại có thương nhân thu mua lá dâu đầu cơ chờ thời tại vùng Giang Chiết. Giá lá dâu rất
khó khống chế, lúc cần thì quý như vàng, lúc không cần lại chẳng khác nào cỏ dại, đến tay nuôi tằm lão luyện cũng khó đoán được
đầu cơ lá dâu sẽ lời hay lỗ.
theo tiêu chuẩn đó.
Mỗi ngày, Thẩm Hi Hòa cần ngủ đủ bốn canh giờ, hơn nữa cây cao gió lớn, thiên tử nắm quyền hành trong tay,
đồng th1ời cũng phải đối mặt với nguy cơ tứ phía, nghe nói một ngày phải phê duyệt cả trăm tờ sớ, chỉ mới nghĩ
đến đó Thấm Hi H9òa đã thấy trách nhiệm quá mức nặng nề, không đủ sức đảm nhận.
Làm Thái hậu lại khác. Thái hậu không cần quản l3ý hậu cung, lại được Hoàng thượng tôn kính và hiếu thuận vì là
trưởng bối. Thái hậu muốn ở trong cung thì ở, muốn đến c8hùa miếu hay hành cung thì đến, ngày ngày trồng hoa,
uống trà, xem kịch, chơi trò chơi, tiêu dao tự tại biết mấy.
“U U muốn nói sau này sẽ sinh cho ta một tiểu hoàng tử để kế thừa giang sơn này sao?” Tiêu Hoa Ung nháy mắt.
Thẩm Hi Hòa bật cười thành tiếng, dù mặt mày tươi cười nhưng câu trả lời của nàng lại hết sức vô tình: “Ta đang
nhắc điện hạ phải thuận lợi đăng cơ trước đã.”
Chỉ cần Tiêu Hoa Ung trở thành Hoàng đế thì ngôi Thái hậu sau này chắc chắn không thoát khỏi tay Thấm Hi Hòa.
Cho dù nàng và Tiêu Hoa Ung có con hay không thì cũng không ai có thể vượt mặt nàng được. Dù là nhận con nuôi
cũng phải được nàng gật đầu đồng ý, sau này đứa trẻ đó cũng phải tôn nàng làm Thái hậu, cả đời hiếu thuận với
nàng.
Nụ cười mập mờ của Tiêu Hoa Ung cứng đờ, hắn hừ lạnh một tiếng: “Con nuôi có thể đồng lòng với nàng được à?”
“Nếu ta đủ năng lực thì con nuôi cũng có thể đồng lòng với ta, còn nếu ta vô dụng thì có là con ruột cũng chưa chắc
đã đứng về phía ta.” Thấy Tiêu Hoa Ung tỏ vẻ hậm hực, Thẩm Hi Hòa chậm rãi dời mắt, cố nén cười, “Nhân chi sơ,
tính bản thiện, cha mẹ nào con ấy. Nếu ta thật sự muốn nhận con nuôi thì sẽ chọn một đứa bé nhỏ tuổi rồi tự tay
dạy dỗ.”
Tiêu Hoa Ung càng nghe càng khó chịu: “U U nghĩ chu đáo vậy hẳn là đã có dự định từ lâu.”
“Phải.” Thẩm Hi Hòa thẳng thắn gật đầu, “Ngay từ khi muốn gả cho điện hạ, ta đã nghĩ đến những chuyện này.”
Nàng đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, liệu sức khỏe của mình có thể cho phép mình làm mẹ được không, liệu mình
và Thái tử có duyên con cái hay không, liệu mình có thể làm mẹ trong lúc hắn còn sống hay không.
Tiêu Hoa Ung nghiến răng nghiến lợi, lòng chua chát. Thẩm Hi Hòa chưa gả đã nghĩ đến chuyện con cái của hai
người, thoạt nghe cứ ngỡ nàng yêu hắn tha thiết, chẳng qua là vì lợi ích mà thôi.
“U U thường nói ta có tầm nhìn xa, nhưng ta phải thừa nhận mình còn chưa bằng U U.” Tiêu Hoa Ung cạnh khóe.
Thẩm Hi Hòa rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ấm ức
của Tiêu Hoa Ung, nghiêm nghị nói: “Ta đã nói với điện hạ rồi, con người ai cũng có lúc thay đổi. Trước kia ta nghĩ
thế, nhưng trước mắt ta chỉ muốn làm Thái tử phi thôi.”
Tiêu Hoa Ung ngẩn người, vẻ ấm ức trên mặt còn chưa phai nhạt, nhất thời chưa kịp phản ứng. Đến khi hắn hiểu ra
thì Thẩm Hi Hòa đã đứng dậy đi rồi. Tiêu Hoa Ung vô thức vươn tay, dải lụa mỏng như cánh ve phớt nhẹ qua lòng
bàn tay hắn.
“U U, vừa rồi nàng nói vậy là sao?” Tiêu Hoa Ung đuổi theo.
Thẩm Hi Hòa bước qua thềm, đóng cửa lại, đi vào phòng.
Tiêu Hoa Ung không tiện phá cửa dù rất muốn làm vậy, muốn được nghe một câu nói ngọt thì phải biết điều thôi.
Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn qua ô cửa mà hỏi: “U U, câu vừa rồi của nàng có ý gì?”
Thẩm Hi Hòa tươi cười nhìn hắn: “Tự nghĩ đi.”
Tiếng cười của nàng tựa như cơn gió mát giữa ngày hè lướt qua trăm hoa đang đua nở, thắm đượm hương hoa
thơm ngát rồi phả hơi lạnh vào lòng hắn, khiến cõi lòng hắn nhộn nhạo.
Tiêu Hoa Ung chôn chân bên cửa sổ, nở nụ cười ngờ nghệch: “U U thích ta.”
