Trong bãi đổ xe ngầm của khách sạn Quang Huy.
Lưu Hằng Khôn đã đã ra lệnh cho bảo vệ phong toả hết mấy người vừa tiến vào bãi đổ xe ngầm này, vốn buổi tối này cũng không có nhiều người, phía Tây của bãi đổ xe vẫn còn nhiều chỗ xe chưa đậu, Tiêu Thần và hai mươi bốn đại hán áo đen đứng giáp mặt nhau, sao hỏa đụng phải trái đất, một mình bắt đầu chiến đấu với đám thân trâu ngựa.
- Anh Khôn, anh ấy sẽ ổn chứ.
Tạ Tiểu Như chắp tay trước ngực, đứng một bên cố gắng cầu nguyện cho Tiêu Thần.
Gã anh Khôn này quả là, đã gọi mấy bảo vệ đến canh giữa toàn bộ xe của mấy người ra vào cổng của bãi đổ xe, vậy mà không đi giúp Tiêu Thần một tay, một mình hắn có thể đánh thắng đối phương hơn hai mươi người sao?
- Yên tâm đi, cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu.
Lưu Hằng Khôn vỗ vai của Tạ Tiểu Như, an ủi cô.
Kỳ thực trong lòng y cũng không biết, tuy rằng Tiêu Thần ngoài mặt rất hung hăng càn quấy, nhưng không ai biết hắn có phải ngoài cương trong teo hay không, có giả vờ hay không. Một mình khiêu chiến với hơn hai mươi gã ác ôn chuyên nghiệp, dù sao hắn không thể đánh thắng, thậm chí là có thể đánh được ba người hay không, trong lòng cũng chưa biết rõ. Thế nhưng Tiêu Thần lúc trước ở khách sạn Quang Huy đã từng ra tay, sức mạnh không kém, hắn có niềm tin, nếu không hắn thành tội nhân.
- Thực sự sẽ không có chuyện gì đúng không?
Trong lòng Tạ Tiểu Như thấp thỏm không yên, để hai tay trước ngực, có thể mang vận may đến cho Tiêu Thần.
. . .
- Mau ra tay đi! Lão tử chút nữa còn phải đi gặp chị em nói chuyện nhân sinh, không có thời gian ở đây tranh luận với tụi mày.
Tiêu Thần vươn tay ra, ngoắc tay về phía hai mươi bốn gã đối diện, tuy rằng sức mạnh của hai mươi bốn gã trước mắt không tệ, nhưng điều đó chỉ đối với người thường, còn đối với hắn mà nói cũng bằng một cọng lông.
Còn chưa đủ làm tê răng, đánh nhau với bọn họ chỉ là hành hạ mà thôi.
- Lên cho lão tử! Đừng do dự! tháo một cánh tay tám trăm nghìn, một chân tám trăm nghìn, phế bỏ bộ hạ của hắn, lão tử sẽ cho một triệu.
Trương Tinh Minh khom người đứng bên ngoài cuộc, nói ra bảng giá lợi hại nhất cho hai mươi bốn gã kia, có tiền còn xui ma khiến quỷ được, huống chi những thứ này là người.
- Lên đi
.
Nghiêm túc nói với hai mươi gã ác ôn chuyên nghiệp đang nhao nhao giơ nắm đấm chạy về phía Tiêu Thần.
Đùa à, chân chỉ có hai, cánh tay cũng chỉ có hai, trong đũng quần của tên kia cũng chỉ có một bộ hạ, hay nói cách khác, vậy tóm lại tiền thưởng là bốn triệu hai.
Người nào lên trước thủ tiêu, người đó có thể lấy được tiền trong hai bốn người, chậm một bước, vậy sẽ không lấy được tiền rồi. Về phần trách nhiệm pháp luật sau khi đả thương người, bọn họ đâu thèm quản những thứ này, đều là dân liều mạng, có một triệu tám trăm nghìn này, tha hồ đến bất kỳ thị trấn nhỏ nào hay là về với ông bà nơi chín suối, cũng hạnh phúc rồi.
