Thẩm Hi Hòa nhìn thể cục long tranh hổ đấu, bao vây lẫn nhau trên bàn cờ, mắt chợt sáng lên rồi đứng phắt dậy:
“Trân Châu, cần nâng ca3o cảnh giác, phân phối hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, đặc biệt là ban đêm”
Trân Châu không hiểu vì sao bỗng dưng Thẩm Hi Hòa lại1 dặn dò như vậy, nhưng thấy sắc mặt nàng có vẻ nghiêm
trọng, nàng ta vội đáp: “Vâng.”
Thẩm Hi Hòa nhìn ánh nắng nhạt nhòa bên9 ngoài cửa sổ, thất thần trong thoáng chốc. Rồi nàng bật cười, ánh mắt
tràn đầy vẻ tán thưởng chân thành.
Đến lúc này nàng mớ3i nhẹ nhõm, bèn báo Tử Ngọc xuống bếp làm vài món ngon thưởng thức.
Trái ngược với sự thoải mái của Thẩm Hi Hòa, lúc này Tiêu8 Hoa Ung đang bị nhốt trong một hang động nằm sâu
trong núi, hắn và Tiêu Trường Doanh bị trói tựa lưng vào nhau. Tiêu Trường Doanh vẫn còn mê man, nhưng rồi
dần dân tỉnh lại, phát hiện cả hai đang bị trói nghiến.
“Đừng nhúc nhích” khó chịu bởi sự giãy giụa của Tiêu Trường Doanh, Tiêu Hoa Ung lạnh lùng lên tiếng.
Tiêu Trường Doanh ngoái đầu lại, sắc mặt hết sức khó coi: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
Tiêu Trường Doanh đang điên tiết, vốn dĩ hắn đã cứu được Tiêu Hoa Ung, tuy chưa chắc có thể đột phá vòng vây
nhưng chí ít cũng có thể chạy đi một đoạn, nếu hắn dụ đám người kia chạy theo hướng khác, có khi Tiêu Hoa Ung
sẽ đào tẩu thành công. Nhưng Tiêu Trường Doanh không ngờ Tiêu Hoa Ung lại đẩy mình một cái, làm cả hai ngã
xuống cành cây. Tiêu Trường Doanh lúc ấy vẫn chưa biết là Tiêu Hoa Ung cố tình, nhưng rồi Tiêu Hoa Ung thình
lình ấn lên người hắn.
Một cây kim nhỏ ghim vào người Tiêu Trường Doanh, làm sức lực của hắn biến mất. Hắn chầm chậm gục xuống
tảng đá, hôn mê bất tỉnh.
Trước lúc ngất đi, Tiêu Trường Doanh còn tưởng đám thích khách là người của Tiêu Hoa Ung, có lẽ Tiêu Hoa Ung
đang tự biên tự diễn gì đó, mình can thiệp sẽ thành hỏng chuyện nên mới rơi vào nông nỗi. Giờ tỉnh lại, thấy cả hai
cùng bị trói, Tiêu Trường Doanh liền biết đám thích khách được huấn luyện bài bản này không phải là người của
Tiêu Hoa Ung.
“Liên quan gì đến đệ?” Tiêu Hoa Ung biết rõ vì sao Tiêu Trường Doanh muốn cứu mình. Hắn chẳng cảm kích gì
đứa em trai phiền phức này, chỉ thấy sôi máu vì người trong lòng bị kẻ khác nhòm ngó.
Trong hang không còn ai khác, với thính lực nhạy bén, cả hai có thể ước lượng được hang động này rất sâu, ngoài
cửa hàng có người canh gác, cách bọn họ một quãng. Hai người cố ý nói thật nhỏ, không sợ ai nghe thấy.
Tiêu Trường Doanh nói toạc chẳng hề kiêng kỵ “Huynh có nói với nàng vụ này là do huynh lên kế hoạch không
vậy?”
Nếu biết Tiêu Hoa Ung mất tích, hẳn Thẩm Hi Hòa sẽ rất lo lắng.
“Không liên quan gì đến đệ cả!” Tiêu Hoa Ung nói với giọng cảnh cáo.
