Ba người vừa vào tới cửa, Uông Tiểu Kỳ liên khôi phục bản sắc nữ vương của mình, nũng nịu quát Tiêu Thần:
- Còn không mau dọn chỗ rót trà bày tỏ tâm ý cho hai nữ hoàng?
- Ngài chờ là được!
Tiêu Thần cười ha hả, đưa ghế dựa tới.
Tiêu Thần thật sự rất thích tính cách này của Uông Tiểu Kỳ, nam nữ hai người thật sự muốn đi cùng nhau, những chuyện vui vẻ nhỏ nhặt như này nhất định phải có, cuộc sống không có khả năng mỗi ngày đều là sóng to gió lớn, không có quá nhiều sự vui vẻ, quá lãng mạn, những chuyện lãng mạn nhỏ nhặt như này mới là niềm vui nho nhỏ của cuộc sống, có chúng, cuộc sống mới có thể trở nên càng phong phú nhiều màu sắc hơn.
- Chị Tiểu Kỳ, chị từ lúc nào lại nhà vàng giấu ngọc thế, chị có bạn trai bọn em sao lại không biết?
Dương Lan thấy Tiêu Thần một bên hớn hở chiếu cố, cười hì hì nói với Tiểu Kỳ.
Trên mặt Uông Tiểu Kỳ hiện lên vài tia xấu hổ, liền vội vàng khoát tay nói:
- Anh ấy tên Tiêu Thần, là bạn trai ở Lĩnh Hải của chị, đến đây chưa được bao lâu, Vũ Đình và Dao Dao bọn họ cũng mới biết cách đây không lâu. Lại nói, anh ấy cũng không được coi là ngọc nha, nếu miễn cưỡng coi là ngọc thì cũng chỉ là khối ngọc kém, mỗi ngày ở bên ngoài đều trêu chọc con gái, bây giờ không biết anh ấy đã hại bao nhiêu người rồi!
- Chị Tiểu Kỳ, chị được tiện nghi còn đi khoe mã!
Dương Lan vươn ngón giữa với Uông Tiểu Kỳ, khinh bỉ nói,
- Con gái như chúng em căn bản không tìm được bạn trai, chị còn ở đó chọn này lựa kia, con trai giống như Tiêu Thần, em thấy quá ít, em không có cơ hội gặp được.
- Làm sao có thể? Không thể nào? Chị thấy giống như Tiêu Thần là dạng kém nhất rồi em đi trên đường, cam đoan có thể nắm được một bó to, mỗi người đều hơn anh ấy.
Uông Tiểu Kỳ lại không cho là đúng, tùy tiện ôm lấy Dương Lan, cũng không ngại cô béo nục nịch, bộ dạng lại không dễ nhìn, không có một chút gì của mỹ nữ.
- Bạn trai của em chỉ cần bằng một phần mười Tiêu Thần thì em đã đủ mãn nguyện rồi.
Dương Lan nhìn Tiêu Thần, hắn đang kéo hai cái ghế dựa tới.
- Yên tâm đi, Lan Lan nhất định có thể tìm thấy hạnh phúc của chính mình, em lại là một cô gái rất cẩn thận, rất tỏa sáng.
Uông Tiểu Kỳ chân thành nói, ngoại hình Dương Lan tuy rằng kém cỏi, nhưng cô cũng là một cô gái vô cùng thành thật, không sợ không tìm thấy hạnh phúc.
- Ừ, nhất định sẽ như vậy.
Dương Lan kiên định gật đầu, nắm chặt nắm đấm của mình, ba~ ba~ rung lên.
- Tới đây, mời hai vị nữ hoàng ngồi, đây là nước trà tươi, trả phổ nhị đặt trên mặt bàn Vũ Đình, đây là đồ ăn vặt mới nhất, khoai tây chiên. Đây là nhân viên phục vụ mới, do Tiêu Thần đẹp trai đảm trách, hắc hắc.
