Cưới Chui Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 71.1 : Cơ hội cuối cùng.

/130


Chương 71.1 : Cơ hội cuối cùng.

Editor: dohuyenrua

Tô Nhan không nói câu nào với Trình Tự Cẩm, mở cửa xe trực tiếp xuống xe.

"Năm giờ, anh cho người tới đây đón em." Phía sau, là tiếng nói trầm thấp của Trình Tự Cẩm.

Tô Nhan chỉ mím môi đỏ mọng, không quay đầu lại, không trả lời, chỉ đi nhanh thẳng về phía trước, Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng của Tô Nhan, mãi cho đến khi bóng dáng của cô biến mất, mới thấp giọng nói: "Lái xe."

Hàn Lỗi lái xe ra khỏi tiểu khu của Tiết Cầm Cầm, qua gương chiếu hậu nhìn thoáng qua đại tổng giám đốc nhà mình dò hỏi: "Trình tổng, đám phóng viên vừa rồi kia, cần xử lý một chút không?"

Trình Tự Cẩm chỉ híp mắt, khoé môi nhếch lên, trầm giọng nói: "Tại sao phải xử lý?"

Hàn Lỗi ngoài ý muốn nhíu mày, lập tức đã sáng tỏ.

"Nhan Nhan? Cậu đến như thế nào? Tự cậu? Người đàn ông cặn bã kia đâu?" Tiết Cầm Cầm một thân áo ngủ mở cửa phòng ra đã thấy bạn tốt của mình có kinh ngạc một lát nói.

Tô Nhan chỉ đi vào ngồi trên sô pha thì nhìn bạn tốt dò hỏi: "Cầm Cầm, tớ nhớ cậu có một bạn học đại học làm paparazzi (1) phải không?" 

(1) paparazzi: chỉ số nhiều của paparazzo hay thợ săn ảnh  để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng (các ca sĩ, diễn viên...), thường là chụp lén (không xin phép, không được sự đồng ý) khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư. Các hãng thông tấn thường dùng từ này với nghĩa rộng hơn để mô tả các nhiếp ảnh gia chụp ảnh những người nổi tiếng.

Hình như Tiết Cầm Cầm mới rời giường, dụi dụi mắt, đi đến bên cạnh máy đun nước cầm một cốc nước uống một hớp lớn gật đầu nói: "Đúng vậy, làm sao vậy?"

Đôi mày thanh tú của Tô Nhan nhíu lại, nhìn Tiết Cầm Cầm thấp giọng nói: "Cầm Cầm, cậu giúp tớ một việc, hẹn cô ấy gặp mặt một lần với tớ, tớ có chuyện hỏi cô ấy."

Vẻ mặt Tiết Cầm Cầm nghi hoặc nhìn cô, "Cậu lại không biết cô ấy, cậu tìm cô ấy có thể có chuyện gì?"

Tô Nhan chỉ dời tầm mắt, nhớ tới vẻ mặt của nam phóng viên kia lộ vẻ hoảng sợ cầu khẩn Trình Tự Cẩm, cô đã nghĩ phải biết lúc trước anh làm chuyện gì, mới có thể làm cho các phóng viên giải trí này cam tâm tình nguyện câm miệng.

"Trước cậu không nên hỏi nhiều như vậy, trước tiên cậu hẹn cô ấy gặp mặt một lần giúp tớ, đến lúc đó cậu sẽ biết tớ tìm cô ấy vì chuyện gì."

Tiết Cầm Cầm nhìn sắc mặt Tô Nhan trầm trọng, xoay người đi vào phòng ngủ lấy ra điện thoại di động của bản thân rồi gọi một dãy số, đối phương rất nhanh đã nhận bắt đầu nghe.

"Này, Tiểu Điệp, tớ là Cầm Cầm, hôm nay cậu có thời gian rảnh không?"