Hai mươi bốn tên trong nháy mắt đổ xô về phía Tiêu Thần, mấy người đánh vào chân của Tiêu Thần, mấy người đánh vào cánh tay của hắn, còn có mười mấy người đánh vào bộ hạ của hắn, đều cố gắng giành cho được một triệu tám trăm nghìn tiền thưởng kia.
- Muốn lấy tiền, vậy xem các ngươi có còn mạng hay không.
Người bao vây bốn phía, Tiêu Thần vẫn không chút hoang mang, nhún người lên, cú nhảy mãnh liệt vọt lên hơn 2m, chợt khẽ quát một tiếng, một cước Toàn Phong đã đá ngã nhào bảy tám thằng cha xuống mặt đất.
Tiêu Thần cũng chưa có thoả mãn, sau khi rơi xuống đất, đánh móc sau gáy ba gã ở phía Tây, tốc độ của hắn cực nhanh, bọn người kia chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của hắn loé lên, tiếp tục ôm lấy cánh tay ngã xuống.
- A
Oành.
Đánh ngã ba gã này, Tiêu Thần phủi tay, lui ra sau, nhổ nước miếng, mắng:
- Mẹ kiếp, cứ bức ép một nhân sĩ ôn hoà như ta đi đánh người thật sự là ghê tởm, không đáp ứng lời kêu gọi của đảng.
- Ba người các ngươi muốn tháo đứt cánh tay trái của tao, vậy thì mỗi người hãy tự phế bỏ một cánh tay trái đi.
Vừa mắng xong, Tiêu Thần lại xông tới, tiếng la hét chói tai trong nháy mắt đã đầy rẫy ở cả bãi đỗ xe, nghe như là khủng bố vậy, u ám.
- A.
- Đau hả
Phế bỏ cánh tay trái của ba gã này, Tiêu Thần quay đầu lại nhìn về bốn gã đang ở phía đông, nhếch môi cười nói:
- Bốn người các ngươi, vừa nãy đều muốn tháo đứt cánh tay phải của tao, mau lại đây nhanh lên, sẽ không đau lắm, chỉ là giúp các ngươi tháo cánh tay phải ra mà thôi. Bố mày sẽ đối đãi nhẹ nhàng với tụi mày, không quá đau đớn đâu.
Bốn tên vừa nghe Tiêu Thần nói xong, mặt xanh méc, đều run rẩy lui về sau, vừa nãy Tiêu Thần ra tay bọn họ đều không thấy rõ, chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất có ba gã đã bị chặt đứt cánh tay trái.
- Má! Sợ cái gì! Có tiền lẽ nào không muốn lấy. Mau tiến lên đây.
Trương Tinh Minh đứng một bên còn chưa biết rõ tình hình, chỉ thấy ba người đã ngã xuống, hơn nữa hai mươi mốt người còn lại có chút rụt rè sợ hãi.
Mười mấy tên nghe lời này, cũng đều tự trấn tĩnh, chỉ biết nhìn nhau, chỉ có một tên cầm đầu kêu lên một tiếng “a”, hai mươi mốt tên còn lại lần nữa nhào tới.
- Mạo hiểm làm liều.
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên sát ý.
Một tiếng “Đằng" nhắm hướng đông xông tới bốn tên kia.
Bùm
Oành
Bốn tên kia bị bốn cú đá của Tiêu Thần đá văng ra xa 3m, chỉ thấy Tiêu Thần tựa như một điểm sáng loé lên trước mặt của bốn tên kia, cởi trên lưng một gã đàn ông, vặn cánh tay phải của y, bẻ một cái thật mạnh.
Bặt
- A.
Gã đàn ông kêu thảm thiết, cánh tay phải bị đứt rồi, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư. . .
