Chố ở của gia đình họ Mộ là cái biệt thự hạng trung, mang hơi hướng cổ điển và tao nhã, một ngọn núi làm từ đá, một con cá chép lóng lánh, mang đặc hơi hướng gia tộc.
Cùng Mộ Thương Nam bước vào biệt thự, mẹ anh bà Liễu Họa ra đón "Thương Nam về rồi, Thiên Tịnh cũng đến rồi, ai ya, tay con làm sao thế này?”
"Dì, không có gì đâu ạ, chỉ là con muốn bưng cho anh Mộ cốc cà phê, kết quả lại bị bỏng tạy, con vụng về quá". Thiên Tịnh cúi đầu trả lời.
"Con bé này, con chăm sóc Thương Nam mà bị bỏng làm sao có thể trách con được ? Chị Ngọc, chị mau lấy thuốc chữa bỏng cho cô Thiên đây". Liễu Họa căn dặn người giúp việc.
Diệp Phi nhìn quanh, Thiên Tịnh như đóa sen trắng, thật tình đi đến đâu cũng có thể tỏa sáng, chắc Thiên Tịnh đã lấy được lòng mẹ Mộ Thương Nam rồi.
"Con chào dì" Cô lễ phép chào hỏi Liễu Họa cho dù bà không hề nhìn cô lấy một cái.
Dường như giọng nói cô đã nhắc Liễu Họa . Liễu Họa lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô "Ai đây con?”
"Trợ lý của con”
"Là em họ con”
Thanh Tịnh và Mộ Thương Nam đồng thanh trả lời.
"Hóa ra là em họ của Thiên Tịnh, hai chị em đều xinh đẹp, mau vào đây, ngồi đi cháu" Liễu Họa nói.
"Không cần quan tâm đến cô ấy, cô ấy là trợ lý của con, phụ trách công việc thường ngày của con" Mộ Thương Nam nói với mẹ.
"Ồ, em họ là trợ lý cho Thương Nam, như thế cũng tốt, đều là người nhà mình. không giống cô trợ lý trước, trợ lý trước nữa…"
Không chờ Liễu Họa nói xong, Mộ Thương Nam ngắt lời mẹ "Mẹ, mẹ nói gì vậy? Cơm tối đã xong chưa?”
"Sắp xong rồi. Chỉ chờ các con về ăn. Mẹ xuống bếp xem, các con ra phòng khách ngồi". Liễu Họa nói và đi về phiá nhà bếp.
Mộ Thương Nam không ra phòng khách mà đi vào thư phòng của bố.
Lời của Liễu Hoạ làm Thiên Tịnh tự nhiên nhớ đến chuyện trợ lý của Mộ Thương Nam, cô vừa thổi cánh tay vừa đắp thuốc, vừa bước đến chố Diệp Phi “ Biết tại sao anh Mộ không cho dì Sở nhắc đến chuyện trợ lý của anh không?”
Diệp Phi nhìn Thiên Tịnh “Chị muốn nói gì thì nói luôn đi”
"Haha. Chắc em chưa biết, trợ lý của Mộ Thương Nam trước giờ không ai làm quá hai tháng, không bị điên thì cũng mất tích một cách kỳ lạ. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Trợ lý trước của anh sáng sớm nay vừa mới nhảy xuống sông chết đuối, em nói xem em sẽ phát điên hay là sẽ chết?” Thiên tịnh nói rõ ràng từng câu từng chữ.
“Chị cho rằng tôi là sẽ sợ?” Diệp Phi còn lâu mới tin lời của Thiên Tịnh, cô biết rất rõ mục đích của Thiên Tịnh chỉ có một, chính là bắt cô rời khỏi Mộ Thương Nam, cô sẽ không ngu ngốc để Thiên Tịnh dọa chạy mất.
“Không tin cô tìm trên baidu! Tất cả tin tức đều được đưa lên. Còn nữa thầy phong thủy nói, chữ bát của Mộ Thương Nam quá cứng, không phải chữ bát tuyệt phối, đều bị anh khắc! Biết tại sao nhà họ Mộ nhất định phải cưới đứa con dâu là chị không? Vì chữ bát của chị và anh Mộ là sự kết hợp tuyệt vời, không nhưng vượng phu vượng tử, còn yêu thương nhau cả đời!” Thiên Tịnh đắc ý nói.
Diệp Phi không có phản ứng gì với những lời Thủy Tinh nói phía sau, dù sao cô cũng không có ý gì với Mộ Thương Nam, nhưng việc của trợ lý Mộ Thương Nam, cô phải làm cho rõ. Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm tin liên quan đến trợ lý Mộ Thương Nam, không ngờ lại tìm được tin mới về trợ lý của Mộ Thương Nam, trong tin mới nói tám trợ lý trước sau của Mộ Thương Nam thật sự giống như Thiên Tịnh nói. Cô chỉ cảm thấy lạnh toát sau lưng, cô chắc không phải người thứ chín chứ?
Thủy Tinh sát đến “Thế nào, chị không lừa em chứ? Nói thật, chị chỉ muốn em rời khỏi Mộ Thương Nam, không muốn lấy mạng em. Em tự xem mà giải quyết đi, muốn ở lại, hay muốn đi? Chị khuyên em nghĩ cho ký, việc đi đâu cũng có thể làm, nhưng mạng thì chỉ có một mà thôi.”
Xem thêm...