"Tớ không có chuyện gì, chỉ là rất lâu không gặp, chúng ta bộn bề nhiều việc, tớ muốn mời cậu ăn một bữa cơm, đi Ngu Kỳ được không?"

"Được, lát nữa gặp, ừ, được, tạm biệt."

Tiết Cầm Cầm ngắt di động nói rồi trình bày với Tô Nhan: "Được rồi, cô ấy nói có thời gian, một giờ sau gặp mặt ở Ngu Kỳ, đương nhiên, cậu trả tiền, Ngu Kỳ tớ ăn không nổi."

Tô Nhan chỉ gật đầu, ngửa đầu tự vào sô pha, tay nhỏ bé đặt lên trán thở dài một tiếng.

Tiết Cầm Cầm thấy trong mắt nhưng không nói cái gì, chỉ đi vào phòng tắm tắm nhanh.

Một giờ sau, trước tiên Tô Nhan và Tiết Cầm Cầm đến phòng ở Ngu Kỳ, một người con gái mở cửa phòng thuê ra.

"Rất xin lỗi, Cầm Cầm, trên đường hơi bị kẹt xe, chậm nửa tiếng, cậu đã đến rất lâu rồi?"

Tiết Cầm Cầm nhìn thoáng qua Tô Nhan, vội vàng đứng lên cười nói: "Không có, chúng tớ cũng vừa mới đến được."

"Các cậu?" Người con gái vừa nghe đã quay đầu nhìn lại, đã thấy Tô Nhan đeo kính ngồi ở chỗ kia.

Tô Nhan thấy cô ấy nhìn qua, lúc này mới chậm rãi đứng lên, tháo mắt kính, không ngoài dự đoán của cô, thấy vẻ mặt cô ấy kinh ngạc không thôi.

"Cô, cô cô là, là..."

Tiết Cầm Cầm thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu Điệp, tớ đã nói qua với cậu, Nhan Nhan là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tớ."

"Nhan Nhan, đây là bạn học đại học của tớ, Mễ Điệp Nhi."

Tô Nhan mỉm cười gật đầu, chủ động vươn tay ra nhẹ giọng nói: "Xin chào, Mễ tiểu thư, tôi là Tô Nhan."

Hiển nhiên Mễ Điệp Nhi còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Nhan,@diendanlequydon@ nhìn Tô Nhan đưa tay đến cũng sững sờ, không biết nên phải phản ứng.

Tiết Cầm Cầm cười một tiếng ra, vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt Mễ Điệp Nhi.

"Này, hoàn hồn."

Mễ Điệp Nhi sững sờ quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm, lại nhìn về phía Tô Nhan, lúc này mới kịp phản ứng đưa tay bắt tay với Tô Nhan.

"Tô, Tô tiểu thư, xin chào, xin chào, tôi rất thích cô, tôi là fan của cô."

Tô Nhan chỉ cười, chỉ chỗ ngồi nhẹ giọng nói: "Ừ, mời ngồi."

"Ừ, được, được..."

Ba người ngồi xuống, vẻ mặt Mễ Điệp Nhi kinh ngạc hâm mộ nhìn Tiết Cầm Cầm nói: "Cầm Cầm, thật không nghĩ tới, Tô tiểu thư thật sự là bạn thân của cậu."

Tiết Cầm Cầm  nghe khoé mắt giật giật , nhìn Mễ Điệp Nhi có phần không nói đỡ trán nói: "Làm sao? Không ngờ trước kia tớ đã nói với cậu như thế, cậu cho là tớ nói đùa?"

Mễ Điệp Nhi ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, tớ, tớ nghĩ là cậu nói đùa."

Tiết Cầm Cầm chỉ đảo cặp mắt nói: "Điệp Nhi (2), thật ra hôm nay không phải tớ muốn tìm cậu, là Nhan Nhan, hôm nay cô ấy tìm cậu."

(2) Ở đây tác giả ghi là Cầm Cầm. Nhưng theo mình thấy câu này là nói với Mễ Điệp Nhi.

