Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 123: Chương 101

/130


Editor:dohuyenrua

Nam Hải Lan nhìn ánh mắt con trai, trực tiếp lạnh run, đàn ông * rất đáng sợ, đáng sợ nhất là đàn ông * bốn năm.

Nhìn ánh mắt sắc bén của con trai bà, quả thật tuyệt.

"Khụ khụ, cái đó, là được... Ặc, mẹ không sao , các con làm việc trước , vội vàng..." Nói xong liền kéo Tiểu Dật Trần muốn rời khỏi, nhưng một đôi mắt đen nhánh của Tiểu Dật Trần híp lại nhìn chằm chằm vào hai người, lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi (*).

(*) Nguyên văn là "Ngữ bất kinh nhân tử bất hưu". Đây là một câu thơ nổi tiếng trong bài thơ "Giang Thượng Trị Thủy Như Hải Thế Liêu Đoản Thuật" của Đỗ Phủ. Bản dịch câu thơ này mình lấy trên wiki.

"Bà nội, chú đang bắt nạt mẹ sao?"

"Ặc, bảo bối, thật ra thì, cha cháu đang yêu mẹ cháu."

Sau khi Tiểu Dật Trần nghe nói hung hăng cau mày nói: "Nhưng trước kia có một người đàn ông cũng làm loại chuyện tương tự như vậy với mẹ cháu, lúc ấy mẹ hô to tránh ra, cứu mạng, giống như mẹ rất sợ, cháu không đi, cháu muốn ở lại bảo vệ mẹ, bà nội, bà ở lại cùng cháu cùng nhau bảo vệ mẹ có được không, không để cho mẹ bị người khốn nạn bắt nạt có được không?"

"Ách... Cái này..." Nam Hải Lan lén liếc nhìn sắc mặt con trai mình , khó xử, nhìn cháu trai bảo bối của mình.

Rốt cuộc, Tô Nhan không chống đỡ được nhỏ giọng hướng về người đàn ông phía trên nói: "Nhanh một chút đi."

Gương mặt Trình Tự Cẩm vốn đen tối không ra dáng vẻ mặt đang nghe, nghe thấy Tô Nhan nói càng đen hơn, nhưng lại không thể làm gì , cúi đầu cắn tai của cô trầm giọng nói: "Tối nay anh muốn."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đỏ lên, hai người cũng không phải xa lạ, có chung một đứa bé, nhưng dù sao đã lâu chưa từng trải qua chuyện nam nữ, trong lúc nhất thời Tô Nhan khó có thể chống đỡ.

"Anh đi xuống trước..."

Trình Tự Cẩm nặng nề thở dài một cái, lúc này mới không nhanh không chậm từ lui ra khỏi người Tô Nhan, đứng cạnh giường nhìn tiểu suất ca Tiểu Dật Trần đang mắt to trừng mắt nhỏ với anh, lúc này, ánh mắt tiểu suất ca nào đấy trong suốt, giống như một bãi nước suối.

Lông mày Trình Tự Cẩm nhíu lại, khóe môi co rút, tiểu tử này, anh bảo đảm là nó cố ý.

Nam Hải Lan cũng không phải muốn lúng túng đứng ở cửa dắt cháu trai, thật vất vả con trai con dâu mới tiêu tan hiềm khích lúc trước lại ở cùng nhau lần nữa, bà đã làm bà rồi mà thật đúng là không có nhãn lực.

Nam Hải Lan lúng túng rõ ràng nói: "Khụ khụ, tiểu bảo bối nha, đi, bà nội dẫn cháu xem phòng của cháu sau này, đây chính là ông nội bà nội bận làm sắp xếp hai ngày hai đêm, có muốn đi xem không?"

Nghe nói, ánh mắt của Tiểu Dật Trần nhất thời sáng lên, nhưng...

Lại quay đầu nhìn Trình Tự Cẩm, nhìn chằm chằm anh.

Trình Tự Cẩm híp hai mắt, nhìn con trai anh, có thù oán với anh sao? Sao lại dùng vẻ mặt đề phòng cướp nhìn anh?

"Tiểu bảo bối, bà nội mua cho cháu rất nhiều đồ chơi."

Sau khi Tiểu Dật Trần cắn cắn môi, lúc này mới xoay người đi, nhưng lúc sắp đi còn không quên trừng mắt nhìn Trình Tự Cẩm, điều này làm cho Trình Tự Cẩm không khỏi cười khẽ một tiếng.

Hùng hài tử này...

Tô Nhan thấy hai người rời đi lúc này mới chậm rãi ngồi dậy , sửa lại tóc có chút xốc xếch , bị bà cùng con trai bắt gặp, thật sự là lúng túng không thôi.

Ngước mắt liếc mắt nhìn Trình Tự Cẩm, gương mặt đỏ ửng còn không tản đi.

Tâm tình Trình Tự Cẩm rất tốt, mặc dù bị cắt ngang chuyện tốt, nhưng anh còn rất vui vẻ vì Tô Nhan có thể tiếp nhận anh một lần nữa, anh cảm thấy tất cả đều đáng


/130

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status