“Xem ra huynh không nói rồi. Huynh vốn mưu mô xảo quyệt, nàng ấy lại không giỏi đóng kịch, huynh sợ nàng biết
chuyện thì sẽ không lo lắng gì, không tạo được hiệu quả cần thiết. Tiêu Trường Doanh nghiến răng nghiến lợi, cứ
nghĩ đến chuyện Thẩm Hi Hòa hoang mang lo lắng vì Tiêu Hoa Ung là hắn lại ngứa ngáy tay chân, tưởng chừng
muốn đánh nhau với Tiêu Hoa Ung một trận.
Tiêu Hoa Ung mặc cho Tiêu Trường Doanh giãy giụa, chợt cười mà rằng: “Vì sao để giận? Vì ta giấu nàng, hay vì
nàng lo cho ta?”
Một câu xoáy thẳng vào tim, Tiêu Trường Doanh không giãy giụa nữa, sắc mặt tái xanh.
Nếu Thẩm Hi Hòa không để ý đến Tiêu Hoa Ung thì việc gì phải lo lắng, phải cuống cuồng tìm kiếm? Nếu chỉ có
mình hắn mất tích, chắc chắn Thẩm Hi Hòa sẽ thờ ơ như không có việc gì, nhưng nếu chẳng thấy Tiêu Hoa Ung
đâu, nàng sẽ bồn chồn thấp thỏm.
Tâm trạng Tiêu Hoa Ung khá hơn ít nhiều, hắn ngạo nghễ nhếch môi, ra vẻ ta đây là người thắng cuộc: “Dẹp hết
những ý nghĩ không nên có của đệ đi, đừng chọc giận ta, bằng không cả đệ lẫn a huynh của đệ sẽ chẳng có kết cục
tốt đẹp đâu”
Nể tình Tiêu Trường Doanh chịu đi cứu mình, dù là vì Thẩm Hi Hòa đi nữa, Tiêu Hoa Ung tuy không cảm kích
nhưng cũng muốn khuyên đồi câu, chứ nếu là ai khác thì hắn đã chẳng phí lời làm gì mà ra tay luôn cho xong.
“Thái tử điện hạ lắm mưu nhiều kế, có thể điều khiển ba quân từ xa nghìn dặm mà vẫn nắm chắc thắng lợi trong
tay cơ mà?” Tiêu Trường Doanh tạm gác lại tâm trạng ủ dột mà mỉa mai, “Sao nào? Cũng sợ có người thích nàng
hả?”
Bờ vai Tiêu Hoa Ung run lẩy bẩy, hắn ra sức huých Tiêu Trường Doanh: “Cô chỉ khó chịu thôi!”
Trên đời làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được có người tơ tưởng người phụ nữ của mình?
“À” Tiêu Trường Doanh bĩu môi, “Thái tử điện hạ hẹp hòi thế kia thì chỉ e cuộc đời này khó mà mãn nguyện được.
Thần đệ không biết tình cảm của mình sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cũng biết một nữ lang như nàng dù có gả cho Thái
tử, sau này sẽ thành quốc mẫu thì cũng không thiếu người mến mộ, chẳng qua là cất giấu trong lòng mà thôi. Chưa
kể. Thái tử điện hạ còn..”
Tiêu Trường Doanh bỏ lửng đầy ẩn ý, rõ rành rành là ám chỉ Tiêu Hoa Ung yểu mệnh. Ánh mắt Tiêu Hoa Ung lạnh
như băng.
Tiêu Hoa Ung biết ngay mà, đám người này chỉ mong hắn gặp chuyện bất trắc để dễ bề cưới tẩu tử mình!
Đừng có mơ, nhất định hắn sẽ không đầu hàng. Hạng người long lang dạ sói như Tiêu Trường Doanh nên chết sớm
đi cho rồi, để hắn còn thành hôn!
Tiêu Hoa Ung thầm nghĩ sau khi vụ này kết thúc, phải tranh thủ thời gian giục Thái hậu chọn chính phi cho Tiêu
Trường Doanh để Tiêu Trường Doanh an phận thủ thường, thế là lười tiếp tục đầu võ mồm với Tiêu Trường Doanh
nữa.
Tiêu Hoa Ung im lặng, Tiêu Trường Doanh lại không hề có cảm giác mình vừa thắng trong cuộc đấu khẩu vừa rồi.
Trực giác mách bảo hắn rằng Tiêu Hoa Ung đang thầm suy tính một biện pháp thâm hiểm nào đó để đối phó mình.
Tiêu Trường Doanh toàn nói gì đó nhưng lại phát hình có hai gã đi vào trong hang, đành im bặt!