Mễ Điệp Nhi lại kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhan, ngón tay chỉ chính mình kinh ngạc nói: "Tìm tôi?"

Tô Nhan gật đầu, nhìn Mễ Điệp Nhi, mím môi đỏ mọng mở miệng nói: "Mễ tiểu thư, tôi biết cô là bạn tốt ở đại học với Cầm Cầm, cho nên, hôm nay tôi tìm đến cô, là muốn hỏi thăm cô một ít chuyện."

Tiết Cầm Cầm vừa nghe, lập tức nhoẻn miệng cười nói: "Được, có chuyện gì cô hỏi tôi là được, loại này nghề nghiệp giống chúng tôi, chính là không gì không làm được, biết rất nhiều, không biết Tô tiểu thư hỏi thăm tôi chuyện gì ?"

" Trình Tự Cẩm."

Dường như Mễ Điệp Nhi sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm, cuối cùng nhìn Tô Nhan có phần không xác định hỏi: "Vị kia của tập đoàn Chính Hằng?"

Tô Nhan nhìn cô ấy, vẻ mặt nghiêm túc lại rất nghiêm túc gật đầu.

Cái này Mễ Điệp Nhi có phần không bình tĩnh, trừng mắt nhìn không hiểu nên nói: "Có điều không phải, Tô tiểu thư, không phải cô cùng vì kia, vị kia là, là loại quan hệ này? Cô, cô muốn hỏi thăm tôi về anh ta ?"

Ánh mắt Tô Nhan chân thành tha thiết nhìn cô ấy, làm cho cô ấy thấy rõ ràng, cô ấy không hay nói đùa, hơn nữa rất là nghiêm túc.

Cái này Mễ Điệp Nhi xác định cô không phải nói đùa, khoé môi co rút nói: "Vậy, vậy cô muốn hỏi thăm cái gì? Cô muốn biết cái gì, vì sao không tự mình hỏi anh ấy?"

Tô Nhan chỉ nhíu mày thầm nghĩ: "Bởi vì tôi cảm giác, cho dù tôi hỏi anh cũng sẽ không nói."

Mễ Điệp Nhi nghe cũng nhíu mày, nhìn Tô Nhan hơi khó xử nói: "Tô tiểu thư, về chuyện của vị kia, tôi..."

Hình như Tô Nhan đoán được tiếp theo cô ấy muốn nói gì, liền mở miệng ngắt lời nói: "Tôi biết cô băn khoăn, nhưng tôi cam đoan cô không phiền toái gì, tôi chỉ cần biết mà thôi, chuyện này chỉ có cô biết tôi biết, còn có Cầm Cầm, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết một câu nói của chúng ta trong này hôm nay, cô có thể yên tâm, tôi cam đoan, Mễ tiểu thư, cầu xin cô."

Mễ Điệp Nhi vừa nghe, liếc mắt nhìn Tiết Cầm Cầm một cái, dường như muốn được một cái gì đó giống bảo đảm.

Tiết Cầm Cầm hiểu ý, cầm tay của cô ấy nhẹ giọng nói: "Yên tâm, chúng tớ tuyệt đối sẽ không nói ra, cậu nhân tiện giúp chúng tớ, được không ?"

Mễ Điệp Nhi nghe nói thở dài một tiếng nói: "Được rồi, cô phải biết chuyện này, đầu tiên tôi nói trước, không phải cái gì tôi cũng biết. Bởi vì vị kia trong miệng các cô, hẳn là đều rất rõ thân phận địa vị của anh ấy."

Tô Nhan cười gật đầu, nhìn cô ấy nói: "Tôi chỉ muốn biết, vì sao phóng viên các cô lại sợ anh ấy như vậy, có phải anh ấy từng làm cái gì không, cho nên mới làm các cô e ngại anh ấy như vậy, thậm chí, đưa tin về anh ấy cũng chỉ là tin tình cảm, cũng không có cái gì khác."

