Nói xong tôi mặc áo khoác vào thì Hồ Tiên ném cuốn sách của tôi qua một bên, lúc này tôi mới phát hiện ra là hình như Hồ Tiên đã đọc xong cuốn sách đó rồi.
Tôi chớp mắt, Hồ Tiên thì hất cằm, hai chân đá lên không trung, nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng.
- Vương Nhất Sinh, tôi cũng muốn đi.
- Cô bớt đùa đi, cô mà ra ngoài cùng tôi thì đó là tai họa với tôi đấy. Cô mang khuôn mặt xinh đẹp này ra đường không nên chút nào vậy nên cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.
Nghe Hồ Tiên nói tôi nhăn mặt lại.
- À.
Hồ Tiên khẽ cười rồi thổi bay vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, nói:
- Nói vậy thôi, đến nhìn một đám con nít chưa lớn tôi cũng chẳng thích thú gì.
Tôi nhìn Hồ Tiên mỉm cười rồi soạn sách vở, bút thước, sau đó đi ra khỏi cửa.
- Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, cô chăm sóc bà ấy một chút, chăm sóc như người nhà của mình ấy, đừng làm biếng mà quên hết công việc.
Nghe vậy Hồ Tiên nghiêm mặt nói:
- Tôi buồn nôn quá.
Tôi mỉm cười rồi đóng cửa lại, mang theo túi xách đi ra khỏi phòng bắt đầu cuộc sống ở trường học.
Lúc này cuộc sống ở nhà trường nhất định sẽ không còn sóng êm gió lặng nữa.
Ngày khai giảng không phải là một ngày học chính thức mà là làm bài kiểm tra đầu năm với mục đích kiểm tra xem các học sinh có ôn tập bài vở trong kì nghỉ đông hay không. Tôi đã học sinh năm cuối, bài vở lúc này rất nhiều nên mấy ngày trước khi khai giảng tôi đã ôn tập ở nhà.
Trên thực tế vì hoàn cảnh gia đình nên tôi học tập rất nghiêm túc, so với người bình thường thì phải cố gắng hơn nhiều lần. Người khác tan học thì nói chuyện phiếm, xem sách giải trí, chơi game trên điện thoại, còn tôi thì xuống góc lớp và chuẩn bị bài. Cùng lắm thì cũng chỉ xem qua một chút tin tức trên tạp chí, trên lớp có thể xem tôi là một người ít được mọi người quan tâm đến nhất. Trả giá nhiều nhưng thu hoạch không xứng đáng với công sức bỏ ra, tuy nhiên cũng không phải là trắng tay, vì tôi học tập chăm chỉ hàng ngày nên thành tích của tôi vẫn giữ top đầu trong lớp.
Buổi thi khảo sát đầu năm này chủ yếu là kiểm tra mấy môn tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Toán học. Bình thường tôi làm bài thi rất cẩn thận, thế nhưng không hiểu tại sao lúc này đọc đề kiểm tra thấy nó dễ đi rất nhiều. Có thể đọc hiểu thông suốt môn tiếng Anh, môn Toán có thể nghĩ ra được nhiều cách giải, môn Lý và Hóa cũng vậy, tôi làm xong rất nhanh. Còn môn Văn thì ngay cả những từ ngữ khó hiểu trong tác phẩm cổ cũng không làm khó được tôi.
Rồi đến phần sáng tác văn học thì trong đầu tôi tuôn ra rất nhiều câu danh ngôn, tục ngữ, tôi viết một mạch lưu loát, không gặp bất cứ trở ngại gì, cảm giác kì lạ này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Điều kì lạ hơn là khi tôi làm xong bài thi thì vẫn còn đến một nửa thời gian.
Tôi biết đây là do tác dụng của Linh nguyên kim đan tăng cường trí nhớ cho tôi nhưng không biết kết quả thi sẽ thế nào. Nếu Linh nguyên kim đan giúp tăng cường trí nhớ nhưng không có thành tích cao thì cũng coi như là vô dụng.
