- Trương Quốc Hoa, ông có muốn biết con trai của ông đang ở đâu không?
Tôi nhìn Trương Quốc Hoa và lạnh lùng hỏi.
Về phần hai tên vệ sĩ mà Trương Quốc Hoa mang đến thì tôi không thèm để mắt tới.
Nghe tôi hỏi thì nét mặt già nua của Trương Quốc Hoa trở nên cứng đơ, lão tới đây là để tìm con mình, tuy rằng nhìn thấy Mã Sở và Lí Vân tự sát nhưng khi nói đến con trai mình thì đôi mắt của lão lộ ra vài phần cảnh giác.
- Con tao đâu rồi?
Trương Quốc Hoa nheo mắt lại, nhìn tôi bằng đôi mắt sắc bén thông qua cái kính có gọng bằng vàng.
- Kết cục cũng không khác hai tên nhóc vừa rồi là mấy đâu.
Tôi thản nhiên nói.
- Ông có muốn xem bộ dạng của nó lúc này như thế nào không?
Nghe tôi nói như vậy nét mặt già nua của Trương Quốc Hoa liền trở nên kinh hãi, ánh mắt thay đổi liên tục, ngay cả tôi cũng phải khâm phục lão vì vẫn có thể giữ được sắc mặt bình tĩnh khi mà có quá nhiều chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy.
Nghe tôi nói, Trương Quốc Hoa liền nổi giận, cả người run lên.
- Đưa con tao đến đây!
- Vậy ông lại đây mà nhận con này.
Cười cười khẩy và xoay người chạy vào đại sảnh lầu hai của KTV, nhìn thấy tôi chạy Trương Quốc Hoa cũng đuổi theo.
- Bắt lấy nó, không cho nó chạy, tao muốn bắt con chó này lại.
Trương Quốc Hoa sai hai tên vệ sĩ đuổi theo còn lão chạy phía sau.
Thấy hai tên vệ sĩ đuổi theo tôi liền mỉm cười.
Bởi vì đây chính là kết quả mà tôi mong muốn.
Tôi chạy trốn để dụ dỗ hai tên vệ sĩ đuổi theo, chạy đến ghế lô số ba và kéo cửa ra, một ngọn lửa dữ dội ngay lập tức ập vào người hai tên vệ sĩ.
Nhìn thấy tôi đứng sau ngọn lửa trong ghế lô thì cả hai tên vệ sĩ đứng ngẩn người ra.
Không có kính đen....tôi nhận thấy hai tên vệ sĩ không mang kính đen nên tôi nhân cơ hội này đưa ra mệnh lệnh cuối cùng dành cho hai tên đó.
- Chết.
Không dùng từ ngữ hoa mỹ, đơn giản chỉ một chữ chết.
Những vệ sĩ chuyên nghiệp thường mang theo một khẩu súng lục hoặc vũ khí để cưỡng chế người khác như dao, với một nhân vật đặc biệt như Trương Quốc Hoa thì những vệ sĩ đi theo chắc chắn là không đơn giản.
- Rõ.
Nghe mệnh lệnh của tôi thì hai tên vệ sĩ trong nháy mắt đã trả lời, sau đó lấy trong túi áo khoác ra hai khẩu súng lục 64 mà cảnh sát hay sử dụng.
Quả nhiên là có súng.
Vẻ mặt của hai tên vệ sĩ dại đi nhưng tay vẫn nhanh nhẹn cầm lấy khẩu súng, lên đạn và đưa họng súng đen ngòm lên thái dương mình.
- Này, đừng.
Nhìn thấy hai tên vệ sĩ tự đưa súng lên đầu thì Trương Quốc Hoa gào lên nhưng tất cả đã quá muộn, hai tên đó đã bóp cò.
- Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, đầu của hai tên vệ sĩ như quả dưa hấu bị bắn thủng, máu văng tung tóe, hai tên đó đứng yên như vậy được chừng hai giây thì đột nhiên ngã xuống.
Sau hai tiếng nổ thì hai gã vệ sĩ trước đó không lâu còn muốn xử lí tôi giờ cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt tôi.
Ngã xuống trước mặt Trương Quốc Hoa.