- Thế mới phải chứ, Lan Lan ăn chút khoai tây chiên này đi, đây là vị cà chua mới đấy, bình thường Dao Dao thích ăn nhất, coi như bảo bối, thừa dịp cô ấy không ở đây, chúng ta ăn nhiều một chút.
Uông Tiểu Kỳ xé một bao khoai tây chiên đưa cho Dương Lan.
- Khoai tây chiên? Không, em không ăn, em không ăn mấy thứ đồ này.
Dương Lan có chút mất mát đẩy gói đồ ăn đẹp đẽ ra.
Uông Tiểu Kỳ nghi hoặc hỏi:
- Không ăn?
Ăn đồ ăn vặt chính là thứ vui thích nhất đối với một cô gái, khi vui mừng có thể ăn, không vui cũng có thể ăn, không ăn đồ ăn vặt, cuộc sống bớt đi vài phần mùi vị.
- Em từ nhỏ gặp phải bệnh quái dị, không thể dính với mấy thứ đồ dầu mỡ, như loại khoai tây chiên này tuyệt đối không được, em cũng không dám ăn.
Dương Lan đáp.
Dương Lan từ nhỏ gặp phải căn bệnh quái dị, không thể ăn dầu, không thể ăn thịt, không thể ăn đồ tanh, đồ có nhiều mỡ cũng không được ăn, thậm chí ngậm protein hàm lượng cao cũng không thể.
Nhưng kỳ quái là, không ăn mỡ và protein nhưng cô vẫn béo mập, béo lại không béo đều, bắp chân và tay không nhiều thịt, những chỗ khác giống như bổ sung vào, năm sau so với năm trước quy mô còn lớn hơn.
- Không thể dính dầu mỡ?
Tiêu Thần đang bưng nước đi tới thì nghe thấy Dương Lan nói như vậy, hắn dường như nhớ tới thứ gì đó, tiếp tục hỏi Dương Lan,
- Dương Lan, có phải bình thường ngủ buổi tối sẽ thường xuyên đột nhiên đau bụng mà tỉnh dậy?
- Bạn, làm sao biết được?
Dương Lan kinh ngạc hô lên.
Loại bệnh này còn có một tật xấu, nửa đêm rạng sáng, bụng thường xuyên không hiểu tại sao sẽ đau nhức, Dương Lan bị cơn đau này hành hạ mười hai năm rồi.
- Có phải mỗi lần đau trong khoảng mười giây, sau đó cách ba ngày sẽ đau một lần như vậy?
Tiêu Thần nhíu mày thật sâu, loại bệnh này, hắn nhớ rõ có người đã từng gặp phải.
- Làm sao bạn biết rõ như vậy! Chính là như thế, cách khoảng ba ngày, vào nửa đêm bụng sẽ bị đau, mình chịu đau đớn cũng phải mười hai năm rồi.
Dương Lan kinh ngạc kéo tay Tiêu Thần, cô là một cô gái rất kiên cường hiếu thuận, tình hình bệnh tình cô chưa từng nói với cha mẹ và người nhà, chỉ tự mình chịu đựng, sợ người nhà vì mình mà lo lắng.
- Nếu mình nhớ không nhầm, bệnh của bạn hẳn tên là hấp huyết chi trùng!
Tiêu Thần ngưng trọng gật đầu, hắn cũng xem qua một ít sách, tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng loại bệnh hấp huyết chi trùng này hắn từng ở một trấn nhỏ ở nước L gặp phải.
- Bệnh hấp huyết chi trùng?
Dương Lan nghi ngờ hỏi,
- Cha mình đưa mình đến bệnh viện kiểm tra đều không biết đây là bệnh gì, bác sĩ cũng không nói cho mình biết đây là bệnh gì.
- Đúng vậy, Tiêu Thần, làm gì có bệnh nào có tên gọi kỳ quái như vậy, giống như trong thân thể có con trùng gì đó.
Uông Tiểu Kỳ cũng ở một bên chọc chọc cái trán Tiêu Thần, nũng nịu hừ nói,
- Anh đừng ở chỗ này mò mẫm, anh cũng không phải là bác sĩ, bác sĩ người ta còn không biết là bệnh gì, làm sao anh biết được!