Hai ngày sau đã có điểm của kì thi khảo sát đầu năm.
Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là cô giáo Hạ, năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, bằng cấp rất cao, thái độ làm việc cũng có phần ngạo mạn, mỗi lần cô ấy đứng trên bục giảng công bố kết quả thì cả lớp không ai dám nói tiếng nào.
- Kì thi lần này ra đề rất khó nên nhiều người làm bài không đạt được kết quả cao, nếu có đạt kết quả thấp thì mọi người cũng đừng thất vọng. Tuy nhiên vẫn có hai người đạt được kết quả rất tốt, có thể hoàn thành tốt tất cả những gì mà đề thi đưa ra, họ được 10 điểm.
Hai người được 10 điểm?
Nghe cô giáo chủ nhiệm nói như vậy tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi tự nhận mình làm bài kiểm tra không tồi tuy nhiên lại không nghĩ đến là được 10 điểm.
- Tôi có lời khen ngợi dành cho hai em này, đó chính là Vương Nhất Sinh và Úy Văn Long.
Úy Văn Long?
Tôi xoay đầu nhìn lại chỗ ngồi phía sau tôi.
Ngay phía sau tôi là một gã nam sinh đang nằm nhoài người về phía trước, đầu gục vào cánh tay, tóc tai bù xù như tổ chim, trên bàn sách vở để tung tung.
Một chàng trai lôi thôi lếch thếch, cẩu thả, tay áo xắn bên ngắn bên dài, hơn nữa bên ngoài áo còn dính bụi bẩn nữa.
Úy Văn Long, người này tôi biết, hắn bị lưu ban từ năm trước và được xếp vào lớp tôi, hắn ngồi ngay sau tôi, hắn đối nhân xử thế cũng rất bình thường giản dị, sau giờ học hoặc là nằm ngủ trên bàn, hoặc là đọc sách, rất ít khi nói chuyện với bạn cùng lớp. Trước đây tình hình học tập của hắn không ổn định, lúc thì cao chất ngất, lúc thì thấp lè tè khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Kì thi khảo sát này không ngờ hắn có thể làm được như vậy, đúng là rất đáng để khâm phục.
Mặc dù bị cô giáo chủ nhiệm gọi đến tên nhưng Úy Văn Long vẫn nằm đó, không một chút phản ứng, hình như là hắn đã ngủ say rồi.
Nhìn Úy Văn Long nằm ở đó cô cũng không nói gì, vì mỗi lần vào lớp thì Úy Văn Long đều nằm như vậy. Nhưng mỗi khi giáo viên hỏi hắn một vấn đề nào đó thì hắn chậm rãi đứng lên, ngáp một hơi dài rồi trả lời câu hỏi một cách chính xác khiến mọi người hoài nghi về việc hắn có ngủ thật hay không.
Vì tôi và Úy Văn Long đều được 10 điểm nên tự nhiên lại trở thành mục tiêu chú ý của cả lớp, tuy nhiên Úy Văn Long lại đang gục đầu ngủ nên tất cả ánh mắt của mọi người liền dồn vào tôi.
Tôi biết thời khắc này chính là giây phút tôi tôi được đền đáp sau bao nhiêu cố gắng, nhưng ngay lúc này nếu bạn chỉ cần nở một nụ cười tự mãn thì sẽ khiến rất nhiều người ghét nên tôi chỉ ngẩng đầu nhìn cô giáo một lát rồi cũng cúi đầu đọc sách, không nói câu nào, giữ nguyên tư thế cúi đầu.
- Kết quả không tồi nhỉ Vương Nhất Sinh?
Bên phải tôi vang lên một giọng nói ồ ồ, tôi liếc mắt nhìn sang, đó là Sử Binh ngồi chung bàn với tôi, từ khi bắt đầu vô lớp này tôi và hắn đã ngồi chung bàn.