Lưu Hằng Khôn đã đã ra lệnh cho bảo vệ phong toả hết mấy người vừa tiến vào bãi đổ xe ngầm này, vốn buổi tối này cũng không có nhiều người, phía Tây của bãi đổ xe vẫn còn nhiều chỗ xe chưa đậu, Tiêu Thần và hai mươi bốn đại hán áo đen đứng giáp mặt nhau, sao hỏa đụng phải trái đất, một mình bắt đầu chiến đấu với đám thân trâu ngựa.
- Anh Khôn, anh ấy sẽ ổn chứ.
Tạ Tiểu Như chắp tay trước ngực, đứng một bên cố gắng cầu nguyện cho Tiêu Thần.
Gã anh Khôn này quả là, đã gọi mấy bảo vệ đến canh giữa toàn bộ xe của mấy người ra vào cổng của bãi đổ xe, vậy mà không đi giúp Tiêu Thần một tay, một mình hắn có thể đánh thắng đối phương hơn hai mươi người sao?
- Yên tâm đi, cậu ta sẽ không có chuyện gì đâu.
Lưu Hằng Khôn vỗ vai của Tạ Tiểu Như, an ủi cô.
Kỳ thực trong lòng y cũng không biết, tuy rằng Tiêu Thần ngoài mặt rất hung hăng càn quấy, nhưng không ai biết hắn có phải ngoài cương trong teo hay không, có giả vờ hay không. Một mình khiêu chiến với hơn hai mươi gã ác ôn chuyên nghiệp, dù sao hắn không thể đánh thắng, thậm chí là có thể đánh được ba người hay không, trong lòng cũng chưa biết rõ. Thế nhưng Tiêu Thần lúc trước ở khách sạn Quang Huy đã từng ra tay, sức mạnh không kém, hắn có niềm tin, nếu không hắn thành tội nhân.
- Thực sự sẽ không có chuyện gì đúng không?
Trong lòng Tạ Tiểu Như thấp thỏm không yên, để hai tay trước ngực, có thể mang vận may đến cho Tiêu Thần.
. . .
- Mau ra tay đi! Lão tử chút nữa còn phải đi gặp chị em nói chuyện nhân sinh, không có thời gian ở đây tranh luận với tụi mày.
Tiêu Thần vươn tay ra, ngoắc tay về phía hai mươi bốn gã đối diện, tuy rằng sức mạnh của hai mươi bốn gã trước mắt không tệ, nhưng điều đó chỉ đối với người thường, còn đối với hắn mà nói cũng bằng một cọng lông.
Còn chưa đủ làm tê răng, đánh nhau với bọn họ chỉ là hành hạ mà thôi.
- Lên cho lão tử! Đừng do dự! tháo một cánh tay tám trăm nghìn, một chân tám trăm nghìn, phế bỏ bộ hạ của hắn, lão tử sẽ cho một triệu.
Trương Tinh Minh khom người đứng bên ngoài cuộc, nói ra bảng giá lợi hại nhất cho hai mươi bốn gã kia, có tiền còn xui ma khiến quỷ được, huống chi những thứ này là người.
- Lên đi
.
Nghiêm túc nói với hai mươi gã ác ôn chuyên nghiệp đang nhao nhao giơ nắm đấm chạy về phía Tiêu Thần.
Đùa à, chân chỉ có hai, cánh tay cũng chỉ có hai, trong đũng quần của tên kia cũng chỉ có một bộ hạ, hay nói cách khác, vậy tóm lại tiền thưởng là bốn triệu hai.
Người nào lên trước thủ tiêu, người đó có thể lấy được tiền trong hai bốn người, chậm một bước, vậy sẽ không lấy được tiền rồi. Về phần trách nhiệm pháp luật sau khi đả thương người, bọn họ đâu thèm quản những thứ này, đều là dân liều mạng, có một triệu tám trăm nghìn này, tha hồ đến bất kỳ thị trấn nhỏ nào hay là về với ông bà nơi chín suối, cũng hạnh phúc rồi.
