Năm kia, Hoắc Ân tham dự một diễn đàn khoa học kỹ thuật cấp cao của nước M, là do Môn Thần Hoa Hạ cùng đi tới đó, lần đó gặp sát thủ đặc biệt của nước ngoài, là Tiêu Thần cứu lão già này một mạng, chỉ có điều sự việc đã xảy ra cách đây hai năm rồi, lúc ấy Tiêu Thần mới mười lăm tuổi, cũng không có cao lớn như bây giờ, khiến Hoắc Ân lập tức không nhận ra.
- Làm sao cậu lại tới nơi này hả?
Hoắc Ân giật mình nhìn Tiêu Thần, vị Môn Thần Hoa Hạ này lại là vị sát thủ kiêm chức vệ sĩ đặc biệt cấp quốc gia, như thế nào lại chạy đến đại học BJ, lại đánh nhau cùng học sinh của ông.
- Còn không phải là bởi học trò tốt của ông.
Tiêu Thần méo miệng, liếc về phía Uông Tiểu Kỳ, cười nói
- Người ta nhìn chằm chằm vào góc nhà tôi, muốn đào đấy.
- Đào nhà của cậu?
Hoắc Ân nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhìn nhìn Uông Tiểu Kỳ, cô nàng này bộ dạng khá xinh đẹp, lập tức cười nói
- Ha ha, hóa ra là như việc này!
- Chiến Thiên gần đây luôn chăm chú vào người này, không ngờ lại đụng phải cậu.
Hoắc Ân sang sảng cười nói, Vũ Chiến Thiên là học trò cưng của ông, phẩm hạnh của gã như thế nào ông biết rất rõ.
- Người như vậy, ông cũng thu làm đồ đệ?
Tiêu Thần có chút giật mình, nghi vấn nói.
Nhân phẩm đều rác rưới như vậy, còn muốn làm học thuật?
- Ha ha, chuyện không có cách nào khác, ông nội của nó là người bạn già của ta
Hoắc Ân trên mặt có chút không nhịn được
- Mặt khác, đừng nhìn tiểu tử này chỉ biết theo đuổi cô bé đấy, kỳ thật ở phương diện lĩnh vực khoa học nó vẫn rất có thiên phú đấy, bằng không nó sẽ thi không đậu nghiên cứu sinh của đại học BJ.
- Ồ, hóa ra là một sự việc như vậy.
Tiêu Thần gật gật đầu, lập tức thốt ra một câu
- Cho nên ông nội thằng đó cũng không phải mặt hàng tốt rồi.
- Hả.
Hoắc Ân trên mặt toát ra một màu xám xịt, lập tức cười nói
- Đúng vậy, hai người bọn họ cũng không phải đồ gì tốt!
- Anh bạn trẻ, xem như anh nể mặt tôi, không nên so đo với tên nhóc đấy nữa nhé.
Hoắc Ân nói, người này nổi danh là giết người không chớp mắt, ông cũng không muốn người nối dõi của dòng tộc bạn ông bị chặt đứt.
- Hô, tình huống này rất kỳ lạ nha?
Lâm Vũ Đình đứng ở một bên, nghe một già một trẻ này đối thoại, cảm giác thế giới giống như thay đổi.
Tiêu Thần mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, Vũ Chiến Thiên kia hiện tại cũng là nghiên cứu sinh rồi, ít nhất cũng phải hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng Hoắc Ân hơn bảy mươi tuổi này lại bảo Tiêu Thần, không nên cùng Vũ Chiến Thiên chấp vặt, đây rốt cuộc là như thế nào, Lâm Vũ Đình nghe xong mà thấy lơ mơ chẳng hiểu vấn đề.
Vốn cho rằng giáo sư Hoắc người luôn bao che khuyết điểm này sẽ mổ xẻ Tiêu Thần đấy, thế nhưng lão già này gặp được Tiêu Thần tựa như gặp được cha ruột của ông ta, tương đối khách khí.
- Tiêu Thần, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Lâm Vũ Đình lặng lẽ ngắm Tiêu Thần vài lần, người này bình tĩnh phải hơn nước chảy, ngồi ở trên ghế uống nước, không nóng vội, thân phận quỷ dị mãnh liệt khơi gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng Lâm Vũ Đình.
Chỉ có điều con gái không biết, thời điểm nếu một cô gái nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với một người đàn ông, cũng là thời điểm dễ dàng rơi vào tay giặc.
