- Cậu làm gì vậy?
Sử Binh cao giọng hỏi:
- Đình Đình, không phải cậu đồng ý làm bạn gái tôi rồi sao? Vừa rồi cậu còn nói không có cảm giác với loại người như Vương Nhất Sinh mà?
- Cậu mới là người tôi không có cảm giác, cút ngay, tôi nhìn thấy cậu là buồn nôn rồi, ai cho cậu chê Nhất Sinh hả?
Trương Vũ Đình nổi giận với Sử Binh, thái độ thay đổi chóng mặt khiến Sử Binh sửng sốt.
Nói xong Trương Vũ Đình liền quay đầu lại, vẻ mặt kiêu ngạo lúc đầu đã không còn, thay vào đó là vẻ dịu dàng.
- Vương Nhất Sinh, em yêu anh.
Nói xong hình như chứng bệnh đào hoa của Trương Đào Hoa bị phát tác, đột nhiên kéo tay tôi và nháy mắt liên tục:
- Vương Nhất Sinh, em yêu anh, em muốn làm người con gái của anh, sống cùng anh cả đời, Vương Nhất Sinh.....anh có yêu em không?
Nói ra một loạt những câu khiến người ra buồn nôn nhưng biểu hiện của Trương Vũ Đình vẫn không có gì thay đổi, vẫn tiếp tục diễn cái trò thể hiện tình cảm xuất phát từ trái tim.
Phản ứng của Sử Binh hoàn toàn giống với dự đoán của tôi, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là không tin, rất nhanh sau đó chuyển thành tức giận.
- Đình Đình, sao cậu có thể làm như vậy, sao lại nói lung tung như vậy?
- Ai da, cậu không thấy phiền sao, lặn xa đi một chút, tôi đang nói chuyện với Vương Nhất Sinh, cậu chen vào làm gì?
- Cái gì? Cậu yêu hắn từ khi nào?
- Vừa mới yêu đấy, tôi yêu cậu ấy.
Trương Vũ Đình trừng mắt nhìn Sử Bình, sau đó tiếp tục liếc mắt đưa tình với tôi:
- Vương Nhất Sinh, anh hôn em một cái được không? Hay là để em hôn anh nha.
Nghe vậy, cuối cùng Sử Binh cũng không kiềm chế được nên nổi giận, nhìn về phía tôi và rống lên:
- Vương Nhất Sinh, mày đã làm cái quái quỷ gì vậy? Buông Đình Đình ra cho tao, nghe không?
Tôi thản nhiên cười:
- Xin lỗi, là cô ấy kéo tay tôi mà.
- Mẹ nó, Vương Nhất Sinh, tao chỉ nói với mày một câu, cút ra khỏi phòng học ngay, nhanh.
Sử Binh như hổ rình mồi nhìn tôi, nói xong hắn nắm chặt tay lại.
Tất cả những biểu hiện ấy tôi đều thấy, đương nhiên là Trương Vũ Đình cũng thấy, cô nhíu mày và chống nạnh, nổi giận với Sử Binh:
- Sử Binh, nếu cậu dám đánh Vương Nhất Sinh thì tôi sẽ liều mạng với cậu đấy.
- Đình Đình, tôi.....rốt cuộc tôi là cái gì hả Đình Đình? Tôi biết rồi, có phải tôi làm điều gì khiến cậu mất hứng nên cố ý lấy Vương Nhất Sinh ra để chọc tức tôi đúng không? Đình Đình, tôi đối với cậu tốt như vậy thì tại sao cậu lại làm vậy với tôi? Nói thật đi, nhiều người theo đuổi cậu đều có nhiều tiền hơn Vương Nhất Sinh đúng không? Để tôi nói cho cậu biết hoàn cảnh nhà hắn, hắn có một người mẹ bị bại não, hơn nữa em gái của hắn bị mấy nam sinh thay phiên nhau hiếp dâm đã chết ở KTV, người như vậy cậu đừng dính vào....
- Bốp!
Sử Binh còn chưa nói xong thì Trương Vũ Đình liền tát vào mặt hắn, âm thanh cái tát vang lên rất lớn.
Nhất thời cả phòng học đều im lặng.