- Ách, bà xã đại nhân, em sao mà không tin anh?
Tiêu Thần buồn bực, thật là mất mặt trước mặt Dương Lan, rõ ràng là phu cương bất chấn à, xem ra phải bỏ chút thời gian giáo huấn cô nàng này một chút, rất không tôn trọng ông xã rồi.
- Tiêu Thần, mình tin bạn!
Dương Lan trịnh trọng gật gật đầu, trong mắt lộ ra tia hy vọng, Tiêu Thần vừa nói ra một ít bệnh trạng của mình, người khác căn bản đều không biết, chứng minh Tiêu Thần đã từng nghe qua về căn bệnh kỳ quái này, chẳng qua là bác sĩ trong nước không ai biết mà thôi.
- Ừ, kỳ thật mình từng gặp người mắc loại bệnh giống Dương Lan.
Tiêu Thần nghiêm mặt nói,
- Trước kia mình ở trấn nhỏ của nước L từng gặp qua, nơi đó có một gia đình, ở trong sa mạc rộng lớn, con gái bọn họ gặp phải loại bệnh như vậy, lúc đó mình còn ở nhà họ vài ngày.
- Nước L?
Uông Tiểu Kỳ hô,
- Sao anh lại đến nước L?
Nước L là một đất nước thần bí nhất trên thế giới, xà nhân cũng ra đời ở quốc gia đó, vị trí nước L gần sa mạc Telaar, cũng không phải nơi thích hợp để người ta lưu lại.
- Trước kia đi chơi qua một lần, ha ha.
Tiêu Thần đương nhiên không thể nói là đi chấp hành nhiệm vụ, tiếp theo nói với Dương Lan,
- Loại bệnh này bọn họ gọi là bệnh hấp huyết chi trùng, nguyên nhân chủ yêu là vì phụ nữ ở trong sa mạc bị một hấp huyết chi trùng xâm nhập vào trong mạch máu cho nên mới mắc phải bệnh này.
- Còn không mau dọn chỗ rót trà bày tỏ tâm ý cho hai nữ hoàng?
- Ngài chờ là được!
Tiêu Thần cười ha hả, đưa ghế dựa tới.
Tiêu Thần thật sự rất thích tính cách này của Uông Tiểu Kỳ, nam nữ hai người thật sự muốn đi cùng nhau, những chuyện vui vẻ nhỏ nhặt như này nhất định phải có, cuộc sống không có khả năng mỗi ngày đều là sóng to gió lớn, không có quá nhiều sự vui vẻ, quá lãng mạn, những chuyện lãng mạn nhỏ nhặt như này mới là niềm vui nho nhỏ của cuộc sống, có chúng, cuộc sống mới có thể trở nên càng phong phú nhiều màu sắc hơn.
- Chị Tiểu Kỳ, chị từ lúc nào lại nhà vàng giấu ngọc thế, chị có bạn trai bọn em sao lại không biết?
Dương Lan thấy Tiêu Thần một bên hớn hở chiếu cố, cười hì hì nói với Tiểu Kỳ.
Trên mặt Uông Tiểu Kỳ hiện lên vài tia xấu hổ, liền vội vàng khoát tay nói:
- Anh ấy tên Tiêu Thần, là bạn trai ở Lĩnh Hải của chị, đến đây chưa được bao lâu, Vũ Đình và Dao Dao bọn họ cũng mới biết cách đây không lâu. Lại nói, anh ấy cũng không được coi là ngọc nha, nếu miễn cưỡng coi là ngọc thì cũng chỉ là khối ngọc kém, mỗi ngày ở bên ngoài đều trêu chọc con gái, bây giờ không biết anh ấy đã hại bao nhiêu người rồi!
- Chị Tiểu Kỳ, chị được tiện nghi còn đi khoe mã!
