Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 119 - Diệt Trừ

/128


Edit: Quân Ly

Phản ứng của Mặc Lâm Uyên lại rất bình tĩnh, Dạ Mộc ở một bên trộm nhìn hắn. Ba năm trước Mặc Lâm Uyên đột nhiên kêu nàng đi Lương Châu bí mật cứu tế, còn nói chỉ tín nhiệm nàng, bảo nàng phải cẩn thận.

Lúc nàng đi cảnh tượng như luyện ngục, cũng may là nàng đi cùng Vô Thanh, hơn hai tháng mới áp được ôn dịch.

Sau khi trở về nàng liền nói với Mặc Lâm Uyên chuyện này, nhưng hắn vẫn luôn ẩn nhẫn không phát, không nghĩ tới hôm nay, hắn bạo phát.

Mặc Lâm Uyên cười khẽ,

"Ai cho ngươi lá gan để ngươi khi quân?"

Ngữ khí hắn ôn nhu, nhưng từng chữ như sát khí tuôn trào làm người không rét mà run!

Trong lòng Mộc Quảng mới biết mình chết chắc rồi, hiện giờ, hắn cũng chỉ có hy vọng tội nghiệt này không liên lụy tới người nhà......

Hắn áp xuống nước mắt hối hận, nghiến răng nghiến lợi nói,

"Lúc ấy thần thu của Chu thái uý năm vạn lượng bạc trắng, nhưng bạc đó thần chưa hề động đến mà chôn phía dưới giường ngủ. Cầu bệ hạ...... đừng giáng tội xuống người nhà của thần!"

Mộc Quảng lên án làm Chu Cổ liên tục lui về phía sau, hắn cầu cứu nhìn về phía Văn Tắc, lại phát hiện, Văn Tắc căn bản không nhìn hắn! Trong lòng Chu Cổ càng thêm không ổn, chẳng lẽ hôm nay không chỉ nhằm vào Chung gia mà còn nhằm vào Chu gia sao?!

Vì sao? Tam đại thế gia vinh nhục cùng hưởng, vì sao Văn Tắc giúp hoàng đế?!

Hắn không nghĩ ra, nhưng rõ ràng tội hắn tuyệt đối không thể nhận!

Vì thế cắn răng lại lần nữa quỳ xuống!

"Bệ hạ minh xét! Lão thần không biết bọn họ vì sao muốn bôi nhọ thần, nhưng những việc bọn hắn nói thần căn bản chưa từng làm!"

Dù sao việc từ ba năm trước rồi, ai có chứng cứ chứng minh là hắn cầm số tiền kia?

Nhi tử thứ hai của Chu gia làm ở Hộ Bộ cũng vội vàng chạy ra nói,

"Mong bệ hạ minh giám! Lúc trước Hộ Bộ có phát một trăm vạn lượng bạc ra ngoài, tuyệt đối không dám tham ô!!"

Mặc Lâm Uyên cười,

"Các ngươi cảm thấy trẫm không có chứng cứ đúng không?"

Hắn xua xua tay, lại nói,

"Đàm Tuấn Thanh, Tôn Bạch, các ngươi ra đây."

Người bị điểm danh đều sửng sốt, lộ ra biểu tình như cha mẹ mất, chậm rãi đi ra, quỳ rạp xuống đất.



"Các ngươi cũng ở Hộ Bộ làm việc, nhậm chức thủ hạ của Chu Tề, lúc trước vật tư cứu tế chính là một tay các ngươi chuẩn bị, hiện giờ đã chết nhiều người như vậy, các ngươi còn có gì để nói không!?"

Bọn họ căn bản không do dự, nói thẳng ra tình hình thực tế.

"Bệ hạ tha mạng...... Vật tư lúc trước bởi vì ngân lượng không đủ nên thần không thể không dùng gạo cũ hàng kém thay hàng tốt, vải cũng loại vải kém nhất. Để phòng ngừa có ngày những việc này sẽ bại lộ, trên tay thần có sổ sách, có thể chứng minh trong sạch! Lúc trước Chu gia cho thần ba vạn lượng bạc trắng, một phân thần cũng chưa động, thần giúp đỡ Chu gia làm việc thật sự là bởi vì Chu gia bức bách!"

Sổ sách? Thế mà còn có sổ sách?

Chu Cổ chỉ cảm thấy hàn khí quanh người, hôm nay Mặc Lâm Uyên là muốn diệt hắn rồi!!

Mặc Lâm Uyên nói,

"Được rồi, các ngươi lui xuống đã, có chứng cứ gì thì giao cho Tử Hư là được. Mặt khác, chúng ta tiếp tục nói việc Chu gia chủ mua bán chức quan."

Hai mắt hắn đảo qua, tươi cười đầy mặt nhìn Chu Cổ rồi nhìn về một người.

"Hàn Phẩm đúng không? Nghe nói lúc trước ngươi được Chu gia mua chức quan, sau đó một đường dìu dắt đến tứ phẩm, có việc này chứ?"