- Sử Binh, cậu còn nói thêm một câu nào về Vương Nhất Sinh, tôi sẽ liều mạng với cậu.
- Cậu....Đình Đình, cậu đánh tôi?
Nếu hành vi trước đó của Trương Vũ Đình còn có thể miễn cưỡng lý giải là cố ý trêu đùa nhưng với cái tát như trời giáng vừa rồi thì bất luận như thế nào cũng không thể là đùa được. Lúc ấy Sử Binh giận đến nỗi gân xanh hai bên thái dương đều nổi lên.
- Ai cho cậu nói xấu Vương Nhất Sinh?
Sau khi đánh Sử Binh một bạt tai thì Trương Vũ Đình cũng không có chút áy náy nào.
Đứng phía sau Trương Vũ Đình, nhìn hành động của cô ấy khiến tim tôi đập nhanh gấp mấy lần, không ngờ là hiệu quả của "Câu hồn thuật" so với dự đoán của tôi còn mạnh hơn.
- Tôi....
Sử Binh nghẹn lời, hắn giơ tay lên muốn đánh lại Trương Vũ Đình nhưng cuối cùng không đánh mà quay sang tôi.
- Vương Nhất Sinh, rốt cuộc mày đã làm cái quái quỷ gì vậy? Xem tao giết mày đây.
Nói xong Sử Binh xắn tay áo lên, chạy vọt tới chỗ tôi.
Tuy nhiên Trương Vũ Đình cũng đưa hai tay ra ngăn hắn lại.
- Cậu dám làm vậy với Vương Nhất Sinh thì tôi sẽ gọi điện cho bọn Tào Vũ đến dạy dỗ cậu một trận đấy.
Nghe đến cái tên Tào Vũ thì Sử Binh liền thay đổi thái độ, vốn đang nổi giận đùng đùng thì cũng đã dịu lại vài phần.
- Tào Vũ? Đình Đình, cậu tìm Tào Vũ đến dạy dỗ tôi sao? Là vì....Vương Nhất Sinh à?
- Đúng, là vì cậu ấy.
Trương Vũ Đình lớn giọng nói:
- Sử Binh, cậu nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi tôi tuyên bố Vương Nhất Sinh là người yêu của tôi, là người tôi yêu cả đời này, ai đụng vô cậu ấy thì tôi cũng sẽ không để yên đâu, hừ.
Giọng của Trương Vũ Đình cao hơn bình thường, hơn nữa câu chữ rõ ràng nên ngoài tôi và Sử Binh ra thì mọi người trong phòng học đều nghe thấy, trong chốc lát thì cả phòng học yên tĩnh giống như là không gian bị hút hết không khí vậy.
- Đình Đình, hắn......cho cậu cái quái gì vậy?
Hiển nhiên là Sử Binh đã phẫn nộ đến cực điểm.
- Cậu tỉnh táo lại đi.
- Sử Binh, cậu có đi khỏi đây không, tôi sẽ gọi điện thoại đó.
Nói xong Trương Vũ Đình liền thò tay vào túi quần jean lấy ra điện thoại di động, rõ ràng là sẽ gọi điện cho người đến.
- Đừng, đừng gọi, đừng gọi, Đình Đình, chỉ là đùa thôi mà.
Hình như Sử Binh rất sợ Trương Vũ Đình gọi người tên là Tào Vũ kia đến, vừa nghe cô gọi người là sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, tiếp theo là lùi lại vài bước và đứng phía xa nhìn tôi cùng Trương Vũ Đình.
Nhìn Sử Binh lui lại thì Trương Vũ Đình phun một bãi nước bọt rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt hiền lành, dịu dàng:
- Nhất Sinh, đừng để ý tới Sử Binh, em làm bạn gái của anh nhé? Anh muốn em đối tốt với anh như thế nào đây?
Tôi thầm bật cười trong lòng nhưng trên mặt thì không cười nổi vì tôi biết toàn bộ chuyện này là do "Câu hồn thuật" làm ra nên chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Hơn nữa căn bản tôi cũng không có ấn tượng tốt với Trương Vũ Đình chứ đừng nói là thích.