Nghe vậy, Mễ Điệp Nhi biến sắc, Tô Nhan và Tiết Cầm Cầm đều thấy điều này  trong mắt, Tô Nhan chỉ tiếp tục truy vấn: "Tôi chỉ muốn biết cô biết là được rồi, hay là nói, chuyện này, không thể nói?"

Mễ Điệp Nhi nhìn Tô Nhan thở dài một tiếng nói: "Cũng không phải không thể nói, có lẽ không phải người trong nghề không biết, nhưng ở trong đây chúng tôi cũng đã công khai bí mật này."

Mễ Điệp Nhi tiếp tục nói: "Ba năm trước đây, có một toà soạn báo KM, đúng lúc lại táng gia bại sản, mắc nợ chồng chất, ông chủ nhảy lầu bỏ mình, vợ và con gái cũng bị xe đụng chết, bây giờ toà soạn báo kia chính là một nhà vệ sinh công cộng, biết tại sao không?"

Sắc mặt Tô Nhan khẽ thay đổi một chút, nắm chặt tay nhỏ bé lắc đầu.

Mễ Điệp Nhi uống một hớp nước, hình như sắc mặt cũng không quá tốt nói: "Chính là vì tuôn ra tin tức vị kia không muốn bị lộ ra, cho nên tạo áp lực, trong một đêm làm phóng viên mà công ty kia đang sở hữu thất nghiệp, ddieenddanleequyddon hơn nữa buông lời nói tại nghề này, nhân viên đã từng làm việc ho công ty KM đều không cho phép thuê, nếu không chính là đối nghịch với Chính Hằng. Cho nên, từ đó về sau, chỉ cần tin tức có liên hệ với ba chữ Trình Tự Cẩm, đều cần so sánh lựa chọn, dùng được thì dùng, nếu vị kia cảm thấy không sao cả, chúng tôi có thể có bước tiến mới có danh tiếng, nếu không thể, chúng tôi đây sẽ lập tức tiêu huỷ, còn phải đi xin lỗi, bởi vì đều rất sợ bị anh ấy thu mua, kết cục của KM trên kia chính là cảnh báo nghề nghiệp này của chúng tôi, tóm lại một câu, vị chủ của Chính Hằng kia, chúng tôi không đặc tội nổi."

Nghe vậy, Tô Nhan nhíu mày, hỏi: "Vậy cô biết tin tức bị lộ ra lúc ấy là gì mới có thể làm cho anh ấy tức giận?"

Mễ Điệp Nhi nhìn Tô Nhan, rối rắm một lúc sau đó nói: "Đây đã là chuyện ba năm trước, tôi nhớ rõ hình như là bị chụp anh ấy và một người phụ nữ, một người phụ nữ chưa bao giờ bị lộ ra, người phụ nữ này được anh ấy bảo vệ vô cùng tốt, lúc ấy theo dõi rất rất nhiều tin tức của bọn họ, cuối cùng đều bị tiêu huỷ, đây là một người bạn tốt trong nghề nói với tôi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy bảo vệ một người phụ nữ như vậy, lúc ấy đều đoán người phụ nữ đó là ai, có phải là anh ấy hay không (3)..."

(3) Trong tiếng Trung viết là có phải hay không là anh ấy... Nhưng mình sửa lại thành có phải là anh ấy hay không... cho thuận theo tiếng Việt.

Mễ Điệp Nhi nhìn về phía đó nói gì, lại nhìn thấy Tô Nhan hại hai mắt xuống thì hận không thể cắn đứt lưỡi mình, xấu hổ nhìn về phía Tiết Cầm Cầm, Tiết Cầm Cầm chỉ trấn an cười, lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."

Tô Nhan cúi đầu nhìn băng keo cá nhân dán trên bắp chân của mình, người phụ nữ đó, ba năm trước đây, có phải là người phụ nữ làm bạn với anh gần bốn năm như lời anh nói không?