Vì trong lớp sẽ ngồi dựa theo sự chênh lệch thành tích học tập, người học kém sẽ ngồi chung với người học tốt vậy nên tôi với hắn ngồi chung với nhau.
Sử Binh có học lực rất kém nhưng sự ảnh hưởng của hắn đến lớp rất lớn là bởi vì hắn có một thân hình cao lớn, lông mày rậm, tướng mạo hung dữ, cao 1m88 nên hắn xứng đáng trở thành trụ cột của lớp. Thứ hai là vì gia thế hắn hiển hách, các thế hệ trước trong gia đình được xem như là những người lãnh đạo nổi tiếng nhất ở thành phố Vô Tích. Thứ ba là vì hắn quen biết rộng, hay nói cách khác bè cánh, anh em của hắn rất nhiều.
Từ khi Sử Binh học Mẫu giáo đều là nhờ vào tiền của cha hắn nên mới học được đến bây giờ chứ học lực của hắn gần như là con số 0.
Vì thành tích của Sử Binh kém nên bất luận là bài tập nào thì hắn đều chép của tôi, mặc dù tôi rất ghét điều này nhưng cũng lờ đi, thậm chí còn lợi dụng ngược lại hắn.
Nửa học kì trước tôi chủ động cho Sử Binh chép bài nhưng bù lại mỗi ngày hắn phải trả cho tôi 15 đồng tiền phí.
Dựa vào Sử Binh tôi cũng kiếm được một chút tiền nhỏ để chi tiêu.
Có đôi lúc tôi muốn sống một cuộc sống không có thù hận, không loại bỏ người khác, không lợi dụng người khác, đây mới chính là lý tưởng sống mà tôi muốn hướng đến.
- Có gì đâu.
Tôi nở một nụ cười rồi không nói gì thêm, tôi với Sử Binh cùng lắm chỉ là quan hệ lợi dụng nhau chứ không có quan hệ bạn bè.
Sử Binh cười híp mắt, vỗ bả vai tôi rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Nghe nói em gái cậu bị hãm hiếp hả?
Tôi chớp mắt, Hồ Tiên thì hất cằm, hai chân đá lên không trung, nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lùng.
- Vương Nhất Sinh, tôi cũng muốn đi.
- Cô bớt đùa đi, cô mà ra ngoài cùng tôi thì đó là tai họa với tôi đấy. Cô mang khuôn mặt xinh đẹp này ra đường không nên chút nào vậy nên cứ ngoan ngoãn ở nhà đi.
Nghe Hồ Tiên nói tôi nhăn mặt lại.
- À.
Hồ Tiên khẽ cười rồi thổi bay vài sợi tóc lòa xòa trước mặt, nói:
- Nói vậy thôi, đến nhìn một đám con nít chưa lớn tôi cũng chẳng thích thú gì.
Tôi nhìn Hồ Tiên mỉm cười rồi soạn sách vở, bút thước, sau đó đi ra khỏi cửa.
- Sức khỏe của mẹ tôi không tốt, cô chăm sóc bà ấy một chút, chăm sóc như người nhà của mình ấy, đừng làm biếng mà quên hết công việc.
Nghe vậy Hồ Tiên nghiêm mặt nói:
- Tôi buồn nôn quá.
Tôi mỉm cười rồi đóng cửa lại, mang theo túi xách đi ra khỏi phòng bắt đầu cuộc sống ở trường học.
Lúc này cuộc sống ở nhà trường nhất định sẽ không còn sóng êm gió lặng nữa.
Ngày khai giảng không phải là một ngày học chính thức mà là làm bài kiểm tra đầu năm với mục đích kiểm tra xem các học sinh có ôn tập bài vở trong kì nghỉ đông hay không. Tôi đã học sinh năm cuối, bài vở lúc này rất nhiều nên mấy ngày trước khi khai giảng tôi đã ôn tập ở nhà.
