- Ặc, biết…biết!
Lý Vượng Tài cảm thấy mình không thể hiểu tên đại sát thần đứng trước mặt này, vội vàng nói:
- Chỉ cần anh không giết tôi, bất luận là anh ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý!
- Uhm, thái độ nhận sai được đấy!
Tiêu Thần hài lòng gật đầu, nhìn Tiểu Thái Nhi đứng sau Lăng Bảo Tương, Tiêu Thần cười nói:
- Tiểu Thái Nhi, cháu cảm thấy chúng ta nên phạt vị đại thúc này thế nào?
- Cháu?
Tiểu Thái Nhi không dám nhìn thẳng Tiêu Thần, giọng nói của cô rất đáng yêu, cũng giống như Tiểu Hinh.
Tiếu Thái Nhi cũng là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, mặc dù bây giờ trên mặt hơi bẩn chút, nhưng Tiêu Thần nhìn ra cô vốn là một người con gái xinh đẹp, chỉ có điều sống ở một nơi quá khổ cực.
- Người anh em này, tôi thấy hay là tính thế này đi, Lý Vượng Tài cũng nhận được hình phạt mà gã nên phạt rồi.
Lăng Bảo Tương thấy Lý Vượng Tài bị mình đánh cho mặt mày biến dạng, cũng có chút sợ, dù sao Tiêu Thần cũng không mãi mãi ở lại đây được, nếu sau này gã lại đến gây phiền phức cho mình, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hay là cho gã một đường lui, cũng không cần ép gã đến đường cùng.
- Chú Lăng, làm người không thể quá mềm lòng được, có những người, anh phải cho nó một bài học để cả đời nó không quên, nếu không nó sẽ nhanh quên lắm!
Tiêu Thần thở dài, tức giận nhìn Lý Vượng Tài một cái, Lý Vượng Tài sợ đến mức trườn về sau vài bước, sắc mặt xanh mét.
- Vị đại ca này, hay là thôi đi, chú này cũng đáng thương lắm rồi.
Tiểu Thái Nhi mềm lòng, nhìn Lý Vượng Tài mặt mày be bét máu, sắc mặt lại trắng bệch, vừa nãy lại sợ đến mức đái ra quần, thật đáng thương.
- Ặc, hai cha con nhà anh!
Tiêu Thần bất đắc dĩ cười cười, lập tức nói với Lý Vượng Tài:
- Nể tình bọn họ tốt với mày, hôm nay ông đây tha cho mày!
- Cám ơn đại gia, cám ơn đại gia Lăng Bảo Tương, cám ơn bà trẻ Lăng Thái Nhi, cám ơn cám ơn.
Lý Vượng Tài như nhặt được đại xá, rối rít cám ơn không ngừng.
- Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống thì khó tha!
Tiêu Thần hừ một cái, Lý Vượng Tài sợ suýt nữa thì sặc khí, vị tiểu gia này còn muốn làm cái gì nữa!
- Anh cũng thấy rồi đấy, Lý Gia thôn nghèo như vậy, cuộc sống của thôn dân lại khổ như vậy!
Tiêu Thần quay đầu nhìn lại thôn kia, rất cả đều là nhà đất, cả thôn cộng lại mới có 124 con dê, lập tức nói:
- Xem ra anh cũng là người có tiền của, thế này đi, trong vòng 3 năm anh làm cho thôn này một con đường nối lên thị trấn, để thôn dân ở đây đều có thể làm được nhà ngói, coi như là may mắn cho anh rồi.
- Làm đường?
Lý Vượng Tài long mắt lên, liền muốn sặc khí, làm đường thì phải tốn hết bao nhiêu tiền đây!
Tiêu Thần cười nói:
- Anh cũng không cần gấp gáp, cũng không phải là một mình anh phải bỏ tiền, anh không biết tận dụng mối quan hệ, tác động đến những cán bộ trên trấn để bọn họ đài thọ cho sao! Quốc gia không phải muốn làm đường liên thôn sao, Lý Gia thôn là một thôn trang nghèo như vậy sớm đã phải thông đường rồi.
- Anh nói rất có lí, quá có lý rồi.