Người phụ nữ ở khách sạn với anh ngày đó...

Nhưng đã có người phụ nữ này tồn tại, sao còn muốn kết hôn với cô? Nếu người phụ nữ đó đặc biệt như vậy, sao lại muốn cô ấy rời đi?

Tô Nhan cảm giác đầu cô sắp nổ tung, cô không hiểu, thật sự không hiểu...

Mày nhíu lại, sắc mặt hơi trở nên trắng, đỡ trán.

Mễ Điệp Nhi thấy thế, lập tức có chút khẩn trương nói: "Chuyện đó, Tô tiểu thư, đó đều là chuyện ba năm trước, cô, cô không cần để ý, vả lại, ba năm trước đây không phải cô còn chưa biết anh ấy sao, nhưng tôi nghe nói, Trình Tự Cẩm ôm cô ở bên đường, đồng ý hứa hẹn, nếu đời này cô không phải vợ của anh ấy, cũng tuyệt đối sẽ không là bất kỳ người phụ nữ nào."

Tô Nhan nghe, chỉ muốn cười, khoé môi nhếch lên một chút cười khổ. Đúng vậy, còn không phải sao, anh sẽ không ly hôn, chỉ biết kết hôn một lần, vợ không phải cô chẳng lẽ còn là người khác?

" Mễ tiểu thư, hôm nay tôi có chút không thoải mái, lần khác mời cô đi ăn cơm được không?"

Mễ Điệp Nhi vội vàng gật đầu, hận không thể lập tức đi khỏi sớm, thật sự  sợ mình ko kín miệng sẽ nói ra hết tất cả mọi chuyện.

"Được, tôi đi trước đây." Nói xong, nhìn thoáng qua Tiết Cầm Cầm.

Tiết Cầm Cầm đứng lên vỗ vai của cô ấy nói: "Yên tâm đi."

"Vậy được rồi, tớ đi trước."

"Tớ tiễn cậu."

"Không cần, cậu vẫn ở cùng Tô tiểu thư đi, nhìn tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, cậu còn nói mời tớ ăn cơm, cơm này tớ còn dám ăn sao? Cậu này người phụ nữ lừa bịp người."

Tiết Cầm Cầm chỉ cười làm lành nói: "Sau này tớ mời cậu."

"Thôi đi, tớ đi đây."

Tiết Cầm Cầm đưa Mễ Điệp Nhi đi, trở lại phòng thuê nhìn Tô Nhan hơi thất hồn lạc phách nhìn chằm chằm một chỗ, không khỏi tò mò rốt cuộc cô suy nghĩ cái gì.

"Bây giờ cậu có thể nói, mục đích của cậu là cái gì? Chẳng lẽ chỉ muốn biết trước kia Trình Tự Cẩm đã làm chuyện gì? Nhưng, cái chuyện đó và cậu có liên quan gì?"

Tô Nhan quay đầu nhìn cô ấy, cười khổ một tiếng nói: "Bởi vì, vừa rồi trong miệng bạn học của cậu nói cái người được anh ấy bảo vệ, người phụ nữ làm không tiếc bức tử ba người đó, rất có thể chính là người phụ nữ đi khách sạn với anh ấy ngày đó, có liên quan đến tớ sao?"

Nghe vậy, Tiết Cầm Cầm nhíu mày, nhìn chằm chẳm cô, "Cậu nói, ngày đó Trình Tự Cẩm nói dối, rất có thể ở cùng người phụ nữ trong miệng Tiểu Điệp vừa rồi là cùng một người."

Tô Nhan chỉ nhắm hai tròng mắt lại, vô lực nói: "Phải như vậy, ngày đó Trình Tự Cẩm nói với tớ, tuy rằng anh ấy đi khách sạn với phụ nữ, nhưng cũng chưa làm, bởi vì đúng lúc tớ gọi điện trò chuyện, anh ấy còn nói, anh ấy cho người phụ nữ làm bạn với anh ấy bốn năm rời đi vì tớ, cậu nói, có phải tớ nên cảm ơn anh ấy không? Cảm ơn cuối cùng anh ấy không cùng người phụ nữ đó lên giường, cảm ơn anh bảo người phụ nữ đó rời đi? Tớ nên cảm ơn anh ấy..."

