Sau khi tìm hiểu bằng mọi cách, Lục Lục đã biết về “câu chuyện đôi nam nữ mất tích”: cô gái họ Khúc làm việc ở khách sạn Tây Sơn. Sáng ngày 7 tháng 12, Lục Lục đi thẳng đến khách sạn Tây Sơn.
Trời rất mát mẻ, không khí dễ chịu. Ngẩng nhìn trời, Lục Lục bỗng nhận ra cái thứ bấy lâu vẫn từ trên tầng cao lừ lừ trôi đi không phải là trời mà là một lớp bông màu xám len luốc, bây giờ đã bị mở ra, hiện lên một bầu trời thật sự, thẳm sâu và rất xanh. Không hiểu vì sao cô có một cảm giác kỳ quái: thời tiết này rất thích hợp với những chuyện mất tích.
Xuống xe buýt, cô đi quanh co vô số con phố nhỏ, đi chán chê vẫn chưa nhìn thấy khách sạn Tây Sơn, thậm chí đường phố vắng tanh không một bóng người.
Chợt một cô gái đi xe đạp, mặc đồng phục màu hồng đào, có vẻ là một nhân viên khách sạn đang đi ngang qua.
Lục Lục nói: “Phiền cô cho tôi hỏi…”
Cô gái xuống xe.
“Đến khách sạn Tây Sơn, đi lối nào?”
Cô ta chỉ về phía trước: “Ở ngay kia rồi. Đi thêm một quãng nữa là đến.”
“Trong khách sạn Tây Sơn có một quán trà phải không?”
“Đúng! Tôi cũng làm việc ở quán trà đó.”
“May quá! Tôi đang muốn tìm người của quán trà để hỏi chút việc.”
“Tôi biết chị định hỏi gì rồi.”
“Thế ư?”
“Tivi đưa tin, nên ai cũng biết người của quán chúng tôi mất tích.”
“Cô ấy tên là gì?”
“Khúc Thiêm Trúc.”
“Vẫn chưa tìm thấy à?”
“Chưa. Bà mẹ chị ấy ngày nào cũng đến bắt đền Giám đốc của chúng tôi. Nhưng chị ấy mất tích vào ngày cuối tuần cho nên khách sạn không chịu trách nhiệm gì hết.”
“Cô có thân với chị Khúc Thiêm Trúc không?”
“Ở công ty này chỉ có tôi và chị ấy đều thẳng tính, cho nên chúng tôi khá thân nhau…”
“Tôi là phóng viên, muốn tìm hiểu vài điều về chị ấy, cô có thể giúp tôi không? Tôi rất cảm ơn.”
“Chị ấy 36 tuổi, cung Kim Ngưu, tính tình hay bốp chát nhưng thực ra không hề có ác ý với bất cứ ai. Bạn trai tên là Triệu Tĩnh, hình như nhiều hơn chị ấy hai tuổi. Anh ấy là huấn luyện viên thể hình, làm việc ở câu lạc bộ Mu Us Desert đóng ở ngay sau lưng khách sạn Tây Sơn.”
“Cô có cho rằng hai người ấy có thể đi đâu không?”
Cô gái nghĩ ngợi, rồi đáp: “Mọi người đều đoán rằng Khúc Thiêm Trúc lành ít dữ nhiều mất rồi…”
“Tại sao?”
“Anh Triệu Tĩnh được… nhiều bà già để mắt đến.”
“Bà già?”
“Khách hàng của anh ta thường là các bà tuổi năm mươi sáu mươi, giàu có, chị hiểu chứ?”
“Ý cô là, có kẻ đã giết Khúc Thiêm Trúc và giấu Triệu Tĩnh đi!”
“Ai cũng đoán thế.” Cô ta vừa nói vừa nhìn cái túi xách của Lục Lục: “Chị không ghi âm đấy chứ? Tôi không muốn lời nói của tôi biến thành lời của nhân chứng.”
“Cô yên tâm, tôi không phải cảnh sát, hai chúng ta chỉ nói chuyện bình thường thôi. Tôi lấy làm lạ, dù là người sống hay người chết, đâu dễ gì giấu đi đâu được?”