Trương Quốc Hoa ngẩn người ra nhìn hai tên tay chân thân cận của mình ngã xuống dưới chân, mặt mày lão tái mét.
Nhưng phản ứng của Trương Quốc Hoa thay đổi nhanh hơn tôi nghĩ, lão nhanh chóng hồi phục cú sốc vừa rồi và yên lặng nhìn tôi.
- Hóa ra là như vậy......tao đã hiểu, Vương Nhất Sinh, mày đã học ở đâu thủ thuật che mắt người khác vậy? Có thể khiến cho người khác nghe lời mình, Lí Vân và Mã Sở đã chết, cả hai tên vệ sĩ của tao nữa, tất cả đều là do mày ra tay đúng không?
Trương Quốc Hoa đúng là rất thông minh, ngay lập tức nhìn thấy tôi có vấn đề.
Tôi nheo mắt lại nhìn vào ánh mắt hoang mang của Trương Quốc Hoa, cùng lắm thì đó cũng mới là suy đoán của lão thôi chứ lão chưa thể chắc chắn được.
Một khi đã như vậy thì tôi sẽ không trả lời lão mà chuyển sang một câu chuyện khác.
- Trương Quốc Hoa, không phải là ông đang muốn tìm con mình sao, lại đây mà xem này, ở trong ghế lô này này, xem thử có phải là xác chết của con mình không?
Tôi mỉm cười và lui về sau khiến cho thi thể không có trái tim kia ngã xuống trước mặt Trương Quốc Hoa.
Tất nhiên là còn có sáu thi thể của bố mẹ Lí Vân, bố mẹ Mã Sở và bố mẹ Ngô Hàm nữa.
Nhìn thấy sáu thi thể phía sau tôi Trương Quốc Hoa há hốc mồm kinh hãi, đứng chôn chân tại chỗ, thở mạnh, bất động, sau vài giây lão mới chú ý đến thi thể bên cạnh chân tôi, ngay lập tức Trương Quốc Hoa lảo đảo bước đến, kêu la thất thanh thảm thiết:
- Nhạc Nhạc.
Trương Quốc Hoa nhìn thấy con mình chết thảm thì tâm can như bị ai xé vụn ra, kêu la thảm thiết, đau đớn lấy tay ôm đầu, bóp méo khuôn mặt mình.
- Chết rồi, tất cả đều đã chết, mày được lắm Vương Nhất Sinh.
Nhìn mặt Trương Quốc Hoa không còn chút máu thì tôi cảm thấy vui sướng với việc trả thù này.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt lạnh lùng của Trương Quốc Hoa khi biết con mình giết chết em gái Yên Yên của tôi, lão vênh váo, xem mạng người là chuyện vặt. Quan trọng hơn là sau khi em gái tôi chết thì lão dùng tiền và quyền của mình để lấp liếm tội ác cho con mình, thậm chí còn muốn giết tôi để trừ hậu họa.
Nhìn biểu hiện của Trương Quốc Hoa tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tay run lên, sau đó lấy từ trong túi áo ra tờ chi phiếu năm trăm ngàn và bước từng bước đến trước mặt lão, ở khoảng cách chỉ còn một mét tôi ném tờ chi phiếu vào mặt Trương Quốc Hoa.
- Quy tắc cũ, năm trăm ngàn, chuyện này coi như kết thúc, được chứ?
Nghe thấy vậy cơ thể vạm vỡ của Trương Quốc Hoa run lên, lão chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi, gân xanh hai bên thái dương giật liên tục, lão nhìn tôi bằng đôi mắt nham hiểm và thù hận.
- Đây là sự trả thù mày dành cho tao đúng không Vương Nhất Sinh?
Tôi nhìn thẳng vào Trương Quốc Hoa gằn từng tiếng:
- Oan có đầu, nợ có chủ, không báo thù khi cơ hội chưa tới.
Sau đó tôi bổ sung thêm một câu.
- Bây giờ thì cơ hội đến rồi Trương Quốc Hoa.
Nghe tôi nói vậy bỗng nhiên lão cười phá lên, trong cổ họng lão phát ra âm thanh không giống khóc mà cũng không giống cười, lão giống như một người điên bị lên cơn vậy.