Nói xong, cười, cười đến rơi nước mắt xuống, còn lại cười khổ vô tận.

Tiết Cầm Cầm nghe nói hiển nhiên có phần kinh ngạc, trợn to hai tròng mắt nhìn Tô Nhan rơi lệ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, đôi mắt đỏ lên, tiến lên nắm vai của cô nhẹ giọng nói.

"Không nên như vậy, Nhan Nhan, không nên như vậy, cậu xem nhìn gần đây cậu đều đã tra tấn bản thân mình thành cái dạng gì, đây không giống cậu, bởi vì quan tâm, cho nên so đo sao? Tớ sẽ đau lòng, đừng khóc, cậu xem cậu đã gầy đi một vòng."

Tô Nhan chỉ nhắm mắt, mặc cho nước mắt chảy, DĐLQĐ dohuyenrua tựa đầu vào ngực Tiết Cầm Cầm, là quan tâm rồi, cho nên càng quan tâm. 

"Cầm Cầm, tớ cảm giác tớ sắp điên rồi, tớ không biết nên làm thế nào mới tốt, tớ muốn thiết bát đoạn (4) với anh ấy, nhưng lại không làm được, càng không thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, không bằng cậu dạy tớ bây giờ nên làm cái gì mới phải."

(4)  thiết bát đoạn. Đây là hành động của hai người. Một người dùng 2 ngón trỏ đụng vào nhau, chờ đối phương lấy tay cắt đoạn vào giữa. Ý chỉ hai người vốn tốt với nhau hoặc là thân nhân vì nguyên nhân nào đó (khách quan, chủ quan) mà từ đó tuyệt giao không qua lại với đối phương nữa. 

Tiết Cầm Cầm đỏ mắt, cắn môi cánh hoa nói: "Nếu không dứt bỏ được, vậy chúng ta tự cho anh ta một cơ hội được không? Một cơ hội cuối cùng, nếu anh ta làm ra chuyện gì cùng loại tổn thương trái tim cậu, đến lúc đó, bất luận thế nào chúng ta đều phải thiết bát đoạn với anh ta, không dùng cách gì được, được không? Tớ thật sự là không muốn nhìn cậu tiếp tục đau khổ rối rắm như vậy nữa."

Tô Nhan chỉ nhẹ nhàng khóc thút thít, cho anh một cơ hội? Cho sao? Không phải cô không nghĩ tới, chỉ là...

Không qua được ranh giới kia.

Tô Nhan hít hít mũi, lau nước mắt, nhìn cô nghẹn ngào nói: "Không cần lo lắng cho tớ, đêm nay tớ sẽ đi chấm dứt tất cả, tớ không muốn tiếp tục như vậy thêm nữa, tớ muốn nói chuyện với anh ấy, cũng chính là cho anh ấy một cái gọi là cơ hội cuối cùng, nếu đời này anh ấy sẽ không kết hôn nữa, cũng không ly hôn với tớ, tiếp tục giằng co như vậy nữa, đau khổ nhất vẫn là tớ mà thôi."

"Cậu muốn nói chuyện gì với anh ta?"

Ánh mắt Tô Nhan chỉ tĩnh mịch, nhẹ nhàng nói: "Đây phải xem anh ấy có thái độ gì."

Tiết Cầm Cầm chỉ nhìn cô thở dài, tình yêu, thật sự là không thể dính phải, nhìn cô thật tốt, không yêu một thân nhẹ nhàng.

Nhưng, trước tiên cô phải làm một việc.

Lúc này là chuyện đứng đắn...


/130

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status