Chương 1: Người đàn ông giống như thần linh
Đêm đen như mực.
Sảnh lớn phong cách châu Âu thanh lịch, ánh đèn pha lê trên trần nhà chiếu sáng mọi góc.
Đêm nay nhà họ Kiều đặc biệt náo nhiệt, dưới ánh đèn lung linh, trang phục tuyệt đẹp.
Nghe nói, hoạt động tối nay được tổ chức để lôi kéo cậu hai nhà họ Dung, Dung Cảnh Mặc. Một nửa khách khứa có mặt ở hội trường, hoàn toàn là vì sự xuất hiện hiếm hoi của chàng trai trẻ tuổi này.
Bạch Tinh Ngôn đi theo Kiều Nhiên và hội trường, đơn giản đi theo làm bạn.
Nhưng mà, sau khi tới chưa đến nửa giờ, lại bởi vì một người đàn ông xa lạ xuất hiện, bị Kiều Nhiên thấy sắc quên nghĩa mà bỏ qua một bên.
Trước khi đi, chỉ ném lại cho cô mấy câu: “Tinh Ngôn, trong nhà có rất nhiều phòng nghỉ, đêm nay cậu cũng đừng về, tìm đại một phòng ngủ đi, chỉ cần đừng đến hậu viện là được, hậu viện là ba chuẩn bị cho người khác.”
“Được.” Bạch Tinh Ngôn cũng không thích nơi như vậy, đúng lúc có thể thoát khỏi.
Xuyên qua sảnh lớn khách khứa tụ tập, cô vừa đi vừa quan sát đi về phía vườn hoa.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà họ Kiều, không phân rõ phương hướng.
Vòng quanh vườn hoa một vòng, nơi cuối cùng cô chọn là một là một sân nhỏ.
Đình viện phong cách châu Âu, hàng cây anh đào trong viện đong đưa theo gió đêm, dẫn thẳng tới một gian phòng.
Cửa phòng khép hờ, trong phòng tối mờ, nằm ở nơi hẻo lánh, hắn là nơi cho khách ở lại.
“Kiều Kiều, tới tìm được phòng rồi.” Trước khi vào phòng, cô gọi cho Kiều Nhiên, nói cho cô ấy đặc trưng của biệt viên cô ở.
Kiều Nhiên nhất thời không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi trước, sau đó cúp máy.
Cô ta không nhắc nhở gì, Bạch Tinh Ngôn liền xem như gian phòng này không có vấn đề gì.
Nhưng mà, vào nhà, lúc tắm rửa xong đi ra, lại sợ run.
Trong phòng có thêm một người.
Sofa dựa vào cửa sổ, một người đàn ông im lặng ngồi, cánh tay thon dài đỡ trán, hơi cúi đầu khiến cô nhìn không rõ mặt anh.
Đây là một người đàn ông cực kì đẹp, gương mặt đẹp không tì vết, lúc ngồi im lặng như vậy, đẹp như người trong tranh bước ra.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt điêu khắc tinh xảo của anh, tăng thêm vẻ lạnh lùng trên người anh, khiến cho giờ phút này, anh thần thánh như thần linh.
Giống như đặc biệt đợi cô đi ra, hai mắt nhắm chặt của người đàn ông bỗng mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Bạch Tinh Ngôn nhảy thình thịch.
Người đàn ông yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dừng ở áo tắm trên người cô, tiếng nói lạnh như băng, lạnh như tuyết tan dưới mặt trời đông: “Nhà họ Kiều cho cô tới?”
Bạch Tinh Ngôn không hiểu nguyên nhân, lại bị anh xem như ngầm thừa nhận.
Đứng lên, anh bỗng nhiên bước từng bước một về phía cô.
Bạch Tinh Ngôn theo bản năng muốn lùi lại, người đàn ông giống như cảm nhận được ý đồ của cô, vươn tay túm lấy cô, cửa phòng “phanh” một tiếng đóng lại.
Bạch Tinh Ngôn còn chưa hiểu rõ tình hình, cơ thể đã “đông” một tiếng bị người ép lên vách tường phía sau.
Hơi thở nồng đậm hormone nam tính áp bức mà đến, mang theo hơi thở có thể ngửi thấy rõ ràng mùi rượu cùng với mùi bạc hà.
“Nhớ kĩ, tôi không thích lạt mềm buộc chặt.” Đầu ngón tay nâng cằm xinh xắn của cô, mặt anh dán sát lại gần cô.
“…” Bạch Tinh Ngôn kinh ngạc, giãy giụa muốn đẩy ra, cơ thể bỗng nhiên bị anh ôm lấy, trời đất quay cuồng, “đông” một tiếng, cô bị đẩy lên thảm trải sàn…
/1797
|