Ngoài khuôn mặt ra thì nói thật là Trương Vũ Đình chẳng có gì đáng để khen cả, huống chi nếu chỉ so về khuôn mặt thì cả trường này cũng không ai có thể so sánh với dung mạo của Hồ Tiền, Trương Vũ Đình vẫn còn kém xa.
Tôi làm như vậy chỉ là muốn trừng phạt cái tên thấp hèn, cúi đầu trước phụ nữ kia mà thôi.
- Không cần đâu Trương Vũ Đình, với cậu tôi không có chút cảm giác nào cả.
Nói xong tôi nghiêm mặt rồi cầm cái áo xoay người bỏ đi.
Nhưng ai mà ngờ được là tôi vừa bước đi được một bước thì eo của tôi đã bị một đôi tay ấm áp ôm chầm lấy.
- Này, đừng như vậy, Nhất Sinh, anh chỉ được để ý đến em thôi. Nhất Sinh, em chính là người yêu của anh, vì anh em có thể làm tất cả, anh chỉ cần để ý đến em thôi.
Nghe những lời này cả người tôi nổi cả da gà, suýt chút nữa thì run như cầy sấy.
Tôi hít một hơi rồi quay đầu lại nói với Trương Vũ Đình:
- Cậu có thể đi rồi, càng xa càng tốt.
Bộ dạng của Trương Vũ Đình vẫn quấn quýt, ôm chặt tôi rồi nũng nịu trong lòng tôi:
- Không đâu, Nhất Sinh, em yêu anh, anh đừng bắt em rời xa anh, cho em ở bên cạnh anh đi, anh đi đến đâu em cũng sẽ theo đến đó.
Tôi đưa năm ngón tay lên rồi nói:
- Tôi sẽ không bao giờ thích một cô gái không chịu nghe tôi nói. Muốn biết cảm giác của tôi với cậu thế nào thì cách xa tôi năm bước.
Nghe toi nói vậy thì Trương Vũ Đình hơi ngạc nhiên, làm nũng một chút rồi buông tôi ta, lui lại về sau vài bước.
- Nhất Sinh, em biết anh không thích em, nhưng em yêu anh, em nhất định sẽ khiến anh yêu em.
Mặc dù làm theo lời tôi là lùi về sau năm bước nhưng vẫn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn tôi, chắp tay trước ngực nhỏ nhẹ nói với tôi.
Thấy Trương Vũ Đình dùng ánh mắt quyến rũ đó nhìn mình thì trong lòng tôi bắt đầu hỗn loạn, về phần những học sinh đang ở trong phòng thì há hốc mồm nhìn tôi với thái độ hoặc là quái lạ, hoặc là kinh ngạc.
Chuyện vừa xảy ra tất cả mọi người trong lớp đều chứng kiến, chuyện tôi xung đột với Sử Binh rồi đến việc Trương Vũ Đình xum xoe tôi khiến mọi người khó có thể chấp nhận được.
Tôi cũng không yêu cầu họ phải hiểu rõ chuyện này mà cầm áo đi thẳng về hướng WC nam.
Trước khi đi tôi thấy Úy Văn Long đang ngồi ở cuối lớp học, gục đầu xuống bàn và ngủ, hình như chuyện ồn ào vừa rồi hắn không liên quan đến.
- Nhất Sinh, anh định đi đâu, giặt áo hả? Để em giúp anh giặt, là do em làm bẩn, là do em không tốt, đợi em với.
Tôi vẫn không trả lời mà đi thẳng về phía WC nam, Trương Vũ Đình vẫn đi theo tôi, mặc dù duy trì khoảng cách với tôi khoảng năm mét nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc. Kết quả là dọc đường đi nam sinh mấy lớp đều nhìn thấy cảnh này. Trương Vũ Đình là hoa khôi của trường nên được nhiều người nhận ra, thấy cô ấy đuổi theo sau tôi thì mọi người nhất thời ồn ào và vây lại xem.
Mãi cho đến khi tôi đến trước cửa WC thì Trương Vũ Đình không thể vào theo nên đứng ngoài cửa giống như là người gác cửa để đợi tôi.
Tôi không để ý đến hành động của Trương Vũ Đình mà vào bồn nước để giặt cái áo, áo này bị Trương Vũ Đình làm bẩn nên xem ra cũng tốn không ít thời gian để giặt sạch.