- Không so đo cũng được, nhưng tốt nhất ông nên bảo anh ta không nên dây dưa với đối tượng của tôi, ách, nếu không…
Tiêu Thần giơ lên ánh mắt đầy sát ý, nhìn chằm chằm Hoắc Ân vài lần, lập tức cười nói
- Ha ha, hậu quả ông cũng biết rồi đấy.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hoắc Ân liên vội vàng gật đầu.
- Ha ha, như vậy là tốt nhất rồi.
Tiêu Thần đứng lên, kéo Uông Tiểu Kỳ còn ngồi ngơ ngẩn ở một bên, nhìn Hoắc Ân nói
- Đây là đối tượng của tôi, Uông Tiểu Kỳ, cũng là sinh viên khoa lịch sử của trường học này, về sau ông nên thay tôi chăm sóc cô ấy một chút.
- Xin chào, xin chào.
Hoắc Ân cười nói
- Cô bé này cũng thật dễ thương, tiểu tử ngươi rất có phúc nha!
- Đúng thế, cũng nên xem tôi là ai một chút chứ!
Tiêu Thần đắc chí, thấy Uông Tiểu Kỳ còn đang sững sờ, kéo kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, thúc giục,
- Tiểu Kỳ, đừng sừng sờ ra đấy nữa, khẩn trương chào hỏi giáo sư Hoắc đi, không phải nói em khá sùng bái người này đấy sao.
- Ah.
Uông Tiểu Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng hướng Hoắc Ân nói
- Giáo sư Hoắc, chào ngài, em vô cùng sùng bái ngài, ngài đã có nhiều cống hiến lớn cho quốc gia khiến bọn em rất khâm phục!
- Cô quá khen, tôi nào dám so sánh với vị bạn trai này của cô.
Hoắc Ân vội vàng chối từ, tuy nhiên nghe Uông Tiểu Kỳ ca ngợi cũng vô cùng thoải mái.
- Ngài khiêm tốn, anh ấy chỉ là học sinh, sao có thể có cống hiến gì được.
Uông Tiểu Kỳ liền nói, trong lòng lại có vô số nỗi băn khoăn không lý giải được.
- Người trẻ tuổi như cậu ta mới là rường cột của nước nhà đấy! Lão già tôi không lâu nữa sẽ xuống mồ rồi, xã hội này vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi như các bạn đấy!
Hoắc Ân cảm khái nói.
- Giáo sư Hoắc lời này ngàn vạn lần không nên nói lung tung! Ngài là quân nhân trong phương diện khoa học kỹ thuật quốc gia, quốc gia không thể thiếu ngài được.
Uông Tiểu Kỳ cũng rất có cái nhìn đại cục, bình thường hi hi ha ha, nhưng lúc này lại nói chuyện rất có trật tự đấy.
- Đừng chỉ nhìn tôi hiện tại thể trạng cứng rắn, chỉ cần một lần té ngã, một lần không cẩn thận ăn cơm bị nghẹn, cũng có thể đã lấy cái mạng già này rồi, người hơn bảy mươi tuổi chỉ còn trông mong ở ông trời nữa thôi.
Hoắc Ân cũng rất thân thiết, cùng Uông Tiểu Kỳ nói mấy lời chân thành.
- Giáo sư Hoắc nhất định có thể sống lâu trăm tuổi đấy.
Uông Tiểu Kỳ cười nói.
- Cô nói rất hay, mong sao được như lời nói tốt lành của cô, tôi nhất định tranh thủ sống lâu vài năm.
Hoắc Ân thoải mái cười to.
- Thật sự là hâm mộ tiểu Kỳ, có thể cùng giáo sư Hoắc tán gẫu việc nhà như vậy.
Lâm Vũ Đình đứng ở một bên, có chút đố kỵ nhìn Uông Tiểu Kỳ vài lần, Uông Tiểu Kỳ cũng không phải người cuồng nhiệt yêu thích vị giáo sư này, nhưng Lâm Vũ Đình thì ngược lại, cô thường xuyên chú ý những nghiên cứu mới, những phát hiện mới của Hoắc Ân, hướng đi của ông và những người đồng sự của ông, cô là một người hâm mộ giáo sư Hoắc.