Lý Vượng Tài ngộ ra, tâm trạng tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
- Vậy thì cứ quyết định vậy đi, rồi để lại 20 ngàn tiền mặt, thì anh có thể dắt mấy con chó này của anh đi rồi!
Tiêu Thần hừ nói, Lý Vượng Tài nhanh chóng bò lên, liền chạy, Tiêu Thần vội quát lớn gã, mỉm cười nói:
- Anh nên biết làm trái ý của tôi thì có hậu quả thế nào rồi chứ?
Tiêu Thần mạnh mẽ dậm chân xuống, “Bộp” một tiếng, dưới chân phải bị giẫm in lên một dấu chân sâu mấy cm!
- Biết… biết!
Lý Vượng Tài cảm thấy ngụm máu trong cổ họng dường như muốn nôn ra, vội vàng dùng sức ngăn lại:
- Anh… anh yên tâm. Trong vòng 3 năm tôi nhất định sẽ thông đường cho vùng này, để Lý Gia thôn giàu lên chút!
- Vậy là tốt rồi, để lại 20 ngàn và chiếc xe ô tô kia, có thể cút được rồi!
Tiêu Thần khua khua tay, Lý Vượng Tài vội vàng cúp đuôi chạy, mấy tên thủ hạ kia gã cũng không để ý, ôm bụng chạy, từ trong xe lôi đứa con ngốc dại ra, chạy điên cuồng.
- Ặc… Vị tiểu huynh đệ này, anh là?
Lăng Bảo Tương thấy cha con Lý Vượng Tài chạy xa rồi, mấy tên khốn nạn kia cũng đã bò dậy chạy mất mạng, lúc này mới tỉnh lại.
Vị tiểu huynh đệ này là người như nào, sao quần áo trên người mặc như vậy, cũng gần giống như mình?
- Ha ha, tôi họ Tiêu.
Tiêu Thần cười cười, lập tức nói với Tiểu Thái Nhi:
- Tiểu Thái Nhi, dẫn anh đi xem cục cưng mà em nuôi đi.
- Không được, không được!
Vừa nghe thấy Tiêu Thần nói đến con vật đó, Lăng Bảo Tương sắc mặt lập tức xanh mét, vội khua tay nói với Tiêu Thần:
- Người anh em Tiêu Thần, hay là anh không cần đi xem nó đâu, con súc sinh đó huyết tính mười phần, bắt được cái gì là ăn cái đó, mấy hôm trước đã ăn hết hơn một trăm con dê trong thôn tôi rồi, đừng nhìn nó nhỏ bé, nhưng lại là một sát thủ lợi hại!
Nghĩ đến hơn một trăm con dê trong thôn mình bị nó ăn mất, Lăng Bảo Tương một trận rối rắm, còn đang không biết đền bù cho người trong thôn như nào đây, khoản đó cũng phải mấy chục ngàn đấy!
- Cha à, Tiểu Hoa không phải là sát thủ đâu! Đó là một cục cưng rất nghe lời!
Tiểu Thái Nhi lại hừ lên.
- Con còn nói!
Lăng Bảo Tương giơ tay lên, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Thái Nhi rồi lại hạ tay xuống, Tiêu Thần vội vàng kéo cánh tay ông xuống, khuyên bảo:
- Chú Lăng, hay là dẫn tôi đi xem con súc sinh đó trước đi, chuyện chắc cũng không gay go đến mức độ vậy đâu.
Tiêu Thần mặc dù cũng đã gặp qua người tai to mặt lớn rồi, động vật hoang dã thì lại gặp rất ít, mấy ngày liền ăn hết mấy trăm con dê, Tiêu Thần lại chưa bao giờ gặp qua.
- Tiểu Thải Nhi thích anh nhất đấy!
Tiểu Thái Nhi khẽ kéo bàn tay to của Tiêu Thần, trốn đằng sau người Tiêu Thần, làm mặt quỷ với Lăng Bảo Tương, đây là nét dễ thương trời sinh của cô.
- Ha ha, vậy thì Tiểu Thái Nhi dẫn anh đi xem Tiểu Hoa của em đi.