Hai mươi bốn tên trong nháy mắt đổ xô về phía Tiêu Thần, mấy người đánh vào chân của Tiêu Thần, mấy người đánh vào cánh tay của hắn, còn có mười mấy người đánh vào bộ hạ của hắn, đều cố gắng giành cho được một triệu tám trăm nghìn tiền thưởng kia.
- Muốn lấy tiền, vậy xem các ngươi có còn mạng hay không.
Người bao vây bốn phía, Tiêu Thần vẫn không chút hoang mang, nhún người lên, cú nhảy mãnh liệt vọt lên hơn 2m, chợt khẽ quát một tiếng, một cước Toàn Phong đã đá ngã nhào bảy tám thằng cha xuống mặt đất.
Tiêu Thần cũng chưa có thoả mãn, sau khi rơi xuống đất, đánh móc sau gáy ba gã ở phía Tây, tốc độ của hắn cực nhanh, bọn người kia chỉ kịp nhìn thấy cái bóng của hắn loé lên, tiếp tục ôm lấy cánh tay ngã xuống.
- A
Oành.
Đánh ngã ba gã này, Tiêu Thần phủi tay, lui ra sau, nhổ nước miếng, mắng:
- Mẹ kiếp, cứ bức ép một nhân sĩ ôn hoà như ta đi đánh người thật sự là ghê tởm, không đáp ứng lời kêu gọi của đảng.
- Ba người các ngươi muốn tháo đứt cánh tay trái của tao, vậy thì mỗi người hãy tự phế bỏ một cánh tay trái đi.
Vừa mắng xong, Tiêu Thần lại xông tới, tiếng la hét chói tai trong nháy mắt đã đầy rẫy ở cả bãi đỗ xe, nghe như là khủng bố vậy, u ám.
- A.
- Đau hả
Phế bỏ cánh tay trái của ba gã này, Tiêu Thần quay đầu lại nhìn về bốn gã đang ở phía đông, nhếch môi cười nói:
- Bốn người các ngươi, vừa nãy đều muốn tháo đứt cánh tay phải của tao, mau lại đây nhanh lên, sẽ không đau lắm, chỉ là giúp các ngươi tháo cánh tay phải ra mà thôi. Bố mày sẽ đối đãi nhẹ nhàng với tụi mày, không quá đau đớn đâu.
Bốn tên vừa nghe Tiêu Thần nói xong, mặt xanh méc, đều run rẩy lui về sau, vừa nãy Tiêu Thần ra tay bọn họ đều không thấy rõ, chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất có ba gã đã bị chặt đứt cánh tay trái.
- Má! Sợ cái gì! Có tiền lẽ nào không muốn lấy. Mau tiến lên đây.
Trương Tinh Minh đứng một bên còn chưa biết rõ tình hình, chỉ thấy ba người đã ngã xuống, hơn nữa hai mươi mốt người còn lại có chút rụt rè sợ hãi.
Mười mấy tên nghe lời này, cũng đều tự trấn tĩnh, chỉ biết nhìn nhau, chỉ có một tên cầm đầu kêu lên một tiếng “a”, hai mươi mốt tên còn lại lần nữa nhào tới.
- Mạo hiểm làm liều.
Trong mắt Tiêu Thần hiện lên sát ý.
Một tiếng “Đằng" nhắm hướng đông xông tới bốn tên kia.
Bùm
Oành
Bốn tên kia bị bốn cú đá của Tiêu Thần đá văng ra xa 3m, chỉ thấy Tiêu Thần tựa như một điểm sáng loé lên trước mặt của bốn tên kia, cởi trên lưng một gã đàn ông, vặn cánh tay phải của y, bẻ một cái thật mạnh.
Bặt
- A.
Gã đàn ông kêu thảm thiết, cánh tay phải bị đứt rồi, tiếp theo là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư. . .
/484
|