Tiêu Thần ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Lâm Vũ Đình, cảm thấy sắc mặt của nàng có chút đỏ, không phải đỏ bừng cái dạng kia, mà là đỏ theo kiểu khá xấu hổ, hắn vội kéo tay Lâm Vũ Đình, đem cô kéo đến một bên, lại nhìn Hoắc Ân nói:
- Lại giới thiệu thêm một cô em nữa, Lâm Vũ Đình, là chị em tốt của Tiểu Kỳ nhà tôi, nghe nói cũng là người hâm mộ ông, cũng là người rất có kiến thức trong lĩnh vực khoa học, ông làm quen một chút.
- Hoắc, Hoắc giáo sư chào thầy, em là sinh viên năm thứ 2 Khoa tài chính, tên em là Lâm Vũ Đình.
Lâm Vũ Đình có thể nói chuyện cùng thần tượng, nên còn có chút khẩn trương.
- Ha ha, xin chào.
Giáo sư Hoắc rất khách khí cười nói, kế tiếp ông ta lại nói một câu rất lỗi lạc
- Cô gái này cũng rất khách khí nha, tiểu tử, cậu rất có sức hấp dẫn đấy, chị em người ta đều thích cậu rồi.
- Ách, Hoắc lão, không, không phải, em chỉ là em của tiểu Kỳ, cũng không phải như ngài nghĩ.
Lâm Vũ Đình má lập tức đỏ ửng, đỏ rồi lại trắng.
- Tôi mà có phúc khí tốt như vậy thì tốt rồi
Tiêu Thần thoải mái cười to, nhìn Lâm Vũ Đình thẹn thùng nhưng lại cũng là có ý tứ hàm súc khác, cô căn bản chính là một người con gái cực phẩm, sức hấp dẫn không tầm thường, chỉ có điều lúc trước vài câu nói của Tiêu Thần và cô đã khiến Tiêu Thần có ấn tượng không tốt lắm đối với cô.
- Cậu còn muốn có phúc khí như vậy?
Uông Tiểu Kỳ vừa nghe liền không vui, người này trong lòng đã có chính mình, thế mà đã muốn bắt cá hai tay, hay là hắn còn muốn bắt mấy cô nữa?
- Hic, không dám không dám.
Tiêu Thần thấy được ánh mắt của Uông Tiểu Kỳ, vội vàng lắc đầu nói
- Em hay nói đùa mà, đã có bà xã cả đời này là đủ rồi, sao có thể ham hố
- Ha ha, các ngươi thật biết điều!
Hoắc Ân cười nhìn tình cảnh đám người tuổi trẻ này giận hờn cũng cảm giác mình trẻ hơn mười tuổi
- Làm sao cậu lại tới nơi này hả?
Hoắc Ân giật mình nhìn Tiêu Thần, vị Môn Thần Hoa Hạ này lại là vị sát thủ kiêm chức vệ sĩ đặc biệt cấp quốc gia, như thế nào lại chạy đến đại học BJ, lại đánh nhau cùng học sinh của ông.
- Còn không phải là bởi học trò tốt của ông.
Tiêu Thần méo miệng, liếc về phía Uông Tiểu Kỳ, cười nói
- Người ta nhìn chằm chằm vào góc nhà tôi, muốn đào đấy.
- Đào nhà của cậu?
Hoắc Ân nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhìn nhìn Uông Tiểu Kỳ, cô nàng này bộ dạng khá xinh đẹp, lập tức cười nói
- Ha ha, hóa ra là như việc này!
- Chiến Thiên gần đây luôn chăm chú vào người này, không ngờ lại đụng phải cậu.
Hoắc Ân sang sảng cười nói, Vũ Chiến Thiên là học trò cưng của ông, phẩm hạnh của gã như thế nào ông biết rất rõ.
- Người như vậy, ông cũng thu làm đồ đệ?
Tiêu Thần có chút giật mình, nghi vấn nói.
Nhân phẩm đều rác rưới như vậy, còn muốn làm học thuật?
- Ha ha, chuyện không có cách nào khác, ông nội của nó là người bạn già của ta
Hoắc Ân trên mặt có chút không nhịn được
- Mặt khác, đừng nhìn tiểu tử này chỉ biết theo đuổi cô bé đấy, kỳ thật ở phương diện lĩnh vực khoa học nó vẫn rất có thiên phú đấy, bằng không nó sẽ thi không đậu nghiên cứu sinh của đại học BJ.
- Ồ, hóa ra là một sự việc như vậy.
Tiêu Thần gật gật đầu, lập tức thốt ra một câu
- Cho nên ông nội thằng đó cũng không phải mặt hàng tốt rồi.
- Hả.