- Vương Nhất Sinh, tao nói cho mày biết, mày còn quá non.
Nói xong Trương Quốc Hoa đột nhiên nằm xuống và lăn qua cầm lấy hai khẩu súng lục trong tay hai tên vệ sĩ, nhanh chóng lên đạn, sau đó lão từ từ đứng lên, nâng hai cánh tay lên, đưa hai họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu tôi.
Trương Quốc Hoa đã đặt ngón trỏ của mình vào cò súng, chỉ cần một động tác nhỏ thôi thì trong nháy mắt đầu của tôi sẽ nát như cám.
- Vương Nhất Sinh, mày là một thằng điên, tao đã xem nhẹ mày, không nghĩ đến việc em gái mày quan trọng với mày như vậy, tao thừa nhận là có khinh thường mày và người nhà của mày, nhưng mày nên hiểu một điều rằng, hôm nay mày giết nhiều người như vậy thì mày có thể chạy thoát được hay không? Cho dù là mày giết tao, giết con tao, giết nhiều người như vậy, năng lực của mày như thế nào thì có thể thoát khỏi tay cảnh sát được không? Sau khi mày chết thì có nghĩ đến em gái mày, mẹ mày sẽ như thế nào không? Em gái mày không có tiền đến trường, mẹ mày thì nằm trên giường chờ chết. Mày, cả người nhà của mày đều bị hành động ngu xuẩn của mày làm hại, mày có biết không hả? Đừng làm chuyện điên rồ nữa, Vương Nhất Sinh, tao cho mày một cơ hội, đi tự thú đi, tao sẽ lo cơm áo gạo tiền cho em gái và mẹ mày.
Trương Quốc Hoa điên loạn hét lên làm tim tôi đập mạnh, tôi biết sở dĩ lão muốn tôi đi tự thú là vì không muốn động thủ giết tôi, không muốn tay mình bị dính máu.
Tôi yên lặng nhìn Trương Quốc Hoa, còn lão thì chĩa họng súng về phía tôi, đôi mắt tràn đầy oán hận:
- Này Trương Quốc Hoa, tôi hỏi ông chuyện này.
Tôi nhìn Trương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Thế nào là chính nghĩa và thế nào là làm việc ác?
- Đừng giở trò với tao.
Trương Quốc Hoa giận dữ, ngón tay đặt tại cò súng chậm rãi bóp.
- Có phải vì nước vì dân, xây dựng đất nước là oai phong lẫm liệt không? Hại nước hại dân, tư lợi là tội không thể tha đúng không?
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Quốc Hoa và tự cười bản thân mình.
- Vương Nhất Sinh, đừng giờ trò, mấy trò con nít này không có tác dụng với tao đâu.
- Trương Quốc Hoa, tôi cần phải cảm ơn ông vì ông đã cho tôi hiểu ra một điều.
Tôi nhìn Trương Quốc Hoa không hề chớp mắt, chậm rãi nói:
- Không có chính nghĩa cũng không có tội ác, chỉ có quyền lực mà thôi.
Vừa nói tôi vừa tập trung các tế bào thần kinh về đôi mắt, đây chính là thời khắc cuối cùng.
Nước cờ cuối cùng trong ván cờ.
Tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt ở đôi mắt mình mà trước nay chưa hề có, thời khắc này tôi có cảm giác dường như toàn bộ máu và tinh lực của cơ thể đều tập trung về đôi mắt.
- Ông đã bị chiếu tướng rồi. Trương Quốc Hoa, vừa rồi ông đã nói sai một chuyện......tôi sẽ không bị cảnh sát bắt, em gái tôi vẫn sẽ sống tốt, mẹ tôi cũng sẽ được chăm sóc. Người thua chính là ông, Trương Quốc Hoa.
Vừa nói tôi vừa nhìn thẳng vào hai tròng mắt của lão.
- Hãy đi tự thú thay tôi, Trương Quốc Hoa.
Tôi ra mệnh lệnh cuối cùng dành cho Trương Quốc Hoa.
Bước cuối cùng, chiếu tướng!