Tôi hít một hơi sâu, trong lòng có chút sảng khoái, công dụng của "Câu hồn thuật" một lần nữa lại làm cho tôi kinh ngạc.
Tuy nhiên tôi không được vui sướng với điều đó vì mỗi lần dùng "Câu hồn thuật" tôi đều phải nghĩ đến hậu quả của nó, và nó cũng không giúp tôi xoa dịu được cảm xúc của mình.
Bởi vì tôi biết sau khi trúng "Câu hồn thuật" thì hành vi của mỗi người đều là do tôi lên kịch bản sẵn, cảm giác này giống như là tự giải thích với bản thân hoặc là đánh một quyền vào bọt biển vậy....căn bản là không có cảm giác báo thù.
Tôi xả nước giặt sạch cái áo, tiếng nước ào ào vang vọng khắp WC yên tĩnh.
Khi tôi sắp giặt sạch vết bẩn cuối cùng còn lại trên áo thì từ phía sau tôi truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
- Đúng là có năng lực tốt.
Giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông truyền đến:
- Đó là năng lực gì vậy, thuật thôi miên, hàng đầu thuật hay là.....ma pháp?
Nghe giọng nói đó tay chân tôi run lên, dừng động tác giặt áo và từ từ quay đầu lại.
Úy Văn Long đang đứng phía sau tôi, hắn mặc áo khoác xám, đầu đội mũ, chân tay khẳng khiu, dáng người cao gầy giống như là một con khỉ ốm vậy.
Úy Văn Long đứng đó lẳng lạng nhìn tôi, cái mũ kéo xuống chỉ để lộ ra cặp mát vô cùng sáng, lấp lánh làm tôi khó có thể nhìn thẳng vào.
Thấy hắn khiến mắt tôi co lại, sau đó tôi đảo mắt nhìn thì thấy hình như Úy Văn Long đang cầm cái gì đó trong tay.
Một cái khăn lau sạch sẽ thấm nước đang nhỏ giọt.
Sử Binh cao giọng hỏi:
- Đình Đình, không phải cậu đồng ý làm bạn gái tôi rồi sao? Vừa rồi cậu còn nói không có cảm giác với loại người như Vương Nhất Sinh mà?
- Cậu mới là người tôi không có cảm giác, cút ngay, tôi nhìn thấy cậu là buồn nôn rồi, ai cho cậu chê Nhất Sinh hả?
Trương Vũ Đình nổi giận với Sử Binh, thái độ thay đổi chóng mặt khiến Sử Binh sửng sốt.
Nói xong Trương Vũ Đình liền quay đầu lại, vẻ mặt kiêu ngạo lúc đầu đã không còn, thay vào đó là vẻ dịu dàng.
- Vương Nhất Sinh, em yêu anh.
Nói xong hình như chứng bệnh đào hoa của Trương Đào Hoa bị phát tác, đột nhiên kéo tay tôi và nháy mắt liên tục:
- Vương Nhất Sinh, em yêu anh, em muốn làm người con gái của anh, sống cùng anh cả đời, Vương Nhất Sinh.....anh có yêu em không?
Nói ra một loạt những câu khiến người ra buồn nôn nhưng biểu hiện của Trương Vũ Đình vẫn không có gì thay đổi, vẫn tiếp tục diễn cái trò thể hiện tình cảm xuất phát từ trái tim.
Phản ứng của Sử Binh hoàn toàn giống với dự đoán của tôi, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo là không tin, rất nhanh sau đó chuyển thành tức giận.
- Đình Đình, sao cậu có thể làm như vậy, sao lại nói lung tung như vậy?
- Ai da, cậu không thấy phiền sao, lặn xa đi một chút, tôi đang nói chuyện với Vương Nhất Sinh, cậu chen vào làm gì?
- Cái gì? Cậu yêu hắn từ khi nào?
- Vừa mới yêu đấy, tôi yêu cậu ấy.
Trương Vũ Đình trừng mắt nhìn Sử Bình, sau đó tiếp tục liếc mắt đưa tình với tôi:
- Vương Nhất Sinh, anh hôn em một cái được không? Hay là để em hôn anh nha.