Tiêu Thần cười cười xoa đầu Tiểu Thái Nhi, Tiểu Thái Nhi cũng không cao, chỉ khoảng trên dưới 1,5m mà thôi, vẫn còn chưa dậy thì, chắc là mấy năm nữa sẽ lớn thành một cô gái xinh đẹp.
…
- Đó chính là Tiểu Hoa?
Tiêu Thần có chút không tin con thú nhỏ trước mắt mình, chỉ dài có hơn 20cm, cao cũng không hơn 10cm, toàn thân lông mềm mại như nhung giống như một con thú bông vậy, màu lông và hoa văn trông rất đáng yêu, đang ngủ trong một ổ bên kia, khi hít thở đám lông trên người khẽ co rụt lại, trông rất đáng yêu.
Một chú nhóc như vậy mà trong vài ngày có thể ăn hết hơn trăm con dê? Thật không thể tưởng tượng được!
- Tiểu huynh đệ, anh đừng coi thường nó, nó bây giờ dáng người nhỏ, nhưng một khi đến đêm trăng tròn, thì lại giống như một con quỷ, cả người to lên gấp mười lần, còn cường tráng hơn một người trưởng thành, nhất là trong mồm nó nhe ra mấy cái răng dài sắc nhọn, khi ăn dê thì ăn từng con từng con một, tuyệt nhiên không sợ gì!
Lăng Bảo Tương hận tới mức nghiến răng kèn kẹt, nếu không sợ lực công kích của con này, ông thật sự muốn xông lên cầm dao chém chết nó.
- Đêm trăng tròn sẽ lớn hơn gấp mười lần?
Tiêu Thần trong mắt hiện lên tia màu vàng, một bước dài xông về phía Tiểu Hoa, con súc sinh này vẫn còn đang ngủ, cảm giác có người đến bưng lấy nó, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy Tiêu thần cũng không có động tác tấn công gì cả, lại gãi gãi lông mình, rồi lại ngủ tiếp!
- Sói cát ăn thịt! Ha ha ha, sau khi biến hình lông toàn người liền biến thành phi châm cực phẩm!
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời phá lên cười:
- Ông trời rốt cục cũng mở mắt ra rồi nhỉ! Đến hoàn trả phi châm cũng làm trò á!
Lý Vượng Tài cảm thấy mình không thể hiểu tên đại sát thần đứng trước mặt này, vội vàng nói:
- Chỉ cần anh không giết tôi, bất luận là anh ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý!
- Uhm, thái độ nhận sai được đấy!
Tiêu Thần hài lòng gật đầu, nhìn Tiểu Thái Nhi đứng sau Lăng Bảo Tương, Tiêu Thần cười nói:
- Tiểu Thái Nhi, cháu cảm thấy chúng ta nên phạt vị đại thúc này thế nào?
- Cháu?
Tiểu Thái Nhi không dám nhìn thẳng Tiêu Thần, giọng nói của cô rất đáng yêu, cũng giống như Tiểu Hinh.
Tiếu Thái Nhi cũng là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, mặc dù bây giờ trên mặt hơi bẩn chút, nhưng Tiêu Thần nhìn ra cô vốn là một người con gái xinh đẹp, chỉ có điều sống ở một nơi quá khổ cực.
- Người anh em này, tôi thấy hay là tính thế này đi, Lý Vượng Tài cũng nhận được hình phạt mà gã nên phạt rồi.
Lăng Bảo Tương thấy Lý Vượng Tài bị mình đánh cho mặt mày biến dạng, cũng có chút sợ, dù sao Tiêu Thần cũng không mãi mãi ở lại đây được, nếu sau này gã lại đến gây phiền phức cho mình, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, hay là cho gã một đường lui, cũng không cần ép gã đến đường cùng.
- Chú Lăng, làm người không thể quá mềm lòng được, có những người, anh phải cho nó một bài học để cả đời nó không quên, nếu không nó sẽ nhanh quên lắm!
Tiêu Thần thở dài, tức giận nhìn Lý Vượng Tài một cái, Lý Vượng Tài sợ đến mức trườn về sau vài bước, sắc mặt xanh mét.
- Vị đại ca này, hay là thôi đi, chú này cũng đáng thương lắm rồi.
Tiểu Thái Nhi mềm lòng, nhìn Lý Vượng Tài mặt mày be bét máu, sắc mặt lại trắng bệch, vừa nãy lại sợ đến mức đái ra quần, thật đáng thương.