Tôi nhìn Trương Quốc Hoa và lạnh lùng hỏi.
Về phần hai tên vệ sĩ mà Trương Quốc Hoa mang đến thì tôi không thèm để mắt tới.
Nghe tôi hỏi thì nét mặt già nua của Trương Quốc Hoa trở nên cứng đơ, lão tới đây là để tìm con mình, tuy rằng nhìn thấy Mã Sở và Lí Vân tự sát nhưng khi nói đến con trai mình thì đôi mắt của lão lộ ra vài phần cảnh giác.
- Con tao đâu rồi?
Trương Quốc Hoa nheo mắt lại, nhìn tôi bằng đôi mắt sắc bén thông qua cái kính có gọng bằng vàng.
- Kết cục cũng không khác hai tên nhóc vừa rồi là mấy đâu.
Tôi thản nhiên nói.
- Ông có muốn xem bộ dạng của nó lúc này như thế nào không?
Nghe tôi nói như vậy nét mặt già nua của Trương Quốc Hoa liền trở nên kinh hãi, ánh mắt thay đổi liên tục, ngay cả tôi cũng phải khâm phục lão vì vẫn có thể giữ được sắc mặt bình tĩnh khi mà có quá nhiều chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn như vậy.
Nghe tôi nói, Trương Quốc Hoa liền nổi giận, cả người run lên.
- Đưa con tao đến đây!
- Vậy ông lại đây mà nhận con này.
Cười cười khẩy và xoay người chạy vào đại sảnh lầu hai của KTV, nhìn thấy tôi chạy Trương Quốc Hoa cũng đuổi theo.
- Bắt lấy nó, không cho nó chạy, tao muốn bắt con chó này lại.
Trương Quốc Hoa sai hai tên vệ sĩ đuổi theo còn lão chạy phía sau.
Thấy hai tên vệ sĩ đuổi theo tôi liền mỉm cười.
Bởi vì đây chính là kết quả mà tôi mong muốn.
Tôi chạy trốn để dụ dỗ hai tên vệ sĩ đuổi theo, chạy đến ghế lô số ba và kéo cửa ra, một ngọn lửa dữ dội ngay lập tức ập vào người hai tên vệ sĩ.
Nhìn thấy tôi đứng sau ngọn lửa trong ghế lô thì cả hai tên vệ sĩ đứng ngẩn người ra.
Không có kính đen....tôi nhận thấy hai tên vệ sĩ không mang kính đen nên tôi nhân cơ hội này đưa ra mệnh lệnh cuối cùng dành cho hai tên đó.
- Chết.
Không dùng từ ngữ hoa mỹ, đơn giản chỉ một chữ chết.
Những vệ sĩ chuyên nghiệp thường mang theo một khẩu súng lục hoặc vũ khí để cưỡng chế người khác như dao, với một nhân vật đặc biệt như Trương Quốc Hoa thì những vệ sĩ đi theo chắc chắn là không đơn giản.
- Rõ.
Nghe mệnh lệnh của tôi thì hai tên vệ sĩ trong nháy mắt đã trả lời, sau đó lấy trong túi áo khoác ra hai khẩu súng lục 64 mà cảnh sát hay sử dụng.
Quả nhiên là có súng.
Vẻ mặt của hai tên vệ sĩ dại đi nhưng tay vẫn nhanh nhẹn cầm lấy khẩu súng, lên đạn và đưa họng súng đen ngòm lên thái dương mình.
- Này, đừng.
Nhìn thấy hai tên vệ sĩ tự đưa súng lên đầu thì Trương Quốc Hoa gào lên nhưng tất cả đã quá muộn, hai tên đó đã bóp cò.
- Đoàng! Đoàng!
Hai tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, đầu của hai tên vệ sĩ như quả dưa hấu bị bắn thủng, máu văng tung tóe, hai tên đó đứng yên như vậy được chừng hai giây thì đột nhiên ngã xuống.
Sau hai tiếng nổ thì hai gã vệ sĩ trước đó không lâu còn muốn xử lí tôi giờ cứ như vậy mà ngã xuống trước mặt tôi.
Ngã xuống trước mặt Trương Quốc Hoa.