Trên thực tế vì hoàn cảnh gia đình nên tôi học tập rất nghiêm túc, so với người bình thường thì phải cố gắng hơn nhiều lần. Người khác tan học thì nói chuyện phiếm, xem sách giải trí, chơi game trên điện thoại, còn tôi thì xuống góc lớp và chuẩn bị bài. Cùng lắm thì cũng chỉ xem qua một chút tin tức trên tạp chí, trên lớp có thể xem tôi là một người ít được mọi người quan tâm đến nhất. Trả giá nhiều nhưng thu hoạch không xứng đáng với công sức bỏ ra, tuy nhiên cũng không phải là trắng tay, vì tôi học tập chăm chỉ hàng ngày nên thành tích của tôi vẫn giữ top đầu trong lớp.
Buổi thi khảo sát đầu năm này chủ yếu là kiểm tra mấy môn tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Toán học. Bình thường tôi làm bài thi rất cẩn thận, thế nhưng không hiểu tại sao lúc này đọc đề kiểm tra thấy nó dễ đi rất nhiều. Có thể đọc hiểu thông suốt môn tiếng Anh, môn Toán có thể nghĩ ra được nhiều cách giải, môn Lý và Hóa cũng vậy, tôi làm xong rất nhanh. Còn môn Văn thì ngay cả những từ ngữ khó hiểu trong tác phẩm cổ cũng không làm khó được tôi.
Rồi đến phần sáng tác văn học thì trong đầu tôi tuôn ra rất nhiều câu danh ngôn, tục ngữ, tôi viết một mạch lưu loát, không gặp bất cứ trở ngại gì, cảm giác kì lạ này khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Điều kì lạ hơn là khi tôi làm xong bài thi thì vẫn còn đến một nửa thời gian.
Tôi biết đây là do tác dụng của Linh nguyên kim đan tăng cường trí nhớ cho tôi nhưng không biết kết quả thi sẽ thế nào. Nếu Linh nguyên kim đan giúp tăng cường trí nhớ nhưng không có thành tích cao thì cũng coi như là vô dụng.
Hai ngày sau đã có điểm của kì thi khảo sát đầu năm.
Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi là cô giáo Hạ, năm nay 30 tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, bằng cấp rất cao, thái độ làm việc cũng có phần ngạo mạn, mỗi lần cô ấy đứng trên bục giảng công bố kết quả thì cả lớp không ai dám nói tiếng nào.
- Kì thi lần này ra đề rất khó nên nhiều người làm bài không đạt được kết quả cao, nếu có đạt kết quả thấp thì mọi người cũng đừng thất vọng. Tuy nhiên vẫn có hai người đạt được kết quả rất tốt, có thể hoàn thành tốt tất cả những gì mà đề thi đưa ra, họ được 10 điểm.
Hai người được 10 điểm?
Nghe cô giáo chủ nhiệm nói như vậy tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, tôi tự nhận mình làm bài kiểm tra không tồi tuy nhiên lại không nghĩ đến là được 10 điểm.
- Tôi có lời khen ngợi dành cho hai em này, đó chính là Vương Nhất Sinh và Úy Văn Long.
Úy Văn Long?
Tôi xoay đầu nhìn lại chỗ ngồi phía sau tôi.
Ngay phía sau tôi là một gã nam sinh đang nằm nhoài người về phía trước, đầu gục vào cánh tay, tóc tai bù xù như tổ chim, trên bàn sách vở để tung tung.
Một chàng trai lôi thôi lếch thếch, cẩu thả, tay áo xắn bên ngắn bên dài, hơn nữa bên ngoài áo còn dính bụi bẩn nữa.
Úy Văn Long, người này tôi biết, hắn bị lưu ban từ năm trước và được xếp vào lớp tôi, hắn ngồi ngay sau tôi, hắn đối nhân xử thế cũng rất bình thường giản dị, sau giờ học hoặc là nằm ngủ trên bàn, hoặc là đọc sách, rất ít khi nói chuyện với bạn cùng lớp. Trước đây tình hình học tập của hắn không ổn định, lúc thì cao chất ngất, lúc thì thấp lè tè khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Kì thi khảo sát này không ngờ hắn có thể làm được như vậy, đúng là rất đáng để khâm phục.