Thẩm Hi Hòa mặc kệ hắn. Tiêu Hoa Ung vẫn đứng cười một mình hồi lâu, mãi đến khi Thiên Viên đi tới. Vừa thấy
mặt Thiên Viên, Tiêu Hoa Ung lập tức thôi cười, mặt mày đậm vẻ ghét bỏ.
“Điện hạ, bệ hạ triệu ngài hồi cung.” Thiên Viên dè dặt lên tiếng.
Tiêu Hoa Ung uể oải gật đầu, sau đó lại quay sang tươi cười rạng rỡ với Thẩm Hi Hòa: “Ta phải hồi cung đây. Ta đã
sắp xếp thỏa đáng ở hành cung rồi, nàng chỉ cần mang theo vài món đồ dùng yêu thích là được.”
Hắn nhìn Thẩm Hi Hòa đầy lưu luyến, Thẩm Hi Hòa lại chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Tiêu Hoa Ung
đành rời đi với vẻ mất mát.
Tiếng bước chân xa dần, Thẩm Hi Hòa mới đi đến bên cửa sổ. Nàng vừa mới đặt tay lên ô cửa, Tiêu Hoa Ung thình
lình ló đầu ra, làm nàng giật mình nhảy dựng.
Tiêu Hoa Ung cười gian: “Nàng đừng mơ Thái hậu gì hết, Thái thượng Hoàng hậu thì được.”
Nói đoạn, Tiêu Hoa Ung mỉm cười với nàng rồi từ từ lùi lại, đến nguyệt môn mới chịu quay lưng đi. Thẩm Hi Hòa
nhìn theo bóng lưng hắn đi xa dần, khóe môi dần cong lên, ý cười tuy nhạt nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Tình cảm nàng dành cho Tiêu Hoa Ung không đến mức khắc sâu trong xương cốt, một ngày không gặp tựa cách ba
thu như trong thoại bản, nhưng Tiểu Hoa Ung giống như một dòng nước ấm chầm chậm len lỏi vào tim nàng, dẫu
rằng không mùi không vị nhưng lại có thể xua tan cơn khát.
Chiều hôm ấy, Hữu Ninh để hạ chỉ đến hành cùng nghỉ mát, đi kèm thánh chỉ là danh sách người đi kẻ ở của các
quan viên.
Số người có thể tháp tùng thánh giá không nhiều không ít, nhưng tính cả quân đội đồng hành hộ giá thì cũng gần
vạn người Thẩm Hi Hòa đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng từ lâu
Trước khi lên đường một ngày, Thẩm Hi Hòa nhận được một lá thư và một hộp vàng từ chỗ Tề Bồi.
Thiếu niên này tuy tàn nhưng không phế, còn muốn gia nhập dưới trướng nàng. Hai người đã giao hẹn, nàng đưa
cho cậu ta một trăm lượng vàng, nếu cậu ta kiếm được một nghìn lượng vàng trong vòng một năm thì sẽ nhận cậu
ta làm thuộc hạ.
Bây giờ mới có nửa năm mà Tề Bồi đã làm được. Thẩm Hi Hòa mở thư ra xem, sau khi đọc xong, sắc mặt nàng trở
nên nghiêm trọng.
“Vùng Hàng Gia Hồ* xảy ra chuyện lớn rồi, ta phải vào cung một chuyến.” Thẩm Hi Hòa cầm theo thư của Tề Bồi
vào cung, đến thắng Đông cũng tìm Tiêu Hoa Ung.
(*) Đồng bằng Hàng Gia Hồ là đồng bằng lớn nhất Chiết Giang, có các thành phố Hàng Châu, Gia Hưng và Hồ
Châu.
Tiêu Hoa Ung vốn đang nghe triều thần thảo luận chính sự, vừa nhận được tín hiệu báo tin Thẩm Hi Hòa vào cung
liền tỏ vẻ suy yếu, mặt mày tái nhợt. Mấy vị đại thần thay nhau khuyên bảo, hắn bèn miễn cưỡng đồng ý về Đông
cung nghỉ ngơi.
củay
từ khi thấy thấu khuyên bản, khi
“U U có việc gì gấp à?” Thấy Thẩm Hi Hòa đứng ở xa xa, Tiêu Hoa Ung vội rảo bước đến bên nàng. Ngày mai là
ngày lên đường đến hành cung, lại đang tiết trời oi bức, nếu không có chuyện khẩn cấp, Thẩm Hi Hòa sẽ không vào
cung
“Mời điện hạ xem.” Thẩm Hi Hòa đưa lá thư của Tề Bồi cho Tiêu Hoa Ung.
Tề Bồi kiếm được số tiền kia là nhờ lá dâu. Bởi lẽ rất khó nắm bắt lượng tiêu thụ lá dâu của tằm nên năm nào cũng có tình trạng đầu
cơ lá dâu tại vùng Giang Chiết.
Có những năm tằm chín rộ một loạt, lá dâu thiếu trầm trọng. Cứu tằm như cứu hỏa, để không ảnh hưởng đến tiến độ nhà tơ của tằm,
người nuôi tằm phải chèo thuyền đi mấy chục dặm, thậm chí hơn trăm dặm để mua lá dâu cho tằm ăn.
Thế là hàng năm cứ đến dịp tằm làm kén là lại có thương nhân thu mua lá dâu đầu cơ chờ thời tại vùng Giang Chiết. Giá lá dâu rất
khó khống chế, lúc cần thì quý như vàng, lúc không cần lại chẳng khác nào cỏ dại, đến tay nuôi tằm lão luyện cũng khó đoán được
đầu cơ lá dâu sẽ lời hay lỗ.
/515
|