Hoắc Ân trên mặt toát ra một màu xám xịt, lập tức cười nói
- Đúng vậy, hai người bọn họ cũng không phải đồ gì tốt!
- Anh bạn trẻ, xem như anh nể mặt tôi, không nên so đo với tên nhóc đấy nữa nhé.
Hoắc Ân nói, người này nổi danh là giết người không chớp mắt, ông cũng không muốn người nối dõi của dòng tộc bạn ông bị chặt đứt.
- Hô, tình huống này rất kỳ lạ nha?
Lâm Vũ Đình đứng ở một bên, nghe một già một trẻ này đối thoại, cảm giác thế giới giống như thay đổi.
Tiêu Thần mới mười bảy tuổi, còn chưa trưởng thành, Vũ Chiến Thiên kia hiện tại cũng là nghiên cứu sinh rồi, ít nhất cũng phải hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng Hoắc Ân hơn bảy mươi tuổi này lại bảo Tiêu Thần, không nên cùng Vũ Chiến Thiên chấp vặt, đây rốt cuộc là như thế nào, Lâm Vũ Đình nghe xong mà thấy lơ mơ chẳng hiểu vấn đề.
Vốn cho rằng giáo sư Hoắc người luôn bao che khuyết điểm này sẽ mổ xẻ Tiêu Thần đấy, thế nhưng lão già này gặp được Tiêu Thần tựa như gặp được cha ruột của ông ta, tương đối khách khí.
- Tiêu Thần, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
Lâm Vũ Đình lặng lẽ ngắm Tiêu Thần vài lần, người này bình tĩnh phải hơn nước chảy, ngồi ở trên ghế uống nước, không nóng vội, thân phận quỷ dị mãnh liệt khơi gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng Lâm Vũ Đình.
Chỉ có điều con gái không biết, thời điểm nếu một cô gái nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với một người đàn ông, cũng là thời điểm dễ dàng rơi vào tay giặc.
- Không so đo cũng được, nhưng tốt nhất ông nên bảo anh ta không nên dây dưa với đối tượng của tôi, ách, nếu không…
Tiêu Thần giơ lên ánh mắt đầy sát ý, nhìn chằm chằm Hoắc Ân vài lần, lập tức cười nói
- Ha ha, hậu quả ông cũng biết rồi đấy.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Hoắc Ân liên vội vàng gật đầu.
- Ha ha, như vậy là tốt nhất rồi.
Tiêu Thần đứng lên, kéo Uông Tiểu Kỳ còn ngồi ngơ ngẩn ở một bên, nhìn Hoắc Ân nói
- Đây là đối tượng của tôi, Uông Tiểu Kỳ, cũng là sinh viên khoa lịch sử của trường học này, về sau ông nên thay tôi chăm sóc cô ấy một chút.
- Xin chào, xin chào.
Hoắc Ân cười nói
- Cô bé này cũng thật dễ thương, tiểu tử ngươi rất có phúc nha!
- Đúng thế, cũng nên xem tôi là ai một chút chứ!
Tiêu Thần đắc chí, thấy Uông Tiểu Kỳ còn đang sững sờ, kéo kéo cánh tay nhỏ bé của nàng, thúc giục,
- Tiểu Kỳ, đừng sừng sờ ra đấy nữa, khẩn trương chào hỏi giáo sư Hoắc đi, không phải nói em khá sùng bái người này đấy sao.
- Ah.
Uông Tiểu Kỳ lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng hướng Hoắc Ân nói
- Giáo sư Hoắc, chào ngài, em vô cùng sùng bái ngài, ngài đã có nhiều cống hiến lớn cho quốc gia khiến bọn em rất khâm phục!
- Cô quá khen, tôi nào dám so sánh với vị bạn trai này của cô.
Hoắc Ân vội vàng chối từ, tuy nhiên nghe Uông Tiểu Kỳ ca ngợi cũng vô cùng thoải mái.
- Ngài khiêm tốn, anh ấy chỉ là học sinh, sao có thể có cống hiến gì được.
Uông Tiểu Kỳ liền nói, trong lòng lại có vô số nỗi băn khoăn không lý giải được.
- Người trẻ tuổi như cậu ta mới là rường cột của nước nhà đấy! Lão già tôi không lâu nữa sẽ xuống mồ rồi, xã hội này vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi như các bạn đấy!
Hoắc Ân cảm khái nói.