Hai gã này có thân hình cao lớn vạm vỡ, xem ra là người luyện võ. Bọn chúng dùng khăn đen trùm đầu chỉ chừa
hai con mắt. Một gã cất giọng ồm ồm: “Uống nước không?”
Tiêu Hoa Ung lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, làm như không thấy hai người này.
Tiêu Trường Doanh cũng thờ ơ.
Hai gã nhìn nhau rồi quay ra ngoài.
Đợi hai gã đĩa rồi, Tiêu Trường Doanh mới hỏi: “Đám người này là ai?”
Tiêu Trường Doanh thấy khó hiểu, bọn chúng bắt hai người họ đến đây, à không phải nói là bắt Tiêu Hoa Ung đến
đây nhưng thái độ lại rất khách khí, không xem Tiêu Hoa Ung như tù nhân, thậm chí Tiêu Trường Doanh còn
chẳng cảm nhận được ác ý gì, mà Tiêu Hoa Ung cũng tình nguyện bị bắt.
“Người của bệ hạ” Tiêu Hoa Ung tiết lộ.
Chỉ có hắn là ngây ngốc xen vào cuộc đọ sức giữa Hoàng jieg và Thái tử.
Tiêu Trường Doanh cứng đờ trong phút chốc, lúc trước còn không để ý, giờ thì hắn đã hiểu vì sao đã nằm ngoài tầm mắt Hữu Ninh đế
mà Tiêu Hoa Ung vẫn giá và giá vịt, ngụy trang đến nơi đến chốn, quyết không để lộ là mình biết võ.
Tiêu Trường Doanh cứ ngỡ là do Tiêu Hoa Ung thận trọng, giờ mới hiểu, hóa ra Tiêu Hoa Ung đã biết rõ trong lòng.
Khi Tiêu Hoa Ung bị bắt đi, Tiêu Trường Doanh chẳng những không mong Tiêu Hoa Ung gặp bất trắc để mình có cơ hội đến với
Thẩm Hi Hòa mà lại đuổi theo bọn bắt cóc, sợ Tiêu Hoa Ung có bề gì thì Thẩm Hi Hòa sẽ rơi vào cảnh khốn khổ.
“Trân Châu, cần nâng ca3o cảnh giác, phân phối hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, đặc biệt là ban đêm”
Trân Châu không hiểu vì sao bỗng dưng Thẩm Hi Hòa lại1 dặn dò như vậy, nhưng thấy sắc mặt nàng có vẻ nghiêm
trọng, nàng ta vội đáp: “Vâng.”
Thẩm Hi Hòa nhìn ánh nắng nhạt nhòa bên9 ngoài cửa sổ, thất thần trong thoáng chốc. Rồi nàng bật cười, ánh mắt
tràn đầy vẻ tán thưởng chân thành.
Đến lúc này nàng mớ3i nhẹ nhõm, bèn báo Tử Ngọc xuống bếp làm vài món ngon thưởng thức.
Trái ngược với sự thoải mái của Thẩm Hi Hòa, lúc này Tiêu8 Hoa Ung đang bị nhốt trong một hang động nằm sâu
trong núi, hắn và Tiêu Trường Doanh bị trói tựa lưng vào nhau. Tiêu Trường Doanh vẫn còn mê man, nhưng rồi
dần dân tỉnh lại, phát hiện cả hai đang bị trói nghiến.
“Đừng nhúc nhích” khó chịu bởi sự giãy giụa của Tiêu Trường Doanh, Tiêu Hoa Ung lạnh lùng lên tiếng.
Tiêu Trường Doanh ngoái đầu lại, sắc mặt hết sức khó coi: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?”
Tiêu Trường Doanh đang điên tiết, vốn dĩ hắn đã cứu được Tiêu Hoa Ung, tuy chưa chắc có thể đột phá vòng vây
nhưng chí ít cũng có thể chạy đi một đoạn, nếu hắn dụ đám người kia chạy theo hướng khác, có khi Tiêu Hoa Ung
sẽ đào tẩu thành công. Nhưng Tiêu Trường Doanh không ngờ Tiêu Hoa Ung lại đẩy mình một cái, làm cả hai ngã
xuống cành cây. Tiêu Trường Doanh lúc ấy vẫn chưa biết là Tiêu Hoa Ung cố tình, nhưng rồi Tiêu Hoa Ung thình
lình ấn lên người hắn.