“Người còn sống đội lốt người chết, hoặc người chết đội lốt người sống, thì cô tìm thấy sao được?”
Câu này khiến Lục Lục rùng mình, cô nheo mắt nhìn cô gái: “Ý cô là gì?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Chợt có một thanh niên vừa cầm bánh rán ăn vừa rảo bước đến, anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái đang đứng nói chuyện với Lục Lục, bèn gọi:
“Thiên Trúc!”
Cô gái đáp ngay: “Em đây!”
“Hiện giờ em làm việc ở đâu?”
“Ở khách sạn Tây Sơn. Anh thì sao?”
“Vẫn ở công ty cũ. Sắp bị muộn giờ đến nơi, anh đi đây. Ta sẽ liên lạc sau nhé!”
“Vâng.”
Anh ta vội chạy đến bến xe buýt cách đó không xa.
Lục Lục mở to mắt nhìn cô gái. Cô ta vội nói: “Anh ấy vốn là đồng nghiệp với tôi. Khi còn làm ở công ty đó tôi chưa đổi tên, tên của tôi là Thiên Trúc, nước Thiên Trúc[1]”
[1] Trong tiếng Trung Quốc, Thiêm Trúc và Thiên Trúc đồng âm; chữ viết thì khác nhau. Hai chữ Thiên Trúc: tiếng Trung Quốc gọi tên nước Ấn Độ cổ đại.
“Cô đã đổi tên à?”
“Đúng, hiện nay tôi là Hảo Thiên Dực.”
Lục Lục thoáng nghĩ rất nhanh: cô ta nói thật hay nói dối? Sao lại có chuyện trùng hợp thế này?”
“Chị định hỏi gì nữa không? Tôi phải đi làm đây.”
“Không. Cảm ơn cô nhé!”
Cô gái lên xe đạp rồi đi luôn.
Lục Lục không đến khách sạn Tây Sơn nữa, mà quay trở về. Cô sợ đến khách sạn Tây Sơn rồi họ sẽ nói không có ai tên là Hảo Thiên Trúc cả. Cô nhận thấy thân hình cô ta hệt như cô gái Hảo Thiên Trúc vừa nói chuyện…
Trời rất mát mẻ, không khí dễ chịu. Ngẩng nhìn trời, Lục Lục bỗng nhận ra cái thứ bấy lâu vẫn từ trên tầng cao lừ lừ trôi đi không phải là trời mà là một lớp bông màu xám len luốc, bây giờ đã bị mở ra, hiện lên một bầu trời thật sự, thẳm sâu và rất xanh. Không hiểu vì sao cô có một cảm giác kỳ quái: thời tiết này rất thích hợp với những chuyện mất tích.
Xuống xe buýt, cô đi quanh co vô số con phố nhỏ, đi chán chê vẫn chưa nhìn thấy khách sạn Tây Sơn, thậm chí đường phố vắng tanh không một bóng người.
Chợt một cô gái đi xe đạp, mặc đồng phục màu hồng đào, có vẻ là một nhân viên khách sạn đang đi ngang qua.
Lục Lục nói: “Phiền cô cho tôi hỏi…”
Cô gái xuống xe.
“Đến khách sạn Tây Sơn, đi lối nào?”
Cô ta chỉ về phía trước: “Ở ngay kia rồi. Đi thêm một quãng nữa là đến.”
“Trong khách sạn Tây Sơn có một quán trà phải không?”
“Đúng! Tôi cũng làm việc ở quán trà đó.”
“May quá! Tôi đang muốn tìm người của quán trà để hỏi chút việc.”
“Tôi biết chị định hỏi gì rồi.”
“Thế ư?”
“Tivi đưa tin, nên ai cũng biết người của quán chúng tôi mất tích.”
“Cô ấy tên là gì?”
“Khúc Thiêm Trúc.”
“Vẫn chưa tìm thấy à?”
“Chưa. Bà mẹ chị ấy ngày nào cũng đến bắt đền Giám đốc của chúng tôi. Nhưng chị ấy mất tích vào ngày cuối tuần cho nên khách sạn không chịu trách nhiệm gì hết.”