- Giáo sư Hoắc lời này ngàn vạn lần không nên nói lung tung! Ngài là quân nhân trong phương diện khoa học kỹ thuật quốc gia, quốc gia không thể thiếu ngài được.
Uông Tiểu Kỳ cũng rất có cái nhìn đại cục, bình thường hi hi ha ha, nhưng lúc này lại nói chuyện rất có trật tự đấy.
- Đừng chỉ nhìn tôi hiện tại thể trạng cứng rắn, chỉ cần một lần té ngã, một lần không cẩn thận ăn cơm bị nghẹn, cũng có thể đã lấy cái mạng già này rồi, người hơn bảy mươi tuổi chỉ còn trông mong ở ông trời nữa thôi.
Hoắc Ân cũng rất thân thiết, cùng Uông Tiểu Kỳ nói mấy lời chân thành.
- Giáo sư Hoắc nhất định có thể sống lâu trăm tuổi đấy.
Uông Tiểu Kỳ cười nói.
- Cô nói rất hay, mong sao được như lời nói tốt lành của cô, tôi nhất định tranh thủ sống lâu vài năm.
Hoắc Ân thoải mái cười to.
- Thật sự là hâm mộ tiểu Kỳ, có thể cùng giáo sư Hoắc tán gẫu việc nhà như vậy.
Lâm Vũ Đình đứng ở một bên, có chút đố kỵ nhìn Uông Tiểu Kỳ vài lần, Uông Tiểu Kỳ cũng không phải người cuồng nhiệt yêu thích vị giáo sư này, nhưng Lâm Vũ Đình thì ngược lại, cô thường xuyên chú ý những nghiên cứu mới, những phát hiện mới của Hoắc Ân, hướng đi của ông và những người đồng sự của ông, cô là một người hâm mộ giáo sư Hoắc.
Tiêu Thần ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Lâm Vũ Đình, cảm thấy sắc mặt của nàng có chút đỏ, không phải đỏ bừng cái dạng kia, mà là đỏ theo kiểu khá xấu hổ, hắn vội kéo tay Lâm Vũ Đình, đem cô kéo đến một bên, lại nhìn Hoắc Ân nói:
- Lại giới thiệu thêm một cô em nữa, Lâm Vũ Đình, là chị em tốt của Tiểu Kỳ nhà tôi, nghe nói cũng là người hâm mộ ông, cũng là người rất có kiến thức trong lĩnh vực khoa học, ông làm quen một chút.
- Hoắc, Hoắc giáo sư chào thầy, em là sinh viên năm thứ 2 Khoa tài chính, tên em là Lâm Vũ Đình.
Lâm Vũ Đình có thể nói chuyện cùng thần tượng, nên còn có chút khẩn trương.
- Ha ha, xin chào.
Giáo sư Hoắc rất khách khí cười nói, kế tiếp ông ta lại nói một câu rất lỗi lạc
- Cô gái này cũng rất khách khí nha, tiểu tử, cậu rất có sức hấp dẫn đấy, chị em người ta đều thích cậu rồi.
- Ách, Hoắc lão, không, không phải, em chỉ là em của tiểu Kỳ, cũng không phải như ngài nghĩ.
Lâm Vũ Đình má lập tức đỏ ửng, đỏ rồi lại trắng.
- Tôi mà có phúc khí tốt như vậy thì tốt rồi
Tiêu Thần thoải mái cười to, nhìn Lâm Vũ Đình thẹn thùng nhưng lại cũng là có ý tứ hàm súc khác, cô căn bản chính là một người con gái cực phẩm, sức hấp dẫn không tầm thường, chỉ có điều lúc trước vài câu nói của Tiêu Thần và cô đã khiến Tiêu Thần có ấn tượng không tốt lắm đối với cô.
- Cậu còn muốn có phúc khí như vậy?
Uông Tiểu Kỳ vừa nghe liền không vui, người này trong lòng đã có chính mình, thế mà đã muốn bắt cá hai tay, hay là hắn còn muốn bắt mấy cô nữa?
- Hic, không dám không dám.
Tiêu Thần thấy được ánh mắt của Uông Tiểu Kỳ, vội vàng lắc đầu nói
- Em hay nói đùa mà, đã có bà xã cả đời này là đủ rồi, sao có thể ham hố
- Ha ha, các ngươi thật biết điều!
Hoắc Ân cười nhìn tình cảnh đám người tuổi trẻ này giận hờn cũng cảm giác mình trẻ hơn mười tuổi
/484
|