Chương 4: Chuyện hôn nhân, tôi đồng ý
Như một gậy đánh thẳng vào đầu.
Bạch Tinh Ngôn vừa mới vào cửa khu ghế lô cảm thấy xúc động muốn bỏ chạy.
Dung Cảnh Mặc!
Đối tượng cha mình sắp xếp lại là anh ấy!
Vì sao từ đầu tới giờ không có ai nói qua với mình?
Mới nghĩ tới cái tên đó, Bạch Ngôn Tinh cảm thấy lạnh từ đầu tới chân.
Ngắt điện thoại, định chạy xa khỏi nhà hàng này ngay lập tức, nhưng mới bước được mấy bước chân, ở một phía khác trên hành lang có bóng người xuất hiện.
Trong vầng sáng nhạt màu, một người đàn ông mặc âu phục đang thong thả đi về phía cô, lần lượt tiến từng bước một, bước nào bước nấy ung dung.
Anh nằm trong tầm mắt cô, lúc cô nhìn vào gương mặt anh, đầu tiên như ngưng đọng mấy giây, ánh mắt màu đen sâu thẳm từ từ nheo lại thành một đường. "Bạch tiểu thư?"
Bạch Tinh Ngôn không ngờ anh lại xuất hiện phía sau.
So với giờ bọn họ đã hẹn trước, giờ vẫn còn sớm tới nửa tiếng.
Nghĩ muốn phủ nhận, nhưng những chuyện như xem mắt thì hẳn anh đã được xem ảnh của cô.
Cô im lặng, cũng là cho Dung Cảnh Mặc đáp án.
"Bạch tiểu thư định đi đâu thế?" Trong ánh mắt lạnh lùng có thêm nét sắc bén, giọng điệu của anh, lạnh lẽo y như đêm đó.
Nếu anh đoán không sai, cô nàng này, muốn bỏ chạy!
Đi xem mắt với anh mà vẫn có gan trốn chạy!
"Tôi, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi!" Nghĩ đến những lời Bạch Chính Nam nói, Bạch Tinh Ngôn cố giữ vẻ mặt bình thường
"Phải không?" Giọng nói thản nhiên, vẫn để lộ sự khinh thường.
"Đúng thế, lúc đến quên đi WC." Bạch Tinh Ngôn quay người, tỏ vẻ trấn định đi tới nhà vệ sinh phía xa.
Vừa đi vừa nghĩ xem nên giải quyết vấn đề như thế nào.
Lúc trước không có ai nói với cô người đó là Dung Cảnh Mặc, nếu đối tượng xem mắt là người bình thường, có lẽ cô còn có tự tin xử đẹp đối phương.
Nhưng Dung Cảnh Mặc là ai cơ chứ?
Chỉ dựa vào năm đó anh còn trẻ đã có năng lực xây dựng vùng trời của riêng mình trong giới kinh doanh, Bạch Tinh Ngôn cũng biết nhân vật như vậy rất khó đối phó.
Liếc nhìn người đàn ông ở hành lang, Bạch Tinh Ngôn đã quyết định, đổi đường chuồn ra ngoài rồi tính sau.
Lộc cộc!
Bước chân của cô vô thức nhanh thêm mấy phần.
Xuyên qua hành lang dài, rẽ sang một con đường khác, định chạy ra khỏi nhà hàng, nhưng chân mới tăng tốc, lại đâm vào một bức tường thịt rắn chắc.
Bạch Ngôn Tinh ngẩng đầu lên, thấy rõ người kia là ai, gương mặt trắng nhợt cả kinh. "Anh, anh...."
Cô và anh vốn cách nhau mấy trăm mét, thế mà chưa đến một giây đã đi tới nơi này.
Dung Cảnh Mặc, anh không phải là người sao?
"Hướng này không phải hướng đi nhà vệ sinh." Dung Cảnh Mặc lạnh lùng nghiêm khắc nhắc nhở.
Bạch Tinh Ngôn hít sâu một hơi.
Anh chặn cô lại kịp thời như vậy, hẳn từ đầu đã đoán được cô muốn bỏ trốn.
Một khi đã vậy, Bạch Tinh Ngôn cũng không muốn lãng phí thời gian với anh.
"Dung thiếu gia, thật ra tôi...." Trong lòng đã có đủ loại lý lẽ, đang lúc muốn sảng khoái nói với anh rằng việc xem mắt này vốn không phải ý của cô, nhưng mà, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh ngắt lời.
Nghiêng người lại phía cô, Dung Cảnh Mặc lấy di động ra, gọi điện cho lão gia tử nhà họ Dung. "Ông nội, chuyện hôn sự với nhà họ Bạch, con đồng ý. Hôn lễ tiến hành sau ba ngày nữa!"
Nói xong ba câu, anh cúp điện thoại.
Để lại Bạch Tinh Ngôn đã hóa đá, sải bước ra khỏi nhà hàng.
Thậm chí cũng không thèm nhìn cô thêm một lần.
Bạch Tinh Ngôn cứng đờ đứng ở hành lang, rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại sau câu nói của anh.
Chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi, bữa tiệc xem mắt cô muốn bỏ qua đã được quyết định xong.
/1797
|