Một cây kim nhỏ ghim vào người Tiêu Trường Doanh, làm sức lực của hắn biến mất. Hắn chầm chậm gục xuống
tảng đá, hôn mê bất tỉnh.
Trước lúc ngất đi, Tiêu Trường Doanh còn tưởng đám thích khách là người của Tiêu Hoa Ung, có lẽ Tiêu Hoa Ung
đang tự biên tự diễn gì đó, mình can thiệp sẽ thành hỏng chuyện nên mới rơi vào nông nỗi. Giờ tỉnh lại, thấy cả hai
cùng bị trói, Tiêu Trường Doanh liền biết đám thích khách được huấn luyện bài bản này không phải là người của
Tiêu Hoa Ung.
“Liên quan gì đến đệ?” Tiêu Hoa Ung biết rõ vì sao Tiêu Trường Doanh muốn cứu mình. Hắn chẳng cảm kích gì
đứa em trai phiền phức này, chỉ thấy sôi máu vì người trong lòng bị kẻ khác nhòm ngó.
Trong hang không còn ai khác, với thính lực nhạy bén, cả hai có thể ước lượng được hang động này rất sâu, ngoài
cửa hàng có người canh gác, cách bọn họ một quãng. Hai người cố ý nói thật nhỏ, không sợ ai nghe thấy.
Tiêu Trường Doanh nói toạc chẳng hề kiêng kỵ “Huynh có nói với nàng vụ này là do huynh lên kế hoạch không
vậy?”
Nếu biết Tiêu Hoa Ung mất tích, hẳn Thẩm Hi Hòa sẽ rất lo lắng.
“Không liên quan gì đến đệ cả!” Tiêu Hoa Ung nói với giọng cảnh cáo.
“Xem ra huynh không nói rồi. Huynh vốn mưu mô xảo quyệt, nàng ấy lại không giỏi đóng kịch, huynh sợ nàng biết
chuyện thì sẽ không lo lắng gì, không tạo được hiệu quả cần thiết. Tiêu Trường Doanh nghiến răng nghiến lợi, cứ
nghĩ đến chuyện Thẩm Hi Hòa hoang mang lo lắng vì Tiêu Hoa Ung là hắn lại ngứa ngáy tay chân, tưởng chừng
muốn đánh nhau với Tiêu Hoa Ung một trận.
Tiêu Hoa Ung mặc cho Tiêu Trường Doanh giãy giụa, chợt cười mà rằng: “Vì sao để giận? Vì ta giấu nàng, hay vì
nàng lo cho ta?”
Một câu xoáy thẳng vào tim, Tiêu Trường Doanh không giãy giụa nữa, sắc mặt tái xanh.
Nếu Thẩm Hi Hòa không để ý đến Tiêu Hoa Ung thì việc gì phải lo lắng, phải cuống cuồng tìm kiếm? Nếu chỉ có
mình hắn mất tích, chắc chắn Thẩm Hi Hòa sẽ thờ ơ như không có việc gì, nhưng nếu chẳng thấy Tiêu Hoa Ung
đâu, nàng sẽ bồn chồn thấp thỏm.
Tâm trạng Tiêu Hoa Ung khá hơn ít nhiều, hắn ngạo nghễ nhếch môi, ra vẻ ta đây là người thắng cuộc: “Dẹp hết
những ý nghĩ không nên có của đệ đi, đừng chọc giận ta, bằng không cả đệ lẫn a huynh của đệ sẽ chẳng có kết cục
tốt đẹp đâu”
Nể tình Tiêu Trường Doanh chịu đi cứu mình, dù là vì Thẩm Hi Hòa đi nữa, Tiêu Hoa Ung tuy không cảm kích
nhưng cũng muốn khuyên đồi câu, chứ nếu là ai khác thì hắn đã chẳng phí lời làm gì mà ra tay luôn cho xong.
“Thái tử điện hạ lắm mưu nhiều kế, có thể điều khiển ba quân từ xa nghìn dặm mà vẫn nắm chắc thắng lợi trong
tay cơ mà?” Tiêu Trường Doanh tạm gác lại tâm trạng ủ dột mà mỉa mai, “Sao nào? Cũng sợ có người thích nàng
hả?”