Nghe vậy, cuối cùng Sử Binh cũng không kiềm chế được nên nổi giận, nhìn về phía tôi và rống lên:
- Vương Nhất Sinh, mày đã làm cái quái quỷ gì vậy? Buông Đình Đình ra cho tao, nghe không?
Tôi thản nhiên cười:
- Xin lỗi, là cô ấy kéo tay tôi mà.
- Mẹ nó, Vương Nhất Sinh, tao chỉ nói với mày một câu, cút ra khỏi phòng học ngay, nhanh.
Sử Binh như hổ rình mồi nhìn tôi, nói xong hắn nắm chặt tay lại.
Tất cả những biểu hiện ấy tôi đều thấy, đương nhiên là Trương Vũ Đình cũng thấy, cô nhíu mày và chống nạnh, nổi giận với Sử Binh:
- Sử Binh, nếu cậu dám đánh Vương Nhất Sinh thì tôi sẽ liều mạng với cậu đấy.
- Đình Đình, tôi.....rốt cuộc tôi là cái gì hả Đình Đình? Tôi biết rồi, có phải tôi làm điều gì khiến cậu mất hứng nên cố ý lấy Vương Nhất Sinh ra để chọc tức tôi đúng không? Đình Đình, tôi đối với cậu tốt như vậy thì tại sao cậu lại làm vậy với tôi? Nói thật đi, nhiều người theo đuổi cậu đều có nhiều tiền hơn Vương Nhất Sinh đúng không? Để tôi nói cho cậu biết hoàn cảnh nhà hắn, hắn có một người mẹ bị bại não, hơn nữa em gái của hắn bị mấy nam sinh thay phiên nhau hiếp dâm đã chết ở KTV, người như vậy cậu đừng dính vào....
- Bốp!
Sử Binh còn chưa nói xong thì Trương Vũ Đình liền tát vào mặt hắn, âm thanh cái tát vang lên rất lớn.
Nhất thời cả phòng học đều im lặng.
- Sử Binh, cậu còn nói thêm một câu nào về Vương Nhất Sinh, tôi sẽ liều mạng với cậu.
- Cậu....Đình Đình, cậu đánh tôi?
Nếu hành vi trước đó của Trương Vũ Đình còn có thể miễn cưỡng lý giải là cố ý trêu đùa nhưng với cái tát như trời giáng vừa rồi thì bất luận như thế nào cũng không thể là đùa được. Lúc ấy Sử Binh giận đến nỗi gân xanh hai bên thái dương đều nổi lên.
- Ai cho cậu nói xấu Vương Nhất Sinh?
Sau khi đánh Sử Binh một bạt tai thì Trương Vũ Đình cũng không có chút áy náy nào.
Đứng phía sau Trương Vũ Đình, nhìn hành động của cô ấy khiến tim tôi đập nhanh gấp mấy lần, không ngờ là hiệu quả của "Câu hồn thuật" so với dự đoán của tôi còn mạnh hơn.
- Tôi....
Sử Binh nghẹn lời, hắn giơ tay lên muốn đánh lại Trương Vũ Đình nhưng cuối cùng không đánh mà quay sang tôi.
- Vương Nhất Sinh, rốt cuộc mày đã làm cái quái quỷ gì vậy? Xem tao giết mày đây.
Nói xong Sử Binh xắn tay áo lên, chạy vọt tới chỗ tôi.
Tuy nhiên Trương Vũ Đình cũng đưa hai tay ra ngăn hắn lại.
- Cậu dám làm vậy với Vương Nhất Sinh thì tôi sẽ gọi điện cho bọn Tào Vũ đến dạy dỗ cậu một trận đấy.
Nghe đến cái tên Tào Vũ thì Sử Binh liền thay đổi thái độ, vốn đang nổi giận đùng đùng thì cũng đã dịu lại vài phần.
- Tào Vũ? Đình Đình, cậu tìm Tào Vũ đến dạy dỗ tôi sao? Là vì....Vương Nhất Sinh à?
- Đúng, là vì cậu ấy.