- Ặc, hai cha con nhà anh!
Tiêu Thần bất đắc dĩ cười cười, lập tức nói với Lý Vượng Tài:
- Nể tình bọn họ tốt với mày, hôm nay ông đây tha cho mày!
- Cám ơn đại gia, cám ơn đại gia Lăng Bảo Tương, cám ơn bà trẻ Lăng Thái Nhi, cám ơn cám ơn.
Lý Vượng Tài như nhặt được đại xá, rối rít cám ơn không ngừng.
- Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống thì khó tha!
Tiêu Thần hừ một cái, Lý Vượng Tài sợ suýt nữa thì sặc khí, vị tiểu gia này còn muốn làm cái gì nữa!
- Anh cũng thấy rồi đấy, Lý Gia thôn nghèo như vậy, cuộc sống của thôn dân lại khổ như vậy!
Tiêu Thần quay đầu nhìn lại thôn kia, rất cả đều là nhà đất, cả thôn cộng lại mới có 124 con dê, lập tức nói:
- Xem ra anh cũng là người có tiền của, thế này đi, trong vòng 3 năm anh làm cho thôn này một con đường nối lên thị trấn, để thôn dân ở đây đều có thể làm được nhà ngói, coi như là may mắn cho anh rồi.
- Làm đường?
Lý Vượng Tài long mắt lên, liền muốn sặc khí, làm đường thì phải tốn hết bao nhiêu tiền đây!
Tiêu Thần cười nói:
- Anh cũng không cần gấp gáp, cũng không phải là một mình anh phải bỏ tiền, anh không biết tận dụng mối quan hệ, tác động đến những cán bộ trên trấn để bọn họ đài thọ cho sao! Quốc gia không phải muốn làm đường liên thôn sao, Lý Gia thôn là một thôn trang nghèo như vậy sớm đã phải thông đường rồi.
- Anh nói rất có lí, quá có lý rồi.
Lý Vượng Tài ngộ ra, tâm trạng tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
- Vậy thì cứ quyết định vậy đi, rồi để lại 20 ngàn tiền mặt, thì anh có thể dắt mấy con chó này của anh đi rồi!
Tiêu Thần hừ nói, Lý Vượng Tài nhanh chóng bò lên, liền chạy, Tiêu Thần vội quát lớn gã, mỉm cười nói:
- Anh nên biết làm trái ý của tôi thì có hậu quả thế nào rồi chứ?
Tiêu Thần mạnh mẽ dậm chân xuống, “Bộp” một tiếng, dưới chân phải bị giẫm in lên một dấu chân sâu mấy cm!
- Biết… biết!
Lý Vượng Tài cảm thấy ngụm máu trong cổ họng dường như muốn nôn ra, vội vàng dùng sức ngăn lại:
- Anh… anh yên tâm. Trong vòng 3 năm tôi nhất định sẽ thông đường cho vùng này, để Lý Gia thôn giàu lên chút!
- Vậy là tốt rồi, để lại 20 ngàn và chiếc xe ô tô kia, có thể cút được rồi!
Tiêu Thần khua khua tay, Lý Vượng Tài vội vàng cúp đuôi chạy, mấy tên thủ hạ kia gã cũng không để ý, ôm bụng chạy, từ trong xe lôi đứa con ngốc dại ra, chạy điên cuồng.
- Ặc… Vị tiểu huynh đệ này, anh là?
Lăng Bảo Tương thấy cha con Lý Vượng Tài chạy xa rồi, mấy tên khốn nạn kia cũng đã bò dậy chạy mất mạng, lúc này mới tỉnh lại.
Vị tiểu huynh đệ này là người như nào, sao quần áo trên người mặc như vậy, cũng gần giống như mình?
- Ha ha, tôi họ Tiêu.
Tiêu Thần cười cười, lập tức nói với Tiểu Thái Nhi:
- Tiểu Thái Nhi, dẫn anh đi xem cục cưng mà em nuôi đi.
- Không được, không được!