Dương Lan vươn ngón giữa với Uông Tiểu Kỳ, khinh bỉ nói,
- Con gái như chúng em căn bản không tìm được bạn trai, chị còn ở đó chọn này lựa kia, con trai giống như Tiêu Thần, em thấy quá ít, em không có cơ hội gặp được.
- Làm sao có thể? Không thể nào? Chị thấy giống như Tiêu Thần là dạng kém nhất rồi em đi trên đường, cam đoan có thể nắm được một bó to, mỗi người đều hơn anh ấy.
Uông Tiểu Kỳ lại không cho là đúng, tùy tiện ôm lấy Dương Lan, cũng không ngại cô béo nục nịch, bộ dạng lại không dễ nhìn, không có một chút gì của mỹ nữ.
- Bạn trai của em chỉ cần bằng một phần mười Tiêu Thần thì em đã đủ mãn nguyện rồi.
Dương Lan nhìn Tiêu Thần, hắn đang kéo hai cái ghế dựa tới.
- Yên tâm đi, Lan Lan nhất định có thể tìm thấy hạnh phúc của chính mình, em lại là một cô gái rất cẩn thận, rất tỏa sáng.
Uông Tiểu Kỳ chân thành nói, ngoại hình Dương Lan tuy rằng kém cỏi, nhưng cô cũng là một cô gái vô cùng thành thật, không sợ không tìm thấy hạnh phúc.
- Ừ, nhất định sẽ như vậy.
Dương Lan kiên định gật đầu, nắm chặt nắm đấm của mình, ba~ ba~ rung lên.
- Tới đây, mời hai vị nữ hoàng ngồi, đây là nước trà tươi, trả phổ nhị đặt trên mặt bàn Vũ Đình, đây là đồ ăn vặt mới nhất, khoai tây chiên. Đây là nhân viên phục vụ mới, do Tiêu Thần đẹp trai đảm trách, hắc hắc.
- Thế mới phải chứ, Lan Lan ăn chút khoai tây chiên này đi, đây là vị cà chua mới đấy, bình thường Dao Dao thích ăn nhất, coi như bảo bối, thừa dịp cô ấy không ở đây, chúng ta ăn nhiều một chút.
Uông Tiểu Kỳ xé một bao khoai tây chiên đưa cho Dương Lan.
- Khoai tây chiên? Không, em không ăn, em không ăn mấy thứ đồ này.
Dương Lan có chút mất mát đẩy gói đồ ăn đẹp đẽ ra.
Uông Tiểu Kỳ nghi hoặc hỏi:
- Không ăn?
Ăn đồ ăn vặt chính là thứ vui thích nhất đối với một cô gái, khi vui mừng có thể ăn, không vui cũng có thể ăn, không ăn đồ ăn vặt, cuộc sống bớt đi vài phần mùi vị.
- Em từ nhỏ gặp phải bệnh quái dị, không thể dính với mấy thứ đồ dầu mỡ, như loại khoai tây chiên này tuyệt đối không được, em cũng không dám ăn.
Dương Lan đáp.
Dương Lan từ nhỏ gặp phải căn bệnh quái dị, không thể ăn dầu, không thể ăn thịt, không thể ăn đồ tanh, đồ có nhiều mỡ cũng không được ăn, thậm chí ngậm protein hàm lượng cao cũng không thể.
Nhưng kỳ quái là, không ăn mỡ và protein nhưng cô vẫn béo mập, béo lại không béo đều, bắp chân và tay không nhiều thịt, những chỗ khác giống như bổ sung vào, năm sau so với năm trước quy mô còn lớn hơn.
- Không thể dính dầu mỡ?
Tiêu Thần đang bưng nước đi tới thì nghe thấy Dương Lan nói như vậy, hắn dường như nhớ tới thứ gì đó, tiếp tục hỏi Dương Lan,
- Dương Lan, có phải bình thường ngủ buổi tối sẽ thường xuyên đột nhiên đau bụng mà tỉnh dậy?
- Bạn, làm sao biết được?
Dương Lan kinh ngạc hô lên.