Trương Vũ Đình lớn giọng nói:
- Sử Binh, cậu nghe cho kỹ đây, từ hôm nay trở đi tôi tuyên bố Vương Nhất Sinh là người yêu của tôi, là người tôi yêu cả đời này, ai đụng vô cậu ấy thì tôi cũng sẽ không để yên đâu, hừ.
Giọng của Trương Vũ Đình cao hơn bình thường, hơn nữa câu chữ rõ ràng nên ngoài tôi và Sử Binh ra thì mọi người trong phòng học đều nghe thấy, trong chốc lát thì cả phòng học yên tĩnh giống như là không gian bị hút hết không khí vậy.
- Đình Đình, hắn......cho cậu cái quái gì vậy?
Hiển nhiên là Sử Binh đã phẫn nộ đến cực điểm.
- Cậu tỉnh táo lại đi.
- Sử Binh, cậu có đi khỏi đây không, tôi sẽ gọi điện thoại đó.
Nói xong Trương Vũ Đình liền thò tay vào túi quần jean lấy ra điện thoại di động, rõ ràng là sẽ gọi điện cho người đến.
- Đừng, đừng gọi, đừng gọi, Đình Đình, chỉ là đùa thôi mà.
Hình như Sử Binh rất sợ Trương Vũ Đình gọi người tên là Tào Vũ kia đến, vừa nghe cô gọi người là sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, tiếp theo là lùi lại vài bước và đứng phía xa nhìn tôi cùng Trương Vũ Đình.
Nhìn Sử Binh lui lại thì Trương Vũ Đình phun một bãi nước bọt rồi quay sang nhìn tôi với vẻ mặt hiền lành, dịu dàng:
- Nhất Sinh, đừng để ý tới Sử Binh, em làm bạn gái của anh nhé? Anh muốn em đối tốt với anh như thế nào đây?
Tôi thầm bật cười trong lòng nhưng trên mặt thì không cười nổi vì tôi biết toàn bộ chuyện này là do "Câu hồn thuật" làm ra nên chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi. Hơn nữa căn bản tôi cũng không có ấn tượng tốt với Trương Vũ Đình chứ đừng nói là thích.
Ngoài khuôn mặt ra thì nói thật là Trương Vũ Đình chẳng có gì đáng để khen cả, huống chi nếu chỉ so về khuôn mặt thì cả trường này cũng không ai có thể so sánh với dung mạo của Hồ Tiền, Trương Vũ Đình vẫn còn kém xa.
Tôi làm như vậy chỉ là muốn trừng phạt cái tên thấp hèn, cúi đầu trước phụ nữ kia mà thôi.
- Không cần đâu Trương Vũ Đình, với cậu tôi không có chút cảm giác nào cả.
Nói xong tôi nghiêm mặt rồi cầm cái áo xoay người bỏ đi.
Nhưng ai mà ngờ được là tôi vừa bước đi được một bước thì eo của tôi đã bị một đôi tay ấm áp ôm chầm lấy.
- Này, đừng như vậy, Nhất Sinh, anh chỉ được để ý đến em thôi. Nhất Sinh, em chính là người yêu của anh, vì anh em có thể làm tất cả, anh chỉ cần để ý đến em thôi.
Nghe những lời này cả người tôi nổi cả da gà, suýt chút nữa thì run như cầy sấy.
Tôi hít một hơi rồi quay đầu lại nói với Trương Vũ Đình:
- Cậu có thể đi rồi, càng xa càng tốt.
Bộ dạng của Trương Vũ Đình vẫn quấn quýt, ôm chặt tôi rồi nũng nịu trong lòng tôi:
- Không đâu, Nhất Sinh, em yêu anh, anh đừng bắt em rời xa anh, cho em ở bên cạnh anh đi, anh đi đến đâu em cũng sẽ theo đến đó.
Tôi đưa năm ngón tay lên rồi nói:
- Tôi sẽ không bao giờ thích một cô gái không chịu nghe tôi nói. Muốn biết cảm giác của tôi với cậu thế nào thì cách xa tôi năm bước.
Nghe toi nói vậy thì Trương Vũ Đình hơi ngạc nhiên, làm nũng một chút rồi buông tôi ta, lui lại về sau vài bước.
- Nhất Sinh, em biết anh không thích em, nhưng em yêu anh, em nhất định sẽ khiến anh yêu em.