Vừa nghe thấy Tiêu Thần nói đến con vật đó, Lăng Bảo Tương sắc mặt lập tức xanh mét, vội khua tay nói với Tiêu Thần:
- Người anh em Tiêu Thần, hay là anh không cần đi xem nó đâu, con súc sinh đó huyết tính mười phần, bắt được cái gì là ăn cái đó, mấy hôm trước đã ăn hết hơn một trăm con dê trong thôn tôi rồi, đừng nhìn nó nhỏ bé, nhưng lại là một sát thủ lợi hại!
Nghĩ đến hơn một trăm con dê trong thôn mình bị nó ăn mất, Lăng Bảo Tương một trận rối rắm, còn đang không biết đền bù cho người trong thôn như nào đây, khoản đó cũng phải mấy chục ngàn đấy!
- Cha à, Tiểu Hoa không phải là sát thủ đâu! Đó là một cục cưng rất nghe lời!
Tiểu Thái Nhi lại hừ lên.
- Con còn nói!
Lăng Bảo Tương giơ tay lên, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Thái Nhi rồi lại hạ tay xuống, Tiêu Thần vội vàng kéo cánh tay ông xuống, khuyên bảo:
- Chú Lăng, hay là dẫn tôi đi xem con súc sinh đó trước đi, chuyện chắc cũng không gay go đến mức độ vậy đâu.
Tiêu Thần mặc dù cũng đã gặp qua người tai to mặt lớn rồi, động vật hoang dã thì lại gặp rất ít, mấy ngày liền ăn hết mấy trăm con dê, Tiêu Thần lại chưa bao giờ gặp qua.
- Tiểu Thải Nhi thích anh nhất đấy!
Tiểu Thái Nhi khẽ kéo bàn tay to của Tiêu Thần, trốn đằng sau người Tiêu Thần, làm mặt quỷ với Lăng Bảo Tương, đây là nét dễ thương trời sinh của cô.
- Ha ha, vậy thì Tiểu Thái Nhi dẫn anh đi xem Tiểu Hoa của em đi.
Tiêu Thần cười cười xoa đầu Tiểu Thái Nhi, Tiểu Thái Nhi cũng không cao, chỉ khoảng trên dưới 1,5m mà thôi, vẫn còn chưa dậy thì, chắc là mấy năm nữa sẽ lớn thành một cô gái xinh đẹp.
…
- Đó chính là Tiểu Hoa?
Tiêu Thần có chút không tin con thú nhỏ trước mắt mình, chỉ dài có hơn 20cm, cao cũng không hơn 10cm, toàn thân lông mềm mại như nhung giống như một con thú bông vậy, màu lông và hoa văn trông rất đáng yêu, đang ngủ trong một ổ bên kia, khi hít thở đám lông trên người khẽ co rụt lại, trông rất đáng yêu.
Một chú nhóc như vậy mà trong vài ngày có thể ăn hết hơn trăm con dê? Thật không thể tưởng tượng được!
- Tiểu huynh đệ, anh đừng coi thường nó, nó bây giờ dáng người nhỏ, nhưng một khi đến đêm trăng tròn, thì lại giống như một con quỷ, cả người to lên gấp mười lần, còn cường tráng hơn một người trưởng thành, nhất là trong mồm nó nhe ra mấy cái răng dài sắc nhọn, khi ăn dê thì ăn từng con từng con một, tuyệt nhiên không sợ gì!
Lăng Bảo Tương hận tới mức nghiến răng kèn kẹt, nếu không sợ lực công kích của con này, ông thật sự muốn xông lên cầm dao chém chết nó.
- Đêm trăng tròn sẽ lớn hơn gấp mười lần?
Tiêu Thần trong mắt hiện lên tia màu vàng, một bước dài xông về phía Tiểu Hoa, con súc sinh này vẫn còn đang ngủ, cảm giác có người đến bưng lấy nó, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy Tiêu thần cũng không có động tác tấn công gì cả, lại gãi gãi lông mình, rồi lại ngủ tiếp!
- Sói cát ăn thịt! Ha ha ha, sau khi biến hình lông toàn người liền biến thành phi châm cực phẩm!
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời phá lên cười:
- Ông trời rốt cục cũng mở mắt ra rồi nhỉ! Đến hoàn trả phi châm cũng làm trò á!
/484
|