Mặc dù bị cô giáo chủ nhiệm gọi đến tên nhưng Úy Văn Long vẫn nằm đó, không một chút phản ứng, hình như là hắn đã ngủ say rồi.
Nhìn Úy Văn Long nằm ở đó cô cũng không nói gì, vì mỗi lần vào lớp thì Úy Văn Long đều nằm như vậy. Nhưng mỗi khi giáo viên hỏi hắn một vấn đề nào đó thì hắn chậm rãi đứng lên, ngáp một hơi dài rồi trả lời câu hỏi một cách chính xác khiến mọi người hoài nghi về việc hắn có ngủ thật hay không.
Vì tôi và Úy Văn Long đều được 10 điểm nên tự nhiên lại trở thành mục tiêu chú ý của cả lớp, tuy nhiên Úy Văn Long lại đang gục đầu ngủ nên tất cả ánh mắt của mọi người liền dồn vào tôi.
Tôi biết thời khắc này chính là giây phút tôi tôi được đền đáp sau bao nhiêu cố gắng, nhưng ngay lúc này nếu bạn chỉ cần nở một nụ cười tự mãn thì sẽ khiến rất nhiều người ghét nên tôi chỉ ngẩng đầu nhìn cô giáo một lát rồi cũng cúi đầu đọc sách, không nói câu nào, giữ nguyên tư thế cúi đầu.
- Kết quả không tồi nhỉ Vương Nhất Sinh?
Bên phải tôi vang lên một giọng nói ồ ồ, tôi liếc mắt nhìn sang, đó là Sử Binh ngồi chung bàn với tôi, từ khi bắt đầu vô lớp này tôi và hắn đã ngồi chung bàn.
Vì trong lớp sẽ ngồi dựa theo sự chênh lệch thành tích học tập, người học kém sẽ ngồi chung với người học tốt vậy nên tôi với hắn ngồi chung với nhau.
Sử Binh có học lực rất kém nhưng sự ảnh hưởng của hắn đến lớp rất lớn là bởi vì hắn có một thân hình cao lớn, lông mày rậm, tướng mạo hung dữ, cao 1m88 nên hắn xứng đáng trở thành trụ cột của lớp. Thứ hai là vì gia thế hắn hiển hách, các thế hệ trước trong gia đình được xem như là những người lãnh đạo nổi tiếng nhất ở thành phố Vô Tích. Thứ ba là vì hắn quen biết rộng, hay nói cách khác bè cánh, anh em của hắn rất nhiều.
Từ khi Sử Binh học Mẫu giáo đều là nhờ vào tiền của cha hắn nên mới học được đến bây giờ chứ học lực của hắn gần như là con số 0.
Vì thành tích của Sử Binh kém nên bất luận là bài tập nào thì hắn đều chép của tôi, mặc dù tôi rất ghét điều này nhưng cũng lờ đi, thậm chí còn lợi dụng ngược lại hắn.
Nửa học kì trước tôi chủ động cho Sử Binh chép bài nhưng bù lại mỗi ngày hắn phải trả cho tôi 15 đồng tiền phí.
Dựa vào Sử Binh tôi cũng kiếm được một chút tiền nhỏ để chi tiêu.
Có đôi lúc tôi muốn sống một cuộc sống không có thù hận, không loại bỏ người khác, không lợi dụng người khác, đây mới chính là lý tưởng sống mà tôi muốn hướng đến.
- Có gì đâu.
Tôi nở một nụ cười rồi không nói gì thêm, tôi với Sử Binh cùng lắm chỉ là quan hệ lợi dụng nhau chứ không có quan hệ bạn bè.
Sử Binh cười híp mắt, vỗ bả vai tôi rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Nghe nói em gái cậu bị hãm hiếp hả?
/72
|