Trương Quốc Hoa ngẩn người ra nhìn hai tên tay chân thân cận của mình ngã xuống dưới chân, mặt mày lão tái mét.
Nhưng phản ứng của Trương Quốc Hoa thay đổi nhanh hơn tôi nghĩ, lão nhanh chóng hồi phục cú sốc vừa rồi và yên lặng nhìn tôi.
- Hóa ra là như vậy......tao đã hiểu, Vương Nhất Sinh, mày đã học ở đâu thủ thuật che mắt người khác vậy? Có thể khiến cho người khác nghe lời mình, Lí Vân và Mã Sở đã chết, cả hai tên vệ sĩ của tao nữa, tất cả đều là do mày ra tay đúng không?
Trương Quốc Hoa đúng là rất thông minh, ngay lập tức nhìn thấy tôi có vấn đề.
Tôi nheo mắt lại nhìn vào ánh mắt hoang mang của Trương Quốc Hoa, cùng lắm thì đó cũng mới là suy đoán của lão thôi chứ lão chưa thể chắc chắn được.
Một khi đã như vậy thì tôi sẽ không trả lời lão mà chuyển sang một câu chuyện khác.
- Trương Quốc Hoa, không phải là ông đang muốn tìm con mình sao, lại đây mà xem này, ở trong ghế lô này này, xem thử có phải là xác chết của con mình không?
Tôi mỉm cười và lui về sau khiến cho thi thể không có trái tim kia ngã xuống trước mặt Trương Quốc Hoa.
Tất nhiên là còn có sáu thi thể của bố mẹ Lí Vân, bố mẹ Mã Sở và bố mẹ Ngô Hàm nữa.
Nhìn thấy sáu thi thể phía sau tôi Trương Quốc Hoa há hốc mồm kinh hãi, đứng chôn chân tại chỗ, thở mạnh, bất động, sau vài giây lão mới chú ý đến thi thể bên cạnh chân tôi, ngay lập tức Trương Quốc Hoa lảo đảo bước đến, kêu la thất thanh thảm thiết:
- Nhạc Nhạc.
Trương Quốc Hoa nhìn thấy con mình chết thảm thì tâm can như bị ai xé vụn ra, kêu la thảm thiết, đau đớn lấy tay ôm đầu, bóp méo khuôn mặt mình.
- Chết rồi, tất cả đều đã chết, mày được lắm Vương Nhất Sinh.
Nhìn mặt Trương Quốc Hoa không còn chút máu thì tôi cảm thấy vui sướng với việc trả thù này.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt lạnh lùng của Trương Quốc Hoa khi biết con mình giết chết em gái Yên Yên của tôi, lão vênh váo, xem mạng người là chuyện vặt. Quan trọng hơn là sau khi em gái tôi chết thì lão dùng tiền và quyền của mình để lấp liếm tội ác cho con mình, thậm chí còn muốn giết tôi để trừ hậu họa.
Nhìn biểu hiện của Trương Quốc Hoa tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tay run lên, sau đó lấy từ trong túi áo ra tờ chi phiếu năm trăm ngàn và bước từng bước đến trước mặt lão, ở khoảng cách chỉ còn một mét tôi ném tờ chi phiếu vào mặt Trương Quốc Hoa.
- Quy tắc cũ, năm trăm ngàn, chuyện này coi như kết thúc, được chứ?
Nghe thấy vậy cơ thể vạm vỡ của Trương Quốc Hoa run lên, lão chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi, gân xanh hai bên thái dương giật liên tục, lão nhìn tôi bằng đôi mắt nham hiểm và thù hận.
- Đây là sự trả thù mày dành cho tao đúng không Vương Nhất Sinh?
Tôi nhìn thẳng vào Trương Quốc Hoa gằn từng tiếng:
- Oan có đầu, nợ có chủ, không báo thù khi cơ hội chưa tới.
Sau đó tôi bổ sung thêm một câu.
- Bây giờ thì cơ hội đến rồi Trương Quốc Hoa.
Nghe tôi nói vậy bỗng nhiên lão cười phá lên, trong cổ họng lão phát ra âm thanh không giống khóc mà cũng không giống cười, lão giống như một người điên bị lên cơn vậy.
