Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 54: Cha con giãi bày tâm sự

/68


Chuyển ngữ: Nhã Lam

Vừa hay được nghỉ một ngày nữa, Kỷ Hiến Trung dẫn con trai lên Chùa thắp nhang.

Ngôi chùa rất yên tĩnh, có mấy người xuất gia đang quét tuyết, thấy cha con nhà họ Kỷ phong thái cao sang, quyền quý, liền chắp tay hành lễ chào hỏi.

Kỷ Hiến Trung rất nghiêm trang dâng hương, bên trong hương khói lượn lờ, Kỷ Hiến Trung nhắm mắt lại, vô cùng thành kính quỳ gối khấn vái trước pho tượng Phật tổ.

Tuy ngoài mặt Kỷ Vĩ không nói gì, nhưng lại tự nhủ: cũng chỉ là một pho tượng đất nung, có đập vỡ đi cũng chẳng đổi được một cân thịt lợn.

Nhưng trong lòng hắn vẫn hy vọng con đường thăng quan tiến chức của cha mình được thuận lợi.

Hai cha con tản bộ trên con đường rải đá của chùa, giẫm lên lớp tuyết mỏng bên dưới, hơi thở uốn lượn tạo thành tầng khói sương, trên đỉnh đầu là những chú chim khách trên cành đang vỗ cánh bay lên.

Kỷ Hiến Trung hỏi con trai, “Ngày bé con rất thích đọc Tam quốc diễn nghĩa và Thủy Hử, một trong tứ đại danh tác*, con thích bộ nào hơn?”

[*Tứ đại danh tác (四大名著), chỉ bốn tác phẩm văn học cổ điển của Trung Quốc: Tam quốc diễn nghĩa, Thủy hử, Tây du ký và Hồng lâu mộng]

Kỷ Vĩ ngẫm nghĩ một chút, “Thật ra con thích Thủy Hử, trong cuốn đó, con đánh giá cao nghĩa khí giang hồ và tình huynh đệ, tuy là kẻ thù của nhau, đánh tới đánh lui lại trở thành huynh đệ, loại tình cảm huynh đệ này một khi kết nghĩa thì cả đời không đổi.”

Kỷ Hiến Trung phản đối: “Mọi người đều nói Thủy Hử kể về 108 vị anh hùng Lương Sơn, anh hùng cái nỗi gì, chẳng qua chỉ là đám đàn ông vô lại, phàm ăn tục uống, không biết thời thế tập hợp lại mà thôi.”

Kỷ Vĩ vẫn kính cẩn nghe cha nói.

Kỷ Hiến Trung giọng nói trầm bổng: “Cớ gì mà họ lại khởi nghĩa tạo phản, cướp bóc, cuối cùng vẫn bị triều đình truy quét và tiêu diệt tận gốc, vì bọn họ có thủ lĩnh bất tài vô dụng, Tống Giang vốn xuất thân là quan văn, cái gọi là tú tài tạo phản ba năm không thành, chính là loại tư tưởng bảo thủ lạc hậu, nếu ông ta thật sự có tài trí mưu lược như Chủ tịch Mao thì e là triều đại cũng đã sớm thay đổi rồi.”

Kỷ Vĩ gật đầu, hắn thích nghe những lời dạy bảo của cha.

Kỷ Hiến Trung đút tay vào trong túi áo khoác ngoài, cũng con trai tản bộ, vì không có trợ lý hay bảo vệ đi theo nên cũng đi được một đoạn khá xa.

“Luật lệ của ba nước khác nhau, đúng ra là quyền thế trong thiên hạ, cho dù là bạn bè, một khi ra trận đều sẽ trở thành kẻ địch, trên đời này chẳng có gì là bất biến, duy chỉ có quyền thế là luôn luôn cám dỗ con người nhất.”

Kỷ Vĩ im lặng lắng nghe.

Kỷ Hiến Trung lại thong thả nói: “Thích một người liền cảm thấy duyên phận là một điều tuyệt vời, nhưng thật ra duyên phận đều là những thứ tình cảm quái gở, nói một cách khách quan, muốn làm được việc lớn, một mối duyên phận có thể đáng giá mấy đồng chứ?