Loại bệnh này còn có một tật xấu, nửa đêm rạng sáng, bụng thường xuyên không hiểu tại sao sẽ đau nhức, Dương Lan bị cơn đau này hành hạ mười hai năm rồi.
- Có phải mỗi lần đau trong khoảng mười giây, sau đó cách ba ngày sẽ đau một lần như vậy?
Tiêu Thần nhíu mày thật sâu, loại bệnh này, hắn nhớ rõ có người đã từng gặp phải.
- Làm sao bạn biết rõ như vậy! Chính là như thế, cách khoảng ba ngày, vào nửa đêm bụng sẽ bị đau, mình chịu đau đớn cũng phải mười hai năm rồi.
Dương Lan kinh ngạc kéo tay Tiêu Thần, cô là một cô gái rất kiên cường hiếu thuận, tình hình bệnh tình cô chưa từng nói với cha mẹ và người nhà, chỉ tự mình chịu đựng, sợ người nhà vì mình mà lo lắng.
- Nếu mình nhớ không nhầm, bệnh của bạn hẳn tên là hấp huyết chi trùng!
Tiêu Thần ngưng trọng gật đầu, hắn cũng xem qua một ít sách, tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng loại bệnh hấp huyết chi trùng này hắn từng ở một trấn nhỏ ở nước L gặp phải.
- Bệnh hấp huyết chi trùng?
Dương Lan nghi ngờ hỏi,
- Cha mình đưa mình đến bệnh viện kiểm tra đều không biết đây là bệnh gì, bác sĩ cũng không nói cho mình biết đây là bệnh gì.
- Đúng vậy, Tiêu Thần, làm gì có bệnh nào có tên gọi kỳ quái như vậy, giống như trong thân thể có con trùng gì đó.
Uông Tiểu Kỳ cũng ở một bên chọc chọc cái trán Tiêu Thần, nũng nịu hừ nói,
- Anh đừng ở chỗ này mò mẫm, anh cũng không phải là bác sĩ, bác sĩ người ta còn không biết là bệnh gì, làm sao anh biết được!
- Ách, bà xã đại nhân, em sao mà không tin anh?
Tiêu Thần buồn bực, thật là mất mặt trước mặt Dương Lan, rõ ràng là phu cương bất chấn à, xem ra phải bỏ chút thời gian giáo huấn cô nàng này một chút, rất không tôn trọng ông xã rồi.
- Tiêu Thần, mình tin bạn!
Dương Lan trịnh trọng gật gật đầu, trong mắt lộ ra tia hy vọng, Tiêu Thần vừa nói ra một ít bệnh trạng của mình, người khác căn bản đều không biết, chứng minh Tiêu Thần đã từng nghe qua về căn bệnh kỳ quái này, chẳng qua là bác sĩ trong nước không ai biết mà thôi.
- Ừ, kỳ thật mình từng gặp người mắc loại bệnh giống Dương Lan.
Tiêu Thần nghiêm mặt nói,
- Trước kia mình ở trấn nhỏ của nước L từng gặp qua, nơi đó có một gia đình, ở trong sa mạc rộng lớn, con gái bọn họ gặp phải loại bệnh như vậy, lúc đó mình còn ở nhà họ vài ngày.
- Nước L?
Uông Tiểu Kỳ hô,
- Sao anh lại đến nước L?
Nước L là một đất nước thần bí nhất trên thế giới, xà nhân cũng ra đời ở quốc gia đó, vị trí nước L gần sa mạc Telaar, cũng không phải nơi thích hợp để người ta lưu lại.
- Trước kia đi chơi qua một lần, ha ha.
Tiêu Thần đương nhiên không thể nói là đi chấp hành nhiệm vụ, tiếp theo nói với Dương Lan,
- Loại bệnh này bọn họ gọi là bệnh hấp huyết chi trùng, nguyên nhân chủ yêu là vì phụ nữ ở trong sa mạc bị một hấp huyết chi trùng xâm nhập vào trong mạch máu cho nên mới mắc phải bệnh này.
/484
|