Người nọ hoảng sợ, vội vàng quỳ gối sau Chu Cổ phía sau, lớn tiếng nói,

"Tuyệt đối không có việc này đâu ạ! Thần là thông qua khoa cử cùng chiến tích, đi từng bước mới được như giờ! Chu đại nhân chỉ đề bạt thần, trừ cái này ra, chúng thần không thân, không liên quan gì hết."

"Vậy tốt, trẫm liền nói từ trước khi ngươi đỗ khoa cử. Ngươi vốn dĩ là nhi tử của Hứa Châu, 18 tuổi trúng cử cuối cùng trở thành huyện lệnh địa phương, đúng không?"

Da mặt Hàn Phẩm run rẩy, đè thấp thanh âm nói,

"Vâng, đúng vậy."

Mặc Lâm Uyên cười, một thái giám bên người liền cầm giấy bút đi qua, sau đó đỉnh đầu hắn liền truyền đến thanh âm lạnh băng của hoàng đế.

"Vậy văn phong của ngươi nhất định phải nổi bật, trẫm kiểm tra ngươi. Ngươi lấy đề tài là buổi săn đêm hôm nay viết một bài thơ, thế nào?"

Hàn Phẩm nghe xong, bút trong tay liền rớt! Hắn vừa mới biết chữ mà thôi, sao có thể làm thơ?

Nhưng hắn vẫn còn thông minh, cầm bút nửa ngày mới nói,

"Làm thơ cần linh cảm...... Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, thần hiện tại không có linh cảm......"

"Ồ? Vậy ngươi viết một bài thơ Nhạc học chính thích nhất đi, lúc ấy hắn là quan chủ khảo còn nói ngươi viết thơ rất phù hợp với sở thích của hắn, nói vậy chắc ngươi có nghiên cứu chút ít sở thích của hắn rồi, cái này không khó nhỉ?"

Sắc mặt Hàn Phẩm trắng bệch, hắn là có người thi giúp, sao có thể biết lúc đó quan chủ khảo thích thơ từ dạng nào?

Hắn cắn răng, sau đó tùy tiện viết một đầu thơ, giao lên, khẩn trương nói,



"Bệ hạ...... Cái này, Nhạc học chính tài trí hơn người, thần cho rằng ông ấy thích nhất loại thơ này......"

Hắn viết ra bài thơ này Chu Cổ đột nhiên có dự cảm không tốt! Quả nhiên, Dạ Mộc đứng trên đài cao cười nói.

"Lúc trước quan chủ khảo không phải là Nhạc học chính mà là Trương học chính đó!"

Dạ Mộc nói xong, quan văn ngồi bên trong có người đứng dậy, vội vàng nói,

"Khởi bẩm bệ hạ, lúc trước đúng là thần chủ khảo, nhưng thần tuyệt đối không có thu nhận hối lộ, lúc trước là thật sự cảm thấy Hàn đại nhân viết thơ rất tốt mới nổi lên tâm yêu thích!"

Hắn vừa nói xong, mặt Hàn Phẩm liền nháy mắt xám như tro tàn, hắn vội vàng nói,

"Đúng vậy, là Trương học chính, vừa nãy thần nhớ lầm!"

Hắn nói xong liền xé nát tờ giấy, cả người run lên.

Mà giờ khắc này, Dạ Mộc lại cười cười nói,

"Kỳ thật ta lừa ngươi thôi, Trương học chính cũng không phải chủ khảo đâu......"

Nàng nói như vậy, Hàn Phẩm nháy mắt mặt xám như tro tàn!

Mặc Lâm Uyên áp xuống ý cười,

"Lại nói chiến tích."

Hắn lấy ra một cái sổ con, ném trước mặt hắn, cười nói,

"Lúc trước ngươi có thể thăng chức lên làm quan ở kinh thành là bởi vì ngươi đoán trước được lũ định kỳ, xây dựng đê, giúp dân chúng không bị lũ quét, có việc này chứ?"

Hàn Phẩm lúc này không dám đáp lại, bởi vì chuyện xây dựng đê này căn bản không phải hắn làm!

Quả nhiên, Dạ Mộc nhảy ra nói,

"Lúc trước rõ ràng là ta đi ngang qua đê thấy lòng sông nơi đó quá cao mà đê quá thấp nên kêu gọi những người có tài lực ở đó cùng nhau tu sửa đê, khi đó quan phủ còn cho người đến cản trở, nếu không phải ta có kim bài của hoàng đế đưa thì có khi còn không sửa được đê! Không ngờ tu sửa xong lại thành công lao của ngươi??"

Cái này, Hàn Phẩm thật sự không có gì để nói, hoàng đế đã sớm nhìn chằm chằm hắn, trừ bỏ nhận tội không có đường khác để đi rồi!

Mặc Lâm Uyên híp híp mắt, đột nhiên thanh âm lớn hơn!

"Hàn Phẩm to gan, ngươi còn không khai thật chức quan của ngươi làm sao mà có được? Nếu không nói thật, một già một trẻ nhà ngươi đều phải chôn cùng ngươi!!"

Trong lòng Hàn Phẩm suy sụp, hắn ô hô một tiếng cúi đầu nói,

"Bệ hạ tha mạng! Thần nói, thần nói! Đây đều là Chu thái úy giúp thần! Chức quan của thần chính là được ông ấy mua!"

/128

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status