Bờ vai Tiêu Hoa Ung run lẩy bẩy, hắn ra sức huých Tiêu Trường Doanh: “Cô chỉ khó chịu thôi!”
Trên đời làm gì có người đàn ông nào chấp nhận được có người tơ tưởng người phụ nữ của mình?
“À” Tiêu Trường Doanh bĩu môi, “Thái tử điện hạ hẹp hòi thế kia thì chỉ e cuộc đời này khó mà mãn nguyện được.
Thần đệ không biết tình cảm của mình sẽ kéo dài bao lâu, nhưng cũng biết một nữ lang như nàng dù có gả cho Thái
tử, sau này sẽ thành quốc mẫu thì cũng không thiếu người mến mộ, chẳng qua là cất giấu trong lòng mà thôi. Chưa
kể. Thái tử điện hạ còn..”
Tiêu Trường Doanh bỏ lửng đầy ẩn ý, rõ rành rành là ám chỉ Tiêu Hoa Ung yểu mệnh. Ánh mắt Tiêu Hoa Ung lạnh
như băng.
Tiêu Hoa Ung biết ngay mà, đám người này chỉ mong hắn gặp chuyện bất trắc để dễ bề cưới tẩu tử mình!
Đừng có mơ, nhất định hắn sẽ không đầu hàng. Hạng người long lang dạ sói như Tiêu Trường Doanh nên chết sớm
đi cho rồi, để hắn còn thành hôn!
Tiêu Hoa Ung thầm nghĩ sau khi vụ này kết thúc, phải tranh thủ thời gian giục Thái hậu chọn chính phi cho Tiêu
Trường Doanh để Tiêu Trường Doanh an phận thủ thường, thế là lười tiếp tục đầu võ mồm với Tiêu Trường Doanh
nữa.
Tiêu Hoa Ung im lặng, Tiêu Trường Doanh lại không hề có cảm giác mình vừa thắng trong cuộc đấu khẩu vừa rồi.
Trực giác mách bảo hắn rằng Tiêu Hoa Ung đang thầm suy tính một biện pháp thâm hiểm nào đó để đối phó mình.
Tiêu Trường Doanh toàn nói gì đó nhưng lại phát hình có hai gã đi vào trong hang, đành im bặt!
Hai gã này có thân hình cao lớn vạm vỡ, xem ra là người luyện võ. Bọn chúng dùng khăn đen trùm đầu chỉ chừa
hai con mắt. Một gã cất giọng ồm ồm: “Uống nước không?”
Tiêu Hoa Ung lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, làm như không thấy hai người này.
Tiêu Trường Doanh cũng thờ ơ.
Hai gã nhìn nhau rồi quay ra ngoài.
Đợi hai gã đĩa rồi, Tiêu Trường Doanh mới hỏi: “Đám người này là ai?”
Tiêu Trường Doanh thấy khó hiểu, bọn chúng bắt hai người họ đến đây, à không phải nói là bắt Tiêu Hoa Ung đến
đây nhưng thái độ lại rất khách khí, không xem Tiêu Hoa Ung như tù nhân, thậm chí Tiêu Trường Doanh còn
chẳng cảm nhận được ác ý gì, mà Tiêu Hoa Ung cũng tình nguyện bị bắt.
“Người của bệ hạ” Tiêu Hoa Ung tiết lộ.
Chỉ có hắn là ngây ngốc xen vào cuộc đọ sức giữa Hoàng jieg và Thái tử.
Tiêu Trường Doanh cứng đờ trong phút chốc, lúc trước còn không để ý, giờ thì hắn đã hiểu vì sao đã nằm ngoài tầm mắt Hữu Ninh đế
mà Tiêu Hoa Ung vẫn giá và giá vịt, ngụy trang đến nơi đến chốn, quyết không để lộ là mình biết võ.
Tiêu Trường Doanh cứ ngỡ là do Tiêu Hoa Ung thận trọng, giờ mới hiểu, hóa ra Tiêu Hoa Ung đã biết rõ trong lòng.
Khi Tiêu Hoa Ung bị bắt đi, Tiêu Trường Doanh chẳng những không mong Tiêu Hoa Ung gặp bất trắc để mình có cơ hội đến với
Thẩm Hi Hòa mà lại đuổi theo bọn bắt cóc, sợ Tiêu Hoa Ung có bề gì thì Thẩm Hi Hòa sẽ rơi vào cảnh khốn khổ.
/515
|