Dường như Kỷ Vĩ hiểu được ý của cha.

Kỷ Hiến Trung như thể đang hồi tưởng, ông vô cùng xúc động, đứng cạnh lan can đá bên ngoài ngôi chùa, vịn vào lan can đá chạm khắc itnh xảo, ông khẽ thở dài: “Ngày ba còn trẻ, cũng rất yêu một cô gái, cô ấy không học cao, lúc bấy giờ ba là người có thành tích xuất sắc nhất trường trung học, mỗi ngày cô ấy đều đứng chờ ba tan học, vào mùa đông lạnh như vậy, cô ấy sẽ cầm một củ khoai nướng chờ ba, sợ khoai nguội liền ủ vào lòng.” Kỷ Hiên Trung xúc động: “Thật sự làm ba rất cảm động.”

Dừng một lát, ông lại có chút thất vọng: “Nhưng vì tương lai, sau khi lên đại học, ba đánh phải chia tay với cô ấy, sau đó cô ấy được gả cho một người công nhân bình thường, sống vậy cả đời. Lúc này mẹ con xuất hiện trước mặt ba, ba thích mẹ con, nhưng càng ích kỷ hơn là ba cũng ham tài sản của mẹ con, cho nên cuối cùng ba lựa chọn mẹ con, ông ngoại con đã giúp đỡ rất nhiều cho con đường sự nghiệp của ba, chặng đường mười mấy năm qua đã chứng minh cho sự lựa chọn đúng đắn của ba trong nghiệp làm quan của mình.”

Kỷ Vĩ dừng lại.

Kỷ Hiến Trung vỗ vai con trai và nói: “Có phải con cho rằng ba rất giả dối? Vì tương lai và vứt bỏ tình yêu?”

Kỷ Vĩ lắc đầu.

Kỷ Hiến Trung nói: “Thật ra mẹ con cũng tốt, trước khi được gả cho ba, ông ngoại con phản đối gay gắt vì mẹ con chẳng bao giờ phải động tay vào nước lạnh, nhưng sau khi lấy ba, mẹ con phải tự mình mua thức ăn trên phố, nấu cơm cho ba, mẹ con chăm lo cho ba. Ông ngoại con mấy lần định bắt mẹ con về, nhưng bà ấy nhất quyết không đi, cùng ba trải qua những ngày tháng vất vả, ba không hối hận vì đã lấy bà ấy, nên lấy mươi năm rồi, ba cũng không bỏ bà ấy. ”

Kỷ Vĩ hiểu, hắn nhận thấy được tình cảm của cha mẹ dành cho nhau.

Kỷ Hiến Trung nói ra suy tính trong lòng ông: “Con à, con là một người thật thà, tốt bụng, tính cách của con rất đơn giản, người như con không thể trụ vững trong chốn quan trường hỗn tạp này, chốn quan trường này sẽ sẽ bóp nghẹt những người đơn giản như con, khiến con chết không toàn thây, con là đứa con trai duy nhất của ba, ba không muốn sau này con cũng lấy một người hiền lành, đơn giản như con, một người phụ nữ không có tài lực, bởi vì trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, lấy một người phụ nữ mơ mộng, đơn giản chẳng thể hạnh phúc.

Kỷ Vĩ hiểu ý tứ của cha mình. Cha con thì có gì mà không thể giãi bày tâm sự chứ.

Hăn cúi đầu, ngẫm nghĩ một lúc lâu, có chút khó chịu nói với ba mình: “Ba à, con không muốn chia tay với Kiều Mạt, nếu chỉ vì những nhân tố bên ngoài mà chia tay với cô ấy, bị buộc phải chia tay với một người tựa như nhát dao cứa vào tim, ba à, ba hãy tha thứ cho con có được không?”

Kỷ Hiến Trung nhìn con trai, ánh mắtnó tựa như chú nai con ngơ ngác, tràn ngập bất an, làm một người cha, ông hiểu được tình cảm của con, con trai đã yêu sâu sắc rồi, cảm giác được yêu tuyệt vời vô cùng, ông nhìn một lúc lâu cuối cùng đành thở dài.


/68

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status