- Vương Nhất Sinh, tao nói cho mày biết, mày còn quá non.
Nói xong Trương Quốc Hoa đột nhiên nằm xuống và lăn qua cầm lấy hai khẩu súng lục trong tay hai tên vệ sĩ, nhanh chóng lên đạn, sau đó lão từ từ đứng lên, nâng hai cánh tay lên, đưa hai họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu tôi.
Trương Quốc Hoa đã đặt ngón trỏ của mình vào cò súng, chỉ cần một động tác nhỏ thôi thì trong nháy mắt đầu của tôi sẽ nát như cám.
- Vương Nhất Sinh, mày là một thằng điên, tao đã xem nhẹ mày, không nghĩ đến việc em gái mày quan trọng với mày như vậy, tao thừa nhận là có khinh thường mày và người nhà của mày, nhưng mày nên hiểu một điều rằng, hôm nay mày giết nhiều người như vậy thì mày có thể chạy thoát được hay không? Cho dù là mày giết tao, giết con tao, giết nhiều người như vậy, năng lực của mày như thế nào thì có thể thoát khỏi tay cảnh sát được không? Sau khi mày chết thì có nghĩ đến em gái mày, mẹ mày sẽ như thế nào không? Em gái mày không có tiền đến trường, mẹ mày thì nằm trên giường chờ chết. Mày, cả người nhà của mày đều bị hành động ngu xuẩn của mày làm hại, mày có biết không hả? Đừng làm chuyện điên rồ nữa, Vương Nhất Sinh, tao cho mày một cơ hội, đi tự thú đi, tao sẽ lo cơm áo gạo tiền cho em gái và mẹ mày.
Trương Quốc Hoa điên loạn hét lên làm tim tôi đập mạnh, tôi biết sở dĩ lão muốn tôi đi tự thú là vì không muốn động thủ giết tôi, không muốn tay mình bị dính máu.
Tôi yên lặng nhìn Trương Quốc Hoa, còn lão thì chĩa họng súng về phía tôi, đôi mắt tràn đầy oán hận:
- Này Trương Quốc Hoa, tôi hỏi ông chuyện này.
Tôi nhìn Trương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Thế nào là chính nghĩa và thế nào là làm việc ác?
- Đừng giở trò với tao.
Trương Quốc Hoa giận dữ, ngón tay đặt tại cò súng chậm rãi bóp.
- Có phải vì nước vì dân, xây dựng đất nước là oai phong lẫm liệt không? Hại nước hại dân, tư lợi là tội không thể tha đúng không?
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Quốc Hoa và tự cười bản thân mình.
- Vương Nhất Sinh, đừng giờ trò, mấy trò con nít này không có tác dụng với tao đâu.
- Trương Quốc Hoa, tôi cần phải cảm ơn ông vì ông đã cho tôi hiểu ra một điều.
Tôi nhìn Trương Quốc Hoa không hề chớp mắt, chậm rãi nói:
- Không có chính nghĩa cũng không có tội ác, chỉ có quyền lực mà thôi.
Vừa nói tôi vừa tập trung các tế bào thần kinh về đôi mắt, đây chính là thời khắc cuối cùng.
Nước cờ cuối cùng trong ván cờ.
Tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt ở đôi mắt mình mà trước nay chưa hề có, thời khắc này tôi có cảm giác dường như toàn bộ máu và tinh lực của cơ thể đều tập trung về đôi mắt.
- Ông đã bị chiếu tướng rồi. Trương Quốc Hoa, vừa rồi ông đã nói sai một chuyện......tôi sẽ không bị cảnh sát bắt, em gái tôi vẫn sẽ sống tốt, mẹ tôi cũng sẽ được chăm sóc. Người thua chính là ông, Trương Quốc Hoa.
Vừa nói tôi vừa nhìn thẳng vào hai tròng mắt của lão.
- Hãy đi tự thú thay tôi, Trương Quốc Hoa.
Tôi ra mệnh lệnh cuối cùng dành cho Trương Quốc Hoa.
Bước cuối cùng, chiếu tướng!
/72
|