“Cô có thân với chị Khúc Thiêm Trúc không?”
“Ở công ty này chỉ có tôi và chị ấy đều thẳng tính, cho nên chúng tôi khá thân nhau…”
“Tôi là phóng viên, muốn tìm hiểu vài điều về chị ấy, cô có thể giúp tôi không? Tôi rất cảm ơn.”
“Chị ấy 36 tuổi, cung Kim Ngưu, tính tình hay bốp chát nhưng thực ra không hề có ác ý với bất cứ ai. Bạn trai tên là Triệu Tĩnh, hình như nhiều hơn chị ấy hai tuổi. Anh ấy là huấn luyện viên thể hình, làm việc ở câu lạc bộ Mu Us Desert đóng ở ngay sau lưng khách sạn Tây Sơn.”
“Cô có cho rằng hai người ấy có thể đi đâu không?”
Cô gái nghĩ ngợi, rồi đáp: “Mọi người đều đoán rằng Khúc Thiêm Trúc lành ít dữ nhiều mất rồi…”
“Tại sao?”
“Anh Triệu Tĩnh được… nhiều bà già để mắt đến.”
“Bà già?”
“Khách hàng của anh ta thường là các bà tuổi năm mươi sáu mươi, giàu có, chị hiểu chứ?”
“Ý cô là, có kẻ đã giết Khúc Thiêm Trúc và giấu Triệu Tĩnh đi!”
“Ai cũng đoán thế.” Cô ta vừa nói vừa nhìn cái túi xách của Lục Lục: “Chị không ghi âm đấy chứ? Tôi không muốn lời nói của tôi biến thành lời của nhân chứng.”
“Cô yên tâm, tôi không phải cảnh sát, hai chúng ta chỉ nói chuyện bình thường thôi. Tôi lấy làm lạ, dù là người sống hay người chết, đâu dễ gì giấu đi đâu được?”
“Người còn sống đội lốt người chết, hoặc người chết đội lốt người sống, thì cô tìm thấy sao được?”
Câu này khiến Lục Lục rùng mình, cô nheo mắt nhìn cô gái: “Ý cô là gì?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Chợt có một thanh niên vừa cầm bánh rán ăn vừa rảo bước đến, anh ta ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái đang đứng nói chuyện với Lục Lục, bèn gọi:
“Thiên Trúc!”
Cô gái đáp ngay: “Em đây!”
“Hiện giờ em làm việc ở đâu?”
“Ở khách sạn Tây Sơn. Anh thì sao?”
“Vẫn ở công ty cũ. Sắp bị muộn giờ đến nơi, anh đi đây. Ta sẽ liên lạc sau nhé!”
“Vâng.”
Anh ta vội chạy đến bến xe buýt cách đó không xa.
Lục Lục mở to mắt nhìn cô gái. Cô ta vội nói: “Anh ấy vốn là đồng nghiệp với tôi. Khi còn làm ở công ty đó tôi chưa đổi tên, tên của tôi là Thiên Trúc, nước Thiên Trúc[1]”
[1] Trong tiếng Trung Quốc, Thiêm Trúc và Thiên Trúc đồng âm; chữ viết thì khác nhau. Hai chữ Thiên Trúc: tiếng Trung Quốc gọi tên nước Ấn Độ cổ đại.
“Cô đã đổi tên à?”
“Đúng, hiện nay tôi là Hảo Thiên Dực.”
Lục Lục thoáng nghĩ rất nhanh: cô ta nói thật hay nói dối? Sao lại có chuyện trùng hợp thế này?”
“Chị định hỏi gì nữa không? Tôi phải đi làm đây.”
“Không. Cảm ơn cô nhé!”
Cô gái lên xe đạp rồi đi luôn.
Lục Lục không đến khách sạn Tây Sơn nữa, mà quay trở về. Cô sợ đến khách sạn Tây Sơn rồi họ sẽ nói không có ai tên là Hảo Thiên Trúc cả. Cô nhận thấy thân hình cô ta hệt như cô gái Hảo Thiên Trúc vừa nói chuyện…
/71
|