Mặc dù làm theo lời tôi là lùi về sau năm bước nhưng vẫn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn tôi, chắp tay trước ngực nhỏ nhẹ nói với tôi.
Thấy Trương Vũ Đình dùng ánh mắt quyến rũ đó nhìn mình thì trong lòng tôi bắt đầu hỗn loạn, về phần những học sinh đang ở trong phòng thì há hốc mồm nhìn tôi với thái độ hoặc là quái lạ, hoặc là kinh ngạc.
Chuyện vừa xảy ra tất cả mọi người trong lớp đều chứng kiến, chuyện tôi xung đột với Sử Binh rồi đến việc Trương Vũ Đình xum xoe tôi khiến mọi người khó có thể chấp nhận được.
Tôi cũng không yêu cầu họ phải hiểu rõ chuyện này mà cầm áo đi thẳng về hướng WC nam.
Trước khi đi tôi thấy Úy Văn Long đang ngồi ở cuối lớp học, gục đầu xuống bàn và ngủ, hình như chuyện ồn ào vừa rồi hắn không liên quan đến.
- Nhất Sinh, anh định đi đâu, giặt áo hả? Để em giúp anh giặt, là do em làm bẩn, là do em không tốt, đợi em với.
Tôi vẫn không trả lời mà đi thẳng về phía WC nam, Trương Vũ Đình vẫn đi theo tôi, mặc dù duy trì khoảng cách với tôi khoảng năm mét nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc. Kết quả là dọc đường đi nam sinh mấy lớp đều nhìn thấy cảnh này. Trương Vũ Đình là hoa khôi của trường nên được nhiều người nhận ra, thấy cô ấy đuổi theo sau tôi thì mọi người nhất thời ồn ào và vây lại xem.
Mãi cho đến khi tôi đến trước cửa WC thì Trương Vũ Đình không thể vào theo nên đứng ngoài cửa giống như là người gác cửa để đợi tôi.
Tôi không để ý đến hành động của Trương Vũ Đình mà vào bồn nước để giặt cái áo, áo này bị Trương Vũ Đình làm bẩn nên xem ra cũng tốn không ít thời gian để giặt sạch.
Tôi hít một hơi sâu, trong lòng có chút sảng khoái, công dụng của "Câu hồn thuật" một lần nữa lại làm cho tôi kinh ngạc.
Tuy nhiên tôi không được vui sướng với điều đó vì mỗi lần dùng "Câu hồn thuật" tôi đều phải nghĩ đến hậu quả của nó, và nó cũng không giúp tôi xoa dịu được cảm xúc của mình.
Bởi vì tôi biết sau khi trúng "Câu hồn thuật" thì hành vi của mỗi người đều là do tôi lên kịch bản sẵn, cảm giác này giống như là tự giải thích với bản thân hoặc là đánh một quyền vào bọt biển vậy....căn bản là không có cảm giác báo thù.
Tôi xả nước giặt sạch cái áo, tiếng nước ào ào vang vọng khắp WC yên tĩnh.
Khi tôi sắp giặt sạch vết bẩn cuối cùng còn lại trên áo thì từ phía sau tôi truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
- Đúng là có năng lực tốt.
Giọng nói nhẹ nhàng của một người đàn ông truyền đến:
- Đó là năng lực gì vậy, thuật thôi miên, hàng đầu thuật hay là.....ma pháp?
Nghe giọng nói đó tay chân tôi run lên, dừng động tác giặt áo và từ từ quay đầu lại.
Úy Văn Long đang đứng phía sau tôi, hắn mặc áo khoác xám, đầu đội mũ, chân tay khẳng khiu, dáng người cao gầy giống như là một con khỉ ốm vậy.
Úy Văn Long đứng đó lẳng lạng nhìn tôi, cái mũ kéo xuống chỉ để lộ ra cặp mát vô cùng sáng, lấp lánh làm tôi khó có thể nhìn thẳng vào.
Thấy hắn khiến mắt tôi co lại, sau đó tôi đảo mắt nhìn thì thấy hình như Úy Văn Long đang cầm cái gì đó trong tay.
Một cái khăn lau sạch sẽ thấm nước đang nhỏ giọt.
/72
|